[Dịch] Vạn Quỷ Chi Tổ

Chương 3 : Họa trời giáng

Người đăng: 

.
[CENTER]“A....đằng kia là, sư thúc người mau nhìn…” Bên trong một áng mây đen, âm thanh của nữ nhân nọ lại lần nữa vang lên. Trong giọng nói còn kèm theo một tia kinh ngạc. “Sao lại có chuyện như vậy được, cơ thể đó lại tự động hấp thu Huyền Âm Chi Khí mà chẳng bị một tí thương tổn bên ngoài nào. Không lẽ đây chính là Tiên Thể trong truyền thuyết, hoặc cũng có thể là Cửu Âm Tiên Thể gì đó chăng?” Lúc đầu trong giọng nói của Huyền Âm Lão Quái còn mang theo sự ngạc nhiên, nhưng lúc sau thì lại mừng rơn nói : “Tốt, tốt, cực kỳ tốt, không nghĩ lão phu đi chuyến này lại tìm được Tiên Thể trong truyền thuyết, đây đúng là lão thiên phù hộ cho ta, phù hộ cho Ngự Quỷ Tông ha ha…Lão Thiên đã ban cho ta một đệ tử cực kỳ tốt… Đồ nhi, còn không mau đến đây!” Một bàn tay đen kịt từ trong đám mây đen ngưng tụ lại, bất thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu Tử Yên, chụp thẳng xuống, không để nàng kịp phản ứng gì, bàn tay ôm trọn nàng vào trong , sau đó nó tự động quay trở lại đám mây đen kia.. “ Phu quân!!!” Tử Yên không cam lòng, đau xót kêu gọi tình lang, cánh tay nàng hướng về phía bên phải, nắm chặt lấy tay Diêm Phục Sinh, nhưng sức lực của nàng không đủ, bị quỷ thủ màu đen kia lôi kéo mà buông tay bay đi.. “Phu quân? Hừ, thể chất ngươi đặc biệt như vậy, sau này chính là tuyệt thế kỳ tài trong tu luyện, làm sao mà lại có những tơ tình thế tục ràng buộc chứ. Hôm nay sư phụ sẽ thay ngươi trừ bỏ cái căn nguyên này!” Bên trong tầng mây, Huyền Âm Lão Quái nghe thấy Tử Yên kêu tên tình lang của mình, bèn tức khí hừ lạnh một tiếng, lão búng nhẹ ngón tay màu đen, nó đón gió mà bay thẳng xuống người Diêm Phục Sinh. Phanh!! Một tiếng nổ giòn vang. Cơ thể của Diêm Phục Sinh hoàn toàn bị chia thành năm, xẻ thành bảy, nổ tan tành, từng khối thịt hóa thành từng phiến bột mịn màu trắng, hồn phách bên trong thân thể cũng bị tổn thất nghiêm trọng. Diêm Phục Sinh toàn bộ tâm trí rơi vào một khoảng vô thức trống rỗng. Hồn phi phách tán. Đúng là giết người không để lại một dấu vết nào, cả thân thể và hồn phách đều bị tiêu diệt. “Đi thôi, mười năm sau, nơi đây sẽ trở thành thánh địa tu luyện của Ngự quỷ tông chúng ta.” Huyền Âm Lão Quái khuôn mặt lạnh như tiền, phun ra một câu, sau đó liền phất tay, rất nhanh áng mây liền lăng không phi độn mà bay đi mất. Sau đó lão lại liếc nhìn chỗ Diêm Phục Sinh đã phi hôi yên diệt, cảm giác như có một cái gì đó không đúng. Tại nơi kia xem ra không có vấn đề, lão đích thân ra tay trảm sát một phàm nhân nho nhỏ, thì làm gì có khả năng phát sinh ra chuyện gì ngoài ý muốn cơ chứ. Nhưng Lão lại không ngờ được, ngay cái nơi mà Diêm Phục Sinh bị tiêu thất có một hòn đá nhỏ màu đen tự nhiên rơi xuống, đang tỏa ra ánh sáng âm âm u u nhè nhẹ, nếu nhìn sơ qua thì không dễ dàng gì phát hiện được. Viên đá nhỏ đó đã đem gần như tất cả hồn phách bị tán loạn của Diêm Phục Sinh thu hết vào bên trong nó, những hồn phách còn lại thì trong nháy mắt đã hòa với đất trời, biến mất một cách vô ảnh vô tung. Oành oành oành ! Âm mạch do bị cưỡng ép mà xuất ra bên ngoài khiến cho đất đá đều bị nổ tung lên, đất bị nứt toạc ra hai bên, mở ra rất nhiều khe vực, những khe vực này giúp cho Huyền Âm Chi Khí được giải phóng, trào lên điên cuồng. Nó nhiều đến mức sinh linh xung quanh khu vực chớp mắt một cái đều bị diệt sạch, những cành cây ngọn cỏ nhanh chóng bị héo rũ. Cảnh tượng thật quá kinh khủng, ai mà hít phải luồng âm khí này sẽ lộn ruột lên mà chết ngay lập tức, không riêng gì khu vực này mà nó còn lan rộng bao phủ toàn bộ Thiết Ngưu Thành. Những thành trì phụ cận khác gần Thiết Ngưu Thành cũng bị luồng âm khí này nhanh chóng bao phủ. Thất Tịch quốc có diện tích lãnh thổ là muời vạn dặm, nhưng chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cũng bị Huyền Âm Chi Khí bao phủ, hàng tỉ sinh mạng đã bị luyện hóa thành hư ảo. Thất Tịch quốc bị họa từ trên trời giáng xuống, âm khí sinh sôi nảy nở phát tán vô số, cuối cùng trở thành một mảng lưu vực kỳ lạ và đáng sợ mà người đời sau này gọi nó Quỷ Vực. Các nước xung quanh nhanh chóng đem biên giới nước mình thu nhỏ lại, co rút vào bên trong, cách xa biên giới Thất Tịch quốc hơn một nghìn dặm. Tất cả mọi người đều thống nhất đem lưu vực có Huyền Âm Chi Khí bao phủ kia thành cấm địa, cấm người lạ trẻ nhỏ đến gần. Và đặt tên cho lưu vực ấy là Thiên Khuynh Quỷ Vực. Mười ngày sau, ở sâu bên trong Thiên Khuynh Quỷ Vực, tự nhiên lại phát ra từng trận trận âm thanh, lúc thì khóc lúc thì gào thét, nghe thê lương rợn óc cực kỳ. Chính vì thế, người dân sinh sống xung quanh gần lưu vực đó lại càng không dám bén mảng đến gần. Trong đầu Diêm Phục Sinh lúc này, những ký ức đang dần dần khôi phục lại, một đoạn, rồi lại một đoạn, gương mặt hắn bây giờ đã lạnh cóng phủ đầy bông tuyết, giương cặp mắt nặng trĩu lên nhìn theo hướng bay đi của Huyền Âm Lão Quái lúc trước. Tóc tai của hắn rối bù xù, bay loạn trong gió, trong đôi mắt hắn bỗng nhiên tỏa ra từng trận sát ý vô cùng vô tận, miệng hắn rống lên, hắn gào thét một cách điên cuồng: “Huyền Âm lão tặc! Ngự Quỷ Tông! Hôm nay các ngươi hủy đi Thiết Ngưu thành của ta, cướp đi Yên nhi nương tử của ta... Ta, Diêm Phục Sinh, tuyệt đối sẽ không đội trời chung với các ngươi, dù cho biến thành Quỷ, ta đây cũng phải làm vua của Quỷ! Đối với hành động tác oai tác quái của các ngươi, lão thiên trên trời tại sao lại mắt nhắm mắt mở, làm ngơ coi như không thấy? Tốt nếu đã như vậy, thì để ta, ta nhất định sẽ hoá thân thành Diêm La Vương, thay mặt vạn vật chúng sinh trên thế gian này, xem cái bọn tu sĩ các ngươi thật sự có còn nhân tính hay là không?'' Ô ô ô !! Tiếng thét gào thê lương của hắn liên miên mãi không dứt trong cái phế tích thành cổ này, phía trên thành còn có những du hồn vất vưởng, không ngừng bay lượn xung quanh. Những du hồn này không hề có một tia ý thức nào, nhưng bản năng chúng vẫn còn, chúng đồng thanh hưởng ứng, kêu lên ô ô, như đồng cảm, như đáp lại, từ đó tiếng quỷ thét quỷ kêu, càng ngày càng lớn dần, càng ngày càng vang xa. Trong một lúc nhất thời, bên trong cái phế tích thành cổ này lại tràn ngập âm khí, làm cho người khác nghe được, bất chợt không lạnh mà run lên cầm cập… Hô ô ô!! Sau một phen gào thét điên cuồng, sự thù hận, phẫn uất trên gương mặt Diêm Phục Sinh dần dần được thu lại, khuôn mặt hắn bây giờ được bao bọc bởi vẻ ngoài lạnh lùng, vô cảm. Mối hận này được hắn chôn sâu vào tận đáy lòng, chỉ cần sau này có năng lực, nhất định sẽ thanh toán từng cái, từng cái một… Tiếng gầm điên cuồng lúc nãy là do trong tâm hắn quá phẫn nộ mà phát tiết ra bên ngoài, nhưng đây cũng là thể hiện sự quyết tâm của chính mình. Vốn dĩ Diêm Phục Sinh chấp chưởng thành chủ đã hơn chục năm, cũng hiểu thấu được nhiều đạo lý, hắn bắt buộc bản thân phải trong trạng thái thật sự tỉnh táo, không được tiếp tục xúc động. Với sự thông minh của hắn, không lẽ lại không biết hạng người chỉ ngồi không, than ngắn thở dài kia chính là loại người nhu nhược hèn nhát, sau này lại càng không làm được tích sự gì. Trong thế giới này, phải tự thân cố gắng, phải tự thân giành lấy, kẻ mạnh nhất định sẽ làm vua. Ngự Quỷ Tông kia, cái tên Huyền Âm lão tặc kia, vì cái gì mà dám vung tay phát động thiên khuynh, đó không phải vì họ mạnh, họ có quyền sao, không sợ bất cứ ai, không bị ai quản thúc. Trong mắt họ, dân tình thế tục kia chẳng khác gì con sâu con kiến, nếu có giết hết thì cũng chả liên quan gì đến họ. Những tên đó đã không còn được xem là người nữa rồi. “Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, lúc ta còn sống, ta không thể tu luyện để biến thành quỷ hồn. Bây giờ sự sống đã không còn trói buộc ta nữa, ta có thể tu luyện thành quỷ rồi, nhưng thành quỷ thì sẽ như thế nào?” Diêm Phục Sinh cẩn thận chầm chậm nhìn ra bốn phía xung quanh, trong nội tâm hắn đã kiên quyết tín niệm triệt để tâm tư này. Vì trước kia hắn từng ở giới diện khác, vượt thời không xuyên qua giới diện này, cho nên thân thể hắn vô cùng cổ quái, căn bản là không có cách nào cảm nhận, cũng như hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí bên ngoài được. Đến phút cuối, hắn đành phải tu luyện võ học của phàm nhân bình thường, tuy rằng hắn đã tu luyện thành công Tiên Thiên, nhưng lại không thể bỏ đi gông xiềng trói buộc của Tiên Thiên, chính vì thế mà thân thể hắn vẫn là không thể hòa nhập vào Thiên Địa Nguyên Khí, tiến vào hàng ngũ võ tu cường giả được. Nếu như tu vi cứ tiếp tục đình trệ như vậy thì chỉ sợ cả đời này hắn cũng không thể nào trả được mối hận thù. Lần này thân thể của hắn bị người khác ám hại, linh hồn bị tách khỏi thể xác, biến thành một quỷ hồn, không ngờ vô tình lại bỏ đi sự trói buộc của Thiên Tiên, trở nên vô cùng mạnh mẽ. Quỷ, biến thành Quỷ thì sẽ như thế nào đây, phải chăng là có thể kéo dài tuổi thọ? Ta không thể làm con người nữa, từ đây trở về sau, ta muốn bước đi trên con đường Vô Thượng Quỷ đồ. “Viên đá màu đen này, rốt cuộc nó là vật gì?” Trong nội tâm của Diêm Phục Sinh bắt đầu nghĩ tới viên đá này, ánh mắt của hắn bắt đầu nhìn ngắm viên đá thật kỹ lưỡng. Nó có kích thước nhỏ như hột quả đào, nếu hắn nhớ không nhầm thì đây chính là viên đá năm xưa đã mang hắn vượt giới diện đến đây. Nhiều lần hắn đã cẩn thận đi tìm nó, nhưng kiếm mãi mà vẫn không thấy đâu, ai mà ngờ được là nó lại trốn trong thân thể của chính mình. Đến khi hắn bị Huyền Âm Lão Tặc dùng đầu ngón tay búng ra kình phong, đâm xuyên thân thể của hắn, bạo phát nổ tung từng mảnh, thì viên đá mới chịu hiển lộ ra ngoài. Khi đó, may mắn làm sao lại vào đúng lúc hồn phách của chính mình như mành treo chuông thì nó lại âm thầm lặng lẽ hút nạp những phần hồn phách quan trọng nhất vào bên trong. Bên trong viên đá hắc ám, Diêm Phục Sinh tuy vẫn còn ý thức của bản thân, nhưng hắn không hiểu xung quanh mình tại sao lại vô cùng tĩnh lặng như thế. Hắn nhớ là mình đang ở trong một không gian hắc ám nào đó, tại nơi đó, có từng trận Huyền âm chi lực hết lần này tới lần khác, nhanh chóng ngưng tụ thành nhiều ấn ký dán chặt lên linh hồn hắn, làm cho hồn phách của hắn chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, sau khi khôi phục được một thời gian, nó lại trực tiếp tống xuất ra bên ngoài. Sau một lúc trầm tư, Diêm Phục Sinh lại cúi người với tay nhặt viên đá lên, vốn dĩ là hồn phách thì làm sao lại cầm nắm được vật thể chứ, nhưng viên đá kỳ lạ này lại là một ngoại lệ, nó không giống như những viên đá bình thường khác, viên đá này dường như không hề có trọng lượng. Viên đá được hắn dễ dàng cầm lên, sau một hồi suy nghĩ, không hiểu hắn làm gì, chỉ thấy hai ngón tay đang kẹp chặt viên đá đột nhiên đưa tới trước ngực mà ra sức ấn mạnh vào. Bất thình lình ngay giữa ngực hắn xuất hiện một áng mây đang xoáy cuồn cuộn, đưa viên đá hắc ám ấy trực tiếp giấu vào trong người. “Tuy rằng hiện tại bây giờ ta không biết ngươi có lai lịch như thế nào, nhưng, lần thứ nhất ngươi đã dẫn ta vượt thời không đến đây, lần thứ hai thì ngay cả khi ta hồn phi phách tán mà ngươi cũng có thể khôi phục lại giống như lúc ban đầu, vậy thì đương nhiên ngươi chính là món đồ tốt, một kiện kỳ trân dị bảo hiếm có trên thế gian này.’’ Trong nội tâm Diêm Phục Sinh âm thầm suy nghĩ tính toán, hắn chỉ mới nêu ra bề nổi của tảng băng chìm cũng đủ để thấy được sự thần dị của viên đá hắc ám kia. Tính toán xong hết thảy, Diêm Phục Sinh nhìn bốn phía xung quanh, hắn thấy mình đang đứng ngay tại ví trí trung tâm của Phủ Thành. Thành trì bây giờ đã tả tơi, phòng ốc thì liêu xiêu sụp xuống, không có lấy một chỗ để trú thân. “Huyền Âm lão tặc đã từng nói qua, mười năm sau Ngự Quỷ Tông sẽ cho đệ tử đến đây để xây dựng nơi này thành Thánh địa tu luyện của phái, nhất định là sẽ có đủ loại mọi thủ pháp phép thuật của bọn quỷ tộc. Đúng rồi, còn có Tử Yên nữa, nhất định nàng cũng sẽ bị lão tặc này mang theo, mười năm này chính là cơ hội tốt để ta tu luyện, nhưng mà vấn đề là quỷ tộc phải tu luyện như thế nào để mạnh mẽ hơn đây?” Trong đầu Diêm Phục Sinh lại xuất hiện thêm một ý niệm mới. Hắn chỉ biết hiện tại mình đã biến thành quỷ, đối với phương pháp tu luyện của nhân tộc thì hắn đã nắm vững mấu chốt một cách thành thục. Nếu bây giờ vẫn còn thân thể thì tốt rồi, có thể cảm nhận được Thiên Địa Nguyên Khí, cho dù thế nào cũng có thể luyện được. Nhưng hiện tại đã mất đi thể xác, trở thành quỷ, nên hắn không biết phải làm sao, trong ấn tượng của hắn không có một chút thông tin cũng như khái niệm nào về quỷ tộc, đối với tộc này hắn thật sự chẳng biết gì. Ô!! Đúng lúc này, phía trên không của Quỷ Vực, từ đâu lại xuất hiện một cơn gió lạnh màu đen kịt, từ trên không ào xuống, một lần thổi tới của nó đã làm cho toàn bộ Thiên Khuynh Quỷ Vực rung động. Gió lạnh ở bên trong vực còn kèm theo tiếng sấm, tiếng Quỷ khóc thê lương. Vốn dĩ những du hồn đều hư ảo mập mờ, bây giờ bị âm phong thổi mạnh đến mức dùng mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng. Thân thể của chúng càng thêm cô đọng, không còn là hư ảo nữa, nhưng độ cô đọng cũng có mạnh yếu khác nhau. Nhưng dù sao thì cũng nhờ có âm phong mà đám Du Hồn đã thu được lợi ích không nhỏ. Âm phong dường như có lực lượng có thể giúp cô đọng quỷ thân. Trong nháy mắt, âm phong đã quét tới chỗ Diêm Phục Sinh, bao trùm lấy toàn bộ thân thể hắn, sau đó không ngừng xuyên qua. "Ồ?" Khi âm phong vừa tiến vào trong cơ thể, trong nội tâm Diêm Phục Sinh không khỏi ngạc nhiên. Âm phong tiến vào bèn hóa thành một cỗ lực lượng âm hàn, nhanh chúng dung hợp với quỷ thân. Mỗi lần dung hợp lại làm quỷ thân cô đọng thêm một chút, sự suy yếu cũng không ngừng được củng cố thêm mạnh mẽ hơn. Nhưng đó cũng không phải điều làm hắn kinh ngạc nhất, khiến hắn vui mừng nhất đó là mỗi lần âm phong xuyên qua thân thể dường như đều để lại một chút tin tức lộn xộn và thô sơ. Những tin tức này khá lộn xộn và đơn giản, nhưng cũng khiến hắn phải toàn lực hấp thu. toàn lực đích bắt đầu hấp thu. Trong nháy mắt, âm phong đã lại lướt về phía xa. Thân thể của Diêm Phục Sinh sau khi bị âm phong quét qua thì cô đọng hơn trước ba, bốn lần. Thân thể hắn càng thêm rõ ràng hơn, không còn vặn vẹo như khói bụi giống trước nữa. Toàn bộ thân thể hắn lúc này so với khi còn sống thì giống như đúc, tuy nhiên vẫn chưa thể ngưng thành thực thể trọn vẹn, mỗi lần gió thổi tới thì lại quay cuồng phiêu tán đi. Thời gian một chút đi qua. Nửa thời thần nhanh chóng qua đi. Diêm Phục Sinh vẫn nhắm mắt bất động đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy sự vui mừng: "Quỷ tộc truyền thừa! !"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang