[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)
Chương 7 : Tiết 8 Gặp lại
Người đăng: Mr.Lookluck
.
Tháng Mười Hai năm 779, Sterling nhận được lệnh chất vấn của hội Nguyên Lão, từ tiền tuyến Viễn Đông chạy về Đế Đô. Trên đường đi qua nơi trú trát của Tú quân đoàn, gã quyết định đi thăm bạn tốt Tử Xuyên Tú của mình. Đã lâu không thấy, hai người bạn thân rốt cục đã gặp lại ở nơi chiến trường Viễn Đông chiến hỏa chia ly, làm xuất hiện màn cửu biệt trọng phùng cảm động..
o0o
- Chúc mừng phát tài, ông chủ Tú! Nghe nói gần đây tiền tài như nước a!
- Ha ha, chung vui chung vui! Bạch Xuyên, mau dâng trà cho ông chủ Sterling! Gần đây sinh ý thế nào? Có phát tài không?
Tử Xuyên Tú phát ra hiệu lệnh, một loạt binh lính Tú quân đoàn mặc âu phục mầu sẫm, chân đi giày trắng, mắt đeo kính đen hàng hiệu hướng về Sterling đồng loạt khom lưng cúi đầu:
- Lão đại khỏe mạnh!
Minh Vũ đưa cho Sterling tấm danh thiếp, cúi đầu:
- Xin chiếu cố nhiều cho sinh ý của công ty nghèo này!
Sterling nhìn sơ một chút danh thiếp của Minh Vũ, trên đó dầy đặc viết mấy chục danh hiệu chủ tịch, tổng giám đốc công ty. Sterling nhìn mà than thở không dứt, không thể tưởng tượng được trên tấm da bé như vậy lại có chứa nhiều danh hiệu đến thế.
- Công ty thương mại điện tử quân đoàn.com này rốt cuộc là cái gì vậy?
- Ha ha, Sterling, ở tiền tuyến ngây ngốc quá lâu huynh thật sự đã lạc hậu rồi! Bây giờ là cái thời đại gì? Thời đại @! Thời đại @ có nghĩa là gì? Đệ sao mà biết được, tất cả mọi người đều nói như vậy, đi ra lăn lộn giang hồ sau lưng không một cái .com làm sao mà dám gặp người chứ? Tuy nhiên đệ cũng không hiểu nó có nghĩa là gì. A, Đừng hiểu lầm, đấy không phải đệ nói, là Trương Gia Huy nói.
- Cái gì, ngay cả Trương Gia Huy là ai huynh cũng không biết. Ha ha, Sterling, huynh thật sự là lạc hậu. Tuy nhiên đệ cũng không biết hắn là ai cả.
o0o
Các bộ hạ đều đi ra ngoài, chỉ còn Tử Xuyên Tú cùng Sterling hai người.
Tử Xuyên Tú hỏi:
- Sterling, huynh thế nào mà khi không lại đến chỗ chúng đệ đây? Quân Trung Ương không phải đang ở tiền tuyến sao? Huynh không ở đấy, ai chỉ huy quân đội?
Sterling cười khổ đem sự tình kể với gã, rút ra tấm lệnh chất vấn:
- Ta phải lập tức trở về, cái này mà hiểu được đã sướng. Cái đám kia phiền chết người! Nhưng lại không có biện pháp, dù sao trong chế độ bọn họ là.. A?!
Gã kinh ngạc nhìn Tử Xuyên Tú bới từ trong thùng rác ra đầy một thùng giấy lộn, tấm nào tấm nấy đều giống y như lệnh chất vấn của hội Nguyên Lão dành cho gã!
- Đệ, đệ, đây chính là..
- Ai da, thời gian là tiền bạc! Bây giờ sinh ý của đệ như vậy, ai mà rảnh trở về bồi đám ruồi bọ đó nói chuyện phiếm chứ! Nhưng đừng lo, đệ đã thỉnh một trung đội luật sư giúp đệ khai hộ rồi!
Sterling cười:
- Vậy có tiền? Nghe nói hiện tại đệ sinh ý rất tốt, giúp huynh chút việc được không?
- Không thành vấn đề!! Chúng ta là cái gì giao tình chứ?
Tử Xuyên Tú một bộ khẳng khái hào phóng:
- Muốn mượn tiền, năm xu ba hào huynh cứ việc mở miệng nói với đệ!
Sterling lắc đầu:
- Không phải vay tiền. Gần đây Đế Đô bị đám hỗn đản kia làm loạn, gần đây chúng ta cũng sắp cạn lương thực! Huynh tính mua chỗ đệ một ngàn tấn đại mạch. Minh Huy giới thiệu cho huynh, y nói các đệ làm được, đã nhanh lại tốt, còn đưa hàng tới tận nơi.
“Không thành vấn đề!” Tử Xuyên Tú vừa nghe ánh mắt nhất thời tỏa sáng:
- Án theo giá lương thực quân nhu làm cơ sở thêm10%, tiền đặt cọc 20%, trong vòng mười lăm ngày sẽ đưa đến địa điểm huynh chỉ định, sai một ngày so với hợp đồng án theo giá trị hợp đồng phạt ba phần ngàn. Các huynh phải thanh toán toàn bộ tiền hàng trong vòng mười ngày sau khi giao hàng, vượt quá một ngày cũng phải thu thêm ba phần ngàn. Về phần điều khoản giao hàng huynh thích áp dụng điều khoản FOB hay là điều khoản CIF đây?
Sterling nghe được phát ngất, thành thật thừa nhận:
- Mấy cái này ta đều không hiểu.
- Ha ha, huynh không hiểu thì rất tốt! A, đệ nói huynh không hiểu, đệ thì tất nhiên rất hiểu rồi! Đến đây đến đây, trên người huynh có mang theo chi phiếu không? Trước hết giao tiền đặt cọc. Còn ký cái chữ ở chỗ dưới cái điều khoản hợp đồng này, ngay tại dưới “Đối với các điều khoản của bản hợp đồng này tôi đã hiểu toàn bộ và đồng ý.” Phía dưới ký tên của huynh, đúng đúng đúng, rồi viết thống lĩnh quân Trung Ương Sterling! Đúng rồi, còn thêm ngày nữa! Ok!
Sterling hồ lý hồ đồ án theo mọi việc Tử Xuyên Tú bài bố ký tên của mình.
Tử Xuyên Tú hài lòng thổi thổi nét mực:
- Đệ nói này Sterling, huynh sớm nên đem chuyện cung ứng giao cho bọn đệ làm! Huynh xem Minh Huy không phải đã sớm giao cho bọn đệ toàn quyền phụ trách việc cung ứng tiếp viện cho gã sao? So với cục hậu cần làm tốt hơn nhiều, thực phẩm của quân Cờ Đen so ngay với quân Trung Ương các huynh nhiều hơn tốt hơn! Hơn nữa, cục hậu cần bọn họ cũng thích như vậy! Gần đây bọn họ phải lo cùng hội Nguyên Lão sờ sờ mó mó, căn bản không rảnh việc. Uy, ánh mắt huynh là cái ý gì? Như hoài nghi đệ lừa huynh? Chúng ta giao tình đã lâu, sao có thể như thế được?
Tử Xuyên Tú nhanh chóng cất hợp đồng, không cho Sterling xem lại. Gã nói sang chuyện khác:
- Tiền tuyến gần đây có tình hình gì không?
Sterling thở dài một hơi:
- Ngưng chiến! Chúng ta mất đi cơ hội sớm chấm dứt nội chiến Viễn Đông cuối cùng!
- Chúng ta vốn thực thi kế hoạch Lam Nguyệt, hết thảy đều rất thuận lợi, phản quân đã bị chúng ta dụ rời khỏi rừng rậm tới bình nguyên. Đánh dã chiến trên đất bằng, bọn họ căn bản không phải đối thủ chúng ta! Mắt thấy vòng vây sắp khép lại lỗ hổng, mấy chục vạn phản quân trước có sông lớn sau có quân của huynh và Phương Kính, căn bản không đường có thể đi! Đúng lúc mấu chốt này, bỗng nhiên nguyên lão đến hạ lệnh: Ngưng chiến! Không được công kích! Vì thế chúng ta cũng chỉ có thể đứng im dõi theo đại đội người ngựa của phản quân cứ thong dong mà chạy trốn! Quá tiếc! Đây đều là thành phần phản loạn trung kiên và nòng cốt! Nếu tiêu diệt bọn họ, vậy phản loạn sẽ lập tức kết thúc! Chỉ còn thiếu một xíu thôi!
Tử Xuyên Tú nghe ra trong khẩu khí của Sterling ẩn dấu thật sâu thống khổ cùng tiếc hận, nghĩ chuyện y ngày đêm vất vả, vô số lần tắm máu sa trường mới thắng lợi, nhiệt huyết cùng trung thành không cầu hồi báo.. vậy mà giờ lại chỉ vì một tờ quyết định của hội Nguyên Lão đã mất tất cả! Nhất thời gã cũng không nghĩ ra phải nói gì để an ủi, hai người đều trầm mặc.
Vẫn là Sterling mở miệng trước:
- Gần đây Đế Đô có tin tức gì không? Huynh ở chỗ kia ngay cả báo chí cũng không có, thật sự như đệ nói vậy, lạc hậu.
- Ra vẻ già dặn, tổng trưởng nói: “Mọi người cố lên, làm cho tốt!”, Đế Lâm cùng La Minh Hải thì tranh cãi lẫn nhau ầm ĩ. Chủ đề tranh luận ồn ào bây giờ đã là: Hòa hay chiến? Huynh xem Đế Lâm diễn thuyết ở hội Nguyên Lão này.
Tử Xuyên Tú đưa tờ báo qua:
- La Minh Hải đề nghị là: coi như gia tộc thi ân cho phản quân Viễn Đông, khoan thứ cho bọn họ là được. Đế Lâm lập tức đứng lên phản bác: “Kẻ chiến thắng mới thi ân, mới có được tôn kính; kẻ chiến bại giả mà cũng dám nói chuyện thi ân gì sao, nói thế đúng là tự vả vào mặt mình!
Sterling liếc qua tờ báo, kỳ quái nói:
- Chúng ta cũng đâu có chiến bại?
- Ý của Đế Lâm là sau khi chúng ta bại trận ở bãi Xích Thủy, thể diện cùng uy nghiêm của gia tộc đều đã mất hết, nếu thấy đánh không lại bèn chiêu an, đó là thứ để cho người thiên hạ châm chọc cùng nhạo báng. Phe quý tộc Viễn Đông hết sức ủng hộ ý kiến của gã, chủ trương nghiêm khắc trấn áp trừng trị phản quân, giết một người răn trăm người, bảo vệ tôn nghiêm quý tộc! Còn các quý tộc đến từ trong nội lại chỉ mong sớm có ngày chấm dứt chiến tranh, giảm bớt áp lực quân phí. La Minh Hải là đại diện cho ý kiến của phái chủ hòa.
Hiện tại song phương tranh cãi túi bụi, Đế Lâm mắng La Minh Hải là gian tế do phản quân phái tới cùng quân bán nước! Hai người thiếu chút nữa đánh nhau ở hội Nguyên Lão.
Sterling nhíu mày:
- Đế Lâm không nên làm như vậy. Vô luận là chủ chiến hay chủ hòa, đều phải xuất từ công tâm, đều vì mục đích cứu vớt gia tộc, chỉ là mọi người chọn đi những con đường bất đồng mà thôi.
Tử Xuyên Tú âm thầm cười trộm Sterling quá khờ: Làm sao có công tâm được? Nguyên nhân duy nhất mà La Minh Hải tán thành hoà đàm là muốn đối nghịch cùng Đế Lâm. Nếu ngày mai Đế Lâm nói: “Mọi người hoà đàm đi!”, La Minh Hải chắc chắn sẽ nói: “Không! Vì bảo vệ tôn nghiêm của gia tộc, chúng ta nhất định phải chiến tới cùng!”
- Tốt lắm, Sterling, xem nhiều như vậy, huynh có ý kiến gì không?
Sterling cười:
- Huynh chỉ là một quân nhân, chuyện này không nên là vấn đề huynh cần lo lắng. Chuyện này hẳn là công việc các chính trị gia. Huynh bây giờ chỉ có chờ đợi, chờ đợi hội Nguyên Lão hay tổng trưởng ra lệnh cho chúng ta, nếu là “Chiến”, chúng ta lập tức tiếp tục đánh; nếu là “Hòa” huynh lập tức rút quân. Phục tùng, đó mới là công việc của quân nhân.
Suy nghĩ một chút, Sterling bỏ thêm một câu:
- Quân đội là thanh kiếm trong tay quốc gia, nếu thanh kiếm này lại có tư tưởng riêng áp đảo toàn bộ xã hội, thì đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
Tử Xuyên Tú tinh tế thưởng thức câu nói của Sterling, cười cười nói:
- Huynh lại thế nữa rồi! Đệ cũng không phải hỏi ý kiến quân trưởng quân Trung Ương Sterling, đệ là hỏi lão bằng hữu Sterling của đệ có ý kiến gì đối với thế cục không.
Sterling suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi nói:
- Huynh không hiểu gì chính trị, cũng không có hứng thú với cái gì “tông nghiêm của quý tộc”. Nhưng bây giờ, hai tập đoàn chính trị này có lợi ích quá khác nhau, lại đều sở hữu lực lượng vũ trang cường đại, huynh không tin có thể dựa vào đàm phán mà đổi lấy hòa bình. Cho dù được, đó cũng là hòa bình cực kỳ giả dối, khó có thể duy trì lâu dài. Cuối cùng vẫn phải là thông qua việc đánh giá thực lực trên chiến trường mới có kết cuộc. Nói ra thực mâu thuẫn, nhưng huynh cho rằng, hòa bình chân chính, chỉ có thể thông qua chiến tranh mà đạt được.
Có lẽ đệ không muốn thấy đổ máu cùng tương tàn, nhưng huynh chỉ có thể nói, gia tộc muốn thống nhất Viễn Đông, muốn trở nên cường đại, nhất định phải trả giá đắt.
Tử Xuyên Tú trở nên nghiêm nghị, gã không ngờ Sterling ở tiền tuyến việc quân cấp bách một ngày vạn việc mà vẫn còn khắc sâu tư tưởng như vậy.
- Xuyên Tú, quan điểm của đệ thế nào?
Tử Xuyên Tú nói:
- Huynh nói rất có đạo lý. Nhưng đệ không giống các huynh, đệ xuất thân Đế Đô, nhưng lại lớn lên ở đây. Viễn Đông có thể nói là quê hương của đệ. Năm xưa, tận mắt đệ chứng kiến quý tộc nhân loại thẳng tay khi dễ áp bách cư dân các chủng tộc ra sao. Bây giờ, đệ lại thấy kẻ bị áp bách năm xưa lại tàn nhẫn hồi báo chủ nhân như thế nào. Vô luận ai thua ai thắng, đây đều là một hồi bi kịch gà nhà bôi mặt đá nhau, huynh đệ tương tàn. Trận chiến này nếu tiếp tục, sẽ không có người thắng, chỉ có lưỡng bại câu thương. Nếu hội Nguyên Lão có thể thông qua phương thức không đổ máu để giải quyết vấn đề, đệ tán thành. Lời này đệ cũng chỉ dám nói ở trước mặt huynh mà thôi, bằng không người khác lại mắng đệ là quân bán nước!
Sau khi nghiêm túc lắng nghe, Sterling cười cười:
- Ta đã nói rồi, vô luận chiến hay là hòa, đều là vì mục đích cứu lại gia tộc của chúng ta, chỉ là đi những con đường bất đồng mà thôi. Huynh sẽ không vì vậy mà cãi nhau với đệ. Nhưng ở trước mặt Đế Lâm đệ cần phải thu liễm một chút, đại ca chúng ta tính tình như lửa.
- Đệ biết mà! Đúng rồi, thiếu chút nữa quên chuyện này: Lý Thanh và Cardin cùng nhờ đệ mang thư cho huynh. Huynh đợi xíu, đệ tìm cho huynh..
Tử Xuyên Tú tìm rất lâu, mới trong đống giấy dùng để đi vệ sinh tìm được hai phong thư:
- Đây, cứ cầm là được rồi!
Sterling run run tiếp nhận thư của Cardin, sùng kính hôn nhẹ lên phong bì. Mở ra, còn chưa có đọc lại hôn lên giấy viết thư, bỗng nhiên nổi lên nghi hoặc: trên tờ thư có vết nước! Y rất rõ thói quen của Tử Xuyên Tú, nhéo gã hỏi:
- Nói cho thật! Không phải là đệ đã lén đọc chứ? Vết nước này là thế nào?
Tử Xuyên Tú biết giờ mà trả lời không tốt bản thân lập tức sẽ máu rải năm bước, cuống quít nói:
- Đây là nước mắt! Là nước mắt của công chúa Cardin bởi vì nhớ huynh mà nhỏ xuống! Huynh cũng biết đấy, ngày huynh ra đi, Cardin thương tâm đến cỡ nào chứ!
Ngày đó viết thư khóc chết đi sống lại, nước mắt trong suốt từng giọt nhỏ ướt đẫm tờ thư trắng..
- A!
Sterling thoải mái, bắt đầu đọc thư:
“Sterling chàng hỡi:
Đây là lần đầu tiên thiếp dùng ngôn ngữ nhân loại viết thư, nếu như không hay, mong chàng thứ lỗi.
Chàng có bình an? Viễn Đông địa thế cao hàn, thỉnh chàng lưu ý thân thể.
Từ ngày chàng đi, thiếp hết thảy đều khỏe, thỉnh không cần vì thiếp mà lo lắng. Ninh tiểu thư rất chiếu cố cho thiếp. Hôm trước, thiếp đi thần miếu, mọi người đều nói, thần linh ở đó chuyên phù hộ cho chiến sĩ xuất chinh. Xuyên Ninh tiểu thư nói cho thiếp biết, trước kia nàng thường tới đó cầu nguyện, vì sự bình an của Xuyên Tú các hạ mà cầu nguyện, kết quả thực linh nghiệm, Xuyên Tú các hạ thật sự đã bình an trở về!
Bây giờ, là thiếp ở đó cầu nguyện cho chàng, cũng như Ninh tiểu thư vì Xuyên Tú các hạ mà cầu nguyện, hy vọng chàng sớm có ngày bình an trở về, hy vọng lời cầu nguyện của thiếp cũng được như lời cầu nguyện của Ninh tiểu thư, được thần linh nghe thấy, hy vọng thần linh nếu đã che chở cho Xuyên Tú các hạ vậy cũng che chở huynh. Quan điểm của thiếp là, Xuyên Tú các hạ hỗn láo như vậy cũng được thần linh phù hộ, vậy người tốt như chàng tất cũng có tư cách thỉnh cầu thần linh che chở..”
Thừa dịp Sterling xem thư đến mê mẩn, Tử Xuyên Tú rón rén bước ra bên ngoài, mới đi được hai bước, đột nhiên mã tấu lợi hại của Sterling đã đặt lên cổ. Tử Xuyên Tú cười gượng hai tiếng, nhanh chóng chạy lại chỗ ngồi, không hiểu Sterling rõ là không ngẩng đầu, sao có thể phát hiện được mình chứ?
Sterling thở dài một hơi, xem xong thư Cardin gửi rồi. Ánh mắt lợi hại của gã nhòm chòng chọc vào Tử Xuyên Tú, giống như muốn nhìn thấu lục phủ ngũ tạng của y:
- Thật sự không lén đọc qua?
- Thật sự không đọc lén!
- Ở miệng phong bì sao lại có lỗ thủng?
- Đó là chuột cắn!
- Vì sao mà vết cắn lại chỉnh tề như vậy?
- Đây là vết răng giả của chuột!
- Trên tờ thư sao lại có rất nhiều vết tay đen đen? Lại còn điểm cái gì vậy? vàng vàng nâu nâu?
Khi Tử Xuyên Tú chưa hồi đáp được, bên ngoài truyền đến tiếng La Kiệt nói chuyện cùng Minh Vũ:
La Kiệt (bóp yết hầu):
- Chàng có bình an? Viễn Đông địa thế cao hàn, thỉnh chàng lưu ý thân thể!
Minh Vũ (giọng ồm ồm):
- La Kiệt chàng ơi, thiếp cầu nguyện cho chàng! Nếu linh hồn cái tên Xuyên Tú vô lại kia cũng được cứu trợ, vậy người tốt như La Kiệt chàng cũng có tư cách xuống địa ngục rồi!
La Kiệt lớn tiếng:
- Sterling đại nhân, ta tố cáo với ngài! Sự tích vệt nước vàng vàng trên giấy viết thư kia là thế này: Một lần đại nhân đi nhà xí nhưng không có báo mới, y mượn lá thư này đi vào vừa đọc vừa cười, kết quả cười đến quá mức thư rơi vào trong hố phân, thật vất vả mới mò lên..
Gã đã không cần tiếp nữa, trong phòng đã truyền ra tiếng đánh nhau kinh thiên động địa cùng tiếng kêu cứu thê lương của Tử Xuyên Tú:
- Cứu mạng! Người đâu mau tới! La Kiệt, tên hỗn đản nhà ngươi! Cứu mạng!
o0o
Cáo biệt Tử Xuyên Tú, Sterling ngày đêm kiêm trình chạy về Đế Đô, tốc độ cực nhanh, vượt quá rất xa tốc độ án theo kỳ hạn trả lời hội Nguyên Lão. Càng tới gần Đế Đô, đường lại càng chật. Vì hội Nguyên Lão họp, gần như quý tộc cùng hào môn cả nước đều tới Đế Đô xem náo nhiệt. Trên đường chật chội đủ loại kiểu dáng xe ngựa. Sterling lòng nóng như lửa đốt, không thể không thỉnh cầu bọn họ nhường đường. Đám công tử quý tộc ngạo mạn cùng đám thiếu gia phái người hầu tới hỏi thăm:
- Phía sau là ai vậy?
Nhóm cận vệ của Sterling tự hào trả lời:
- Thống lĩnh quân Trung Ương!
Người hầu lập tức cúi đầu, chạy nhanh về báo chủ nhân. Vô luận là quan lớn hay là vọng tộc, đều lập tức ngoan ngoãn tránh ngựa xe sang bên cho Sterling đi trước. Lại còn hướng về cờ xí của Sterling hành lễ tỏ vẻ kính ý. Đây đều không phải là vì sợ hãi quyền thế của thống lĩnh, bọn họ chính là xuất phát từ lòng kính trọng với Sterling. Sterling đã trở thành danh tướng số một trong cảm nhận của dân chúng!
Dẫu không hy vọng khiến người chú ý, nhưng là, tin tức gã về Đế Đô vẫn lập tức truyền đi nhanh chóng.
o0o
“Xuyên Ninh!” Cardin như một trận gió vọt vào phòng khách, kích động đến mức mặt đỏ bừng:
- Trên đường ta đi cầu nguyện nghe được một tin! Nghe gì không? Sterling trở về! Chàng đã trở lại! Toàn thành đều đang nói tin này, nơi nơi đều nói, chàng hẳn là đã về đến đây, chàng hẳn là đã về đến đây! Làm sao bây giờ! Chàng hẳn là đã về đến đây!
Nàng kích động đến độ nói năng hơi chút lộn xộn.
Đột nhiên, nàng ngây dại: người đang ngồi đưa lưng về phía nàng trong phòng khách xoay người lại, cũng không hẳn là Sterling! Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều ngây ngốc, trong niềm vui thật lớn đều ngơ ngác nói không thành lời.
Sterling biến đổi nhiều! Chỉ mấy tháng công phu, gã đã già đi rất nhiều. Mặt trời Viễn Đông nóng rực đã biến mặt gã đã đen lại thô ráp, trên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn khắc lên dấu vết phong sương, tóc mai hai bên đã xuất hiện sợi bạc. Già lão mà tiều tụy, chàng mới hai mươi lăm tuổi a! Cardin trong lòng trào ra cảm giác thương xót ôn nhu, nước mắt doanh tròng. Ý trung nhân ngày trước lưu luyến ra đi, giờ đã trở thành người bảo vệ vững vàng nhất của gia tộc Tử Xuyên, anh hùng được vạn chúng chú ý, nhưng kỳ vọng của mình về chàng chỉ có một, là bình an trở về. Thần ơi, rốt cục ngài đã nghe được lời con cầu nguyện.
Nàng khống chế bản thân, khom người thật sâu chào Sterling:
- Đã lâu không thấy. Chàng bình an! Phong thái của chàng lại càng hơn xưa!
Sterling cũng đồng dạng trịnh trọng cúi đầu:
- Nàng bình an. Nàng có thể bảo trì ánh sáng rực rỡ của tuổi xuân vĩnh viễn không tàn, vĩnh viễn tươi đẹp như bó hoa này!
Hai tay dâng lên một bó hồng nhung rực rỡ, ánh mắt toát ra ôn nhu vô hạn cùng tình yêu say đắm.
Cardin rốt cuộc chịu không được, tiếp nhận bó hoa. Nước mắt tràn mi mà ra, nhưng vẫn còn có thể nói cho hết lời:
- Hoa tươi sẽ có ngày tàn tạ, dung mạo rồi sẽ già đi, thế gian vạn vật, duy có dũng khí là đẹp nhất. Chàng có được dũng khí vô hạn, chàng đẹp nhất!
o0o
Tử Xuyên Ninh luôn ở bên im lặng nhìn, thấy người hữu tình rốt cuộc đã có thể gặp lại, nàng cũng thực cao hứng vì bọn họ, nhưng cũng cảm thấy buồn cười: hai bên rõ ràng đều đã yêu đối phương đến chết, lại cứ phải giả là đối đáp nghiêm trang, thật là không thẳng thắn. Dù có hứng thú tiếp tục xem nữa, nàng lại phát hiện đôi mắt lợi hại của Sterling cùng đôi mắt xinh đẹp của Cardin đồng loạt nhìn lại, ánh mắt nhu hòa mà kiên định như muốn nói: tiểu thư Tử Xuyên Ninh cô xinh đẹp không thể nghi ngờ, đáng yêu, nhưng nếu giờ cô có thể giúp chúng ta cái việc đi ra ngoài, vậy cô lập tức được ca tụng là vĩ đại!
“Hi hi.” Tử Xuyên Ninh cười gượng, hướng ra cửa bước một bước.
Sterling và Cardin vẫn lặng lẽ nhìn nàng, cái gì cũng không nói, trong ánh mắt ẩn chứa tư tưởng phong phú cỡ nào.
“Hi hi hi hi hi hi hi hi!” Tử Xuyên Ninh vừa mới bước ra cửa một bước, liền kinh ngạc phát hiện cửa phía sau nàng không tiếng động tự động đóng lại, cảnh tượng cuối cùng trong phòng nàng còn nhìn được đó là: Cardin bổ nhào vào lòng Sterling, hai người ôm nhau thật chặt.
“Cardin thật hạnh phúc.” Tử Xuyên Ninh trong lòng kết luận: “Sterling có hết thảy ưu điểm của nam nhân: huynh ấy chính trực, dũng cảm, ôn nhu, đối tình yêu trung thành, tiền đồ rộng lớn. Người như vậy đáng để Cardin trả giá tất cả mà yêu.”
Nàng cảm thấy mất mát và phiền muộn: Vì đâu lại có người yêu phải một nam nhân bất chính, không dũng cảm, không ôn nhu, không trung thành với tình yêu, lại không có tiền đồ gì chứ?
Thiên không một mảnh xanh lam, vẫn kéo dài đến phương đông xa xôi, đến Viễn Đông, đến mảnh đất người yêu đang chiến đấu. Muội nhớ huynh a, Xuyên Tú, ở phương xa chàng có biết?
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện