[Dịch] Tiên Nghịch
Chương 47 : Tỷ thí (1)
.
Vương Lâm cười khổ, nói:
- Anh Biến kỳ...đối với vãn bối mà nói vẫn còn quá mơ hồ.
- Thối lắm! Có một tuyệt thế cao thủ của Lục cấp Tu Chân quốc như ta
giúp đỡ ngươi thì Anh Biến đã là cái gì? Tuy lão tử không thể đi ra,
nhưng trong mấy chục năm qua, mỗi lần ngươi ngồi xuống ta lại dùng tinh
hoa nguyên anh của bản thân giúp ngươi củng cố trụ cột. Nếu không với
thiên tư của ngươi, cho dù là ba mươi năm cũng đừng hòng đạt tới được
đẳng cấp này.
Hơn nữa ngươi hấp thu tinh hoa nguyên anh của ta. Nếu không gặp phải cao
thủ có đẳng cấp tương đương với ta thì chẳng người nào có thể nhìn thấu
tu vi của ngươi.
Hơn nữa, có hạt châu đó ở trong tay, ngươi còn sợ cái gì hả? Mẹ nó chứ!
Lúc đầu, lão tử chính vì việc xuất hiện của nó mà mấy bao nhiêu công
sức, còn bị người ta phá hủy thân thể, suýt chút nữa thì hồn phi phách
tán. Vất vả lắm mới chui vào trong hạt châu để trốn. Vốn định tìm một
thân thể để đoạt xá, nhưng cái hạt châu chết tiệt này lại không có thân
thể nào chui vào được mà ta cũng không thể ra ngoài.
Lão tử cũng chẳng muốn lừa một tên tiểu bối như ngươi. Lúc đầu, sau khi
thấy ngươi đi vào, ta vốn định chiếm lấy thân thể ngươi. Nhưng khi đó
mới phát hiện ra là không thể làm được việc đó. Nó giống như một cái
lồng giam làm cho ta không thể rời khỏi.
Ta nghiên cứu bao nhiêu năm cuối cũng mới biết được phải sau khi hạt
châu này nhận chủ mới nay sinh một ít tác dụng. Đến khi đó ta mới có thể
đi ra ngoài.
Năm đó, sau khi ta có được hạt châu, chưa kịp tìm hiểu thì bị người ta
đuổi giết. Phải có đủ năm loại nguyên tố ngũ hành thì hạt châu này mới
có thể nhận chủ. Mà như vậy thì ít nhất tu vi cũng phải đạt tới Anh Biến
kỳ mới có thể giúp ta đi ra. Ôi! Tiểu tử! Ngươi coi như nảy sinh lòng
tốt, tu luyện nhanh lên một chút đi. Đến lúc đó, giúp lão tử tìm một
thân thể tốt để cho ta đoạt xá. Đại ân đại đức của ngươi, Tư Đồ Nam ta
xin khắc ghi cả đời. Sau này, có ta bảo vệ cho, tiểu tư ngươi có thể
thoải mái cả ngày.
Nói xong, giọng của Tư Đồ Nam không còn sự cứng rắn như trước nữa mà có vẻ muốn khóc.
Vương Lâm trầm mặc một chút. Vừa định nói chuyện, đột nhiên thanh âm của Tư Đồ Nam lại vang lên.
- Tiểu tử! Có người tới. Ta cho ngươi ra ngoài.
Đột nhiên, cảm giác bị xé rách lại xuất hiện. Thân thể Vương Lâm chấn động một cái, liền mở mắt ra.
Hắn dụng thần thức đảo qua một vòng liền phát hiện có hai tên nội môn đệ
tử, bao gồm một nam một nữ đang lén lút đi đến. Khi cách Vương Lâm
khoảng chừng mười trượng, bọn họ dừng lại, ôm chặt lấy nhau, nói vài lời
ngọt ngào. Một lúc sau, có tiếng rên rỉ từ phía hai người phát ra xung
quanh.
Hai người này Vương Lâm nhìn rất quen mắt, hình như đã cùng tham gia tập
huấn thì phải. Hắn cảm thấy tò mò nhìn một lúc, ngắm nghía thân thể nữ
tử một lúc lâu rồi mới luyến tiếc bỏ đi.
Sau khi về đến phòng, Vương Lâm mới nghĩ tới những lời nói của Tư Đồ
Nam. Mặc dù, hắn cũng không tin lắm, nhưng những điều liên quan tới cấp
bậc quốc gia tu chân lại khiến cho hắn mở mang thêm đầu óc. Những điều
như thế chắc chắn đối phương cũng chẳng nói dối làm gì.
Ba ngày sau, tỷ thí giữa Hằng Nhạc phái và Huyền Đạo tông chính thức bắt đầu.
Đây là một truyền thống diễn ra trong thời gian dài giữa hai phái. Vì
vậy cũng chẳng có gì quá phô trương. Địa điểm tỷ thí là ở Thương Tùng
phong, một trong những ngọn núi thuộc Hằng Nhạc sơn.
Một cây cầu bằng đá nối giữa hai ngọn núi. Trước đây, Vương Lâm đã từng
ngắm Thương Tùng phong mấy lần. Nhưng xung quanh ngọn núi vốn có mây mù
che khuất nên không thể nhìn rõ.
Thương Tùng phong là một trong những địa điểm quan trọng của Hằng Nhạc
phái. Linh khí nơi đây vô cùng sung túc, không kém gì vị trí hai vị sư
tổ Kết Đan kỳ đang bế quan tu luyện.
Ở một vị trí bằng phẳng trên đỉnh Thương Tùng sơn, có một chỗ được làm
phục vụ cho cuộc tỷ thí. Bốn bên dựng tám cây cột to bằng đá trắng. Trên
mỗi cây cột lại có khắc những gì huy hoàng trong lịch sử của Hằng Nhạc
phái.
Khi đến đây có thể cảm nhận một luồng hơi thở nhè nhẹ chậm rãi tỏa ra từ
tám cây cột đá. Khi luồng hơi thở đó vừa xuất hiện lập tức chuyển thành
sát ý ngập trời, hơi lạnh thấu xương, chấn nhiếp lòng người.
- Hoàng Long đạo hữu. Mỗi lần nhìn thấy tám cây cột này của tệ phái, tại
hạ lại có một cảm xúc khác nhau. Thật xứng danh với hai chữ trọng bảo
của tu chân giới Triệu quốc. - Âu Dương lão nhân thở dài, nói. Lão vung
tay áo lên, nét mặt nghiêm túc hóa giải luồng sát khí do cây cột đá phát
ra đang đập đến mặt.
Phía sau hắn, nét mặt đám đệ tử Huyền Đạo tông liền trở nên thoải mái
hơn. Lúc vừa rồi, luồng hơi thở do tám cây cột đá tỏa ra, khiến cho bọn
họ suýt nữa thì không chịu nổi. Mãi cho đến khi Âu Dương lão nhân hóa
giải, cảm giác đó mới từ từ biến mất.
- Âu Dương đạo hữu. Đây là bảo bối do đích thân tổ sư Hằng Nhạc phái
chúng ta chế tạo. Trong phạm vi trăm trượng xung quanh nó, nếu không
phải là đệ tử của Hằng Nhạc phái chúng ta đều bị ảnh hưởng của sát ý.
Điều đó chắc Âu Dương lão hữu cũng biết. Vì vậy mà xin thứ lỗi. - Hoàng
Long chân nhận lạnh nhạt nói xong, hai tay liền kết thành pháp ấn, mặc
niệm khấu quyết. Bất chợt từng chùm ánh sáng nhu hòa từ tám cây cột đá
tràn ra xung quanh. Đám mây mù vẫn bao phủ trên Thương Tùng sơn như bị
bàn tay của một con quái vật to lớn xua tan, để lộ ra khung cảnh vốn có
của nó. Sát ý ngập trời cũng hoàn toàn biến mất.
Phía sau hắn, tất cả đám đệ tử nội môn đều siết chặt tay lại.
- Không sao! Như vậy cứ theo quy định từ trước đến giờ. Trận đầu tiên do
Huyền Đạo tông phái người. Liễu Phong! Ngươi ra đi. - Âu Dương lão nhân
xoay người, cùng với hai vị trưởng lão đứng đằng sau, trao đổi một
chút. Sau đó lão mới mở miệng nói.
Liễu Phong chính là một người có Thủy linh căn của Huyền Đạo tông. Hắn
hơi mỉm cười, hít một hơi thật sâu. Bàn chân điểm một cái, thân thể hắn
liền giống như một tia chớp lao lên, đứng giữa đài, cao giọng nói:
- Huyền Đạo tông Liễu Phong, xin lãnh giáo Hằng Nhạc phái.
Vương Lâm đi theo sau Tôn Đại Trụ. Trên lưng hắn có đeo một thanh phi
kiếm rất to đang lóe lên kim quang. Trên người hắn mặc một bộ quần áo
màu đỏ của đám đệ tử, nhìn qua cũng rất uy phong.
Đối với trang phục của đồ đệ, Tôn Đại Trụ rất hài lòng. Từ sau khi Vương
Lâm đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí kỳ, hắn cũng không còn chán ghét
với tên đồ đệ này nữa. Tuy chưa hẳn là đã thích nhưng ít nhân thì cũng
đối đãi hắn giống như một tên đệ tử rồi.
Tất nhiên, tất cả cũng còn phải xem tu vi của Vương Lâm thế nào. Nếu qua
một thời gian mà hắn vẫn ở tầng thứ ba thì có lẽ Tôn Đại Trụ lại ghét
như cũ.
Trong ba ngày qua, Vương Lâm gần như không hề đi ra ngoài. Phần lớn thời
gian của hắn đều ở trong Mộng Cảnh trao đổi với Tư Đồ Nam.
Qua nhiều lần nói chuyện với nhau, hắn cũng hiểu thêm được một chút về
Tư Đồ Nam. Theo hắn biết thì Tư Đồ Nam chính là cường giả của Chu Tước
quốc, một lục cấp tu chân quốc. Tu vi của lão sâu không thể lường được.
Lão vốn là người vô cùng kiêu ngạo ngang ngược, động một tí là giết
người đoạt bảo.
Lúc này, không gian xung quanh vì sự xuất hiện của Liễu Phong mà hết sức
im ắng. Hoàng Long chân nhân liếc mắt nhìn Liễu Phong một cái sau đó
trầm giọng nói:
- Triệu Long! Ngươi ra đi.
Bình thường, trong số đám đệ tử nội môn, Triệu Long vẫn trầm mặc ít nói.
Trải qua tập huấn là một trong những đệ tử hiếm hoi đạt tới tầng thứ
sáu.
Ngay trận đầu tiên, Hằng Nhạc phái đã cho đệ tử đạt tới tầng thứ sáu Ngưng Khí kỳ ra để giao chiến là chuyện rất ít khi xảy ra.
Âu Dương lão nhân cũng chẳng để ý, mỉm cười nói:
- Liễu Phong! Trận này, ta cho phép ngươi sử dụng năm thành tu vi.
Bình luận truyện