[Dịch] Tiên Bản Thuần Lương
Chương 39 : mê cung nhện
.
Tu sĩ kia thì cả người bẩn thỉu, mải mê làm gì đó phía sau con ngựa, một hồi lâu sau mới thấy trên tay hắn cầm một hòn đá nhỏ đầy máu.
Một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ đi cùng hắn hỏi chuyện gì xảy ra, hắn cũng chỉ lắc đầu, không biết ai găm một viên đá vào mông ngựa của hắn, khiến cho thanh linh mã vốn nhu thuận nghe lời đột nhiên phát cuồng, thiếu chút nữa thì không khống chế nổi mà ném hắn cho trai đầm lầy ăn.
Lúc đó đứng gần hắn ngoài Kim Phi Dao ra thì ba người còn lại đều tới cùng hắn, hắn không tin là do những người này làm, nhưng khi hắn nhìn sang Kim Phi Dao, thấy nàng đang mở to đôi mắt trong veo như nước, vẻ mặt đồng tình nhìn thanh linh mã thì thấy thế nào cũng không giống là do nàng gây nên.
Hắn đành phải từ bỏ, ném viên đá trong tay đi, sau đó ra một chiêu khống thủy thuật gột rửa hết bùn cho thanh linh mã. Thật là một người yêu quý linh thú, thà rằng để bản thân bẩn cũng phải tắm cho yêu thú đã.
Ba người tới sau cũng mau chóng tới nơi, Tiền Phong đợi đã mất kiên nhẫn, thấy nhân số đông đủ liền chuẩn bị xuất phát. Ngựa đã sạch sẽ nhưng người vẫn bẩn thỉu, tuy nhiên Tiền Phong sẽ không chờ hắn, hắn đành phải mang theo một người bùn đất mà theo mọi người.
Ba gã tu sĩ đến sau nói mấy câu với tu sĩ cưỡi ngựa, hắn biến sắc, hung ác nhìn Kim Phi Dao. Còn Kim Phi Dao thì vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn, biểu cảm như không hiểu vì sao hắn lại trừng mắt với mình. Tu sĩ cưỡi ngựa tức giận không có chỗ xả, chủ yếu là sợ Tiền Phong tức giận, đành phải âm thầm nhớ kỹ mối thù đánh ngựa này.
Phía sau đầm lầy than này là một dãy núi tên Cát Điểu, một sơn mạch lớn như vậy chỉ có một loại cây là Thượng Đỗ Sinh, nhưng cây nào cây nấy đều cao tới gần mười trượng, thân cây nào nhỏ nhất cũng phải năm, sáu người ôm mới xuể. Cả sơn mạch ngoại trừ đám đại thụ này thì chính là vô số huyệt động lớn nhỏ chi chít, che kín sơn mạch.
Vào sâu trong núi thấy xuất hiện đủ loại chim, đa phần chúng làm tổ trên những tán đại thụ, từ loài bé như hạt đậu cho tới ba bốn trượng khi sải cánh, không đâu không có. Đại đa số chúng đều ăn nhện mắt quỷ trong các huyệt động, còn nhện mắt quỷ lại rất thích ăn trứng chim, hai loài sinh vật này cứ tương sinh tương khắc như vậy trong sơn mạch Cát Điểu.
Nhìn những miệng huyệt động to như cái chậu chi chít dưới chân, Kim Phi Dao cảm thấy da đầu run lên, không biết dưới đó ẩn náu bao nhiêu nhện mắt quỷ nữa.
Đoàn người theo Tiền Phong đi lòng vòng một hồi, tới trước một cửa huyệt động cao bằng nửa người. Huyệt động này trông rất bình thường, không nhìn ra có gì khác biệt.Ở cửa động chỉ có mấy con nhện mắt quỷ cấp một to khoảng nắm tay, vừa thò đầu ra ngoài phát hiện trước cửa đầy người thì vội vàng rụt lại.
“Cửa vào ở đây, chúng ta đi vào.” Tiền Phong đứng trước cửa động ném vào một hỏa viêm thuật trình độ Trúc Cơ, một con hỏa long liền vọt vào trong động, sau đó truyền ra tiếng bùm bùm, một làn khói đen xen lẫn mùi thối nhẹ nhàng bay ra.
Mọi người thật không hiểu, chỉ một sơn động cao có nửa người như vậy thì sao Tiền Phong tiền bối có thể đi vào, sau đó phát hiện ra hỏa tiên liên. Trong động dần yên tĩnh lại, Tiền Phong vung tay áo, một luồng gió thổi xoáy vào trong động, thổi tan toàn bộ sương khói.
Sau đó Tiền Phong dẫn đầu, mọi người khom lưng chui vào trong huyệt động.
Kim Phi Dao đi theo sau Liễu Khinh Ba, trước mắt tối đen, không nhìn thấy năm ngón tay.
“Bùm” một tiếng, Tiền Phong ở phía trước lại tung ra một hỏa cầu nhỏ, hỏa cầu bay phía trước hắn, chiếu sáng huyệt động. Kim Phi Dao đi phía sau, ánh sáng bị những người đi trước ngăn cản, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy huyệt động này rất dài.
Mọi người ào ào lấy ra vật dụng chiếu sáng. Có thể khống chế hỏa diễm phập phềnh trong không trung lâu như Tiền Phong thì chỉ có Trúc Cơ kỳ mới làm được, tu sĩ Luyện Khí kỳ tự nhiên có vật khác thay thế. Đa số mọi người lấy ra dạ quang thạch, Kim Phi Dao cũng lấy ra một viên, treo bên hông.
Khom người đi trong huyệt động, bên chân cứ một lúc lại vướng phải xác nhện mắt quỷ cháy đen, đôi khi còn nghe thấy tiếng xèo xèo khi Tiền Phong thiêu chết chúng. Cũng không biết là từ đâu truyền tới tiếng nước nhỏ giọt, tí tách tí tách quanh quẩn trong thông đạo dài dằng dặc.
Không biết đi bao lâu, chợt nàng nghe Liễu Khinh Ba nói: “Cẩn thận dưới chân.” Nương theo ánh lửa mỏng manh, Kim Phi Dao nhìn thấy phía trước đột nhiên mở rộng ra, đường dưới chân hơi hụt xuống, nàng bước qua.
Đứng ổn định xong, Kim Phi Dao phát hiện mọi người đang đứng giữa một cái động rộng rãi, trên đầu là từng sợi thạch nhũ dài buông xuống, nền đất ướt sũng. Hóa ra tiếng mưa tí tách trong sơn động nhỏ hẹp chính là tiếng nước nhỏ xuống từ thạch nhũ.
Trong bóng thạch nhũ mờ mờ truyền ra tiếng soàn soạt, nhưng do động lớn quá nên không thấy bên trong có gì.
Đột nhiên, bốn phía sáng ngời, ánh sáng phía sau dâng lên chiếu sáng toàn bộ huyệt động cao năm, sáu trượng. Vô số nhện mắt quỷ bị ánh sáng chiếu tới, vội vàng chui vào những thạch động tối tăm. Một nơi tối tăm đột nhiên sáng như vậy khiến Kim Phi Dao hoa mắt, nàng giơ tay chắn ánh sáng nhìn ra phía sau, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Một tu sĩ mặc đồ màu vàng đang cầm một cây gậy dài, phía đầu gậy có một viên dạ quang thạch cực lớn. Hắn giống như thiên thần hạ phàm, tay cầm thần thạch chiếu rọi vạn trượng chúng sinh. Mọi người không nói gì nhìn hắn, thấy hắn đắc ý giơ dạ quang thạch, bùn nhão trên người không ngừng chảy từ trên người xuống.
Dạ quang thạch là thứ tu sĩ dùng thay cho nến, cũng đã được các thương gia chế thành đủ thể loại, hình dáng. Dạ quang thạch của Liễu Khinh Ba là hình bươm bướm, của Kim Phi Dao là miếng ngọc bội như ý. Tuy nàng đã nhìn thấy rất nhiều dạ quang thạch lớn trong cửa hàng, ví như dạ quang thạch tạo hình nữ nhân lõa thể to như người thật, nhưng trước giờ lại chưa từng thấy có người lại dùng dạ quang thạch hình cây đuốc thế này.
Nhìn tên tu sĩ đầu óc có vấn đề này, Tiền Phong hít sâu một hơi, lạnh giọng quát mọi người: “Còn không mau dọn đường đi, thất thần cái gì.”
Nhìn mười mấy cái động khẩu ở trong động, nhóm tu sĩ làm thuê bất đắc dĩ hỏi: “Tiền bối, nhiều đường như vậy, chúng ta biết dọn cái nào?”
Tiền Phong chỉ vào một động khẩu vừa hai người bước đi song song mà nói: “Chúng ta đi đường này, các ngươi tiến lên mở đường.”
Mọi người đều làm việc lấy tiến, vốn chính là đến làm việc, tự nhiên cũng không nói gì, chỉ bước đi chuẩn bị bắt đầu. Kim Phi Dao lấy ra thanh đao hình lưỡi liềm, thanh đao này dùng tới giờ vẫn chưa sứt mẻ, có thể thấy số lần được dùng ít đến đáng thương.
Cả người nhện mắt quỷ cũng chỉ có đôi mắt màu lam kia là có thể dùng để luyện khí, hơn nữa giá lại rất thấp. Muỗi tuy nhỏ cũng là thịt, Kim Phi Dao cầm đao lưỡi liềm, vô cùng cao hứng đi tới, chuẩn bị giết nhện mắt quỷ.
Chỉ thấy pháp thuật không ngừng phủ lên thân nhện mắt quỷ, trước mặt nàng là một biển lửa, vô số nhện mắt quỷ mang theo tấm thân rực cháy chạy trốn loạn lên chung quanh động. Chỉ trong chốc lát, trên trăm con nhện mắt quỷ đã bị đốt thành than, động khẩu kia cũng trở nên thoáng đãng.
Có lầm không vậy? Tất cả mọi người đều dùng hỏa viêm thuật để giết nhện mắt quỷ, vậy thì ta làm sao mà lấy được mắt nó? Kim Phi Dao cầm đao, nhìn bọn họ ra sức ném hỏa viêm thuật, trong lòng vô cùng phiền não. Còn Liễu Khinh Ba thì nhìn Kim Phi Dao rồi cười khổ, cũng gia nhập vào đám người diệt nhện.
Động khẩu không chứa được nhiều người, vì thế để không có cảm giác nhàn hạ, mọi người thay nhau ném hỏa viêm thuật vào trong động. Kim Phi Dao tự nhiên cũng không thể lấy đao ra chém, lúc đến lượt nàng thì tiện tay ném vài cái hỏa viêm thuật, thanh đao lưỡi liềm thành ra không có chút tác dụng nào.
Do mọi người thay phiên nhau tiến lên mở đường nên dọc đường rất thuận lợi, chỉ gặp nhện cấp một, những yêu thú khác vẫn chưa thấy đâu. Thạch động do thiên nhiên hình thành, cứ đi một lúc lại xuất hiện lối rẽ, khi đó lại phải hỏi Tiền Phong xem phải đi đâu.
Tiền Phong cũng không dùng công cụ dẫn đường nào, mỗi lần đều đứng ở chỗ lối rẽ nghe ngóng rồi chọn ra một lối để đi.
Kim Phi Dao cũng bắt chước bộ dáng hắn, ra sức nghe ngóng trong không khí nhưng trừ tiếng nhện bị đốt ra thì hoàn toàn không thấy gì khác. Mặc dù ở trong huyệt động như mê cung đã có Tiền Phong dẫn đường, không sợ bị lạc nhưng đa phần mọi người vẫn nhăn mày lại.
Cảm giác đặt tính mạng trong tay người khác thế này thật không dễ chịu. Tuy không nhìn ra ai có gì khác thường nhưng nàng có thể cảm giác tựa hồ ai cũng lặng lẽ để lại dấu hiệu. Kim Phi Dao cũng muốn động tay chân ghi lại đường đi lại phát hiện bản thân không có năng lực đó, đành phải bỏ qua.
Dù sao thì nướng nhiều nhện như vậy, mùi khét sẽ lưu lại rất lâu, không cần phải đánh dấu làm gì. Không biết có phải ông trời muốn đối đầu với nàng hay không mà càng vào trong càng ít nhện cấp một, sau nữa thì không còn thấy một con nào.
Nhìn huyệt động im ắng, ai cũng cảm thấy mùi nguy hiểm, hành động tự nhiên chậm lại. Đúng lúc đó thì đến phiên Kim Phi Dao đi đầu dò đường, nàng cầm thanh đao lưỡi liềm đi tới, ai ngờ huyệt động vừa đang sáng như ban ngày bỗng đen kịt lại.
“Muốn hại chết người à, sao đột nhiên lại thu hồi dạ quang thạch?” Kim Phi Dao vội vàng lấy dạ quang thạch của mình ra, nổi giận mắng ra phía sau, những người còn lại cũng mang dạ quang thạch ra, khó hiểu nhìn tu sĩ đầy bùn kia.
Sau khi hắn lấy dạ quang thạch ra thì mọi người đều cất đồ của mình đi, có ánh sáng như vậy thì bọn họ cần gì làm chuyện thừa nữa. Dọc đường đi hắn đều thành thật giơ cao dạ quang thạch, chỉ đến lúc này, khi Kim Phi Dao mở đường thì hắn mới thu dạ quang thạch lại.
“Nàng đả thương ngựa của ta còn muốn ta chiếu sáng cho nàng sao, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy.” Trong ánh sáng yếu ớt, tu sĩ đầy bùn âm trầm sắc mặt, dữ dội nói.
Kim Phi Dao hừ lạnh một cái, “Ai thèm tảng đá vứt đi kia của ngươi, đồ ngốc mới nâng viên dạ quang thạch lớn như vậy, như cái đèn đường.”
Tiền Phong nhìn chằm chằm hai người như hổ rình mồi, nếu như dám tiếp tục cãi nhau thì sẽ chụp chết hai kẻ chuyên gây chuyện này. Kim Phi Dao cười cười, không so đo với hắn, cầm dạ quang thạch của mình dò đường.
Vì ánh sáng yếu đi, thạch động vốn yên tĩnh thật lâu lại chậm rãi truyền đến tiếng nhện mắt quỷ di động, nhưng chúng đều trốn ở một chỗ bí mật nào đó, mọi người chỉ nghe được tiếng mà không thấy bóng dáng chúng đâu.
Bình luận truyện