[Dịch] Vạn Quỷ Chi Tổ

Chương 12 : Kẻ thù gặp nhau

Người đăng: 

.
"Giết! Có ba huynh đệ ta ở đây, ngươi đừng mơ đến chuyện bước vào phủ đệ nửa bước." "Ha ha, Thiết Huyết, ngươi nhìn hai vị huynh đệ Thiết Tâm và Thiết Cốt của mình đi, tuy các ngươi đã trở thành Quân hồn nhưng đây cũng chỉ là chuyện cách đây vài ngày mà thôi. Cho dù có sức chiến đấu của Khất Thiên cửu giai nhưng vừa mới trở thành Du hồn thì căn bản là chưa hiểu rõ những sức mạnh mới nhận được, khi đối mặt với sự vây công của mấy chục huynh đệ chúng ta, các ngươi sao có thể ngăn cản chứ. Chân khí tiên thiên đủ để gây tổn thương đến quỷ thể của các ngươi. Nhìn Thiết Tâm, Thiết Cốt mà xem, bọn chúng đã sắp chết đến nơi rồi. Hôm nay Đao Ba ta sẽ trả lại mối thù một đao năm ấy." "Giết!! Dù có chết, đám phỉ khấu các ngươi cũng sẽ phải trả một cái giá vô cùng thê thảm." "Không sai, muốn tiến vào phủ thành chủ thì phải bước qua xác chúng ta. Giết ta đi!" Thiết Tâm và Thiết Cốt đồng thời gầm lên giận dữ. Chỉ thấy trên mặt đất ở cổng phủ thành chủ đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, trước mặt Thiết Cốt có khoảng sáu cái thi thể dữ tợn bị đập thành một mớ thịt nát, mất mạng ngay tại trận rải rác xung quanh, còn trên người Thiết Cốt chỉ thấy giống hệt như trên quỷ thể thực sự vậy, từng vết thương khủng khiếp có thể nhìn rõ bằng mắt thường, ngay cả ngực cũng bị một đao khoét ra, để lại một lỗ thủng trên cơ thể. Các loại vết thương trên người gần như là chi chít, muốn đếm cũng không đếm nổi, mỗi vết thương đều lưu lại các loại chân khí tiên thiên ngăn không cho quỷ thể liền lại, khiến quỷ thể không ngừng suy yếu, từ ngưng tụ thành thực thể biến thành hư ảo. Nếu tiếp tục chiến đấu, nguy cơ hồn phi phách tán là hoàn toàn có thể. Thiết Tâm bị chặt đứt một cánh tay, so với ban đầu thì thân thể đã trở nên hư ảo gấp mấy lần, bên cạnh hắn cũng có không dưới bảy tám cái thi thể nằm đó. Sát khí vô cùng mãnh liệt đã tô đậm thêm sự khủng bố cho cảnh tượng nơi này. Những kẻ lần này đến đây đều là tội phạm thực sự, là hung khấu đã nhuốm vô số máu người trên tay, lúc trước bọn chúng còn có chút e ngại đối với Thiết Huyết đã trở thành Quân hồn, nhưng tràng chém giết này đã kích thích hung tính của bọn chúng, hai mắt tên nào tên nấy trở nên đỏ ngầu, sát khí trên người như điên cuồng, toát ra quang mang tàn ác và dữ tợn nhằm về phía đám Thiết Tâm, gần như man rợ không sợ chết. Mỗi cái nháy mắt trôi qua, lại có thêm bảy tám cái binh khí tấn công về phía đám Thiết Tâm. Lúc này cặp chiến chùy Phong Cuồng của Thiết Cốt đang đập một cách mãnh liệt về phía tám tên hung khấu ở phía trước, hắn không hề quan tâm đến phòng ngự của bản thân chút nào, trong mắt tràn ngập sự kiên định và cố chấp không thể dao động. Cho dù có chết, cũng phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng. "Ha ha, để lão tử tiễn các ngươi, hôm nay Thiết Cốt ngươi sẽ mất mạng dưới Đao Lang của ta, từ này về sau, người của mọi quốc gia đều sẽ biết đến thanh danh Đao Lang ta. Trảm!" Trong thời khắc Thiết Cốt chính diện chống chọi với vài tên cường giả Khất Thiên bát giai, một người có vóc dáng gầy nhom, tay cầm một thanh hắc đao cổ quái, đột ngột nhảy lên từ phía sau như một con bọ ngựa, một đao như tia chớp chém về phía cổ của Thiết Cốt, đao này nhìn na ná như cảnh bọ ngựa múa lưỡi hái. Nhanh, nhanh như một tia chớp. Lúc này Thiết Cốt đang phải chống chọi với mấy tên hung khấu ở phía trước, hoàn toàn không có chỗ trống để né tránh. "Giết! Thành chủ, kiếp sau Thiết Cốt ta vẫn muốn đi theo người. Giết ta đi." Thiết Cốt không mảy may để ý đến nguy hiểm sau lưng chút nào, trên mặt lộ ra vẻ cương nghị, miệng thì điên cuồng hét lên một tiếng. Sức mạnh từ những lần bổ xuống của chiến chùy càng lúc càng cuồng bạo, cơ thể hắn liên tiếp có thêm những vết thương, đối mặt với sự vây công của nhiều cường giả như vậy thì tránh được gần như là chuyện không thể, lúc này hắn đang muốn ngọc nát đá tan. "Không tốt, hắn muốn ngọc nát đá tan, mau tránh." Tên hung khấu ở ngay phía trước chiến chùy đột nhiên cảm nhận được một sức mạnh cuồng bạo chưa từng có từ trước đến nay bên trong chiến chùy, hắn chỉ cảm thấy tâm thần lạnh buốt, lập tức hiểu được rằng tên sát thần này thực sự muốn kéo bọn họ cùng đến chỗ chết. Trong khoảnh khắc mọi vong hồn đều tản ra, dù sao thì chẳng ai muốn ngọc nát đá tan với một kẻ tử thù cả. Bọn chúng tới tấp né tránh, nhưng giờ phút này căn bản không thể tránh được. Ầm!! Được Thiết Cốt quán chú toàn bộ sức mạnh của cơ thể, chiến chùy đen kịt gần như dễ dàng nghiền nát những binh khí này thành những mảnh vỡ ngay tại trận, tiếp đó mãnh liệt tấn công lên người bảy tám gã hung khấu. "A!!" "Ta không muốn chết." Trên mặt hung khấu lộ ra vẻ sợ hãi, khí tức tử vong mãnh liệt khiến da đầu bọn chúng lập tức trở nên ngứa ran, tóc xù lên như bị điện giật. Cả đám vội vàng phóng chân khí tiên thiên ra ngoài để hình thành một lớp màn chắn bên ngoài cơ thể, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị chiến chùy đã đập tan như đẽo gỗ mục, mọi vật che chắn ở phía trước hung khấu đều bị đập nát bấy. Trên khuôn mặt cương nghị của Thiết Cốt lộ ra chút không cam lòng, hắn giương mắt nhìn về bốn phía, miệng thì thào lẩm bẩm: "Thành chủ, từ nay Thiết Cốt không thể đi theo người nữa rồi." Lưỡi hắc đao kia đã kề ngay sát cổ, dù muốn hắn cũng không còn đường để né tránh. Thế nhưng, trong khoảnh khắc Thiết Cốt tĩnh tâm chờ đợi mình ngã xuống, hắn đột nhiên phát hiện một điều vô cùng kỳ quái, chiến đao vốn đã hạ xuống từ lâu nhưng lại không hề chạm vào cơ thể của hắn. "Sao lại thế này?" Thiết Cốt lập tức nảy sinh một nỗi nghi ngờ khó tả trong lòng, có điều cũng đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc chậm rãi truyền đến từ sau lưng hắn. "Sao vậy Thiết Cốt, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn rời khỏi bổn tọa, một mình tiêu dao sớm như vậy ư?" Trong giọng nói xen lẫn chút thân thiết, một chút uy nghiêm trực tiếp vang lên bên tai. Vừa nghe được những lời này, cả cơ thể Thiết Cốt lập tức trở nên run rẩy, hắn không cần suy nghĩ, thân hình như một ngọn núi sừng sững trong nháy mắt đã quỳ một gối xuống vái chào, môi không ngừng lắp bắp: "Thuộc hạ Thiết Cốt, cung nghênh thành chủ xuất quan." Dứt lời, lúc này mới giương mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy Diêm Phục Sinh đang khoác lên cơ thể thon dài của mình một bộ trường bào màu đen, đứng ngay phía trước tên hung khấu được gọi là Đao Lang kia, trên tay phải là một cái đầu vừa mới mượn từ trên cổ xuống, thi thể không đầu của tên Đao Lang kia lập tức ngã xuống mặt đất, máu chảy xối xả ra xung quanh. Mái tóc dài đen như mực của hắn phất phơ giữa trời lặng, toát ra khí thế uy nghiêm vô hình. Khi nhìn thấy Thiết Cốt đã bị thương nặng khắp người, lộ ra sự hư ảo dị thường, trong mắt hắn không khỏi dâng lên chút dịu dàng xen lẫn phẫn nộ. Tại Thiết Ngưu thành, được hắn coi trọng nhất chính là Thiết vệ quân do hắn chính tay thành lập năm ấy, trong đó lấy ba người mà hắn tin tưởng nhất là Thiết Huyết, Thiết Tâm, Thiết Cốt nắm giữ Thiết vệ quân, rồi hắn lại tự mình lựa chọn những khất cái, cô nhi bị bỏ rơi để đích thân dạy võ, huấn luyện chiến đấu. Trong đó ba người bọn họ chính là người nổi bật với thiên phú cao nhất trong Thiết vệ quân, được ban cho họ Thiết, ý là hy vọng bọn họ có thể trở nên vững vàng đanh thép, trải qua muôn ngàn thử thách có thể tôi luyện được ý chí vô thượng như sắt thép. Lúc gặp nhau bọn họ cũng chỉ tám chín tuổi, hắn đã như một người anh, người cha bồi dưỡng từng người một, tình cảm sâu nặng quả thật hơn hẳn máu mủ ruột già. Mà bọn họ cũng trung thành như một đối với hắn. Hiện giờ phải chứng kiến cảnh Thiết Cốt thê thảm như vậy, hai mắt lạnh như băng của hắn càng thêm buốt giá, quả quyết nói: "Thiết Cốt, ngươi tạm thời đứng lên." Dứt lời, hắn nhìn về hai nơi khác, nói: "Thiết Huyết, Thiết Tâm, mau trở về." Bịch!! Ầm!! Khi nhìn thấy Diêm Phục Sinh, Thiết Huyết và Thiết Tâm lập tức bộc phát một luồng sức mạnh kinh người, điên cuồng bức bách bọn hung khấu xung quanh rồi nhanh chóng rời khỏi chiến trường. "Tham kiếm thành chủ." Dù trên người toàn là vết thương nhưng khi nhìn thấy Diêm Phục Sinh, Thiết Huyết và Thiết Tâm vẫn không chút do dự quỳ xuống, cung kính bái kiến hắn. "Tốt, các ngươi đứng lên đi." Diêm Phục Sinh chậm rãi gật đầu rồi khẽ vung tay lên, phát ra một luồng sức mạnh tiềm tàng nhấc bọn họ lên. "Diêm Phục Sinh, ngươi cũng đã trở thành quỷ, quả nhiên vẫn còn ở đây." Lúc này, Đao Ba cũng nhanh chóng tập hợp đám hung khấu còn sót lại, theo số lượng hung khấu này thì tuy bọn chúng chiếm ưu thế về số đông trong trận chiến ác liệt ban nãy, nhưng đối mặt với sự chống chọi dũng mãnh không sợ chết của bọn Thiết Huyết, trong năm mươi tên hung khấu thì đã có chừng hai mươi tên chết tại trận. Mà để đổi lấy những thi thể này, ba người Thiết Huyết cũng gần như rơi vào tính cảnh đèn cạn dầu, mất đi sức chiến đấu. Khi nhìn thấy Diêm Phục Sinh từ phủ đệ đến đây, trong đôi mắt hung ác của Đao Ba cũng không khỏi lộ ra chút kinh hãi từ bản năng, nhưng nó lập tức bị sự tàn ác thay thế. "Dư nghiệt Hắc Phong trại, trước đây không tiêu diệt hoàn toàn các ngươi, không ngờ các ngươi không chỉ tro tàn lại cháy mà còn to gan lớn mật quay trở về Thiết Ngưu thành. Đao Ba, ngươi thật to gan." Trong ánh mắt của Diêm Phục Sinh thoáng lộ ra sự uy nghiêm vô thượng hình thành từ việc ngồi trên cao một thời gian dài, ánh mắt này dừng lại trên mặt Đao Ba, như ánh mắt trời chói lọi khiến hắn cảm thấy từng cơn từng cơn đau đớn như kim châm, lời nói như một vị vương giả đang quát mắng bề tôi của mình, như đang chất vấn phạm nhân. Đứng ở trên cao, khí thế nhanh chóng bao trùm lên Đao Ba. Ầm ầm bịch!! Đao Ba chỉ cảm thấy trước mặt mình có một luồng khí thế cuồn cuộn xông đến, bóng ma sinh ra khi đối mặt với Diêm Phục Sinh năm đó lập tức hiện lên trong lòng, luồng sức mạnh chưa đến nhưng hắn đã theo bản năng liên tiếp lùi về phía sau ba bước. Nhưng Đao Ba đột nhiên bừng tỉnh, chính hắn đã trở thành cường giả Khất Thiên cửu giai, hoàn toàn không cần phải sợ Diêm Phục Sinh, trên mặt lập tức hiện lên sự phẫn nộ do bị áp bức và lăng nhục, hắn dồn sức bước lên trước từng bước, giận dữ hét lên: "Diêm Phục Sinh, ngươi đã chết rồi, Thiết Ngưu thành mà ngươi ỷ vào cũng đã trở thành một đống đổ nát, ngươi còn tư cách gì, còn năng lực gì mà quát mắng bản đương gia chứ, ngươi nghĩ rằng tu vi của ta vẫn giống như khi bị ngươi truy đuổi mà phải chạy trốn khắp nơi sao! Hừ, hôm nay ta đến đây chính là để khiến ngươi ngay cả làm quỷ cũng không thể." Hắn càng nói thì âm thanh lại càng lớn, tựa hồ như càng nói thì sự tự tin cũng tăng lên mãnh liệt. Vừa dứt lời, vẻ hung ác trên người càng thêm mãnh liệt. "Ngay cả làm quỷ cũng không thể?" Khi nghe những lời này, Diêm Phục Sinh chẳng tỏ rõ ý kiến gì cả, chỉ hờ hững nói: "Ngươi có thể thử." "Hừ, hiện giờ cùng lắm ngươi cũng chỉ là một cái Du hồn, đám Thiết Huyết, Thiết Tâm, Thiết Cốt bên cạnh ngươi cũng đã như đèn cạn dầu, ngươi lấy cái gì để đấu với ta?" Sự phẫn nộ của Đao Ba đã đến cực điểm nên gan cũng lớn đến mức chuyện gì cũng làm được, Trảm mã đao trong tay hắn mang theo khí thế hung ác vô cùng mãnh liệt đột nhiên vẽ nên một quỹ tích rực rỡ rồi bổ thẳng về phía Diêm Phục Sinh, một đao chém ra tựa như có một con mãnh hổ dữ tợn xông đến, đao mang sắc bén cắt ngang qua khoảng không. "Thành chủ cẩn thận, hắn đã đột phá đến Tiên thiên đại viên mãn, là cao thủ Khất Thiên cửu giai. Tiên thiên đao mang của hắn có thể tạo thành tổn thương rất lớn đối với thân thể của chúng ta." Thiết Huyết là người có tình trạng khá nhất trong ba người, khi thấy Đao Ba ra tay, hắn không cần suy nghĩ, miệng quát to rồi lao đến chắn ở trước người Diêm Phục Sinh. "Không cần." Diêm Phục Sinh lặng lẽ đứng tại chỗ, thuận miệng ngăn cản. Khi nhìn thấy Trảm mã đao chém tới, trên khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười vô cùng lãnh khốc. Dường như hắn không hề quan tâm đến đao phong đang bổ đến, tựa như hoàn toàn không đặt ở trong mắt. Khinh thường, là một loại khiêu khích, hoặc căn bản chỉ là sự châm chọc. Thân thể sừng sững bất động, chỉ có tay phải là giơ lên phía trước một cách thờ ơ, như thuận tay nghênh đỡ đao phong vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang