[Dịch] Tiên Nghịch
Chương 65 : Tang Môn
.
Hoàng Long chân nhân sờ sờ túi trữ vật, ngẩng đầu nhìn về phía phái Hằng
Nhạc, vẻ mặt oán hận. Đạo Hư đứng ở bên cạnh hắn thở dài nói:
-Chưởng môn sư huynh, cuối cùng cũng có một ngày, chúng ta có thể quay trở lại phái Hằng Nhạc.
Hoàng Long chân nhân cười khổ, nói:
-Tử Nhạc tiên kiếm, là của Lưu sư tổ giao cho khi ta chấp chưởng môn
phái. Khi đó ta từng nói, kiếm còn người còn, mà bây giờ thì…Ôi!
Bên cạnh là lão già mặt đỏ họ Mã, trầm giọng nói:
-Chưởng môn sư huynh, Huyền Đạo Tông có lão quái Nguyên Anh Kỳ, chúng ta
không địch lại là phải. Loại chuyện này, không thể tự trách mình được.
Nước Triệu này trong Tu Chân Giới, từ trước đến nay đều là như thế này,
mạnh được yếu thua, nhớ năm đó lúc phái Hằng Nhạc chúng ta một nhà làm
mưa làm gió, cũng không phải đã trải qua không ít chuyện tương tự thế
này rồi.
Hoàng Long chân nhân thầm than một tiếng, ngơ ngẩn không nói.
Vương Lâm ở một góc bên cạnh khoanh chân ngồi xuống, nhìn về phía phái
Hằng Nhạc ở xa, biến đổi lớn này đột nhiên phát sinh, làm cho hắn trở
tay không kịp, trong lòng lo lắng nhất chính là cha mẹ của mình.
Trầm Ngâm một chút, tận đáy lòng hắn cảm thấy bất an. Hắn sợ những tên
đệ tử kia của Huyền Đạo Tông, sẽ tìm được chỗ ở của cha mẹ hắn mà báo
thù. Nghĩ tới đây, trong mắt Vương Lâm hàn quang chợt lóe. Hắn không
muốn giết người, nhưng những tên này nếu dám động đến cha mẹ hắn, hắn sẽ
không ngại mà giết chết bọn họ.
-Việc này thì được, Vương Lâm, ngươi phải sớm nên làm như vậy đi, ha ha.
Không phải là giết người sao? Có cái gì đáng ngại đâu, lão phu có một
vạn phương pháp có thể làm cho người ta muốn sống không được mà muốn
chết cũng không xong đây.
Tư Đồ Nam ở trong đầu của Vương Lâm, kêu gào ầm ĩ nói.
-Giết người không phải là phương giáp giải quyết vấn đề, giết một người
còn có một người thứ hai, trừ khi ta có thể đem tất cả đám đệ tử Huyền
Đạo Tông bị ta đánh bại mà giết chết.
Vương Lâm cau mày, nói với Tư Đồ Nam ở trong lòng.
-Chuyện này có gì là khó đâu, ta truyền cho ngươi một cái pháp thuật,
gọi là thuật Khôi Lỗi, ngươi chỉ cần bắt được một người của đối phương,
thì có thể luyện hóa tươi sống, chế tạo thành một con Khôi Lỗi chỉ nghe
theo lệnh ngươi. Thế nào, như vậy thì ngươi có thể yên tâm chẳng cần lo
lắng nữa rồi, đi thôi nào.
Tư Đồ Nam lập tức giật dây nói.
Đang nói, tên mập ở Kiếm Linh các chạy lại, đặt mông ngồi xuống bên cạnh, cười khổ nói với Vương Lâm:
-Đại sư huynh, đệ là Hoàng Đại Sơn, sau này chiếu cố sư đệ một chút nhé.
Vương Lâm nhìn đối phương một cái, còn chưa kịp nói, thì đệ tử họ Trương mặc đồ đen ở bên cạnh đã đi tới, nói:
-Hoàng Đại Sơn, ngươi có thời gian tu luyện lâu hơn, còn bảo người ta chiếu cố nhiều tới ngươi nữa à!
Hoàng Đại Sơn mặt mày nhăn nhó, nói:
-Môn phái đã mất, trong đám đệ tử của chúng ta bây giờ thì chỉ có Vương
Lâm đại sư huynh là lợi hại nhất, ta có tu luyện thế nào, cũng không
bằng được huynh ấy, còn không nhanh làm một tiểu đệ đi à.
Đệ tử Trương Tính xoay người nhìn Vương Lâm, nhịn không được mà nhớ đến
cảnh nhiều năm về trước đem theo ba người thiếu niên đi lên núi, rồi thở
dài, nói:
-Vương Lâm, ngươi tiến bộ thật là bất ngờ, Trương mỗ bội phục.
Vương Lâm cười khổ không nói, hắn đối với Trương sư huynh, trong lòng
vẫn rất kính trọng. Huynh ấy là một trong những người mà từ trước tới
giờ chưa từng trêu chọc một câu nào, mà lại là một đồng môn thường hay
đốc thúc hắn tu luyện.
Lúc này, Lữ Tung cau mày đi về phía ba người, nói:
-Trương Đức Khôn, mấy năm không gặp, ngươi đã đến tầng thứ sáu Ngưng Khí Kỳ rồi, còn nhớ rõ ước hẹn mười năm trước không?
Ánh mắt sư huynh họ Trương lóe lên, nhìn chằm chằm Lữ Tung, nói:
-Đương nhiên là nhớ rõ.
Lữ Tung thở dài, ngồi ở bên cạnh, vỗ vỗ vào vai Vương Lâm, nói:
-Vương Lâm, phái Hằng Nhạc đã hữu danh vô thực rồi, ta nói một câu khó
nghe, nếu ngươi ở lại Huyền Đạo Tông, thì có nhiều cơ hội phát triển hơn
là đi theo ra đây.
Nói xong, hắn lại cười khổ nói với đệ tử họ Trương:
-Trương Đức Khôn, tính nóng của ngươi vẫn còn như trước, cái ước hẹn chó
má gì mười năm trước chứ, bây giờ môn phái đã mất, chúng ta cũng lưu
lạc chân trời góc biển, ôi.
Vương Lâm nhìn vào mắt Lữ Tung, vai khẽ động, né tránh tiếp xúc với đối phương, nói:
-Lữ Tung sư huynh cũng không ở lại với Huyền Đạo Tông sao?
Lữ Tung lắc đầu, nói:
-Đừng gọi ta là sư huynh nữa, dựa theo quy củ, ta phải gọi ngươi là sư
huynh mới đúng. Ta không thể ở lại Huyền Đạo Tông, hì hì, nếu ta ở lại
chỗ đó, cả đời này sẽ không có tiền đồ gì cả. Huyền Đạo Tông, ta đắc tội
với nhiều người lắm!
Trương Đức Khôn lạnh lùng nói:
-Ngươi đâu chỉ đắc tội với nhiều người của Huyền Đạo Tông, ở phái Hằng Nhạc cũng đâu có ít.
Lữ Tung ngẩng đầu, nhìn Trương Đức Khôn, bình thản nói:
-Trương sư đệ, trước khi ta trở thành đệ tử nòng cốt, quả thật là chọc
giận rất nhiều người. Nhưng đây đều là những chuyện đã qua, còn nhắc lại
làm gì. Năm đó số người đệ tử nòng cốt chỉ có một, ta cũng là bất đắc
dĩ, Trương sư đệ, ta ở đây xin lỗi ngươi.
Trương Đức Khôn mặt lạnh như băng, không nói gì cả. Năm đó trong cuộc tỉ
thí tuyển chọn đệ tử nòng cốt, hắn và đối phương là một người quen cùng
tranh đoạt. Nhưng cuối cùng thì trước khi thi đấu Lữ Tung xuất hiện, dễ
như bỡn mà đánh hắn bị thương, đó là trận đấu ở ngày thứ hai hắn lại
thua.
Khi đó Lữ Tung có nói với hắn, nếu không phục, mười năm sau có thể tìm hắn thử lại một lần nữa.
Lữ Tung thành khẩn nói:
-Trương sư huynh, những chuyện đã qua ta nhất định sẽ tìm biện pháp đền
bù. Bây giờ thì môn phái xảy ra chuyện, những đệ tử chúng ta nhất định
phải đoàn kết lại, những người đệ tử khác từ tầng năm Ngưng Khí Kỳ trở
xuống thì không nói. Trong bốn người chúng ta, Hoàng Đại Sơn là tầng năm
Ngưng Khí Kỳ, Trương Đức Khôn là tầng sáu, ta tầng tám, Vương Lâm ngươi
là?
Vương Lâm thấy tất cả mọi người đều nhìn về mình, thì hơi trầm ngâm, thản nhiên nói:
-Tầng mười bốn Ngưng Khí Kỳ.
Lời vừa nói ra, ba người ở bên cạnh đều hít sâu một hơi, nói không ra
lời. Bọn họ biết Vương Lâm rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh mẽ đến mức
như vậy.
Lữ Tung miệng lưỡi khô cứng, khổ tâm nói:
-Chúc mừng Vương sư huynh, có thể sẽ tiến vào Trúc Cơ Kỳ, đến lúc đó ta phải gọi huynh là trưởng lão rồi.
Trương Đức Khôn nhìn Vương Lâm thật lâu, rồi thở dài. Tên mập Hoàng Đại Sơn, thì hai mắt tỏa sáng.
Những đệ tử khác ở xung quanh, thỉnh thoảng chú ý đến bốn người bọn họ,
có người thính tai, nghe được câu nói vừa rồi của Vương Lâm, nhất thời
biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, lại càng tôn kính.
Lữ Tung thở sâu, nói:
-Vương Lâm sư huynh, bốn người chúng ta bây giờ xem như là đỉnh cao nhất
ở trong hàng ngũ đệ tử của môn phái. Sau này thì huynh chính là đại sư
huynh của bốn người chúng ta. Ta thứ hai, Trương Đức Khôn tiếp theo, sau
cùng là Hoàng Đại Sơn, chúng ta trao đổi tu luyện lẫn nhau là được rồi,
cùng nhau tạo thành một khối, ngươi thấy thế có được không?
Vương Lâm trầm ngâm một chút, còn chưa kịp nói, Hoàng Đại Sơn đã lập tức tán thành hai tay, nói:
-Nhị sư huynh nói rất đúng, nên làm như vậy.
Trương Đức Khôn có chút do dự, cũng gật đầu nói:
-Trong hàng ngũ đệ tử môn phái, cũng cần có một người đầu lĩnh. Như vậy
mới có thể trợ giúp trưởng bối khỏi ưu sầu, để cho bọn họ an tâm tu
luyện.
Vương Lâm nhìn thấy hai người bọn họ đồng ý, hắn đối với việc này vốn là
không có khả năng, trong lòng cũng không có dự định nào khác, vì vậy
cũng không từ chối, gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, Lưu Văn Cử và lão phu nhân họ Vương, mở hai mắt ra.
Bình luận truyện