[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện
Chương 6 : Của đệ tử là hai chén
.
~~o0 0o~~
Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen đi tới trước, lấy hai cái túi nhỏ màu đen từ trong tay áo ra đưa cho Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm.
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm nhận lấy mở ra, phát hiện bên trong có hai cái bao ngón tay bằng da màu vàng nhạt, tuy dày nhưng rất mềm mại.
- Thủ pháp khống dây cung tam chỉ trì vũ là dùng ngón cái, ngón giữa và ngón trỏ cố định đuôi tên, chỉ dùng ngón áp út và ngón út khống dây cung.
Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen không cho hai người cơ hội đặt câu hỏi, chậm rãi đi lên các nấc thang của mẫu ruộng trước mặt, nói tiếp:
- Tam chỉ trì vũ, cảnh giới cao nhất chính là có thể giữ vững độ ổn định của tên lúc bắn ra. Đối với các tiễn thủ lợi hại, ba ngón tay cộng với đầu mũi tên sẽ tạo thành đường nhắm chính xác, những người tập luyện thủ pháp này đến mức tột cùng đều có thể bắn tên vô cùng chuẩn xác. Nhưng vì loại thủ pháp này chỉ dùng hai ngón tay để kéo dây cùng và khống dây cung nên rất dễ bị thương, vì thế, trước khi đạt đến cảnh giới Quốc Sĩ, các ngươi phải dùng bao ngón tay ta vừa đưa để giảm bớt thương tổn hai đầu ngón tay kia.
Lâm Tịch lấy hai bao ngón tay màu vàng nhạt đeo vào ngón áp út và ngón út.
Bao ngón tay nhẹ nhàng mềm mại, nhưng dường như bên trong có một hấp lực vô hình, ôn hòa dính sát vào ngón tay của hắn.
Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen đang dẫn đường phía trước khẽ nghiêng người, nhìn Lâm Tịch nói:
- Bao ngón tay này được dùng tầng da thứ hai của rắn tia chớp chế thành, ở trong học viện cũng không phải là vật dụng thường thấy. Cho nên, bình thường các ngươi hãy cố gắng không để người khác thấy.
Lâm Tịch gật đầu. Khi tưởng tượng đến tư thế tay trái cầm cung, tay phải cầm tên khống dây cung, hắn hơi nhíu mày, nói:
- Lão sư, tư thế đứng cầm tên giương cung này dường như không được tự nhiên lắm.
- Thuận tay nhất là bốn ngón tay giương cung lắp tên bắn, nhưng thủ pháp này lại có nhược điểm đuôi tên sẽ bị kẹp đồng thời giữa ngón tay và dây cung, không thể nào triệt tiêu được rung động ở phần sau tên như thủ pháp tam chỉ trì vũ. Thủ pháp này chỉ thích hợp với những người nào muốn bắn nhanh, ham săn bắn.
Giọng nói của giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen bỗng toát lên một cỗ khí thế ngạo nghễ không thể tả được:
- Tên của Phong Hành Giả chưa bao giờ dùng để sát cẩu, nó dùng để đối phó với cường giả. Cho nên, nhiệm vụ của các ngươi là phải luyện từ không thuận cho đến nhuần nhuyễn, luyện đến mức cầm cung bắn tên tự nhiên như đang đi trong gió.
- Vâng.
Liên lụy tới vận mệnh cả đời sau này của Biên Lăng Hàm, Lâm Tịch không nói nhảm nữa, yên lặng gật đầu ngay trên mảnh ruộng bậc thang. Biểu hiện của Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm lúc này khiến giảng viên độc nhãn tương đối hài lòng, giọng nói cũng ôn hòa một chút:
- Những ngày kế tiếp ta sẽ dạy các ngươi phương pháp và kỹ xảo bắn tên, nhưng các ngươi phải luôn nhớ rõ rằng điều quan trọng nhất đối với tiễn thủ chính là tỉnh táo và kiên nhẫn. Chỉ cần lòng có chút xao động, nó vẫn ảnh hưởng tới thủ pháp khống dây cung cầm tên của các ngươi.
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm một lần nữa nghiêm túc gật đầu.
"Có lẽ ngươi còn không biết rằng không chỉ vì ngươi là Thiên Tuyển, phần lớn chính tâm tính trầm tĩnh và luôn bình thản trời sinh của ngươi, nên ta mới chưa từ bỏ kỳ vọng vào một kỳ tích." - Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen quay đầu lại, không nói thêm gì nữa, nhưng lại thầm nghĩ như thế.
Lâm Tịch cũng không biết chính tính cách do sống hai kiếp người và quan niệm luôn coi mình là người lữ hành ở thế giới lại gây ấn tượng mạnh với vị Đông giảng viên này.
Hắn theo sau vị giảng viên độc nhãn, đi qua căn nhà trúc đằng trước.
Trên một mảnh đất trống trong khu rừng đằng sau căn nhà trúc, ở đấy có đặt một cái khung gỗ, phía trên có ba thanh trường cung màu đen giống nhau như đúc, thân cung được làm từ một loại gỗ chắc chắn, dây cung là gân mãnh thú, nhưng cả ba thanh trường cung đều không có phù văn. Bên cạnh ba thanh trường cung có hơn hai mươi bao đựng tên, bên trong có chi chít các mũi tên, giống như là những cây lúa đã đến mùa thu hoạch được bác nông dân gặt hái rồi đặt vào bao ngay ngắn.
- Nhìn kỹ động tác của ta.
Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen không nói lời dư thừa, cầm cung lên trước mặt Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, kéo dây cung, bắn tên. Lâm Tịch cứ nghĩ động tác "tam chỉ trì vũ" khi bắn không thể nào tự nhiên được, nhưng những gì đang diễn ra trước mặt lại nhu hòa nhanh gọn như nước chảy mây trôi, mỗi một động tác của vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen gây cho người ta có cảm giác ông ta đang tuân theo một quy luật chặt chẽ không nói nên lời.
"Vèo"
Mũi tên màu đen như lưu tinh bắn ra, vững chắc bắn trúng hồng tâm cách đó trăm bước.
"Vèo", "vèo", "vèo", "vèo", "vèo"...
Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen không ngừng lại, một cỗ khí thế sắc bén từ trên người ông ta phát ra, kết hợp với những động tác tràn đầy mỹ cảm và nhẹ nhàng thân thể đang thể hiện. Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm thấy vậy liền trợn mắt hốc mồm, mỗi một mũi tên đều trúng thẳng vào hồng tâm. Tuy nói ở trong rừng có hơn mười hồng tâm được dựng lên, nhưng chỉ một lát sau, mỗi một hồng tâm đều có một mũi tên màu đen găm vào.
- Cầm lấy cung, nhìn tư thế cầm cung của ta.
Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen ngừng lại, để Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm, mỗi người cầm lấy một trường cung và một mũi tên, sau đó ông ta đứng trước mặt hai người, chậm rãi làm từng động tác cầm tên cho tới kéo dây cung, nhưng lần này lại không bắn ngay.
Ông ta không nói thêm gì nữa, chỉ chậm rãi làm đi làm lại những động tác.
Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm thấy vậy liền nghiêm túc quan sát, lòng tràn đầy sự kính ý. Một khoảng thời gian sau, mảnh đất trống bên trong khu rừng kết hợp với không khí yên lặng tạo thành một cảnh cảnh tượng vô cùng hài hòa: giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen ở giữa, Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm ở hai bên, cả ba làm những động tác cầm cung, lắp tên, khống dây cung hết sức chậm chạp.
Giảng viên độc nhãn thỉnh thoảng dừng lại, giúp Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm chỉnh tư thế lại cho đúng.
...
Thế đứng thẳng, tiếp đến cung, sau cùng là tên.
Thủ pháp khống dây cung tam chỉ trì vũ này lúc bắt đầu không có đường tắt, đơn giản chỉ là từng lần cầm cung, kéo dây cung, lắp tên...từng bước từng bước trui luyện ra tư thế chuẩn xác nhất.
Nhưng đây là cung thật, tên thật. Mặc dù thân cung chỉ được làm từ loại gỗ bền chắc bình thường nhất, hơn nữa bản thân Lâm Tịch đã bước vào hàng ngũ những người tu hành sau khi dùng Minh Chân đan ở buổi học đầu tiên hôm qua, hắn cũng cảm giác được sức mạnh bản thân đã tăng lên rất nhiều, nhưng cứ sau mỗi lần dùng hai ngón út và áp út để kéo dây cung hắn lại có cảm giác không thoải mái.
Nhưng để cho Lâm Tịch cảm thấy ngạc nhiên chính là sau khi kéo cung hơn hai mươi lần, ngay lúc hắn cảm thấy cánh tay mình bắt đầu mỏi thì dòng khí lưu trong đan điền của hắn bắt đầu chuyển động, làm giảm cơn đau nhức ở ngón tay và cánh tay của hắn. Và sau mỗi lần làm giảm cơn đau nhức ở hai chỗ đó xong, dường như dòng khí lưu cũng giảm đi một chút.
Cứ kéo dây cung như thế hơn mấy trăm lần, dòng khí lưu trong đan điền của hắn rốt cuộc mất hết hoàn toàn. Hai cánh tay, nhất là cánh tay phải cầm tên khống dây cung càng đau nhức không chịu nổi.
- Được rồi, hôm nay dừng ở đây.
Ngay lúc hắn tự nói với mình có thể kiên trì thêm một lúc nữa, vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen lại quát to nói hắn và Biên Lăng Hàm ngừng lại, sau đó lấy hai chai dầu thuốc ra đưa cho hai người, nói:
- Sau khi trở về, thoa lên chỗ đau nhức một lớp, cẩn thận vuốt ve trong ba đình. Giảng viên Mộc thanh đã để một bộ cung tên giống như vậy trong phòng các ngươi, nếu như sau khi trở về các ngươi cảm thấy khôi phục lại được, có thể tự tập trong phòng. Nếu như hôm nay tu hành có vấn đề gì không hiểu, bây giờ có thể hỏi ta.
Sau khi đưa hai chai dầu thuốc cho Lâm Tịch và Biên Lăng Hàm xong, giảng viên độc nhãn lấy lại hai bộ trường cung trên tay hai người xuống, tiếp đó dẫn hai người quay về con đường cũ, vừa chậm rãi đi vừa nói.
Lâm Tịch nhất thời kinh ngạc hỏi:
- Lão sư, không phải học viện đã nói không cho phép người khác vào phòng của bất kỳ ai sao?
- Sau này ngươi nên bớt hỏi mấy câu hỏi ngu ngốc như vậy.
Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen nhất thời muốn vung tay gõ đầu Lâm Tịch một cái, ông ta oán hận nhìn tiểu tử lúc tu hành càng lúc càng thuận mắt, nhưng cũng ngày càng hỏi những câu hỏi rất ngốc, trầm giọng nói:
- Giảng viên Mộc Thanh đại biểu cho học viện...ngươi phải nhớ kỹ, một khi còn ở trong học viện thì phòng của các ngươi không có gì bí ẩn đối với học viện!
- Vâng, đệ tử biết rồi.
Lâm Tịch bất đắc dĩ cúi đầu xuống, sau đó tiếp tục đi tới, nhìn vị giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen nói:
- Có phải sau mỗi lần bắn một mũi tên, hồn lực sẽ tiêu hao một chút?
Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen gật đầu:
- Hồn lực có thể hóa giải một phần mỏi mệt của thân thể, bây giờ ngươi đã là một người tu hành, cho nên không riêng gì bắn tên, chỉ cần vận động mệt mỏi, hồn lực sẽ tự nhiên tiêu hao dần.
- Nếu như hồn lực không tiêu hao hết mà thân thể còn chịu đựng được, ta vẫn có thể bắn tên được?
- Dĩ nhiên là không được.
Giảng viên độc nhãn mặc áo bào đen nhìn Lâm Tịch nói:
- Hồn lực chỉ giúp giảm một phần mỏi mệt của thân thể, nhưng không thể giảm bớt hoàn toàn. Lấy một ví dụ đơn giản: Khi ở chiến trường, cho dù ngươi còn hơn một nửa hồn lực chưa tiêu hao hết, nhưng chỉ cần bị kẻ thù bắn trúng một tên ngay ngực, ngươi sẽ không thể nào chiến đấu được nữa. Còn đối với người tu hành chúng ta, tu luyện càng nhiều tu vi càng cao, thân thể cũng mạnh hơn. Tỷ như với những loại trường cung nay, ta bắn hơn một ngàn tên mới cảm thấy mỏi mệt một chút, sau đó thân thể sẽ không kiên trì được nữa, nhưng đối với tu vi hiện giờ của các ngươi, chỉ cần bắn một trăm tên thôi đã thấy không chịu nổi.
Giảng viên độc nhãn giải thích rất rõ ràng, Lâm Tịch cảm thấy không khó hiểu lắm. Cẩn thận cảm giác hai cánh tay bây giờ rất mỏi mệt, Lâm Tịch trầm ngâm nói:
- Đông lão sư, nãy giờ tập luyện đệ tử tay trái cầm cung, tay phải cầm tên khống dây cung, làm như vậy tay phải sẽ mất sức rất nhiều, giống như bây giờ vậy, tay phải của đệ tử rất mỏi mệt, sợ rằng không thể kéo cung được nữa. Không biết đến lúc không thể kiên trì được nữa, đệ tử có thể đổi lại tay phải cầm cung, tay trái cầm tên khống dây cung không? Nếu như luân phiên như vậy, chẳng phải đệ tử có thể bắn rất nhiều tên?
- Ngươi bây giờ ngay cả đi cũng không nổi, chẳng lẽ muốn lộn vòng xuống cho nhanh?
Giảng viên độc nhãn cười lạnh, nhìn thẳng Lâm Tịch trách cứ:
- Ta khuyên ngươi nên bỏ ý nghĩ này ngay lập tức. Không nói đến việc luyện thêm một cách cầm cung như ngươi sẽ mất gấp đôi thời gian, tư chất ngươi chỉ có hai, tốc độ tu luyện tu vi hồn lực trời sinh chậm hơn người khác rất nhiều. Đến lúc ngươi dùng hồn binh, chỉ cần dùng một loại thủ pháp cầm cung đã khiến hồn lực tiêu hao sạch sẽ, nói gì đến chuyện sử dụng hai thủ pháp?
Lâm Tịch hơi nhíu mày, trong lòng không phục lắm, thầm nói: "Đông lão sư, thật ra ngài sai rồi, mặc dù tư chất đệ tử chỉ là hai, nhưng chính Trương viện trưởng các ngài cũng khẳng định rằng thân thể của mấy ngài chỉ là một chén, mà thân thể chúng ta lại có đến hai cái chén...cho nên, hồn lực tổng cộng của đệ tử sẽ là gấp hai lần người có tu vi ngang hàng."
Nhưng vừa nghĩ tới việc Trương viện trưởng đến cùng một nơi như mình đã từng nói rằng ở thế giới này phải biết khiêm tốn, nói rằng người tu hành ở thế giới này cũng không phải là vô địch chiến thắng bất cứ ai, Lâm Tịch chợt nở một nụ cười nhạt hiếm thấy, hắn quyết định phải khiêm tốn hơn...Sau đó, bỗng nhiên có một cái tên xuất hiện trong đầu hắn: Kinh Vô Mệnh*.
...
- Lão sư, đệ tử có một chuyện muốn hỏi...Phải tu luyện đến cảnh giới nào mới có thể bay qua sơn mạch Đăng Thiên, đến băng nguyên phía sau sơn mạch Đăng Thiên?
- Ít nhất phải đạt đến cảnh giới Thánh Sư, sơn mạch Đăng Thiên quá cao, càng lên cao càng khó hô hấp, mỗi một bước cũng tiêu hao nhiều sức lực và hồn lực.
Dưới ánh trời chiều, các mảnh ruộng bậc thang lấp lánh như cầu vồng nhiều màu sau cơn mưa, một vị giảng viên và hai người đệ tử trẻ tuổi tay không ngừng lấy đồ ăn bỏ vào miệng nhai, từ từ đi xuống.
~~o0 0o~~
Kinh Vô Mệnh: Một nhân vật trong truyện Biên Thành Đao Thanh của tác giả Cổ Long.
Vừa đi đến nơi có ánh đèn, Diệp Khai nhìn thấy một đôi mắt xám đục chết chóc.
Không những xám đục chết chóc, hơn nữa còn lạnh tựa hàn băng ngàn năm trên đỉnh Thánh Mẫu Phong, lạnh đến mức làm cho máu huyết của bất cứ người nào cũng đều đông cứng.
Diệp Khai tránh ánh mắt người đó, nhìn thấy tay của y.
Tả thủ của người đó đã bị cụt, hữu thủ cũng màu xám xịt chết chóc, giống như mới từ trong quan tài bước ra.
Y vận trường bào xanh nhạt, đầu tóc vừa dài vừa bung loạn, cặp mày lại đậm dày, mũi hắn rất cao, nhưng thườn thượt trên mặt y càng làm hiển lộ vẻ cô độc của y.
Môi y rất mỏng, nhưng chỉ cần liếc một cái đã biết y là người lời nói tựa Thái Sơn, chỉ có người sát nhân vô số, dùng tay nhiều hơn dùng miệng mới làm cho người ta có thứ cảm giác đó.
Hông trái của y có giắt một thanh kiếm không có vỏ.
Kiếm đen sì, giống như lông mày của y.
Nói một cách nghiêm túc, đó thật sự không thể coi là một thanh kiếm, đó chỉ là một phiến sắt dài ba thước, không có lưỡi kiếm, cũng không có mũi kiếm, thậm chí cả cán kiếm cũng không có.
Chỉ dùng hai miếng gỗ mềm cột bên trên, coi như là cán kiếm.
Thanh kiếm đó làm cho người ta có cảm giác giống như một thứ đồ chơi của con nít, nhưng Diệp Khai lại biết thứ đồ chơi đó nhất định rất nguy hiểm, tốt hơn hết là đừng chơi là hơn.
Con người đó tuy tĩnh lặng đứng dưới ánh đèn, nhưng lưng của y vẫn thẳng như ngọn bút, người của y giống như đúc bằng sắt. Băng tuyết, lạnh lẽo, mệt mỏi, lao lụy, đói khát, đều không thể khuất phục được y.
Trên thế gian xem chừng không ai có thể làm cho y khuất phục.
Lông mày y dày rậm, mắt lớn, đôi môi mỏng ngậm chặt thành một đường thẳng mong manh, mũi cao hẹp làm cho khuôn mặt y xem càng hóp háp, gương mặt đó khiến người ta rất dễ dàng liên tưởng đến đá hoa cương, quật cường, kiên định, lãnh đạm, đối với bất cứ chuyện gì đều không quan tâm đến, thậm chí đối với mình cũng vậy.
Nhìn thấy con người đó, trực giác của Diệp Khai nhớ liền đến A Phi, A Phi bạn sinh tử chi giao của sư phụ chàng.
Con người đó có nhiều chỗ rất giống A Phi, chỗ duy nhất không tương đồng là ánh mắt, ánh mắt của A Phi vĩnh viễn tràn ngập nhiệt tình, ánh mắt của con nguời đó lại chỉ có tử vong.
Diệp Khai tin rằng thứ mà kiếm của con người đó mang theo cũng thông thường đều là tử vong.
Bình luận truyện