[Dịch] Viên Gia Chi Chủ (Tam Quốc Chi Viên Gia Ngã Tố Chủ)
Chương 1 : Viên gia tam công tử
.
Kiến An năm thứ năm(năm 200 CN), Viên Thiệu lúc này đã đánh bại Công Tôn Toản, nhất thống 4 châu Ký, Thanh, Tịnh, U, tập kết quân linh xuôi nam cùng người đang “Hiệp thiên tử lệnh chư hầu” – Tào Tháo đánh trận Quan Độ. Trong chiến dịch này, song phương kẻ tiến người lùi, có thắng có bại, hầu như đã huy động toàn bộ lực lượng của song hùng. Cứ như vậy giằng co nhau tại chiến trường Quan Độ, kéo dài ròng rã gần hai năm
Song hùng giao phong khiến đại thế thiên hạ trở nên hỗn loạn không rõ. Nhưng mà vào lúc này, phụ cận trung quân Viên Thiệu, trong một tòa lều vải xa hoa, một biến hóa lặng lẽ phát sinh.
“Nước…Cho ta nước…”
Khi tỉnh lại, Viên Thượng cảm thấy đầu như bị nổ tung, khốn khổ vô cùng.
Mí mắt Viên Thượng nặng nề, đầu đau như muốn nứt ra, không thể nào mở mắt ra được. Tai hắn chỉ nghe tiếng ong ong, qua một hồi lâu mới nghe thấy một tràng tiếng nói nhỏ.
Một âm thanh từ xa vang lên bên tai: “Tam đệ ta bệnh tình thế nào rồi?”
Sau đó hắn nghe thấy một giọng nói cung kinh trả lời: “Nhị công tử không cần quá lo lắng. Đêm qua Chủ công đã lệnh quân y trong quân xem qua. Tam công tử chỉ là do hành quân lâu ngày dẫn đến nhiễm phong hàn khiến cho thân thể mới có chút không khỏe. Cũng không đang lo ngại, hôm nay ngài ấy tỉnh dậy rồi uống một thang dược (nước thuốc) liền ngủ tới bây giờ.”
Trong lúc đó, Viên Thượng nghe xong liền cảm thấy mê man…
Nhiễm phong hàn? Uống dược thang? Tam công tử ?
Đây là đang nói ta sao?
Ta nhớ ngày hôm qua là ngày kết thúc một năm đại học, ta cùng các huynh đệ cùng phong uống say một chầu, đến sáng thì loạng choạng đi về nhà. Tại sao vừa mới tỉnh dậy thì liền bị phán là nhiễm phong hàn?
Lại nói bây giờ còn có người dùng hai từ “phong hàn”? Phải nói là bị cảm mạo chứ.
Chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt hắn là một khuôn mặt trắng nõn. Đây là nét mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, là khuôn mặt của một nam tử trẻ tuổi!
Nam tử này tuổi chừng hai mươi, buộc tóc lên cao, tóc dài xõa tới vai, thân mặc một bộ giáp trụ, trang phục y chang mấy tướng quân thời cổ đại. Cái dáng dấp quỷ dị này, không biết tại sao lại khiến Viên Thượng có một cảm giác quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó.
“Tam đệ, ngươi đã tỉnh!”
Nam tử kia thấy Viên Thượng trợn mắt, vội vàng tiến tới, giơ tay sờ nhẹ trán Viên Thượng, lông mày hơi nhăn lại nói: “Vẫn còn tốt…Không có nóng lắm! Người đâu, mau mang nước tới! Không cần quá nóng, vừa sôi là được!”
Viên Thượng hơi kinh ngạc, nam tử này rốt cuộc là ai? Trang phục vô cùng quái dị, Hoa Hạ 56 cái dân tộc từ khi nào lòi ra cái loại dị hỡm thế này!
Ngay lúc đó, đột nhên có một cõ ký ức vừa quen thuộc vừa xa lạ nổ tung trong đầu hắn, lượng ký ức ấy thật sự quá lớn. Viên Thượng hừ một tiếng, mắt nhắm lại, nhất thời lại ngất xỉu.
Nam tử trước mặt Viên Thượng nhất thời bối rối, dưới tình huống cấp bách giơ tay tính tát tỉnh Viên Thượng, nhưng tay vừa mới giơ luôn hạ xuống. Hoảng loạn một hồi liền hung hăng hô lớn: “Tam đệ! Ngươi không nên hù dọa nhị ca nha. Tam đệ! Người đâu… gọi quan quân y đến, nhanh!”
Trong bóng tối, tiềm thức ký ức cho hắn biết giờ hắn đã biến thành một người khác. Người này gọi là Viên Thượng, là Tam công tử của Đại Tướng quan, Ký Châu mục Viên Thiệu. Hắn từ nhỏ đã có cơm ngon áo đẹp, hưởng thụ vinh hóa phú quý, đã được định sẵn lớn lên sẽ là thiên chi kiêu tử, có cha mẹ thương yêu, có người hầu nhất hô bá ứng… Đúng rồi, còn có hai người ca ca mà hắn không hề thích.
Bây giờ, chính mình đã không còn là dân chúng bình thường của thế kỷ 21 mà lại biến thành một con cháu thế gia sinh trưởng những năm cuối Đông Hán.
Lẽ nào, lẽ nào ta xuyên qua? Từ hiện đại xuyên tới cổ đại. Đã biến thành một kẻ khác vừa xa lạ vừa quen thuộc…
Viên Thượng lần thứ hai mở mắt, nhìn thấy bên giường là một nam tử trẻ tuổi bộ mặt hiện vẻ lo lắng, yết hầu khô khốc. Căn cứ theo ký ức vừa kéo tới, theo bản năng thấp giọng gọi một tiếng: “Nhị ca?”
Ký ức vừa dung hợp nhắc nhở hắn, người này là huynh trưởng thứ hai của mình – Viên Hi.
Viên Hi nghe gọi một tiếng, quay đầu nhìn lại, nhất thời vừa mừng vừa sợ. Lần này minh từ U Châu thay phụ thân vận chuyển binh giới, chiến mã tới đại doanh Quan Độ, vốn định thừa cơ hội tốt này cùng tiểu đệ lâu ngày không gặp uống vài chén. Không ngờ răng mới tới đây lại biết hắn nhiễm phong hàn, liền vôi vàng tới thăm. Kết quả không tới thì không sao, vừa tới thăm liền thấy đệ đê vừa tỉnh lại ngất xỉu khiến cho hắn bị dọa đến hoảng sợ.
“Tam đệ, ngươi như vậy là dọa vi huynh đấy!”
Viên Hi xoa mồ hôi trên trán, chạy tới bên giường, nhìn khí sắc trên mặt Viên Thượng, nói: “Cảm thấy sao rồi? Có cảm thấy muốn bất tỉnh nữa không? Vi huynh đã gọi người đi tìm quân y tới đây để hắn hảo hảo trị liệu cho ngươi!”
“Nhị ca, không nên phiền toái. Tiểu bệnh thôi ma, không có gì trở ngại đâu.”
Viên Thượng suy yếu nở nụ cười. Tuy rằng không biết chính mình tột cùng là bị bệnh gì, nhưng tinh thần cùng thân thể dường như đã có một chút ăn ý, dần dần dung hợp cùng nhau. Chứ nếu như lúc trước khi hôn mê thì không ổn.
Viên Hi thấy đệ đệ dường như không phải cố tỏ vẻ, tâm trạng như đặt được một tảng đá lớn, cẩn trọng ngồi xuống mép giường: “Tam đệ, vi huynh lần này từ U Châu tới Quan Độ vận chuyển binh giới, đã phải chịu đựng mấy ngày. Vốn hy vọng lần này cùng người uống một bữa, không nghĩ rằng tới đây lại nghe tin ngươi sinh bệnh bèn vội vàng tới thăm…Ngươi thường ngày yêu thích đao thương, săn bắn, thân thể coi như cường tráng, làm sao mới theo quân xuất chinh vài ngày liền nhận lấy hàn tật. Không biết công phu ngày thường của ngươi đi đâu a.”
Trong lời nói của Viên Hi, Viên Thượng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nhưng giờ khắc này đầu óc quá mức khó chịu, trong nhất thời không suy nghĩ được nhiều như vậy. Miễn cưỡng trả lời: “Làm phiền nhị ca lo lắng…”
Viên Hi lắc đầu, giúp hắn sửa chăn, cười nói: “Tiểu tử này, cũng biết nhị ca lo cho ngươi à. Coi như ngươi còn chút lương tâm. Sự thật là phụ thân tuy rằng đang ở giữa đại trướng nghị sự nhưng tâm tư lại đang lo lắng cho ngươi vô cùng.”
Viên Thượng nghe vậy liền bừng tỉnh, nhếch môi cười nói: “Phụ thân tuy nhớ nhưng lại không đến thăm, chỉ có nhị ca là thật sự lo lắng cho ta a”
Viên Hi nghe vậy cười mắng: “Tiểu tử thúi nhiễm bệnh uống thuốc đắng mà miệng vẫn rất ngọt nha. Đáng tiếc ta đây không bị cái bộ dáng của người lừa gạt đâu…. Haha, ngươi cho rằng phụ thân không muốn tới thăm ngươi sao? Nếu không phải trong quân xảy ra đại sự, chỉ sợ lão nhân gia chạy tới còn sớm hơn ta. Tiểu tử ngươi chỉ bệnh một trận mà ảnh hưởng tới không biết bao nhiêu tinh thần của chúng ta.”
Vừa nói xong, quân y lệnh vừa vặn tới xem bệnh cho Viên Thượng. Viên Hi đứng dậy tránh chỗ, đứng cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn quân y lệnh kia bắt mạch chẩn bệnh.
Viên Thượng tùy ý để y quan kia bắt mạch, nhìn Viên Hi nói : “Nhị ca, ngươi nói trong quân vừa xảy ra đại sự? Thật ra là có chuyện gì?”
“A! Đừng nói nữa!”
Viên Hi thở dài, giọng có chút oán giận: “Mấy ngày trước, Hứa Du – Hứa Tử Viễn* bởi vì gia nhân ở Nghiệp Thanh lộng quyền ăn hối lộ, bị phụ thân trách cứ vài câu liền đột nhiên biến mất. Phụ thân phái người trong phạm vi mười dặm lục soát nhưng không có dấu vết. Phụ thân nghi ngờ lão thất phu ấy vì phẫn hận trong lòng mà chuyển sang đầu hàng Tào Tháo. Những việc khác không nói, chỉ việc Hứa Du theo phụ thân nhiều năm, biết rõ nội tình quân ta đã là bất lợi to lớn với chúng ta. Vì vậy phụ thân triệu tập thủ hạ phụ tá thương nghị đối sách mấy ngày liền.”
“Hứa…Hứa Du đầu Tào?”
Viên Thượng nhất thời như bị dội một gáo nước lạnh. Kết hợp ký ức trong đầu cùng lời Viên Hi vừa kể, trong giây lát hiểu tại sao nãy giờ trong lòng cảm thấy bất an.
“Nhị ca…Chẳng lẽ…hiện tại chúng ta đang đánh trận Quan Độ?”
Viên Hi nghe vậy liền có chút ngạc nhiên, kỳ quái đưa tay sờ trán Viên Thượng, nói : “Tạm đệ, ngươi thật không phải mắc bệnh hồ đồ rồi chứ? Quân ta cùng Tào Tháo giằng co ở Quan Độ đã hơn nửa năm rồi đó”
Nằm ở trên giường, Viên Thượng trong lòng cảm thấy hồi hộp. Một cỗ dự cảm không tốt lan khắp người hắn khiến cơ thể hắn cảm thấy rét run, đầu ngày càng đau như muốn nứt ra.
Con trai Viên Thiệu….Trận chiến Quan Độ…Hứa Du đầu Tào! Shit! Ta thật sống lại thời kỳ quỷ quái này!
Trong lịch sử, trận chiến Quan Độ nổi tiếng là chiến dịch tiêu biểu, kinh điển cho việc lấy yếu đánh mạnh. Hoa Bắc hai đại kiêu hùng: Tào Tháo cùng Viên Thiệu, vì tranh giành phương bắc mà làm một hồi quyết chiến! Cuối cùng bởi Tào Tháo giỏi về tiếp thu trung ngôn, tin dùng mưu kế Hứa Du, đột kích kho lúa Ô Sào khiến cho quân tâm Viên Thiêu đại loạn, sau đó thuận đường đánh tan chủ lực Viên quân. Sau chiến dịch này, Hà Bắc Viên thị tổn thương nguyên khí dẫn đến thất bại hoàn toàn, cuối cùng bị Táo Thào thôn tính mà diệt vong.
Trận chiến Quan Độ là một hồi hoa lệ nhất trong đời Tào Tháo. Nhờ trận chiến này mà một gian hùng thống nhất phương Bắc, xây dựng căn cơ vững chắc.
Đối với Tào Tháo, Quan Độ là một đoạn đặc sắc nhất nhưng với Viên thị nhất tộc, lại là sự bắt đầu của một cơn ác mộng.
Đầu tiên là nguyên khí đại thương, tinh binh Viên thị gần như chết sạch. Viên Thiệu sinh bệnh, không lâu sau tạ thế. Người kế thừa hắn Viên Thượng ở ngoài phải đối phó với một đời kiêu hùng Tào Tháo, bên trong là một huynh trưởng rắp tâm làm phản.
Chiến đấu một hồi, tất chiến tất bại, mất đất hãm thành, bị ép chỉ còn cách tha hương tới Liêu Đông nương nhờ Công Tôn Khang. Nhưng cuối cùng thủ cấp bị cắt xuống đem dâng Tào Tháo, chịu một cái chết sỉ nhục.
Có thể nói Viên Thượng một đời ngắn ngủi vừa là may mắn, vừa là bất hạnh. May mắn vì hắn sinh ra trong một danh môn Tứ thế Tam công như Viên gia, vừa sinh ra đã định sẵn là thiên chi kiêu tử, hưởng mọi vinh hoa phú quý. Bất hạnh vì nửa đời sau của hắn trở thành đá kê chân cho bá nghiệp của kiêu hùng Tào Tháo, biến thành một bộ bạch cốt!
