[Việt Nam] Trùng Sinh Chi Vong Linh Pháp Sư
Chương 2 : FOR THE MOTHER EARTH, FOR THE ALLIANCE
.
Ngay tại thời điểm Quartz đang trong quá trình nghịch dòng thời gian về quá khứ, tiếng va đập từ cửa sắt càng lúc càng vang dội.
Chẳng đến mười cái hơi thở sau đó, một tiếng động thật lớn vang lên.
“Rầm”
Cánh cửa sắt dày nặng hơn 50 tấn cứ như vậy đã dễ dàng bị đánh bật ra khỏi tường, rồi ầm ầm đổ xuống đất. Dư âm chấn động cả phòng thí nghiệm không khác gì động đất.
Ông lão Tạ giáo sư cũng vì vậy mà bị giật thót cả tim, kinh ngạc không thôi. Mặc dù đã biết rõ việc này khẳng định sẽ xảy ra, thế nhưng ông ta cũng không tài nào ngờ tới, nó lại nhanh đến như vậy.
Những tiếng ồn ào bàn tán trong phòng thí nghiệm bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh máy móc đang hoạt động, cùng với tiếng gió lùa như than như ai đó than khóc, truyền từ ngoài cửa sắt vào.
Tạ giáo sư cố gắng trấn định tâm tình đang bất ổn không yên của mình, lớn giọng ra lệnh:
- Mọi người bình tĩnh, tiếp tục gia tốc không được gián đoạn. Đây là thời khắc mấu chốt, vận mệnh nhân loại và trái đất đang nằm trong tay của chúng ta.
Nói đoạn, lão ta lập tức quay đầu nhìn về phía một vị trung niên đứng bên cạnh gật nhẹ đầu ra hiệu.
Người trung niên hơn 35 tuổi, gương mặt góc cạnh hơi sạm nắng. Vầng trán cao với mái tóc để dài phân làm đôi chia ra 2 bên, phủ xuống đến gò má. Dáng người cao ráo mà khôi ngô mang trên mình một bộ áo giáp quân phục.
Tuy rằng bên ngoài trùm lấy một cái áo khoác vải che phủ gần như hết cả phần thân trên, nhưng mà điều đó cũng không thể che giấu đi vẻ tang thương, được lắng đọng sau nhiều thăng trầm của cuộc đời hắn.
'Bộp!'
Gương mặt mang theo thần sắc nghiêm nghị, hắn đứng thẳng sống lưng, hướng về Tạ giáo sư kính chào theo kiểu quân đội một cái.
Tiếp đến hắn liền dứt khoát xoay người, đồng thời nghiêng đầu ra hiệu, mệnh lệnh cho những tên đồng đội đang đứng xung quanh của mình, hướng thẳng về phía cửa sắt đã bị phá mà đi.
Viền mắt Tạ giáo sư hơi cay, chăm chăm dõi theo bóng lưng người đàn ông trung niên và 29 người đồng đội của y, trong miệng thì thào: “Bảo trọng, hẹn gặp lại…”
Ông ta cố đè nén tâm tình khó chịu trong lòng, rồi sau đó mới bắt đầu tập trung tiếp tục chỉ đạo công việc.
Người trung niên này tên gọi là Đình Tấn, một sự kết hợp của hai dòng máu Á-Âu. Hắn từ lúc sinh ra đã là một cô nhi, cũng vì thế mà dẫn đến tính cách của hắn thập phần hướng nội.
Do mặc cảm vì không có người thân, từ nhỏ đến lớn, hắn chỉ yêu thích làm bạn với chiếc máy tính.
12 năm trước hắn chỉ là một tên trai tân, trốn ở trong phòng làm bạn cùng chiếc máy tính. Dựa vào kỹ thuật máy tính thượng thừa của mình, hắn cứ lây lất kiếm chút tiền, mơ mơ màng màng mà sống qua ngày.
Đình Tấn chỉ mong ước có được một cuộc sống bình dị. Tìm một ngôi nhà ở, tìm một công việc, cưới một cô vợ, sinh con đẻ cái rồi già đi. Thế nhưng tai nạn ập đến quá đột ngột với cuộc sống của hắn, khiến mọi thứ hoàn toàn thay đổi.
10 năm sống trong máu tanh giết chóc, dựa vào nghị lực, trí tuệ cùng một chút vận may, hắn thành công vượt qua vô vàn những thử thách, thứ đã đào thải hơn bốn tỉ người dân số trên trái đất.
Trải nghiệm những thống khổ khi mất đi bạn bè, đồng đội, mất đi người thân yêu, có thể nói, mỗi bước chân mà hắn đi qua đều nằm sát bên cạnh lằn ranh giữa sự sống và cái chết.
Mãi cho đến thời điểm hiện tại, những thứ đó đã góp phần trui rèn nên người lãnh đạo của một tiểu đội 30 người bấy giờ.
Bọn họ đã chiến đấu liên tục hơn mười ngày không ngủ nghỉ, tinh thần cũng gần như tan rã gần hết. Ấy thế nhưng, trong đôi mắt cùng suy nghĩ của Đình Tấn và 29 người đồng đội, không một ai lại xuất hiện hai từ ‘Bỏ Cuộc’.
Giống như đã được diễn luyện qua nhiều lần cho tình huống này, 30 người lập tức lấy ra vũ khí cầm chặt trong tay, có cung có kiếm, có rìu có búa, có nỏ có pháp trượng…
Tất cả đều là các loại vũ khí cổ xưa, không có súng ống hiện đại do nó đã bị đào thải từ nhiều năm về trước.
Cả tổ đội chia làm ba nhóm, bao vây lấy khu vực 40 mét vòng quanh lối vào, gần nơi cánh cửa sắt đã bị phá hủy. Trong số ba nhóm được phân chia ra này thì có một nhóm ít người nhất - chỉ do ba người tạo thành, chính là nhóm của Đình Tấn.
Bọn họ đứng đối diện với cửa sắt, còn 27 người khác thì bao bọc thành một vòng cung vây chặt lấy lối vào.
‘Rầm rập… rầm rập…’
Tiếng bước chân chạy chồm vang lên liên hồi, nối liên không dứt...
Bởi vì cửa vào chỉ rộng trên dưới hai mét, cho nên tiểu đội của Đình Tấn không sợ quái vật ùa vào quá nhanh mà bị nhấn chìm.
Xung phong vào đầu tiên là một con Wolficore kỳ trưởng thành!
Đây là một giống loài khát máu, luôn thích dùng móng vuốt sắc bén của mình xuyên thủng lồng ngực con mồi rồi mới bắt đầu nhấm nháp.
Chúng sở hữu thân hình cao hơn ba mét, bộ dạng bề ngoài nhìn y chang như một tên người sói. Duy chỉ khác biệt ở một điểm, thân sau của nó còn có thêm một cái đuôi bò cạp, với độ dài gần hai mét, rất sắc bén đến độ có thể đâm xuyên cả hợp kim sắt thép và hiển nhiên là chứa đầy nọc kịch độc.
Bên cạnh đó, hàm răng cùng với móng vuốt sắc nhọn, có thể xé rách cả tấm sắt dày năm centimét, cũng là một loại vũ khí nguy hiểm của đám Wolfiecore đó.
Không hề có một chút nao núng, Đình Tấn lấy ra cây pháp trượng đang vắt trên lưng mình, dùng nó để bắt đầu vẽ vời lên không trung những dấu hiệu kì bí mà không ai biết rõ, trong khi miệng thì lại đang không ngừng đọc thầm các câu chú ngữ thần bí.
Hiểu ý Đình Tấn đã hạ mệnh lệnh bắt đầu cuộc chiến, người đàn ông da đen sở hữu thân hình vạm vỡ đang đứng bên cạnh Đình Tấn, đã trước tiên cấp tốc xông lên đón đầu.
Gã này gọi là Terrell Donway, một người đồng đội sớm nhất đi theo Đình Tấn. Dù chỉ mới 30 tuổi, nhưng thân hình của hắn đã cao lớn đến 2,3 mét, cơ bắp lực lưỡng từng khối đường nét như được điêu khắc ra.
Trong tay Terrell lúc này đang sử dụng một món vũ khí là búa lớn, với kích cỡ cũng không kém phần chênh lệch so với thân thể khổng lồ của chủ nhân nó, từ đỉnh đầu búa đến cán cầm có 1.5 mét hơn, hai lưỡi bề ngang đến gần 1m.
Terrell chạy nhanh tới đón đầu con Wolficore, hai tay nắm chặt kéo theo lưỡi búa ở phía sau.
Chờ cho con mồi chỉ cách mình còn hai mét, con Wolficore này tức thì sử dụng hai chân sau bật mạnh, đẩy thân thể bay nhanh về phía trước, vung mạnh móng vuốt chụp vào đầu Terrell.
“GAHHH”
Bắp thịt Terrell căng cứng, giọng ồm ồm hét lớn một tiếng!
Hai chân chùng xuống, hai tay nắm chặt vung mạnh lưỡi búa từ phía dưới lên, đồng thời đầu hắn hơi nghiêng xuống một bên né tránh công kích của Wolficore.
Móng vuốt của Wolficore lướt ngang qua gò má Terrell để lại một vệt máu, nhưng tiếp sau chính là một tiếng gào thét đau đớn của nó.
Lưỡi búa sắc bén của Terrell cắt chém từ eo con Wolficore lên đến tận vai nó. Vết thương nhẵn nhụi, cắt đôi con Wolficore làm hai nửa, khiến nó chỉ kịp kêu gào thảm thiết một tiếng rồi chết ngay tức khắc sau đó.
Hoàn thành chém giết Wolficore, Terrell lập tức rút lui trở về trận hình.
“Vụt…”
Một mũi tên kề sát vành tai của Terrell cắm thẳng vào mắt một con Wolficore đang xông lên sát theo tên đồng bạn vừa bị giết. Dư lực mũi tên sau khi trúng đích vẫn chưa hết, tiếp tục xuyên ra sau đầu con Wolficore ấy và kết thúc sinh mạng của nó.
Vừa lúc đó pháp trượng trong tay Đình Tấn vừa hoàn thành dấu hiệu cuối cùng. Trước mặt hắn hình thành nên một đồ án hình tròn, bao gồm những ký hiệu thần bí.
Lập tức, ngay tại vị trí con Wolficore vừa bị mũi tên xuyên đầu kia giết chết xuất hiện những vòng xoáy đen ngòm.
Một giây sau đó, từ vòng xoáy trỗi dậy những bộ xương với giáp trụ rách rưới, trong tay là khiên và đao, rìu hoặc thương. Chỉnh tề 36 tên Bộ xương chiến sĩ, chia ra sáu nhóm liên tục thay phiên nhau ngăn chặn cửa sắt.
Ấy vậy mà Đình Tấn không hề có dấu hiệu muốn dừng tay. Hắn vẫn tiếp tục vung vẩy pháp trượng, vẽ ký hiệu lên không trung.
Ngay khi Đình Tấn vừa hoàn thành kỹ năng triệu hoán Bộ xương binh sĩ, một giọng nói ngọt lịm của người phụ nữ đứng cạnh hắn vang lên:
- Tự do bắn tỉa!
Mệnh lệnh được tung ra, xung quanh hai nhóm người còn lại lập tức lấy ra vũ khí tầm xa khai hỏa.
Người phụ nữ này gọi Katelyn Jolly, là một cô gái da trắng xinh đẹp ở độ tuổi 32. Với vóc người cao 1.75m, gương mặt trẻ trung, ngũ quan sắc sảo, đôi chân dài nóng bỏng và dáng người cân đối làm cho mọi người không nhận ra tuổi thật của nàng.
Nàng chính là đồng đội đã theo sát Đình Tấn, nhau chiến đấu trong suốt sáu năm. So sánh về sức chiến đấu, nàng thật không hề thua kém Terrell chút nào.
Sau khi ra lệnh, Katelyn vẫn không dừng tay, hai mắt chăm chú nhìn phía cửa sắt, tay phải không ngừng vòng ra sau lưng, bắt lấy mũi tên, tay trái cầm chặt cung nhắm bắn.
Những con Wolficore bị Bộ xương chiến sĩ chặn lại ngay cửa vào. Theo đó, vô số mũi tên cùng ma pháp kỹ năng xen kẽ nhau mà xuyên vào, liên tục giết chết những con Wolficore xông lên phía trước.
Đừng nhìn bề ngoài của những con Bộ Xương Chiến Sĩ này quá mức gầy yếu và bết bát mà lại xem thường chúng.
Mỗi con Bộ Xương Chiến Sĩ đều có sức mạnh lớn hơn gấp bội so với một vài người khác trong tổ đội rồi, bởi lẽ bọn chúng là một loại hình sinh vật triệu hồi có khả năng phát triển dựa trên sức mạnh của người đã triệu hồi ra chúng.
Coi như là một con Wolfiecore, nếu muốn giết chết một tên Bộ Xương Chiến Sĩ thì cũng cần phải tiêu tốn không ít hơn 10 đòn công kích.
Nhờ có vậy, đám Wolficore đã bị trì hoãn lại không ít, thời gian có đến hơn ba phút. Nhưng để đánh đổi với điều đó là tiểu đội 36 tên Bộ Xương Chiến Sĩ cũng chỉ còn lại vừa đúng sáu tên sau cùng.
Không mất quá nhiều thời gian, sáu con Bộ Xương Chiến Sĩ còn lại cũng bị tận diệt, đúng vào thời điểm đó thì Đình Tấn cũng vừa hoàn thành xong phép triệu hồi thứ hai của mình.
Cố nén cảm giác đau đầu, hắn vung pháp trượng lên, vòng xoáy lại xuất hiện ngay phía sau sáu con Bộ xương chiến sĩ vừa ngã xuống.
Lần này xuất hiện lại là ba con Tang Thi Biến Dị, với vóc dáng to lớn như những con trâu đực, bắp thịt vạm vỡ rắn chắc.
Đình Tấn ngay lập tức ra lệnh cho chúng nó xông lên đè ép Bộ xương chiến sĩ không cho bọn Wolficore bước qua khỏi cửa sắt.
Đám Tang Thi Biến Dị này chính là một chủng loại sinh vật triệu hồi được nâng cấp hóa từ những con Tang Thi. Bộ dáng của chúng trông không khác gì với nhân vật Hulk – Người Khổng Lồ Xanh, trong phim ảnh trình chiếu.
Tuy nhiên, cũng có đôi chút khác biệt về khuôn mặt và bộ da bên ngoài thì những con Tang Thi Biến Dị thì lại là một màu đỏ tươi như lộ cả cơ bắp ra bên ngoài, chứ không phải màu xanh lá như trong phim ảnh hoặc truyện tranh.
Sở hữu tất cả những nhà khoa học gia trong phòng thí nghiệm lúc này đều mang theo một vẻ mặt trầm trọng. Điều đó càng làm cho bầu không khí thêm căng thẳng rất nhiều.
Sự tập trung của bọn họ chủ yếu là dồn vào công việc vận hành máy móc hoạt động.
Đình Tấn mặc dù đau đầu do tiêu hao tinh thần vào việc triệu hồi vong linh sinh vật nhưng 10 năm chiến đấu đã rèn đúc ý chí hắn trở nên cứng cỏi hơn thép, một chút đau đớn ấy, hắn vẫn có thể cắn răng chịu đựng được.
Ngay khi Đình Tấn vẫn đang tập trung vẽ ký hiệu, mọi người cũng đang hung hăng tấn công đám Wolficore, đột nhiên dị biến lại phát sinh thêm một lần nữa.
'Rầm rầm rầm...'
Một con Crocorhino với thân cao bốn mét, chiều dài cơ thể đến sáu mét, đột ngột xông vào phòng thí nghiệm.
'Ầm!'
Bức tường có phần lõi được đúc hoàn toàn bằng thép, bao bọc xung quanh cánh cửa sắt, cũng vô lực chống đỡ trước sự va đập của con Crocorhino. Chỉ trong nháy mắt, cánh cửa đã phải đón nhận kết quả đổ nát thành nhiều mảnh vụn.
Càng không cho mọi người kịp trở tay, cú ủi tới của con Crocorhino này đã vô tình mở rộng kích cỡ của lỗ hổng vào phòng thí nghiệm ra đến hơn năm mét có thừa.
Ba con Tang Thi Biến Dị và nhóm Wolficore đang chiến đấu trước lỗ hổng đó đều đồng loạt bị ủi bay lên không trung, ngã xuống phía sau nhóm 30 người Đình Tấn cách một đoạn dài, đã chết đến không thể chết lại.
Cũng không thể nào trách 3 con Tang Thi Biến Dị này quá yếu đuối. Mỗi một cá nhân trong số chúng đều có thể chống đỡ lại được năm, sáu con Wolfiecore.
Nhưng lần này, bởi vì kẻ địch quá mạnh dẫn đến mọi chuyện đều vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Ba con Tang Thi Biến Dị cũng vì thế mà không thể làm ra sự chuẩn bị nào, dẫn đến việc chúng bị giết chết một cách bất đắc kì tử.
Cũng may con Crocorhino này vẫn còn chưa trưởng thành. Nó sở hữu bộ da sần và đầu như cá sấu nhưng ngắn hơn với răng nanh dài sắc bén của lợn rừng. Dọc theo sống mũi đến tận đuôi là một hàng dài sừng nhọn.
Bốn chân thô to và cơ bắp không hề làm cho nó ỳ ạch mà ngược lại rất linh hoạt, có thể mạnh mẽ chống đỡ thân thể to lớn của nó gia tốc trong thời gian ngắn nhất.
Bờ vai rộng thu nhỏ dần về phía sau, làm cho nó trông như một cỗ xe tăng bọc thép, sẵn sàng ủi bay mọi vật cản trước mặt. Cái đuôi mạnh mẽ có lực cũng là một trong những vũ khí đáng sợ của nó
Sự hiện diện của con Crocorhino này làm cho trận hình bên phía Đình Tấn bị rối loạn ngay lập tức. Đối diện quái vật khủng bố, Đình Tấn mặt vẫn trầm tĩnh, ra lệnh:
- Thay đổi vũ khí, chuẩn bị cận chiến. Terrell, Katelyn chuẩn bị chiến đấu, mục tiêu Crocorhino. Đội hai tiến lên đón đỡ, đội ba tiếp tục ngắm bắn, tất cả chú ý ngăn cản đàn Wolficore tiến vào bằng mọi giá, không được để lọt dù chỉ là một con, trừ phi là các ngươi toàn bộ ngã xuống.
Nói xong Đình Tấn nhìn xung quanh đồng đội, đôi mắt dừng lại ở Katelyn, gật nhẹ đầu.
Vắt pháp trượng lên thắt lưng bên hông, Đình Tấn rút ra đại kiếm mang theo sau lưng, hai mắt hắn nhìn thẳng, tay hướng mũi kiếm chĩa về phía con Crocorhino đang lao tới, khàn giọng mà rống lên.
- FOR THE MOTHER EARTH !!! FOR THE ALLIANCE !!!
Thanh âm còn chưa dứt, hai tay hắn đã lôi theo đại kiếm, không chút do dự liều chết xông về phía con Crocorhino đang lao tới.
Cũng ngay vào giây phút ấy, thời gian như dừng lại với Katelyn. Nàng nhìn theo bóng lưng Đình Tấn, trong đôi mắt hàm chứa rất nhiều thứ, như ẩn như hiện. Bởi lẽ, đây là người đàn ông mà nàng yêu, bóng lưng gầy ấy cũng đã được nàng dõi theo suốt sáu năm trời ròng rã chứ ít ỏi gì.
Lại nhìn sang Terrell cùng những người đồng đội xung quanh mà nàng vẫn xem như anh em ruột thịt trong nhà.
Trông thấy trong đôi mắt họ có như có những lời muốn nói giống như mình, nàng biết rõ giây phút này có lẽ sẽ là lần cuối cùng nàng có thể nhìn thấy những bóng hình thân thuộc này.
Thoáng chốc sau khi nghe Đình Tấn hét lớn xông lên, Terrell giơ lên búa lớn, Katelyn cũng không chậm rút ra hai thanh kiếm mang hai bên hông, đồng thanh cùng 27 người còn lại rống lên.
- “FOR THE MOTHER EARTH! FOR THE ALLIANCE…”
Tất cả mọi người đều biết rằng, đây có lẽ sẽ là trận chiến cuối cùng của cuộc đời mình, sinh mệnh của bọn họ sẽ đi đến hồi kết. Ấy thế nhưng không một ai do dự, hết thảy đều không có sợ hãi, hướng về phía đàn quái vật đang xông vào cửa sắt mà lao đi.
Trong phòng thí nghiệm, Tạ giáo sư nghe được tiếng hô to của 30 người, trong lòng tức thì co thắt lấy một cái. Hai bờ vai lão khẽ run run, tay bấu chặt lấy góc bàn, chậm chạp ngoáy đầu nhìn về phía cửa sắt, một lần cuối dõi theo 30 người đang dùng sinh mệnh của họ tranh thủ từng giây cho mình.
Tạ giáo sư cố kìm lại cảm xúc dâng trào trong lòng, quay lại tập trung vào chỉ huy cho quá trình vận hành bộ máy. Trong những giây phút cuối cùng, ông ta không thể để phát sinh bất kì biến cố ngay lúc này.
Đình Tấn cầm kiếm xông lên, trực diện đối với con Crocorhino hướng tới. Khi khoảng cách còn chừng ba, bốn mét, hắn lập tức nghiêng người trượt xuống phía dưới khe hẹp ở giữa bốn chân con Crocorhino, bề rộng còn chưa đến hai mét.
Đại kiếm hướng xéo lên cắm thẳng vào vùng da bụng mềm mại bên dưới thân thể như sắt thép của con Crocorhino.
'Phốc... soạt'
Mũi kiếm chỉ cắm vào được khoảng 30 centimét thì không thể đi vào sâu thêm được nữa, hai tay Đình Tấn vẫn cầm chặt lấy cán kiếm, dồn lực hướng lên trên đâm tới, ý đồ muốn mượn lực lao tới của con Crocorhino nhằm cắt ra khoang bụng của nó.
Con Crocorhino đau đớn khi bị đâm, trí tuệ của nó cũng không thấp. Chân sau dùng sức, bật thân thể bay lên nhằm thoát khỏi lưỡi kiếm. Ngay khi vừa bật người bay lên, đón lấy trước mặt nó lại là một lưỡi búa lớn.
Đang chạy vội theo phía sau Đình Tấn, ngay khi thấy con Crocorhino muốn nhảy lên hòng thoát khỏi lưỡi kiếm của Đình Tấn đang cắm vào bụng nó, Terrell lập tức chùn người xuống, súc lực hai chân bật lên cao hơn 5m.
Hai tay nắm chặt búa lớn, giơ cao quá khỏi đầu, Terrell dùng hết sức bổ xuống phía bên mắt phải con Crocorhino đang hướng lên.
'Soát...'
'Rống!!!'
Một tiếng rú thảm thiết từ con Crocorhino khi lưỡi búa của Terrell cắm vào hàm trên của nó. Mặc kệ máu tươi đang không ngừng phun ra xối xả, nó vẫn cố gắng dùng sức vùng vẫy đầu, chân phải giơ lên muốn hất tung Terrell đi.
Terrell liều mạng nắm chặt lấy lưỡi búa, hai chân đạp vào đầu con Crocorhino, dùng sức kéo ra lưỡi búa, mở rộng miệng vết thương trên mõm con Crocorhino.
'Phịch...'
Nương theo phản lực của lưỡi búa khi kéo ra, Terrell nặng nề đáp xuống đất. Hai tay nắm chặt cán búa, lấy chân làm trụ, lấy eo làm trục, hai tay hắn lại tiếp tục vung búa vòng qua đầu, gia tốc chặt một búa vào chân phải trước của con Crocorhino.
'Rắc rắc...'
Tại thời điểm đó, Đình Tấn sau một vòng lăn lộn thì đã thoát ra khỏi phần bụng dưới của con Crocorhino.
Riêng Katelyn lúc này cũng đã đến. Cầm trong tay hai thanh kiếm, nàng bật người nhảy lên cao gần chạm nóc phòng thí nghiệm, đón đầu con Crocorhino.
'Soát'
Một cú đâm mạnh chuẩn xác, phế mất một bên mắt trái của nó ngay tức thì.
Con Crocorhino bị tập kích liên tục, đau đớn làm kích thích huyết tính trong người nó. Nó như nổi điên lên, đuôi vung mạnh về Đình Tấn đang lúi cúi ở phía sau, chân phải duỗi ra, muốn đá bay Terrell.
Còn ở phía bên trên, mắt trái nó thì lại nhắm chặt, kẹp lấy hai thanh kiếm của Katelyn, đầu hơi cúi xuống, móng vuốt bên chân trái vung lên, ý đồ muốn vồ chụp lấy Katelyn.
Đình Tấn nhanh nhẹn, nằm rạp xuống thoát khỏi cái đuôi càng quét qua của con Crocorhino. Katelyn cũng nhanh tay buông bỏ hai thanh kiếm hướng phía sau lộn người bay ngược lại.
Nhưng Terrell thì không may mắn như vậy...
Với thân thể to lớn làm cơ sở cho lợi thế sức mạnh của hắn nhưng đó cũng chính là điểm yếu chết người về độ nhanh nhẹn và phản ứng né tránh.
Nhìn thấy con Crocorhino nhất lên chân phải quét về phía mình, Terrell lập tức buông bỏ lưỡi búa, bật người muốn lộn ngược về phía sau để tránh khỏi móng vuốt của nó.
Nếu như bình thường hắn là có thể nhẹ nhàng tránh thoát cú tát này nhưng đã hơn 10 ngày cường độ cao chiến đấu. Thân thể to lớn lại mệt mỏi làm hắn trì trệ chậm mất một nhịp.
'Soạt...'
Móng vuốt sắc bén của con Crocorhino quét qua, đánh bay Terrell ra ngoài một đoạn dài. Thân thể hắn bay tự do trên không trung, tạo thành một đường vòng cung rồi nện lên tấm hàng rào bao vây bên ngoài phòng thí nghiệm.
Móng vuốt sắc bén cắt phá đồng phục chiến giáp của Terrrell, đồng thời khai mở một rãnh trông mà ghê rợn trên ngực hắn. Terrell ngã sấp xuống đất, nằm im bất động tại chỗ, máu tươi tràn ra khắp nơi trên sàn.
Tận mắt chứng kiến người anh em theo mình chiến đấu nhiều năm cứ như vậy mà tử vong, hai mắt Đình Tấn đều đỏ lên.
- "GAHH... KHỐN NẠN! ĐI CHẾT ĐI..."
Hét lớn một tiếng, hắn bật người bay lên, chân đạp lên đuôi của con Crocorhino, chạy dọc theo sống lưng đến đầu nó.
Hai chân Đình Tấn súc lực bật người nhảy tới, đôi bàn tay hắn nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm hướng xuống nhắm ngay đầu não con Crocorhino.
Đình Tấn dùng hết sức bình sinh mà đâm kiếm xuống. Mũi kiếm ngọt lịm xuyên phá qua lớp xương sọ cứng như thép của con Crocorhino, hoàn toàn phá hư não vực của nó.
'Ầm… ầm'
Thân thể khổng lồ của con Crocorhino nặng nề ngã xuống, gây nên một vụ chấn động dư âm không nhỏ.
Đứng trên đầu của con Crocorhino, Đình Tấn không ngừng thở dốc vì mệt mỏi. Nhiều ngày căng thẳng chiến đấu không ngừng nghỉ đã rút đi gần hết sức lực của hắn rồi.
Tại giờ phút này đây, hắn chỉ ước gì mình có thể ngã xuống, mặc kệ cho đám quái vật xé xác cũng được, nhưng hắn không thể! Bởi vì nhiệm vụ vẫn còn chưa hoàn thành.
Giết chết con Crocorhino chẳng được bao lâu, từ phía sau lưng Đình Tấn lại tiếp tục vang lên mấy tiếng hét thảm.
Gắng gượng chút sức lực còn tồn đọng sau cùng trong cơ thể mình, Đình Tấn đưa tay rút đại kiếm ra khỏi đầu con Crocorhino, sau đó hướng về phía Terrell nhìn tới, rồi lại quay đầu ra cửa sắt xem xét.
Vốn dĩ theo sự sắp xếp của hắn, 27 người của đội hai và đội ba phải liều mạng chặn lại cửa sắt, không cho đàn Wolficore tiến thêm một bước vào phía sau.
Thế nhưng lối vào bị mở rộng quá nhiều, làm cho đàn Wolficore vượt vào càng ngày càng nhiều.
Hiện tại toàn đội đã ngã xuống 12 người, 15 người còn lại đang cố gắng liều mạng chống chọi. Có lẽ không lâu nữa thôi, bọn họ cũng sẽ phải ngã xuống theo những người đồng đội của mình. Tuy nhiên, không có một ai xuất hiện ý niệm lùi lại, dù đó chỉ là một bước nhỏ.
Đình Tấn nhìn về phía bên cạnh. Bất tri bất giác, Katelyn đã đi tới trên đầu con Crocorhino, nhẹ nhàng rút hai kiếm ra khỏi mắt nó rồi im lặng đứng sóng vai cùng hắn.
Đình Tấn nhẹ mỉm cười, hướng về nàng cất giọng:
- Hi vọng chúng ta có thể gặp lại nhau dưới địa ngục.
Katelyn nghe Đình Tấn nói đùa, thì có hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu đưa mắt nhìn hắn.
Bốn mắt chạm nhau, nàng thấy trong mắt hắn bây giờ đang chất chứa muôn vàn cảm xúc. Có yêu thương, có tiếc hận cùng một chút thứ gì đó giống như được giải thoát.
Bất chợt, nàng hiểu ra được rằng, tình cảm của hắn cũng hệt như tình yêu mà nàng vẫn luôn dành cho hắn.
Giây phút này, trái tim Katelyn đập rộn lên liên hồi...
Dẫu rằng, thời gian sót lại đã không còn nhiều, thế nhưng nỗi niềm hạnh phúc bất chợt kéo đến đã đủ để khiến khuôn mặt vẫn luôn lạnh lẽo của nàng phải tan rã, nở rộ một nụ cười mỉm đầy ngọt ngào.
- Anh đi nơi nào, em đều sẽ theo đến cùng.
Không nhanh không chậm, nàng hướng về phía hắn quả quyết gật đầu đáp.
- Hahahaha...
Đình Tấn ngửa mặt lên trời cười to, sau đó đưa tay rút ra pháp trượng đang vắt bên hông, tức tốc thực hiện quá trình triệu hồi kỹ năng.
Chưa cần đến giây thứ mười, hắn đã hoàn thành vòng tròn pháp thuật, để nó biến hóa thành một vòng xoáy hố đen xuất hiện như muốn cắn nuốt hết máu tươi của Đình Tấn.
Tiếp theo sau đó, từ bên trong vòng xoáy đen ngòm kia chậm rãi xuất hiện một thân ảnh mặc áo giáp đỏ như máu.
Đây là một tên kiếm sĩ, tay cầm đại kiếm khí thế không hề thua kém Đình Tấn. Khí phách, oai vệ đứng sừng sững tại chỗ như đang chờ đợi mệnh lệnh.
Còn Đình Tấn lúc này thì hoàn toàn trái ngược lại. Gương mặt hắn gần như biến sắc trên diện rộng, một màu trắng bệt hệt như người bị lâm trọng bệnh.
Ấy thế mà hắn vẫn cười to lên, khàn giọng hét lớn:
- Vậy thì cùng theo ta đưa bọn quái vật này xuống địa ngục đi! Hahaha...
Katelyn cũng cười, cười đến rực rỡ.
Biết được tình cảm của Đình Tấn dành cho mình, nàng cảm giác chưa bao giờ vui vẻ qua như bây giờ, tựa như sắp được giải thoát, sắp được theo hắn đến nơi thiên đường chứ không phải là địa ngục vậy.
Ngay lập tức, nàng hai tay hai kiếm, im lặng mỉm cười xông lên theo hắn, cùng với tên chiến sĩ triệu hồi theo sát ở phía sau, xông thẳng vào bầy Wolficore đang bao vây lấy 15 người đồng đội còn lại.
15 phút sau, một cô gái trẻ, người cuối cùng trong số 15 người đồng đội còn lại của Đình Tấn, mang theo nụ cười ngã xuống. Nàng cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc, không có một điểm nào giống như một người phải đối mặt với cái chết.
Phỏng chừng, nguyên nhân là vì nàng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và cũng không còn gì để lưu luyến hay tiếc nuối nữa, chỉ có mang theo vô tận vinh quang mà ngã xuống.
Katelyn và Đình Tấn cũng đang nằm trong vòng vây của 8 con Wolficore. Quân phục chiến giáp rách rưới, vỡ nát. Trên người vết đen lốm đốm chứng tỏ đã nhiễm độc từ đuôi của bọn Wolficore.
Một bên khác tên chiến sĩ được triệu hồi chiến đấu với sáu con Wolficore cùng một lúc cũng đã là nỏ mạnh hết đà.
Áp lực càng lúc càng nặng, không đến nửa phút, tên chiến sĩ bị một con Wolficore nấp ở sau lưng, dùng một vuốt xuyên thủng lồng ngực từ phía sau. Thân thể hắn liền tan rã trong nháy mắt, hóa thành một vũng máu.
Bên cạnh, Katelyn và Đình Tấn lập tức phải đón nhận ảnh hưởng, hiểm hiểm trùng vây đại tăng.
Hai người đã bị bao vây, Đình Tấn thì đang chém giết cùng năm con Wolficore, bận bịu nghiêng người né tránh móng vuốt, nhưng mà độc đã ngấm vào máu từ lâu, dẫn đến hành động của hắn bị đình trệ đến mức độ thảm thương.
Mắt thấy sắp bị xét rách, móng vuốt càng ngày càng đến gần thì bỗng nhiên, bóng người Katelyn bất ngờ xuất hiện.
Nàng không có khiên đỡ, cũng không có giáp cứng, tất cả nàng có bây giờ chỉ là thân thể của mình, dùng chính nó để ngăn cản trước mặt người nàng yêu.
'Xoạt! Phốc!'
Móng vuốt con Wolficore xuyên thủng lấy lồng ngực nàng, máu tươi từ miệng vết thương phun trào mà ra.
Miệng tràn ra từng dòng máu tươi, gương mặt nàng chỉ cách hắn chưa đầy một gang tay. Ở trên đó vẫn treo lấy nụ cười mỉm, phảng phất như không hề cảm giác được đau đớn nào.
Đôi bờ môi đỏ chót ấy mấp máy, với giọng nói ngọt ngào tràn đầy yêu thương, nàng khó khăn lắp bắp, cố nói ra từng chữ:
- Xin… lỗi, em… không muốn… cũng... không thể đứng... nhìn... anh… ngã… xuống trước… mặt…
Máu từ miệng trào ra khiến cho âm thanh bị lẫn lộn, thật khó để nghe được rõ ràng từng chữ. Khuôn mặt Katelyn nổi lên lấm tấm độc ban, trông càng thêm ghê rợn.
Bất quá, trong mắt Đình Tấn lúc bấy giờ, nàng lại là người đẹp nhất thế gian, nước trong khóe mắt hắn không thể kìm lại được nữa, cuồn cuộn tràn ra.
"AAAAAAAHHH..."
Hắn phẫn nộ điên cuồng vung kiếm chém đứt đầu con Wolficore sau lưng Katelyn, tức thì đưa tay ôm lấy eo, đỡ nàng xoay người hướng về phía phòng thí nghiệm.
Mặc kệ hoàn cảnh nguy hiểm xung quanh, hắn cúi đầu, miệng kề sát bên gò má cao cao của nàng mà thì thào:
- Nhiệm vụ của chúng ta đã xong rồi... để anh cùng dắt tay em đi xuống địa ngục vậy.
'Xoạt! Phốc!'
Vừa nói đến đây, móng vuốt của một con Wolficore tức thì lao tới, đâm xuyên qua lồng ngực của hắn từ phía sau.
Mặc kệ tất cả, Đình Tấn vẫn cúi đầu xuống áp sát gương mặt Katelyn. Môi hai người chạm vào nhau sau đó đều cùng mỉm cười nhắm mắt.
Katelyn gắng gượng giơ bàn tay run rẩy của mình lên, muốn vuốt ve khuôn mặt hắn, thế nhưng chỉ mới giơ lên nửa chừng liền đã vô lực buông xuống...
Bất thình lình!
Ngay tại thời khắc ấy, ánh sáng trắng xóa phát ra từ phòng thí nghiệm nhanh chóng lan ra xung quanh. Đình Tấn mắt mông lung, nhìn một mảng màu trắng trước mặt, mí mắt nặng dần đóng lại.
Bình luận truyện