[Dịch] Vĩnh Sinh
Chương 50 : Nội môn đệ tử (hạ).
.
“Nội tiên viện” là nơi mà ngoại môn đệ tử muốn trở thành nội môn đệ tử phải đi qua.
Vũ Hóa Môn có hơn mười vạn đệ tử ngoại môn, nhưng nội môn đệ tử lại chỉ có năm ba ngàn. Có thể thấy được khảo hạch khó khăn như thế nào. Một khi trở thành nội môn đệ tử, phúc lợi cực cao, ẩm thực, y phục, vũ khí cũng đều thay đổi. Nhất là công pháp tu luyện, có thể được học các loại pháp môn tu luyện tinh thần.
Công pháp giúp cường đại khí huyết của thân thể, công pháp giúp chuyển hóa tinh thần chi lực.
Đây là cái khác với thế tục, trong thế tục chỉ có pháp môn rèn luyện thân thể.
Hơn nữa người tu luyện trong thế tục, cho dù thân thể đạt tới Thần biến cảnh giới cũng chỉ có lực lượng năm mã lực, còn trong các môn phái Tiên Đạo, nhờ có ẩm thực, linh đang, tu luyện công pháp giúp cho chất luợng được đề cao, thân thể có lực lượng sáu, bảy mã lực, thậm chí mười mã lực.
“Ở Nội Tiên Viện, khắp nơi đều có vẻ cổ xưa, thần bí.”
Phương Hàn bước vào trong Nội Tiên Viện, thấy khoảng sân âm u, tràn ngập hương khí thần bí, cổ xưa, yên lặng, phiêu dật, lại không có ai. Khác hẳn với khác tiên viện khác nơi mà hơn mười vạn ngoại môn đệ tử tốp năm tốp ba tụ tập đàm luận, người đến người đi nhộn nhịp.
“Đứng lại, ngươi đang làm gì đó? Không biết rằng ngoại môn đệ tử không thể tùy tiện tiến vào Nội Tiên Viện sao?”
Đang lúc Phương Hàn đang quan sát xung quanh, đột nhiên một thanh âm vang lên.
Hắn nhìn về nơi phát ra thanh âm thì phát hiện một nữ tử mi thanh mục túc, dáng người cao gầy, mặc y phục màu vàng nhạt. Nàng tuy không mặc pháp y của đệ tử Vũ Hóa Môn, nhưng như vậy càng cho thấy thân phận của nàng không tâm thường.
“A, là ta hoàn hoàn thành nhiệm vụ, đến đây để lấy tư cách tham gia khảo hạch.”
Phương Hàn vội nói, hắn biết rõ trong Vũ Hóa Môn có nhiều địa phương không thể xông loạn, nếu không hậu quả vô cùng nghiêm trọng.”
“Ha? Ngươi hoàn thành nhiệm vụ môn phái? Đến đây để lấy tư cách khảo hạch nội môn đệ tử? Có gì làm bằng chứng không?” Hoàng y nữ tử quan sát Phương Hàn từ trên xuống dưới, tùy ý hỏi.
Hoàng y nữ tử này lúc nói chuyện có một loại phong phạm không giận mà uy, Phương Hàn cảm giác được nử tử này không phải người bình thường, vội lấy ra gai xương của Tu La.
Xương gai Tu La nặng hơn trăm cân, dài chừng ba thước như kiếm, Phương Hàn vốn đặt nó ở trong túi trên lưng, khi hạ túi xuống mở ra, ô quang lấp lánh liền thu hút sự chú ý của hoàng y nữ tử.
“Xương gai Tu La! Ngươi giết được một đầu Tu La!”
Hoàng Y nữ tử nhìn thấy xương gai Tu La thì lắp bắp kinh hãi, tay khẽ vẫy nói: “Mang tới đây cho ta xem!”
Phương Hàn vội mang gai xương Tu La tới đưa tới, hoàng y nữ tử chỉ đưa ra hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy, giống như cầm một chiếc đũa bình thường, Phương Hàn thấy vậy không khỏi lạnh người.
Phải biết rằng một vật nặng trăm cân thì cho dù là cao thủ Thần biến cảnh giới cũng phải cố gắng lắm mới có thể dùng một tay nhấc lên được, thế mà hoàng y nữ tử này chỉ dùng hai ngòn tay cầm lầy, rất thoải mái a.
“Lực lượng của nàng phải gấp đôi của ta.” Phương Hần thầm nghĩ: “Tu vi thật cường đại a. Không biết là vị nội môn đệ tử nào? Mạc sư tỷ cũng không mạnh mẽ như nàng.”
“Quả nhiên là xương gai Tu La, nhìn ngươi vậy mà có thể giết chết một đầu Tu La.” Hoàng y nữ tử lần nữa nhìn Phương Hàn từ đầu đến chân, tựa hồ muốn nhìn thấu hết thực lực của hắn, có vẻ nghi ngờ việc hắn có thể giết một đầu Tu La.
Mặc cho hoàng y nữ tử quan sát, Phương Hàn vẫn rất thản nhiên, hắn có Phương Thanh Tuyết chống lưng ở sau, không lo sợ gì cả. Mà việc hắn giết đầu Tu La cũng là thật, tuy là có sự giúp đỡ của Diêm.
“Đi theo ta.”
Hoàng y nữ tử đáng giá hắn một hồi rồi thu lại mục quang, đưa lại xương gai Tu La cho Phương Hàn, trực tiếp đi vào bên trong, Phương Hàn cũng vội vàng đi theo sau.
Quanh co một hồi, qua đủ các loại hòn non bộ, đình đài lầu các, đường đi khúc khuỷu, gấp khúc, trước mặt bỗng hiện ra một vùng sáng sủa, là một điện đường nguy nga, tráng lệ. Trong điện đường có không ít đệ tử, đồng thời ở giữa điện có đặt một cái bàn dài mười trượng, rộng năm trượng bằng bạch ngọc, ngồi sau bàn là mấy vị trưởng lão Vũ Hóa Môn.
Nội môn đệ tử cùng ngoại môn đệ tử hoàn toàn bất đồng, nội môn đệ tử được các trưởng lão hướng dẫn, dạy dỗ tu luyện. Sự coi trọng của môn phái tăng lên rất nhiều, còn ngoại môn đệ tử thì chỉ được vài quyển bí tịch để tự học, học được hay khô là do chính bản thân.
Mấy vị trưởng lão Vũ Hóa Môn gọi tên từng đệ tử trong điện đường. Mà những đệ tử kia cũng lần lượt dâng lên một kiện đồ vật xác định đã hoàn thành nhiệm vụ đạt được danh ngạch khảo hạch nội môn đệ tử.
Phương Hàn nhìn thấy có vài đệ tử dân lên thân thể khổng lồ của Phi thiên Dạ Xoa thì mấy trưởng lão liên tục gật đầu.
“Có thể giết chết Phi Thiên Dạ Xoa, thật sự là nhân tài hiếm có, ngươi cầm lấy khối ngọc bài này, nghỉ ngơi ba ngày rồi đến Thiên Không Viện tiến vào Thiên Ma chiến trường, tiếp nhận khảo hạch!”
Trưởng lão cũng đưa cho mỗi đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ một khối ngọc bài, đây là bằng chứng xác nhận có tư cách tham gia khảo hạch.
“Bọn họ lại có thể giết chết Phi Thiên Dạ Xoa? Bản thân ta tại sa mạc phải giết ba mươi sáu đầu Dạ Xoa mới miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ môn phái, loại Phi Thiên Dạ Xoa hung ác này mà cũng dám đụng vào a.”
“Đúng vậy, lần này ít nhất có mấy trăm ngoại môn đệ tử chết dưới tay Phi Thiên Dạ Xoa. Ta tận mắt thấy mấy sư đệ bị Phi Thiên Dạ Xoa ăn sống, cắn rơi cánh tay, rất là thê thảm a.”
“Bọn họ là người của mấy vị trọng thần trong Đại Húc vương triều, trên tay có mấy kiện pháp khí tốt, lại có quan hệ tốt với nội môn đệ tử, nhờ nội môn đệ tử trợ giúp, giết chết một con Phi Thiên Dạ Xoa ngược lại không khó.”
“Cũng chưa chắc, nghe nói có mấy đệ tử thuộc Đại Đức Hoàng thất đi cùng với Mạc Sư Tỷ, người đứng hạng mười trên Sơn Hà Bảng Ngân Xà Kiếm Nguyên sư huynh, vậy mà trúng mai phục của Hồng Phấn Thái Tử, toàn quân bị diệt, kinh động đến cả trưởng lão đó.”
“Cái gì? Có Nguyên Kiếm Không sư huynh, người đứng thứ mười Sơn Hà Bảng đi cùng mà lại bị tổn thất nặng vậy sao, làm sao có thể?”
“Tin hay không tùy ngươi, ta cũng vừa mới biết tin này thôi.”
Phương Hàn nghe hai người bàn tán, nội tâm cũng hơi động, biết rõ Mạc sư tỷ cùng với mấy người Bảo Thân Vương của Đại Đức vương triều cũng chưa có chết, hiển nhiên là Nguyên Kiếm Không sau khi bỏ trốn đã gọi viện binh đến, không biết các trưởng lão có biết chuyện liên quan đến hắn hay không?
Nếu như liên lụy đến hắn, như vậy bảy thanh phi kiếm, cùng Huyết Miên Ma Y trên người hắn cũng không phải là chuyện tốt.
“A! Long sư tỷ!”
“Long sư tỷ.”
“Long sư tỷ hảo.”
Đúng lúc này, một nhóm đệ tử thấy hoàng y nữ tử đi phía trước Phương Hàn vội vàng vấn an, khắp nơi lộ ra bộ dáng nịnh nọt, giống như là các quan viên nịnh nọt Hoàng đế, hay đại thần vậy.
“Nàng là ai?” Phương Hàn lúc này mới thấy rõ là thân phận của Hoàng y nữ tử rất không tầm thường.
Hoàng y nữ tử cũng không để ý đến mấy lới vấn an của mấy đệ tử khác, chậm rãi đi đến trước mặt các vị trưởng lão nói vài câu gì đó.
“Cái gì, có đệ tử có thể giết chết Tu La?” Một vị trưởng lão chấn kinh hô lên, cơ hồ đứng bật dậy, ánh mắt nhìn về Phương Hàn: “Ngươi tên là Phương Hàn? Đưa xương gai Tu La ra cho chúng ta xem.”
Bình luận truyện