[Dịch] Trùng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần

Chương 53 :  Chương 52: Nữ tu sĩ thánh khiết

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:41 20-08-2018

.
Đi thư viện trấn Hồng Diệp rất nguy hiểm, nếu như là người chơi bình thường đi qua, ba phần có khả năng sẽ chết một lần đầu tiên, còn lại bảy phần là sẽ chết rất nhiều vào lần sau. Cho nên trước khi đến thư viện, Thạch Phong trước tiên đem Tảng đá kiên cố và Đá Hiền Giả để lưu giữ trong nhà kho ngân hàng, dù sao thứ này sau khi chết nhất định rơi xuống, vạn nhất đi thư viện lại chết một lần, vậy thì tổn thất lớn rồi. Đồng thời Thạch Phong lại lấy ra bốn sách kỹ năng vừa mua được, bấm nút học tập. Con Mắt Quan Sát, có thể thấy rõ mục tiêu ẩn núp và không biết, có xác suất nhất định phát hiện nhược điểm mục tiêu, CD 40 giây. Phong Hành Bộ, sử dụng được gió bao vây toàn thân, tốc độ di động tăng lên 30%, có 50% xác suất né tránh thương tổn viễn trình, thời gian duy trì liên tục 10 giây, CD 2 phút. Liệt Địa Trảm, trang bị yêu cầu kiếm, sau khi sử dụng tạo thành thương tổn căn bản với mục tiêu 30 điểm, căn cứ thời gian tụ lực 0.2 giây đến 3 giây, tăng lên tối đa 300% vũ khí thương tổn, phạm vi công kích 8 mét, CD 1 phút. Ngự Kiếm Hồi Thiên, trang bị yêu cầu kiếm, sau khi sử dụng phạm vi công kích bình thường tăng lên 10 mét, có thể ngăn cản nhiều nhất 6 lần viễn trình thương tổn hoặc là 3 lần cận chiến thương tổn, thời gian duy trì liên tục 25 giây, CD 3 phút. Có mấy cái kỹ năng này, hắn có năng lực bảo vệ tánh mạng và năng lực công kích tăng lên trên diện rộng, đi thư viện không có vấn đề lớn gì rồi. Thư viện trấn Hồng Diệp cách khu thương mại rất xa, tọa lạc tại khu ổ chuột trong trấn Hồng Diệp. Khu ổ chuột là trừ khu thương mại địa phương lửa nóng nhất, tốt xấu lẫn lộn, nhân vật dạng gì đều có, nơi đó ban đêm càng là địa phương một ít người chơi thích nhất, bởi vì khu ổ chuột còn có một cái tên khác. Đào nguyên thôn sa đọa! Thạch Phong vừa bước vào khu vực đào nguyên thôn này, liền phát hiện trên đường phố xông tới ánh mắt lòng tham không đáy, nó ẩn dấu giống như những con chuột trong bóng tối, không được ánh sáng tiếp nhận, chạy lung tung ở sát biên giới. Ở trong Thần Vực luôn luôn một bộ phận người chơi khác biệt với người thường, bọn họ không có hứng thú với tiến công chiếm đóng phó bản và tâm lý mạo hiểm kích thích mạo hiểm, bọn họ cảm giác hứng thú duy nhất chỉ có cướp đoạt, đánh chết người chơi đồng thời cướp giật trang bị người chơi, từ đó bán giá cao cho người khác, kiếm lấy số tiền tài lớn. Ban ngày thăng cấp tìm kiếm người chơi có trang bị tốt để cướp đoạt trang bị, ban đêm tại đây thủ tiêu tang vật, lấy được tiền xong sẽ tới nơi này uống rượu mua vui, nói chuyện về thu hoạch của mình, biểu hiện thực lực của mình, nhờ vào đó tăng lên địa vị của mình ở nơi này, người chơi bình thường là chưa bao giờ đặt chân vào đây, nếu như thực lực không đủ, kết quả chính là chết trở về, bởi vì nơi này không được vệ binh bảo vệ. Thạch Phong tùy ý liếc mấy cái người chơi ẩn vào góc, phát hiện những người chơi này dấu hiệu đều là màu đỏ, rõ ràng cho thấy giết người đoạt trang bị đã làm qua không ít. Người chơi hồng danh ở Thần Vực là không thể tiến vào khu bảo hộ người chơi, bị đánh chết xong trang bị rơi xuống tăng, trừng phạt tử vong nhiều nhất tăng lên 300%, hơn nữa tiến vào trong vùng bảo hộ cũng sẽ bị vệ binh bắt lại, sẽ căn cứ giá trị tội ác của người chơi mà xác định thời gian giam cầm, tuy vậy vẫn có không ít người chơi lựa chọn con đường này, dù sao thu hoạch đến nhanh, hơn nữa người chơi hồng danh ở trong tiểu trấn cũng có địa phương để ở, ví dụ như khu ổ chuột, hơn nữa ở khu ổ chuột muốn tiếp được nhiệm vụ, nhất định phải là hoàng danh thậm chí hồng danh. Đối với những người chơi liếm lưỡi dao sinh hoạt này, Thạch Phong để ý cũng không thèm để ý, trực tiếp đi qua đường cái chính khu ổ chuột, hai bên đường phố có không ít cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang, thấy Thạch Phong ăn mặc đẹp đẽ xong, đều vứt ánh mắt quyến rũ lên người Thạch Phong, muốn cùng Thạch Phong trải qua một một đêm vui vẻ, từ đó kiếm tiền chút đỉnh. “Người em trai này cậu là đến tìm thú vui sao, đến nơi này của chị đi, cam đoan cậu có thể trải qua một đêm vui vẻ.” Một cô nàng ăn mặc thân quần mỏng màu đỏ tươi mê người chắn trước người Thạch Phong. Thạch Phong trực tiếp vận dụng Con mắt quan sát. Charlene, cấp Tinh Anh, level 8, điểm sinh mệnh 1200/1200. “Ha ha ha, Charlene cô lại muốn ăn trộm, chuyện tốt như vậy sao có thể không tính cả chúng ta.” Một đám người cường tráng hung thần ác sát đã đi tới, khuôn mặt mang nét cười lạnh. “Đây là muốn cướp bóc sao?” Thạch Phong nhìn chung quanh bốn phía một cái, thản nhiên hỏi, phát hiện hắn đã bị NPC bao vây, ở một góc nhà đổ nát còn có vài tên người chơi hồng danh, trên mặt mang một nụ cười lạnh lùng. Khu vực hắc ám ở Thần Vực bị NPC đánh cướp rất bình thường, hơn nữa hắn đã không phải là lần đầu tiên bị NPC đánh cướp, để cho hắn khắc sâu ấn tượng, phải kể tới ở sơn mạch Sang Thế bị một vị NPC Chiến Đế cướp bóc, bất đắc dĩ bị buộc chỉ có thể nộp tiền mãi lộ. Một cái tinh anh level 8 cộng thêm một đám NPC bình thường level 7 trước mắt, không đáng kể chút nào, ai bảo hắn tới khu ổ chuột. “Xem mày như vầy, bọn tao cũng không gây khó dễ, giao ra 5 ngân tệ, bọn tao để cho mày đi qua, bằng không bọn tao liền tự mình động thủ.” Một tên cường tráng mặt thẹo cười gằn nói. “Vậy cứ tới đây thử xem lấy được không đi.” Thạch Phong cười lạnh, rút ra Thâm Uyên Giả. Nếu như nộp phí qua đường, thế thì chúc mừng bạn, chẳng những tiền mất, còn phải chết một lần, trên người chí ít rơi một món trang bị, đây cũng là lý do người chơi bình thường tới nơi này có ba phần khả năng chết một lần, nếu muốn để những NPC sống ở trong khu hắc ám tuân thủ hứa hẹn, vậy đầu óc bạn nhất định là hỏng rồi. “Thằng này mày muốn chết!” Một tên đàn ông vạm vỡ level 7 cầm đao đánh về phía Thạch Phong. Thạch Phong không nói hai lời, Thâm Uyên Giả một kiếm đâm tới. Nhị Liên Trảm, Trảm Kích, Phong Lôi Thiểm, Liệt Địa Trảm, từng kiếm một xuyên thấu qua miệng và cổ của người đàn ông vạm vỡ kia, nhờ vào một thân trang bị Thanh Đồng cộng thêm lực công kích Thâm Uyên Giả của Thạch Phong, khiến sinh mệnh 750 điểm trực tiếp về số không. “Lại đến chứ?” Thạch Phong quét mắt về phía NPC còn lại mà nói lời lạnh lùng. NPC đều bị Thạch Phong dọa chấn trụ, rối rít nhường đường, mà các người chơi núp ở góc cũng đều lấy làm kinh hãi, hai ba chiêu liền đem giết chết một tên NPC level 7, người chơi này cũng quá mạnh mẽ rồi, đối với chút người chơi kiên cường, bọn họ hiển nhiên sẽ không đi tìm phiền toái, ở chỗ này, thực lực chính là tất cả, ngay sau đó lặng lẽ tản ra. Chỉ có Charlene có vẻ rất hứng thú với Thạch Phong. “Em trai nhỏ thật là lợi hại, làm cho chị gái đây bội phục vô cùng, không biết em muốn đi đâu, chị đây có thể dẫn đường cho em giúp giảm rất nhiều phiền phức đó, mà em chỉ cần chi ra giá tiền rất ít.” Charlene đi về phía Thạch Phong, cười nhạt nói. “Khỏi phải lôi thôi, đường đi thư viện tôi biết.” Thạch Phong không muốn dây dưa cùng NPC này, hắn chỉ muốn tìm kiếm manh mối nhật ký tinh linh văn. Nghe thấy Thạch Phong bảo thế, Charlene cười càng vui vẻ hơn. “Tôi chính là nhân viên quản lý thư viện Charlene, chuyện về thư viện đều có thể hỏi tôi, không có ai quen thuộc hơn so với tôi được.” Charlene hếch hai ngọn núi kiêu ngạo, cười thản nhiên. “Nhân viên quản lý thư viện trấn Hồng Diệp không phải là một vị nữ tu sĩ thánh khiết sao?” Thạch Phong chẳng hề tin tưởng. “À, anh là đang nói về nó sao?” Charlene lấy ra một bộ trang phục nữ tu sĩ trực tiếp thay, khí chất tràn ngập ngỗ ngược trong nháy mắt biến mất, hệt như một vị nữ thiên sứ giáng trần, thiêng liêng không gì sánh được, khiến chúng sinh không kìm lòng nổi muốn sám hối ở trước mặt cô. Đồng thời số liệu hiện ra cũng thay đổi. Nữ tu sĩ thánh khiết Charlene, Thần Quan, level 20, sinh mệnh 10 000. Thạch Phong cũng sững người, đây là cái tình huống gì, NPC còn có thể mang kiêm chức sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang