[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện

Chương 8 : Ta tin tưởng ngươi!

Người đăng: Nhat Tieu

.
~~o0 0o~~ Trong đại sảnh bằng đá yên tĩnh, chỉ còn tiếng ho khan của Lâm Tịch đang nằm trên mặt đất cùng với tiếng thở trầm trọng của Khương Tiếu Y ở lối ra vào cửa điện. Khương Tiếu Y nói là muốn xem Lâm Tịch tu hành như thế nào, nhưng cái hắn thấy được chỉ là sự rung động và không thể nào tin được. Chính hắn và những đồng học tốt bên khoa Chỉ Qua hơn ai hết hiểu rõ sự hung hiểm bên trong trận pháp mâu đánh thẳng, đã đi vào mấy lần nhưng không có ai trong họ có thể kiên trì đi sâu hơn tám mươi bước, cho nên, bọn họ mới quyết định buông tha tới nơi này tu hành mà chọn người đối chiến trong sơn cốc thí luyện. Mặt đối mặt với một người không thể thắng được, vậy làm sao có thể liều chết khi bị vây công. Ý nghĩ này của họ rất đơn giản, và dĩ nhiên là rất đúng. Nhưng những gì Lâm Tịch vừa biểu hiện hoàn toàn phá vỡ sự tưởng tượng của hắn, khoảng cách từ vị trí Lâm Tịch đang nằm cho đến cánh cửa bằng đồng xanh ở cuối đại sảnh bây giờ thật sự rất gần, có lẽ chỉ cần bước thêm mấy bước rồi vươn tay là sẽ chạm tới...Hơn nữa, Lâm Tịch căn bản chưa dùng hết sức, nếu như Lâm Tịch liều mạng thì hắn không thể nào kiên trì hàng ngày vào ngôi đền bằng đá này tu hành được. Nhìn Lâm Tịch đang từ từ bò sát dưới đất tới, hắn thất thần không nhịn được bật thốt: - Ngươi...rốt cuộc ngươi đã làm như thế nào? "Đồ ngốc...thật ra ta đã làm hai lần ngay trước mặt ngươi rồi, chẳng qua ngươi không biết mà thôi." Sau tấm mặt nạ bạc, Lâm Tịch đã tái cả mặt vì hai lần phải đối mặt với sự ma luyện của mâu đánh thẳng, nhưng tất nhiên đây chỉ là ý nghĩ trong lòng, hắn không thể nào nói cho Khương Tiếu Y biết được. Sau khi ho khan mấy tiếng, giúp cơn đau trong lồng ngực dịu hẳn đi, hắn mới chậm rãi nói: - Ta...hi vọng ngươi không nói việc này cho ai biết. Khương Tiếu Y đứng thẳng ở đầu đại sảnh ngây ngốc một hồi, nhưng ngay sau đó, âm thanh to rõ của hắn vang vọng khắp đại sảnh: - Ta hiểu...ta xin thề trên tính mạng mình. ... Văn Hiên Vũ đi vào khu vực sau dải tường màu vàng. Bởi vì hôm qua tu hành trong trận pháp mâu đánh thẳng đã khiến hắn bị thương không nhẹ, nên hôm nay bước đi của hắn không tự nhiên lắm, hơi tập tễnh và khó khăn. Vì số mệnh đã chú định hắn là con trai độc nhất thế gia Văn gia, chú định hắn là thiên tài tu hành và sau này phải thường xuyên tiếp xúc với thứ gọi là quyền mưu, nên so với nhiều đệ tử khác hắn càng hiểu rõ thời gian quý giá như thế nào. Mặc dù biết rõ với thương tích hiện giờ hắn căn bản không thể tiếp tục vào trong ngôi đền bằng đá trước mặt để tu hành, nhưng nếu cứ để thời gian trôi qua như thế, hắn thật sự không làm được. Trong đại sảnh trống trải hơi âm u, Văn Hiên Vũ mở to mắt ra, cố gắng nhìn mọi vật rõ ràng hơn một chút. Nhưng con ngươi hắn bỗng nhiên co rút lại, bởi vì hắn thấy ở một vị trí cách cánh cửa đồng xanh cuối đại sảnh không xa lắm rõ ràng có dấu vết trường mâu cắm xuống sàn. Sau khi trầm mặc mười mấy tức, Văn Hiên Vũ quyết định cúi người xuống, áp sát mặt đất rồi từ từ trườn người tới. Bỗng nhiên thân thể hắn chấn động mạnh, phát ra âm thanh rống giận và không thể tin được: - Sao có thể như vậy? Rốt cuộc là ai? Tại sao tiến bộ của ngươi lại nhanh như vậy? Tại sao hôm qua đã vào tu hành, hôm nay ngươi còn vào đây được? Đây là một thiếu niên Kim Chước thường ngày phát ra ánh sáng chói mắt, vô cùng kiêu ngạo, đây là thiên tài tu đạo khó gặp ở đế quốc Vân Tần, nhưng giờ phút này, thứ bao phủ nội tâm và lý trí hắn lại là sự tức giận và không cam lòng. Hắn đã trườn người tới vị trí mình té ngã hôm qua, trên mặt đất rõ ràng có những dấu vết trường mâu cắm xuống đất rất mới, mà so sánh với vị trí ngày hôm qua, vị trí dấu vết trường mâu mới nhất đã xa hơn mười bước, khoảng cách từ đó đến cánh cửa bằng đồng xanh chỉ còn khoảng ba mươi bước! ... Ngày kế tiếp, Văn Hiên Vũ một lần nữa tiến vào trận pháp mâu đánh thẳng, cố gắng tiến sâu vào vị trí mình đã từng vượt qua, sau đó trầm mặc rời đi. Lại qua một ngày, Văn Hiên Vũ tay cầm trường kiếm màu đen tiến vào trận pháp mâu đánh thẳng, sức cùng lực kiệt té ngã xuống. Một ngày khác, Văn Hiên Vũ tập tễnh bước vào đại sảnh trống trải. Sau khi cố gắng xông vào trận pháp mâu đánh thẳng, nhìn những dấu vết chung quanh, người thiếu niên vốn đã phải gánh chịu áp lực từ gia tộc, nay vô hình lại có thêm một người đệ tử khác đè áp mình, không thể chịu đựng nổi sự tức giận trong lòng mà hét to lên, tiếng hét quanh quẩn khắp nơi như một lời ca buồn: - Ngươi đã có thể làm được như vậy, tại sao lại không tới nữa? Tại sao ngươi không tới nữa? Xung quanh mặt đất hắn đang đứng không hề có những dấu vết khác. Điều này nói rõ trong mấy ngày qua đối phương không đến đây để tu hành, nhưng dù như thế, dù Văn Hiên Vũ đã cố găng hết sức, khoảng cách giữa hắn và đối phương vẫn có sự chênh lệch không nhỏ. Văn Hiên Vũ, đây là một thiên tài không đơn giản chỉ có tư chất tu luyện hồn lực là năm. Thật ra, từ lúc được mười một tuổi, Văn gia đã phát hiện hắn rất có thiên phú về vũ kỹ, bất kỳ chiêu thức gì chỉ cần học qua là biết, cho nên, Văn gia thậm chí không hề truyền thụ trước cho hắn bất kỳ vũ kỹ nào, bởi vì cho dù các sư phụ Văn gia tìm kiếm có giỏi đến thế nào đi nữa, nhưng chắc chắn vẫn thua kém các giảng viên học viện. Nguyên nhân Văn gia làm vậy là vì sợ sư phụ sẽ dạy lầm, tạo nên những ảnh hưởng không tốt trên con đường tu hành của Văn Hiên Vũ sau này. Hắn được mọi người kỳ vọng nhất định trở thành thiên tài bất phàm ở học viện Thanh Loan, nên từ đầu tới giờ hắn luôn tự nhận nếu như có người có thể phá vỡ những kỷ lục được ghi chép lại ở nơi đây, người đầu tiên phải là hắn. Nhưng đã mấy ngày đối phương không tới mà hắn lại không thể nào vượt qua được, điều này khiến hắn cảm thấy bị tổn thương và tức giận. Trên mặt đất phía trước chỉ có những dấu vết trường mâu cũ do đối phương lưu lại trong lần tới đây vài ngày trước, đây dường như là một lời châm chọc không lời đối với người kiêu ngạo như hắn. Nhưng thật ra nguyên nhân mấy ngày qua Lâm Tịch không tới đây rất đơn giản. Bởi vì mấy ngày vừa rồi chính thời gian học môn dã ngoại cầu sinh của các tân đệ tử khoa Chỉ Qua, cho nên, Lâm Tịch và rất nhiều đồng học đã được dẫn xuống sơn mạch Đăng Thiên, tới một khu rừng cách học viện Thanh Loan khoảng một ngày đi đường. Trong lúc Văn Hiên Vũ tức giận hét to trong đại sảnh trống trải, Lâm Tịch đang đói bụng đến mức đôi mắt phải mở to, nhiều lần nhìn đi nhìn lại con chuột núi màu đen, do dự không biết mình có nên làm theo lời lão sư nói là nướng con chuột này lên ăn hay không. Đây là một lựa chọn khó khăn! Bởi vì theo những gì giảng viên phụ trách môn này nói thì loại chuột núi ở sơn mạch Đăng Thiên có lớp da dầu hơi trơn, cách nấu nướng ngon và tốt nhất chính là không phải lột da hay lấy đi hết nội tạng, cứ để nguyên một con như thế nướng. Đợi đến khi lớp da lông bên ngoài bị đốt cháy, chất dầu sẽ thấm vào trong da thịt nướng chín luôn cả da và nội tạng. Cũng theo vị giảng viên kia đã nói, trong trạng thái thân thể đạt tới mức gần với cực hạn thì những chất dinh dưỡng của chuột núi sẽ giúp cơ thể chống chọi lâu hơn...Nhưng ngay cả da và nội tạng đều không làm kỹ mà cứ thế nướng...đúng là hơi ác độc. Thấy bộ dáng Lâm Tịch như vậy, Hoa Tịch Nguyệt vất vả mới bắt được mấy con cá nhỏ ở dưới suối đang quay trở về nhất thời nổi giận, quát lên: - Lâm Tịch...bộ ngươi thích con chuột núi nhỏ này lắm sao? Ngươi đã nhìn nó được năm đình rồi. Mặc dù giảng viên quy định chúng ta chỉ được ăn đồ tự mình lấy được, nhưng nếu như ngươi không muốn ăn thì cứ thả nó ra, ta sẽ bắt nó lại nướng ăn. Nghe Hoa Tịch Nguyệt nói như thế...Lâm Tịch chỉ còn biết sầu thảm thở dài, cuối cùng lấy con chuột núi khi nãy đã vất vả bắt được bỏ lên đống lửa, bắt đầu nướng lấy. Hơn một nửa sơn mạch Đăng Thiên bị băng nguyên bao phủ, trong điều kiện thời tiết như thế, việc tìm thấy cây ăn quả hoặc bắt được một con mồi là quá khó khăn. Ngoài việc môn học dã ngoại cầu sinh này còn kéo dài trong nhiều ngày, chính bản thân Lâm Tịch cũng biết sức ăn của người tu hành rất lớn, bây giờ mình đã đói meo cả bụng mà không ăn con chuột này thì đúng là không thể nào chống chọi đến hết môn học được, cho nên, hắn bắt buộc phải ăn. Nhưng khi nhìn thấy con chuột núi cọ nguậy lần cuối cùng trên đống lửa đang bập bùng cháy, Lâm Tịch vẫn không nhịn được nói: - Thật sự...quá độc ác mà... ... Hiện giờ đúng là thời điểm Lâm Tịch rất bận rộn. Sau khi về lầu tân sinh không được bao lâu, Mộc Thanh giảng viên liền tìm hắn và nói hai tin tức: một là tin tức từ người thủ hộ học viện La Hầu Uyên truyền đến, sau khi Lâm Tịch nhờ giảng viên tiếp dẫn vào sơn cốc thí luyện nói lại với La Hầu Uyên là Lâm Tịch muốn gặp mặt, La Hầu Uyên đã nói hai người sẽ gặp nhau trong lần Lâm Tịch tiến vào sơn cốc thí luyện kế tiếp; tin tức thứ hai từ một người Lâm Tịch không ngờ tới, An Khả Y muốn hắn lập tức đến phòng thuốc của nàng. Chuyện gặp La Hầu Uyên không cần gấp gáp, bởi vì những rung động kỳ dị thỉnh thoảng xuất hiện ở hai cánh tay và trong những mạch máu hiện giờ không mang đến biến hóa gì rõ ràng, nhưng có lẽ chuyện An Khả Y cần gặp lại vô cùng quan trọng. Bởi vì Lâm Tịch hiểu rõ rằng đối với một phó giáo sư suốt ngày nghiên cứu như An Khả Y, nếu như không phải là chuyện quan trọng thì nàng ta sẽ chú tâm vào việc đọc sách chứ không phải vội vã kiếm mình. Cho nên, không cần đợi đến lúc mình ăn no, Lâm Tịch liền nhanh tay bắt lấy vài xâu thịt nướng, rồi vừa ăn vừa chạy nhanh tới phòng thuốc của An Khả Y. Vừa đẩy cánh cửa phòng thuốc ra, Lâm Tịch liền hơi giật mình. An Khả Y hiện không làm gì cả, nàng chỉ hơi cau mày rồi ngồi yên một chỗ, mắt nhìn đăm đăm vào lò thuốc trước mặt. Đúng vậy! Nàng ta không đọc sách như thường ngày, chỉ ngồi yên đấy! Một phó giáo sư suốt ngày dán mắt vào những cuốn sách dầy cộm lại không đọc sách, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Hình ảnh này đối với một người thường xuyên vào phòng thuốc nàng như Lâm Tịch đương nhiên quá kỳ lạ. - An lão sư, lão sư làm gì thế? Lâm Tịch bất giác mở miệng hỏi. An Khả Y nhìn thoáng qua Lâm Tịch, bình thản đáp: - Ta đang đợi ngươi. "Không làm gì mà ngồi đó đợi mình? Rốt cuộc có chuyện gì?" - Lâm tịch càng cảm thấy kỳ lạ hơn. Nhưng sực nhớ vừa rồi mình chưa hành lễ, hắn vội vàng hành lễ với nữ phó giáo sư An Khả Y, sau đó hỏi tiếp: - Lão sư tìm đệ tử gấp như vậy là có chuyện sao? An Khả Y lại nhìn Lâm Tịch, giải thích: - Ngày hôm qua, dược liệu chuẩn bị cho loại thuốc ta nghiên cứu đã được sắp xếp xong rồi. Hiện giờ ngươi quay về là có thể bắt đầu. Lâm Tịch nhất thời sửng sốt: - Nhanh như vậy sao? An Khả Y gật đầu: - Hồi trước còn thiếu một loại dược liệu, đáng lẽ mấy ngày nữa mới tới đây được, nhưng hôm qua may mắn lại tới sớm. - Lão sư muốn đệ tử làm gì? Lâm Tịch đóng cửa phòng thuốc lại, hỏi. - Ngươi tới đây, ngồi trước mặt ta. An Khả Y chỉ vào cái ghế trúc trước mặt mình. Sau khi Lâm Tịch ngồi xuống xong, từ trong ống tay áo nàng lấy ra một cuốn da dê nhỏ, sau đó lại lấy tiếp một cái hộp ngọc màu trắng, vô cùng cẩn thận mở ra trước mặt Lâm Tịch. Trong hộp ngọc là một cái bình lưu ly trong suốt, không khác là mấy so với mấy chai thuốc được để trong phòng này. Miệng bình được dùng một tầng sáp bịt lại, bên trong là một loại chất lỏng sềnh sệch màu đen, ngâm một hạt châu lớn như trứng bồ câu. Hạt châu nhìn trông giống như những tảng đá bình thường, nhưng bên ngoài lại có ánh sáng màu vàng chớp hiện. - Lão sư, lão sư chỉ cần đệ tử giúp làm những việc này? Cẩn thận đọc kỹ nội dung trong cuốn da dê, Lâm Tịch càng giật mình hơn, không hiểu nhìn An Khả Y và cái hộp ở trước mặt, hỏi: - Nếu như đã chuẩn bị đầy đủ như vậy rồi, sao lão sư không tìm người khác tới giúp mà phải đợi đệ tử một ngày? Chẳng lẽ từ hôm qua đến giờ lão sư không làm gì cả, cứ thế ngồi đợi đệ tử sao? Nội dung được ghi lại trong cuốn da dê nhỏ vô cùng đơn giản, chỉ là phương pháp chế biến hai loại nước thuốc, trong đó có ghi rõ một phần là An Khả Y làm, phần còn lại do Lâm Tịch làm. Mà đối với An Khả Y và Lâm Tịch thì công việc chế biến này không quá khó khăn, chỉ cần tuân theo trình tự trong đó thôi, giống như là đang điều chế một loại rượu vậy. Việc khó khăn duy nhất chính là quá trình điều chế hai loại nước thuốc này yêu cầu rất cao về thời gian, cả hai loại cần phải đồng thời hoàn thành, sau đó mới phối chế chung lại một chỗ. Nhưng đối với những đệ tử khoa Ngự Dược tâm tính cẩn thận thì khả năng hoàn thành việc này là rất cao. - Ta ở đây chờ ngươi một ngày. Đồ vật này, còn có những loại dược liệu chúng ta đã điều chế thành các loại thuốc lúc trước đều là vật hiếm thấy. Nếu như có gì xảy ra, sợ rằng phải mất hơn một năm mới gom góp đủ. Người khác làm ta không an tâm. An Khả Y gật đầu, vẫn bình tĩnh nói tiếp: - Ta tin tưởng ngươi. ~~o0 0o~~
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang