[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)
Chương 4 : Tiết 2 Trước màn đổ máu
Người đăng: Mr.Lookluck
.
Lúc này lập trường của Kiểm Sát trưởng Tiêu Long hết sức quan trọng. Không phải bởi vì địa vị của ông ta cao: ông ta là thống lĩnh thứ bảy của gia tộc, địa vị kém nhất trong số bảy thống lĩnh; Không phải bởi vì ông ta có quyền lực rất lớn: ông ta chỉ phụ trách giám sát nội bộ, không chịu sự khống chế của tòa Thống Lĩnh cùng tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa; Cũng không phải bởi vì ông ta thường xử sự công bằng, chấp pháp như núi, đức cao vọng trọng, được mọi người trên dưới trong gia tộc tôn kính; Mà chính là bởi vì, mấy ngàn quân của đội hiến binh khống chế hội trường lúc này, hoàn toàn chỉ do một mình ông ta chỉ huy! Chỉ cần ông ta nghiêng về phía bên nào, mấy ngàn hiến binh trang bị tinh nhuệ hạng nặng sẽ lập tức đứng về bên đó. Nếu có xung đột, cho dù là người thân thủ bất phàm, có võ công cái thế cũng chống không nổi. Huống chi, mọi người trước khi tham gia hội nghị đều phải thông qua soát xét kiểm tra an toàn, tay không tấc sắt, lại càng không phải là đối thủ của đội hiến binh có nhân số đông đảo, vũ khí sắc bén và có tổ chức.
Ánh mắt toàn trường đều hướng lên người ngồi ở hàng đầu Tiêu Long, xem phản ứng của ông ta như thế nào đối với việc Bạch Xuyên tố cáo. Sterling sắc mặt trắng bệch, gã đã đoán được lập trường của Tiêu Long: kiếm của Đế Lâm làm sao lại mang vào hội trường được?
Tiêu Long uy nghiêm mặt xanh mét như là đeo mặt nạ, đối mặt với sự mong chờ của mọi người, ông ta chậm rãi mở miệng nói:
- Án mưu sát không tồn tại, không cần thiết phải điều tra, không thụ án.
Vụ giết người rõ ràng diễn ra ngay tại trước mắt, hai cái xác vẫn còn nằm ở đó, vậy mà ông ta còn dám nói “Mưu sát không tồn tại!” Lúc này, tất cả mọi người đều đã hiểu được lập trường của Tiêu Long, chỉ cần Kiểm Sát trưởng nói “không có mưu sát”, vậy thì có cũng biến thành không.
Dương Minh Hoa đã có vẻ giận, bất chấp phong độ cùng cử chỉ, lão thật sự hận Bạch Xuyên thấu xương. Rõ ràng là tất cả mọi người đã bị khuất phục, cái con mẹ không biết sống chết này ở đâu lại nhảy ra quấy rối, lão đánh mắt cho Đế Lâm lần thứ hai.
Đế Lâm cười gằn, nhắm Bạch Xuyên bước tới: xem ra thảm kích của kỳ chủ Đức Khoa lại sắp tái diễn.
Tử Xuyên Tú cùng La Kiệt, Minh Vũ ba người lập tức đột nhiên đứng dậy, cản đường Đế Lâm.
Đế Lâm nhìn Tử Xuyên Tú, do dự dừng bước, phân vân không biết phải làm sao.
Sterling lại hết sức chú ý nhất cử nhất động của Lôi Tấn, sợ hắn lại đánh lén một lần nữa.
Tiêu Long lệnh một tiếng, một đám hiến binh tay cầm nỏ, kiếm cùng trường mâu hùng dũng tiến vào hội trường, vây quanh đám Tử Xuyên Tú, Sterling, một loạt mũi tên lập tức chỉ vào bọn họ..
Cung giương nỏ trương, không khí lúc này cực kỳ khẩn trương, hết sức căng thẳng!
o0o
Ca Ứng Tinh giọng ôn hòa vang lên rất đúng lúc:
- Kiểm Sát trưởng Tiêu Long các hạ cho rằng không cần phải điều tra, ta nghĩ rất không đúng, việc này tất yếu phải điều tra. Ta đề nghị hay là mọi người cùng biểu quyết, ai cho là cần phải điều tra xin giơ tay!
Nói xong Ca Ứng Tinh chẳng những giơ tay, mà còn đứng thẳng lên trên đài chủ tịch. Ông ta nói rất khéo, chỉ nói ‘mọi người biểu quyết xem có điều tra hay không’, mà không chỉ thẳng mặt nói ‘Dương Minh Hoa là hung thủ’, không quá ép Dương Minh Hoa, để cho lão một đường thoát.
Đám sĩ quan đến từ quân Viễn Đông dưới đài lập tức đứng lên giơ tay tán thành: bọn họ đã sớm phẫn nộ với hành vi hung ác của Dương Minh Hoa, vừa rồi như rắn mất đầu nên không dám lên tiếng, giờ đã có Ca Ứng Tinh uy vọng tác động, bọn họ lập tức dũng cảm xông ra.
Quân Viễn Đông là đại quân đoàn số một của gia tộc, lúc này số người trong hội trường đứng dậy cơ hồ chiếm hơn một nửa, sắc mặt của Dương Minh Hoa đại biến.
Cùng ngồi trên đài chủ tịch, thống lĩnh quân Biên Phòng Minh Huy cười lạnh nhìn Dương Minh Hoa:
- Tại hạ cũng rất đồng ý với ý kiến của Ca Ứng Tinh các hạ!
Thống lĩnh quân Cờ Đen Phương Kính nửa câu cũng không nói lập tức đứng dậy, sắc mặt âm trầm bất định: người bị giết là thành viên của quân Cờ Đen, là bộ hạ của ông ta, ông ta đương nhiên bi phẫn.
Ngay cả người vẫn được cho là già đến mức hồ đồ, thống lĩnh quân Cấm Vệ Pigou cũng run run đứng dậy biểu thị kháng nghị!
Tiếng đứng dậy dưới đài sàn sạt, gần như là toàn bộ hội trường đều đứng dậy, từng luồng ánh mắt phẫn nộ đổ dồn vào Dương Minh Hoa trên đài chủ tịch, sự ương ngạnh tàn bạo của lão đã khơi dậy sự công phẫn của mọi người. Đến ngay cả các sĩ quan trong quân Trung Ương thuộc phe Dương Minh Hoa, cũng có không ít người đứng dậy biểu thị kháng nghị.
Lúc này trên đài chủ tịch, duy nhất còn ngồi cũng chỉ có Dương Minh Hoa cùng đám thân tín là Lôi Tấn và La Minh Hải, đối mặt với bọn họ là một biển người đang phẫn nộ.
o0o
Ở chỗ của Tử Xuyên Tú dưới đài, vô số sĩ quan đến từ quân Viễn Đông, quân Cờ Đen, quân Biên Phòng, quân Cấm Vệ.. bết kể là quen hay là lạ, đều đứng bên người bọn họ, hai bàn tay trần trụi nhưng không hề sợ hãi mà dùng ngực ngăn đường tên của đám hiến binh. Bọn họ quây lại thành một lớp tường lớn, vây kín Bạch Xuyên, không cho đám hiến binh tiếp cận, ánh mắt nhằm vào đám hiến binh cầm kiếm với nỏ khiêu khích trong im lặng: “Đến đây mà bắn. Ngươi dám bắn sao!”
Đối mặt với cả một biển lửa giận, đám hiến binh tinh nhuệ có huấn luyện của gia tộc cũng chỉ biết thụt lùi trở lại.
Sterling kích động đến rớt nước mắt, nói với Tử Xuyên Tú:
- Chính nghĩa ở tại lòng người!
Tử Xuyên Tú vẫn cái giọng châm chọc nói:
- Đúng rồi, chính nghĩa như là cô nàng sợ ma, đồng bọn cứ phải đủ nhiều nàng mới dám xuất hiện, đơn thương độc mã chính nghĩa như ta thật là hiếm thấy.
Đối mặt với một biển phẫn nộ, Dương Minh Hoa lần đầu tiên phát hiện chính bản thân mình hóa ra lại bé nhỏ đến thế. Lão thẹn quá hóa giận hướng về phía Tiêu Long rồi lấy bàn tay phất ngang phía dưới cổ, ý tứ thực rõ ràng: Giết!
Kiểm Sát trưởng Tiêu Long lúc này lại lo lắng: sự việc đã không còn là chuyện riêng của quân Viễn Đông hay quân Cấm Vệ nữa rồi. Nếu ra tay với hơn một ngàn sĩ quan đến từ các quân đoàn, cũng tức là xuống tay với gần như toàn bộ sĩ quan cao cấp trong lực lượng vũ trang của gia tộc, hậu quả của nó là cực kỳ đáng sợ, dẫn đến trả thù cũng cực kỳ thảm thiết. Tự mình xuống tay đại đồ sát đám chỉ huy này, thiên hạ dù có to lớn, cũng không có chỗ cho chính mình dung thân. Huống chi trong đám hơn một ngàn người này cũng không thiếu những cao thủ, quân hiến binh của mình chưa chắc đã có thể chiến thắng.. Thật sự không đáng kết bè với Dương Minh Hoa cùng đi tranh cái bát nước đục này. Lão thở dài, hạ lệnh cho đám hiến binh rút lui, tự bản thân cũng cùng bỏ ra ngoài.
Hội trường bùng phát tiếng hoan hô vang rền, lại có người thét lớn:
- Dương Minh Hoa, cút đi!
Lập tức có mấy trăm giọng cùng ứng thanh: “Dương Minh Hoa cút đi!” Tiếng hò hét rất lớn.
Dương Minh Hoa đứng dậy nhìn quanh tìm mấy kẻ vừa hò hét, lão định dùng uy phong của mình mà dọa cho kẻ kia phát sợ: Nhưng những người bị lão nhìn đến, đều không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mặt lão với ánh mắt phẫn nộ.. quay đầu nhìn lại các nhân vật trên đài chủ tịch: mặt của Ca Ứng Tinh lộ ra vẻ nửa cười nửa không, tựa như ông ta rất khoái chí khi được nghe người chửi thẳng vào mặt Dương Minh Hoa như vậy; Minh Huy đến nhìn lão cũng không thèm, chủ động ngoảnh mặt đi; trong ánh mắt Phương Kính tràn đầy lửa thù hận; vẻ mặt vốn luôn lạnh như băng của La Minh Hải cũng lộ ra chút bất an; chỉ có Lôi Tấn lén đi đến gần hạ giọng nói:
- Đại nhân, quân Trung Ương còn trong tay chúng ta. Xin đại nhân tin tưởng vào lòng trung thành của chúng tôi!
Dương Minh Hoa gật đầu, răng nghiến một cái, rồi bỏ đi khỏi hội trường. Đám Lôi Tấn, Đế Lâm, La Minh Hải cũng lục tục đi theo.
Tiếng hoan hô như sấm dậy! Mọi người vui mừng tựa như vừa lật đổ xong Dương Minh Hoa, mà quên phắt chuyện mười bảy vạn lính tinh nhuệ của quân Trung Ương còn đang khống chế toàn bộ thành Đế Đô.
o0o
Ra khỏi hội trường, mọi người mới bắt đầu thấy sợ: đám quân đội được điều động vội vội vàng vàng chạy rầm rập trên đường, trang bị võ trang hạng nặng, toàn bộ đều mang cờ hiệu của quân Trung Ương. Vốn dĩ tĩnh lặng cùng hòa bình, thành Đế Đô nay đã trở nên đằng đằng sát khí. Trì bộ thiếu chạy khắp các tuyến phố lớn tiếng tuyên cáo:
- Phụng lệnh tòa Thống Lĩnh, đêm nay Đế Đô thực hiện lệnh giới nghiêm! Người dân sau tám giờ tối không được ra ngoài, vi phạm giết chết không tha!
Người đi đường ào ào chạy trốn, khiến cho không khí trở nên rối loạn..
o0o
Dưới sự vây quanh của rất nhiều cận vệ, Ca Ứng Tinh đi tới trước mặt Tử Xuyên Tú và Sterling:
- Sterling, Xuyên Tú, ta phải trở về Wallen ngay lập tức. Các cậu có muốn đi cùng ta không?
Tử Xuyên Tú cùng Sterling liếc lẫn nhau, Tử Xuyên Tú kiên định nói:
- Không, đại nhân. Chúng tôi phải ở lại.
Ca Ứng Tinh không một chút ngạc nhiên, đáp án này cũng là chuyện mà ông ta đã dự đoán từ trước. Ông chìa tay với hai người bọn họ:
- Đêm nay Đế Đô sẽ có người rơi đầu, chú ý bảo trọng!
Tử Xuyên Tú cùng Sterling nắm chặt lấy hai bàn tay gầy yếu mà ấm áp của Ca Ứng Tinh, cảm giác ấm cúng: Chính là Ca Ứng Tinh, hôm nay lại bảo hộ bọn họ thêm một lần. Người bệnh trông suy nhược trông như sắp chết này mới chính thức là trụ cột vững vàng của gia tộc, là bảo vật vô giá. Bây giờ ông ta muốn chạy về Viễn Đông, không phải là vì sợ chết, mà vì để nắm chắc quân đội để cùng Dương Minh Hoa tranh đấu, cũng giống như Tử Xuyên Tú và Sterling lựa chọn ở lại, tất cả đều là lòng nhiệt huyết trung thành cùng gia tộc!
- Đại nhân, đường xá mệt nhọc, ngài phải chú ý bảo trọng thân thể!
Tử Xuyên Tú chân thành nói.
Sterling cũng cảm kích nói:
- Ơn cứu mạng của đại nhân, không gì có thể sánh được. Dọc đường xin ngài chú ý bảo trọng!
Ca Ứng Tinh cười:
- Chúng ta sẽ gặp lại, nhất định!
Rồi ánh mắt của ông ta quay sang Bạch Xuyên đang ở bên:
- Cô gái này thực sự rất can đảm. Các cậu đêm nay phải chăm sóc nàng cho tốt!
Anh hùng gan dạ nhiệt tình, Bạch Xuyên ở bên nước mắt vòng quanh. Nàng chỉ có thể hướng Ca Ứng Tinh cúi đầu thật sâu một cái, như là một lời cảm kích đối với ơn cứu mạng.
o0o
Nhìn đoàn người ngựa của Ca Ứng Tinh đã đi xa, Tử Xuyên Tú hỏi Sterling:
- Bây giờ chúng ta làm gì?
- Đi công viên trung tâm gặp Đế Lâm!
Sterling trả lời, trên mặt đã lộ vẻ giận dữ.
Đế Lâm đã đến từ trước, dáng vẻ như sắp cạn kiên nhẫn.
Thấy Sterling tư thế hùng hổ như đang dẫn quân đi hỏi tội, Đế Lâm đã giành lấy hỏi trước:
- Nếu là các đệ ở địa vị của huynh, các đệ sẽ làm thế nào?
Tử Xuyên Tú cùng Sterling đều ngây dại, không thể trả lời.
- Lúc ấy biện pháp duy nhất là ta phải giết chết cái gã kỳ chủ lắm miệng kia, bằng không Dương Minh Hoa sẽ nghi ngờ ta lập tức, nhiều năm vất vả của chúng ta sẽ uổng phí.
- Thế lúc chúng ta chắn trước mặt Bạch Xuyên, ngươi sao không giết phắt chúng ta đi, để Dương Minh Hoa càng tín nhiệm ngươi hơn?
Sterling lạnh lùng nói.
Đế Lâm thở dài:
- Vì sự an toàn của ta và mọi người, thằng bé ấy phải chết!
Sterling thực châm chọc nói:
- Vì lợi ích của bản thân ngươi là có thể lạm sát trung thần sao?
Đế Lâm không chút do dự:
- Chỉ cần ta có thể sống, ta sẵn lòng giết sạch toàn thế giới!
Hai người đều không nói thêm, cơn giận cũng đã rơi đi gần hết: “Hừ!”
Tử Xuyên Tú không biết nên đứng về bên nào: Lý trí nói cho gã biết cách làm của Đế Lâm là đúng, nhưng về mặt tình cảm thì gã lại rất khó có thể chấp nhận cái bộ dạng lạnh lẽo như không có việc gì của Đế Lâm sau khi giết người. Gã đành hoà giải:
- Được rồi, được rồi. Bây giờ không phải là lúc cãi nhau. Sterling, chúng ta có cãi nữa thì người chết cũng sẽ không sống lại được. Cùng lắm thì vào các dịp lễ tết, mùng một, ngày rằm chúng ta lại mang hương đi bái lạy cha con bọn họ là được.
Tử Xuyên Tú lại quay sang Đế Lâm nói:
- Đều là tại huynh gây họa. Dương Minh Hoa kêu huynh đi dạy dỗ Đức Khoa, huynh sao lại không đâm mông, đùi mấy chỗ ấy mà lại chọc vào ngực nó như thế!
Sterling cùng Đế Lâm đều nhịn không được mà cười lên một tiếng. Đế Lâm bất đắc dĩ thở dài nói:
- Huynh có thể giết toàn thế giới, trừ hai đệ các ngươi.
Đối với người cao ngạo như gã mà nói, mấy lời này đã là một hình thức nhận lỗi rồi. Trên thực tế, trước kia mỗi khi ba người cãi nhau, phần thắng cuối cùng luôn thuộc về Sterling, hai người còn lại luôn bị khuất phục, bởi vì Sterling luôn đứng ở phía đại biểu cho công lý.
- Tình hình hiện tại của huynh thế nào?
- Năm vạn lính Viễn Đông huynh dẫn trở về, tuyệt đối chỉ nghe lệnh của huynh. Chỉ cần huynh hô “giết”, thì cho dù là Thiên Vương lão tử bọn họ cũng sẽ xông lên động thủ, tất cả bọn chúng đang đóng quân ở ngoại thành Đế Đô!
- Quân đội của huynh có thể vào thành không?
- Không! Bảo vệ thành là do quân Trung Ương của Lôi Tấn gác, không có lý do gì chúng ta không được vào. Thực tế, Dương Minh Hoa đã hạ lệnh cho huynh dẫn đội đuổi theo giết Ca Ứng Tinh!
Sterling thất vọng nói:
- Không thể vào thành.. vậy vô dụng. Có thể cứ xông vào không?
Đế Lâm tức giận nói:
- Ngươi thử dùng năm vạn người tấn công Đế Đô với mười bảy vạn người phòng vệ cẩn mật xem.
“Không, có chỗ dùng”, Tử Xuyên Tú lộ ra một nụ cười giả tạo:
- Đệ có biện pháp này, mọi người cùng xem sao?
....
- Chả trách có người nói Xuyên Tú là khó chơi nhất!
Đế Lâm hài lòng gật đầu:
- Không hổ là kẻ mưu trí số một của gia tộc. Tiểu quỷ này thật sự âm độc!
Sterling do dự:
- Nhưng kế hoạch này không phù hợp với kế hoạch ‘thương kỵ binh’ của Tử Xuyên Tham Tinh đại nhân, hơn nữa lại quá mạo hiểm, xác suất thành công không cao..
- Ta khinh! Bây giờ còn tử thủ cái nỗi gì. Rõ là đêm nay mọi người đều ngỏm củ tỏi hết cả, chủ động nuôi giữ một tia hy vọng chắc chắn phải hay hơn ngồi chờ chết chứ?
“Thôi được rồi”, Sterling cũng hạ quyết tâm:
- Chúng ta đây cùng làm cái con mẹ nó vậy!
Gã rất hiếm khi chửi thề thô tục.
Đế Lâm:
- Khi vầng thái dương khuất núi, quân Trung Ương sẽ đóng cổng thành. Chúng ta có lẽ chọn thời điểm đó để bắt đầu hành động!
Mọi người cùng xoay người nhìn vầng thái dương. Nắng chiều như máu tươi chiếu rọi, toàn bộ thành Đế Đô như được nhuộm một màu đỏ.. Sterling kiên định nói:
- Đó là một dấu hiệu tốt, phe chính nghĩa tất thắng!
Đế Lâm cười lạnh:
- Máu của ai, đêm nay sẽ rưới đỏ đường phố Đế Đô đây?
Tử Xuyên Tú thì thầm nhắc lại:
- Chuyện ấy chắc chắn chẳng liên quan đến đệ. Đệ rất ít máu, không nhiều đến mức để cho bọn họ dùng làm sơn sửa đường! Nghe nói Dương Minh Hoa vốn là cao huyết áp..
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện