[Dịch] Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long

Chương 67 : Tác vi

Người đăng: 

.
Tôn Khánh Dục gần đây bề bộn rất nhiều việc, từ sau khi Triệu Nhược Thần ra đi, ông đã bắt tay vào việc chỉnh đốn trật tự toàn Thượng Hải, và hy vọng về sau sẽ không xảy ra thêm cuộc đọ súng nào giữa hắc bang nữa. Ông cũng không có bối cảnh như Triệu Nhược Thần, cho nên có một số việc, khi xử lý, cần phải thật cẩn thật. “Cục trưởng, có điện thoại !” Tiêu Phi từ sau khi Lý Hải Bân từ chức đã được đề lên làm đội trưởng hình cảnh, mà trước đó, hắn vốn là thân tín của Tôn Khánh Dục. Tôn Khánh Dục đáp: “Chuyển máy!” “Tôn Cục trưởng phải không?” Khi tiếp điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất lạ, cái giọng nói này, đối với Tôn Khánh Dục, rất là xa lạ, ông tin chắc rằng từ trước đến giờ chưa từng nghe qua. Tôn Khánh Dục cả kinh hỏi: “Anh là ai?” “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là đúng mười giờ đêm nay, bến tầu Củng Thủy có một lượng thuốc phiện lớn nhập vào, Tôn cục trưởng chắc sẽ có hứng thú” Lời nói rất ngắn gọn, Tôn Khánh Dục còn chưa nghe kịp là ý gì thì người kia đã cúp điện thoại. Tôn Khánh Dục không phải là người ngu, rất nhanh suy nghĩ cẩn thận, mặc dù người nặc danh không nói gì nhiều, nhưng có thời gian và địa điểm, ông chỉ cần chuẩn bị một chút. “Tiểu Phi, vào đây!”Tôn Khánh Dục gọi. “Cục trưởng, có việc gì vậy?” “Điều tra vị trí cuộc gọi này, ngay!” Đại khái là ba phút sau, Tiểu Phi đã tra ra: “Cục trưởng, ở buồng điện thoại công cộng khu phố sáu mươi chín, đã phái người đi điều tra”. Hắn vừa nói xong, thì trung tâm đã truyền đến tin tức của cảnh viên điều tra: “Chưa phát hiện ra người nào khả nghi”. Đối với hành động của Tiểu Phi, Tôn Khánh Dục rất hài lòng, chỉ nói hắn tra số điện thoại, hắn cũng hiểu được dụng ý bên trong, đích thật là một nhân tài. Tôn Khánh Dục gật gật đầu nói: “Tiểu Phi, đêm nay có hành động bí mật, ta để đội Phi Báo cho ngươi, do ngươi thống nhất chỉ huy”. Đội Phi Báo là lực lượng có hỏa lực mạnh nhất của sở cảnh sát, mặc dù chỉ có hơn mười người, nhưng đều là tinh anh trong các tinh anh, bọn họ mỗi lần xuất động, đều để xử lý trọng án. Làm một cảnh sát, không ai lại không muốn phá được một vụ án lớn, tạo một điểm tốt trong tài liệu lý lịch của mình, sẽ là vinh quang cả đời. “Vâng, Cục trưởng, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Tôn Khánh Dục bố trí hành động, nhưng đối với tin tức này vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng mà, thà tin là có còn hơn là không. Nhưng kết quả của hành động lần này, làm cho ông phải khiếp sợ, mà cũng không phải chỉ có mình ông, ngay cả hệ thống cảnh giới của cả Đông Nam cũng phải rung động, số lượng thuốc phiện lần này quá lớn, đã đạt đến mức hơn trăm kg. Thượng Hải không phải là nơi tiêu thụ thuốc phiện, mà chỉ là trạm trung chuyển, bọn chúng chỉ đi ngang qua, nhưng thật không ngờ, chặn bọn chúng không phải là lực lượng hải cảnh mà lại là cảnh sát trên bờ. Nhờ vào sự tâng bốc của báo chí và đài truyền hình, vị tân cục trưởng này hình như có vẻ rất sảng khoái. Nhưng đến ngày thứ ba, một cú điện thoại vô danh lại đến. Không nói thừa một câu vô nghĩa, thậm chí không cần chờ Tôn Khánh Dục hỏi, giọng nói đã vang lên: “Tống Bác ba người, hiện đã lẻn đến Thượng Hải, khu nhà mười sáu đường Thiết Quỹ. Bọn họ có súng”. Lần này, Tôn Khánh Dục đã không còn do dự, Tống Bác ba huynh đệ này, đã gây ra mười sáu vụ án, giết chết hơn ba mươi người, làm cả nước khiếp sợ, các sở cảnh sát đã phối hợp với nhau nhưng cũng không thể bắt được ba tên hắc đạo này, nếu như tin lần này là sự thật, thì tuyệt đối là một đại chấn động. Lần này Tôn Khánh Dục tự mình dẫn người xuất đội, từ sau vụ thuốc phiện trước, bây giờ giới truyền thông đã rất chú ý vào hành động của sở cảnh sát, Tôn Khánh Dục lại tự mình xuất chinh, để cho bọn họ ngửi được mùi giá trị của tin tức. Lúc xe cảnh sát rời đi thì vài chiếc xe của đám phóng viên cũng bắt đầu bám theo. Bởi vì đột nhiên tập kích, Tôn Khánh Dục bố trí hành động để nắm lấy quyền khống chế, sơ tán quần chúng, đội Phi Báo đã gom thành công ba huynh đệ Tống Bác vào cùng một chỗ. Nhưng chúng ngoan cố kháng cự, làm cảnh sát mất đi cơ hội bắt sống, tình thế phát triển lên, lúc này giới truyền thông cũng đã nhận được tin và bắt đầu bu lại, và Tôn Khánh Dục cũng nhận được chỉ thị từ cấp trên: “Nếu ngoan cố kháng cự, bắn bỏ”. Với mệnh lệnh này, đội Phi Báo tấn công càng thêm dày đặc, ba tên đào phạm đã có kết cục, hai chết một bị thương, và hành động lần này của Tôn Khánh Dục đã hoàn thành thắng lợi. Cơ hồ chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Tôn Khánh Dục đã trở thành niềm kiêu ngạo của cảnh sát, phá vụ án thuốc phiện lớn, bắt ba tên tội phạm giết người, cũng đã giúp cho ông từ chức phó cục bước lên chức cục trưởng. Tại bục vinh dự, vẻ mặt của Tôn Khánh Dục lại rất bình tĩnh, bởi vì ông biết, tất cả mọi chuyện, đều do một người nặc danh giúp đỡ, nhưng người nọ, cuối cùng là ai ? Xà đường, Lý Hưng vừa xem xong tin tức, có chút khó hiểu hỏi: “Xà ca, chúng ta là hắc, bọn họ là bạch, với là thế bất lưỡng lập, tại sao chúng ta lại giúp cho hắn?” Bộ Xà không quay đầu lại, mà tựa hồ chìm vào suy nghĩ nào đó, nghe vậy lãnh đạm nói: “Lý Hưng, thiếu gia dạy làm, mày không cần hỏi nhiều, chuyện này mày chỉ cần làm tốt là được, biết nhiều thì không tốt”. “Chuyện tiến quân vào Dương Châu, mày tính thế nào? Thiếu gia cho chúng ta thời hạn ba ngày”. Lý Hưng tựa hồ như vẫn còn muốn hỏi, nhưng cố gắng nhẫn nhịn lại, trả lời: “Đã xử lý xong, hôm qua em đã phái người đi thăm dò, thu được tin rằng, tổng đường nội loại, vậy chắc rằng con gà kia sẽ không còn lòng dạ nào để quản Dương Châu nữa”. Bộ Xà nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tốt lắm, tao đã từng nói với Sấu Cẩu, lúc chúng ta trở về, vị trí đội trưởng phải đổi người, xem ra lời nói của tao rất nhanh sẽ thành sự thật”. Lý Hưng vội vàng tung vài trái lựu đạn: “Đúng vậy, đúng vậy, lão già này sớm phải nghỉ hưu đi, Đông Nam sẽ là thiên hạ của Xà ca”. “Là thiên hạ của Tiêu thiếu gia, tao chỉ là con chó của Tiêu thiếu gia”. Bộ Xà trước giờ vẫn chưa cảm giác được làm con chó thì sẽ mất mặt đến thế nào, trái lại, rất nhiều người hâm mộ hắn, nếu có thể làm một con chó uy phong như vậy, nếu có cơ hội… ai cũng muốn làm. Tiêu Thu Phong và Liễu Yên Nguyệt cùng nhau về nhà, đi chung một chiếc xe, đó là xe của Tiêu gia, xe của Liễu Yên Nguyệt cơ bản không cần dùng, ngay cả đi ra ngoài mua sắm một vật gì đó, nàng cũng nhờ Tiêu Thu Phong chở. Nàng thích cái hương vị mà hai người gắn bó với nhau, có lẽ vì lúc nàng, nàng mới cảm giác được địa vị của mình hoặc cuộc sống của mình. “Yên Nguyệt, anh sắp đi ra ngoài vài ngày, đến Dương Châu xử lý vài việc, em ở nhà nếu thấy buồn bực, thì có thể trở về thăm cha của em”. Trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Yên Nguyệt có chút sửng sốt, nhưng nàng cũng không hỏi tại sao, chỉ thản nhiên lắc đầu nói: “Em sẽ không về, em sẽ ở nhà chờ anh, Thu Phong, anh biết không, hiện tại em rất thích cuộc sống như bây giờ”. Nàng có chút ngượng ngùng nói: “Nghe nói đàn ông là một dạng người, khi có người phụ nữ mình yêu chờ ở nhà, thì mới có thể trở về nhà sớm, đúng không?” Tiêu Thu Phong cũng cười, nói: “Như vậy cũng được, anh sẽ mau chóng trở về”. Bất tri bất giác, người con gái này đã chậm rãi đi vào trái tim hắn, tựu như một dòng nước êm ả, lơ đãng chảy vào làm ngập trái tim hắn. Bửa cơm tối, Liễu Yên Nguyệt đã đem hết tài nghệ học tập mấy bữa nay ra mà nấu những món ăn đặc sắc, hơn nữa rất ân cần gấp đồ ăn cho Tiêu Thu Phong, mặc dù rất là khó ăn nhưng cũng làm hắn cảm thấy được hạnh phúc gia đình là như thế nào. Lúc này, trong lòng một người con gái xinh đẹp này, cũng chỉ có những khát vọng như bao nhiêu người con gái bình thường khác, tìm một mái ấm gia đình, kiếm một chỗ dựa vững chắc và cuối cùng là sinh ra một đứa con thật xinh. Cái mơ ước này, dù không phải là cao xa vời vợi gì, nhưng trong lòng Tiêu Thu Phong cảm thấy chua xót, hắn không thể cho nàng những hứa hẹn này, bởi vì trong lòng hắn, còn có hình bóng của người khác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang