[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 7 : Tiết 1 Trên đường hành quân

Người đăng: Mr.Lookluck

.
- Mọi người đã nhìn rõ chưa? Bạch Xuyên căng thẳng vẽ lên tấm bảng đen một hình ô-van, bên trên vẽ thêm một hình tròn nhỏ làm đầu, rồi lại vẽ thêm bốn que to và thẳng làm chân tay, suy nghĩ một chút thấy chưa vừa ý, lại vẽ thêm mắt, mũi, miệng trong cái vòng tròn nhỏ. Cuối cùng như trút được gánh nặng, rất hài lòng vỗ vỗ tay, nói với đám binh sĩ: - Đây là người bán thú! Mọi người nhìn cho rõ đi, đó là kẻ địch của chúng ta! Sau này gặp kẻ nào giống như thế này thì tấn công là được! Binh lính thì thầm to nhỏ với nhau: - Sao ta trông lại thấy giống cái cây nhỉ? - Ai bảo là giống cây? Nó rõ ràng là xiên hồ lô ngào đường mà. - Nhìn kĩ giống như chỉ huy La Kiệt. Chả trách y hung dữ vậy, hóa ra là người bán thú cải trang. - Thật sự giống quá, càng nhìn càng thấy giống, chúng ta tới đập gã đi! Lần trước gã vừa mới ức hiếp ta! o0o Lúc này “người bán thú” đang lấy thân phận “lão chiến sĩ có kinh nghiệm trận mạc” giảng giải cho các tân binh kinh nghiệm chiến đấu của mình: - Có một lần, chỉ có mình ta, bên trái của ta có ba nghìn tên Ma tộc, bên phải của ta cũng có ba ngàn tên Ma tộc, trước mặt thì có một vạn tên, phía sau.. “Không nhiều đến vậy đâu, La Kiệt, không nhiều đến vậy, ông nhớ nhầm rồi.” Minh Vũ ở bên lấy giọng thực sự cầu thị đính chính: - Lúc ấy ta đếm rồi, chỉ có chín ngàn tám trăm chín mươi lăm gã.. chỉ có vậy thôi. - Kẻ địch lớn tiếng thét giết xông lên, giương nanh múa vuốt, hắc hắc, nếu là các ngươi ấy à, mà lại gặp phải cảnh ấy a, không tè ra quần mới lạ.. - Thanh niên bây giờ thật không đủ can đảm. Minh Vũ chen vào, giọng đầy vẻ phong sương lão luyện, lên mặt dạy dỗ. - Nhưng lão binh trận mạc như ta thì chẳng có cái gì phải sợ cả! Lúc ấy ta ung dung châm điếu thuốc, mắt chả thèm liếc lấy một tên Ma tộc.. ta nhớ không nổi là thuốc gì nữa, Minh Vũ, ông còn nhớ không? - Xem cái trí nhớ của ngươi kìa, hôm đó không phải ngươi rút điếu ‘ba số’ ra sao? - À, đúng! Sau đó ta quay về bọn chúng nhả một vòng tròn, một vòng khói tròn thật là tròn, mí mắt không động lấy một cái, ngón giữa chỉ chỉ xuống chân, hất hất cằm, ý là: các ngươi cùng tiến lên đi, đỡ cho lão tử ta phải mất công. “Ài” Minh Vũ thở dài, rất tiếc nuối nói: - La Kiệt luôn như vậy, cử chỉ không được văn minh, các ngươi không nên bắt chước hắn. Một cậu lính mới nghe phát khẩn trương hỏi: - Sau đó thì sao? Sao đó thì sao? - Sau đó đám thỏ đấy đều vùng xông lên, nhưng ta lại chẳng thèm để ý.. - Rồi sau đó La Kiệt do không để ý nên bị Ma tộc giết, bị chặt thành năm sáu khúc, não tương văng đầy đất, mùi hôi thối nồng