[Dịch] Vạn Yêu Chi Tổ

Chương 47 :  Hồ vương Thiên Hương.

Người đăng: 

.
Trong tu tiên giới, túi trữ vật cũng không chỉ có một loại mà còn tồn tại những loại khác như càn khôn giới chỉ- bên trong ẩn dấu càn không, không gian so với túi trữ vật rộng lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Loại càn khôn giới chỉ này rất ít người có được, tài liệu luyện chế vốn vô cùng thưa thớt, hơn nữa người có thể hiểu được cách luyện chế nó cơ hồ còn thưa thớt hơn. Đại bộ phận càn khôn giới chỉ hiện nay đều từ thượng cổ lưu truyền lại. Người có được càn khôn giới chỉ đều là người có thân phận. Người trung niên này có một cái nên có thể nói thân phận tuyệt đối không hề đơn giản. Trung niên nhân cầm hai hạng quyển trong tay, nhìn Đế Thích Thiên cùng ngô công vương phía dưới nhẹ nhàng ném tới, vô số phù triện trên hạng quyển lóe ra, ngự thú vòng cũng bắt đầu bành trướng lên, trong chớp mắt liền trở thành vô cùng lớn. “Ông!!” Hai ngự thú vòng từ không trung nhẹ nhàng rung động phát ra một chuỗi âm thanh nhỏ, một hơi thở huyền ảo nhiếp nhân từ đó toát ra bao phủ toàn bộ bên dưới. “Cái vòng này là cái gì? Tại sao ta luôn có cảm giác nó vô cùng nguy hiểm, như là khắc tinh của ta vậy.” Đế Thích Thiên nhìn tới hai ngự thú vòng trên đầu, trong lòng nhất thời căng thẳng. Không phải lần đầu hắn nhìn thấy đồ vật này, trước đây hắn đã thấy Triệu Bách Xuyên sử dụng qua, nhưng khi đó bị hắn sử dụng hổ khiếu âm ba công đánh rơi. Không ngờ lúc này lại có thêm một cái hiện ra. Tuy rằng hắn hoàn toàn không rõ ràng cái vòng đó là thứ gì, nhưng lúc này trong lòng cũng nhảy lên, gắt gao nhìn vào chiếc vòng ở trên. “Ngự thú vòng quý giá, nhưng hai linh thú này còn đáng giá hơn. Con rết màu đỏ kia thuộc tính hợp với ta, nếu hảo hảo bồi dưỡng, trong tương lai nhất định sẽ là trợ thủ tốt. Phược!!” Trung niên nhân hướng ngự thú vòng nhẹ nhàng điểm một chỉ, chỉ một thoáng hai cái vòng đều hướng Đế Thích Thiên và ngô công vương chụp xuống. Lúc này những phù triện trên ngự thú vòng đều thoát ly hạng quyển, hóa thành một sợi dây thừng dài, hướng hai linh thú cuốn tới. Một khi bị đám phù triện này đụng tới chắc chắn sẽ không thể thoát thân. “Bá!!” Ngự thú vòng bay về phía con rết khá thuận lợi, vô số phù triện trong nháy mắt trói buộc lấy thân thể nó, dù nó có liều mạng giãy dụa cũng không thể nào thoát ra được. Cuối cùng ngự thú vòng thuận lợi dừng tại cổ nó. Nhất thời con rết giống như mất hết khí lực, nằm im trên mặt đất. Còn cái vòng đang hạ xuống Đế Thích Thiên lại bị hắn dùng hổ trảo quán chú theo yêu lực oanh kích phản kháng lại làm cho đám phù triện nhất thời tan đi. Ngự thú vòng dừng lại một chút, nhưng sau đó tốc độ lại tăng, nháy mắt đã tới trước hắn. Đúng lúc cảm giác như tình thế trước mắt đã vô pháp xoay chuyển thì… Một dải băng xuất hiện, phiêu đãng trên ngự thú vòng, thất thải quầng sát phát ra từ đó rồi bao lấy ngự thú vòng. “Ông!!” Dải băng ẩn dấu một lực lượng vô cùng lớn, đem ngự thú vòng đánh bay ra ngoài. Một cỗ hương thơm kỳ dị phiêu đãng trong không khí. “Phiêu hương lăng, là hồ vương Thiên Hương?” Nhìn đến dải băng xuất hiện, trung niên nhân khuôn mặt không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, cười ha ha nói: “Thiên Hương hồ vương, đi mòn gót giày cũng không tìm được, không nghĩ lúc này ngươi lại dám chui ra. Bổn tọa tìm ngươi cũng lâu lắm rồi. Nếu đã đến rồi thì xuất hiện đi, trốn tránh làm gì?” Nói xong một cỗ thần thức tỏa ra tìm kiếm khắp xung quanh. “Khách khách!” Một âm thanh cười cợt vô cùng thanh thúy vang lên trong không gian, chỉ thấy nữ nhân thần bí vẫn đi theo Đế Thích Thiên lúc này đột nhiên xuất hiện trước trung niên nhân: “Thanh Vân lỗ mũi trâu, ngươi lúc trước đuổi theo ta ba ngày ba đêm cũng không làm gì nổi ta. Vốn định sau lưng ngươi đánh lén một lần, không ngờ ngươi da mặt cũng dày quá đi, không biết xấu hổ, còn dám ra tay với hậu bối tu yêu.” Cô gái này chính là cường giả của yêu tộc, Thiên Hương hồ vương, thực lực tương đương với Nguyên Anh kỳ tu chân giả. Lần này định âm thầm đi theo Đế Thích Thiên để quan sát hắn một đoạn thời gian, vốn không có ý định xuất đầu lộ diện. Nàng không ngờ rằng lão quái Thanh Vân này vẫn luôn quanh quẩn tìm kiếm tung tích của mình, lúc này còn đụng trúng phải bọn Đế Thích Thiên. Ngô công vương bị lão bắt đi cũng chẳng can hệ gì tới nàng, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Đế Thích Thiên bị ngự thú vòng trói buộc nên thời điểm này mới vội ra tay. Nàng cũng đã đoán trước nếu ra tay thì cũng không thể tránh một trận đụng độ với lão mũi trâu này. “Ha ha, tìm được ngươi rồi thì linh thú có tính là cái gì. Thiên Hương hồ vương, biết điều thì giao Khâm thiên bảo hạp ra đây. Bảo vật như vậy có thể cho yêu nghiệt các ngươi cầm vào tay sao?” Thanh Vân lão đạo trên mặt lộ ra vẻ hung tợn, lớn tiếng quát. “Hừ, Thanh Vân lỗ mũi trâu, Khâm Thiên bảo hạp vốn là ta trong thần vực tìm được, ngươi lấy khẩu hiệu trừ yêu diệt ma, đuổi theo ta suốt ba tháng, trong miệng nói hiên ngang lẫm liệt, bất quá cũng chỉ là tiểu nhân giả nhân giả nghĩa mà thôi.” Thiên Hương hồ vương khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: “Khâm thiên bảo hạp ở trên người ta, có bản lĩnh thì cứ tới mà lấy. Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có khả năng gì cướp đi bảo hạp trong tay ta?” Nói xong, Thiên Hương hồ vương vung dải băng lên, linh khí trong thiên địa nhất thời dao động, từng dạo quang mang màu vàng theo hương khí kỳ dị hướng tới Thanh Vân. Dải băng phiêu động, giống như đang dẫn động linh khí bốn phía. “Yêu nữ, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.” Thanh Vân bắn ra kiếm quyết, bảo kiếm nhất thời bay lên, nhất thời mạnh mẽ rung động. Bảo kiếm lập tức một hóa thành hai, hai hóa thành ba, trong chớp mắt không gian xuất hiện mấy ngàn bảo kiếm giống nhau như đúc, tất cả hướng hồ vương chém tới. “Rầm rầm oanh!” Giữa không trung nhất thời phát ra một tiếng nổ vang, tiềm lực đáng sợ không ngừng tràn ra bốn phương tám hướng, rơi xuống mặt đất tạo thành những hố sâu. “Phanh!” Một tiếng nổ chấn thiên vang lên. Hồ vương Thiên Hương thu dải băng về, thân thể hóa thành một đạo lưu quang rực rỡ hướng xa bỏ chạy, trong miệng kêu lên: “Thanh Vân lỗ mũi trâu, thực lực của ngươi cũng chỉ có thế, xem ra khâm thiên bảo hạp ngươi lấy không được đâu. Khanh khách!” “Yêu nữ, trốn sao, cho dù là chân trời góc biển, lần này bổn tọa cũng đuổi theo ngươi, bắt ngươi chết dưới kiếm của Thanh Vân ta.” Thanh Vân lão quái nhìn thấy Hồ vương trực tiếp bỏ chạy lập tức nổi giận hét lớn một tiếng, cũng không quản tình huống ở đây, đem ngự thú vòng đang trói buộc Ngô côn vương cùng ngự thú vòng còn lại thu vào giới chỉ rồi đạp lên phi kiếm vội vã đuổi theo. “Hô!!” Nhìn hai đạo lưu quang biến mất đằng xa, Đế Thích Thiên thở ra một hơi. Vừa rồi áp lực thật quá lớn. Biến cố này làm cho hắn kinh hãi không thôi. Tận mắt thấy hai người cường đại kia, trong khoảnh khắc cảm giác cường đại vì có yêu lực của hắn ầm ầm sụp đổ. Trước mặt hai người vừa rồi, hắn chẳng khác gì một tiểu hài tử so với gia gia, không có nửa điểm có thể đắc chí. Cường đại, không chỉ là cường đại đơn thuần mà quá mức cường đại. Vừa rồi hắn cũng cảm nhận được uy hiếp của ngự thú vòng, nhận ra trước mặt cường giả chân chính, bản thân mình cũng không khỏe hơn con kiến là mấy. Hắn trong mắt người ta cũng chẳng khác gì một mâm thịt, có thể tùy thời mà ăn tại chỗ. “Cường đại, ta nhất định phải mạnh hơn nữa. Chưa khi nào ta lại thấy vô lực như vừa rồi. Một ngày nào đó ta cũng sẽ mạnh mẽ giống như họ.” Đế Thích Thiên âm thầm thề, yên lặng khích lệ chính mình. Ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn về phía xa, đem vị hồ vương kia ghi tạc trong lòng. Đây là lần thứ hai hắn gặp nữ tử này. Lần đầu tiên là nàng lợi dụng hắn bảo quản Khâm thiên bảo hạp, nhưng cũng đã cho tụ linh đan làm thù lao. Nếu không có bình tụ linh đan đó làm sao trong thời gian ngắn ngủi hắn đã có thể cường đại như vậy? Cho nên, mặc dù bị lợi dụng nhưng hắn cũng không oán hận, vì nàng đã cho hắn một cơ hội trưởng thành. Đây là lần thứ hai, không ngờ nàng lại cứu mình khỏi tay Thanh Vân lão quái kia. Nếu nàng không lý gì tới hắn, chỉ sợ lần này hắn và ngô công vương kia số phận chẳng có gì khác nhau. “Bái Nguyệt, Tố Tố, Viên Thiên, Ưng Không, nhanh chóng rời khỏi đây, dùng tốc độ nhanh nhất vượt núi.” Đé Thích Thiên âm thầm cân nhắc một chút, nhưng cũng nhận ra hiện tại không có thời gian để lo lắng quá nhiều. Việc cấp bách nhất chính là phải rời khỏi đây, tiến vào trong Nam Man sơn mạch. Còn về phần tăng thực lực, sớm hay muộn gì hắn cũng có cơ hội đó. “Rầm!” Đám Bái Nguyệt rất nhanh tập hợp tộc đàn. Vừa rồi chiến đấu với đám rết, mỗi tộc đều có tổn thương không nhỏ. Những kẻ nguyên khí còn nguyên vẹn đều theo đám thủ lĩnh đi trước. Nhưng Đế Thích Thiên cũng không nhanh chóng rời đi mà lấy ra túi trữ vật, một đốt của ngô công vương cùng cái đuôi lúc trước bị hắn cắt mất cũng đã được thu vào đây, sau đó đem thi thể rết ở bốn phía thu vào trong túi. Thịt rết vốn là đại bổ, nếu ăn thịt chúng sẽ làm cho tinh khí càng lớn thêm. Bình thường ít khi có cơ hội này nên hắn không do dự bỏ qua thời cơ tốt như vậy. Hơn nữa, một đốt của ngô công vương ăn vào chắc chắn sẽ làm yêu lực tăng mạnh. Ngô công vương không hiểu tu luyện nên đại bộ phận lực lượng của huyết thực đều dung nhập vào trong huyết nhục, tinh hoa là vô cùng lớn. Nếu hắn ăn vào một khối, so với ăn thịt Đường Tăng không khác gì nhau, đúng là đại bổ dưỡng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang