[Dịch]Vị Hoàng Đế Này Không Chỉ Xấu Mà Còn Không Có Phẩm Chất

Chương 28 : Trẫm tuy không thể khiến ai làm Hoàng đế, nhưng có thể khiến kẻ ấy không được làm Hoàng đế

Người đăng: hoasctn1

Ngày đăng: 12:34 21-10-2025

.
Chương 28: Trẫm tuy không thể khiến ai làm Hoàng đế, nhưng có thể khiến kẻ ấy không được làm Hoàng đế Ầm! Cánh cổng lớn bị đám thị vệ đặt sang một bên. “Bệ hạ... Bệ hạ đây là muốn làm gì vậy?” Hoắc phu nhân run giọng hỏi. “Ơ, lão nhạc mẫu chẳng phải vừa nói không cho trẫm vào sao? Trẫm là con rể, dĩ nhiên phải nghe lời, nhưng lại lo cho an nguy của lão nhạc phụ, đành phải ra hạ sách này! Lão nhạc mẫu nhìn cho kỹ, trẫm tuyệt đối chưa bước qua cửa đâu nhé!” Nói rồi, Doanh Nghị bỗng trừng mắt: “Này, Hoàng hậu! Còn đứng ngây ra đó làm gì? Phu quân ngươi lặn lội đến tận đây, chẳng lẽ không rót nổi chén trà mời ta sao?” “Thần thiếp... thần thiếp...” “Ngươi cái gì mà ngươi! Có tin trẫm lập tức triệu nhà họ Vũ Văn Quảng đến đây, để họ biết thế nào là bá đạo Hoàng đế ép người thuận phục chăng?” “Bệ hạ đừng, thần thiếp đi ngay!” Hoàng hậu vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài. Hoắc phu nhân: “…” Sắc mặt bà đã xanh lét. “Bệ hạ ở trong cung cũng đối đãi với con gái lão thân như vậy sao?” “Phải đó! Nàng ấy mà không nghe lời thì phải dạy, trẫm chẳng phải đánh đến đau cả lưng, mỏi cả tay đó sao! Nằm mấy ngày còn chưa xuống giường được!” Mọi người: “…” Hoàng đế thật biết nói những lời... đáng đánh đòn! “Phải rồi, lão nhạc mẫu này, lão nhạc phụ bị bệnh gì thế? Là trúng phong hay trúng gió?” “Không phải, Bệ hạ, là trúng phong ạ, không phải trúng gió!” Tiểu Tào vội đáp. “Có khác nhau sao?” Khác cả trời lẫn đất ấy! “Đa tạ Bệ hạ quan tâm, phu quân lão thân không sao, chỉ cần an tĩnh tĩnh dưỡng là được.” Hoắc phu nhân cố ý nhấn mạnh hai chữ “an tĩnh”. “À, thế thì tốt! Lão nhạc mẫu biết trẫm vất vả là được rồi! Ngươi không biết đâu, trẫm vì việc này mà lo đến bạc cả tóc!” Ta nhấn mạnh là “an tĩnh” cơ mà! “Cho nên, hôm nay trẫm không về nữa.” “Cái... cái gì?” Hoắc phu nhân sững người, vội nói: “Bệ hạ, việc này e không ổn! Bệ hạ là thân ngọc thể, sao có thể lưu lại ngoài cung được?” Nếu để người ngoài hiểu lầm Hoắc gia đang dựa dẫm vào hoàng thất thì chẳng còn đường thanh bạch nào nữa! “Không sao! Lão nhạc mẫu chẳng vừa nói trong nhà toàn nữ quyến đó sao? Chăm sóc lão nhạc phụ hẳn là bất tiện, giờ đến lượt con rể như trẫm phải đứng ra rồi!” Doanh Nghị vỗ ngực cam đoan, thần sắc vô cùng chính khí: “Lão nhạc mẫu yên tâm, trẫm nhất định hầu hạ lão nhạc phụ cho thật chu đáo!” “Bệ hạ, người là quân, còn ông ấy là thần, sao có thể để Bệ hạ chăm sóc?” “Ồ, thế thì để ông ta chăm sóc trẫm vậy! Mau gọi ông ấy dậy, trẫm còn chưa dùng bữa vì chuyện nhà các ngươi đây này!” Hoắc phu nhân: “…” Bà tức đến phát run, suýt ngã ngửa tại chỗ. Cầm thú! Đúng là cầm thú khoác long bào! Khó trách trong tộc vẫn đồn, đế vương đều chẳng ra người! “Bệ hạ! Sao người lại vô lễ với Hoắc gia như thế? Há chẳng sợ quần thần dâng sớ can gián sao?” “Thế còn ngươi? Ngươi nhốt trẫm ngoài cửa là có đạo lý à?” Doanh Nghị thong thả đáp. “Bệ hạ, lão thân là nữ nhi dòng họ Lư ở Phạm Dương…” “Phạm Dương họ Lư thì oai phong lắm sao? Trẫm tuy không thể khiến ai làm Hoàng đế, nhưng trẫm có thể khiến kẻ ấy không được làm Hoàng đế! Từ hôm nay, trẫm sẽ soạn toàn bộ chuyện xấu của họ Lư các ngươi, gom lại thành sách, in khắp Đại Tần, phát miễn phí cho dân chúng đọc! Dạy cho thiếu niên khắp thiên hạ học tập văn hóa tiên tiến của họ Lư! Đến lúc đó, dân Đại Tần ai nấy cũng sẽ cảm tạ họ Lư các ngươi vì đã cống hiến to lớn cho thể chất và tinh thần vị thành niên! Khi ấy, họ Lư các ngươi sẽ nổi tiếng khắp tứ phương! Sinh con cầu tự, dân sẽ chẳng lễ Bồ Tát nữa mà khấn họ Lư! Các ngươi lập tông phái đi, gọi là Lư giáo! Vài nghìn năm sau, bộ sách ấy sẽ thành kinh điển, được xếp vào Ngũ đại danh tác của nước ta, muôn dân đều sống nhờ nghề học họ Lư, gọi là Lư học! Còn nữ tử họ Lư thì chớ lo, sử sách sẽ chép tường tận danh các ngươi, thiên hạ đều tôn kính xưng là Lư tiên sinh!” Doanh Nghị thao thao bất tuyệt một hơi dài, khàn cả giọng. Quay lại nhìn, chỉ thấy Hoàng hậu run rẩy đứng ở cửa, tay cầm chén trà, nước mắt lã chã. “Này, trẫm có mắng ngươi đâu, khóc cái gì? Mau dâng trà lên đây!” Hoàng hậu run rẩy bước tới, dâng trà. Doanh Nghị uống một ngụm, quay sang nhìn Hoắc phu nhân đang ngây ra như tượng: “Sao? Còn chưa phục à? Nếu chưa phục, trẫm phải dùng đại chiêu rồi đấy!” Nghe đến đó, Hoắc phu nhân sợ đến mất hồn, lập tức quỳ sụp xuống: “Bệ hạ! Là lão thân sai rồi! Lão thân tội đáng muôn chết, xin Bệ hạ bớt giận, ngàn vạn lần đừng làm vậy!” Nếu hắn thật sự làm ra chuyện ấy, chẳng những cả họ bị người đời chửi rủa, mà danh tiết của bà – nữ nhi họ Lư – cũng mất sạch! Vừa nghĩ đến, trước mắt bà đã tối sầm. Tiểu Tào đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh: “Ngươi nói làm chi cho rước họa vào thân cơ chứ…” “Biết sai là tốt! Trẫm là người khoan hậu, chưa từng vì chuyện nhỏ mà làm khó ai.” Mọi người: “…” Khoan hậu? Chỉ vì người ta không cho vào cửa mà mắng một tràng độc địa như thế, vậy mà còn tự nhận là khoan hậu! “Đừng tưởng trẫm làm khó các ngươi, trẫm là lo thay! Lỡ có kẻ nhân lúc lão nhạc phụ bệnh mà tới gây chuyện thì sao? Cho nên trẫm đành phải ở lại ngăn ngừa tai họa đó.” Mọi người: “…” Ngoài Bệ hạ ra, còn ai dám tới gây chuyện nữa đây! “Còn ngây ra làm gì? Mau bày tiệc đi! Lúc này càng phải náo nhiệt! Dù lão nhạc phụ có... bất tiện, cũng phải mở tiệc bên mộ, đánh trống thổi sáo cho ông ấy tỉnh lại!” Mọi người: “…” Thật là đại nghịch bất đạo! Hoắc gia có vị con rể như vậy, đúng là xui tám đời! Hơn nữa, cùng một thủ đoạn này mà dùng với hắn cũng vô dụng — với tính nết vô lại ấy, nếu ai bôi nhọ hắn, e là hắn còn tự tay viết thêm cho ly kỳ hơn nữa! Mà Hoắc gia là thế gia vọng tộc, há lại làm ra việc hạ tiện đến thế! Thế là Doanh Nghị ở lì trong Hoắc phủ suốt một ngày. Sáng hôm sau, trong tiếng tiễn đưa run rẩy của toàn thể nữ quyến Hoắc gia, hắn mới thong dong trở lại hoàng cung. Khi đến điện Tuyên Chính, Quan Dực và Triệu Đại tướng quân đã chờ sẵn. Hai người đã nghe phong phanh chuyện hôm qua, trong lòng chỉ thầm tạ ơn trời đất — may mà người bị hắn ghé thăm không phải nhà mình! “Bệ hạ!” “Đừng gọi trẫm là Bệ hạ, các ngươi mới là Bệ hạ đấy!” Doanh Nghị lách qua hai người, ngồi phịch xuống long ỷ. Hôm qua vốn đã đầy một bụng lửa, Hoắc phu nhân lại dâng tận miệng, nay vừa thấy hai tên này, lửa giận lại bốc phừng phừng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang