[Dịch] Tử Xuyên Tam Kiệt (Tử Xuyên)
Chương 2 : Tiết 3 Nhân sự
Người đăng: Mr.Lookluck
.
Tử Xuyên Tú nhìn phương tiện đi lại của Tử Xuyên Ninh mà quá sợ hãi!
- Ai da, đây là... đây là..
Tử Xuyên Ninh:
- A, cái này gọi là ô tô.. Chính xác mà nói là dòng sedan! Mercedes-Benz do Đức sản xuất, nhập khẩu nguyên chiếc, truyền động cực mạnh, chạy siêu ổn định, trong quảng cáo nói ngay cả khi xe chạy ở tốc độ một 120 dặm/giờ cốc nước đổ đầy cũng không sánh ra đến một giọt..
- Huynh không phải nói chuyện này. Thời đại kỵ binh còn vung mã đao xung phong sao lại có Mercedes-Benz được? Thời không hỗn loạn quá nghiêm trọng, độc giả sẽ có ý kiến.
- Mỹ nữ phối danh xe, tác giả thích! Độc giả nếu có lời phàn nàn, dọa bọn họ một tháng không ra chương xem bọn họ có sợ không?!
o0o
Ngồi trong xe, Tử Xuyên Tú nhìn phố phường phồn hoa một đường ăn chơi phóng đãng, so với vùng Viễn Đông giống như hai thế giới, trong lòng cảm khái vô hạn: Chúng ta liều chết điên cuồng chiến đấu là để giữ cho chỗ này được hòa bình hạnh phúc.
Bọn La Kiệt ở phía sau. Trong xe chỉ có gã cùng Tử Xuyên Ninh hai người, Tử Xuyên Ninh ngồi trước cầm lái.
Tử Xuyên Ninh:
- Đã nhiều năm rồi, có khỏe không?
Tử Xuyên Tú trong lòng thầm than: ôi sáu năm. Những đứa nhỏ khác ở lứa tuổi này vẫn còn hưởng thụ sáu năm niên thiếu khoái hoạt vô tư, còn gã lại là lăn lộn trên chiến trường, vượt qua bao nhiêu đau khổ bao nhiêu bi thương.. gã tận mắt chứng kiến chiến hữu thân nhất bị Ma tộc xé xác ăn tươi nuốt sống, cái tiếng gào thảm thiết ấy đã bao lần trong ác mộng đêm khuya thức tỉnh hắn; hắn cũng từng ẩn núp ở chỗ đầm lầy thủy trùng nhung nhúc một ngày đêm không dám máy động để trốn khỏi đám Ma tộc đuổi giết; đã từng bị vây khốn lương cạn đạn tuyệt, chỉ còn cách cắt thịt trên xác chết mà ăn; lại càng chưa nói đến mấy mươi lần bị thương, đau đến nửa đêm thất thanh khóc rống... Nàng đã bao giờ chịu cực khổ nạn đến như vậy, cùng một cô gái mà phiền não lớn nhất trong đời là mụn trứng cá trên khuôn mặt, giải thích làm sao cho được đây?
Tử Xuyên Tú gật gật đầu, thản nhiên nói:
- Rất tốt, chỉ là thức ăn quá tệ.
Rồi chuyển đề tài:
- Tình hình gia tộc hiện nay thế nào?
- Tốt lắm, có tổng thống lĩnh Dương Minh Hoa anh minh lãnh đạo, chúng ta có thể hết tốc lực xông thẳng tới địa ngục.
- A? Chuyện xảy ra như thế nào?
- Lão thích lập công to, liên tục ba lần phát động thảo phạt gia tộc Lưu Phong, kết quả đều là Lưu Phong Sương nhà người ta đánh cho tè ra quần mà chạy. Bởi vậy hội Nguyên Lão yêu cầu lão giải thích, lão lại còn giả bộ một lòng trung thành, lộ ra bộ dạng chịu ủy khuất cây ngay không sợ chết đứng mà diễn thuyết..
Tử Xuyên Ninh bắt chước ngữ khí của Dương Minh Hoa:
Ta nhất định phải tiêu diệt gia tộc Lưu Phong. Nếu đây là sai lầm, vậy nó là sai lầm của ta, ta sẽ không trốn tránh việc thừa nhận sai lầm, sai không hối hận!
Kết quả lão đã lừa được hội Nguyên Lão thông qua.
Tử Xuyên Tú bất động thanh sắc:
- Thật là một bài diễn thuyết quyết đoán. Trừ câu đầu tiên ra, mấy câu sau thật giống như mấy bà cô ế ẩm vì câu dẫn chồng nhà người ta mà thổ lộ vậy.
Tử Xuyên Ninh cười đến mức suýt đâm xe.
o0o
- Tổng thống lĩnh của chúng ta thật đúng là hùng tài đại mưu.. tình hình nhà Lưu Phong bên kia như thế nào? Chúng ta liên tục chiến bại, vậy mà bọn họ lại không đáp lễ sao? Chuyện này không giống với phong cách của Lưu Phong Sương lắm nhỉ?
- Ca ca huynh có chỗ chưa biết, Lưu Phong Tây Sơn bị bệnh sắp chết, ba con của y nắm binh quyền đang chờ được phong tộc trưởng, Lưu Phong Sương là phận gái nên không có quyền thừa kế, bọn họ lại đều kị nàng, nên đẩy nàng đi thành Tập Băng làm đầu mối quyết sách, đảm nhiệm vị trí sĩ quan chỉ huy tiền tuyến.
- Tổng thống lĩnh thật không có đạo đức. Gia tộc Lưu Phong đang ở thời điểm phạm sai lầm, chúng ta đi quấy rầy bọn họ để làm chi đâu? Muốn diệt Lưu Phong cũng có thể chờ bọn họ ổn định nội bộ có thời gian rảnh mà tiếp đón chứ.
- Không phải vậy đâu! Tổng thống lĩnh của chúng ta giờ không nghĩ chuyện diệt Lưu Phong đâu, có địch nhân là Lưu Phong Sương xuất hiện, lão cao hứng không biết bao nhiêu mà kể ấy chứ!
- Sao lại nói thế?
- Trước kia lão thấy khó chịu với ai muốn miễn chức, còn phải vất vả tìm lý do “tham ô”, “không làm tròn trách nhiệm" gì gì.. Hiện tại thì tốt rồi, lão chỉ cần vỗ vỗ bờ vai của người ta: “Đến thành Tập Băng bắt nàng cho ta!” Vậy là quả trứng ung đen đủi kia coi như xong rồi. Chưa từng có người có thể chiếm được tiện nghi từ Lưu Phong Sương. Nửa năm vừa rồi thống lĩnh quân Biên Phòng thay đổi như đèn kéo quân, tất cả đều bởi vì nếm mùi thất bại dưới tay Lưu Phong Sương mà mất chức, hơn nữa tất cả đều là người có hiềm khích với Dương Minh Hoa. Huynh nói lão không yêu không thương Lưu Phong Sương sao được?
- Vậy.. Sterling không gặp chuyện gì sao? Y là người chống mạnh nhất.
- Dương Minh Hoa rất muốn điều Sterling đi “nói chuyện” vui vẻ cùng Lưu Phong Sương, Sterling đại ca cũng rất muốn trực diện cùng Lưu Phong Sương đánh một trường quyết chiến. Nghe nói ở lần thảo phạt thứ hai bọn họ đã gặp gỡ nhau, bất phân thắng bại. Nhưng thúc thúc Tử Xuyên Tham Tinh của muội sống chết không đồng ý, điều Sterling về làm phó thống lĩnh quân Cấm Vệ, khiến cho đại ca có không cơ hội xuất trướng.
Tử Xuyên Tú thầm nghĩ: Tất cả mọi người nói Tử Xuyên Tham Tinh tầm thường vô năng, nhưng quyết định này đúng là cực kỳ sáng suốt.
o0o
- Vậy thúc thúc của muội, tổng trưởng đại nhân không để ý tới chuyện Dương Minh Hoa làm xằng bậy sao?
- Muội nghi ông ấy mắc chứng bênh si ngốc của tuổi già!
Tử Xuyên Ninh nói đến lập tức một bụng oán giận:
- Muội nói với thúc thúc vài lần là phải đề phòng Dương Minh Hoa. Nhưng chưa đến ngày hôm sau, ông ấy lại..
Tử Xuyên Ninh bắt chước bộ dáng già lão của Tử Xuyên Tham Tinh:
- Việc này à, bảo Dương Minh Hoa làm đi? cháu nói cái gì, ta nghe không rõ, nói to hơn chút đi.. A, hôm nay tinh thần của ta không đủ, già rồi, sớm về nghỉ hưu là chính xác, nhanh làm không nổi!
Nàng bắt chước giống như đúc, khiến Tử Xuyên Tú “ha ha” cười to. Nhưng gã nghĩ thầm, sự tình vị tất đơn giản như Tử Xuyên Ninh nghĩ. Gã còn nhớ rõ sáu năm trước Tử Xuyên Tham Tinh lúc mới nhậm chức tổng trưởng bộ dáng nhuệ khí bừng bừng, không lý do gì mới có sáu mùa xuân thu mà khiến cho người ta già lão thành một bộ dáng nhát gan sợ phiền phức phế vật đến như vậy.
- Sau này, muội không nên nói với thúc thúc những lời như vậy.
Vô luận Tử Xuyên Tham Tinh là ngốc thật hay là giả ngu, những lời loại này nếu mà lọt vào tai Dương Minh Hoa, Tử Xuyên Ninh sẽ gặp phiền toái.
“Vâng!” Tử Xuyên Ninh gật đầu chiều ý, nhẹ nhàng nói:
- Huynh trở về thật tốt! Mọi chuyện giao cho huynh muội đều an tâm.
Tử Xuyên Tú trong lòng dâng lên một cảm giác êm ái: Tử Xuyên Ninh mới mười sáu tuổi, cũng đã biểu hiện ra đôi chút thành thục lão luyện trước tuổi, có thể thấy được một cô bé mồ côi cô độc lớn lên trong hoàn cảnh địch ý tứ bề phải chịu áp lực nhiều đến mức nào. Gã nhẹ giọng nói:
- Muội yên tâm đi.
Nhất thời hai người không biết nói gì.. Một bầu không khí ấm áp bỗng nhiên tràn ngập trong xe, hai người lại không cố ý ngăn cách.
o0o
- Ối trời, có một chuyện thật quan trọng quên không hỏi muội!
Tử Xuyên Tú vội vàng nhớ ra:
- Muội mới mười sáu tuổi, làm sao lấy được bằng lái xe?
- Bằng lái xe? A, tác giả nói không thích mấy loại này, cho nên trong truyện của chúng ta không có.
-.. Vậy muội là lái xe không phép?! Mau dừng xe lại, thả cho ta xuống! Ta còn chưa muốn chết!
- Không cần vội đến vậy, đợi cho muội tìm cái cần phanh đã.. Đâu ấy nhỉ? Cái này à?..
Tử Xuyên Ninh kéo..
- Ối nhanh hơn kìa! Đó là tăng tốc. Cứu mạng, nguyên lai muội thật sự không biết lái!
- Sao lại thế? Muội rõ ràng là biết.. Chẳng lẽ lão tác giả chết tiệt đó cũng nói, y không thích cái cần phanh ư?..
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện