[Dịch] Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 67 :  Tấm bia đá đáng sợ.

Người đăng: 

.
" Ủa, đây là....." Đế Thích Thiên ngạc nhiên nhíu mày, Trên bính đồ hiện ra một cái đuôi thon dài, có vài phần giống với đuôi cọp của hắn, cũng lại có chút bất đồng. Tóm lại, chỉ có thể biết đây là chiếc đuôi của một loại động vật nào đó, còn cụ thể thì hắn mù mờ không thể nghĩ ra được. " Cái đuôi này thực kỳ lạ, tựa hồ mang đủ đặc điểm của tất cả các loài động vật khác nhau…Không biết sau này mở ra toàn bộ bính đồ sẽ thành bộ dáng gì nữa…Thực làm cho người ta chờ mong mà… " Đế Thích Thiên trong lòng cảm thấy hứng thú với Bính đồ này vô cùng. Bất quá, Hắn tin tưởng vô cùng. Hiện tại đã mở ra được bộ phận thứ nhất rồi, các phần sau sẽ dần đơn giản hơn thôi. Điều này cũng tương tự như trò chơi ghép hình kiếp trước, khó khăn nhất vẫn là bước đầu tiên. Sau này, tự nhiên sẽ càng ngày càng đơn giản. Ngẫm nghĩ một hồi, hắn lại bắt đầu nghiên cứu đồ hình. Việc này cực kỳ hao tốn tinh lực, nếu không chuyên tâm tuyệt đối không thể giải được. " Đại vương, Đại vương!!" Đúng lúc này bên ngoài sơn động thanh âm của Bạch Tố Tố dồn dập truyền đến. Hơn nữa ngày càng gần, hiển nhiên đang rất nhanh tiếp cận. Đế Thích Thiên lập tức đã đem khâm thiên bảo hạp thu vào túi trữ vật . Tuy rằng hắn rất tin tưởng với đám bộ hạ của mình, bất quá, chuyện tình cơ mật như vậy tốt nhất vẫn một mình nắm giữ thì hơn. " Tố tố, ngươi vội vã gì vậy? Chẳng lẽ là đám chuột kia trở lại lần nữa?" Bạch Tố Tố tiến vào, thần sắc lộ rõ vẻ kinh hãi: " Đại vương, không phải đám chuột kia, mà là trong cốc phát hiện một địa phương cổ quái….Có rất nhiều tộc nhân bị hóa băng. Ngay cả Bái Nguyệt cũng bị thương… Đại vương, ngài nhanh qua xem đi…" " Cái gì, trong cốc còn có địa phương như vậy? Mau dẫn đường cho bổn Đại vương !" Đế Thích Thiên trong lòng cảm thấy rúng động. Phải biết rằng địa phương tốt như thế này hẳn sẽ có rất nhiều yêu thủ tranh giành nhau, nhưng trái lại hoàn toàn không có bóng dáng của bất kỳ sinh linh nào. Cho nên, tuy rằng đã yên vị trong Sơn cốc rồi, nhưng hắn vẫn thủy chung không có hoàn toàn yên lòng, phái Xích Hỏa cùng đám tộc nhân của mình tra xét kỹ càng toàn bộ Sơn cốc. Xem ra, lần này thật sự phát hiện được sự cổ quái trong đó. Đế Thích Thiên không có nửa điểm chần chờ, cùng với Bạch Tố Tố gấp rút rời đi. Trên đường cũng tranh thủ hỏi kỹ tình hình khi đó. " Đại vương, lúc thuộc hạ đang ở sơn cốc phía tây tìm kiếm, phát hiện một khối đá kỳ lạ, phát ra hàn băng kinh người. Cả đám đang tò mò đứng ngó, đột nhiên khối đá đó phun ra một đạo hàn khí , làm đông lạnh cả đám. Ngay cả Bái Nguyệt cũng bị thương…." " Khối đá lớn kỳ lạ? Phát ra hàn khí?" Đế Thích Thiên càng nghe càng mờ mịt, rốt lại chẳng hiều chút gì. Cũng không trách Bạch Tố Tố, dù sao nàng cũng chỉ là một linh thú sinh trưởng nơi núi rừng, tuy đã có linh trí, nhưng nói chung vẫn còn rất non nớt. Những chuyện quá phức tạp, nàng sẽ không các nào truyền đạt được rõ ràng. Sơn cốc phân làm bốn phía Đông Tây Nam Bắc. Phía đông có thác nước, phía bắc là một thông đạo hướng tới bên ngoài, phía nam là một khu sâm lâm rậm rạp, địa phương này rất thích hợp Viên Thiên cùng đám thủ hạ điều chế Hầu Nhi Linh Tửu. Còn lại là phía tây, lại có vẻ có chút hoang vu, khắp nơi đều là phế thạch. Bất quá, nơi này linh khí dư thừa, xen kẽ với những phế thạch, lại tràn ngập vô số hoa cỏ hình dáng khác nhau sinh trưởng. Cả hai toàn lực phóng đi, không bao lâu sau đã tới nơi. Chỉ thấy xung quang phế thạch nối tiếp nhau không dứt, ở giữa lại có một tấm bia đá khổng lồ đứng sừng sững. Bốn phía xung quang tấm bia đá là đám Xích Hỏa, Ưng Không…Bất quá cũng không dám đứng quá gần, bảo trì phạm vi hơn mười trượng. " Đại vương, chính là chỗ đó." Bạch Tố Tố gấp rút nói. "Đi, chúng ta qua đó xem." "Đại vương! !" Thấy Đế Thích Thiênđến, lập tức Xích Hỏa cung kính quỳ xuống, trong mắt lộ ra thần sắc sùng bái cùng cực. Mấy lần được chứng kiến thực lực cường đại của Đế Thích Thiên lần, hắn đã triệt để thuần phục. "Ừm! !" Đế Thích Thiên khoát tay, ánh mắt chăm chú nhìn kỹ tấm bia đá khổng lồ. Tấm bia đá dường như tồn tại từ thời viễn cổ, mang theo khí chất tang thương hồng hoang. Trên tấm bia còn có vô số hoa văn thần bí, dường như là một trận pháp huyền ảo nào đó, không ngừng chuyển vận. Ở chính giữa có khắc mấy dòng chữ. "Dù có là tuyệt thế giai nhân, dù có là thiên kiêu chi tử…Một khi thiên địa tan vỡ, cũng vẫn lạc mà thôi…." "Đây là một tòa mộ?" Đế Thích Thiên bị dọa cho nhảy dựng lên, đám Bạch Tố Tố có thể không phát hiện ra, nhưng hắn lại rất rõ. Phong thủy địa hình nơi đây thập phần tương tự với các khu lăng mộ hắn từng xem ở kiếp trước, có điều lớn hơn vô số lần mà thôi. Kỳ quái chính là trên bia mộ không phải khắc tên người, chỉ có một đoạn văn tự cổ quái, làm cho người ta cảm thấy khó hiểu vô cùng. "Trong Vạn Yêu Cốc tại sao lại tồn tại một tòa mộ? Cổ quái, thật sự là rất cổ quái ..." Đế Thích Thiên lộ ra thần sắc trầm tư…Tòa cổ mộ tràn ngập hơi thở viễn cổ, nhất định là đã tồn tại cực lâu. Có thể dựng ra được công trình vĩ đại như thế này, tuyệt đối phải là một đại nhân vật. "Lạch cạch! …" Đế Thích Thiên bước qua tấm bia đá, muốn nhìn kĩ xem tòa cổ mộ kia rốt cuộc bố cục như thế nào. Đám Xích Hỏa, Ưng Không thấy vậy bị dọa cho nhảy dựng lên, giật mình hét lớn: "Đại vương, chớ tới gần phiến đá, phiến đá có cổ quái, sẽ phun ra hàn khí đáng sợ." Đã chậm!...Thời điểm Đế Thích Thiên bước tới gần, tấm bia đá cổ xưa đột nhiên phun ra một cỗ hàn khí kinh người, sức bộc phát không kém gì núi lửa phun trào, hóa thành một đoàn bạch sắc vụ khí, trong nháy mắt bao trùm lên tất cả. "Rầm rầm rầm! !" Luồng bạch sắc vụ khí kia tràn qua mặt đất, cuồn cuộn giống như thủy triều trào dâng. Một lớp băng tuyết nhanh chóng xuất hiện, lấy tấm bia đá làm trung tâm, hết thảy đều bị đông cứng. "Ngao! !" Đế Thích Thiên lộ ra thần sắc sợ hãi. Chỉ thấy một lớp hàn khí bao phủ lấy hắn, rồi nhanh chóng bành trướng, trong nháy mắt đã đem hắn bao phủ. Cạnh tấm bia đá cổ xưa lại xuất hiện thêm một khối băng khổng lồ. "Tấm bia đá này... Quả thật đáng sợ." Lúc trước nghe Bạch Tố Tố kể lại, hắn cũng không dám có nửa phần khinh xuất. Khi bước tới cạnh tấm bia đá, nhìn thì có vẻ lơ đãng nhưng thực sự đã tập trung toàn lực ứng phó, chỉ cần có dị động gì sẽ lập tực lui lại. Trên thực tế, hắn cũng đã làm như vậy. Tại thời điểm tấm bia đá phun ra hàn khí, hắn đã nhảy ra ngoài. Không ngờ, đám hàn khí kia lại kinh khủng như vậy, căn bản không để cho hắn kịp thời thoát đi, trực tiếp đóng băng tại chỗ. Thành ra, pho tượng băng kia vẫn còn trong tư thế đang nhảy lùi về phía sau, thập phần sống động. Đế Thích Thiên không khỏi âm thầm cười khổ: lòng hiếu kỳ thật đúng là có khi hại chết cả hổ. "Đại vương! !" Xích Hỏa chứng kiến Đế Thích Thiên trong nháy mắt bị đóng băng, hai mắt hồng quang đỏ rực, mũi phì phì phun khói. Trong nháy mắt hai đạo liệt hỏa rầm rầm phun tới, cố gắng công kích vào lớp băng bên ngoài. Hỏa diễm hừng hực tựa hồ muốn đem tất cả đốt thành tro bụi, nhưng khi đối diện với hàn khí kinh người kia, lại không có nửa điểm tác dụng. Hàn khí quá lớn, ngay cả năng lực thiên phú của Xích Hỏa cũng không ăn thua. "Đáng sợ, rốt cuộc cổ mộ này là do ai dựng lên, chỉ vỏn vẹn một cái bia trong nháy mắt đã đem ta hóa thành tượng băng? " Tuy vẫn bị đóng băng, nhưng trong một sát na kia Đế Thích Thiên không chút do dự vận chuyển Hổ Khiếu Công, làm cho yêu lực trong kinh mạch như lưu thủy không ngừng chuyển động, chống đỡ lại hàn khí đáng sợ kia. Tuy vậy, nhưng yêu lực không ngừng suy giảm, chỉ qua mấy hơi thở nữa, hàn khí sẽ xâm nhập vào bên trong, triệt để hoàn toàn đóng băng hắn. -o0o-
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang