[Dịch] Tĩnh Nữ Truyện - Sưu tầm
Chương 40 : Tiêu dao nhất là ở trong vườn lúc sáng sớm (2)
                                            .
                                    
             Bữa  sáng ở đây cực kỳ đơn giản, chỉ là mấy cái bánh bao và bát cháo loãng,  gia đình phú quý còn có thể làm thêm chút dưa cải, còn lại thì không bàn  nữa, hôm nay thấy Phượng Tĩnh Xu bưng ra món ăn, mắt của sáu người tại  chỗ cũng trợn lên.
Thực đơn Phượng Tĩnh Xu lựa ra có: bánh quẩy  kiểu Trung Hoa, ngân ti cuốn (nguyên văn là ngân ti quyển, ngân ti: chỉ  bạc, không biết đây là món gì nữa, đại khái là một món cuốn!!!!) sữa đậu  nành, bánh củ từ, bánh bao đậu, cháo trứng muối thịt nạc, cơm rau rang  trứng, bánh khoai táo chiên thơm ngon, canh mộc nhĩ trắng;  sushi kiểu  phương tây, súp bắp, bánh mì và hamburger; còn có món điểm tâm ngọt sau  bữa ăn như bánh phô mai trà xanh (nguyên văn: matcha), bánh phô mai dâu  tây, thạch hoa quả mơ chua vân vân.... được ướp lạnh trong Thấm Xu Văn.
"Oa,  thơm quá, thơm quá!" Nể tình nhất vẫn là Tuân Thư, hắn vừa nuốt nước  miếng vừa lớn tiếng kêu lên, mắt mở thật to, nhìn điểm tâm được bưng  lên, vẻ mặt kia, quả thực là hận không thể nhào tới mở miệng nuốt trọn  xuống bụng!
"Ha ha, con sâu nhỏ tham ăn!" Phượng Tĩnh Xu nựng cằm  Tuân Thư, nhìn bộ dạng tham ăn của hắn, không khỏi cười khẽ một tiếng.  Cho đến khi người làm đều đã bưng lên tất cả món ăn, Phượng Tĩnh Xu mới  ngồi xuống, nhìn thấy một bàn người ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm  thức ăn trên bàn, biết những người này đều bị những thứ hoặc tinh xảo  hoặc mới lạ hấp dẫn sự chú ý, vì vậy liền bắt đầu giới thiệu.
"Theo  ta được biết, bữa sáng của chúng ta chẳng qua là mấy loại bánh màn  thầu, điều kiện tốt thì chỉ thêm mấy món dưa cải, nhưng đại đa số vẫn  rất qua loa, hôm nay ta làm món ăn, có kết hợp món ăn bình dân truyền  thống đặc sắc, cũng có món ăn theo lối mới, mọi người cùng nhau thử một  chút." Phượng Tĩnh Xu nói xong, liền gắp một ngân ti cuốn bỏ vào trong  chén của Tuân Thư, sau đó nói với bọn họ: "Tất cả mọi người ăn đi."
Chỉ  thấy Tuân Thư một tay dẫn đầu, lập tức gắp lên ngân ti cuốn cắn một  cái, ngay sau đó con mắt sáng lên, "Ưm ưm ưm" mấy tiếng, nói xong cũng  không đoái hoài tới phê bình, lại vươn đôi đũa ra.
Mấy người còn  lại thấy thế, cũng bắt đầu cầm đũa lên ăn, chỉ thấy bọn họ từ từ gắp một  đũa bỏ vào trong miệng, sau đó tốc độ gắp thức ăn lại càng lúc càng  nhanh,  tư thế kia, trên cơ bản đã không còn  cái gì mà tiểu thư khuê các, phu nhân nhà giàu, phong phạm đại hiệp  giang hồ, mặc dù không đến nỗi giống như Thư nhi ăn như hổ đói, nhưng  cũng là phong quyển vân tàn ( gió cuốn mây tàn).
Lúc mấy người  này buông đũa xuống, cũng là lúc đã qua nửa canh giờ rồi. Trong thời  gian này, tất cả người làm Tuân phủ đều chen chúc ở một bên, rối rít nhô  đầu lên mà nhìn, rất là tò mò đến cuối cùng là món ăn gì, lại có thể ăn  đến nửa canh giờ, hơn nữa còn khiến lão gia phu nhân nhà mình bỏ lại  dáng vẻ đoan trang mà giành ăn, đây thật đúng là việc chưa từng có a!
"Mấy  vị ăn no rồi sao?" Phượng Tĩnh Xu mỉm cười nhìn đĩa chén trên bàn không  còn cái gì, thuận tay vén sợi tóc của Tuân Thư đến sau tai bởi vì giành  ăn mà nhốn nháo, nhìn bộ dáng mấy người trước mắt thẹn đỏ mặt, vẫy tay  gọi người làm thu lại đồ trên bàn.
"Tĩnh nhi, những thứ con làm  là gì vậy, sao lại ăn ngon đến thế?" Tuân phu nhân xấu hổ dùng khăn tơ  lụa lau khóe môi, nhìn Phượng Tĩnh Xu và Tuân Thư thân mật hỏi.
"Ha  ha, bá mẫu, năm xưa Tĩnh nhi đi theo gia sư vân du, đã đến rất nhiều  nơi, có thành trấn lớn vang danh thiên hạ, cũng có sơn thôn tiểu dã  không có danh tiếng gì, sau khi nhìn phong thổ nhân tình các nơi, tổng  kết đặc sắc các nơi mà làm ra những món ăn này, " Vẻ mặt Phượng Tĩnh Xu  mỉm cười, lại bắt đầu đại nghiệp nói dối, dần dần lồng chuyện xưa vào.  "Tiếp đây Tĩnh nhi liền giới thiệu cho các vị một phen." Nói xong, liền  đặt mấy món ăn mà vừa rồi nàng thừa dịp kẽ hở lúc mấy người giành ăn lấy  được ở chính giữa bàn.
Nhìn thấy đồ ăn, Tuân Thư dường như còn  chưa có nếm đủ, con mắt đen nháy long lanh trông mong nhìn Phượng Tĩnh  Xu, Phượng Tĩnh Xu buồn cười làm bộ như không nhìn thấy, cầm đũa gắp lên  một cái bánh màu vàng rực nói: "Đây là bánh quẩy, lấy bột xay nhuyễn  rồi trụng qua dầu, " nói xong lại để ở trước mặt của Tuân Thư, chỉ thấy  Tuân Thư hoan hô một tiếng, lập tức há mồm cắn xuống; lại gắp lên từng  cái ngân ti cuốn, bánh củ từ, bánh bao đậu giới thiệu, sau đó là các món  ăn lỏng như cháo trứng muối thịt nạc, canh mộc nhĩ trắng, súp bắp vân  vân....  mỗi thứ đều được giới thiệu, mấy người liền ngạc nhiên một hồi,  không ngờ vật thường ngày có thể tùy ý thấy được lại có thể làm ra món  mỹ vị như vậy, mà ngay từ lúc Phượng Tĩnh Xu bắt đầu giới thiệu, đám đầu  bếp Tuân phủ đứng ở sau lưng Phượng Tĩnh Xu càng nghe thấy càng nhiệt  huyết sôi trào (hăng hái sôi nổi), giống như thể hồ quán đính* vậy, đột  nhiên cảm thấy đầu của mình lập tức thông suốt, theo đó là, là linh cảm  liên tục không dứt, hai mắt từng người kích động trừng lớn, ‘soạt soạt  soạt’ không ngừng ghi lại lời Phượng Tĩnh Xu nói vào bản chép tay mang  theo trên người, mà ẩm thực của đại lục Sở Ảnh, cũng bắt đầu từ buổi  sáng nơi này, lặng lẽ dấy lên một cơn sóng đổi mới điên cuồng.
*thể  hồ quán đính: thể hồ(đề hồ): được ví như là tinh hoa của Phật pháp,  quán đính: nghi thức xối nước lên đầu(nghi thức tín ngưỡng của đạo,  chúa...); ý của toàn thể câu này hình như là mọi người giống như được  nghe tinh hoa của Phật pháp giải thoát khỏi sự mơ hồ, làm sáng tỏ rõ mọi  việc, trở nên sáng suốt hơn. (Vân Nhi: chắc là vậy quá!!!) 
Chậm  rãi giới thiệu xong xuôi, thời gian cũng đã gần chín giờ, Phượng Tĩnh  Xu cười cười, để cho mấy người chờ, liền cùng Tĩnh Ảnh đi đến hầm lạnh  của Tuân phủ. Hầm lạnh này là được xây lên dùng để giải nhiệt vào mùa  hè, mà tại nơi rét lạnh như Xuyên Vân quốc, khí hậu lạnh giá trong một  năm tương đối nhiều, vì vậy vị trí hầm lạnh lại có vẻ hẻo lánh.
Hai  người trước sau đi vào hầm lạnh, Phượng Tĩnh Xu ở bên trong giả bộ cầm  thứ gì đó, từ trong Thấm Xu Văn bưng ra món điểm tâm ngọt đã được ướp  lạnh sau bữa ăn đặt vào trong giỏ trúc, để Tĩnh Ảnh xách ra ngoài. Lúc  hai người trở lại hoa viên thì vừa lúc ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng cả  vùng đất, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua cành cây ngoài chiếu rọi  tầng tầng bóng cây ra còn có người bị che khuất ở dưới tàng cây.
Phượng  Tĩnh Xu từ nhận lấy giỏ trúc trong tay Tĩnh Ảnh đặt lên bàn, giữa ánh  mắt tò mò của mọi người bưng ra một mâm điểm tâm tinh xảo mang theo khí  lạnh, trắng sữa , phấn hồng , xanh nhạt , nâu sáng....Các loại màu sắc  tươi đẹp chói mắt, cách thức tạo hình tinh xảo xinh xắn, dễ thương.
"Tĩnh  nhi, đây là cái gì? Sao lại có nhiều màu sắc khác nhau? Nhìn thật đáng  yêu!" Tuân phu nhân thân là nữ nhân lập tức liền yêu thích những thứ  điểm tâm này, nhìn những thứ trước mặt đều mừng rỡ không thôi.
"Bá  mẫu, đây là một loại điểm tâm mà người phương tây làm ra, nó có thể sử  dụng sau bữa cơm, cũng có thể thưởng thức lúc nhàn hạ để giết thời gian,  hoặc là dùng cùng với mấy hảo tỷ muội tụ tập chung vui một chỗ cũng  được." Phượng Tĩnh Xu vừa nói vừa lấy ra mấy món ăn từ trong giỏ trúc.
"Tĩnh  nhi, cái bây giờ con cầm là cái gì vậy?" Tuân Nhữ Dương tò mò nhìn thứ  long lanh ánh bạc trong tay Phượng Tĩnh Xu, thật sự là rất đẹp, cũng có  thể soi sáng ra bóng người.
"Tuân bá bá, cái này là bộ đồ ăn đặc  biệt dùng để ăn món điểm tâm ngọt, " Phượng Tĩnh Xu vừa nói vừa biểu  diễn: "Cái này là nĩa ba chân, dùng để cố định thức ăn, cái này là dao  cắt ăn, cái này là muỗng....." Sau khi Phượng Tĩnh Xu biểu diễn xong,  lại đặt một bộ đồ ăn ở trước mặt mỗi người, mấy người tò mò cầm bộ đồ ăn  kia lật trái lật phải, Tuân phu nhân đột nhiên kêu lên: "Nha! Bộ đồ ăn  thật thần kỳ nha, cũng có thể soi sáng ra người,  hơn  nữa còn rõ ràng hơn so với gương đồng nhiều!" Nói xong cũng cầm muỗng  soi trái soi phải. Phượng Tĩnh Xu co giật khóe miệng, tự an ủi bản thân:  không có việc gì, nữ nhân luôn luôn vụng về.....
Sau khi bày đặt  từng cái thật tốt, Phượng Tĩnh Xu cắt từng món điểm tâm ngọt đặt ở  trước mặt mỗi người, sau đó ra hiệu bảo bọn họ nếm thử một chút.
"A, cái này rất ngọt!"
"Ưmh! Có chút đắng, nhưng miệng đầy hương nồng!"
"Oa, cái này là cái gì, lại có thể ăn được...."
"A! Có hương vị trà....”
"Ồ! Giòn tan!"
"Chua, vừa chua vừa lạnh....."
Một  buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua trong tiếng kinh hô không ngừng của  mấy người, mà Phượng Tĩnh Xu ngoài việc thỉnh thoảng uống chút nước trái  cây ra, chính là lau mặt cho Tuân Thư, tiểu tử này, thật sự thích chơi  đùa,  ăn đồ gì thì trên mặt đều bôi khắp thứ đó, còn  muốn Phượng Tĩnh Xu phải thỉnh thoảng lau mặt cho hắn, Phượng Tĩnh Xu  càng ngày càng có loại cảm giác làm vú nuôi rồi.
Trong bữa tiệc,  Khanh Dĩ Yên mấy ngày không gặp vẫn không nói gì, ngay cả mọi người đang  ngồi cũng khen không dứt miệng, nàng cũng chỉ cười không nói, nhưng nụ  cười gượng gạo này, khiến người ta nhìn trong lòng nghẹn lại, rất không  thoải mái, mà trong đôi mắt như nước của nàng mơ hồ thoáng hiện một tia  ghen ghét.
Kỳ thật với thân phận của Khanh Dĩ Yên mà nói, nàng  làm những chuyện như vậy thật chẳng ra cái gì cả. Là một nữ tử võ lâm,  nàng lại qua mức chú trọng giáo dưỡng, vừa muốn lập tiếng trên giang hồ,  vừa muốn chiếm được danh tiếng thục nữ, vì vậy trong mắt một số người  giang hồ khó tránh khỏi kiêu ngạo tự mãn t; mà muốn làm tiểu thư khuê  các, mà nữ công lại không được đầy đủ, tài nấu nướng không thông, càng  đừng nói tới lễ nghi cử chỉ của gia đình phú quý chân chính.   Vì vậy, đối với Phượng Tĩnh Xu, địch ý của  Khanh Dĩ Yên là từ lúc vừa thấy mặt liền bắt đầu từ từ tích lũy, từ miệt  thị đến cừu thị, chuyện xưa trong lúc này, còn có để nói sao!
Một  bữa sáng này, vì nàng đền bù cho Tuân Thư hôm qua chịu khi dễ, trong  lúc vô tình dấy lên trào lưu cải cách ẩm thực, quan trọng hơn là khiến  cho phu thê Tuân Nhữ Dương hạ quyết tâm, quyết định sáng sớm ngày mai sẽ  để cho Tuân Thư và Phượng Tĩnh Xu cùng nhau tham gia đại hội võ lâm, dĩ  nhiên, còn đây là nói sau, ngày mai lại nói.....  					
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện