[Dịch] Tu Chân Lão Sư Sinh Hoạt Lục

Chương 2 : Đại lực sĩ đeo kính

Người đăng: 

.
Hổ ca nhìn Trương Vệ Đông, thấy người thanh niên này một cước đã đá hai thằng đàn em mình nằm trên đất, đầu tiên hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên đứng lên, một bộ mặt dữ tợn hung ác liền hiện ra. Ở miền nam, một người cao một mét chín rất là hiếm thấy, hơn nữa một cơ thể đồ sộ cơ bắp như vậy, Hổ ca vừa đứng lên thì trên người hắn đã tỏa ra một khí thế mạnh mẽ và nguy hiểm, người trong buồng xe tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh. Đừng nói tới khuyên can hay là thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ, bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ, chẳng ai muốn vì một người thanh niên không quen biết mà chọc vào một tên ôn thần như vậy. Mà hai nhân viên phục vụ đứng ở hai bên buồng xe đều sợ đến xanh xám mặt mày, đừng nói bước lên ngăn cản, cả gọi điện báo cảnh sát nhất thời cũng quên bén đi mất. Ngược lại, Trương Vệ Đông là người trong cuộc lại đứng lên không chút hoang mang, ánh mắt nhìn thẳng Hổ ca. Trương Vệ Đông mang một cặp kính gọng đen, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, nhã nhặn nho nhã, khí chất thư sinh như ẩn như hiện. Hắn không đứng lên thì còn đỡ, vừa đứng lên, hai người so với nhau, Hổ ca càng trở nên cao to uy mãnh. Nhìn đến khuôn mặt của hành khách trong buồng xe, ai nấy đều hiện ra vẻ mặt không đành lòng, dường như đã thấy trước một màn thê thảm. "Thằng nhóc, không nhìn ra mày cũng có chí khí!" Hổ ca thấy Trương Vệ Đông dám đứng lên đối mặt với mình, hơn nữa khuôn mặt cũng bình tĩnh, trong mắt không khỏi có một tia tán thưởng hiện lên. Tuy vậy thưởng thức thì thưởng thức, Trương Vệ Đông trước mặt mọi người đem hai đàn em của hắn đánh ngã trên đất, cái mặt mũi này dù thế nào cũng phải lấy lại. Nhưng hắn không suy nghĩ lại một chút, bọn họ nếu không trêu chọc Trương Vệ Đông trước, làm sao bị hắn đánh ngã trên đất? "Nhưng mà, đời của lão tử ghét nhất chính là người khác tinh tướng trước mặt lão tử! Thằng nhóc ngươi nếu như lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái với ta, lão tử sẽ tha cho mày một mạng, bằng không, khà khà!" Hổ ca nhăn hàm răng trắng toát, khinh bỉ nói. Dù sao cũng đang ở trên xe lửa, ngôn ngữ thô tục hành động thô bỉ chút không đáng kể, nhưng nếu thật sự đánh nhau, Hổ ca vẫn có chút kiêng kỵ, đương nhiên nếu như Trương Vệ Đông không biết điều, Hổ ca cũng sẽ bất chấp mà cho hắn chút dạy dỗ, nếu làm lớn chuyện, ghê gớm lắm hắn tiêu ít tiền cho Thiết Thủ ca, cảnh sát có bắt mình, thì quá lắm là bị tạm giam mấy ngày mà thôi. Thiết Thủ ca là lão đại của Hổ ca, không chỉ có tiền, ở thành phố Ngô Châu cũng có chút tiếng tăm, đồng thời còn có vài người bạn làm cảnh sát, chỉ cần không đánh đến tàn phế, tiện tay ẩu đả một chút cũng không thành vấn đề. "Bằng không thì sao? Có còn vương pháp hay không? Đừng quên trên xe lửa còn có cảnh sát! Ngươi nếu dám..." ngay khi Trương Vệ Đông khóe miệng hơi nhếch lên cười gằng khinh thường, đang muốn mở miệng thì, không ngờ cô gái lạnh lùng xinh đẹp trước mặt đã mở miệng trước. Trương Vệ Đông hơi giật mình, rất hứng thú nhìn Lưu Thắng Nam một chút, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng. Đầu tiên là bị một thằng học sinh đạp đàn em của mình, tiếp theo là bị một người phụ nữ uy hiếp, Hổ ca giận đến mặt tái nhợt, quay đầu trừng ánh mắt tàn bạo nhìn Lưu Thắng Nam một cái, nói:" Câm miệng cho lão tử!" "Nên câm miệng là ngươi! Ta đếm đến ba, nếu thức thời cút đi, thì chuyện này coi như xong, bằng không tự mình gánh lấy hậu quả!" Trương Vệ Đông thấy Hổ ca tàn nhẫn nhìn Lưu Thắng Nam, khuôn mặt nhã nhặn lại âm trầm thêm mấy phần, lạnh lẽo lên tiếng. Tiếp theo mặc kệ Hổ ca có nghe hiểu cảnh cáo của hắn hay không, tự nhiên bắt đầu đếm: "Một..." "Vụt!" Hổ ca thấy Trương Vệ Đông còn hung hăng hơn hắn, rốt cục không nhịn được nắm chặt nấm đấm, mạnh mẽ hướng về khuôn mặt nhã nhặn trắng nõn của Trương Vệ Đông đấm tới. Bây giờ hắn đã căm ghét khuôn mặt này tới cực điểm! Nhìn Hổ ca hung mãnh vung quyền tới Trương Vệ Đông, trong buồng xe bỗng có người la hoảng lên, có một vài cô gái nhút nhát thì che mặt luôn không dám nhìn. Lưu Thắng Nam tuy rằng lá gan có chút lớn, nhưng nhìn một tên đàn ông lực lưỡng cao một mét chín đưa nắm đấm thép vung tới khuôn mặt trắng nõn của Trương Vệ Đông, thì vẫn sợ tái mặt, kêu lên: "Dừng tay!" Trương Vệ Đông nhìn nắm đấm mang theo quyền phong xông đến trước mặt, trên mặt không hiện lên chút sợ hãi nào, mà ngược lại còn hiện lên một tia cười gằn xem thường, nụ cười gằn đó bị Hổ ca nhìn thấy, đáy lòng hắn không kìm được mà dâng lên một thoáng hồi hộp, cảm thấy có chút không ổn. Đáng tiếc đã quá muộn, ngay khi nắm đấm của Hổ ca sắp đụng tới chóp mũi Trương Vệ Đông, mắt thấy cái mũi sẽ bị nắm đấm kia đấm cho tung tóe máu thì, một cánh tay thon dài chuẩn xác gọn gàng khóa chặt cánh tay mạnh mẽ của Hổ ca. Hổ ca ngay tức khắc cảm thấy tay mình giống như bị một cái kìm sắt kẹp lấy, lạnh lẽo mà cứng ngắc. Từng cơn đau nhức theo cánh tay truyền ra khắp toàn thân, Hổ ca còn chưa kịp giãy dụa, đột nhiên lại cảm thấy có một cánh tay nắm lấy bên hông của mình, sau đó gồng một cái, vù một tiếng. Trương Vệ Đông với dáng người gầy gò đã đem Hổ ca cao một mét chín, khổ người vạm vỡ, nhấc lên ném ra ngoài hành lang. Tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn thân thể khổng lổ của Hổ ca bay xẹt qua bầu trời, Lưu Thắng Nam lần thứ hai ở nơi đó há hốc mồm, thậm chí một vài cảnh sát nghe tin chạy đến đều trợn mắt ngoác mồm nhìn màn kinh người trước mắt. Cao to một mét chín, khung người vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, cần bao nhiêu sức mạnh mới có thể đem một tên cao to như vậy ném bay đi như vậy! Toàn bộ buồng xe lúc này yên lặng đến mức chỉ có nghe được âm thanh ma sát của bánh xe lửa, thời gian như ngừng lại tại lúc này. "Bồng" một tiếng vang dội, thân người to lớn của Hổ ca xẹt qua trên không trung hơn hai mét, nặng nề nện lên trên đường, thùng xe cũng chấn động một chút. Mọi người lúc này mới run lên, như vừa tỉnh giấc mộng nhìn Hổ ca đang rên rỉ cố gắng bò dậy trên mặt sàn, rồi lại dùng ánh mắt sợ hãi khó tin nổi nhìn Trương Vệ Đông khí định thần nhàn, nhã nhặn nho nhã như trước. Người này nhìn thư sinh nho nhã, trắng trẻo, tại sao lại có sức mạnh lớn đến vậy chứ? "Có chuyện gì?" ngay lúc hai đàn em một mập một ốm nâng Hổ ca đứng dậy, cảnh sát rốt cục phản ứng lại, cầm dùi cui nhanh chân đi đến. "Không có chuyện gì, không có chuyện gì, mọi người đùa giỡn thôi mà!" thấy cảnh sát đến, lại vừa nếm mùi được thân thủ kinh người của Trương Vệ Đông, Hổ ca làm sao còn dám hung hăng, một bên được hai đàn em nâng dậy một bên cười làm lành với viên cảnh sát. Chỉ có điều nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn khó coi còn hơn khóc. Nhiều năm trong nghề, viên cảnh sát vừa nhìn đã biết ba người Hổ ca không phải loại người lương thiện gì, tuy nhiên người trong cuộc đã có thể trừng trị bọn chúng, cũng cảm thấy nhẹ nhõm, dĩ nhiên không muốn làm lớn chuyện tự tìm phiền phức cho mình. "Lớn cả rồi còn ở trên xe lửa đùa giỡn! Hừ! Các ngươi cẩn thận một chút cho ta!" cảnh sát dùng dùi cui chỉ chỉ vào ba người Hổ ca, sau đó xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua Trương Vệ Đông, liền không nhịn được mà đánh giá hắn một cái thật kỹ. Thấy Trương Vệ Đông mang kính mắt, da mỏng thịt mềm, không khỏi âm thầm lắc đầu, nếu lúc nãy không tận mắt nhìn thấy, hắn thực sự không thể tin được người thanh niên này lại có sức lực lớn đến như vậy. Cảnh sát đi rồi, hành khách cũng đều yên lặng trở lại, nhưng ba người Hổ ca đầu tiên là bị Trương Vệ Đông vừa đá vừa ném, tiếp theo lại bị cảnh sát răn đe cảnh cáo, làm gì còn mặt mũi nào ở lại đây, bèn vội vội vàng vàng hướng buồng xe khác đi đến, chỉ là lúc gần đi còn dùng ánh mắt oán hận mà nhìn Trương Vệ Đông. Tuy vậy Trương Vệ Đông từ lúc nào đã tiếp tục cầm lấy "Độc Giả" mà nghiêm túc lật xem, tỉnh bơ như không đem chuyện vừa rồi xem là chuyện gì đáng kể. Lưu Thắng Nam cũng một lần nữa ngồi lại chỗ cũ, nhìn Trương Vệ Đông lần nữa cầm "Độc Giả" nghiêm túc ngồi xem, trong lòng nàng bỗng dâng lên một chút ấm ức. Lẽ nào ta thật sự xấu xí đến vậy? Thật sự không đáng để người tiếp xúc sao? Tuy nhiên đối với chuyện vừa nãy Trương Vệ Đông dễ dàng nắm Hổ ca ném ra ngoài, nàng vẫn phục sát đất, không ai nhìn rõ ràng động tác kia hơn nàng, thực giống như nước chảy mây trơi, nhẹ nhàng tiêu sái không nói nên lời! "Ngươi có luyện võ công hả?" đợi đến nửa ngày sau, chắc chắn rằng nếu chính mình không mở miệng thì tên lực sĩ trẻ tuổi đối diện này sẽ lẳng lặng mà đọc sách mãi cho đến thành phố Ngô Châu, lòng hiếu kỳ của con gái cuối cùng cũng chiến thắng ngạo khí trong tận xương tủy cùng với một chút rụt rè của Lưu Thắng Nam. Nhiều năm học tập và khắc khổ tu luyện tuy rằng đã làm cho tính cách Trương Vệ Đông trầm mặc ít nói. Nhưng chỉ có nghĩa là Trương Vệ Đông không thích chủ động bắt chuyện với người khác, nhưng nếu có người khác chủ động nói chuyện với hắn thì hắn sẽ rất lịch sự trả lời, đặc biệt là khi đối phương còn là một người đẹp hắn khá thưởng thức, thì tuy bề ngoài không có thể hiện ra, trong lòng hắn vẫn rất có hứng thú nói chuyện với nàng. "Luyện qua một chút!" Trương Vệ Đông nhẹ nhàng khép lại "Độc Giả", ngẩng đầu nhìn thẳng Lưu Thắng Nam, nói nhàn nhạt. Lúc này Trương Vệ Đông mới phát hiện, lông mi của Lưu Thắng Nam vừa dài vừa thanh tú, đôi môi hồng hào duyên dáng, làm cho đường nét khuôn mặt của nàng tặng thêm vài phần nữ tính quyến rũ. Nếu như nàng cười lên, chắc chắn rất dễ thương! Trương Vệ Đông nhìn Lưu Thắng Nam đặt câu hỏi với vẻ mặt bình tĩnh, một bộ dáng nghiêm túc nhưng trong lòng đột nhiên không hiểu sao mà hiện lên một câu nói như vậy. "Hèn chi lợi hại như vậy!" Lưu Thắng Nam nói. Trương Vệ Đông nhìn nụ cười nhạt của Lưu Thắng Nam mà khẽ cười, không có bất kỳ suy nghĩ nào muốn nói một câu khiêm tốn. Cũng phải, nói là luyện qua một chút võ công, đối với người còn một bước nữa là Trúc cơ kỳ như Trương Vệ Đông mà nói, đó tuyệt đối đã là lời nói khiêm tốn, nếu như lại khiêm tốn thêm nữa, chính bản thân hắn cũng sẽ cảm thấy mình quá dối trá! Dù Lưu Thắng Nam ở quan trường cơ sở lăn lộn nhiều năm, bất kỳ tình huống nào đều có thể nói năng trôi chảy, nhưng gặp Trương Vệ Đông không biết khiêm tốn chút nào này, nàng tự nhiên thấy có cảm giác tiếp theo không biết nên nói chuyện gì đây. Trong lúc nhất thời, hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn anh, bầu không khí trở nên có chút lúng túng khó nói. Đúng là một con mọt sách, đầu đất! Qua một hồi, Lưu Thắng Nam rốt cục nhịn không được miệng hơi dẫu lên, lườm hắn một cái, sẵng giọng: "Ngươi cũng thật là, người ta khen ngươi vậy, ngươi lẽ nào không biết khiêm tốn một chút hả?" Lúc này đây, nếu có người quen của Lưu Thắng Nam nhìn thấy nàng quay về một người đàn ông lại dẫu môi rồi lại còn oán trách như vậy, mười phần lộ ra khí chất nữ nhân, chắc chắn cả con mắt cũng sẽ rơi xuống đất. Đây chính là thiết diện nương tử nổi danh huyện Văn Xương, cho dù là gặp mặt chủ tịch huyện, bí thư huyện ủy thì mặt lúc nào cũng nghiêm túc nha! Trương Vệ Đông tự nhiên không biết chuyện đó, cho dù hắn biết, hắn cũng không cảm thấy gì, trước mặt thầy của hắn thì trước giờ hắn cũng nghiêm túc thận trọng. Tuy vậy Trương Vệ Đông cũng hiểu rõ một chuyện, đối với một khoảnh khắc đặc biệt mê người của Lưu Thắng Nam lúc này, cho dù hắn nhờ tu luyện mà tâm tình luôn được khống chế rất tốt, bị Lưu Thắng Nam làm nũng như vậy, trong lòng vẫn không nhịn được nhảy lên một cái. "Nhìn ngươi bây giờ so với bộ dáng lạnh như băng lúc nãy xinh đẹp hơn nhiều!" Trương Vệ Đông ăn ngay nói thật thốt lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang