[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện
Chương 19 : Rốt cuộc ông ta đã để lại cái gì?
.
~~o0 0o~~
Dưới tia nắng sớm mai, một đội ngũ mặc áo choàng đen bước chân đi vào bình nguyên lạnh giá, bầu trời phía trên quang đãng, trong không trung còn có vài bông tuyết bay bay, tất cả tạo nên một khung cảnh khác lạ.
Sau ba ngày cực khổ bôn ba trong sơn mạch Đăng Thiên, học viện Thanh Loan rốt cuộc đã xuất hiện trong tầm mắt các tân đệ tử.
Công hiệu của loại thuốc bôi màu xanh nhạt ở học viện Thanh Loan thật sự hơn bất kỳ loại thuốc giảm đau nào ở thời hiện dại, sau một đêm ngủ say thì toàn bộ cơn đau nhức do hai bàn chân sưng vù mang lại đã mất hết, ngay cả vết thương ở dưới lòng bàn chân cũng tróc vảy bóc ra, lành lặn lại như ban đầu. Cũng nhờ có loại thuốc bôi hương thơm cỏ xanh này trợ giúp nên Lâm Tịch và các tân đệ tử khoa Chỉ Qua mới có thể kiên trì tới hôm nay.
Ba ngày bôn ba trong rừng, bốn mươi mốt tân đệ tử khoa Chỉ Qua gầy hơn lúc trước một chút, nhưng tinh thần lại rất tốt, sức ăn cũng tăng lên không ít. Vì ngày đầu tiên quá mệt mỏi và đau nhức nên hầu như mỗi người trong toàn bộ tân đệ tử chỉ có thể ăn được một miếng thịt lớn khoảng lòng bàn tay, nhưng hiện tại cho dù không đói bụng lắm thì mỗi người cũng có thể ăn được hai miếng như thế. Có một điều Lâm Tịch không biết là cố ý hay vô tình, nhưng sau đêm đầu tiên thì người nam tử tóc đen lạnh lùng vô cùng kiêu ngạo kia không săn giết linh dương nữa, những lần sau đều mang về một con nai sừng dài to lớn.
Loại nai này này nhiều thịt giàu năng lượng, lúc nướng lên có mùi thơm rất đặc biệt và lưu lại rất lâu, cũng vì nguyên nhân này nên tấm áo choàng màu đen được chế tạo từ da cá Bắc Hải của các tân đệ tử bây giờ vẫn còn thấp thoáng một mùi thịt nướng.
- Vị đại thúc trung niên kia rốt cuộc đã để lại gì ở học viện Thanh Loan?
Lâm Tịch bước đi trong khí trời lạnh giá, mắt nhìn đỉnh sơn mạch Đăng Thiên trắng xóa và thần bí ở đằng xa, nửa trên núi có bông tuyết bay phất phới, mây mù lượn lờ, cảm giác như xa xôi không thể với tới.
Mặc dù hắn đã sớm chấp nhận thân phận mới của mình ở thế giới rất yên tĩnh này, nhưng bây giờ lại có một cảm xúc không rõ xuất hiện trong người. Có lẽ hắn đã bị những lời nói của lão nhân đánh xe giúp thoát khỏi cảm giác tịch mịch khi ở thế giới này, và có lẽ người đại thúc trung niên kia là nguyên nhân làm hắn muốn tiến vào học viện Thanh Loan này...thật sự nhiều "có lẽ" quá...
Nhưng Lâm Tịch lại có cảm giác "có lẽ" người trung niên đại thúc này sẽ giúp mình giải quyết rất nhiều thắc mắc trong lòng hiện giờ.
...
Một con đường bằng đá rộng hai ba người có thể cùng nhau đi xuất hiện dưới chân núi, dọc đường đi quanh co lên trên còn có tuyết trắng nhợt nhạt quanh bao phủ. Chưa tới lưng chừng núi thì tuyết trắng dọc theo con đường này đã bị biến thành những tầng băng cứng rắn và nhỏ vụn.
Nam tử tóc đen là người đầu tiên bước chân lên con đường này, bước đi nhẹ nhàng như đang đi trên đường đất bình thường.
Hắn ta phóng túng cười lớn lên, nhìn qua đám người Lâm Tịch nói:
- Nhìn kỹ dưới chân rồi mau mau đi lên, chỉ cần đi tới đỉnh núi là đến nơi. Trước khi mặt trời lặn ngày hôm nay, cho dù phải bò thì các ngươi cũng phải bò tới nơi cho ta, nếu không bò nổi thì tối nay cứ ngủ ở đây.
Mọi người đồng loạt bước chân lên con đường bằng đá, vừa nghe lời này liền ngẩng đầu nhìn lên cao, nhưng cho dù tập trung hay nheo mắt thế nào các tân đệ tử cũng không thể thấy "đỉnh núi" mà vị giáo sư này đã nói.
Sơn mạch Đăng Thiên thật sự quá cao, càng lên cao bước một bước cũng mất rất nhiều thể lực. Chỉ một lúc sau, ngoại trừ hai cao thủ là Hạ Ngôn Băng và nam tử tóc đen ra thì tay chân người nào người nấy trong các tân đệ tử cũng rụng rời, cứ đi được một lúc là họ dừng lại thở dốc. Đột nhiên có một khu rừng tùng rậm rạp bị băng tuyết bao phủ xuất hiện ở cuối con đường bằng đá, làm cho các đệ tử có cảm giác mình vừa đi xuyên qua một thế giới vậy. Sau khi đi qua khu rừng khổng lồ như muốn che khuất cả bầu trời lại, các tân đệ tử vừa thở hổn hển vừa ngạc nhiên nhìn khung cảnh đằng trước.
Đối diện với sườn núi bằng phẳng trước mắt là mấy chục đỉnh núi sừng sững, ở đỉnh núi có những cung điện nguy nga nối dài liên miên, từng cái từng cái lóng lánh phát sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ. Nhất là trên ngọn núi sát cạnh bọn họ, tòa cung điện nào cũng cao hơn đỉnh núi, giống như muốn nói với mọi người rằng cả bầu trời xung quanh là của chúng nó.
Vách tường bằng ngọc xanh và mái ngói màu hoàng kim phản chiếu ánh sáng chói mắt làm cho các tân đệ tử này không thể mở mắt được.
Lâm Tịch không biết nói gì nữa, nếu như so sánh trí tưởng tượng của người hiện đại với những cảnh vật trước mắt hắn bây giờ thì quả thật không thể nào sánh nổi, chỉ những tòa cung điện trên ngọn núi gần hắn thôi đã vượt xa những tòa thành mỹ lệ nhất trong ma giới trong các bộ phim hay chiếu trên truyền hình.
- Tại sao cảnh vật ở đây lại giống như hoa nở vào mùa xuân mà không phải là một thế giới bị băng giá bao phủ?
Có người ngơ ngác hỏi.
- Đây cũng là một câu hỏi ngu xuẩn.
Nam tử tóc đen đưa mắt nhìn lên trên, khinh thường giải thích.
Cuối tầm mắt là một sơn mạch vắt ngang cao vút trong mây, nhìn từ xa giống như một tường thành khổng lồ. Lâm Tịch cảm thấy nơi này rất giống với bình nguyên bốn mùa - là một thung lũng trong sơn mạch, ở phía bắc có gió lạnh thổi qua nhưng vì dãy núi khổng lồ kia ngăn lại nên sinh ra nhiễu lưu, làm cho gió rét từ trên không trung thung lũng tràn xuống.
Mỗi một ngọn núi đằng trước đều cao hơn vài trăm thước, nhưng khi ở trong sơn mạch khổng lồ này thì chúng lại như những ngọn núi bình thường cao hơn thung lũng một chút.
- Tiếp tục bò đi!
Nam tử tóc đen và Hạ Ngôn Băng dẫn đường những tân đệ tử khoa Chỉ Qua đã mệt mỏi không chịu nổi này đi tới ngọn núi gần với bọn họ nhất và cũng là ngọn núi thấp nhất ở đây, chốc lát sau đã đi tới trước một cánh cổng gỗ khổng lồ màu đen.
- Không có ai cút xuống mở cửa à?
Nam tử tóc đen cười lớn, đấm một quyền thật mạnh vào cánh cổng khổng lồ màu đen trước mắt.
- Tần điên...
Sau một tiếng mắng trầm thấp cánh cửa lớn đó nhất thời mở rộng, một người phụ nhân vóc người cao gầy có khuôn mặt ngựa, người mặc một bộ áo bào đen có thêu những vì sao ở ngực và ống tay áo giống như vị Tần giáo sư kia xuất hiện. Bởi vì khuôn mặt bà ta hơi vuông vức nên cảm giác đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy là người phụ nhân này vô cùng nghiêm khắc, không dễ nói chuyện.
- Lý giáo sư, đã lâu không gặp, chúng ta có thể đánh một trận trước không?
Nam tử tóc đen cười ha ha một tiếng, nhìn người phụ nhân cao gầy bề ngoài nghiêm nghị này nói.
Phụ nhân cao gầy hung dữ trợn mắt nhìn nam tử tóc đen một cái, căn bản không để ý những gì hắn ta nói. Sau khi mở rộng cánh cửa khổng lồ trước mắt ra, bà ta mới nghiêm mặt nhìn các đệ tử khoa Chỉ Qua đã mệt mỏi đến mức gần như muốn té xỉu trước mắt nói:
- Không nên lãng phí bất cứ thứ gì, nếu không sẽ có lúc các ngươi biết tay ta.
Tất cả tân đệ tử không hiểu cụm từ "lãng phí bất cứ thứ gì" người phụ nhân mặt ngựa này vừa nói là gì, nhưng sau khi bước qua cánh cửa gỗ khổng lồ màu đen thì mọi người nhất thời trợn mắt hốc mồm.
Đằng trước là một quảng trường rộng lớn có đặt hơn hai mươi mấy cái bàn gỗ rộng dài, bàn nào bàn nấy cũng đầy thức ăn. Thịt nai nướng, đùi gà nướng, thịt hoẵng nướng, bánh ngọt, các loại rau tươi xanh nhiều màu sắc, thậm chí còn có rất nhiều hoa quả các thiếu niên Kim Chước ăn sung mặc sướng kia chưa thấy bao giờ.
- Bây giờ các ngươi có thể tùy ý ăn rồi, miễn là còn sức ăn được...
Nam tử tóc đen nhìn các tân đệ tử khoa Chỉ Qua một cách đầy thâm ý, nói.
- A!
Một nam đệ tử nhất thời giống như mãnh hổ vừa xuất chuồng, vội vã nhào tới đống đố ăn trước mắt mình.
Thật ra nam tử tóc đen này ngoại trừ việc bắt bọn họ phải đi một quãng đường quá lâu và quá dài ra thì hắn cũng không để bọn họ phải chịu cảnh đói bụng, nhưng mấy ngày liên tục mệt mỏi, việc ăn thịt nướng lúc tối gần như chỉ có ý nghĩa giúp họ qua cơn đói chứ lúc ăn không có mùi vị gì, giờ phút này cảm nhận được sự nghỉ ngơi và đồ ăn tươi ngon trên bàn nên bọn họ rất thèm ăn.
Mỗi người tự đi tới chọn lựa món ăn hợp với khẩu vị mình, mồm miệng nhai liên tục.
- Hình như đây là yến hội chào đón thì phải? Chúng ta cứ ăn mà không đợi các khoa khác như vậy có ổn không?
Có người nghi ngờ hỏi.
- Có thể xem như thế.
Nam tử tóc đen tay cầm cái đầu một con dê được nướng, đưa lên miệng gặm lấy, thuận miệng trả lời:
- Khoa Chỉ Qua chúng ta hàng năm đều làm như thế, ngươi hỏi có sao không ư? Các ngươi cứ yên tâm ăn đi, các ngươi cũng không thể ăn hết nhiều thức ăn như vậy được, dù các ngươi có ăn sạch thì Lý giáo sư cũng chuẩn bị phần khác.
- Người của các khoa khác cũng đến đây sao? Chúng ta sẽ ở đây sao? Không phải giáo sư đã nói học viện rất coi trọng các truyền thống nên chúng ta phải đi tiếp thu lời răn dạy của Trương viện trưởng à? Vậy chừng nào đi đây?
Có người không nhịn được hỏi.
- Không vội, đó là việc trưa mai. À, các ngươi sẽ ở đó đấy.
Nam tử tóc đen vươn tay chỉ về một nơi, các tân đệ tử liền quay đầu nhìn theo hướng đó, phát hiện có một tòa lầu khoảng bảy tầng nằm ở sát vách núi.
- Tại sao không có các sư huynh sư tỷ khác?
- Tất cả tân đệ tử sẽ gặp nhau ở núi này, các sư huynh sư tỷ đều ở các đỉnh núi khác, sẽ có lúc các ngươi gặp được bọn họ. Còn việc năm sau các ngươi sẽ ở đâu thì cứ chờ đi.
- Phải đợi đệ tử ở các khoa khác tới hết mới có thể tiếp thu lời răn dạy của Trương viện trưởng sao? Vậy chúng ta sẽ làm gì trong lúc đó?
- Trong thời gian chờ đợi, các ngươi có thể ăn cơm, ngủ nghỉ chờ bọn hắn đến, tính ra các ngươi có hơn một ngày nghỉ ngơi đấy.
Nam tử tóc đen liếc mắt nhìn toàn bộ các tân đệ tử này, nói:
- Nếu không làm như thế thì sao các ngươi hiểu được lý lẽ làm nhiều sẽ nhận được nhiều?
- Tần giáo sư...ngài thật tốt quá!
Các tân đệ tử khoa Chỉ Qua ban đầu còn ngẩn ngơ một chút, sau đó ai nấy cũng vui mừng hét to lên.
- Thật không?
Trong tiếng hoan hô và ca ngợi, nam tử tóc đen đó hơi cúi đầu xuống, bộ dáng như đang thưởng thức cái đầu dê nướng trong tay, tự nói với lòng: "Chỉ hi vọng tương lai có mấy người trong bọn các ngươi không làm ta thất vọng là được."
- Các giảng viên khác ngày mai cũng tới đây, cho nên các ngươi chỉ có thể nghỉ ngơi ở sân trước, chờ mọi người ở khoa khác đến đông đủ là có thể đi tiếp nhận lời răn của Trương viện trưởng, tới lúc đó sẽ có giảng viên an bài sinh hoạt và các môn học cho các ngươi.
Hạ Ngôn Băng nghiêm giọng nói:
- Mọi người không được rời khỏi sân này, nếu không sẽ phạt đuổi ra khỏi học viện Thanh Loan.
Không có ai để ý đến việc trừng phạt này có quá nghiêm khắc hay không, đối với các tân đệ tử này bây giờ thì các bàn dài với đầy ắp thức ăn ở trước mắt chính là thiên đường. Hơn nữa các tân đệ tử khoa Chỉ Qua này thật sự rất mệt mỏi, sau khi ăn uống no sau xong là lăn ra ngủ, ngay cả Lâm Tịch là người duy nhất cảm thấy tiếc nuối vì không thể thấy được lời răn của Trương viện trưởng ngay bây giờ cũng lấy áo choàng dầy và mềm mại cuộn quanh người lại, tiến vào giấc ngủ sâu.
Ngày thứ hai, khi các tân đệ tử khoa Chỉ Qua tỉnh lại thì ánh mặt trời đã chiếu sáng khắp nơi. Nam tử tóc đen có biệt danh "Tần điên" kia lúc này giống như một cây trường thương thẳng tắp đứng bên cạnh tòa lầu sát vách núi, mắt nhìn về nơi xa, thật không biết hắn ta làm cách nào lên được trên đó.
Trong bình nguyên dưới sơn mạch Đăng Thiên, một đoàn người mặc áo bào đen nhìn từ trên cao xuống giống như những chú kiến đen bình thường, đang đi tới chân núi.
~~o0 0o~~
Bình luận truyện