[Dịch]Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn- Sưu tầm
Chương 19 : Kỳ Lân Huyền Vũ
                                            .
                                    
             Sau khi rời khỏi buổi  tiệc, nàng kéo nó và hắn chạy thẳng ra chợ, dạo lanh quanh ngắm cảnh  ngâm thơ, cố thư giãn, quên đi mọi thứ trong hoàng cung đáng ghét kia.  Nhưng cả ba người lại không thể ngờ được một điều là, Rakefi cũng lén  lút bỏ ra ngoài cùng thời điểm đó... 
_ 
_ 
_ 
Trên đường chợ... 
Nàng  tinh nghịch trong y phục hồng phấn nhẹ nhàng, gương mặt dùng mạn che  đi, chỉ có thể thấy được đôi mắt phượng sắc bén, ranh mãnh. Thể lực nàng  rất tốt, nhảy chân sáo khắp chợ mà chẳng hề biết mệt là gì, trong khi  ấy thì hắn đã mệt đến phất phơ, còn nó thì vẫn bộ dạng cũ, tựa như tản  băng ngàn năm di động theo sau. 
"Nhóc con, ngồi đây nghỉ một chút!!!" 
Hắn  cưng chìu vò đầu nàng, mỉm cười ôn nhu kéo nàng ngồi xuống cạnh. Đôi  mắt hổ phách lặng lẽ liếc nhìn sang bãi lao sậy trước mặt, môi nhếch lên  mang theo ý cười tràn ngập. 
"Ngủ một lát!" nó khẽ thở dài thả  mình trên cỏ, mi mắt dần khép, thoải mái đánh một giấc ngon lành, cái gì  tới thì cứ tới, nó không muốn quan tâm nữa..
"Anh hai, em có cảm giác như chúng ta đang bị theo dõi?" nàng kéo kéo áo choàng của hắn nói nhỏ 
"Ừ!"  hắn trả lời, ra dấu cho nàng im lặng, cả hai dựa vào nhau giả vờ ngủ,  nhưng thật ra là đang chú ý đến động tĩnh xung quanh, hắn đủ khả năng để  nhận ra, bên trong những đám lao sậy có khoảng hơn trăm người tập kích.  
_ 
_ 
_ 
KENG!!! 
Thanh âm từ tiếng kim loại  rơi bất chợt vang lên, hắn và nàng không khỏi giật mình mở mắt ra nhìn  nhau, dường như có người đang ôm chặt lấy hắn và nàng, ra sức bảo vệ.  Người đó chẳng ai khác mà chính là nó. 
Hàng loạt những dòng chất lỏng ấm nóng văng đầy trên mặt hắn và nàng, cả hai nhất thời im lặng không thốt nên lời. 
Thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ... 
Máu... Máu của nó! 
Cũng  do hắn và nàng chỉ chú tâm ở phía trước, lơ đễnh phía sau nên bịnh đánh  lén. Nhưng may là nó đã cứu hắn và nàng khỏi nguy hiểm, bản thân lại  lãnh trọn một nhát kiếm mà đáng lý không dành cho nó. 
"Aaaaaaa..." Nàng khủng hoảng hét lên, xoay người đem nó đỡ lấy, giúp nó ngồi xuống. 
Hito  vì lo lắng cho nó, nóng giận dùng Chu Tước thần kiếm truy đuổi kẻ vừa  đâm nó và mấy trăm tên cao thủ đang lén lút như lũ chuột nhắt, vừa truy  vừa điên cuồng mắng chửi thô tục. 
"Mau đi giúp Hito!" nó lạnh  nhạt nói, không quan tâm tới chuyện mình đang bị thương, khéo đẩy nàng  ra, liếc mắt nhìn về phía sau nàng "Không phiền thì dẫn theo hai tên đó  đi cùng!" 
Nàng ngây ngốc không hiểu, nheo mắt quay xem thử thì thoáng giật mình, quả đúng là có hai người a. 
Hoàng tử Izumin, nam tử với mái tóc bạch nguyệt hiếm thấy, đôi mắt nâu trà lãnh nhãn, khoác trên người trang phục Hitaito. 
Hoàng  đế Ragashu, nam tử tóc đen nổi bật với làn da trắng muốt, ánh mắt thâm  thúy, đen tuyền tựa như bầu trời đêm. Trên người là huyết y hoàng phục  Babylon. 
Izumin cùng Ragashu từ hai hướng khác nhau tiến lại gần  nàng, ánh mắt lại dán chặt lên người nó, trong lòng nhẹ thở dài đánh  giá, xem ra nó bị thương khá nặng, nếu không xử lý vết thương ngay thì  hẳn là khó sống. 
"Hai người các ngươi đến đây làm gì?" nàng gắt gỏ
"Tìm nàng!" Izumin và Ragashu cùng lúc nói 
"Tìm ta? Tìm làm cái gì?" 
"Dĩ  nhiên là báo thù!" Izumin hững hờ nói, nhưng trong ánh mắt lại dành cho  nàng một chút ôn nhu khó hiểu. Lần trước ở sa mạc, Izumin bị rơi vào  bẫy cát lún của Menfuisu, nhưng chính Menfuisu không thừa nhận lại nói  đây là do âm mưu nàng bày ra, vậy nên lần này Izumin đến đây tìm nàng để  làm rõ mọi việc.
"Ta sợ nàng gặp nguy hiểm nên... lén đi theo  bảo vệ!" Ragashu nở nụ cười đầy mị hoặc, mê người, anh tới đúng là để  bảo vệ nàng. Do thấy việc bỏ ra ngoài của Rakefi quá khả nghi, anh đã  lén lút đi theo, ai ngờ nhìn thấy Rakefi ra lệnh cho mấy trăm binh lính  Babylon bao vây nhóm người của nàng. Còn chính Rakefi lại lớn gan ra tay  đánh lén nàng, nào ngờ nhầm vị trí một nhát kiếm xuyên thẳng qua người  của nó. Nhưng may là nàng không bị thương, nếu có thì nàng nhất định sẽ  càng ghét anh nga. 
"Đi giúp Hito! Các ngươi đừng ở đó lắm  chuyện!" nó hừ lạnh, đôi mắt thạch anh thoảng ra sát khí lạnh như băng  chiếu thẳng lên ba người. 
Nàng nhìn mắt đầy sát khí của nó mà  nổi da gà, vội vàng cầm Thanh Long thần kiếm chạy đi, kéo theo cái đuôi  phía sau là Izumin và Ragashu. 
"Bọn nhóc này quá trẻ con!" nó bất động ngồi đó, nhìn từng bóng dáng khuất dần đằng xa của ba người, khẽ lắc đầu chán nản. 
__  
"Đau lắm không?" 
Giọng  nam tử ân cần nhẹ nhàng vang lên phía sau nó. Nó không quay lại nhìn,  chỉ im lặng, mặc kệ nam tử đó vuốt ve tóc mình, trong tâm lại có chút  lạnh đi vài phần, vì nó biết《Takeru lại tới》tìm nó. 
"Giúp ta rút kiếm!" nó thản nhiên nói 
"Nàng  chắc là chịu được chứ?" Takeru ngồi xuống sau lưng nó, gương mặt nở nụ  cười đẹp tựa như bức tranh thủy mặc về đêm, cả người tỏa ra lam quang  lung linh mà huyền ảo. 
Đáp trả lại anh chỉ là sự im lặng và cái gật đầu lạnh nhạt của nó. 
Anh khẽ thở dài, từng ngón tay thon dài nhẹ đặt lên chuôi kiếm, không nhanh không chậm rút kiếm ra khỏi người nó. 
Đau, cái cảm giác đau đến chết đi sống lại! Nó cắn chặt răng, cố chịu đựng cơn đau từ vết thương ở ngực trái. 
"Ta giúp nàng trị thương!" 
"Không cần! Ta không muốn nợ bất cứ ân tình nào từ ngươi..." 
Nó  thẳng thừng từ chối, Takeru mím môi đến bật máu, đau lòng, kéo nó dựa  vào người anh, máu từ vết thương trên người nó không ngừng tuông ra,  nhiễm hồng một mảnh lam y của anh. Nếu biết trước sẽ có ngày này, anh  hẳn là không đưa nó và hắn tới cạnh Zuto, thà là nhìn nó yêu người người  khác, còn hơn là bắt anh phải nhìn nó bị thương. 
Vì cái gì chứ? 
Vì  anh rất yêu nó, thậm chí là bao nhiêu kiếp luân hồi anh luôn tìm kiếm  nó, bảo vệ nó,... Nhưng tại sao thứ anh nhận lại, chỉ là: sự im lặng  ngàn năm? 
Tại sao nó chưa bao giờ nhìn anh? Chưa bao giờ để anh vào mắt?
Vì sao nó không thể dịu dàng nhìn anh như ánh mắt đã dành cho Hito, anh thật sự không thể thay thế hắn sao... 
. 
. 
. 
. 
. 
。sarranglove。 
《Thế giới của các vị thần, thế giới mang đầy ánh sáng sắc màu, sa hoa và lộng lẫy... 
Một  vùng ngân hà rộng lớn bao trùm tất cả, những ngôi sao hoàng đạo lấp  lánh suốt ngày đêm. Hàng vạn chủng, loài hoa xinh đẹp, kỳ lạ trải dài  khắp nơi. Các vị thần thường ngày đều vui vẻ trò chuyện cùng nhau, nhưng  họ cũng không vì vậy mà quên đi trách nhiệm của mình, trách nhiệm cai  quản và bảo vệ những sinh vật yếu đuối, có sự sống trên mặt đất, trong  đó có cả loài người. 
Cuộc sống của thần linh thật sự rất tuyệt vời. 
Nhưng  về mặt khác thì không hẳn, vẫn còn một số vị thần luôn bị khinh rẻ,  thậm chí là xa lánh. Thần linh cũng như loài người, được chia ra năm cấp  bậc khác nhau: 
-Tái Sinh 
-Bảo Vệ 
-Cai Quản 
-Phá Hoại 
-Hủy Diệt 
Những  vị thần thuộc cấp bậc Hủy Diệt thường bị gán ghép vào những việc mà  chính họ không hề gây ra, căn bản là do những vị thần khác nghĩ rằng,  chỉ cần tiếp xúc với họ, dù là ít hay nhiều cũng sẽ mang đến xui xẻo,  tai họa. 
Khác xa với sự lộng lẫy ở những nơi khác, khu vực Hủy  Diệt hoàn toàn không có ánh sáng, xung quanh đều mang một màu tím huyền  ảo, đáng sợ, xen lẫn vào đó là màu trắng của tuyết, cái lạnh đến thấu  xương từ những khối băng vạn năm. Cây cỏ trơ trụi, xơ xác không chút sức  sống, toàn cảnh khắc nghiệt đến mức chẳng ai dám đặt chân tới, những vị  thần ở Hủy Diệt này có lẽ đã không còn ai, họ không chịu nổi những ánh  mắt khinh rẻ, những lời nói cay độc.. 
Tất cả cùng nhau tới khu vực Cai Quản, thay phiên nhau nhảy xuống hồ Vong Hồn, tự giải thoát cho bản thân. 
Mặc  dù vậy, khu vực Hủy Diệt vẫn còn lại một người, vị nữ thần luôn thản  nhiên như không, chẳng hề quan tâm tới việc xung quanh. Suốt mấy vạn  năm, nàng chỉ im lặng, tựa người vào khối băng xem xét và giải quyết  những linh hồn đi lạc. 
Nàng là nữ thần của Địa Ngục và Trí Tuệ,  có thể xem là nữ thần xinh đẹp nhất của thần giới, nhưng tiếc thay, nàng  lại sinh ra trong sự Hủy Diệt, không ai dám bên cạnh nàng, cho dù chỉ  là một giây, nàng không được yêu thương, vì vậy nàng vô tâm vô phế, lạnh  nhạt đến rùng rợn... 
Nàng, một thân bạch y trắng như tuyết với  tử quang tỏa quanh người. Mái tóc mang sắc tím dài chấm đất, khi xõa ra  lại theo gió bay loạn. Cặp mài vòng nguyệt hoàn hảo, đôi mắt thạch anh  đầy sức quyến rũ nhưng lại vô hồn vô cảm, chiếc mũi cao cùng đôi môi nhỏ  xinh màu anh đào phớt, làn da thì trắng hồng, mềm mịn như trẻ nít. 
___ 
Thế  nhưng, trăm vạn năm sau lại thay đổi, nàng không còn phải cô đơn ở Hủy  Diệt, mà thay vào đó là ở cuộc đại chiến thần giới, cuộc chiến này chỉ  vì nàng mà máu đổ thành sông, toàn bộ thần giới muốn truy sát nàng. Năm  đó, nàng nằm trong tay của vị thần cấp bậc Phá Hoại, là Chiến Thần có  mái tóc huyết sắc rực rỡ, hắn đang nhìn nàng bằng đôi mắt hổ phách đau  thương nhưng môi vẫn nở nụ cười, mặc cho cả người vươn đầy máu , hắn vẫn  ra sức bảo vệ nàng.  
"Chàng vì cái gì mà bảo vệ ta?" 
"Bảo vệ người mình yêu thì cần phải có lí do sao? Nàng có biết đây là lần thứ mấy nàng hỏi ta câu này không?" 
Chiến Thần vừa đấu chiến vừa ôm nàng trong tay, đối với nàng ôn nhu đáp lời. 
Nàng  vì lời nói của hắn khẽ cười, xem ra thần giới không hoàn toàn ruồng bỏ  nàng, ít ra còn có hắn, người thứ hai sau Sinh Mệnh thần, thật lòng quan  tâm nàng, nhưng... 
Chỉ mong hắn sẽ không như Sinh Mệnh thần, quay lưng rời xa nàng. 
_ 
Ầmmmmm... 
Âm  thanh cực đại vang lên, kéo dài tựa hồ không muốn dứt. Hắn đột ngột mọp  người xuống, đem nàng giữ chặt, tạo kết giới xung quanh cả hai để che  chắn. 
"Chàng ổn chứ?" nàng lo lắng nhìn gương mặt đang tái đi  của hắn, bất an cất tiếng hỏi. Hắn không trả lời nàng, chỉ mỉm cười, môi  mấp máy giây lát rồi ôm chặt lấy nàng, vùi đầu nàng vào ngực hắn, không  cho nàng ngó nghiêng xung quanh. 
Hành động của hắn khiến nàng thấy kỳ lạ, lại còn câu nói hắn mấp máy khi nãy nghĩa là sao, cư nhiên lại nói xin lỗi nàng??? 
ẦMMMMMMMMM.... 
Chín  đạo thiên lôi từ đỉnh trời giáng xuống, mặc dù nàng không nhìn thấy  nhưng vẫn cảm nhận được, lôi quang dường như chiếu sáng toàn bộ thần  giới, vũ trụ vốn dĩ tối đen cũng bị ánh sáng toàn thể bao trùm. Nhưng  nàng mong rằng... Lôi quang ấy, sẽ không phải Cửu Lôi Trảm Thần! 
"Sirius?" 
Nàng  khẽ gọi tên hắn, hắn lại không trả lời nàng. Không gian lúc này hoàn  toàn yên tĩnh, khác hẳn vẻ ồn ào bởi tiếng đao kiếm vừa nãy. Trong lòng  nàng thật sự cảm thấy bất an, nàng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì đã  xảy ra. Nàng vội vàng đẩy hắn ra, mở mắt nhìn quanh giây lát rồi hóa đá.  
Trước mắt nàng, hắn nằm trên tuyết, cả người chằng chịt những  vết thương do Cửu Lôi Trảm Thần đã gây ra, vết thương sâu đến tận xương  tủy. Máu không ngừng chảy ra, thấm ướt cả y phục Chiến Thần, mảng tuyết  trắng bên dưới loang lỗ đầy máu, một màu đỏ rực đẹp quỷ dị. 
Nàng  vô hồn nhìn hắn, trái tim nhỏ bé bất chợt đau nhói, tựa hồ như bị ai đó  bóp chặt. Chẳng khác gì một cái xác không hồn, nàng chậm chạp ngồi  xuống bên cạnh hắn, ngây ngốc ôm lấy thần xác đang dần lạnh của hắn. 
"Thật...  Xin lỗi... Ta không thể... ở bên nàng..." hắn vẫn cười, bàn tay vấy đầy  máu nhẹ đưa lên, ôn nhu vuốt ve gương mặt của nàng lần cuối rồi khép  mắt lại, cánh tay cũng vô lực hạ xuống. 
Khoảnh khắc này, nàng  rất muốn gào lên khóc, tiếc rằng nàng lại không thể khóc, nàng không có  nước mắt. Nàng nắm lấy tay hắn, cả người lạnh lẽo mà cất giọng. Giọng  nói như oán trách, bi thương đến đau lòng. 
"Chàng ngốc ư? Tại sao lại cứu ta?" 
"Tại sao lại nhận Cửu Lôi giúp ta?" 
"Chàng đừng ngủ nữa, mau mở mắt ra nhìn ta!" 
"Chàng không thể chết, chàng không thể bỏ rơi ta..." 
_____ 
"Rus...  Nàng buông tay đi, trả lại Quang Mộ Luân, những chuyện hôm nay sẽ xem  như chưa hề xảy ra, còn không... Nàng sẽ mất tất cả!!!" Sinh Mệnh thần  không biết từ lúc đã đứng trước mặt nàng, vẫn là y phục Thủy Bích thanh  khiết, tao nhã. Thấp thoáng giây lát lại tỏa ra lam quang nhè nhẹ. Vẫn  gương mặt ấy, ôn nhu hòa nhã, nhưng lại không giấu được khí chất tôn  quý. Đôi mắt anh đào xanh lơ, tĩnh lặng như mặt nước hồ thu, mái tóc nâu  nhạt khẽ bay theo chiều gió lộng. 
"Varus!!! Đến người duy nhất  mà ta yêu, chàng cũng nhẫn tâm giết chết, như vậy... Chàng nghĩ rằng ta  còn thứ gì để mất sao???" nàng căm phẫn, ngước đầu nhìn Sinh Mệnh thần.  Tâm lại rối như tơ vò, đúng là nàng đã đánh cắp Quang Mộ Luân, vật trấn  định thần giới, nhưng nàng cũng chỉ dùng nó vào việc cứu rỗi những vong  linh chết trận ở địa giới, vì vong linh lạc hướng quá nhiều, nàng không  đủ khả năng dẫn lối cho dọ quay về đường luân hồi. Bất quá sau khi dùng  xong nàng sẽ trả lại, vì cái gì cả thần giới lại truy sát nàng đến không  còn đường lui??? 
Vả lại, nếu giết nàng thì cứ giết, tại sao lại đem Chiến Thần, người mà nàng yêu giết chết trước mặt nàng. 
"Rus... Việc đó... Ta không phải cố ý!" anh khẽ nói, mắt cụp xuống nhìn thể xác của hắn 
"Không cố ý? Là như vậy sao? Thật nực cười... Hahahahahaha....." nàng đặt hắn xuống rồi đứng dậy, bật cười như điên dại. 
Quang  Mộ Luân bỗng nhiên xuất hiện trên tay nàng, ánh sáng thần khí dày đặc  tỏa sáng lung linh, toàn bộ thần giới nhìn thấy thì hoàn toàn im lặng,  bọn họ mong rằng nàng sẽ không ra tay phá hủy nó. Nàng mỉm cười trước  biểu hiện của họ, còn anh thì khẽ cau mày, nhìn nụ cười nguy hiểm và  thái độ khác thường của nàng, tâm lại bất an khó hiểu.  
Sinh Mệnh thần thập phần lo sợ, nhìn Quang Mộ Luân tỏa sáng trên tay nàng mà thở dài một tiếng. 
"Rus, nàng đừng cứng đầu! Hãy đưa Quang Mộ Luân cho ta!" 
"Vì cái gì ta phải đưa cho chàng?" 
"Nàng có biết nếu Quang Mộ Luân rời khỏi vị trí vốn có của nó thì sẽ gây ra chuyện lớn?" 
"Cho dù là chuyện gì ta cũng không quan tâm!" 
"Trật  tự giữa không gian và thời gian ở địa giới nhiễu loạn, phá hủy sự cân  bằng lục địa từ xưa tới nay, hệ ngân hà đi chệch quỹ đạo, nhân loại vô  tình lại chịu cảnh thiên tai,... Hàng ngàn vạn người chết vì hành động  thiếu suy nghĩ của nàng, nàng nhẫn tâm đến thế sao?" Giây phút này giống  như đã không còn kiên nhẫn, nét mặt Sinh Mệnh thần trở nên nghiêm túc  hơn. 
"Như vậy thì đã sao? Nhân loại không cần đến ta, ta quan  tâm đến sống chết của họ làm gì!" nàng vì lời nói của Sinh Mệnh thần mà  khẽ cười khổ, những thứ ấy nàng thật sự không biết, chưa từng có ai nói  cho nàng biết điều này. 
Cũng phải thôi, nàng là thần Địa Ngục,  một kẻ đem đến xui xẻo cho người khác, vậy thử hỏi còn ai dám đứng cạnh  nàng, còn ai rảnh rỗi mà nói với nàng những việc đó. 
--- 
Nàng  mím môi, Quang Mộ Luân bị nàng siết chặt trong tay vang lên âm thanh  rạn nứt kỳ dị. Cả thần giới lúc này mang theo mảnh im lặng, từng người  đều hít phải một ngụm khí lạnh, mặt lại đăm đăm sát khí, đồng loạt nhào  tới muốn phanh thây nàng. 
Nhưng vào thời điểm ấy, đã có người đi  trước họ một bước, người đó không phải ai khác mà chính là Sinh Mệnh  thần. Anh cầm trên tay Lực Phách Thần Thương rực lửa đâm xuyên qua thần  thể nhỏ bé của nàng, ánh mắt bất đắc dĩ, anh nhìn nàng, tâm tư rối bời  hòa lẫn vào tiếng tim vỡ nát. 
Anh cứ như vậy lại làm nàng bị  thương, nhưng thú thực là anh không cố ý, anh chỉ muốn cứu lấy mạng sống  của nhân loại từ trong tay nàng. Anh cũng thực không ngờ rằng, lần này  chính anh lại là kẻ khiến nàng tổn thương nhiều nhất. 
--- 
Nàng  nhoẻn miệng cười, mâu quang lạnh như băng nhìn Lực Phách Thần Thương  xuyên qua người nàng từ phía sau, một màu máu đỏ thấm ướt cả tử y rồi tí  tách rơi xuống lớp tuyết trắng tinh. 
"Sirius, ta sắp gặp lại  chàng rồi, chàng phải chờ ta..." Nàng lẩm nhẩm một cách vô thức rồi thả  lỏng cánh tay, Mộ Quang Luân theo trọng lực rơi tự do. 
Tựa như khói  sương, thần thể nàng dần dần trong suốt, tan biến vào không khí trước  bao ánh nhìn khinh bỉ, thứ còn sót lại từ nàng chỉ là Bạch Hổ Thần Kiếm.  
Trước sự việc đó, Sinh Mệnh thần giật mình bừng tỉnh, nhìn lại  thần thương trong tay mình, anh run lên một chút rồi vô lực khuỵu xuống,  tinh thần nơi anh hoàn toàn sụp đổ. 
Cư nhiên thần thương anh  cầm không phải loại thương Lực Phách bình thường mà là Lực Phách Vô Cực,  loại thương được Thiên Địa tạo hợp, hấp thu Nhật Nguyệt khí nhiên mà  thành, cho dù có là thần đi chăng nữa thì chỉ cần trúng một nhát cũng  vĩnh viễn tan biến, khó lòng mà chuyển kiếp. Rốt cuộc anh đã làm gì kia  chứ??? 
>KẾT THÚC HỒI TƯỞNG> 
。 
。 
。 
。 
。 
《Hiện tại》 
*** 
"Thì ra mọi chuyện là như thế sao?" 
Âm  thanh trầm thấp khẽ vang lên, Hito cười tà mị từ trong đám lao sậy bước  ra, đôi mắt hổ phách mang theo sát ý nồng đậm, phía sau hắn là Zuto,  Izumin và Ragashu. 
Ra là khi nãy khi bọn người của Zuto rời đi,  Takeru đã âm thầm giăng kết giới ở gần chỗ của nó. Chỉ cần bọn người của  Zuto và hắn quay lại, tất cả hình ảnh từ ký ức của kiếp trước sẽ hiện  ra. 
"Hito? Anh làm sao vậy?" Nó nhíu mi, đối với thái độ kỳ quái  của hắn mà lấy làm khó hiểu. Còn hắn thì lại chẳng thèm trả lời nó, chỉ  im lặng cùng Takeru mắt to trừng mắt nhỏ. 
"Ngươi nhớ rồi chứ,  Sirius?" Takeru nhếch môi cười đắc ý, kéo lấy nó, ôm trọn vào lòng ngực  vững chắc. Nó bị Takeru ôm lấy lại không hề vùng vẫy, chỉ cắn môi dưới  không biết nên xử lý thế nào, mà nó biết nếu chuyện này vẫn tiếp tục kéo  dài thì có lẽ Hito sẽ bốc hỏa. 
"Chết tiệt!" Hito nghiến răng  nghiến lợi, bàn tay siết chặt thành quyền, tiếng xương đốt tay kêu lên  răng rắc mà rợn người. Hắn tựa như cơn gió, giận dữ lao thẳng về phía  Takeru. Takeru cũng phản ứng khá nhanh, anh thả nó ra rồi bay lên không,  hắn không bỏ cuộc, dùng khinh công đuổi theo anh. 
Ở giữa không  trung, hai cái mỹ nam tử đằng đằng sát khí đứng đối diện nhau. Đồng loạt  đem kiếm rút ra, không ngừng đánh vào những chỗ hiểm của đối phương,  tựa hồ muốn đem đối phương giết chết trước mắt mình. 
_ 
_ 
_ 
_ 
_ 
[Bí rồi! Một trái Bí Đỏ chà bá lửa luôn! Dạo này bận wá, ít viết nên xuống dốc rồi! ]
Máu... 
Giọt nước màu đỏ từ trên trời rơi lên mặt nó, nó ngẩn đầu nhìn Hito và Takeru. 
Hai  tên ngốc này muốn chứng tỏ gì chứ? Muốn đánh nhau cho đến khi kẻ chết  người bị thương sao? Nhưng chí ít cũng đừng quên nó đang có mặt ở đây a,  cư nhiên dám làm loạn. 
"Hai người các anh dừng tay! Mau lăn xuống đây, ngay và mau!" 
Nó  nhíu mi khó chịu, trong giọng nói mang theo sự lãnh khốc cực độ. Mặc kệ  thân thể bị thương khá nặng, nó ra sức chống chọi với cơn đau, chật vật  đứng dậy muốn rời đi, chỉ có điều vì mất máu quá nhiều nên đầu óc nó  choáng váng suýt chút ngã nhào. May mắn là có Zuto ở phía sau, nàng cứ  như vậy nhanh tay đỡ lấy nó. 
Hắn và Takeru lúc này mới dừng tay, hốt hoảng nhìn sắc mặt đã trắng bệch của nó, không nhanh không chậm đáp xuống mặt đất.
"Nàng vẫn ổn chứ?" Takeru lo lắng 
"Em  có sao không?" hắn gấp rút hỏi, nhẹ nhàng đỡ lấy nó từ tay nàng. Đôi  mắt hổ phách ẩn hiện sự ôn nhu, trìu mến đến vô hạn. Mái tóc hung đỏ  được giấu đi bằng mảnh vải lanh giờ rơi xuống, bay loạn theo chiều gió. 
Nó  im lặng, nhàn nhạt nhìn hắn rồi khẽ thở dài, căn bản là nó nhìn vết  kiếm khá sâu trên cổ và một vết kiếm sâu khác trên tay của hắn đã rươm  rướm đầy máu, tuy là không nguy hiểm cho lắm, nhưng nếu không sử lý đúng  cách cũng sẽ gây chết người a, Takeru này cũng quá nặng tay rồi. 
Trong tâm là suy nghĩ như vậy, nhưng khi nó nhìn sang Takeru thì mới giật mình, xem ra hắn còn nặng tay hơn Takeru rất nhiều. 
Takeru một thân lam y giờ đã nhiễm hồng máu tươi, cả người đều chi chít những vết kiếm hiểm hóc mà hắn đã ban cho. 
"Takeru, vết thương của ngươi..." 
"Ta ổn, những vết thương này sẽ lành ngay thôi! Nàng không cần lo." Takeru cười dịu dàng 
"Vậy ngươi có thể đi được rồi!" nó khẽ nhếch môi 
"Được! Lần khác ta sẽ tới thăm nàng!" 
Takeru  nói rồi nhẹ nhàng tiến về phía nó và hắn, đem một chiếc khuyên tai nhỏ  đeo lên tai nó rồi lại nhìn hắn với ánh mắt hồ ly đầy khiêu khích, cúi  đầu, tựa như làn gió nhỏ hôn phớt lên cánh môi màu anh đào của nó. Hắn  vì đang đỡ lấy nó nên không thể làm gì được, cứ như vậy trực tiếp hóa  đá. 
----- 
"Khục... Khục..." 
"Phốc..." 
"Hahaha..." 
Nhóm  ba người từ đầu đến cuối vẫn im lặng xem kịch, chẳng biết vì cái gì đột  nhiên phá lên cười, tuy nói là ba người nhưng chỉ có mình Zuto nàng là  cười thôi, còn lại Ragashu và Izumin là đang ho sặc sụa.a
"Haha... Izumin, ngươi nhìn xem ba người họ kìa, nhìn thật hài! Haha" 
"Ragashu, ngươi xem, ba người họ thật xứng a! Hahaha..." 
"Nữ hoàng Asisu! Nàng quá khích rồi đấy!" 
Hai  người đồng thanh, lắc đầu nhìn cử chỉ hành động của nàng. Đây là cái  kia Asisu nữ vương kiêu sa, lạnh lùng trong truyền thuyết đó sao? Thật  sự mà nói thì nhìn mãi thì cũng chẳng thấy cái vẻ kiêu sa, lạnh lùng ấy  nằm ở chỗ nào, thứ mà Ragashu và Izumin thấy từ nàng lúc này là một nữ  vương Ai Cập xinh đẹp, ngây thơ nhưng vẫn toát lên vẻ cao quý vốn có của  bản thân, một nữ tử đã làm cho trái tim họ loạn nhịp. 
*** 
"Hai người này là hoàng đế Ragashu và hoàng tử Izumin sao?" Takeru không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt Zuto 
"Ân!" nàng ngơ ngác gật đầu "Đen là Ragashu, trắng là Izumin!" 
Ragashu  cùng Izumin đen mặt với câu trả lời cực đáng yêu của nàng, Takeru thì  lại cười đến sáng lạng rồi gật đầu như đã hiểu ý. Lòng bàn tay vốn trống  rỗng của Takeru bỗng nhiên xuất hiện hai thanh đoản kiếm. 
Takeru  đem đoản kiếm tỏa ra tử quang mờ ảo cho Ragashu, trên thân kiếm chạm  khắc mãng xà cuộn tròn trên mai của một con ô quy, đó là Huyền Vũ thần  kiếm. 
Đoản kiếm còn lại đưa cho Izumin là đoản kiếm tỏa ra kim  quang nhàn nhạt, trên thân kiếm chạm khắc một con vật trong khá là giống  con sư tử, nhưng lại chẳng phải là sư tử, nói trắng ra thì nó là Kỳ Lân  thần kiếm a. 
"Huyền Vũ và Kỳ Lân thần kiếm này giao cho hai  người các ngươi! Hãy dùng chúng để bảo vệ Asisu, được chứ?" Takeru tà mị  cười thần bí 
"Không cần ngài nói ta cũng sẽ bảo vệ nàng ấy!" Ragashu nhíu mi nhìn Takeru, kẻ được gọi là thần thánh. 
"Được, ta sẽ bảo vệ Asisu!" Izumin lơ đễnh trả lời 
"Ngươi... Hai người..." 
Zuto  trừng mắt, miệng mồm há hốc không nói nên lời, hai cái tên đầu gỗ này  cư nhiên lại nhận lời Takeru mà bảo vệ nàng, rốt cuộc là chuyện gì đang  xảy ra a! 
Takeru cười cười nhìn nó và nàng rồi xoay lưng biến mất không dấu vết. 
--- 
《Vong Ưu thần, thứ mà ta trả nợ cho nàng, chỉ có thể là đem lại cho nàng sự bình an bất diệt》  
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện