[Dịch]Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn- Sưu tầm
Chương 18 : Nọc Độc Của Rắn
                                            .
                                    
             Thế là sau bao gian  nan ở vùng đất Atsiria, Carol cùng Menfuisu đã trở về với kinh thành  TêBê hùng vĩ, bên bờ sông Nil hiền dịu. Menfuisu vui vẻ ẵm bồng Carol  tới đại điện trước bao lời chúc tụng của dân chúng, trông khi đó Carol  lại xấu hổ tới đỏ mặt tía tai, cô vùi đầu vào ngực Menfuisu như muốn  trốn. 
Nước sông Nil trong vắt dường như cũng đang dậy sóng mừng  rỡ với Carol, còn cả những lời chúc tụng, tung hô,... Gần như cả kinh  thành TêBê đều kéo đến chúc mừng Carol và Menfuis bình an quay về, họ  mong hai người mau sớm làm lại đám cưới lần trước còn dang dở. 
"Hoàng thượng vạn tuế!" Unasu cung kính quỳ mọp trên đại điện 
"haha... Unasu đã về rồi. Kết quả điều tra thế nào?" Menfuisu bỗng dưng bật cười nhìn Unasu đem tin tức tới. 
"Bẩm... Thần đã quay lại sa mạc Sirya dò xét, nhưng không còn thấy tên lính Hitaito nào ở đó!" 
"Hừm...  Không lẽ Izumin và tùy tùng đã thoát khỏi bãi cát lầy?" Menfuisu hừ  lạnh, vuốt vuốt cằm suy nghĩ "Thế còn tình hình của Atsiria?" 
"Dạ,  Angol chết, kinh thành Atsiria bị thiệt hại nặng nề. Hiện tại nữ hoàng  ra lệnh cho tướng quân Nakuto và nhiều nhóm binh lính ở lại Asiria để  chỉnh đốn, xem xét quân dân." 
"Asisư? Chị ta làm như vậy nhất định là muốn giở trò chiếm Atsiria đây mà!" Menfuisu nhếch mép cười 
。。。 
Trong  khi đó, tại nơi cao của thần điện, Zuto ngồi vắt vẻo trên cửa sổ, tay  mân mê chùm nho mọng nước, đôi mắt phượng sắc bén dõi theo từng hành  động của Carol và Menfuisu phía dưới mà khẽ thở dài. Vậy là cái ngày đó  cũng tới, nàng thật sự phải gả cho tên Ragashu đáng ghét ấy sao? Nàng  ngàn vạn lần không muốn, nàng sẽ không ngu ngốc, mù quáng như Asisu để  rồi chịu thiệt, lần này nàng quyết tâm đem Ragashu đuổi thẳng về nước,  không cho Ragashu cơ hội để làm càn. 
"Nhóc, em mau lại đây! Ngồi ở đó mà lơ đãng là ngã đấy!" Hito vừa ngấu nghiến trái cây vừa nói chuyện cùng nàng 
"Xììì... Kệ em đi! Có ngã thì cũng không chết đâu mà lo." nàng chu môi, cất giọng trẻ con 
"Vậy  sao? Thật không chết à?" nó đột nhiên bước lại chỗ nàng, nhìn xuống bên  dưới rồi nhếch môi khẽ nói, giọng nó lạnh tanh khiến nàng và hắn không  chịu nổi phải rùng mình. 
"Dĩ nhiên rồi!" nàng hất mặt đầy tự tin 
Ai  ngờ được sau câu nói của nàng, nó chợt cười quỷ dị, cư nhiên lấy mảnh  lụa mỏng buộc chặt hai tay nàng lại, đem cả người nàng không thương tiếc  đẩy rơi ra cửa sổ. Trước sự kiện quá mức hãi hùng nó là ra, dây thần  kinh hắn cơ hồ dừng hoạt động, hai mắt mở to hết mức có thể. Ari cùng  Tachi thì vội chạy tới bên cửa sổ nhìn nàng đang rơi xuống mà khóc nức  nở, tiếp theo là chạy tìm người giúp. Zuto bị nó trói đẩy từ trên cao  xuống, nàng sợ đến mất mật, gào hét inh ỏi, tiếng thét cực đại vang lên  làm kinh động đến toàn bộ mọi người có mặt ở đó, trong đó cũng có  Menfuisu, Carol và hai anh em Ragashu. Mọi người lúc này mới chú ý tới,  một nữ tử trong hoàng phục Ai Cập bạch sắc đang rơi xuống với tốc độ ánh  sáng. 
"Á... Là chị Asisu! Menfuisu, chàng mau cứu chị ấy, chị ấy chết mất!" 
Carol  giật mình hét lớn, cô sợ đến phát khóc, dùng hai tay che lấy mặt.  Menfuisu nhìn Carol khóc mà bối rối, vội vàng chạy tới chỗ của Zuto theo  ý của Carol. 
Vào thời điểm Zuto chỉ còn cách mặt đất sáu bảy thước thì... 
"HUỴCH!!!" 
Nàng  nhắm tịt hai mắt không dám mở ra, hai tay vô thức ôm lấy đầu để tự bảo  vệ phần quan trọng. Nhưng nó sao sao ấy nhỉ? Nàng rơi xuống mà chẳng hề  thấy đau, thay vào đó là sự mềm mại, nàng cảm nhận được một vòng tay vô  cùng ấm áp của người nào đó đang giữ lấy nàng. Nàng có thể nghe thấy  tiếng tim đập dồn dập của người đó bên tai, còn có hơi thở ấm nóng đang  phả nhè nhẹ vào mặt nàng. 
"Nàng ổn chứ?" người đó lo lắng hỏi nàng bằng giọng nói chứa ma lực hấp dẫn 
"Ta  không sao! Thật cảm ơn!" nàng nhẹ nhàng mở mắt ra rồi mỉm cười, nụ cười  tươi như đóa hoa mặt trời. Nhưng nụ cười trên môi nàng bỗng vụt tắt khi  nhìn thấy người vừa cứu nàng, mắt nàng trừng to như mắt Đôrêmon, miệng  cũng há to như Đôrêmon luôn a. 
Người cứu nàng là một vị đại soái  ca có dung mạo tựa thần thánh, đẹp đến mức thiên địa cũng phải thất  sắc. Trên người lại mang theo mùi hương từ Bạc Hà mát lạnh rất dễ chịu. 
Ách... Nhưng mà cái người này chẳng phải là kẻ nàng cực ghét sao? 
Kẻ đã tự ý cường hôn nàng khiến nàng mất mặt. Kẻ đã đem nàng ra làm trò cười trước mặt bao nhiêu người.  
。。。。 
"Ragashu... Sao lại là ngươi!" Zuto co giật khóe miệng, biểu tình gương mặt như không thể tin nổi. 
"Không  phải ta thì còn ai vào đây!" Ragashu bất đắc dĩ mỉm cười liếc mắt nhìn  Menfuisu đang đứng cách nàng và anh không quá mười bước chân. Nàng cũng  xoay đầu nhìn về phía Menfuisu cười thật tươi, nhưng nàng là không cười  với Menfuisu, nàng cười với Carol a. 
Anh nhíu mi nhìn lại nàng  rồi cúi đầu ghé sát vào tai nàng nói thầm. Nàng mơ hồ nhận thấy điều gì  đó trong giọng nói của anh, giọng nói mang chút tư vị chua chát và đau  lòng. 
"Nàng ghét ta đến mức không muốn nhìn thấy ta sao? Nàng nghĩ rằng người cứu nàng là con rùa ngu ngốc kia sao?" 
"Phải! Ta ghét ngươi, cực kỳ căm ghét ngươi!" nàng thẳng thừng trả lời "Còn không mau buông ta ra!" 
"Được!" 
Ragashu ôn nhu cười nhưng thật ra tim anh nhói lên, thứ cảm xúc mà từ trước đến giờ anh chưa từng có. 
Anh  buông thỏng hai tay, nàng đang nằm trên tay anh thì rơi mạnh xuống đất.  Nàng đau điếng người, xoa xoa cái mông đáng thương của mình. Nàng định  hét lên, mắng anh một trận nhưng bấc giác đình chỉ hoạt động. Nhìn ánh  mắt buồn man mác của anh đối với nàng khiến nàng thấy khó hiểu vô cùng. 
Ragashu  không nói thêm bất cứ một lời nào với nàng nữa, anh cười chào Menfuisu  rồi quay lưng bước đi thẳng, Rakefi đứng bên cạnh hắn cũng vội đuổi  theo. 
Nàng ngóng theo bóng dáng cô đơn, lẻ loi của anh mà trong đầu hiện lên dấu chấm hỏi to đùng. 
。 
Ragashu  cắt đuôi Rakefi, anh nhấc từng bước chân nặng nề đi tới nơi lần đầu  tiên anh nhìn thấy nàng. Thả người nằm trên thảm cỏ xanh ngát, anh đặt  tay lên nơi trái tim đang đập thình thịch của mình. Đây là lần đầu tiên  anh yêu một người, anh yêu nàng từ lúc mới gặp. 
Nhưng... 
Tại sao tim anh lại đau khi nghe nàng nói ghét anh? 
Tại sao lại đau khi thấy nàng cười với Menfuisu? 
Cảm  giác này đau lắm! Đau hơn cả khi bị chính Rakefi anh trai mình phản  bội, đối xử tệ bạc với anh. Đau hơn cả việc biết cha mình chết dưới tay  anh trai. 
Ragashu tự hỏi tại sao nàng lại khiến tim anh rung động rồi lại làm tim anh đau. 
《Nàng  thật sự vẫn mù quáng yêu Menfuisu một cách điên dại ư? Ta có gì thua  kém hắn, những gì hắn có ta cũng có. Tại sao nàng không để mắt đến ta,  không yêu ta như yêu hắn? Nàng thực ngu ngốc hay là giả ngốc trước tình  cảm của ta đây?》 
Ragashu khẽ thở dài, anh ngước đôi mắt buồn bã nhìn trời, miệng không ngừng lẩm nhẩm nói cùng gió. 
。 
Quay  lại với đại điện, Zuto ngây ngốc đứng dậy, xấu hổ đến đỏ cả mặt, nàng  cũng chỉ biết cười cho qua chuyện. Nàng lách người né Menfuisu rồi vụt  chạy tới bên Carol, đem cô ôm thật chặt trong tay, cô cũng ôm lấy nàng  cười rất vui vẻ. 
"Ta nhớ em quá!" 
"Em cũng nhớ chị lắm. hihi..." 
"Khục  khục... Như vậy đủ rồi, chị có thể buông Carol ra. Ngày mai nhớ gọi hai  tên sát nhân bên cạnh chị đến dự tiệc cùng chị!" Menfuisu giả vờ ho  khan, vội bồng Carol vào tẩm cung để nghỉ ngơi, bở lẽ cô đang bị sốt do  độc tố vẫn còn trong người trong vụ nuốt độc hoa ở Atsiria. 
"Hoàng thượng khoan đi đã!" Imhotep chợt lên tiếng giữ chân Menfuisu 
"Có chuyện gì sao?" Menfuisu nhíu mi 
"Người  vừa cứu nữ hoàng lúc nãy là hoàng đế Ragashu từ vương quốc Babylon, còn  người đứng cạnh hắn là anh trai song sinh. Họ tới đây muốn tiếp kiến  hoàng thượng." 
"Hoàng đế Babylon? Hắn đột xuất sang thăm Ai Cập... Liệu có ý đồ gì chăng?" 
"Bẩm, thần theo dõi hai người họ mấy hôm nay nhưng không có bất kì khả nghi nào. Chỉ có điều..." Minue cung kính 
"Điều gì?" Menfuisu vừa đặt Carol ngồi lên nhuyễn sạp vừa nói 
"Hai người họ, một người thường xuyên đến thần điện, một người lén lút lui tới những khu vực ở tẩm cung của nữ hoàng." 
"Ngươi biết hắn tới đó làm gì không?" 
Menfuisu  khựng lại nghiêm túc hỏi, còn Minue thì bị câu hỏi của Menfuisu làm cho  đỏ mặt, Minue thật chẳng biết phải nói thế nào. Không lẽ lại nói thẳng  ra là một trong hai người đó đã tới chỗ của nữ hoàng để... 
"Sao không trả lời?" Menfuisu khó hiểu nhìn gương mặt đỏ lừ củ Minue 
"Bẩm hoàng thượng, người tới thần điện có vẻ như đang chờ đợi ai đó, còn người kia thì... thì..." 
"Thì sao?" Menfuisu cầm ly rượu uống 
"Tới tẩm cung của nữ hoàng, cường hôn... một nam nhân bên cạnh nữ hoàng!" 
Toàn bộ mọi người có mặt tại đó, vì câu chuyện mà Minue nói mà đứng hình. 
1s 
2s 
3s 
"PHỐC!" 
Menfuisu  bị kích động mạnh, bao nhiêu rượu trong miệng một đường phun thẳng vào  mặt Minue, Minue đen mặt nhìn. Carol trợn mắt, người xung quanh kinh  hoàng té ngửa. Chỉ riêng nàng là bật cười kịch liệt.  
"haha...  Minue, việc ngươi vừa nói... haha... là thật sao? hahaha..." Zuto ôm  bụng cười như điên, bao nhiêu hình tượng trang nghiêm của bậc nữ vương  hoàn toàn bị nàng đạp đổ. 
"Thưa nữ hoàng, những lời thần nói đều  là sự thật." Minue dở khóc dở cười trả lời, đồng thời cũng lau đi những  giọt rượu trên mặt đang làm mắt anh cay xè. 
"haha... Hỏi thế  thôi! Ta đi đây, vả lại ở đây cũng chẳng có việc gì liên quan tới ta!"  nàng chớp mắt quay lưng đi, trước khi đi cũng không quên xoa đầu Carol  một cái "Ngày mai gặp lại trong yến tiệc!" 
Zuto nói rồi lon ton nhảy  chân sáo trở về tẩm cung của mình, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa to đùng ra  bước vào. Chạy một mạch tới chỗ nó và hắn mà trêu chọc dò hỏi, bắt hai  người phải kể lại chuyện mà Minue đã nói. Kết quả là một lát sau nàng  cùng nó, còn có Ari và Tachi phá lên cười, hắn thì mặt đen thui còn hơn  cả mực tàu. 
--- 
Hoàng hôn trôi qua màn đêm đã buông xuống,  bầu trời đêm tựa như một mảnh vải nhung màu đen bao trọn lấy mọi thứ.  Thứ còn lại lúc này cũng chỉ là mặt trăng khuyết, mặt trăng rọi xuống  đất bằng một ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Hàng ngàn, hàng vạn những vì sao cũng  chớp nháy lung linh theo ánh trăng mờ ảo ấy. Tất cả hợp lại thành một  khung cảnh đẹp đến mê hồn. 
Thời điểm này ai cũng đã chìm sau vào giấc mộng, chỉ riêng một người không ngủ, đó là Ragashu. 
Bên cạnh ánh đuốc yếu ớt đang cháy, anh nằm gục trên bàn đầy mệt mỏi, ánh mắt ưu sầu, vô hồn nhìn lơ đãng vào không trung. 
- 
- 
- 
- 
- 
- 
- 
- 
- 
- 
Một  buổi sáng mới, đầy bình yên lại bắt đầu, cũng chính là lúc buổi tiệc  nghênh đón Carol và Menfuisu được diễn ra. Zuto níu kéo nó và hắn đi, cố  tình đến sớm nhưng cũng không kịp. Bởi lẽ họi đến còn sớm hơn nàng dự  tính a. 
Hôm nay nàng rất xinh đẹp, khoác trên người tử sa y màu  hồng phấn làm tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của nàng. Mái tóc đen như suối  nước buột cao đơn giản bởi một sợi kim xà làm bằng vàng. 
Gương mặt thanh tú, kiều diễm vô hạn, đôi mắt phượng tinh tế, sắc bén. Mũi thon nhỏ xinh, đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ. 
Đi  bên cạnh nàng là nó và hắn, những nữ hầu nào đang đi mà vô tình nhìn  thấy nó và hắn thì đều đỏ mặt, tim đập dồn dập rồi té xỉu. 
Cả  hai người đều mặc hoàng phục do Menfuisu sai người đưa tới, mái tóc đều  đem giấu hết vào trong mảnh vải lanh màu đen trùm trên đầu. 
Nó và hắn mang nét đẹp trái ngược nhau, đi tới đâu cũng khiến người người vô tri vô giác ngước nhìn. 
Nó  lạnh lẽo như băng, trên mặt bất kì một tia cảm xúc nào cũng không có.  Hắn thì ấm áp như mặt trời, trên mặt lúc nào cũng hiện hữu nụ cười đẹp  tựa thần thánh. 
Ba người đi cùng nhau chẳng khác gì một bức tranh điêu khắc, đẹp không có lấy một khuyết điểm nào. 
"Chị, ngươi đã tới, mau đến đây ngồi!" Menfuisu đối với nàng mỉm cười giả tạo 
"Ta  biết, ngươi không cần phải nói." nàng hừ lạnh một tiếng, phe phẩy chiếc  quạt lông vũ rồi nắm lấy tay nó và hắn kéo tới chỗ bên cạnh Carol mà  yên vị. Trong khi đó thì các vị đại thần đang xôn xao về thân phận của  nó và hắn, không biết nó và hắn là ai mà có thể ngồi ngang hàng với  hoàng đế Menfuisu. 
"Nữ hoàng, hai vị này là?" Imhotep cất tiếng hỏi 
"Ách..  Đây là..." nàng cười xòa không biết nói gì rồi xoay qua nhìn Carol,  thong thả nói "Là con trai của thần Amon, anh họ của con gái nữ thần  sông Nil!" 
"Vậy... Hoàng phi, những lời nữ hoàng nói là thật?" 
Vẫn  còn nghi ngờ trong lòng, Imhotep lão già lắm chuyện lại gặng hỏi Carol.  Carol vốn định nói không phải nhưng vì ánh mắt cầu xin của nàng mà  không đành lòng nói ra sự thật, cô chỉ khẽ gật đầu với Imhotep. Cái gật  đầu của cô làm mọi người lần nữa đổ dồn ánh mắt về phía nó và hắn, ánh  mắt giống sói rình mòi. 
"Tôi là Ragashu, hoàng đế xứ Babylon,  rất hân hạnh được diện kiến hoàng đế Menfuisu vĩ đại, chủ nhân của đất  nước Ai Cập xanh tươi, trù phú bậc nhất thiên hạ!" Rakefi cười gian xảo  nói, khẽ liếc nhìn Ragashu đang uống rượu. Nhớ lại việc tối qua gã đã  bảo với Ragashu hôm nay bắt buộc đổi chỗ cho nhau.
"Triều đình  Ai Cập hoan nghênh hoàng đế Ragashu, ngài từ Babylon xa xôi cất công đến  thăm chúng tôi. Chắc có điều gì trao đổi?" Menfuisu cười nhạt 
"Vâng thưa ngài, tôi đường đột đến thăm quý quốc là có mục đích. Nói đúng hơn là một thỉnh cầu chân thành!" 
"Thỉnh cầu ư? Ngài có thể nói rõ hơn được không?"
"Vâng! Tôi đến đây mang theo lễ vật... Để cầu hôn!" 
Rakefi vô tư nói, Menfuisu và Carol, cùng mọi người thì ngạc nhiên, ngoại trừ bọn người của Zuto.  
"Bấy  lâu nay, tôi nghe tiếng nữ hoàng Asisu của quý quốc tài sắc vẹn toàn,  nên đã đem lòng ngưỡng mộ, muốn được kết nghĩa trăm năm cùng nàng!"  Rakefi thản nhiên nói, ánh mắt lóe sáng đầy gian trá "Nữ hoàng Asisu của  Ai Cập sẽ trở thành hoàng phi vương quốc Babylon... Một bậc mẫu nghi  lưỡng quốc!" 
"Người thực lòng cầu hôn với chị ta ư?" Menfuisu biểu tình kinh ngạc, trừng mắt nhìn Rakefi 
"Đúng  vậy! Tôi cùng nữ hoàng đã nói chuyện qua, nàng đã đồng ý! Bây giờ chỉ  còn chờ vào quyết định của ngài..." Rakefi khẽ nhìn nàng, môi khẽ câu  lên tạo thành một đường cong đẹp đến hoàn mỹ, vài nữ hầu có mặt trong  đại điện lúc này vì Rakefi đỏ mặt một phen. 
"Chờ một chút!"  thanh âm lạnh như băng phát ra từ miệng Zuto, nàng lạnh nhạt nhìn lướt  qua phía Ragashu. Anh ngồi đó mà hồn treo lơ lửng trên mây nên đâu biết  nàng đang nhìn anh. 
Nàng thở dài bất lực, phải công nhận một  điều là Ragashu rất ngốc, cư nhiên lại để cho Rakefi thay thế thân phận  của mình, chẳng lẽ Ragashu không nghĩ tới sẽ có một ngày Rakefi giết  chết anh vì vương vị sao? Thật khiến nàng điên đầu a! Nàng vốn định từ  chối lời cầu hôn này, nhưng xem ra không được rồi. Nếu nàng để cho  Ragashu ngu ngốc này đối phó với kẻ nham hiểm như Rakefi thì dân chúng  Babylon nhất định sẽ gặp đại họa a... 
"Nữ hoàng, nàng có gì muốn nói à?" Rakefi nhẹ giọ
"Ngươi  đang đùa với ta? Ngươi rõ ràng không phải hoàng đế Babylon, những lời  ngươi vừa nói phải để cho chính hắn nói mới đúng chứ!" 
Zuto cười  nhẹ, nụ cười dịu dàng nhưng thực chất là u ám khiến người sợ hãi.  Rakefi này quá coi thường nàng rồi, gã nghĩ là nàng không nhận ra được  đâu là người thật và đâu là giả mạo? Vậy xem ra gã sai lầm nặng a, với  sự tinh tường của mình, nàng đã nhìn ra từ lâu rồi, nàng có thể phân  biệt được Ragashu và Rakefi là nhờ vào mắt của hai người. Đôi mắt của  Ragashu là màu đen tuyền, không nhiễm chút tạp niệm, còn đôi mắt của  Rakefi lại hoàn toàn trái ngược, đôi mắt có màu nâu nhạt đầy bụi bẩn và  dối trá. 
"Chị, ý ngươi là..." Menfuisu vội lên tiếng 
"Phải, người ngồi đằng kia mới chính là Ragashu!" nàng phe phẩy quạt lông vũ, lớn tiếng hô to 
"Ragashu, ngươi mau hoàn hồn a, ta có chút chuyện muốn nói cùng ngươi a!" 
"Nàng gọi ta?" Ragashu ngờ vực, mi tâm nhíu lại nhìn nàng, những ngón tay thon dài vẫn không ngừng mân mê ly rượu. 
"Phải  a... Mà ngươi cũng thật quá đáng đi, sao lại để cho anh trai của ngươi  thay mặt nói chuyện làm trò hề với Menfuisu, vô lễ thật nha!" nàng yểu  điệu, nghiêng đầu cười như hoa 
Rakefi đang đứng giữa điện mặt  đen kịt, im lặng ngồi xuống bên cạnh Ragashu, trong lòng thầm rủa những  kẻ đang cười châm chọc gả. 
"Gọi ta làm gì?" Ragashu nhàn nhạt,  anh không quan tâm những gì nàng nói nên phớt lờ đi, tao nhã xoay mặt  sang phía khác như không muốn nhìn thấy nàng, bộ dáng lãnh khốc nhưng  cũng quá mức tịch mịch. 
"Ách... Người ta nói... Là muốn gả cho ngươi a!!!"
Nàng  vừa nói vừa cầm quạt lông vũ che mặt, giả vờ thẹn thùng xấu hổ. Hắn  chớp mắt liên tục, bàng hoàng chẳng thốt nên lời. Nó khẽ cười, xem ra  mọi việc đã diễn ra đúng ý nó. Menfuisu xoa cằm, mắt phượng sắc bén,  chăm chú quan sát Ragashu, xem thử anh có ý đồ gì. Carol thì mặt tái  xanh, cô là nhìn không nhầm a, hai người trước mắt cô giống hệt tên cướp  mà cô đã gặp khi trốn Menfuisu đi chơi ngoài sa mạc. Rakefi cùng toàn  bộ đại thần biểu tình không tin tưởng mấy vào lời của nàng. 
"Nàng nói thật?"Ragashu nhếch môi 
"Ân~, nhưng ta có chút điều kiện trao đổi..."nàng ngây ngô 
"Điều kiện gì?" 
"Ta muốn trở thành nữ vương nắm tất cả quyền hành của Babylon quốc! Ngươi chấp nhận không?" 
"Ta đồng ý!/Ta không đồng ý!" Rakefi cùng Ragashu đồng loạt lên tiếng 
"Như  vậy coi như xong chuyện! Sau hôn lễ của Menfuisu và Carol, ta sẽ theo  ngươi về Babylon!" nàng hững hờ trước lời phản đối của Rakefi, thanh tao  thoát tục bước đến cạnh Ragashu, kề sát vào tai anh nói nhỏ "Còn có,  bốn người sẽ đi theo cùng ta! Ngươi phải sắp xếp chu đáo cho họ a, bằng  không ta sẽ hủy bỏ hôn lễ đã nói khi nãy." 
"Ta hiểu rõ!" Ragashu  cười ôn nhu, nhanh một chút hôn phớt lên gò má hồng nhuận của nàng, cả  đại điện thêm một lần kinh ngạc trợn mắt há mồm. Nàng thì khó chịu nhăn  mặt, vội vàng kéo hắn và nó rời đi. 
Rakefi nghiến răng nhìn Ragashu  rồi tới bóng dáng khuất dần của nàng, trong lòng trỗi lên thứ gọi là  ghen tị. Rakefi quyết định triển khai kế hoạch của gã vào tối nay. 
Rắn Hổ! 
Không nhiều, bất quá chỉ vài trăm con...  
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện