[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện
Chương 3 : Bởi vì ta chính là thiên tài
Người đăng: Nhat Tieu
.
~~o0 0o~~
Một tên tiễn thủ vứt cung dùng kiếm bị đánh thê thảm đến nỗi da vỡ xương nứt, biến thành một thân thể đầy máu vô cùng thê thảm rơi xuống mặt đất. Mặc dù tâm vững như bàn thạch, nhưng ánh mắt các kiếm thủ áo đen còn lại đều đỏ lên, bất giác hét to như để giải tỏa nỗi sợ trong lòng.
Nhưng nữ tử vận áo trắng vẫn đứng yên tại chỗ cũ, chỉ có nước mưa và máu tươi của người khác bay lả tả dính vào người nàng.
Nam tử trung niên diện mạo sầu khổ cùng với "sư gia" mặc thanh sam cầm cây dù che mưa đi tới cùng nhau, nhưng hai người cuối cùng chỉ bình thản nhìn những gì đang diễn ra trước mắt, cho đến khi kiếm thủ áo đen cuối cùng thê thảm hét lớn lên một tiếng, bị thiếu nữ vận áo trắng đánh bay ra ngoài, rơi xuống đất rồi không thể động đậy được nữa.
Trên quan đạo đầy bùn lầy chỉ còn lại bốn người đứng yên: nữ tử vận áo trắng, nam tử trung niên diện mạo sầu khổ, "sư gia" mặc thanh sam cầm cây dù che mưa cùng với Lý Kỵ Lung tay nắm bút phán quan.
Cả đất trời nhất thời yên tĩnh lại, chỉ có tiếng mưa tí tách rơi nhẹ ở bên, không có ai xuất thủ trước.
Nữ tử vận áo trắng buông cự phủ trắng sáng như tuyết xuống, người đầu tiên nàng nhìn chính là nam tử trung niên diện mạo sầu khổ với kiểu tóc kỳ lạ, bình tĩnh và lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi là người phía nam?
- Vãn bối Thu Lạc Sa, sư từ Long Tích Nhai, là người phía nam như trưởng công chúa đã nói.
Nam tử trung niên diện mạo sầu khổ khẽ vuốt cằm hành lễ. Mặc dù tuổi tác hắn ta còn lớn hơn nữ tử vận áo trắng nhưng hắn hiểu rõ rằng dù xét về thân phận hay tu vi, đối phương hoàn toàn có tư cách để mình phải gọi hai chữ tiền bối, cho nên thần sắc của hắn ta hết sức tự nhiên, so với khi nãy còn bình tâm hơn.
- Vậy chính là đệ tử Thiên Ma Quật.
Nữ tử vận áo trắng thản nhiên gật đầu:
- Từ Thiên Ma Quật đến lăng Như Đông này phải mất ít nhất hai tháng đường đi, ngươi đã cực khổ.
Nam tử trung niên diện mạo sầu khổ có đôi mắt ôn hòa cùng với "sư gia" mặc thanh sam luôn cúi đầu dưới cây dù che mưa hơi ngẩn người. Bọn họ đã từng vô số lần nghĩ đến việc phải làm thế nào để đối mặt với nữ tử vận áo trắng trong người đang chảy xuôi huyết mạch cao quý nhất đế quốc Vân Tần, nhưng không ngờ đến lúc phải đối mặt, đối phương lại nói một câu như thế.
- Không khổ cực.
Sau một thời gian trầm mặc, nam tử trung niên diện mạo sầu khổ mới lắc đầu, nói:
- Vãn bối vẫn luôn ở núi Thiên Hà, cho nên đường đi đến đây cũng không xa lắm.
- Đế quốc Vân Tần ta luôn trọng võ, trọng dũng khí...Sau khi ngươi chết, ta sẽ cho người chở hài cốt ngươi về núi Thiên Hà, giúp ngươi về quê cũ.
Nữ tử vận áo trắng nhìn nam tử trung niên diện mạo sầu khổ, thản nhiên nói.
Nếu như là những người khác nói câu trên, dù là kẻ nào đi nữa cũng cảm thấy người này thật lớn lối và cuồng vọng, nhưng khi do chính nàng nói ra, trung niên diện mạo sầu khổ lại hơi nghiêng người tới trước, nghiêm túc thi lễ:
- Đa tạ ân tình tiền bối.
Nữ tử vận áo trắng khẽ gật đầu, dời mắt nhìn "sư gia" mặc thanh sam đang đứng dưới cây dù che mưa, nói:
- Còn ngươi?
"Sư gia" mặc thanh sam trầm mặc không nói, một lát sau cũng không lên tiếng. Nữ tử vận áo trắng thản nhiên cười, nói một câu rất đơn giản:
- Hai người các ngươi, người nào tới trước?
Nam tử trung niên diện mạo sầu khổ cười khổ:
- Vậy để vãn bối tới trước đi.
Mưa vẫn tiếp tục rơi...Bầu không khí đang im ắng bỗng nhiên có một tiếng hét lớn vang vọng khắp nơi, ống tay áo phải nam tử trung niên diện mạo sầu khổ căng phồng lên, một thanh kiếm mỏng màu tím bỗng nhiên xuất hiện với một tốc độ cực nhanh, lưu lại một tàn ảnh trong không trung rồi chém thẳng tới nữ tử vận áo trắng!
Nữ tử vận áo trắng đạp nhẹ, cự phủ trắng sáng như tuyết trong tay quét ngang, chính xác chém vào thân kiếm mỏng màu tím nam tử trung niên đang cầm chặt, tạo nên những tiếng động lớn đinh tai nhức óc.
Thân thể nam tử trung niên diện mạo sầu khổ run rẩy, cả người bị một sức mạnh kinh khủng đánh bay ra ngoài. Sau khi đáp người xuống đống bùn lầy ở dưới đất, người khác mới phát hiện sắc mặt hắn đã tái nhợt đi rất nhiều, nhưng trường kiếm mỏng màu tím trong suốt như băng phiến không ngờ lại không bị tổn hại một chút nào, lúc này còn có những tia khí màu tím du động quanh thân kiếm.
- Tử ngọc...quả nhiên là đệ tử Thiên Ma Quật!
Dường như đã biết trước điều này, nữ tử vận áo trắng không vội vàng tấn công tiếp, gật đầu nhẹ rồi nói một câu như thế.
Nam tử trung niên diện mạo sầu khổ một lần nữa cười khổ, sau đó lại có một tiếng hét lớn vang lên trong cơn mưa tầm tã. Người và kiếm của hắn phá vỡ trường không, nhanh chóng tới gần người nữ tử vận đồ trắng, nhưng động tác của nữ tử này vẫn rất đơn giản. Chiến phủ nhanh chóng đánh mạnh vào thanh kiếm mỏng nam tử trung niên đang cầm, xung lực quá mạnh khiến thân kiếm cong lại, lúc thân kiếm bật thẳng lại cũng là lúc nam tử trung niên bị đánh bay ra ngoài.
"Keng"..."keng"..."keng"...
Bóng kiếm màu tím không ngừng du động đánh vào người nữ tử vận áo trắng, nam tử trung niên diện mạo sầu khổ giống như một con chim lớn bay quanh nàng, nhưng theo tiếng động chói tai do hai thanh binh khí va chạm vào nhau phát ra, sắc mặt hắn càng lúc càng tái nhợt, tay phải cầm kiếm càng trở nên run rẩy, từng giọt máu tươi theo khóe miệng chảy ra ngoài...Tiếp đó, lại có máu tươi từ mũi hắn rơi xuống dưới.
Nữ tử vận áo trắng không hề hoảng hốt và gấp gáp, nhẹ nhàng sử dụng chiến phủ đối chọi với thanh kiếm mỏng màu tím đang không ngừng tấn công, làm cho nam tử trung niên phải hoảng sợ lui ra ngoài.
Đột nhiên nàng chủ động tiến tới trước một bước, trên người nàng không hề có khí tức khổng lồ hay đặc biệt gì tản phát ra ngoài, nhưng một bước này vừa bước ra thì nam tử trung niên không thể duy trì được nữa, ánh sáng vàng quanh người lấp lóe như ánh nến sắp tắt. Trường kiếm trong tay vừa đưa ra ngăn cản thanh chiến phủ đánh tới thì sức mạnh ẩn chứa trong đó lại làm thân kiếm bật ngược về, nặng nề đập vào người hắn.
Giống như đây không phải là thanh kiếm mỏng mà là một thanh cự phủ lớn đánh vào người mình, bộ ngực nam tử trung niên diện mạo sầu khổ nhanh chóng lõm sâu vào, hai tay vô lực buông xuống, sau đó bị đánh bay ra sau, rớt mạnh xuống mặt đất đầy bùn lầy.
Máu tươi từ trong miệng mũi hắn chảy ra ngoài như những dòng nước nhỏ, khiến hắn không thể nào hô hấp được, nhưng thần sắc vẫn hết sức bình tĩnh.
- Âu Dương sư huynh, nhờ huynh rồi.
Không biết là do nghị lực và ý chí nào đang điều khiển, sau khi bị thương nặng như thế một cường giả đến từ quân đội vương triều Đại Mãng như nam tử trung niên còn chưa chết ngay đi, hắn vô lực nhìn bầu trời u ám đang bị mây đen và cơn mưa tầm tã bao phủ, phun ra một búng máu và nước mưa, gượng sức nói ra một câu.
"Sư gia" mặc thanh sam cầm cây dù che mưa trong tay mặc nhiên khom người hành lễ với người cường giả đang nằm trong bùn lầy.
Trong lúc cúi người khom lưng, những giọt nước mưa cùng với không gian xung quanh hắn dường như đang bị một sức mạnh nào đó tác động, hết thảy tựa hồ đang ngừng lại ngay giây phút này.
"Rắc!"
Cây dù che mưa trong tay hắn vì luồng sức mạnh kỳ dị và kinh khủng này bị chấn nát thành những mảnh vụn, một khuôn mặt trẻ và tái nhợt theo đó xuất hiện trong ánh mắt những người còn đứng ở đây.
"Sư gia" mặc thanh sam này trước ẩn vào mái che nắng, sau ẩn thân vào cây dù che mưa lúc này mới hiện rõ ra, thật không ngờ không chỉ sắc mặt, mà cả đầu và lông mày của hắn đều có màu trắng như tuyết.
Thùng! Thùng! Thùng!
Khuôn mặt người nam tử tóc trắng này toát lên vẻ kiên nghị và bi thương vô hạn, trái tim hắn đột nhiên phát ra những âm thanh nặng nề như tiếng trống. Âm thanh này vừa vang lên, các mạch máu dưới da thịt hắn bắt đầu trở nên thô to và xấu xí như rễ cây cổ thụ khổng lồ, hơn nữa còn chuyển thành một màu đen nhánh u ám. Chỉ một lát sau, cả người của hắn đã bị bao phủ bởi những đường nét màu đen chằng chịt và ghê rợn.
- Luyện Ngục sơn!
Lý Kỵ Lung đang ngây người trong quan đạo đầy bùn lầy ngẩn ngơ nhìn dị biến trên thân thể "sư gia" mặc thanh sam, cả người bất giác run rẩy mãnh liệt, không biết là bởi vì rét lạnh hay do hoảng sợ.
Đột nhiên thân thể hắn lảo đảo nghiêng qua nghiêng lại giống như đã mất đi hồn phách, bút phán quan đang nắm trong tay cũng rơi xuống đất mà không có cảm giác nào, kêu gào lên như một thiếu nữ đang bị người khác hiếp bức:
- Không thể nào! Không thể nào! Sao ngươi lại là người của Luyện Ngục sơn?
Đúng như những gì đại thúc trung niên đã khuyên Lâm Tịch thông qua những lời khắc lại trên tấm bia đá ở học viện Thanh Loan, thế gian này thật sự có quá nhiều điều nhiều vật con người không thể nào hiểu rõ và cũng có quá nhiều cường giả. Đế quốc Vân Tần có học viện Thanh Loan, mà ở phía nam vương triều Đại Mãng cũng có một thế lực lớn, đó chính là Luyện Ngục sơn.
Cường giả không đáng sợ, đáng sợ chính là tại sao một cường giả xuất thân từ Luyện Ngục sơn lại xuất hiện bên cạnh mình? Đã có cường giả Luyện Ngục sơn tu vi Quốc Sĩ tới, tại sao còn muốn mình tới đây?
- Chẳng lẽ ta thân kinh bách chiến, vất vả mới leo lên được Lăng đốc, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ biết rõ ý nghĩa thật sự của thứ được gọi là quyền mưu? Chẳng lẽ ta luôn bị những người đó xem như là con cờ, mặc sức điều khiển sao?
Khi ngồi được vào ghế Lăng đốc, Lý Kỵ Lung cứ cho rằng mình đã biết thế nào là quyền mưu, nhưng tới giờ khắc này hắn mới loáng thoáng hiểu rằng lúc trước mình nông cạn và đáng cười ra sao.
Nam tử trung niên diện mạo sầu khổ đang nằm trong bùn lầy bỗng nhiên cố gắng đứng lên, lồng ngực bị đánh nát phát ra những âm thanh vô cùng kỳ quái. "Sư gia" mặc thanh sam cả người hiện đầy những huyết văn màu đen biết trung niên diện mạo sầu khổ kia đã đến khoảng khắc cuối cùng trên đời này, hơn nữa hắn còn hiểu rõ người này ráng gượng đứng dậy như thế là vì muốn tận mắt nhìn thấy kết quả cuối cùng thế nào, mà để làm được điều này nhất định hắn ta đã phải chịu rất nhiều đau đớn. Cho nên, "sư gia" mặc thanh sam muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn bắt đầu sử dụng toàn bộ hồn lực tích tụ trong đan điền để kích phát huyết mạch của mình.
Những giọt nước mưa quanh người hắn bị chấn thành những màn hơi nước mỏng màu trắng, nhưng ngay lúc chuẩn bị tiến tới tấn công nữ tử vận đồ trắng, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên căng thẳng.
Nguy hiểm!
Hắn đột nhiên cảm giác được không khí chung quanh đang có những chấn động khác thường. Hơn nữa, chấn động khác thường này dĩ nhiên đến từ dưới chân hắn, đến từ trong bùn lầy dưới đất.
Tên cường giả xuất thân từ vùng đất thần thánh vương triều Đại Mãng này bất chợt nghĩ đến một khă năng, nhấc chân lên rồi đạp mạnh xuống như muốn dùng một cước này phá tan cả quan đạo đầy bùn lầy và máu tươi. Nhưng, đã chậm! Một luồng kiếm quang yếu ớt từ trong vũng nước máu loãng bắn lên, vòng qua chân hắn rồi chợt gia tốc, phát ra âm thanh rợn người ngay trên không trung.
"Phốc!"
Một tiếng vang nhỏ vang lên, luồng kiếm quang này cắt đứt tất cả huyết văn màu đen phía bên phải cổ hắn rồi bay vụt trên cao, huyền phù ngay trên đỉnh đầu hắn.
"Sư gia" mặc thanh sam dùng tay bịt kín cổ, nhưng máu tươi màu đen giống như những mũi tên màu đen lại theo đầu ngón tay hắn chảy ra ngoài.
Hắn mở to mắt, đến lúc này mới nhìn thấy rõ người thiếu nữ mặc áo xanh ban đầu ngồi ở đầu xe không biết từ lúc nào đã bước ra buồng xe chi chít những mũi tên màu đen, nàng ta đang nhìn thanh phi kiếm đang huyền phù trên không.
Đó là một thanh phi kiếm không chuôi, màu bạc, ngoại trừ ánh sáng lạnh tản phát bên ngoài, trên thân kiếm còn xuất hiện những hoa văn giống như hình ảnh mặt băng đang nứt.
- Sao có thể như vậy?
"Sư gia" mặc thanh sam chậm rãi quỳ xuống, vừa lúc đó lại là một vùng đất trũng nên khi hắn quỳ xuống nước mưa ở trong đấy còn ngập đến cả hông và bụng hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ mặc áo xanh có khuôn mặt ngây thơ, mái tóc được ghim lại tạo thành hai bím tóc nhỏ xinh xắn ở đằng xa, đôi mắt hiện lên vẻ mê mang không thể hiểu được:
- Sao có thể như vậy...Ngươi còn nhỏ như vậy nhưng sao có thể ngự sử phi kiếm vượt quá năm mươi bước? Tại sao...sao...ngươi có thể là Thánh Sư?
Có lẽ biết việc mình đang làm là phí công nên hắn vô lực buông tay xuống, máu tươi màu đen càng lúc càng phun ra ngoài nhiều hơn, nhiễu xuống thấm đượm cả bộ thanh sam. Nhìn thấy những dòng máu đen không ngừng chảy xuống, thiếu nữ mặc thanh sam khẽ cau mày, nhưng vẫn thật tình trả lời:
- Từ lúc sinh ra đến giờ khuôn mặt ta vẫn như thế...còn nữa, ta chính là thiên tài!
~~o0 0o~~
Bình luận truyện