[Dịch]Tiên Ngục- Sưu tầm
Chương 6 : Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. (1)
.
Oanh!
Nó đụng nát một tảng đá lớn ở gần đó, chạy thục mạng vào chỗ sâu trong sơn cốc, đi ngang qua chỗ ẩn thân của Tô Triệt nó cũng phát hiện ra nhân loại nhược tiểu đáng thương này, chỉ có điều nó ốc còn không mang nổi mình ốc, không thể nào chạy đến an ủi Tô Triệt được. =))
Tô Triệt hai tay ôm đầu, đá vụn văng tung tóe đánh vào người đau đến thấu xương, miệng vết thương vừa mới khép lại giờ lại nứt ra.
- Con mẹ nó!
Tô Triệt cắn chặt răng, trong đôi môi khô khốc cố phun ra một tiếng chửi mắng khàn khàn.
- Súc sinh!
Chỉ nghe thấy có người hô lớn:
- Nơi này chỉ còn đường chết, xem ngươi có thể trốn đi đâu được nữa!
Thanh âm như đến từ bầu trời, Tô Triệt trốn ở đằng sau cự thạch cần thận nhìn trộm liền nhìn thấy một đạo nhân tuổi còn trẻ lại rất tuấn lãng, khí độ bất phàm đang ngự kiếm, tư thái tiêu sái bay vào sơn cốc.
Tiên sư!
Đây mới thực sự là Tu tiên giả, có thể ngự kiếm mà bay, ít nhất cũng phải là Luyện Khí hậu kỳ, chính là ngoài Luyện Khí tầng bảy mới có thể làm được.
Luyện Khí tầng bảy ah, bóp chết một võ giả như ta cũng nhẹ nhõm như bóp chết một con kiến vậy.
Theo như lời đạo nhân trẻ tuổi này, nơi này quả thật là một sơn cốc bốn phía đều là núi đá, con Cự Hùng kia hoảng hốt chạy bừa, chạy thục mạng đến tận đây, quả thật đã xông vào ngõ cụt rồi.
Tật!
Đạo nhân trẻ tuổi đưa tay phóng ra một đạo kim quang, mục tiêu đương nhiên là con Cự Hùng ở sâu trong sơn cốc, hắn cũng phát hiện ra sự tồn tại của Tô Triệt, chỉ có điều hắn cũng như đầu Cự Hùng kia, cơ hồ không thèm nhìn lấy Tô Triệt một cái.
Vì tránh tai bay vạ gió nên Tô Triệt đã sớm cuộn thân thể lại, trốn trong một khe hở của cự thạc. Thân thể này giờ quá mức yếu ớt, không thể chịu nổi giày vò, thà rằng không đi thưởng thức tràng diện chiến đấu cũng không thể bởi vì chút hiếu kỳ mà mất đi mạng nhỏ được.
Oanh ầm ầm, thú rống liên tục, ở sâu trong sơn cốc đang đánh nhau rất náo nhiệt.
Sau thời gian uống cạn một tuần trà, chỉ nghe cuối cùng vang lên một tiếng gào rú thê lương, tất cả đều kết thúc, trong sơn cốc lập tức yên tĩnh lại
Lại một lát sau, Tô Triệt đoán đạo nhân trẻ tuổi kia đang lột da lóc xương mà thu thập chiến lợi phẩm. Vào lúc này, mình không thể nào lén lút chạy đi như một tên trộm được. Kỳ thật lấy tốc độ của mình cũng không chạy được bao xa, ngược lại sẽ khiến người khác chán ghét hơn thôi.
Thành thành thật thật chờ ở chỗ này mới là lựa chọn thông minh nhất.
- Xuất hiện đi, không có việc gì rồi.
Rất nhanh, đạo nhân trẻ tuổi đi ra từ sâu trong sơn cốc, hô một tiếng về phía bên này, giọng không lớn, ngữ khí cũng tương đối ôn hòa.
Tô Triệt chui ra từ đáy cự thạch, thoáng sửa sang lại áo bào rách nát một chút, cung kính hành lễ nói:
- Đệ tử Tô Triệt, bái kiến sư thúc.
Vì sao lại gọi hắn là sư thúc.
Đây là vì thông qua trí nhớ, Tô Triệt đã nhận ra đạo phục trên người hắn chính là trang phục Thiên Huyền Tông, theo hai đạo tiêu chí ngân tuyến trên cổ áo và ống tay áo thì hẳn là nội môn đệ tử của Thiên Huyền Tông, theo như quy củ thì ký danh đệ tử như mình quả thật phải gọi hắn là sư thúc.
Sau này nếu may mắn trở thành ngoại môn đệ tử, mới đủ tư cách hô người ta một tiếng sư huynh.
- Ngươi là đệ tử tự tu của phái ta?
Ánh mắt đạo nhân trẻ tuổi lóe sáng, hắn hỏi:
- Thoạt nhìn ngươi bị thương không nhẹ, sao lại một mình chạy vào Huyết Mạc sơn mạch này thế, không biết nơi này có yêu thú cực kỳ lợi hại sao?
- Đệ tử là vì hoàn thành nhiệm vụ sư môn, muốn tích lũy điểm cống hiến, vậy nên mới mạo hiểm đi vào nơi này. Chỉ cầu... Chỉ cầu được đánh cược một lần cuối cùng, phải hoàn thành hai loại điều kiện để chính thức nhập môn trước mười lăm tuổi, mới có hi vọng, mới có hi vọng...
Tô Triệt khàn giọng, mở miệng nói chuyện phi thường khó khăn. Vốn đã mất máu quá nhiều, sau khi trọng thương lại liên tục vài ngày không được uống giọt nước nào, lúc nói chuyện, cuống họng đau như bị dao cắt vậy.
- Ta biết rồi, ngươi không cần nói nữa.
Đạo nhân trẻ tuổi khoát tay áo, trong mắt hiện lên một tia đồng tình. Tương đối mà nói, mình cũng coi như may mắn, tu luyện đến nay cũng không gặp phải quá nhiêu khốn khổ, trắc trở, đã sớm nghe nói, tình cảnh của những đệ tử tự tu thường thường đều phi thường thê lương...
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một cách nói thôi, hắn là một người có lòng nhân ái, nhưng con đường tu tiên, không cần đồng tình hoặc là bị đồng tình.
Đạo nhân trẻ tuổi nhíu mày, thoáng suy tư rồi nói:
- Cũng thế, mặc dù là đệ tử tự tu, nhưng cũng coi như đồng môn đồng tông, gặp nhau ở sơn dã tức là hữu duyên, ngươi đã gọi ta một tiếng sư thúc, ta liền giúp ngươi một phen vậy.
Dứt lời, run tay vung ra ba loại vật phẩm, treo trên bầu trời sau đó bày lên một tảng đá trước mặt Tô Triệt.
- Bằng vào lực lượng của mình đi ra khỏi Huyết Mạc sơn mạch thì ngươi sẽ thông qua khảo hạch của ta, cầm tín vật ta đưa cho ngươi, trở về sơn môn, ta sẽ đề cử ngươi tiến vào ngoại môn, trở thành đệ tử chính thức của phái ta.
Đạo nhân trẻ tuổi, thân là nội môn đệ tử trong môn phái, quả thật có quyền đề cử đệ tử ngoại môn.
- Đa tạ sư thúc...
Tô Triệt thi lễ thật sau, cố nén đau xót, cố sức cúi đầu
Không kịp nghe hắn nói lời cảm tạ, đạo nhân trẻ tuổi đã bay lên trời, ngự kiếm mà đi.
Đến như điện, đi như cầu vồng, nhân vật bực này, phong thái bực này, Tô Triệt nhìn thấy không khỏi có chút ngây người.
Đây chính là một Tu tiên giả chính thức...
- Coi như là một người tốt của Tu Tiên giới.
Hít một hơi thật sâu, Tô Triệt cúi đầu xuống nhìn ba vật phẩm trên tảng đá, theo thứ tự là môt thanh đoản kiếm, một bình sứ nhỏ, một khối ngọc bài.
Đoản kiếm dài hơn một thước, vừa hay giải mối nguy của Tô Triệt, hoang sơn dã lĩnh, hắn vốn đang lo lắng không có vũ khí nào để phòng thân. Đoản kiếm này thoạt nhìn phẩm chất không kém, khí cụ do Tu tiên giả lấy ra dù không phải là pháp khí uy lực cường hãn thì cũng là thần binh thế tục chém sắt như chém bùn.
Bình luận truyện