[Dịch]Thùy Chủ Trầm Phù - Sưu tầm

Chương 8 : Chương 8

Người đăng: 

.
CHƯƠNG 7. Khi thiên hạ phân tranh, khói lửa nổi lên tứ phía, quần hùng tranh giành, chư quốc tranh bá. Sau vài thập niên chiến tranh khói lửa, lấy phía đông là Phong Lăng, phía tây là Tây Kì cùng Thiên Tĩnh nằm tại trung tâm tạo nên thế chân vạc tam cường, phân đình kháng lễ[25]. Còn lại hơn chục tiểu quốc bang nhược dân doanh, chỉ có thể chia ra nương tựa vào tam đại quốc này, xưng thù cống, mưu cầu sinh tồn. Người đứng đầu tam đại quốc hiện giờ đều là nhân vật trí dũng kiệt xuất, đầy rẫy dã tâm, đều mang mộng tưởng mở mang bờ cõi, thôn tính hai đại cường quốc kia, thống nhất thiên hạ, trở thành đế vương thống trị. Song tam đại quốc binh lực tương đương nhau dẫn đến sự kiềm hãm, ai cũng không dám manh động, khéo léo duy trì cân bằng cục diện. Nhiều năm qua, dù rằng bên trong âm thầm sóng to gió lớn, mặt ngoài vẫn gió êm sóng lặng. Đến năm Thiên Tĩnh bảy mươi bốn, phụ thương hoàng của Lãnh Huyền muốn làm việc lớn, bỏ qua lời triều thần khuyên can, khư khư cố chấp phát binh tấn công Tây Kì, phá vỡ thế cân bằng của tam đại quốc khi đó. Giao chiến quanh năm, thương hoàng chết bệnh. Chúng hoàng tử đoạt vị, trong triều đại loạn, cuối cùng Lãnh Huyền bằng thiết huyết thủ đoạn trấn áp đối phương, đăng cơ ngôi vị hoàng đế, nhưng nguyên khí triều đình Thiên Tĩnh đã bị tổn hại, bất đắc dĩ cắt hai thành biên giới phía Tây, cùng Tây Kì ngưng chiến tĩnh dưỡng. Cùng lúc đó, Phong Lăng rời xa khỏi phong hỏa chiến tranh, lại nhân cơ hội này ky binh luyện mã, quốc lực ẩn ẩn cứ như vậy vượt lên hơn hẳn Thiên Tĩnh. Căn cứ theo mật thám truyền báo của Thiên Tĩnh mai phục tại Phong Lăng, mưu lược của Phong Lăng chính là tấn công Thiên Tĩnh. Tại thời điểm hiểm nguy này, Phong Lăng phái sứ thần tham quan Thiên Tĩnh, dụng ý phi thường ý vị sâu xa. . . . . Trong đại điện rộng lớn hoa lệ, Lãnh Huyền ngồi tại nơi chủ vị trên cao, long bào châu quan, quấn thắt lưng mãng long ngọc đái, hiển hiện hoàng khí kinh người. Dưới bậc thềm bạch ngọc phía tay phải, lấy thái tử Minh Chu dẫn đầu, Thiên Tĩnh triều thần theo chức quan cao thấp theo thứ tự tọa án phía sau. Lãnh Huyền một tay cầm chén, sắc mặt bình thản, còn mang chút ý cười, song từ khi yến hội bắt đầu, ý nghĩ của hắn chỉ xoay quanh các mối phỏng đoán. Phong Lăng sứ thần đến đây, là để thăm dò Thiên Tĩnh sao? Lấy thứ hữu hảo giả dối này để khiến Thiên Tĩnh quân thần mất cảnh giác ư? Hay để thị uy? . . . . . . Nhưng có một điểm không thể nghi ngờ ── triều đình Thiên Tĩnh mới vừa trải qua xáo động, tuyệt đối không thể tùy tiện khai chiến, đây cũng là nhận thức chung của nhân sĩ trong triều Thiên Tĩnh. Vậy nên trên điện cho dù ca múa mạn diệu, bầu không khí bên triều thần Thiên Tĩnh vẫn có chút trầm trọng áp lực. Trái lại tại bên kia đại điện Phong Lăng sứ thần ngồi một nhóm, thần thái lại vô cùng thoải mái. Một khúc vũ y nghê thường dừng múa, vũ cơ thiên kiều bá mị nhanh nhẹn đi ra trong tiếng vỗ tay theo của Phong Lăng sứ thần . “Hảo khúc, hảo vũ, hảo giai nhân.” Quý công tử đứng đầu vỗ tay, vận phục sức màu xanh nhạt – vốn được Phong Lăng quý tộc ưa thích nhất, nét mặt như quan ngọc, dung mạo mềm mại phong lưu, hai tay nâng chén đứng dậy hướng Lãnh Huyền xa kính.”Lãnh bệ hạ, nghe đồn mỹ nhân quý quốc danh vang thiên hạ, Phù Thanh Phượng hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Xin lấy chén rượu tạ ơn bệ hạ khoản đãi chi ân.” Hắn thái độ cung kính, vẻ mặt ngữ khí lại thập phần ngả ngớn, đặc biệt khi nói hai chữ mỹ nhân, đôi hoa đào mắt có phần mỉa mai, toát ra vài phần khinh miệt, lộ vẻ châm biếm Thiên Tĩnh chỉ có mỹ nhân là có tiếng tăm, không đáng được xưng đạo. Triều thần Thiên Tĩnh không ít người đều giận tái mặt đi. Thần sắc Lãnh Huyền vẫn như cũ, lạnh nhạt nói: “Phù Thừa tướng quá khen.” Tuy nhiên trong lòng lại căng thẳng. Phong Lăng lần này phái ra Phù Thanh Phượng đứng đầu tứ tướng đến tham vấn, xem Phù Thanh Phượng cứ thế đường hoàng nói ra, quả nhiên Phong Lăng vì khiêu khích mà đến. Phù Thanh Phượng ngồi trở lại án hậu, liếc nhìn biểu tình của Thiên Tĩnh quần thần, không nhanh không chậm cười nói: “Lãnh bệ hạ, tiểu thần thật tình mà nói. Nghĩ đến Tây Kì lần này được quý quốc tặng cho hai trăm giai lệ, diễm phúc khôn cùng. Thần dân tệ quốc đều rất lấy làm hâm mộ.” Lời vừa nói ra, Tất cả quần thần Thiên Tĩnh đều biến sắc. Vì cùng Tây Kì đình chiến, Thiên Tĩnh hoàng triều ngoài việc phải cắt bỏ nhường Tây Kì hai tòa thành trì giáp giới biên cảnh, còn phải lấy trong dân gian hai trăm trinh nữ xinh đẹp có tiếng kèm theo lễ vật mới đổi lấy Tây Kì lui binh. Lại nói vốn là lần đầu trong Thiên Tĩnh quốc sử cắt đất cầu hòa, trong triều cao thấp mỗi khi nghĩ đến đều thấy nhục nhã ngậm miệng không bàn đến. Phù Thanh Phượng lại cố tình ngoáy vào vết sẹo trong lòng mọi người. Trong chốc lát, từ sắc mặt Lãnh Huyền xuống đến mọi người đều trở nên vô cùng khó coi, lại có một người chẳng hề để ý cười nói: “Triều đình ta vốn dư thừa mỹ nhân. Phù Thừa tướng nếu thích, tiểu vương ta sẽ trở về tại trong phủ chọn vài loại thượng đẳng nhất tặng cho ngươi, ha ha ha. . . . . .” Nam tử vừa nói an vị ở bên cạnh Minh Chu, tầm ba mươi tuổi, mặc gấm vóc hoa phục đan xen màu hồng hắc, tóc đen vấn cao, đội tử kim vương hầu quan, bộ mặt tuấn mỹ lộ vẻ lười nhác chán chường. Quần thần nhận ra hắn là thương hoàng tiểu đệ đệ Lan vương Lãnh Thọ, xưa nay mặc sức thanh sắc khuyển mã, không màng can dự đến chính sự, nhưng trong tay nắm một phần ba binh quyền Thiên Tĩnh, hết sức quan trọng. Khi Thương hoàng chúng tử tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đều ganh nhau mượn sức Lãnh Thọ, kết quả vẫn là Lãnh Huyền thắng được sự bảo hộ âm thầm của hắn, cho nên sau khi đăng cơ liền gia phong thưởng làm hoàng thúc, ban thưởng thiên tử bào, cung song bổng lộc, địa vị được sùng bái, trong triều không dám phản đối. “Vậy trước tạ ơn Lan vương .” Phù Thanh Phượng nhất thời cũng không chắc Lan vương là thật nghe chưa hiểu hắn nói châm chọc hay là thâm tàng bất lộ[26], buộc lòng phải hướng Lan vương chắp tay cảm ơn. Lan vương cười nói: “Không dám không dám.” Phiếm luận vài câu, không khí hết sức căng thẳng không tự nhiên ban đầu thừa dịp cũng dần giảm đi . Phù Thanh Phượng khiêu khích không thành, thanh thanh yết hầu nói: “Lãnh bệ hạ, tiểu thần lần này phụng mệnh đến, còn có chút lễ mọn tiến hiến bệ hạ.” Mục quang Lãnh Huyền khẽ rung. Khi Phù Thanh Phượng vào thành, đã dâng lên mấy xe ngựa đặc sản Phong Lăng làm lễ yết kiến, nhưng lễ vật đặc biệt gì mà phải lúc này mới đưa ra. Phù Thanh Phượng mỉm cười vỗ hai tay, một gã nam tử cao to vẫn ngồi ở phía sau hắn lập tức đứng dậy ra điện. Thiên Tĩnh quần thần ngóng cổ hồi lâu chờ, xem nam tử kia mang lễ vật gì tiến vào. Không bao lâu, thình lình nghe thấy một tiếng kinh thiên cuồng hống, chấn động đèn đuốc trong điện. Nhạc sư môn đều dừng đàn sáo trong tay lại. Mọi người đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, nam tử cao to kia dẫn theo tám gã người hầu Phong Lăng trở về. Đầu vai tám người đều đeo dây xích sắt to bản, cật lực đem một ***g sắt cực lớn kéo vào trong điện. Trong ***g, là nơi vừa phát ra tiếng rống to. Một con bạch hổ thân thể khổng lồ, toàn thân hổ mao dựng thẳng, khoe móng vuốt bén nhọn. Nhãn tình to tựa chuông đồng, hằn đỏ đáng sợ, giống như chờ thời cơ lao ra khỏi ***g bổ nhào cắn xé. “Hống !” lại một tiếng hổ gầm kinh thiên động địa. Không ít triều thần Thiên Tĩnh bị làm cho khiếp sợ, lâm vào trạng thái cừng đờ, bên quan văn mỗi người đi đứng như nhũn ra, ngay cả vài võ tướng cũng biến đổi sắc mặt. Minh Chu bị hù dọa cả người run lên, vừa định kêu, nhìn Lãnh Huyền, lại miễn cưỡng đem kinh sợ kìm nén xuống. Ánh mắt Lãnh Huyền âm trầm, theo nét mặt thần tử bên mình nhất nhất lướt qua, mười thì tám chín đều là bộ dáng sợ hãi, mất hết thể diện. Phù Thanh Phượng cầm trong tay phiến quạt nhũ kim, tươi cười khả cúc chỉ bạch hổ nói: “Đây là thứ hổ sản tại Phong Lăng đại hành sơn, là vương trong loài hổ, khí thế áp đảo vạn thú. Hoàng thượng của thần, tháng trước khi săn bắn, vây bắt bảy ngày bảy đêm, cuối cùng bắt được. Nghe nói Lãnh bệ hạ cũng thích săn bắn, đặc biệt phân phó tiểu thần mang đến hiến cho bệ hạ.” Nói rồi đối cao to nam tử đưa mắt ra hiệu.”Mở ra cho Lãnh bệ hạ xem qua.” Không đợi mọi người phản ứng, nam tử cao to kia đã tháo xích sắt khóa cửa ***g ra. Bạch hổ một tiếng điên cuồng hét lên, nhanh như chớp giật, thoát ra khỏi cũi sắt. “Hộ giá! Mau giết bạch hổ!” Một võ tướng mái tóc hoa râm hét lớn, rút đao đứng lên trong đám quần thần thất kinh quát to. Thị vệ hầu cận dọc hai bên hành lang kim điện như ở trong mộng mới tỉnh, đồng loạt xông lên phía trước, cầm trong tay trường mâu ngân đang, đem bạch hổ vây quanh ở trong điện, nhưng ai cũng không dám tiếp cận bạch hổ gần hơn trong vòng ba trượng. Một đầu bạch hổ, trăm tên thị vệ, giằng co mãi không xong. Mọi người nín thở ngưng thần, điện thượng yên lặng ngay cả tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy, chỉ nghe Phù Thanh Phượng “Khoát ” mở ra cây quạt , tự nhiên phe phẩy vài cái, khẽ cười nói: “Lãnh bệ hạ, thị vệ của người sao thấy bạch hổ sợ thành như vậy, ngay cả động cũng không dám động?” “Láo xược!” Võ tướng Lô Trường Nghĩa đứng dậy đầu tiên, quan bái Thiên Tĩnh tả quân đô thống, vốn là cậu của thân nương Lãnh Huyền, nhìn chằm chằm Phù Thanh Phượng, cả giận nói: “Ngươi thả ra mãnh hổ, rốt cục là có dụng ý gì?” Phù Thanh Phượng còn đang cười, khước từ.” Hoàng thượng ta mất không ít tâm huyết, mới vì quý bệ hạ chuẩn bị phần lễ vật này. Đại nhân nói như thế, là trách cứ hoàng thượng của ta sao?” “Ngươi -” “Lô đô thống, ngươi lui ra.” Lãnh Huyền cuối cùng lên tiếng, biết cậu mình xuất thân binh nghiệp, từ trước đến nay hữu dũng vô mưu, nếu luận miệng lưỡi lợi hại, sao có thể là đối thủ với Phù Thanh Phượng? Huống hồ bạch hổ là Phong Lăng hoàng đế tặng cho, bất kể thế nào cũng không được giết, nếu không sẽ trúng chi kế của Phù Thanh Phượng, trao cho Phong Lăng chỗ sơ hở, làm cho Phong Lăng có lấy cớ đối Thiên Tĩnh tuyên chiến. Âm mưu này, đã được ấn định sẵn rồi. Hắn kìm nén tức giận, trầm giọng, quát ra lệnh cho thị vệ đem bạch hổ đuổi về ***g. Rồi quay đầu đối Phù Thanh Phượng nói: “Vậy xin nhờ Phù Thừa tướng hồi nước hậu chuyển lời cho Phong Lăng hoàng, lễ vật của hắn, bổn hoàng rất thích, sau này tất sẽ hảo hảo hồi tạ.” “Vẫn là bệ hạ sáng suốt, tiểu thần sẽ truyền lại thỏa đáng.” Hai người ngôn đến ngữ đi, đối chọi không khoan nhượng. Đột nhiên bạch hổ một tiếng rít gào, trong đám thị vệ gần đó có người đột ngột kêu thảm thiết, kinh tâm động phách. Nguyên lai ngay lúc hai người khẩu chiến, bọn thị vệ dần dần thu hẹp vòng vây, dùng binh khí hướng bạch hổ bức nó quay lại ***g. Có thị vệ sốt ruột lập công, khoảng cách với bạch hổ có chút hơi gần, trường mâu còn chưa đụng tới bạch hổ bì mao, bạch hổ đã bị chọc giận, vung đuôi, hất rớt trường mâu, sau nhẩy bổ vào người tên thị vệ đã sợ quá hóa ngốc kia, há mồm cắn vào yết hầu hắn. Đám người của Phù Thanh Phượng trên đường đến Thiên Tĩnh, khi vài ngày đến gần đô thành, cố ý không để cho bạch hổ được ăn. Bạch hổ sớm bị đói mà trở nên hung tính, nếm được huyết nhục hương vị càng không thể vãn hồi, hổ thân vi tỏa, lại hạ gục hai tên thị vệ đứng gần nhất, dùng hổ trảo sắc nhọn cào vào ngực, tước nội tạng ra nhai. Những võ tướng có mặt cùng thị vệ ở đó tuy có võ nghệ đầy mình, nhưng chưa bao giờ chính mắt gặp qua lão hổ ăn thịt người, đều bị dọa đến bủn rủn tay chân. Có mấy người quan văn thì nôn ra ngay tại chỗ. Minh Chu chung quy vẫn là trẻ nhỏ, kêu một tiếng phụ hoàng rồi lao vào trong lòng Lãnh Huyền, không dám nhìn lại. Ngay cả người bên Phù Thanh Phượng cũng lộ ra một chút sợ hãi, chỉ có nam tử cao to kia thần sắc không thay đổi, đi thẳng trở về chỗ ngồi uống rượu ăn thịt. Chỉ trong giây lát, bạch hổ đã đem nội tạng mấy người ăn sạch không còn một mảnh, ngẩng cái đầu lớn dính đầy huyết nhục, hướng chung quanh một trận cuồng hống, hung bạo dị thường, tựa hồ muốn tìm giết con mồi kế tiếp. ” Súc sinh này cũng thật là hung ác .” Lan vương tựa như cũng bị cảnh ghê rợn trước mặt làm dao động, nửa ngày sau mới thở dài. Biểu tình kinh hãi củaThiên Tĩnh quần thần thu vào trong mắt Phù Thanh Phượng, miệng hắn cong lên rồi đắc ý tươi cười, cùng nam tử cao to kia nhìn nhau, quay đầu lại nhìn Thiên Tĩnh quần thần nhíu mày nói: ” Bạch hổ giờ đã bị gợi lên thú tính, thật là phiền toái. Con thú này tính cách so với đồng loại có phần tàn bạo hơn , một khi nếm qua huyết vị, nếu không ăn no nê thịt người, tuyệt không ngừng lại. Ngày đó bắt giữ nó, tệ quốc cũng tổn thất hơn mười tính mạng dũng sĩ, mới đưa nó dụ vào hố bẫy mà bắt.” Như là xác minh cho lời nói của hắn, bạch hổ ngửa đầu lại phát ra trận rống, khiến bọn thị vệ sợ tới mức đều tự lui vài bước ra phía sau. Mùi máu tràn ngập khắp nơi, ai cũng không nghi ngờ lời nói của Phù Thanh Phượng, đều suy nghĩ như thế nào mới có thể bắt bạch hổ trở về chuồng. Hơn mười tánh mạng dũng sĩ. . . . . . “Lãnh bệ hạ, xem ra quý quốc không có lấy một người có được dũng khí như người dân tệ quốc, dám cùng bạch hổ giằng co a, ha hả!” Tiếng cười trong vắt của Phù Thanh Phượng phá tan sự tĩnh mịch trong điện, mặt mang ý khinh thường. Lãnh Huyền đưa tay sờ lên thân hình còn đang khẽ run của Minh Chu trong ***g ngực, ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lại Phù Thanh Phượng, làm cho Phù Thanh Phượng không được tự nhiên mà thu nụ cười. “Thiên Tĩnh hoàng triều ta xưa nay khai hóa, bảo vệ thần dân, sao lại có thể vì đi săn mà bức thần tử của mình lấy thân làm mồi?” Lãnh Huyền thản nhiên phản bác lại. Phù Thanh Phượng đương nhiên nghe ra Lãnh Huyền ném đá giấu tay, châm chọc Phong Lăng quốc quân dã man hung bạo, không thương tíếc thần tử, hắn nghiêm mặt muốn hồi kích thì Lãnh Huyền đã lạnh giọng phân phó hộ vệ, đến thiên lao đem hết phạm nhân đang bị giam giữ lên kim điện. Bạch hổ ắt phải bắt, lại không thể để cho quần thần cùng thị vệ đi lên chịu chết, nhân tiện dùng thiên lao tử tù đến cho bạch hổ thỏa mãn ăn no. Trong suy nghĩ của hắn, cách hành hình tử tù như thế này hiển nhiên không bị coi là phi nhân tính. Thoáng trào phúng nhìn mọi người sau khi nghe được mệnh lệnh của hắn, hoặc kinh hãi, hoặc ngơ ngẩn, hoặc hưng phấn, Lãnh Huyền ra lệnh cho nhạc sư một lần nữa tấu ti trúc, nâng chén rượu của mình lên. “Hôm nay là ngày đại hảo, hai nước ta hội ngộ, các khanh, chớ để cho thứ súc sinh này phá hỏng hứng thú.” “Hoàng Thượng nói phải.” Sau lời nói uy phong của Lãnh Huyền, quần thần Thiên Tĩnh liền tăng thêm dũng khí, sôi nổi nâng chén kính rượu. Ti trúc lả lướt, tửu hương phiêu dật. Trên nền đá bạch ngọc, ruột gan rớt ra bên ngoài thi thể nát vụn còn chảy thứ ám hắc sắc huyết, cùng với bạch hổ rít gào tỏ rõ trong ánh đuốc hồng lay động. Hết thảy đều hoang đường quỷ dị không giống nhân gian Đăng bởi: admin
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang