[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)
Chương 7 : Tiết 4 Đại tiệc nhà quan
Người đăng: Mr.Lookluck
.
Ngày 5 tháng Mười, Sterling suất lĩnh quân Trung Ương rời tỉnh Vân, tiến vào tỉnh Dhaka.
Dân cư tỉnh Dhaka cũng như tỉnh Yilibate đa số là nhân loại, khi cơn đại phản loạn quét ngang toàn Viễn Đông bùng nổ, tổng đốc Cổ Lam rất có phong độ danh tướng, lâm nguy không loạn, chiêu mộ người dân địa phương tổ chức thành đội phòng vệ tỉnh với gần mười vạn người, cùng đội quân phòng vệ tỉnh Yilibate gần đó hỗ trợ lẫn nhau, binh lực mặc dù không đủ để bình định, nhưng phòng vệ cho tỉnh cũng là đủ. Rốt cục hai tỉnh này đã trở thành địa khu duy nhất ở Viễn Đông không bị chiến hỏa chà đạp, cuộc sống của mọi người mới có thể giữ được.
Từ trong núi rừng đầm lầy tỉnh Vân vất vả bước ra, Sterling rốt cục đã có thể hít thở đôi chút. Trở về với thế giới nhân gian phồn hoa khói lửa, khỏi phải nhìn trường quyết đấu kịch liệt sinh tử thảm thiết của hai phe, ngắm làng xóm thôn quê cười cười nói nói, mục đồng đuổi dê, đô thị phồn hoa ngựa xe như nước, đèn xanh rượu đỏ, dọc đường người bán hò hét rao hàng.. đủ các loại dáng vẻ tình đời đập vào mắt đều cảm thấy xa lạ mới mẻ, bóng dáng đao thương kiếm kích đầy trong não mới dần dần tiêu tán.
Thân phận gã vốn là đại quan nhất phẩm thống lĩnh chỉ huy quân đội, tới chỗ nào, quan chức phòng vệ gia tộc chỗ đó đều xa gần tiếp đón, cực lực thừa phụng, thường dân dẹp lối đốt pháo dâng hoa thơm rượu ngọt, tiến đến chiêm ngưỡng vẻ uy vũ của đội quân vương bài, ngắm nhìn vẻ a dua xu nịnh của quan chức lớn nhỏ. Hơn nữa đến mỗi nơi, quý tộc địa phương, thân sĩ, quan chức đều tới mở tiệc chiêu đãi vị “đại nhân thống lĩnh quân Trung Ương, đệ nhất danh tướng của gia tộc có chiến công lừng lẫy, được tổng trưởng tuyệt đối tin tưởng, nhân vật quan trọng tiền đồ vô lượng”, người người nhiệt tình như lửa, miệng thân thiết y như kết bạn với Sterling từ cái thời cởi truồng quấn tã, luôn mồm: “Đại nhân nhất thiết phải tới, cho chút thể diện!”
Sterling lại là người tốt tính, không muốn đắc tội với bất cứ ai, kết quả thường là bị người ta nửa mời nửa bắt cóc đưa đi. Nhưng là, ở tiền tuyến gã đã quen với canh suông nước lã, giờ lập tức mỗi bữa đều là sơn hào hải vị, cụng li chan chát, bụng dạ thật sự khó có thể chịu đựng, chưa đầy ba ngày đã bắt đầu miệng nôn trôn tháo. Mà không riêng gã, quân Trung Ương từ phó tư lệnh, sĩ quan tham mưu cho tới các sư đoàn trưởng đều từng người từng người gục ngã trong yến hội.
Lúc này, đám sĩ quan Đế Đô mới hiểu được cuộc sống xa hoa của quý tộc Viễn Đông lợi hại đến mức nào.
Mãi cho tới thành phố Dhaka, thủ phủ tỉnh Dhaka, bệnh tình Sterling mới hơi khởi sắc, một tấm bái thiếp như lệnh bài đòi mạng được chuyển đến: “Tỉnh Dhaka: Tổng đốc Cổ Lam, tỉnh trưởng Liễu Khởi Phong; tỉnh Yilibate: tổng đốc Y Lâm Ninh, tỉnh trưởng La Lâm Song cùng quý tộc, quan chức trong tỉnh vì đại sứ khâm mệnh bình loạn, thống lĩnh quân Trung Ương Sterling đại nhân cùng các vị tướng lãnh nổi danh mở tiệc tẩy trần!”
Sterling thật sự không dám gặp đám quan chức xấu xa, hỏi tham mưu trưởng Đường Bình:
- Có thể không đi được không?
Đường Bình lắc đầu:
- Đại nhân, chức vị bọn họ tuy chỉ là kì chủ áo đỏ, nhưng bây giờ cung ứng lương thảo cho chúng ta đều phải dựa vào hai tỉnh Dhaka cùng Yilibate, hơn nữa gia tộc họ Cổ vốn là danh môn vọng tộc ở Viễn Đông, trong các vị trí tổng đốc và tỉnh trưởng của hai mươi ba tỉnh Viễn Đông người nhà bọn họ chiếm chín, còn nữa, Cổ Lam và La Lâm Song đều là thành viên hội Nguyên Lão, thống lĩnh Ca Ứng Tinh đại nhân khi còn tại thế nghe nói cũng phải khách khách khí khí mà đối đãi với bọn họ. Phần thể diện này không thể không cấp.
Sterling cười khổ mà nói:
- Biết rồi, lại là không thể đắc tội. Mọi người chuẩn bị đợt thuốc tiếp theo đi thôi.
o0o
Quan chức cùng quý tộc địa phương quả thật lễ nghi chu toàn, từ rất xa ngoài đại môn của phủ đệ đã xếp thành hàng đón đợi Sterling, Sterling cảm giác cực kỳ bất an, còn chưa kịp chào hỏi, vài dây pháo đồng thời nổ đùng đoàng, một đám người như ruồi bọ thấy phân, “rầm” một tiếng lập tức chạy đến vây quanh: người nào người nấy lộ ra vẻ mặt tươi cười, lời lời ân cần thăm hỏi:
“Đại nhân đường xá xe ngựa vất vả!”, “Đại nhân kỳ khai đắc thắng, danh chấn thiên hạ!”
“Đại nhân vì chúng ta cùng vạn dân mà vất vả, dân chúng Viễn Đông đồng cảm ân huệ!”, “Sterling đại nhân tuổi trẻ chí lớn, tương lai nhất định là tiền đồ vô lượng, hồng trình vạn dặm!”
Khi Sterling đang vội vàng nhất nhất đáp lời, một quan chức mặc quân phục tiến lên hành lễ:
- Hạ quan Cổ Lam tham kiến đại nhân.
Sterling vội đáp lễ:
- Tổng đốc Cổ Lam các hạ thật vất vả!
Rồi tỉ mỉ đánh giá kẻ trung niên trước mặt: thân hình béo tròn mà chảy xệ, mặt tròn trắng, chăm sóc rất tốt, ẩn ẩn lộ ra vẻ nhợt nhạt của tửu sắc quá độ, mũi đỏ hồng vì men rượu, hai tròng mắt vô thần, trong con ngươi có tơ máu. Vừa mới nhìn, Sterling đã xếp y vào dạng thùng cơm túi rượu, ăn chơi trác táng đặc biệt, lại âm thầm ngạc nhiên: lời đồn nói tổng đốc Cổ Lam lâm nguy bất loạn, trấn định tự nhiên, chẳng lẽ lại là kẻ đồ đệ của tửu sắc như vậy sao? Hắc, trên đời đúng thật là con người không thể nhìn vào tướng mạo mà phán được!
Cổ Lam lấy thân phận chủ nhân nhất nhất giới thiệu những người tham dự yến hội với Sterling:
Tỉnh trưởng tỉnh Dhaka Liễu Khởi Phong, một ông lão khô cằn, vừa thấy y Sterling đã lập tức liên tưởng đến tấm thịt sấy khô dự phòng trong quân đội. Tuổi của y lớn hơn Cổ Lam rất nhiều, nhưng không biết vì đâu mà mọi chuyện y lại lấy Cổ Lam làm chủ, chỉ đâu làm đó, ngay cả việc nói mấy câu vấn an y cũng phải vụng trộm nhìn sắc mặt Cổ Lam vài lần, khiến cho Sterling khó hiểu: Theo lý thuyết, tổng đốc cùng tỉnh trưởng là quan chức đồng cấp, chẳng qua một quản quân vụ một quản dân sự mà thôi.
o0o
Tỉnh trưởng tỉnh Yilibate La Lâm Song, một thanh niên sắc mặt tái nhợt.
Sterling thân thiện nói:
- La các hạ, xin chào!
La Lâm Song lại vội vàng khoe ra:
- Sterling đại nhân, có lẽ ngài còn chưa biết: Tính bối phận, đại nhân La Minh Hải là chú họ xa của ta đấy!
Sterling đánh giá thanh niên toàn thân quý tộc đầy khí tức kiêu ngạo này lại một lần, thở dài nói:
- Cháu họ xa của đại nhân La Minh Hải các hạ, xin chào!
o0o
Trong mấy người như vậy, duy nhất khiến Sterling thấy có vẻ thuận mắt là tổng đốc Y Lâm Ninh tỉnh Yilibate. Y đứng tuổi, dáng vẻ khôi ngô, khí vũ hiên ngang, cử chỉ nhanh nhẹn dứt khoát, từ ngữ có lễ mà chừng mực, so với đám quan chức lộ ra cái vẻ khúm núm nịnh bợ, Sterling thật sự đánh giá y không tệ: “Lão này còn có dáng vẻ quân nhân, chỉ là khóe miệng khi cười lạnh trông thật âm hiểm.”
Trong số các quan chức cấp bậc kì chủ áo đỏ đang ngồi, trừ bọn họ ra, còn có vài tỉnh trưởng cùng tổng đốc đến từ các tỉnh đang bị luân hãm, địa khu của bọn họ quản lý đã bị phản loạn phá nát, đều là đến tỉnh Dhaka tị nạn.
o0o
Sau một trường cúi đầu, chắp tay, hành lễ, vấn an, nắm tay, ôm vai, bắt tay, hàn huyên, mọi người rốt cục đều nhập tiệc. Cổ Lam xướng lời khai mạc: “Hôm nay vì Sterling đại nhân cùng chư vị đại nhân quân Trung Ương mở tiệc tẩy trần, thỉnh các vị hết sức thoải mái!”
Trong bữa tiệc thịnh soạn, Sterling không uống rượu, tỏ ra không gần không xa, hiền hoà khiêm tốn, cùng các quý tộc đối đáp từng lời, luân phiên mời các thân sĩ uống rượu, miệng thong thả nói, không rời mấy chuyện phong thổ nhân tình của Viễn Đông, đặc điểm khí hậu, nhưng tuyệt không đề cập tới chiến sự trước mắt, khi có người khen tặng gã kỳ khai đắc thắng cũng chỉ cười, lập tức chuyển đề tài. Mọi người đều bị phong thái của đệ nhất danh tướng dưới tay đương kim tổng trưởng khuynh đảo.
Trên bàn tiệc có người nhắc tới đại phản loạn trước mắt, các nhân sĩ đang ngồi đều đối với đám phản quân vô sỉ giả dối, bội bạc, tàn nhẫn vô đạo mà bóp cổ tay thống hận.
Tổng đốc Lỗ Hải từ khu biên cảnh chạy nạn đến thống hận nói: mình vốn có đội quân bảy sư đoàn người bán thú, ba sư đoàn xà tộc hơn tám vạn người, sau phản loạn nổi lên, bọn họ lập tức làm phản, khiến gã tổn thất thảm trọng, nếu không gã cũng có lực lượng để cùng phản quân đấu một trận, không đến mức chật vật chạy trốn.
Mọi người đồng thanh an ủi y, nói: A đúng vậy, đám dân đen phản loạn kia thật vô sỉ, không nói tín nghĩa.
Ngồi bên phải Sterling, Y Lâm Ninh khóe miệng lộ ra vẻ cười cợt, Sterling đoán trong đó có rất nhiều ẩn khuất, nhẹ giọng hỏi:
- Thế nào? Lão nói không đúng?
Y Lâm Ninh bị dọa giật mình vội nói:
- Không có gì, hạ quan nhiều chuyện.
Sterling mỉm cười, lời lẽ sắc bén lợi hại như dao:
- Sao, Y Lâm Ninh các hạ không chịu nói cùng ta ư?
Y Lâm Ninh chịu không nổi, ghé sát vào bên tai gã nhẹ nhàng nói:
- Khi Lỗ Hải chạy nạn đến chỗ chúng tôi, có khoảng một trung đội thê thiếp già trẻ, trong hành lý vàng thỏi kim cương ước chừng vài xe.
Sterling nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Y chỉ là sĩ quan phòng vệ địa phương, sao lại có nhiều tiền như vậy?
Y Lâm Ninh thì thầm nói:
- Quân đội của y danh nghĩa là tám vạn, trên thực tế không đến ba vạn người. Tiền lương của hơn năm vạn người tiền đều rơi vào túi hắn! Mà ba vạn lính kia cũng chỉ được phát một phần ba tiền lương. Ta mà là bộ hạ của y, không làm phản mới là lạ!
Sterling cả kinh:
- Uống máu lính, ăn lương khống?
Y Lâm Ninh gật đầu, Sterling sắc mặt trầm xuống, hai người cũng không lên tiếng nữa.
o0o
Có lão quý tộc khóc nức lên nói, lão không nghĩ ra được vì sao mà lão đối với người chủng tộc khác tốt như thế, “chăm lo cho bọn họ cẩn thận”, thế mà bọn họ lại vong ân phụ nghĩa, tạo phản!
Y Lâm Ninh cười lạnh nói với Sterling:
- Quả thật là cẩn thận! Ở lãnh địa của y, người bán thú ngay cả đánh răng cũng phải nộp thuế.
o0o
Còn có vài quý tộc lại nghị luận, ở gia hương của bọn họ đám chủng tộc phi nhân loại hung tàn dị thường, gặp nhân loại là giết. Tất cả mọi người đều đồng ý, đều nói đàn dân đen này không biết tốt xấu, gia tộc có đại ân với bọn họ như thế, vậy mà không một chút hồi báo, lại còn phản nghịch phạm thượng, xâm phạm nhân loại, đặc biệt là quý tộc nhân loại thần thánh quyền uy! Nên giết sạch bọn chúng!
Còn có người nói: thống lĩnh Ca Ứng Tinh trước kia, người đã chết rồi vốn không nên nói xấu, nhưng có lẽ ông ta không ổn, đối với đám dân đen này quá mềm lòng nương tay không đủ mạnh, luôn thiên vị dân đen chèn ép quý tộc chúng ta, nếu lúc trước ra tay quyết liệt hơn, nói không chừng giờ đã không có chuyện, rồi lại khen tặng Sterling đại nhân đối với đám phản quân thật sự là chém giết thật hay, kiên quyết quyết đoán, “thật chẳng giống cái lão Ca Ứng Tinh nhát gan sợ phiền phức!”
Sau khi nói ra tất cả mọi người nhìn sắc mặt Sterling, thấy Sterling lạnh nhạt từ chối bình luận, tất cả mọi người đều biết cú vỗ mông ngựa này lại mó nhầm chỗ, không ai cười phụ họa. Kẻ vuốt mông ngựa tự cười gượng hai tiếng, rồi vội cắm mặt ăn uống, không dám ngẩng đầu.
Sterling nhẹ giọng hỏi:
- Ai đấy?
Y Lâm Ninh cũng đồng dạng nhẹ nhàng trả lời bâng quơ: “Tỉnh trưởng tỉnh Lange Đường Quá.” Rồi nhẹ giọng nói:
- Y bình thường mười phần ra sức bóc lột người xà tộc cùng chèn ép người bán thú, khi xảy ra nhiễu loạn, lệnh xuống quan chức toàn tỉnh “thủ vững vị trí không được rời”, nhưng chính mình lại bôi dầu vào chân mà chạy; gã râu ria đang cười cùng y kia là tổng đốc tỉnh Gia Lâm, lúc trước khi phản loạn mới bắt đầu, thế lực phản quân còn không mạnh, khi thấy thủ phủ tỉnh Minsk bị vây quanh, y cầm hơn ba vạn quân ở ngay sát bên mà không dám cứu viện, lấy cớ: “Chúng ta phải bảo vệ Gia Lâm, tuyệt không rời một bước!” Kết quả tổng đốc Minsk là Lâm Uy tuẫn quốc chết trận, phản quân từng đợt từng đợt rất đông đánh về Gia Lâm, vị hảo hán “tuyệt không rời một bước” này giữa đêm bỏ lại thành trì, quân đội cùng dân chúng mà bỏ chạy, quân đội không đánh mà tan, phản quân vào thành giết hơn mười vạn người, xác rải đầy đường cũng..
- Đừng nói nữa!
Sterling lớn tiếng cắt ngang lời Y Lâm Ninh, mắt nhìn đám “lương đống của gia tộc” xiêm y hoa lệ, cử chỉ tao nhã, tươi cười thân mật, chỉ cảm thấy một nỗi buồn bực ghê tởm nói không nên lời.
Tiếng ồn ào náo động, cười vui, nói chuyện trong phòng tiệc đột nhiên khựng lại, mọi người đều không biết Sterling đại nhân vì đâu mà đột nhiên nổi giận lớn tiếng, sợ đến mức không dám ho he. Vô số ánh mắt phẫn nộ đồng loạt nhìn vào kẻ bên người Sterling là Y Lâm Ninh: Ngươi thằng hỗn đản, vậy mà dám chọc Sterling đại nhân nổi giận!
Thấy phòng tiệc tĩnh lặng không một chút tiếng động, Sterling cảm thấy mình thất thố, cười trừ, gắp miếng đồ ăn chậm rãi nhấm nháp, nói: “Gà hơi mặn.”
Không khí lại sôi động lên một chút, tất cả mọi người đều tỏ thái độ: kiên quyết ủng hộ Sterling đại nhân, từng người từng người nói:
“Không sai không sai, này gà quả thật mặn!” Vẻ mặt thật sự nghiêm túc, giống như vừa nhận được chỉ thị quan trọng của Sterling đại nhân. Có người còn làm báo cáo tổng kết tại chỗ một hai ba điểm: “vì sao mà gà có vẻ mặn!”
Thân là chủ nhân Cổ Lam thấy rõ: rõ ràng là Y Lâm Ninh cùng Sterling thì thầm nói chuyện, không biết sao Sterling lại nổi giận. Vốn hôm nay y còn ghen tị với Y Lâm Ninh vì được ngồi ở cạnh Sterling thật là thân cận, giờ rất vui sướng khi dính tai họa: Tốt! Y Lâm Ninh ngươi bình thường kỳ cục, đây chắc là vỗ mông ngựa nhầm chỗ chăng?
Hắn quyết tâm phải rèn sắt khi còn nóng, tiến sát đến:
- Đại nhân, hôm nay hương vị đồ ăn mới là trọng điểm. Để tôi kêu người cho cái tên đầu bếp hỗn đản một trận. Đại nhân, Viễn Đông chúng ta có một đặc sản, hương vị rất ngon, không béo, để chúng tôi đưa đến cho ngài.
Sterling dở khóc dở cười, không nghĩ một câu tùy ý lại bị bọn họ lại nháo thành như vậy. Chỉ thấy hai người hầu bưng một bát trắng như đậu hũ mang lên.
Y Lâm Ninh kinh ngạc nói:
- Là món này!
Gã nhìn Cổ Lam cười lạnh nói:
- Ngài thật đúng là không tiếc sức nhỉ!
Cổ Lam rụt rè nói:
- Không có gì, Sterling đại nhân là người đến từ chốn phồn hoa, biết nhiều hiểu rộng. Viễn Đông chúng ta là nơi hẻo lánh cũng không có gì đặc biệt giới thiệu, món này cũng chỉ là một chút tâm ý của đám cấp dưới chúng ta dành cho đại nhân mà thôi.
Sterling nghe ngạc nhiên, hỏi:
- Món này thực sự là quý báu sao? Ta đây sao lại không nhận ra?
Y Lâm Ninh và Cổ Lam đồng loạt nói:
- Không quý đâu.
Y Lâm Ninh ngấm ngầm xót xa nói:
- Nguyên liệu này giờ rất dễ tìm.
Cổ Lam vẻ tươi cười đầy mặt:
- Chúng ta ở chỗ quê mùa, chẳng lấy ra được thứ gì tốt, chỉ là đồ ăn trong nhà mà thôi, xin mời đại nhân thưởng thức đi.
Sterling xem cục diện, chính mình đã vào thế phải thưởng thức đầu tiên, bằng không tất cả mọi người sẽ không chịu động đũa, mỉm cười nói:
- Vậy ta đây sẽ không khách khí.
Tự tay lấy thìa múc một muôi, tinh tế thưởng thức, quả nhiên là mỹ vị mềm mại mà không ngấy, ngon miệng dễ ăn. Các sĩ quan quân Trung Ương cùng đi cũng thử, đồng thanh tán thán, chỉ là tất cả mọi người đều không nói được cái này làm từ nguyên liệu gì, mà thơm ngon như vậy.
Cổ Lam nhiệt tình nói:
- Không có gì, nếu đại nhân cảm thấy hợp khẩu vị, mai này khi đại nhân vẫn ở trong tỉnh của tôi, hàng ngày hạ quan sẽ đưa một phần tới chỗ đại nhân!
Sterling vội vàng từ chối:
- Đừng đừng, làm thế rất phiền toái.
Nhưng gã cũng hiếu kì, hỏi:
- Món này rốt cuộc là làm từ nguyên liệu gì? Như đậu phụ nhưng mềm hơn đậu; như trứng gà nhưng lại ngon hơn nhiều, ta thế mà ăn không dừng được?
- Cũng không có gì. Một bát như vậy, chẳng qua chỉ là mười cái óc của người bán thú thôi, Cổ Lam đại nhân, tôi nói có đúng không?
Y Lâm Ninh lạnh lùng nói. Y đã muốn mò được tính cách Sterling, biết rõ mình sắp thấy Cổ Lam sẽ gặp chuyện không hay ho.
Cổ Lam cười nói:
- Nếu chỉ riêng óc người bán thú thì làm không ra vị ngon như vậy, tôi lần này còn bỏ thêm óc của xà tộc cùng tinh linh quái. Đại nhân, ngài cũng đừng từ chối, cứ để cho tôi mỗi ngày đưa đén cho ngài? Nếu không, hay là để tôi viết cách làm công thức ra cho ngài?
Nguyên liệu này không độc đáo, chúng ta có rất nhiều nô lệ lại bắt được lượng lớn tù binh. Bí quyết khi nấu là phải tươi mới, phải đập sọ lấy não ngay khi chúng còn sống, lấy chiếc thìa đặc chế mà múc, thế nó mới tươi. Đại nhân, sắc mặt của ngài không khỏe?
Sterling sắc mặt tái nhợt đứng dậy:
- Nhà vệ sinh ở chỗ nào?
Đường Bình cùng đám sĩ quan quân Trung Ương sớm đã chạy như bay đến sau cửa ồng ộc ồng ộc nôn thốc nôn tháo.
o0o
Vừa đúng lúc này, từ xa xa truyền đến tiếng động ầm ầm, càng lúc càng lớn, trong bữa tiệc phần lớn là quân nhân, lập tức nghe ra: Đây là tiếng của nhiều đại đội quân đội đang hành quân, hơn nữa này tiếng động này càng lúc càng tới gần! Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, hỏi: Sao lại thế này? Quân của ai vào thành? Ta không! Ta cũng không. Là phản quân ư? Nhưng phụ cận không có lượng lớn phản quân mà? Huống chi trong thành thị có ba vạn quân phòng vệ đang đóng, lại còn có gần mười vạn quân Trung Ương tinh nhuệ của Sterling, ở đâu ra lộ phản quân dám đến tìm chết chứ?
Một cận vệ của Cổ Lam vội vàng vọt vào trong buổi tiệc, ghé sát vào bên tai Cổ Lam nói mấy câu. Sắc mặt Cổ Lam lập tức đại biến, ngay cả nói cũng không, lập tức theo vệ binh đi ra ngoài.
Sterling cảm thấy tình hình không ổn, xoay người phân phó Đường Bình:
- Cầm lệnh điều binh của ta, đưa sư đoàn ta trực tiếp quản lý và sư đoàn Văn Hà đến đây.
Đường Bình lập tức dẫn theo vài sĩ quan, bước nhanh ra ngoài, nhưng chỉ chốc lát gã lại trở lại, báo cáo với Sterling:
- Đại nhân, phủ tổng đốc bị lính võ trang vây kín, chúng tôi không ra được!
Sterling cả kinh, hỏi:
- Bọn họ là quân nào?
- Bọn họ không chịu nói, nhưng từ quần áo mà xem, hẳn là đội phòng vệ thành Dhaka.
Sterling trong lòng kinh hãi: đội phòng vệ thành Dhaka? Đó không phải là bộ hạ của Cổ Lam sao? Y muốn làm gì? Thật tiếc lúc trước đến dự tiệc quá chủ quan, ngay cả đội cận vệ cũng không mang đến. Bây giờ có tai họa mới bắt đầu ..
Gã đứng dậy nhìn quanh:
- Tổng đốc Cổ Lam đâu?
Tất cả tân khách cũng đồng loạt tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng Cổ Lam!
Sterling trong lòng rúng động, nhưng ngoài mặt lại như không có việc gì nói:
- Đừng lo, phó tư lệnh Tần Lộ còn thủ ở đại doanh, nếu thấy chuyện không ổn, một lúc nữa y sẽ dẫn người tới tiếp ứng chúng ta.
Nghe được những lời của Sterling, tất cả mọi người trong buổi tiệc đều nhẹ nhàng thở ra, an tâm trở lại. Tham mưu trưởng Đường Bình vẫn như trước mặt ủ mày chau: cho dù Tần Lộ có cảm thấy bất thường mà lập tức dẫn người lại đây, cũng phải sau nửa giờ; nhưng trước mắt nếu Cổ Lam lập tức làm khó dễ, chỉ bằng chưa đầy mười sĩ quan quân Trung Ương ở đây tuyệt không chống đỡ được cho đến lúc viện quân kéo tới.
Sterling quay đầu nhìn lại mọi người trong đại sảnh, bao gồm cả tỉnh trưởng Liễu Khởi Phong, cả một đám sắc mặt trắng bệch kinh hoàng thất thố, run rẩy không ngừng, cái gã La Lâm Song mới vừa rồi còn kiêu ngạo “cháu họ xa của La Minh Hải đại nhân” giờ sợ đến mức ngồi cũng không yên. Sterling khóe miệng lộ ra một tia cười khinh miệt, nhưng cũng hiểu, sự tình không quan hệ với bọn họ.
Nhưng còn có một người lại làm như không có việc gì ngoạc mồm ăn đồ, uống rượu, nhai nuốt ừng ực thành tiếng, là tổng đốc tỉnh Yilibate Y Lâm Ninh.
Sterling tâm niệm vừa động, ghé sát vào hỏi y:
- Ông nhất định là biết chuyện gì?
Y Lâm Ninh dừng tay cung kính trả lời:
- Đại nhân, ngài chờ xem kịch vui đi. Đội phòng vệ của Cổ Lam gây binh biến!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện