[Dịch]Vị Hoàng Đế Này Không Chỉ Xấu Mà Còn Không Có Phẩm Chất

Chương 27 : Phu nhân! Không hay rồi! Hoàng thượng… Hoàng thượng mang người đánh vào rồi!

Người đăng: hoasctn1

Ngày đăng: 12:34 21-10-2025

.
Chương 27: Phu nhân! Không hay rồi! Hoàng thượng… Hoàng thượng mang người đánh vào rồi! Tên thị vệ nói đến đây, sắc mặt đã tái nhợt. “Khởi bẩm Bệ hạ, người ấy tuy năng lực chẳng ra gì, nhưng khả năng kiếm tiền quả thật kinh người! Ba mươi vạn lượng bạc không tiêu một đồng, ngược lại còn kiếm thêm được mười lăm vạn! Hắn mượn danh tu sửa đê điều, bắt dân đem bán, lại nhân cớ ‘người mất tích’ mà chiếm đoạt nhà cửa ruộng đất đem bán nốt. Làm mãi như vậy, dân huyện Đào Nguyên chịu không nổi, liền phản rồi!” Doanh Nghị giận đến run tay, gằn giọng hỏi: “Thế còn nghĩa tử của Triệu Tướng quân? Hắn làm gì?” “Bẩm Bệ hạ… bị giết rồi ạ!” “Bị giết? Một võ tướng từng nam chinh bắc chiến mà cũng bị giết?” “Khởi bẩm Bệ hạ, quả thật đúng vậy! Hắn vừa vào huyện Đào Nguyên liền chui ngay vào kỹ viện, đem toàn bộ bạc tiêu sạch trong đó. Sau lại tranh giành một kỹ nữ với người khác, bị đối phương lỡ tay giết chết, số bạc còn lại cũng bị cướp sạch trong hỗn loạn.” Doanh Nghị nghe xong, mắt tối sầm, tức đến suýt ngã khỏi ghế. Chẳng trách trẫm vẫn nói, ba ‘báu vật trời ban’ kia quả thật là họa quốc chi bảo! Với đám người như thế mà trẫm còn giữ được ngai vàng, đúng là phúc phần tổ tiên để lại! “Thôi, đi! Mau đến phủ Thừa tướng xem Tiểu Hoắc ra sao!” Vừa định bước đi, đã thấy Hoắc hoàng hậu từ xa chạy đến, nước mắt rưng rưng: “Bệ hạ! Phụ thân thần thiếp bệnh nặng, thiếp muốn về thăm người, xin Bệ hạ chuẩn cho!” Tào Tổng quản nghe vậy liền khẽ ngẩng đầu nhìn ý Hoàng thượng. “Được, cùng đi.” Cả đoàn người vội vã kéo đến phủ Thừa tướng. Trong phủ lúc này đã loạn như tơ vò. Trưởng tử Hoắc Ngọc sống chết chưa rõ, lão gia – trụ cột của cả nhà – lại hôn mê bất tỉnh, khiến ai nấy đều hoảng loạn. “Mẫu thân! Giờ phải làm sao đây! Mau cho người đi tìm thêm tin tức đi, nếu phu quân con có mệnh hệ gì, con còn biết sống sao nổi!” “Câm ngay! Nếu không vì đám thân thích bên nhà ngươi, Ngọc nhi sao đến nông nỗi này!” Hoắc phu nhân giận đến run người, trừng mắt nhìn nàng dâu trước mặt. Tai họa lần này, bà đã nghe đầu đuôi, chính do đám người bên nhà thông gia mà ra. Nay phu quân bà hôn mê, kẻ ngoài đều dòm ngó, chỉ chờ Hoắc gia sẩy chân để nhất tề nhào tới cắn xé. “Phu nhân! Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương tới rồi!” Quản gia hấp tấp chạy vào bẩm báo. Hoắc phu nhân khẽ giật mình, trong mắt thoáng nghi hoặc. Hoàng thượng sao lại đến vào giờ này? “Cho Nhu Nhu vào, còn Hoàng thượng… nói trong phủ nhiều nữ quyến, sự vụ rối ren, thật không tiện gặp nam khách, mong Bệ hạ lượng thứ.” “Tuân lệnh.” Quản gia cúi đầu lui ra. “Mẫu thân! Đó là Hoàng thượng mà, sao người lại không cho vào? Lúc này chẳng phải nên nhờ Người giúp tìm tung tích phu quân con sao?” “Câm miệng!” Hoắc phu nhân chỉ hận không thể bóp chết nàng dâu này. Nếu không vì Ngọc nhi sống chết đòi cưới, bà nào để thứ đàn bà gây họa ấy bước chân vào cửa Hoắc gia. Con trai đã ngoài hai mươi, vậy mà vẫn chưa có lấy đứa con nối dõi! Đợi nó trở về, bà nhất định bắt nó hưu vợ để trừ hậu họa! Ngoài cổng, quản gia truyền lời: “Bẩm Hoàng thượng, phu nhân nói trong phủ có nhiều nữ quyến, thật sự bất tiện, mong Bệ hạ thông cảm.” Hoàng hậu chẳng nói chẳng rằng, cứ thế mà bước thẳng vào. Doanh Nghị: “…” Tiểu Tào: “…” Cao Thủ: “…” Gió nhẹ thổi qua, ba người đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều ngẩn ra. “Trẫm đến thăm người ta, vợ trẫm vào trong, còn trẫm bị đuổi đứng ngoài cổng?” Doanh Nghị bực bội lầm bầm. “Bệ hạ,” Tiểu Tào khẽ đáp, “Hoắc phu nhân vốn là đích nữ họ Lư ở Phạm Dương, xuất thân danh môn trong Ngũ tộc Thất vọng, xưa nay đối với hoàng thất… không mấy cung kính.” Nói vậy đã là uyển chuyển — thực ra, họ xưa nay chẳng coi hoàng gia ra gì. Thuở Thái Tổ còn tại vị, từng định cưới một tiểu thư họ Vương ở Thái Nguyên cho Thái tử, bị từ chối thẳng: ‘Gái dòng chính không xuất giá.’ Kết quả quay lưng lại đã gả cho tướng quân khác, khiến Thái Tổ tức mấy ngày ăn chẳng vô cơm. “Trẫm phi! Cái họ Lư ở Phạm Dương là cái gì hả? Phạm Dương ở đâu?” Doanh Nghị cau mày hỏi. Tiểu Tào: “…” “Bệ hạ, hình như ở Giang Nam thì phải? Thần nhớ nơi đó làm đậu phụ ngon lắm!” Cao Thủ nghiêm mặt đáp. “Làm đậu phụ à? Ha! Vậy thì đáng kiêu ngạo thật! Trẫm dạo này cũng sống nhờ món đậu phụ trộn hành đấy!” Tiểu Tào: “…” “Bệ hạ, Phạm Dương ở phía Bắc ạ, mà nhà họ Lư cũng chẳng phải bán đậu phụ. Đó là thế gia vọng tộc trăm năm, tổ tiên từng làm nhiều đại quan, danh tiếng lẫy lừng trong giới nho sĩ…” “Khoan đã, ý khanh là họ không bán đậu phụ?” Doanh Nghị trừng mắt. “Dạ, không ạ.” “Thế thì trẫm sợ gì chứ! Cao Thủ, gọi người tới đây cho trẫm!” Doanh Nghị xắn tay áo, hùng hổ nói. Tiểu Tào chỉ biết than thầm — trong mắt Hoàng thượng, thế gia vọng tộc cũng chẳng bằng một hàng bán đậu phụ! Trong phòng, Hoàng hậu vừa bước vào đã thấy Hoắc phu nhân, nước mắt lập tức trào ra: “Mẫu thân!” “Nhu Nhu! Con gái ngoan của ta!” Hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở. Một lát sau, Hoắc phu nhân nhìn kỹ con gái, giọng run run: “Gầy quá… Nhu Nhu, khổ cho con rồi.” Bên cạnh, Hoắc đại nương hừ nhẹ: “Khổ gì chứ, làm Hoàng hậu cơ mà! Con gái ta mà làm Hoàng hậu, ta cười đến tỉnh trong mộng ấy chứ!” “Mẫu thân, phụ thân con hiện nay thế nào rồi?” “Cũng tạm. Thái y nói chỉ là giận quá mà ngất, tĩnh dưỡng ít lâu sẽ khỏi.” Hoắc phu nhân vuốt tóc con gái, khẽ thở dài: “Nhu Nhu, con không nên về.” “Tại sao ạ?” Hoàng hậu ngạc nhiên hỏi. “Phụ thân con nay tuy chỉ hôn mê, nhưng con vừa về, người ngoài sẽ nghĩ thế nào? Họ sẽ cho rằng phụ thân con bệnh nặng không qua khỏi, rồi lập tức đi tìm chỗ dựa khác!” “Con chỉ lo cho phụ thân thôi mà…” Hoàng hậu cúi đầu, giọng nghẹn lại. “Lo cho phụ thân, càng phải giữ vững cương vị của mình! Con là Hoàng hậu, phải làm tròn bổn phận, không thể tùy hứng. Hoắc gia chúng ta mang chí lớn, ai nấy đều có trách nhiệm riêng. Con là nữ nhi nhà này, càng phải làm gương!” Hoàng hậu im lặng, không dám nói thêm lời nào. Ngay lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng “ầm” thật lớn, cả gian phòng rung chuyển. “Chuyện gì thế?” Hoắc phu nhân kinh hãi hỏi. Chưa kịp hiểu, một gia nhân đã hớt hải chạy vào: “Phu nhân! Không hay rồi! Hoàng thượng… Hoàng thượng mang người đánh vào rồi ạ!” “Cái gì?!” Mọi người trong phòng đều chết lặng. Sao mới vừa nói ‘làm đại sự’, người đã đánh tới cửa rồi?! Lại thêm một tiếng “rầm”, tiếng binh giáp rầm rập nối tiếp. Rồi họ trố mắt nhìn thấy — hơn năm chục thị vệ vác cả cánh cổng Hoắc phủ đi thẳng vào trong! Doanh Nghị vừa bước vào, cười sang sảng: “Lão nhạc mẫu, tiểu tế đặc biệt đến vấn an người đây!” Hưu vợ (休妻): Trong xã hội phong kiến, chỉ việc người chồng viết “hưu thư” để đuổi vợ ra khỏi nhà. Theo luật cũ có “Thất xuất chi điều” – bảy lý do có thể hưu vợ: không con, dâm loạn, bất hiếu, nói nhiều, trộm cắp, ghen tuông, có bệnh nan y. Một khi bị hưu, người vợ mất địa vị, không được quay lại nhà chồng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang