[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)
Chương 9 : Tiết 8
Người đăng: Qing Luan
.
Lặng ngắt như tờ, hoàn toàn yên tĩnh. Cuối cùng rồi đám quan quân cũng có phản ứng, bọn họ hào hứng hoan hô cuồng nhiệt. Tin tốt này chỉ trong một giờ đồng hồ đã loan truyền cả thành Panne. Đám binh sĩ đói rách khổ cực kích động đến mức lệ rơi đầy mặt. Không chỉ vì hy vọng có thể sống sót mà trọng yếu hơn chính là bọn họ cảm giác được: "Vì bảo vệ quốc gia, chúng ta quên mình hy sinh, chúng ta chiến đấu trong máu lửa, bị hãm trong vòng vây nhưng chúng ta không hề bị bỏ quên! Gia tộc vẫn tận lực nghĩ cách cứu chúng ta! Thân nhân phương xa vẫn cực lực nghĩ cách cứu chúng ta!"
"Đại nhân" tên lính cần vụ nhẹ nhàng đánh thức phó thống lĩnh Lâm Băng của căn cứ Wallen đang mơ màng ngủ: "Sĩ quan trực đêm nay muốn gặp ngài, ông ta nói tình huống rất khẩn cấp."
Lâm Băng bừng tỉnh ngồi dậy nói: "Kêu hắn đợi chút, ta tới ngay." Từ sau ngày 10 tháng 1, khi biết tin Ma tộc bắt đầu tấn công quy mô lớn tới nhân loại, nàng vẫn đi ngủ mà không có thay quân phục, tóm lại chỉ mặc quân trang đi ngủ. Nàng vuốt sơ lại mái tóc rồi liền ra khỏi cửa.
Đợi ngoài cửa không chỉ có sĩ quan trực tối nay mà còn có cả Hồng y kỳ chủ Atlantis, trợ thủ của Lâm Băng. Nhìn bóng hình thong thả của Lâm Băng, ánh mắt hắn ta không khỏi lộ vẻ ngưỡng mộ. Lâm Băng khiến cho bộ hạ có cảm giác nàng vĩnh viễn ung dung như vậy. Cho dù đang lúc nửa đêm bị người gọi bật dậy mà nàng cũng không để lộ chút nét chật vật. Ăn mặc cùng cử chỉ vẫn luôn yêu kiều nhu nhã không hề khó chịu.
Atlantis hành lễ rồi chỉ đơn giản nói: "Đại nhân, quấy rầy ngài nghỉ ngơi. Sĩ quan trực báo cáo, bên Ma tộc có vấn đề."
Lâm Băng nhướng mày: "Bọn chúng muốn đánh lén à?" Nàng nhìn về phía tên sĩ quan trực đêm.
"Không phải vậy." Atlantis do dự một chút rồi muốn nói lại thôi. Lâm Băng có chút kinh ngạc. Trong ấn tượng thì Atlantis là người rất sảng khoái. Cuối cùng hắn cũng nói: "Đại nhân, rất khó miêu tả lắm. Hay là tốt nhất ngài tự mình lên thành xem đi?"
Hiện tại đang là hai giờ khuya trong thời kì lạnh nhất mùa đông. Tuyết trắng phất phơ, gió bắc gào thét. Lâm Băng kinh ngạc nhìn lấy Atlantis, phát hiện sắc mặt đám người phía sau vô cùng nghiêm túc.
Nàng gật đầu: "Tốt!" Đáy lòng âm thầm phát lời thề: nếu như không có chuyện gì, nàng sẽ tự tay đưa cái tên dám quấy rầy mộng đẹp của nàng đánh xuống mười tám tầng địa ngục.
Gió lạnh rét buốt, cho dù đã mặc quân phục mùa đông dày, nhưng ở mấy chỗ mặt mũi, ngón tay mà quần áo không che đậy được, gió thổi qua đau đớn như bị kim châm. Trên đường đi hầy như không gặp người nào. Hai người đạp lên mấy miếng băng mỏng trên các bậc thang trên đường đi tới đầu thành, bọn hộ vệ Lâm Băng theo ở phía sau giơ đuốc soi đường. Ngọn đuốc soi sáng cảnh đầu thành ảm đạm, bọn lính gác, lính trinh sát lạnh cóng tụm lại thành đoàn, vừa thấy bọn họ đến liền lập tức nghiêm chào, thân thể không chịu khống chế run run rẩy rẩy. Tại vài chòi canh gác, bọn họ gặp phải mấy tên lính trinh sát đang say ngủ. Lâm Băng không hề khách khí đá một phát vào mông mấy tên gia hỏa xui xẻo. Nhìn thấy tên sĩ quan trực trợn mắt há hốc mồm, Atlantis giải thích: "Như vậy là vì tốt cho hắn thôi, ngủ say quá nguy hiểm lắm."
Nhìn về phía xa xa, đầu thành Đông không một bóng ngưòi, trong bóng tối đen ngòm, các phiến băng cùng ụ tuyết phản xạ ánh tuyết lấp lánh. Lâm Băng còn chưa đến gần thì trong bóng tối một giọng nam tử trầm thấp vang lên: "Đứng lại, sao sáng nửa đêm."
Lâm Băng cùng Atlantis đều đang sửng sốt thì tên sĩ quan trực đi theo phía sau bọn họ đã giành trả lời: "Tuyệt diệu." Lâm Băng lúc này mới có phản ứng, thì ra đây là mật khẩu vấn đáp của trạm gác ngầm.
Mấy tên cung tiễn thủ võ trang tới tận răng trong bóng tối ở các chỗ tránh gió tại tường thành xuất hiện, vừa thấy là Lâm Băng liền vội vàng chào: "Đại nhân!"
Lâm Băng đáp lễ, rất chân thành nói: "Các vị khổ cực rồi." Nàng nhìn về phía Atlantis, hắn vội vàng chỉ cho nàng biết: "Đại nhân, nhìn hướng kia kìa, chỗ có ánh sáng đó."
Lâm Băng xoay người dõi mắt trông về phía xa. Trên một phiến đất phủ tuyết rộng vô bờ, từ trong màn đêm có thể thấy được ánh lửa đỏ rực, đúng ngay chỗ doanh trại của Ma tộc. Trong ánh lửa đỏ kia có thể nhìn thấy thiệt nhiều bóng đen di động, mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng vẫn nghe thấy truyền đến tiếng động ầm ĩ theo chiều gió, mơ hồ có thể phân biệt được tiếng binh sĩ Ma tộc hò hét, tiềng sĩ quan ra lệnh, tiếng vó ngựa cùng đủ loại tạp âm leng keng của binh khí.
Sợ nàng không hiểu rõ, Atlantis ở một bên giải thích cho nàng: "Đại nhân, đó không phải là ánh sáng của lửa trại, lửa trại không có độ sáng như vậy." Lâm Băng gật đầu, nàng cũng đã nhìn ra, thì ra tưởng lầm là ánh sáng của lửa trại, thì ra là ngọn đại hỏa trùng thiên đang hừng hực bốc cháy.
Lâm Băng quay đầu hỏi: "Bắt đầu từ lúc nào vậy?"
Atlantis giải thích: "Đại khái hai mươi phút đồng hồ trước. Ta quan sát đại khái năm phút đồng hồ rồi lập tức đi báo cáo ngài."
Lâm Băng gật đầu, trực tiếp hỏi thẳng: "Trong giữa đêm doanh trại Ma tộc đột nhiên phát hỏa, các ngươi thấy thế nào?"
Sĩ quan trực, Atlantis và mấy tên lính trinh sát đưa mắt nhìn nhau, cũng không có ai lên tiếng. Lâm Băng nhíu nhíu mày, thúc giục bọn họ: "Nói đi!"
Atlantis ráng lấy can đảm: "Đại nhân, ta cho rằng là đó là quân đội đồng minh của chúng ta đang đột phá vòng vây. Bọn họ phát động tập kích Ma tộc ban đêm, hiện tại đang đánh sâu vào tuyến phong tỏa của Ma tộc, hơn nữa số người tương đối nhiều."
Khi Ma tộc vừa hình thành vòng phong toả với căn cứ Wallen, đôi khi có rất nhiều quân dân nhân loại không có kịp thời thối lui nên đành cố gắng xông qua tuyến phong tỏa Ma tộc tiến vào Wallen, nhưng rất ít khi thành công. Sáng sớm ngày thứ hai, binh sĩ Ma tộc vây thành dương dương tự đắc ý đem thi thể không trọn vẹn của những người bị thất bại vứt bỏ tại bãi đất trống ngoài thành Wallen, lấy chuyện này để thị uy với quân đội nhân loại đang thủ thành. Càng về sau, quân đội phá vòng vây của loài người càng ngày càng ít, hiện tại đã có hơn nửa tháng chưa thấy qua ai.
Trong lúc trầm mặc, một cung tiễn thủ đưa ra ý kiến phản đối: "Cũng có có thể là Ma tộc muốn dụ chúng ta mắc lừa?" Thanh âm của hắn rất nhỏ, dường như hắn cũng biết lời của mình không có sức thuyết phục gì.
Viên sĩ quan trực chỉ trích hắn: "Vì dụ dỗ chúng ta mắc lừa, bọn chúng thiêu hủy nửa trận địa doanh trại của bọn chúng?"
Atlantis lên tiếng: "Đại nhân..." hắn không biết làm gì, chỉ có thể lo lắng nhìn Lâm Băng.
Lâm Băng vuốt mặt uể oải, không lên tiếng. Lúc này đây, nàng hy vọng biết bao phía sau có sự tồn tại của cặp mắt sáng ngời kia. Trong ánh mắt của vị chủ nhân tướng mạo bình thường kia lại có được một linh hồn vĩ đại nhất. Trong mắt ông ta, vô luận làm gì ông ta đều tràn ngập lòng tự tin, chỉ cần có ông ta ở đó, vô luận khó khăn gì cũng có thể khắc phục...
Ca Ứng Tinh đại nhân a, nếu như ngài còn ở đây, ngài sẽ ra quyết định như thế nào đây?
Lâm Băng ngẩng đầu lên nói: "Hạ mệnh lệnh cho quân đội, lập tức ra khỏi thành tiếp ứng quân đội đồng minh!"
Gần hừng sáng trời đông băng giá, quân giữ thành Wallen phát động tấn công mãnh liệt tới trận địa Ma tộc ngoài thành. Chân giẫm lên tuyết xốp, bộ binh nhân loại xếp thành hàng hơn mười binh sĩ, đẩy mạnh tấn công tới trận địa Ma tộc. Đuốc lửa trên tay trong màn đêm trên đất tuyết, hàng ngũ chỉnh tề hết đội này tới đội khác, vô cùng hùng tráng.
Bởi vì khí trời giá lạnh, Ma tộc ở vòng ngoài cũng không có an bài bao nhiêu quân đội. Đội tuần tra ban đêm cũng bắn vài phát cung tên tượng trưng. Từ xa nhìn thấy ánh phản chiếu từ đao thương kỵ binh nhân loại là đám cung tiễn thủ lập tức bỏ chạy ngay. Bọn chúng không ngốc, ở lúc màn đêm tối om kiểu này, cung tên cơ hồ không dùng được, cung tiễn thủ đụng phải kỵ binh công kích mạnh mẽ như vậy quả thực chỉ có con đường chết.
Theo lỗ hổng bị chọc thủng, quân đội nhân loại tiến tới rất nhanh. Lâm Băng tự mình dẫn đầu, hướng về chỗ ánh lửa sáng chói nhất đánh tới. Dọc theo đường đi cũng không có gặp được bất cứ chống cự nào từ phía Ma tộc. Các tiểu đội Ma tộc linh tinh vừa thấy đại quân nhân loại là lập tức sợ đến chạy trối chết. Tiến triển quá mức thuận lợi ngược lại làm cho Lâm Băng hoài nghi đây có phải là bẫy của Ma tộc hay không. Đặc biệt tại một số nơi hẳn là doanh địa đồn trú trọng binh đều hoàn toàn trống không. Quân đội bọn chúng đi đâu rồi? Lâm Băng bắt đầu hoài nghi.
May là nghi vấn của nàng lập tức có được câu trả lời: trong khu trại chủ soái của Ma tộc, cả trăm ngàn lều trại đang bị cháy, ánh lửa tận trời chiếu đỏ cả màn đêm canh ba đen kịt. Dưới ánh sáng ngời như ban ngày cả đám lều trại bị thiêu đốt trong lúc hai phe đang tiến hành chém giết kịch liệt.
Dựa theo ánh lửa, Lâm Băng thấy được một màn khiến nàng kinh ngạc: mấy ngàn bộ binh Ma tộc cầm trường mâu thuẫn bài trong tay hợp thành đội hình chiến đấu hàng ngang cùng đội hình phòng ngự. Phía trước đội ngũ là vô số đao thương sắc bén cùng thuẫn bài. Nhìn xa xa, cả một mảng ánh phản chiếu kim loại làm cho người ta sởn tóc gáy: rừng đao núi kiếm đang hoạt động này quả thực chính là một bẫy tử vong sống động!
Từ bóng đêm âm u bên ngoài lều trại, kỵ binh nhân loại đột nhiên phóng ra, giơ cao mã đao đánh thẳng vào hàng ngũ Ma tộc. Nhưng hết người này tới người khác, chỉ trong vài bước đã bị trường mâu Ma tộc đâm trúng, ngã gục trên mặt đất, kêu thảm thiết liên hồi. Quân đội phía sau tiếp tục xông lên dũng mãnh quên mình, trước sau tiếp nối, có rất nhiều kỵ binh thậm chí tựa như có chủ tâm tự sát, dùng tốc độ cao xông vào một mảnh rừng đao núi kiếm, lấy thân thể cho quân đội phía sau làm tấm chắn, lấy huyết nhục thân thể để mở một con đường qua đội ngũ Ma tộc đáng sợ. Công kết liều chết mãnh liệt tựa như sóng ba đào mãnh liệt hết cơn này tới cơn khác liên tục không ngừng!
Giữa cảnh hỗn loạn huyên náo, âm thanh la hét kêu gào thảm khốc. Tiếng la hét lúc lâm tử thảm thiết, chiến mã đứt chân đổ gục trên mặt đất hí thê thảm. Mã đao chém lên thuẫn bại tạo thành các đốm lửa ti toé chan chát. Chiến mã bị hoảng sợ hí vang trời, mang theo kỵ binh bị thương chạy loạn khắp nơi. Thương binh Ma tộc nằm không động đậy được trên mặt đất bị vót ngựa dẫm đè kêu la thảm thiết kinh người. Đến khi quân đội tùy thuộc Lâm Băng kéo đến thì trên mặt đất đã đầy thi thể, tình hình thên thảm như địa ngục Tu La.
Sắc mặt Lâm Băng trắng bệch: trong ấn tượng, không biết nơi nào có đơn vị quân đội nhân loại dũng mãnh cùng gan dạ không sợ chết như vậy, ngay cả quân đội Ma tộc thiện chiến cũng bị bọn họ áp chế, từng bước lui về phía sau? Nàng lập tức ra lệnh bộ hạ chính mình từ phía sau phát động công kích đến Ma tộc, tiếp ứng quân đội đồng minh phá vòng vây.
Mặt trận Ma tộc hai mặt thụ địch nhất thời đại loạn, cả đội ngũ bị ép từng chút một lui về hai bên phía sau. Cuối cùng đành dứt khoát tản ra hướng hai bên chạy trốn. Bộ phận yếu nhược của vòng phòng ngự suy sụp tạo ra lổ hổng. Cả đoàn kỵ binh đang đột phá vòng vây liền từ trong lỗ hổng chém giết xông ra.
Lâm Băng phóng ngựa tới trước, cao giọng hỏi: "Xin hỏi quân đội đồng minh phá vòng vây là lộ binh mã nào?"
Lên tiếng đầu tiên là một cặp nhân mã vạm vỡ, được mấy chục kỵ binh hắc y vây quanh. Tên kỵ binh trả lời một cách bình tĩnh:
"Là ta!" trên đỉnh đầu của hắn, một cây đại kỳ màu đen đón gió phần phật tung bay, như cùng hoà vào với bóng đêm cho nên Lâm Băng lúc trước dĩ nhiên không phát hiện ra được.
Lâm Băng hít một hơi lạnh: "Giám sát trưởng đại nhân!"
****
Đêm khuya tháng 2 ngày 7, khi tư lệnh trấn thủ căn cứ Wallen Lâm Băng gặp lại giám sát tổng trưởng gia tộc bình yên xuất hiện trước mặt, khiến nàng giật mình giống như là thấy được một con khủng long tiền sử.
Ngày mười lăm tháng trước, Đế Lâm không nghe nàng khuyên can, tự mang quân xuất phát cứu viện Sterling, sau đó thì không có tin tức. Bị vây hãm trong khu vực bao phủ rộng lớn của Ma tộc cùng phản quân hơn hai mươi ngày, Lâm Băng tưởng rằng Đế Lâm cùng hơn ba vạn nhân mã của hắn đã sớm xong đời. Từ đáy lòng, Lâm Băng quả thật hơi tiếc nuối cho cái chết của vị sĩ quan tuổi trẻ lại có tài cán này. Nhưng càng khiến nàng rầu rĩ chính là làm thế nào báo cáo tin cái chết của Đế Lâm cho các cấp thống lĩnh bên trên. Giám sát tổng trưởng gia tộc đến đây đốc chiến không ngờ chết ở trong khu vực của chính mình, cho dù bản thân quả thật đã hết cố gắng ngăn cản, nhưng giải thích cho đế đô hiểu hơn nữa để cho bọn họ tin tưởng chính mình đối với việc này hoàn toàn không có trách nhiệm, quả thật là khó khăn. Cho nên khi nàng thấy quân đoàn Đế Lâm bình yên trở về, nàng thật sự cảm thấy vô cùng cao hứng.
"Đại nhân, ngài bình an vô sự, chuyện này thật sự là tốt quá!" Lâm Băng nói từ đáy lòng.
Đế Lâm gật đầu: "Cảm ơn, Lâm phó thống lĩnh, cảm ơn cô đã tiếp ứng."
Hắn nhìn sang bốn phía, chung quanh đã không còn binh sĩ Ma tộc chống cự, nhưng thanh âm giao chiến xa xa vẫn không ngừng truyền đến. Bộ hạ Lâm Băng còn đang truy kích quân đội Ma tộc đang bỏ chạy tán loạn. Hắn nói với Lâm Băng: "Lâm Băng các hạ, chúng ta mới vừa rồi chỉ là gặp được một phần binh mã địch nhân. Binh mã chủ lực của Ma tộc thống soái Lăng Bộ Hư đang kéo tới nơi này, chúng ta cần phải rút lui trước."
Lâm Băng gật đầu, niềm vui thắng lợi cũng không có làm mờ đầu óc của nàng. chính cô nàng cũng hiểu rõ, thắng lợi hiện tại chỉ là bởi vì đột nhiên tập kích đánh cho Ma tộc trở tay không kịp, nếu như thật sự muốn cùng Ma tộc chủ lực công khai mở cuộc chiến tại bình nguyên thượng , chỉ dựa vào binh mã đột kích do chính mình dẫn theo cộng với tàn binh của Đế Lâm thì còn lâu mới đủ, hơn nữa hiện tại cũng không cần phải mạo hiểm cùng Ma tộc quyết chiến.
Trước khi quân đội Lăng Bộ Hư kéo tới, Lâm Băng hạ lệnh mở cửa thành Wallen, nghênh đón binh mã Đế Lâm vào thành. Nàng cùng Đế Lâm sóng vai tuần thị tại đầu thành Wallen, nhìn binh mã phía dưới nối đuôi nhau mà vào. Lâm Băng quay đầu hỏi Đế Lâm: "Giám sát trưởng đại nhân, ta phát hiện một việc rất kỳ quái, sao Quý bộ không có đội y tế hậu cần vận chuyển thương binh?"
Đế Lâm lắc đầu: "Quân đội của ta không có thương binh."
Lâm Băng mở to hai mắt nói: "Quý bộ bị vây hãm trong khu vực Ma tộc, tác chiến dài đến hơn hai mươi ngày, không ngờ một thương binh cũng không có?"
Đế Lâm thản nhiên nói: "Tại tỉnh Phục Danh Khắc, vì để gia tăng tốc độ quân đội tốc độ, ta bỏ lại thương binh cùng với quân sĩ đã mất đi chiến mã."
Lâm Băng chấn động, bước chân khựng lại.
Đế Lâm đi thêm hai bước mới phát hiện ra liền xoay người lại nói: "Sao rồi?"
Từ ánh mắt cùng vẻ mặt của Đế Lâm, nàng nhìn không ra vẻ đùa giỡn. Nhìn kỹ con mắt lạnh như băng của Đế Lâm, nàng chỉ cảm thấy một cơn lạnh buốt tự đáy lòng kéo tới không thể áp chế được.
Lâm Băng cũng không phải là kẻ theo chủ nghĩa nhân đạo tuyệt đối khô khan cổ hủ, nàng cũng tin tưởng có đôi khi, phải hy sinh ích lợi của một số ít người để cứu vớt toàn thể, nhưng làm được như Đế Lâm thế này... Lâm Băng lắc đầu. Nghĩ đến cảnh bên lề công lộ hành tỉnh Phục Danh Khắc, bị bỏ rơi trên đất tuyết chờ chết, mấy ngàn thương binh khóc lóc van xin thê thảm tuyệt vọng... ngón tay nàng run rẩy không tự chủ được. Đế Lâm xoay người sang chỗ khác, hắn hiểu được nàng suy nghĩ cái gì, nhưng hắn cũng không để ý. Đối với chuyện này, hắn cũng không thấy được có bất cứ cảm giác áy náy sám hối... vân vân nào. Bởi vì lúc ấy phải như vậy, cho dù hắn làm như vậy, theo hắn thấy thì bất quá chỉ là một chuyệt rất thường tình thôi. Lúc ấy chỉ có thể trước khi binh sĩ bộ chỉ huy Ma tộc triệu tập binh mã kéo đến, trốn về Wallen, đó mới là đường sống duy nhất của bọn họ. Lối thoát duy nhất của bọn họ là trốn, chạy, trốn, chạy, trốn, chạy...
Đây quả thực là một cơn ác mộng. Trên đại lộ Viễn Đông, Khinh kỵ binh của Đế Lâm rong ruổi điên cuồng, bỏ lại tất cả thương binh cùng đồng đội mất ngựa phía sau, lại giống như kên kên bụng đói đang trốn tránh sự đuổi giết của thợ săn. Bọn họ thẳng đường quá quan đoạt ải, hung mãnh chém giết, đánh cho đám quân sĩ canh phòng của Ma tộcluống cuống tay chân bỏ chạy tứ tán. Đợi khi Ma tập tụ tập đủ quân số quay trở lại, đại quân Đế Lâm chỉ còn để lại khói bụi mịt mù, thoáng cái đã biến mất tại phương xa.
Cho dù như vậy, mặc dù không lọt vào vòng ngăn cản đại quy mô và có tổ chức, nhưng lại phải khai chiến liên tục với đội ngũ quân địch dày đặc. Hơn nữa càng đến gần khu vực Wallen, binh mã quân địch lại càng thêm dày đặc. Đặc biệt là trận chiến đột phá vòng vây Ma tộc cuối cùng ngoài thành Wallen, Mọi người đều biết chỉ có xông qua địch nhân mới tạo ra sinh lộ duy nhất cho mình, đám kỵ binh điên cuồng tuyệt vọng xông thẳng vào đội ngũ Ma tộc đông nghịt. Nhưng vì quân đội Lăng Bộ Hư thiện chiến kiêu dũng , bộ binh bọn chúng ngoan cường, lấy binh lực yếu kém chống cự liều mạng. Đế Lâm quân gian khổ biết bao mà cũng không đột phá được. Cũng may là có Lâm Băng kịp thời tiếp ứng, nếu không đợi khi Lăng Bộ Hư tự mình triệu tập chủ lực đánh úp tới, sợ rằng toàn quân Đế Lâm sẽ bị diệt. Cho dù như vậy, quân đoàn xuất phát của Đế Lâm hơn ba vạn lúc nhân mã, hiện tại có thể bình yên trở về căn cứ Wallen chỉ còn hơn hai vạn, trong đó thương vong phần lớn đều là trong trận này.
Đế Lâm đơn giản tóm tắt một mạch tình huống cho Lâm Băng nghe một phen.
Sắc mặt Lâm Băng nghiêm trọng. Thế quân Ma tộc mạnh mẽ như vậy đã vượt qua tưởng tượng của nàng. Nàng hiểu được, trách nhiệm đặt trên đầu vai trầm trọng cỡ nào. Một khi Wallen thất thủ , trăm vạn Ma tộc đánh thẳng vào, nhân loại sẽ không tiếp tục chống cự nỗi. Nàng trầm mặc gật đầu, hỏi: "Đại nhân, ý của ngài là?"
"Theo tình hình trước mắt mà nói, dựa vào lực lượng quân sự đến cứu Sterling cùng quân Trung Ương là không có khả năng" Đế Lâm nói: "Hy vọng duy nhất để cứu bọn họ, không phải ở tại chiến trường Panne, mà ở đế đô. Hơn nữa phải thật nhanh, bọn họ chống chọi không được bao lâu đâu. Lâm phó thống lĩnh, có chuyện này ta nghĩ phiền tới cô, cô có thể giúp ta chuẩn bị một chiếc xe ngựa đi đế đô được không? Nhanh nhất đấy!"
"Ồ, xe ngựa à?" Đế Lâm đổi đề tài nhanh quá, Lâm Băng nhất thời phản ứng không kịp.
Đế Lâm nhíu mày, đem câu đó lặp lại một lần: "Ta cần một chiếc xe ngựa nhanh nhất, mấy tên phu xe giỏi nhất, ngày đêm thay đổi, còn nữa, phái quân tiền tiêu thông báo dịch trạm ven đường chuẩn bị ngựa thay đổi. Phải nhanh, phải ngaylập tức."
Lâm Băng giật mình, nhưng không có hỏi thêm, lập tức đi chuẩn bị. Quân tiền tiêu có thủ lệnh của nàng trong tay liền giương cờ xuất phát. Đế Lâm ngay cả xiêm y cũng không có kịp thay đổi đã leo lên xe ngựa ngồi. Lâm Băng hơi giật mình, nàng không ngờ là Đế Lâm tự mình trở về, liền mở lời khuyên can: "Đại nhân, chuyến vừa rồi ngài đã rất khổ cực rồi, đường xá mệt nhọc, không bằng nghỉ tạm trước một chút, hay là phái bộ hạ trở về xử lý là được rồi?"
Đế Lâm lắc đầu: "Chuyện rất phức tạp, trừ phi ta đi thì không xong. Hơn nữa, thời gian chính là đường sinh tử, ta cũng không yên tâm giao cho người khác." Hắn gật đầu cảm tạ Lâm Băng: "Cám ơn, Lâm phó thống lĩnh." rồi lên giọng: "Xuất phát!"
Phu xe giơ roi quất, xe ngựa lộc cộc bắt đầu xuất phát, đi theo sau là một đội kỵ binh ở chung quanh hộ vệ, đoàn người rời khỏi từ cửa thành tây của Wallen.
Lúc này bầu trời vẫn còn chưa tỏa sáng, vùng đất phía Đông đã bắt đầu có ánh đỏ lờ mờ. Nhìn tới đội xe ngựa phong trần ở xa xa, Lâm Băng cẩn thận suy ngẫm lời nói của Đế Lâm vì không hiểu rõ ý tứ trong đó. Nàng thở hắc một hơi, không biết vì sao, khi Đế Lâm bỏ đi, nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm kỳ lạ.
Từ căn cứ Wallen đến đế đô, đoạn đường đi qua biết bao làng xã thị trấn, thôn xá thành thị, khắp nơi đều vang lên tiếng kèn cảnh báo. Những người còn sống cầm lấy đao kiếm, chuẩn bị chống lại những kẻ hủy diệt của Ma tộc đột nhập. Ngay cả các hương thôn xa xôi đều tổ chức đoàn tự vệ tự phát để đến đây tập kết. Trên đường bụi đất mịt mù, thỉnh thoảng có thể thấy được các đại đội sĩ binh do dân chúng thiết lập đang hành quân. Bọn họ phần lớn đều là các nông dân đến từ nông thôn nghèo khổ, thân mình lam lũ, áo quần cũ rách, trong tay còn cầm cuốc nĩa sắt làm vũ khí. Từ bề ngoài thượng, so với đám binh mã qúy tộc chính quy, quân phục thẳng băng, vũ khí sáng loé của mấy tháng trước thì bọn họ có vẻ đơn sơ nghèo nàn vô cùng. Đội ngũ dân quân yên tĩnh không tiếng động, trầm ổn tiêu điều, chỉ có chân đi đạp lên bùn đất trên đường vang lên tiếng sàn sạt. Đám lính tráng bị ánh mặt trời phến khiến mặt mũi ngăm đen nhưng môi lại mím chặt, toát ra nét kiên nghị cùng quyết tâm.
Đế Lâm cẩn thận quan sát bọn họ, dùng một ánh mắt sa trường lão luyện để đánh giá, hắn đối với khí chất của bọn lính rất là hài lòng: đây chính là thứ mà Đế Lâm một mực tìm kiếm, loại khí khái quyết thắng sa trường bằng mọi giá. Nhưng khí khái này lại không thể thấy được từ trong đám vương quân Tử Xuyên mấy tháng trước. Trong giờ phút hết sức sinh tử tồn vong hiện giờ, Đế Lâm rốt cuộc mới phát hiện ra nó. Cảnh này khiến hắn cảm thấy vui mừng một chút, cảm giác được nhân loại cũng không phải đã hoàn toàn tuyệt vọng, tựa hồ vẫn còn tồn tại một tia sáng yếu ớt.
Đoàn người ngày đêm kiên trì mà đi, không hề dừng lại. Khi Đế Lâm cùng đoàn tùy tùng tiến vào cửa thành đế đô thì đã là đêm khuya tháng 2 ngày 11.
Đế đô xưa nay yên tĩnh hiền hoà, ở khắp mọi nơi bây giờ đều đã tràn ngập dấu hiệu khẩn truong của chiến tranh. Canh gác ở đây nghiêm ngặt, bên ngoài thành chỗ nào cũng đều là doanh trại quân đội. Kỳ lạ là hai bên đường đôi khi có thể thấy đám binh sĩ đang say ngủ, từ cờ xí và quân phục thì có thể nhận ra đa số là binh lính biên phòng từ vùng biên cương phía Tây được điều động về. Đế Lâm đếm đếm, nhìn sơ qua binh mã cùng quân hiệu thì phỏng chừng không dưới binh lực của năm sáu sư đoàn. Cả đế đô đều được giới bị theo kiểu quân sự hóa. Binh sĩ gác thành kiểm tra nghiêm ngặt đoàn ngưòi qua lại. Đế Lâm để cho đám hộ vệ trưng ra thủ lệnh của Viễn Đông phó thống lĩnh Lâm Băng, chứng minh bọn hắn là đội ngũ sứ giả đến từ căn cứ Wallen. Hắn không dám công khai bộc lộ thân phận của mình. Đế độ hiện giờ đang nằm trong sự khống chế của La Minh Hải, còn hắn thì lại mang theo chừng trăm hộ vệ. Công nhiên vào thành kiểu này không khỏi quá mạo hiểm.
Khi đoàn người đi qua quảng trường lớn ở trung tâm thì có một đoàn người đang biểu tình ở trên đường phố. Từ trong xe nhìn ra có thể thấy đoàn người này mang theo đuốc cùng đủ loại biểu ngữ từ phía trước đi tới, trên biểu ngữ viết: "Đả đảo Ma tộc, phòng chống ngoại xâm!", "Viễn Đông là thánh chiến của chúng ta!" Trong đoàn người đa số đều là phụ nữ, trẻ em và người già, nhưng cũng có không ít người mặc quân phục, ai nấy đều lộ vẻ căm phẫn.
Ở phía trước đoàn người trên bục cao có một ông cụ đang khàn cả cổ diễn thuyết gì đó: "...đoạt lại ruộng đất của chúng ta! Các anh em chiến sĩ, hãy ưỡn ngực tham gia huyết chiến! Binh sĩ Ma tộc đã ở ngay trước mắt! Hãy dũng cảm tấn công, nghiền nát địch nhân, cũng như tổ tiên chúng ta đã từng làm qua! Chúng ta sẽ chứng minh...."
Ngay lúc này đoàn người trên ngã tư đường tự tách ra một khe hở rồi thấy xe ngựa bắt đầu chạy qua. Không nghe rõ được gì nữa từ bên dưới, chỉ nghe thấy đám người biểu tình cuồng nhiệt hoan hô: "Vạn tuế!"," Đả đảo Ma tộc!"," Tiến công, tiến công, đoạt lại Viễn Đông!"
Tiếng xe lộc cộc truyền tới, Đế Lâm kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, nhắm hai mắt để bình tĩnh lại, trong lòng nghĩ: "Ngu xuẩn! Các ngươi chẳng lẽ lại nhìn không ra sao? Rời bỏ vùng che chở của căn cứ Wallen, bất cứ đòn công kích chủ động với Ma tộc đều là hành vi tự sát cực kì ngu xuẩn! Nếu như quân đội chúng ta tại bình nguyên Viễn Đông bị tiêu diệt, chúng ta sẽ mất đi lực lượng chống cự cuối cùng. Tất cả nhân loại chủng tộc sẽ bị diệt tuyệt , văn minh chúng ta đều bị hủy diệt , đời đời con cháu chúng ta sẽ kiếp này qua kiếp khác chìm đắm vào làm nô lệ cho Ma tộc!"
Xe ngựa dừng lại, có người mở màn xe rồi tiến vào nói: "Đại nhân, tới rồi." Đế Lâm mở mắt, xuống xe ngựa, co dãn thân thể, trước mắt hắn đúng là trang viện do tổng trưởng tiền nhiệm để lại cho con gái Tử Xuyên Ninh của ông ta.
Khi Tử Xuyên Ninh đang ngủ say bị người hầu hoảng hốt dựng dậy thì đã hơn một giờ khuya rồi: "Tiểu thư, bên ngoài có rất nhiều binh lính." Ngẩn người một lúcTử Xuyên Ninh mới hiểu được ý của người hầu, bèn vội vàng thay quần áo rồi chộp lấy thanh kiếm chạy tới phòng khách.
Đường phố bên ngoài sáng choang, đầy bóng người. Chỗ nào cũng thấy đám binh sĩ mặt mày lạnh lùng, tay cầm đuốc rọi đường. Giầy lính của bọn họ đạp mạnh, khí thế hung hãn, để lại từng vệt đen trên các tấm thảm trải nhà quý báu. Một đội hiến binh mình mặc quân phục đen đang bắt lấy Cardin đi ra bên ngoài, động tác của bọn chúng rất thô lỗ, nhốn nha nhốn nháo.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện