[Dịch] Tiên Nghịch

Chương 9 : Hạ nhai

Người đăng: 

.
Mấy ngày kế tiếp, hắn đói bụng liền lấy phi điểu bị hút vào nơi đây chàng chết làm thức ăn, mỗi ngày phần lớn thời gian đều cẩn thận quan sát thạch châu, mỗi lần đều là dung hạt sương xuất hiện trên mặt lau cánh tay, dần dần cánh tay hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, đối với hạt sương này, hắn cực kỳ lưu ý, dùng một đầu lâu phi điểu tích lũy không ít. Một ngày này, hắn đem hạt sương đều đặn tích lũy nhiều ngày đổ vào trong một mảnh quần áo, thận trọng đem thạch châu bọc ở trong đó, đeo ở trên cổ túm vài, sau khi xác định sẽ không rơi xuống, thừa dịp thời gian hấp lực gián đoạn đi đến cửa động, hung hăng cắn răng một, đem phần lớn quần áo trên người đều xé rách, cột lại với nhau, một đầu cố định ở hòn đá bên cạnh, một đầu cột vào trên lưng, thật cẩn thận hướng phía dưới bò xuống. Ước chừng hạ xuống năm sáu trượng, đột nhiên bị trợt tay, thân thể hắn nhanh chóng rơi xuống, cũng may quần áo hơi chắc chắn, thân mình hắn lay động, rất nhanh chộp vào một cây khô mọc lan ra, lúc này mảnh quần áo từ chính giữa đứt đi, đoạn kia buộc ở hắn trên lưng lảo đảo ở giữa không trung phất phơ. Trên trán Vương Lâm toát ra mồ hôi lạnh, nhìn xuống phía dưới, ước chừng còn có hai mươi trượng cao, hắn một tay nắm lấy nhánh cây, tay kia thì nhanh chóng nắm mảnh quần áo, gian nan buộc chặt ở trên nhánh cây, lúc này mới thở một hơi. Nhúc nhích thân thể thật cẩn thận, hồi lâu sau rốt cục lại tới gần tường vách núi, tiếp tục hướng phía dưới bò xuống. Mãi cho đến khoảng cách chân núi mấy trượng thì, mảnh quần áo của hắn đã dùng đến cực hạn, Vương Lâm không cần nghĩ ngợi nhanh chóng hướng phía dưới nhảy xuống. Mảnh quần áo không chịu nổi sức nặng lần nữa đứt đi, bất quá cũng thoáng giảm bớt một chút tốc rơi xuống độ của Vương Lâm, gió mạnh đập vào mặt, lại là nhánh cây khô liên tiếp gãy đứt, trong nháy mắt lúc rơi xuống đất, hắn khó khăn khống chế thân thể, đầu ngón chân chạm đất đầu tiên, thân thể nương theo lực đẩy mạnh mẽ vọt tới trước như bao lăn trên mặt đất một vòng. Tảng đá trên mặt đất giống như một thanh đao nhọn, đều đâm vào bên trong thân thể hắn, ngăn cách vết thương với từng dòng máu. Nhất là đùi phải lại bị một hòn đá sắc nhọn đâm trúng, theo miệng vết thương có thể thấy được dày đặc bạch cốt. Vương Lâm hô hấp dồn dập, ánh mắt buông lỏng, hắn gian nan đem thạch châu bọc ở trong mảnh vải từ trên cổ ngậm ở miệng, đầu lưỡi hút lấy hạt sương ẩm ướt ở trên mặt, một lát sau đó, hắn giãy dụa ngồi dậy, hai tay run run cởi bỏ mảnh vải, đối với vết thương đùi phải dùng sức vắt một, vài giọt chất lỏng rơi xuống. Miệng vết thương truyền đến từng trận cảm giác mát, làm xong tất cả chuyện này, hắn suy yếu té trên mặt đất, âm thầm cầu nguyện ở trước khi chính mình khôi phục đừng có dã thú nào lại đây. Đúng lúc này, bỗng nhiên từ nơi xa truyền đến một tiếng gọi ầm ĩ. - Thiết Trụ, ngươi ở đâu? Vương Lâm ngẩn ra, cẩn thận nghe lại, này rõ ràng là âm thanh của cha hắn, không kịp suy nghĩ, hắn lập tức dùng sức lực toàn thân hô lên: - Cha, ta ở đây! Một đạo cầu vồng nhanh chóng từ phía xa đến đây, ở vách núi phía trên Vương Lâm quanh quẩn một vòng tốc độ nhanh như chớp hạ xuống, sau khi kiếm quang tiêu tán, đệ tử Hằng Nhạc Phái họ Trương kẹp bên hông mang theo cha Thiết Trụ, cau mày nhìn về phía Vương Lâm. Cha Thiết Trụ nhìn đến con mình, lập tức thương tâm rơi lệ, chạy đến bên cạnh Vương Lâm ôm lấy hắn, khóc ròng nói: - Thiết Trụ a, ngươi đây là tội gì, ngươi như thế nào nghĩ không thông chứ, ngươi có hay không nghĩ tới nếu như ngươi chết đi, cha mẹ làm sao sống a. Vương Lâm ngẩn ra, suy nghĩ một chút, hiểu được cha đúng là hiểu lầm mình muốn tự sát, lại nhìn thấy vết thương trên người cùng với bộ dạng chật vật, không khỏi cười khổ đứng lên. Đệ tử họ Trương ánh mắt đảo qua Vương Lâm, ngẩng đầu nhìn một chút phía trên, phát hiện mảnh vải quần áo, thân mình khẽ động nhảy lên, vài lên xuống liền trèo đến vị trí mỏm đá huyệt động, lúc này lực hút đột nhiên xuất hiện, hắn sắc mặt cả kinh, nhưng lập tức liền khôi phục như thường, cũng không để ý lực hút kia, ở bên trong nhìn qua một tý nhẹ nhàng hạ xuống, trầm giọng nói: - Đứa nhỏ nhà ngươi là muốn tự sát, kết quả bị phong nhãn thiên nhiên hình thành hút vào, lúc này mới không ngã chết, hiện tại đã tìm được Vương Lâm, chờ trở lại môn phái việc này do trưởng lão định đoạt. Nói xong, hắn vung tay áo, bắt lấy phụ tử Vương Lâm hai người, nhanh chóng rời khỏi nơi đây, không lâu sau đó đã hạ xuống đỉnh núi Hằng Nhạc Phái, theo thềm đá nhẹ nhàng đi lên đỉnh. Trở lại nơi cũ, Vương Lâm tâm tình phức tạp, trên đỉnh núi mấy người đứng thẳng, cũng đều mang vẻ mặt chán ghét, đệ tử họ Trương vội vàng tiến lên ở bên tai một người trong đó nói vài câu, người nọ chau mày, âm thanh lạnh lùng nói: - Người nếu đã tìm trở về, liền đưa đến phòng khách cùng mẫu thân hắn gặp mặt đi. Ở trong phòng khách, mẫu thân Vương Lâm nhìn thấy con mình, lập tức lệ rơi đầy mặt, ôm lấy hắn nức nở oán trách, trải qua cha mẹ kể lại, Vương Lâm lúc này mới biết đầu đuôi sự việc. Sau khi hắn bỏ nhà trốn đi, cha mẹ lập tức trở lại Vương thị gia tộc tìm Tứ thúc hắn, ba người lo lắng an nguy của hắn, tìm đến phụ thân Vương Trác, ngại cho Tứ thúc hắn cường ngạnh, phụ thân Vương Trác không tình nguyện liên hệ gia tộc tất cả thân thích, liên hợp kêu oan Hằng Nhạc Phái, khẩn cầu trợ giúp tìm kiếm. Hằng Nhạc Phái cũng là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, vốn không muốn để ý tới, nhưng Vương Lâm dù sao cũng bởi vì không được thu nhận mà bỏ nhà đi, nếu như thực sự có chuyện không hay xảy ra, bọn họ tuy rằng không thèm để ý sinh tử của một phàm nhân, nhưng việc này nếu truyền bá ra ngoài, tất cả thôn dân chung quanh miệng truyền miệng, sợ rằng sau này không có bao nhiêu cha mẹ sẽ để đứa nhỏ đến trắc thí, cân nhắc nhiều lần, bọn họ phái ra mấy người ở phụ cận tìm kiếm, phụ thân Vương Lâm lo lắng, liền đi theo. Thế nên mới có một màn trước đó. Không qua bao lâu, có người đưa tới chén thuốc, mẹ Thiết Trụ vội vàng cảm ơn, cẩn thận đưa đến trong miệng Vương Lâm, thuốc này không thẹn là tiên nhân môn phái làm ra, hiệu quả vô cùng tốt, sau khi uống xong Vương Lâm cảm giác thân thể thoáng liền khôi phục không ít, vết thương đau đớn cũng dịu đi rất nhiều. Lời nói quan tâm của cha mẹ không ngừng truyền vào trong tai Vương Lâm, hắn vốn định giải thích, nhưng nghĩ lại cha mẹ không hẳn sẽ tin tưởng. Giờ này khắc này, ở trong đại điện Hằng Nhạc Phái, vài nội môn trưởng lão ngồi ở một bên, nghe nam tử họ Trương kể lại quá trình tìm được Vương Lâm, sau một hồi một lão giả mặt hồng vỗ bàn, bất mãn nói: - Sinh tử của phàm nhân cùng người tu đạo chúng ta có quan hệ gì đâu? Nhìn xem tu chân môn phái Triệu quốc, có người nào giống chúng ta như vậy không ra thể thống gì, vì một đứa nhóc không được tuyển trúng ầm ỉ tự sát lại còn phái người đi tìm. Thật sự là mất mặt a! Bên cạnh một trung niên nhân sắc mặt lạnh như băng, thầm than một tiếng, trầm giọng nói: - Mã trưởng lão nói rất đúng, nhìn về Triệu quốc các phái, chỉ có Hằng Nhạc chúng ta lố bịch nhất, nhưng đứa nhỏ kia nếu chết ở phụ cận Hằng Nhạc Phái chúng ta, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến việc thu đệ tử sau này, đến lúc đó phụ mẫu người ta lại nghĩ đứa nhỏ không được thu nhận liền có thể sẽ ôm ý niệm tìm chết trong đầu, vậy còn dám đem đứa nhỏ tới đây. Một cẩm bào lão giả, cầm lấy chén trà uống một ngụm, không nhanh không chậm nói: - Kỳ thật nói trắng ra là, cũng không phải bởi vì Hằng Nhạc Phái chúng ta xuống dốc sao, cần từ trong số lượng lớn phàm nhân lựa chọn đệ tử thích hợp tu tiên sao, hắc hắc, nếu là đặt ở 500 năm trước, quản hắn sống chết, chúng ta cũng không cần để ý tới ý kiến của phàm nhân. Cuối cùng một lão giả mặt đầy nếp nhăn, thở dài một tiếng, chậm rãi nói: - Thiếu niên kia có thể tự sát một lần, rất có thể còn sẽ tự sát lần thứ hai, mà thôi, để tiết kiệm phiền toái về sau, cũng phá lệ thu hắn làm ký danh đệ tử đi. Nói xong, hắn liếc xéo nhìn trung niên nhân, nhắm lại hai mắt không thèm nói nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang