[Dịch] Tiên Nghịch

Chương 2085 : Thiếu một người.

Người đăng: 

.
Thái Cổ Thần Cảnh là thứ gì! Đây là một nghi vấn của gần như tất cả những người tu chân trên Tiên Cương Đại Lục. Cho dù là Đại Thiên Tôn đối với rất nhiều câu hỏi rốt cuộc Thái Cổ Thần Cảnh là thứ gì? tới từ nơi nào cũng đều không có đáp án. Tuy có không ít người đã từng tiến vào Thái Cổ Thần Cảnh, nhưng sau khi họ trở về ngay cả bản thân cũng không rõ đó là địa phương nào. Vương Lâm nhìn xung quanh, bầu trời toàn một màu đỏ, không có tinh thần, không có nhật nguyệt, nhưng có một ánh sáng nhu hòa, mặt đất có hình tròn, ở nơi này, thần thức của hắn bị hạn chế, không thể tản ra tràn ngập cả đại lục. Hắn chỉ có thể nhìn thấy những núi non tung hoành ở gần đó, còn có những khe nứt cực kỳ dài. Đi trên mặt đất này, Vương Lâm trầm mặc, ánh mắt hắn lộ ra một vẻ mê man và quen thuộc, yên lặng đi về phía trước. Ở bên ngoài một khe nứt ở phía trước. Vương Lâm dừng lại, hắn cúi đầu nhìn cái khe trên mặt đất. Cái khe này thẳng tắp, không uốn lượn một chút nào. Nhưng bị một đường kiếm chém mở ra. Từng trận hắc khí nhàn nhạt từ trong cái khe lan ra, sau khi bay lên không liền biến mất. Từ nơi này nhìn vào sâu bên trong cái khe chỉ thấy một màu tối đen, dường như là không có một bóng dáng gì. Vương Lâm trầm mặc ít lâu, thân thể từng bước đi về phía trước, vượt qua cái khe khổng lồ này, đi về phía xa hơn. Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu. Vương Lâm nhìn thấy càng nhiều cái khe hơn, càng nhiều núi non hơn. Những cái khe này có hình dáng tương tự nhau, đều thẳng tắp giống như là một đường kiếm chém. - Mặt đất hình tròn. Vương Lâm thì thào, hai mắt lóe lên, thân thể chậm rãi bay lên không, hướng lên bầu trời nơi đây chậm rãi bay lên. Theo hắn càng bay lên cao, dần dần mặt đất ở dưới chân giống như thu nhỏ lại, khiến cho Vương Lâm khi dừng lại ở trên bầu trời cúi đầu nhìn xuống, vẻ quen thuộc trong mắt lại càng thêm đậm. Trên mặt đất hình tròn này, những cái khe nứt sâu hun hút kia xếp lại với nhau theo một quy tắc phi thường, chúng tổ hợp lại với nhau khiến cho mặt đất hình tròn này thoạt nhìn giống như là một cái la bàn. Trên cái la bàn khổng lồ này, những cái khe là những vạch chia, những núi non nối liền nhau kia hiển nhiên tạo thành những ký hiệu lộ ra một vẻ tang thương. - La bàn, không có kim la bàn cũng có thể nói mặt đất la bàn này không đầy đủ, nó thiếu một nửa. Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ kỳ dị, hắn nhìn mặt đất, dần dần nhìn ra đại lục hình tròn này có một nửa như là hư ảo, mơ hồ có một cảm giác không quá chân thực. Trong lúc trầm mặc, ánh mắt đảo qua mặt đất, cuối cùng tập trung lại ở vùng trung tâm. Nơi này có một ngọn núi, một ngọn núi cao vút trên tầng mây, có những bông tuyết bảy màu bay lượn. Nhìn ngọn núi kia, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ phức tạp. Ngọn núi này khi hắn ở trong tổ miếu của Thủy cổ, trong hư vô khi vượt qua Cổ Đạo Tam Phân Thần đã từng nhìn thấy. Ở bên trong tổ miếu của Thủy cổ, trong hư vô đó, hắn nhìn thấy ở trên ngọn núi này có một thân ảnh ôm lấy một thi thể, đang ngửa mặt lên trời gào thét chất vấn thiên địa. Nhưng hiện giờ, trên ngọn núi có bông tuyết bảy màu bao phủ ở trước mắt cũng không có thân ảnh đang ôm thi thể kia, ngược lại có một người rất quen thuộc đang khoanh chân ngồi ở đó, lúc này đang nhìn lại mình. Hình dáng của hắn có vẻ già nhưng lại không già, toàn thân tràn ngập ánh sáng bảy màu, trong mắt mang theo một vẽ hưng phấn và kích động. Hắn là quốc sư của Đạo cổ, giống như Thiên Vận Tử cũng giống như Thất Thải Tiên Tôn. Ở phía sau núi đằng sau thân ảnh này có một cây cầu. Cây cầu này một đầu nối liền với mặt đất, còn đầu kia dung nhập vào trong bầu trời, tạo thành một hình cung khổng lồ. Hình dáng của cây cầu này thoạt nhìn so với Đạp Thiên Kiều gần như giống y hệt, ở đầu nối liền với bầu trời kia, Vương Lâm mơ hồ như nhìn thấy ở đằng sau bầu trời đỏ như máu có một màn hư ảo mơ hồ. Trong màn hư ảo này, hình như có hai thân ảnh, mờ ảo không rõ, khiến cho người ta nhìn không thấu. Cảnh tượng này so với màn hư ảo mà hắn nhìn thấy đằng sau Đạp Thiên Kiều thứ chín rất giống nhau. - Rốt cuộc ngươi đã tới! Thiên Vận Tử nhìn Vương Lâm, cười ha hả. Ánh mắt Vương Lâm đang nhìn cây cầu thu hồi lại, nhìn về phía Thiên Vận Tử, không nói lời nào, mà nâng chân từng bước đi tới. Một lát sau, hắn đã đứng ở trên ngọn núi có những bông tuyết bảy màu bay lượn kia, nhìn những bông tuyết ở bốn phía quanh rơi lên người, rơi xuống xung quanh, Vương Lâm than nhẹ. - Lão phu đợi ngày này đã rất lâu, rất lâu rồi, Vương Lâm, tất cả chuyện này chỉ là một giấc mộng của ngươi, nhưng sau khi ngươi tới nơi này, thì giấc mộng của ngươi sẽ trở nên vặn vẹo! Trong tiếng cười, Thiên Vận Tử giơ hai tay lên vung mạnh ra phía ngoài. Dưới một cái vung tay này, lập tức đại lục hình tròn nổi lên tiếng ầm vang. Trong tiếng ầm vang, chỉ thấy trong rất nhiều cái khe ở trên mặt đất đồng thời bộc phát ra hắc khí nồng nặc đến cực điểm. Những hắc khí này cuốn lên bầu trời, lao thẳng tới ngọn núi này. Chỉ trong nháy mắt, hắc khí này đã che khuất cả bầu trời đỏ như máu, ở phía trước Vương Lâm, ở phía sau Thiên Vận Tử, hắc khí này ngưng tụ lại với nhau, hóa thành một thân ảnh khổng lồ. Thân ảnh này cực kỳ cao lớn, giống như có thể chống đỡ thiên địa ở nơi này. Từ xa nhìn lại, thân ảnh này như mặc hắc bào rộng thùng thình, che phủ toàn bộ mặt đất. Vương Lâm có thể nhận ra hình dáng của thân ảnh này so với Thiên Vận Tử ở trước mắt giống nhau y hệt. - Vương Lâm, cho dù kiếp trước ngươi là cao thủ Đạp Thiên, nhưng ở trong La Bàn Định Giới này, lão phu mới là chí cao vô thượng. Trên toàn bộ Tiên Cương Đại Lục, đây là địa phương duy nhất mà lão phu có thể cắn nuốt dung hợp ngươi! Ở nơi này, giấc mộng của ngươi sẽ vặn vẹo, từ nay về sau, lão phu sẽ chính là ngươi! Thân ảnh khổng lồ kia truyền ra tiếng gầm nhẹ, thanh âm ầm ầm vang vọng bốn phía. - Kiếp trước sao ? Vương Lâm nhìn Thiên Vận Từ, nhìn hư ảnh ở phía sau hắn, thần sắc bình tĩnh. - Có vẻ như ngươi vẫn còn chưa nhớ ra, cũng được, trước khi ngươi chết, lão phu sẽ nói rõ tất cả cho ngươi biết! Thiên Vận Tử đứng lên, lùi lại một bước, dung hợp với bóng đen khổng lồ ở phía sau, vén hắc bào đang che khuôn mặt ra để lộ ra một khuôn mặt kỳ dị. - Tiên Cương Đại Lục không tồn tại, đó chỉ là giấc mộng của ngươi hóa thành. Trên thực tế, nơi đó chỉ là hư vô, là một bộ phận của Nghịch Trần Giới mà thôi. - Là hư vô sao Vương Lâm trầm mặc. - Ngươi không tin sao, lão phu nhìn ngươi không nhớ tới kiếp trước một chút nào, thật là đáng thương! Vương Lâm, lão phu nói cho ngươi biết, vũ trụ thương khung có tứ đại Giới, giới này là Nghịch Trần Giới! Mỗi một giới đều có những chí bảo, chí bảo của Nghịch Trần Giới này chính là La Bàn Định Giới, cũng chính là Không Diệt Bảo duy nhất! Thái Cổ Thần Cảnh này chính là La Bàn Định Giới của Nghịch Trần Giới! Thân ảnh khổng lồ do Thiên Vận Tử biến thành kia hai mắt lộ ra vẻ kích động. - Về phần ngươi, kiếp trước chính là người mạnh nhất trong thiên địa, là tu sĩ Cảnh giới Đạp Thiên, ngươi vốn phải tung hoành Nghịch Trần Giới, nhưng ngươi lại muốn hồi sinh, một nữ tử, từ chỗ của người bảo vệ cướp đi La Bàn Định Giới, muốn lấy nó để cứu sống thê tử của ngươi! Ngươi còn nghĩ ra Mộng Đạo Thuật, tự mình tản ra chân ngã, trọng hóa luân hồi, cố gắng khiến cho giấc mộng trở thành sự thật, đi vào trong luân hồi, khiến cho thê tử của ngươi sống lại, nghịch chuyển biến hóa của thiên địa! Cho dù là lão phu đối với ý nghĩ và hành động điên cuồng của ngươi cũng vô cùng khiếp sợ! Thiên Vận Tử nhìn Vương Lâm lời nói vang vọng. - Nếu sự thật là như vậy, thì rốt cuộc ngươi là ai? Vương Lâm nhắm mắt lại, một lát sau mở mắt ra, nhìn thân ảnh khổng lồ kia chậm rãi mở miệng. - Lão phu là người bảo vệ La Bàn Định Giới, năm đó ngươi đã cướp vật này từ trong tay ta! Ta có một đệ tử, ngươi hẳn là nhận ra hắn, tên của hắn chính là Mặc Trí! Vương Lâm trầm mặc. Hai mắt Thiên Vận Tử kia không thể không lóe lên, hắn giơ tay phải vung xuống dưới, hắc khí trong cơ thể bỗng nhiên lan ra một phần, ở trên bầu trời này hình thành một vòng xoáy màu đen. Dần dần, bên trong vòng xoáy màu đen kia như có những cảnh tượng hiện ra. - Nếu ngươi vẫn chưa tin, có thể chính mắt nhìn! Những cảnh tượng này là thật hay giả, bản thân ngươi cũng có thể đoán được. Bên trong vòng xoáy màu đen kia, Vương Lâm nhìn thấy chính mình đang ôm một thi thể, ngửa mặt lên trời gào thét. Hắn nhìn thấy chính mình, sau khi hồi sinh Lý Mộ Uyển thất bại, không biết đã qua bao lâu, thần sắc bi ai, thanh âm phẫn nộ, còn có ánh mắt điên cuồng kia. - Trời bắt nàng chết, ta cũng phải cướp nàng về! Ta muốn phá tan thiên địa, ta phải đắm chìm vào trong luân hồi, đem nàng từng chút từng chút một ra khỏi luân hồi, tái sinh đời đời kiếp kiếp. Nếu ta không thành công, thì Vương Lâm ta vĩnh viễn sẽ không thức tỉnh, sẽ cùng ngươi chìm vào trong luân hồi, trong tới vĩnh hằng. Vương Lâm nhìn những hình ảnh bên trong vòng xoáy, những chuyện cũ này hiện ra trong đầu hắn, giống như là những ký ức này vốn vẫn tồn tại, chỉ là hắn đã quên mất mà thôi. - Lúc trước ngươi nói nếu ta tới nơi này, ở nơi đây có thể khiến cho Lý Mộ Uyển sống lại, là thật hay giả. Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, nhìn Thiên Vận Tử kia, chậm rãi nói. - Có thể thật, cũng có thể giả! La Bàn Định Giới là Không Diệt Bảo duy nhất của Nghịch Trần Giới, nó có thể thay đổi hết thảy, nhưng ngươi không có cơ hội này. Nhìn thần sắc Vương Lâm vẫn bình tĩnh như trước, không ngờ ý thức không vặn vẹo một chút nào, điều này khiến cho trong lòng Thiên Vận Tử có chút chần chừ. Lúc này nghe thấy lời nói của Vương Lâm, hắn do dự một chút, không khinh cử vọng động, hắn mơ hồ cảm thấy dường như có một điểm gì đó không ổn. - Kia là cầu gì. Vương Lâm giơ tay phải lên chỉ về phía cây cầu nối liền thiên địa ở phía sau thân ảnh do hắc khí của Thiên Vận Tử tạo thành. - Đạp Thiên Kiều của La Bàn Định Giới, cũng là bản thể của Đạp Thiên Kiều mà tất cả chúng sinh của Nghịch Trần Giới sau khi đạt tới một tu vi nhất định sẽ cảm thụ được. Cảm giác không ổn trong lòng Thiên Vận Tử lại càng thêm rõ ràng, nhưng hắn làm thế nào cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là điểm nào đã xuất hiện biến hóa. - Ngươi đang chần chừ và suy đoán tại sao ý thức của ta lại không vặn vẹo, như người đang từ trong giấc ngủ tỉnh lại xuất hiện sự mơ hồ đúng không? Vương Lâm mỉm cười, nhìn Thiên Vận Tử, bình tĩnh nói. Sắc mặt Thiên Vận Tử lập tức biến đổi, thân thể khổng lồ bỗng nhiên lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm Vương Lâm, sau khi cẩn thận nhìn một lượt, lộ ra vẻ khó có thể tin. - Ngươi không đúng, ngay cả khi ngươi đã sớm nhớ lại ký ức của kiếp trước, nhưng chỉ cần vào bên trong La Bàn Định Giới này thì ngươi sẽ phải tỉnh mộng! Những lần trước, ngươi đều thức tỉnh ở bước này, lần này tuyệt đối không thể khác được! - Ngươi không phải là người bảo vệ, mà một người còn thiếu... Vương Lâm nhìn Thiên Vận Tử, chậm rãi mở miệng. Ngay khi hắn nói ra lời này, trong lòng Thiên Vận Tử kia đột nhiên chấn động.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang