[Dịch]Thùy Chủ Trầm Phù - Sưu tầm
Chương 72 : Chương 72
.
CHƯƠNG 71.
Sứ giả hộ tống di thể Trạm Phi Dương tới trước Khảm Ly thành đến tận chạng vạng mới chạy về Thập Phương thành, mang theo quân cơ mới nghe ngóng được về cho đám người Lãnh Thọ.
Khảm Ly thành giờ đã do Tây Kì Hổ doanh chủ soái Đồng Khí Thiên tiếp quản, hơn nữa khi sứ giả đến, liền bắt gặp Tây Kì binh sĩ đem một xe chở đầy gỗ kéo vào trong thành. Gồm toàn những cành cây to dài, hẳn là đốn từ trong phiến rừng ở giữa Khảm Ly cùng Thập Phương đưa tới.
“Hoàng Thượng, ngươi thử xem đối phương là đang bày mưu kế gì?” Lãnh Thọ sau khi vẫy lui sứ giả, liền ở dưới chúc quang trên thư án mở bản đồ ra, chỉ vị trí rừng cây lắc đầu nói: “Ngay cả có phát quang cả phiến rừng, Thập Phương thành vẫn còn dãy núi bảo hộ, Tây Kì quân đội nếu muốn từ lộ tuyến ngắn nhất tiến công, mà không có cây cối che giấu, ngược lại càng dễ dàng bại lộ hành tung hơn. Lúc này lại sắp đến mùa hạ, chẳng có lý do gì phải đốn củi sưởi ấm cả.”
Lãnh Huyền cũng nhìn địa đồ, trầm ngâm nói: “Chẳng lẽ bọn họ muốn chế tạo vũ khí gì đó? Nhưng hai quân đã đình chiến mấy ngày, lẽ ra nên sớm vận chuyển tiếp tế tiếp viện từ quốc nội tới, chứ sao lại sai khiến cho tướng sĩ tác chiến của mình chế tác binh khí. Bất quá phiến rừng cây này bị chặt phá, nguyên kế hoạch muốn dùng hỏa công từ trước của ta coi như là đã hỏng bét rồi.”
Hắn tiếc hận gấp bản đồ lại, cùng Lãnh Thọ trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng quyết định nếu ở trong này tùy tiện phỏng đoán dụng ý quân địch, chi bằng đêm nay liền tìm vài kẻ lanh lợi trong Phong Vân thập tam kỵ, ra lệnh cho bọn họ lẻn vào Khảm Ly thành thăm dò hư thực.
Lãnh Thọ vội vàng cáo lui đi bố trí công việc thăm dò. Lãnh Huyền tĩnh tọa trong phòng, nguyệt sắc kỳ ảo như thủy ngân, theo song cửa sổ cuồn cuộn tiến vào, chiếu sáng mặt đá xanh đang ngưng sương.
Bóng dáng của hắn, hiện lên trên vách tường trắng dưới ánh nến chợp chờn nhảy múa, mạnh mẽ mà cao ngạo.
Ngơ ngẩn nhìn hình bóng chính mình hồi lâu, Lãnh Huyền đứng dậy đi đến bên cửa sổ, đẩy hai cánh ra.
Ngoài phòng, bóng đêm dày đặc. Hồ nước nhỏ phía trước cửa sổ lóng lánh ánh thủy quang, ở trong dạ phong lạnh giá gợn tầng tầng sóng nhỏ.
Mục quang Lãnh Huyền chầm chậm không mục đích lướt qua, bỗng nhiên một nhân ảnh ngồi ở ven hồ liền rơi vào tầm mắt.
Lôi Hải Thành toàn thân mặc y phục mùa hè mỏng manh màu trắng. Từng cành liễu rủ điêu tàn yếu ớt không thắng nổi gió, lướt qua bả vai hắn, buông xuống lòng hồ, vẽ thành từng đường ấn lộn xộn.
Trong tay hắn, nắm chắc chủy thủ.
Mâu quang cùng ánh đao tỏa sáng, đan dệt thành một phiến lạnh lẽo sắc bén.
Trong mắt Lôi Hải Thành, có thủy quang.
Lưỡi đao sáng như tuyết một lần lại một lần nhắc nhở hắn đã từng đem chủy thủ cắm vào thân thể Trạm Phi Dương như thế nào. . . . . .
Hắn ngửa đầu, dùng sức hít thật sâu, đem chủy thủ quẳng xuống hồ.
Trong thân thể cũng tựa như có thứ gì đó cứng rắn sinh sôi kéo xuống, theo chủy thủ cùng chìm tận đến đáy hồ.
Đã từng cho rằng tại cái thế giới xa lạ lại tràn ngập âm mưu quỷ kế này cuối cùng cũng tìm thấy một phần tình cảm đáng giá để tin tưởng, nhưng bằng hữu hắn tín nhiệm nhất lại tự tay đem con ngựa chứa độc vật đưa đến tận tay hắn.
Hắn không có oán hận Trạm Phi Dương, bởi lẽ nếu bị đặt trong vị trí của Trạm Phi Dương, hắn nghĩ rằng bản thân mình có lẽ cũng sẽ đưa ra cái lựa chọn bất đắc dĩ tựa như của Trạm Phi Dương vậy.
Nhưng mà hắn không biết, bản thân mình sau này còn có thể tiếp tục tin tưởng người khác được nữa hay không? Trên đời này, đến tột cùng còn có thứ gì khả dĩ để cho hắn bảo hộ nữa đây? . . . . . .
Chết đi rồi sống lại, chẳng lẽ chính là để nhấm nháp tư vị bị bằng hữu phản bội cùng với sự cô tịch hiu quạnh không có điểm dừng hay sao?
Lôi Hải Thành đưa tay che kín mặt, trong nháy mắt liền phát giác đôi mắt đã cay xè đến không chịu nổi nữa, hắn thình lình nhảy thẳng vào trong hồ nước.
Bọt nước văng khắp nơi, toàn thân Lôi Hải Thành chìm xuống mặt nước, mái tóc dài đen nhánh xõa tung bên cạnh bồng bềnh tứ phía trên mặt nước lay động không thôi.
“Lôi Hải Thành!” Lãnh Huyền biết rõ Lôi Hải Thành bơi giỏi, nhưng nghĩ đến thương tích trên thân Lôi Hải Thành, liền lấy làm kinh hãi, bước nhanh ra khỏi phòng, chạy tới bên hồ.
Mặt hồ đã lại khôi phục yên bình, người dưới đáy nước lại không thấy động tĩnh.
Trong lòng Lãnh Huyền đột ngột trầm xuống, Lôi Hải Thành trước mắt toàn thân quấn đầy ưu thương mờ mịt khiến cho hắn cảm thấy rằng Lôi Hải Thành có lẽ sẽ không lên lại bờ. Hắn hít sâu, nhảy thẳng vào trong nước.
Cá vì lẽ gì mà thích nước? . . . . . . Bởi rằng xung quanh đều là nước, cá có thể thỏa thích mà chảy lệ, mà không sợ bị người phát hiện ra rằng nó đang khóc. . . . . .
Lôi Hải Thành không nhớ rõ là đoạn kí ức kia là vào thời điểm nào cùng Đình nói chuyện phiếm vô tình nhắc đến. Lúc ấy hắn cùng Đình đều cười nói rằng đáp án này thực nhàm chán. Nhưng hiện tại, hắn mới chân chính cảm nhận được người viết ra đáp án này lúc đó đã mang tâm tình ra sao.
Giả như có khả năng, hắn cũng tình nguyện hóa thân thành một con cá. . . . . .
Làn nước bên người kịch liệt dao động một trận, một bàn tay nắm lấy cánh tay hắn, cố sức đưa hắn lôi lên mặt nước, kéo lên tận bờ hồ.
Bọt nước tới tấp từ trên đỉnh đầu lướt qua mi mắt, thấy rõ Lãnh Huyền trước mặt cùng hắn đồng dạng ướt đẫm cả người, đôi mắt Lôi Hải Thành trầm tối như đêm đen.
Tay trái Lãnh Huyền, vẫn chặt chẽ nắm lấy cánh tay hắn .
“Buông ra!” Lôi Hải Thành một phen xoay cổ tay Lãnh Huyền. Dưới nguyệt sắc, vết thương chữ thập trong lòng bàn tay Lãnh Huyền hiện ra vô cùng rõ ràng.
Hắn lặng im một hồi, buông cổ tay Lãnh Huyền ra, kéo bên chân bị thương hướng phòng ở của mình đi đến. Cánh tay lại bị giữ chặt.
“Buông ──” Tiếng quát thấp mới chỉ tới kịp phun ra một chữ, tay trái Lãnh Huyền đã từ phía sau vòng đến trước người Lôi Hải Thành, đem hắn trói chặt vào trong khuỷu tay.
Lãnh Huyền dùng sức thật mạnh, khiến Lôi Hải Thành vùng vẫy nhưng lại chẳng thể thoát ra.
“Ngươi muốn chọc giận ta, để khiến ta giết ngươi sao?” Lôi Hải Thành kẹp lấy cổ tay trái Lãnh Huyền, dùng sức vặn. Chưa nói tới vết thương bị hắn đâm trên cánh tay trái Lãnh Huyền vẫn chưa lành hẳn, cho dù có làm bằng sắt, Lôi Hải Thành cũng tự tin có thể để lại dấu ấn trên đó.
Lãnh Huyền quả nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, gấp gáp thở hắt ra trên cổ Lôi Hải Thành, hiển nhiên là đau đến kịch liệt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhất quyết không buông tay ra.”Lôi Hải Thành, muốn khóc thì khóc đi, không ai ở đây cười nhạo ngươi đâu.”
Toàn thân Lôi Hải Thành đều chấn động, một chưởng đem Lãnh Huyền đẩy ra.”Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy?”
Lãnh Huyền chậm rãi nói: “Con người gặp lúc thương tâm, muốn khóc, muốn phát tiết, đều rất bình thường, nhưng không nên lãng phí tính mạng của bản thân. Lôi Hải Thành, ta cũng từng có lúc đau lòng đến mức có suy nghĩ muốn tự kết liễu, may mắn thay là thời đó đã qua rồi.”
Thần sắc hắn vẫn yên bình như nước, tựa như chính là đang kể về một người không hề có chút liên quan nào đến mình. Nhưng Lôi Hải Thành lại bị sự buồn bã nhàn nhạt trong ngữ khí của hắn mà bình tĩnh lại, không bước nổi một bước nào nữa, chỉ có thể nhìn Lãnh Huyền chậm rãi hướng hắn đi tới.
Lãnh Huyền nâng tay trái tay, sau khi lưỡng lự một chút, liềm ôm lấy sau gáy Lôi Hải Thành, đem khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của thiếu niên đặt lên hõm vai của mình.
Cảm thấy đôi chút sự kháng cự, hắn nhẹ giọng nói: “Ta không có ác ý. . . . . .”
Lôi Hải Thành không cựa quậy nữa. Hắn nghĩ rằng bản thân mình có lẽ là đã quá mệt mỏi rồi, không muốn lại suy xét thêm bất cứ thứ gì nữa, chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh để bản thân có thể chân chính nghỉ ngơi.
Bả vai Lãnh Huyền, có cùng độ rộng tương xứng với tiền thế của hắn, so với lúc ở Vân Đồng quan đã gầy ốm đi không ít, phần xương quai xanh gồ hẳn lên. Tựa lên hõm vai Lãnh Huyền, cách một lớp y phục ướt đẫm, Lôi Hải Thành nghe được tiếng tim đập của hai người, liên tiếp không ngừng. . . . . .
Trăng thanh gió mát, cành liễu mảnh ven hồ khẽ phe phẩy, vốn nên là thời điểm tuyệt hảo cho tình lữ quyến luyến tâm sự, hắn cư nhiên lại tựa vào bờ vai một nam nhân mà nguyên bản hắn hận thấu xương tìm kiếm sự an ủi. Lôi Hải Thành đột nhiên cảm thấy tình cảnh này thật quá sức nực cười, hơi hơi nhếch khóe miệng lên.
“Lãnh Huyền.” Hắn ngẩng đầu, lần đầu tiên bình tâm tĩnh khí nhìn thẳng đối phương, “Ta quả thật là nên sớm giết ngươi, bất quá bỏ đi, không đề cập đến chuyện đó nữa. Danh hiệu Vương gia kia của ta, phiền ngươi hạ chiếu xóa bỏ đi. Ta thật sự phát ớn sự tranh chấp đấu đá giữa các quốc gia với nhau, sau khi giết chết Tây Kì quốc quân, ta vĩnh viễn cũng sẽ không tái đặt chân lên Thiên Tĩnh.”
Hắn chỉ bản thân nói: “Ta chưa nói cho ngươi biết tiền thế của ta là con người như thế nào sao? Ta từng là một tên sát thủ, đã từng giết rất nhiều người không hề quen biết, chưa từng có nương tay. Nhưng hôm nay, ta ngay cả ngươi cũng không muốn giết. Con người như ta giờ đây, đã không còn giá trị lợi dụng gì nữa, ngươi không tất yếu lại phải miễn cưỡng cầu toàn mà đối xử tốt với ta nữa đâu.”
Lãnh Huyền lẳng lặng nghe Lôi Hải Thành nói xong, mới trầm giọng nói: “Ngươi cho là, hết thảy ta làm, chính là để lung lạc ngươi sao?”
“Vậy còn có thể là gì khác nữa?” Lôi Hải Thành cay đắng cười, “Ta cũng đã từng hành hạ làm nhục ngươi, nếu không phải muốn lợi dụng ta, ngươi đã sớm trăm phương nghìn kế diệt trừ ta rồi.”
Lãnh Huyền cũng không nói gì, chỉ luôn bình tĩnh nhìn Lôi Hải Thành, chờ Lôi Hải Thành cười xong mới lắc đầu, “Cho dù ngươi có năng lực thông thiên, ta cũng sẽ không vì muốn mua chuộc ngươi, mà cam tâm tình nguyện mạo hiểm để độc trùng cắn thương, thiếu chút nữa thì mất mạng.”
Lôi Hải Thành im lặng một hồi rồi nói: ” Vậy vì sao lại phải nhiễm hương lên người ta, theo dõi ta?”
Hắn không tin, Lãnh Huyền lại làm chuyện vô ích.
Lãnh Huyền tựa hồ thở dài, chợt vươn tay, vuốt hai gò má Lôi Hải Thành.
“Làm cái gì thế?” Hồi ức bất hảo lập tức liền hiện lên trong đầu, Lôi Hải Thành vừa mới nhăn mày lùi khỏi bàn tay Lãnh Huyền, những đường nét tuấn lãng trên khuôn mặt Lãnh Huyền đã phóng đại trong tầm mắt Lôi Hải Thành.
Cảm xúc dừng lại trên môi, mềm nhẹ giống như cành liễu mảnh lướt nhẹ mặt hồ, không chút chân thực. . . . . .
Lôi Hải Thành nhất thời mơ hồ không rõ đến tột cùng đã phát sinh ra chuyện gì, mãi đến khi hô hấp từ đối phương thổi lên khuôn mặt, hắn cuối cùng mới tỉnh ngộ, thứ lưu luyến mãi trên môi hắn, là đôi môi của Lãnh Huyền.
Từ trên xuống dưới thân, mỗi sợi thần kinh đều liền run rẩy. Hắn rống giận, hung hăng đánh một quyền, vào giữa cằm Lãnh Huyền.
Loạng choạng lui ra sau vài bước, Lãnh Huyền mới ổn định lại thân ảnh, chậm rãi lau máu đang rớm ở khóe miệng, biểu tình trên mặt phân không rõ là cười hay là bi thương.
“Lôi Hải Thành, là ngươi bức bách ta.” Đăng bởi: admin
Bình luận truyện