Tân sinh Viên Thượng quá khổ rồi. Tiền thân của hắn hưởng hết vinh hoa, để lại những cực khổ từ trận chiến Quan Độ cho tên xui xẻo vừa mượn xác hoàn hồn này nhận lấy.
Một lần có được sinh mệnh, dường như có địa vị cao cao tại thượng, nhưng thật ra giống như phù dung sớm nổ. Tất cả đều thay đổi sau trận chiến Quan Độ. Ác mộng của chính mình sẽ bắt đầu, thậm chí sau mấy năm hắn còn có thể chết oan uổng, đầu một nơi thân một nẻo.
Thượng đế thật sự biết cách giỡn với hắn. Đùng một cái quăng hắn trở về thời cổ đại còn sợ không đủ chuyện, lại quyết định cho hắn ở đây chơi mấy năm sau đó lại giết hắn.
Mình thật sự phải chịu kết cục như vậy?
Ai mà cam tâm? Nếu đổi lại là ai cũng sẽ không cam tâm!
Sắc mặt Viên Thượng đột nhiên trở nên trắng bệch, con mắt còn có vẻ vô hồn, Viên Hi trong lòng nhất thời hoảng hốt.
“Tam đệ, tam đệ, ngươi lại bị sao vậy? Không nên dọa vi huynh. Y quan, ngươi mau xem huynh đệ ta rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Y quan nghe vậy liền cuống quít tiến tới xem xét lại thấy Viên Thượng dùng tay ráng chống cơ thể đứng dậy, tiến tới ghi vai Viên Hi, hắn dùng lực mạnh tới mức thiếu chút nữa kéo ngã Viên Hi.
“Tam đệ, ngươi làm gì vậy?”
Viên Thượng đầu đau muốn nứt nhưng vẫn cắn răng hướng Viên Hi nói: “Nhị ca, ta muốn đi gặp phụ thân! Lập tức lên ngựa!”
“A?” Viên Hi nghe vậy có chút đơ người, sau đó lại như hiểu rõ cái gì, cười ha ha trêu chọc: “Tam đệ, ngươi cũng không còn là tiểu hài tử. Bị bệnh liền muốn tìm cha mẹ, muốn làm nũng sao?”
“Làm nũng cái rắm… Không phải chuyện này!” Viên Thượng thân thể suy yếu, trên đầu mồ hôi đổ ròng ròng: “ Ta có quân vụ trọng yếu muốn bàn bạc với phụ thân! Việc này liên quan tới sinh tử toàn quân, tuyệt đối không thể trì hoãn!”
Đương nhiên không thể trì hoãn, trong lời nói vừa rồi của Viên Hi Hứa Du đã đầu hàng Tào Tháo, trận chiến Quan Độ phát triển tới giai đoạn cuối cùng, sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt! Một việc xử lý không tốt, không nói tới việc đại quân Viên Thiêu biến thành tro bụi, cái mạng nhỏ của mình cũng bị liên lụy vào.
“Ngươi… có quân vụ?”
Viên Hi ngạc nhiên nhìn Viên Thượng, thấy gượng mặt tuấn tú trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi vẫn liều mạng muốn đứng dậy quần áo, trông không giống làm bộ.
“Tam đệ, thân thể của ngươi đang yếu nhược. Việc gì phải gấp gáp như vậy, chờ mấy ngày nữa không được a2?”
“Mấy ngày nữa?”
Viên Thượng nghe vậy không khỏi một trận cười khổ. Chỉ sợ mấy ngày nữa, binh sĩ Viên quân đều bị Tào Quân chém giết trong màn đêm rồi.
“Nhị ca, quân tình khẩn cấp. Thật sự là không chờ được! Ta hiện tại khẩn trưởng đi gặp phụ thân..!”
Nói tới đây, Viên Thượng tính thay áo nhưng lại suýt ngã ra đất, may là Viên Hi kịp thơi giơ tay đỡ lấy.
Viên Thượng khoát tay áo, biểu thị không sao, vội vàng nói: “Nhị ca, thân thể ta quả thực hư nhược, đến cả tự thay áo cũng không được. Ngươi gọi mấy người tới giúp ta…”
Mặc dù Viên Hi không đồng ý nhưng thấy Viên Thượng đến cả áo cũng thay không nổi những vẫn muốn gặp Viên Thiệu, đủ thấy đáy lòng hắn có bao nhiêu hoảng hốt. Viên Hi sao lại có thể quá đáng ngăn cản?
Viên Hi thở dài, xoay người hướng về phía ngoài trướng gọi to.
“Người đâu…người đâu! Tam công tử muốn đi bái kiến chủ công. Mau giúp Tam công tử mặc quan y!”
Bình luận truyện