nặc khắp nơi, mấy con kiến đi ngang qua có lòng tốt nhặt xác giúp hắn, gặm còn lại một bộ xương trắng vứt tại bụi cỏ, là bộ dạng các ngươi đang nhìn thấy bây giờ. Không biết từ lúc nào, chỉ huy trưởng Tú quân đoàn Tử Xuyên Tú đã đứng ở bên, lạnh lùng nói. “Đại nhân!” La Kiệt cùng Minh Vũ vội vàng đứng dậy hành lễ. o0o Mặc dù binh sĩ Tú quân đoàn quần ẩu ở phố lớn, phố nhỏ Đế Đô dũng mãnh vô cùng, nhưng thứ mà bọn họ thích hơn đó là ăn chơi hưởng lạc, hành quân dưới ánh mặt trời gay gắt thật sự khiến bọn họ chịu không nổi. - Ối trời, mệt chết ta rồi! Lão tử chưa từng chịu qua khổ ải như thế này! - Trời nắng chói chang quá, làn da nõn nà của ta bị tổn thương mất. - Thật là, cưỡi ngựa quá oải, da đùi của ta xước mất rồi. Vì thế bọn họ tất cả đều kháng nghị, uy hiếp dọa binh biến, nghĩ có thể dọa khiếp Tử Xuyên Tú mềm yếu – chiêu này trước đây xuất ra trăm phát trăm trúng, không để ý Bạch Xuyên nổi lòng hảo tâm báo cho bọn họ: “Chỉ huy trưởng Xuyên Tú hai ngày nay tâm trạng rất xấu, tốt nhất không nên chọc vào.” Bọn họ vẫn làm như kế hoạch, gửi thư kháng nghị, kiên quyết ở lại thành Stouffville không đi nữa. o0o Đêm hôm ấy, Tử Xuyên Tú trầm giọng nói: - Trung đội đòi binh biến ở chỗ này phải không? Bạch Xuyên, La Kiệt, Minh Vũ ba người đầu gật như gà mổ thóc, không dám nói câu gì. “Hắc hắc hắc hắc” Tử Xuyên Tú cười khiến người ta lông tóc dựng ngược: - Các ngươi đợi ở đây. Một mình gã mở cửa doanh trại, nhẹ nhàng bước vào trong. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng phá tan màn đêm thành phố, trẻ con đang ngủ kinh sợ tỉnh giấc khóc ré, mẹ chúng vội chạy đến ôm chầm mà cưng nựng: “Bảo bối, ngoan, ngoan, còn khóc nữa là đưa đến Tú quân đoàn đấy!” Đứa trẻ lập tức tắt tiếng. Các binh sĩ tham gia binh biến khác nghe được phát sợ, trùm mấy lần chăn vẫn không ngăn được âm thanh lọt vào, nghĩ đi nghĩ lại, vội bò lên giường len lén đem thư kháng nghị xé nát. o0o Nửa giờ sau, toàn bộ những tiếng gào thảm thiết đột nhiên tắt ngấm, tĩnh lặng tới mức khiến mọi người sợ hãi. Cửa lại mở ra, Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng bước ra lạnh nhạt nói: “Bọn họ ngủ rồi.” Rồi phủi phủi tro bụi trên tay, bỏ đi. Một binh sĩ lê lết đi ra: “Báo.. cáo chỉ huy, vừa rồi, có một con quái thú rất giống chỉ huy trưởng Xuyên Tú tập kích chúng tôi, các anh em đều..” Lời chưa xong, gã đã hộc máu mà ngất. Bạch Xuyên lớn tiếng gọi: - Lính lao công, nhanh lại đây! La Kiệt thì thào nói: - Đã thấy chưa? Biết chọc phải chỉ huy trưởng Xuyên Tú thất tình thì có kết cục gì rồi chứ. Minh Vũ trong lòng vẫn sợ hãi nhìn thảm trạng của gã lính, bắt đầu cầu nguyện: - Thượng đế ơi, ngài mau giúp tên ngu ngốc kia tìm bạn gái đi, nếu không tất cả chúng ta đều toi mất! - A men! Ba người đồng thời lên tiếng. o0o Ngày hôm sau mặt trời chưa lên, đám binh sĩ đã tự động tập hợp , đội ngũ lại tiếp tục hành quân, khẩu hiệu vang vang, khúc quân hành lồng lộng.Tử Xuyên Tú đi đến đâu, binh sĩ chỗ đó đều lớn tiếng nói chuyện: - Ui cha, toàn thân ta tràn trề sức lực. - Ta cảm thấy, một ngày đi trăm dặm quá ít, phải đi ba trăm dặm mới đủ! Trong thế giới của lưu manh, nắm đấm lớn là lão đại. Nếu nắm đấm của Tử Xuyên Tú lớn hơn nắm đấm của cả một trung đội có hơn năm mươi người cộng lại, vậy thì không nghi ngờ gì nữa, Tử Xuyên Tú chính là lão đại. Huống chi vị “đại ca” Tử Xuyên Tú này đối với “đàn em” rất chiếu cố, rất “bao che”. Ở một quán rượu thành phố Keig, các binh sĩ cùng với đám lưu manh địa phương đánh hội đồng bị thua, Tử Xuyên Tú lập tức dẫn theo một đại đội hơn năm trăm người tới giúp bọn họ “đòi lại địa bàn”, đánh cho đám lưu manh kia quỷ khóc sói tru, gà bay chó chạy; ở thủ phủ của tỉnh Dama, đám sĩ quan hậu cần không chịu cấp lương thảo, nói: “Tú quân đoàn? Ta chưa bao giờ nghe tên đoàn lưu manh mới thành lập này.” Tử Xuyên Tú lập tức hạ lệnh ra tay, dùng gậy gộc đánh cho mấy tên sĩ quan kia, kể cả một gã kì chủ, bốn vó chổng lên trời. Cuối cùng không thể không ngoan ngoãn cung cấp lương thảo, lại còn phải tăng lên gấp rưỡi. Đám lưu manh vui vẻ đứng ở vây quanh, bọn chúng thích nhất là nghe người chịu khổ cầu xin tha thứ, nói: “Hắc, chỉ huy trưởng của chúng ta là một con sư tử! Nếu có người bạc đãi bầy dê của ngài, ngài sẽ không tha cho đâu!” o0o Hành quân qua mỗi thành phố lớn, Tử Xuyên Tú đều chủ động thả một lượng lớn binh sĩ, tất cả binh sĩ đều ca ngợi: “Chỉ huy Xuyên Tú vạn tuế!” rồi chia ra đến các quán rượu, phòng trà.. bọn họ thật lòng ca ngợi, tìm khắp thiên hạ cũng không tìm thấy thủ trưởng nào “chăm sóc” tốt hơn Tử Xuyên Tú. Bạch Xuyên gấp gáp nói: - Đại nhân, tòa Thống Lĩnh muốn chúng ta tới căn cứ Wallen nhận lệnh.. - Chúng ta không phải đang trên đường tới Wallen sao? - Nhưng mà thời gian.. - Bọn họ chỉ lệnh chúng ta đi, mà không quy định bao giờ phải đến. - Nhưng chỗ quân pháp.. - Kiểm Sát trưởng Đế Lâm là đại ca của ta, cô còn sợ cái gì! Cuộc nói chuyện chấm dứt ở đây. o0o Mỗi khi dừng chân nghỉ ngơi, màn đêm phủ xuống là Tử Xuyên Tú lại dặn dò đám Bạch Xuyên ba người trông chừng doanh trại trống rỗng, cởi bỏ bộ quân phục, “một mình tìm vui” mà rời khỏi doanh trại, mờ sáng hôm sau mới mệt mỏi lê lết trở về. Bạch Xuyên mắng lớn: - Ngu ngốc cực độ! Xem ngươi chết bằng cách nào! La Kiệt cảm khái nói: - Từ khi chỉ huy Xuyên Tú bị Ninh tiểu thư đá, ngài đã biến đau thương thành nhục dục rồi! Minh Vũ bất mãn nói: - Xuyên Tú đại nhân thật không có ý tứ, có chỗ tốt cũng không mang ta đi cùng. Gã thử theo dõi. Lần thứ nhất bị mấy tên lưu manh chặn cướp giữ chân, liền mất tung tích của Tử Xuyên Tú. Lần theo dõi thứ hai bị kĩ nữ vẫy khách níu kéo không buông, đến khi gã vất vả thoát ra được thì đã không thấy Tử Xuyên Tú đâu nữa. Lần thứ ba thì bị cảnh sát tuần đêm của trì bộ thiếu coi là “gã mặt trắng đi lang thang ở địa điểm khả nghi”, bị xem thành trai bao mà bắt giữ một đêm. Lần cuối cùng, tại một ngõ tối vô danh bị một gậy đánh ngất, lúc tỉnh lại thì túi tiền đã không cánh mà bay. o0o Ban ngày luôn có người đến tìm Tử Xuyên Tú, nam có nữ có, kẻ nào kẻ nấy vẻ mặt mờ ám, ánh mắt bất chính, lén lút như là xã hội đen buôn thuốc phiện, cùng Tử Xuyên Tú ở trong phòng kín cả buổi, cuối cùng lại còn từ cửa sau mà đi. Mỗi lần Tú quân đoàn lên đường, phía sau lại có một nhóm người thần bí, mang theo một đoàn xe ngựa ngày đêm bám đuổi, đoàn quân thì bọn họ đi, đoàn quân dừng thì bọn họ dừng, khoảng cách không gần không xa luôn giữ trong vòng một trăm thước. Hơn nữa mỗi lần đi qua một thành thị đều có người gia nhập, cuối cùng đạt xấp xỉ ba nghìn người, gần nghìn xe ngựa, trông như một đạo đại quân trùng trùng điệp điệp. Bạch Xuyên nổi lòng hiếu kì, chạy tới hỏi Tử Xuyên Tú, kết quả Tử Xuyên Tú xấu hổ trả lời: “Ngượng quá, mấy lần qua đêm không mang tiền, đành đáp ứng chờ phát lương sẽ trả, bọn họ theo là để đòi nợ..” Lời còn chưa dứt, mã đao của Bạch Xuyên đã bổ tới. o0o Đối với câu trả lời của Tử Xuyên Tú, Minh Vũ chỉ cười nhạt: - Bạch Xuyên là thiếu nữ ngây thơ, không biêt gì. Mọi người đều là nam nhân, thử nghĩ xem kỹ năng lừa đảo này có thể lừa được người có kinh nghiệm phong phú như đại gia Minh Vũ ta sao? Gã nói với La Kiệt: - Ông nghĩ xem, chúng ta rời Đế Đô được bao ngày? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Chỉ huy trưởng Xuyên Tú đã nợ hơn một nghìn người phí qua đêm.. chẳng lẽ ông ấy là siêu nhân?! La Kiệt đột nhiên đại ngộ: - Đúng rồi, sao lại có thể có người lợi hại đến như vậy được.. ý của ông là? "Quá rõ ràng, chỉ có một khả năng,” Minh Vũ vô cùng phẫn nộ: - Gã tàng trữ viagra! Thật là quá mức, không chia cho ta một ít. o0o Ngày 6 tháng Mười năm 779, tám nghìn kỵ binh của Tú quân đoàn đã đến cứ điểm Wallen. Dưới thành Wallen, một gã kỵ sĩ tín sứ giao cho Tử Xuyên Tú một tờ công lệnh.Trong thư, người được tòa Thống Lĩnh giao nhiệm vụ chỉ huy đội dân quân dự bị là thống lĩnh Phương Kính, lệnh cho Tử Xuyên Tú không cần vào thành, trực tiếp tiến lên quét sạch tàn dư phản quân ở tỉnh Gudisa. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang