[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)

Chương 2 : Tiết 7 Quyết đấu

Người đăng: Mr.Lookluck

.
Không ngờ còn có người dám ở trong hội nghị tòa Thống Lĩnh mà nhắm dự thính viên khiêu khích. Ngay cả Dương Minh Hoa luôn luôn bình tĩnh cũng phải thay đổi sắc mặt, trầm giọng quát: - Ai?! Tử Xuyên Tú giật mình đứng dậy, trợn mắt mà nhìn: gã đã nhận ra đây là giọng của Đế Lâm! Đương khi một trong Tử Xuyên tam kiệt - kỳ chủ áo đỏ Đế Lâm đi vào, tất cả mọi người đều cảm thấy nhiệt độ trong họp giảm xuống mấy độ. Đế Lâm dáng cao to, bước dài mạnh mẽ, anh khí bức người, khuôn mặt lại có điểm nữ tính: lông mày mảnh như lá liễu, đôi mắt óng ánh như ngấn nước, môi mỏng, mũi thẳng và thanh tú, da thịt mềm mại như tuyết. Nếu không phải dáng của y cao lớn, ra đường đám ăn chơi không thể không sán đến. Trên thực tế thời niên thiếu của y số người theo đuổi thật sự xếp không chỉ một hàng, nhưng đau khổ ở chỗ, gần như toàn bộ là nam, duy nhất chỉ có một cô gái theo đuổi thì lại là đồng tính luyến ái. Có người đã từng ngạc nhiên dung mạo “nhu mì xinh đẹp” ấy mà lại có thể phối hòa quyện với khí thế cuồng ngạo cùng lãnh khốc bừng bừng của y, hình thành nên mị lực độc đáo. Nhưng vào lúc này, không ai lại nghĩ y là phận gái. Nữ nhân chắc chắn không thể có sát khí dày đặc cùng tỏa ra áp lực lớn như vậy! Lúc này y, gần như toàn thân trên dưới mỗi một lỗ chân lông đều tỏa ra mùi vị khiêu khích. Y là mãnh tướng đắc lực ở bên Dương Minh Hoa. o0o Khinh miệt liếc mắt quét qua Tử Xuyên Tú một cái, y trước tiên hướng về phía Dương Minh Hoa giải thích: - Hạ quan nghe nói có “bạn tốt” là Tử Xuyên Tú phó kì chủ đã từ Viễn Đông trở về, bởi vì nóng lòng cùng “lão bằng hữu” gặp mặt mà hưng phấn đến mức không thể kìm được, dẫn đến quấy rầy hội nghị của tòa Thống Lĩnh, thành khẩn kính mong tổng thống lĩnh ngài trách phạt! Đế Lâm tuy đang cùng nói chuyện với Dương Minh Hoa, nhưng ánh mắt đầy ác ý vẫn không rời khỏi người Tử Xuyên Tú, cứ như là sợ gã không cánh mà bay thoát khỏi tầm mắt của y: có thể thấy được y đối với “lão bằng hữu” Tử Xuyên Tú này thù hận sâu sắc. Các thống lĩnh ở đây gần như đều biết đoạn chuyện năm xưa của bọn họ: năm trước gia tộc Tử Xuyên có ba thanh niên xuất sắc là Tử Xuyên Tú, Đế Lâm và Sterling. Hồi ba người còn trong trường quân giáo Viễn Đông tình như thủ túc, sau lại cùng yêu một cô gái tên là Lâm Tú Giai.. Trải qua một hồi tranh đấu, Đế Lâm thuận lợi rước mỹ nhân về dinh. Ba người từ đó bất hòa, tình thế như nước với lửa: kẻ thất bại là Tử Xuyên Tú và Sterling về một bên, người thắng là Đế Lâm một bên. Hai bên nhiều lần âm thầm quyết đấu và đều có thương tích, thù hận dần trở thành không đội trời chung. Kết quả là Sterling nguyện trung thành với tổng trưởng gia tộc Tử Xuyên Tham Tinh, còn Đế Lâm lập tức đầu nhập vào tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa, cũng lấy tài cán hơn người giành lấy sự hân thưởng của Dương Minh Hoa, nên được đề bạt đặc biệt nhiều lần, mới 24 tuổi đã đảm nhiệm chức kì chủ áo đỏ, trở thành trợ thủ đắc lực bên người Dương Minh Hoa. o0o - Đế Lâm, cậu càn rỡ quá đáng rồi đấy! Dương Minh Hoa nghiêm sắc mặt lớn tiếng, cơn phẫn nộ như không thể kìm được: - Đây là cái chỗ nào? Nhìn cho rõ đi: là tòa Thống Lĩnh! Cậu nghĩ nó là chỗ cho cậu tùy ý ra vào nói năng láo nháo sao? Đế Lâm lại hành lễ giải thích: - Hạ quan chính là bởi vì nóng lòng gặp gỡ “bạn tốt” là Xuyên Tú đại nhân, thật sự không thể kiềm chế được. Tội đáng chết vạn lần! Y nói “tội đáng chết vạn lần”, nhưng không có một chút bất an lo lắng của người có tội, trong giọng nói lộ ra khí thế bướng bỉnh kiêu ngạo. - Nhưng chuyện này cũng khó trách! Dương Minh Hoa đột nhiên thay đổi khẩu khí: - Các ngươi đều là người trẻ tuổi, đã yêu là kích động, vì nghĩa khí huynh đệ bạn hữu thì chuyện gì mà chẳng làm ra được? Bản tổng thống lĩnh xét ngươi là người có nghĩa khí sâu nặng, lần này sẽ không trách phạt. Nhưng lần sau nhớ rõ không được như thế nữa! - Dạ, hạ quan tuân lệnh. Nhất định sẽ không tái phạm! Bọn họ hai người ngay tại đây kẻ xướng người hoạ đem cái tội có thể khép vào tử tội là tự tiện xông vào quấy nhiễu hội nghị tòa Thống Lĩnh mà từ lớn hóa nhỏ, từ nhỏ thành không.. o0o - Đế Lâm, cậu xông vào đây tìm Xuyên Tú phó thống lĩnh có chuyện gì không? - Hạ quan nhiều năm không gặp Xuyên Tú đại nhân, trong lòng thật sự nhung nhớ, muốn mời riêng Xuyên Tú đại nhân đi nói chuyện dài dài, giao lưu hữu nghị. Không biết Xuyên Tú đại nhân có chịu hay không, có nể mặt hay không dám? Đế Lâm trừng mắt nhìn thẳng vào Tử Xuyên Tú, khóe môi nhếch lên mỉm cười khiêu khích, hai người liếc liếc nhau tựa như hai con sói đói ở trong rừng đang đấu nhãn. Nó như là một lời mời quyết đấu! Tử Xuyên Tú kêu lên một tiếng trầm thấp, nhưng vẫn không trả lời. Gã dường như đang lo lắng có nên nhận khiêu chiến hay không, có thể thắng hay không.. Chuyện này cũng khó trách, khoái kiếm của Đế Lâm đáng sợ có tiếng, nếu mà xếp hạng, tuyệt đối có thể xếp vào hàng ngũ mười đại cao thủ của gia tộc. o0o Dương Minh Hoa: - Ối chà, cậu cũng quá vội vàng. Cậu không thấy Xuyên Tú đang họp sao? Y nhất định sẽ nói: Ta đang có công vụ trong người không thể phụng bồi. Đương nhiên, đó là một cái cớ rất tốt, đặc biệt khi “bạn tốt” đến yêu cầu “tâm tình”. Người mà, ai mà chẳng yêu quý sinh mạng của mình chứ! Xuyên Tú, tôi biết cậu nhất định sẽ lấy công vụ làm trọng, đúng không? Dương Minh Hoa khuyên giải như vậy, chẳng thà là đổ dầu vào lửa cho xong. Sắc mặt của Tử Xuyên Tú u ám bất định. Đế Lâm cười lạnh nói: - Xuyên Tú tiểu đệ, không phải là ở Viễn Đông cùng Ma tộc đánh nhau nhiều, học được bản lĩnh của bọn họ đấy chứ. Chi bằng ngươi mua một cái mai cứng mà chui vào, như vậy thực sự an toàn đấy! Y đang mắng Tử Xuyên Tú là rùa. Lôi Tấn giọng nham hiểm nói: - Đế Lâm, cậu không nên nói về Xuyên Tú đại nhân như vậy nha. Vạn nhất gã khóc ra đây thì làm sao bây giờ? Đế Lâm bộ dáng như đột nhiên đại ngộ: - Đúng đúng đúng, ta không nên hiểu lầm Xuyên Tú tiểu đệ. Trước kia ta vẫn cứ tưởng hắn là nam cơ đấy, ông nói có buồn cười không? Đối mặt với khiêu khích mang tính vũ nhục như vậy, ngay cả Tử Xuyên Tú cũng không thể nhịn được nữa. Gã không để ý đến Phương Kính đang dùng sức kéo tay áo, hay Ca Ứng Tinh đang liên tục nháy mắt, ngẩng đầu trả lời: - Mong được tổng thống lĩnh đại nhân thành toàn, cho phép hạ quan có thể cùng kỳ chủ áo đỏ Đế Lâm “tâm tình” cho tốt! - Đây thật đúng là tình hữu nghị làm mọi người cảm động a! Lôi Tấn âm hiểm cười nói: - Chúng ta vì lý do gì mà không thành toàn cho đôi “bạn tốt” tình nghĩa sâu nặng này chứ? Dương Minh Hoa cũng gật đầu tán thành: - Nếu là như vậy, ta cho phép Xuyên Tú rời đi trước. Tìm một cái phòng nào đó trong tòa Thống Lĩnh để bọn họ “hàn huyên” cho kỹ! Tử Xuyên Tú cùng Đế Lâm đồng thời cúi đầu hành lễ: - Đa tạ đại nhân thành toàn! o0o Đế Lâm trao đổi ánh mắt cùng Dương Minh Hoa, rồi xoay người đi ra phía cửa trước. Tử Xuyên Tú đang định đuổi theo, Phương Kính ở phía sau thì thầm nói với gã: - Cẩn thận khoái kiếm của nó. Đừng cho nó có cơ hội ra tay, phong kín kiếm lộ của nó! Rồi lại hạ giọng: - Nếu tình hình không ổn, lập tức kêu cứu mạng, ta sẽ vọt vào can thiệp. Không có gì là mất mặt cả. Tử Xuyên Tú gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng khóe miệng quật cường của gã lại biểu lộ: gã đã hạ quyết tâm thà rằng chết trận chứ quyết không kêu cứu. Ca Ứng Tinh không nói gì chỉ nhìn gã, ánh mắt tràn đầy quan tâm. Hai người liếc nhau, hết thảy đã đều ở trong im lặng mà truyền lại. Ca Ứng Tinh chậm rãi gật đầu, Tử Xuyên Tú cảm kích hướng lão khom người vái chào, thần sắc trở nên thản nhiên, giống như đại sự trong lòng đã được buông bỏ: Ca Ứng Tinh đã nhận trách nhiệm nặng tựa ngàn cân: Nếu Tử Xuyên Tú có gì bất trắc, ông ta sẽ phụ trách bảo hộ cho tiểu thư Tử Xuyên Ninh. Dưới ánh mắt nhìn theo của mọi người, Đế Lâm cùng Tử Xuyên Tú một trước một sau bước vào một căn phòng trống rồi đóng cửa lại, vì thế chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa, tiếng đấu đá, tiếng quyền phong kiếm gió, tiếng đồ vật bị phá rầm rầm.. Khi cửa mở cửa ra, ai sẽ là người còn sống sót đây? Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang