[Dịch]Thùy Chủ Trầm Phù - Sưu tầm
Chương 64 : Chương 64
.
CHƯƠNG 63.
Hắn xuống giường, đi giày mở cửa phòng ngủ ra, không chút ngạc nhiên nhìn thiếu niên mắt biếc đang bê chậu rửa cùng khăn mặt đứng ở ngoài cửa.
Mục quang thiếu niên vượt qua hắn, nhìn về phía Trạm Phi Dương nằm trên giường.
“Hắn đang ngủ.” Lôi Hải Thành nghiêng người để thiếu niên tiến vào phòng, còn bản thân đi ra bên ngoài sân hít thở không khí sáng sớm trong lành.
Nơi hắn hiện giờ đang ở chính là phủ đệ trấn giữ Khảm Ly thành. Do Khảm Ly thành đã cắt nhường cho Tây Kì, nên tướng quân Thiên Tĩnh trấn thủ nơi đây cùng các tướng sĩ thủ hạ hiển nhiên phải rút về, để cho tướng lĩnh do Tây Kì ủy nhiệm đóng quân tiếp quản phủ đệ. Sau khi Trạm Phi Dương đánh lui Thiên Tĩnh đoạt lại Khảm Ly thành, liền dời vào phủ trấn giữ.
Phủ đệ canh phòng không đủ nghiêm ngặt, tuy rằng không phải bất cứ ai đều có thể giống như hắn dễ dàng lẻn vào, nhưng Lôi Hải Thành vẫn cảm thấy chờ khi Trạm Phi Dương tỉnh ngủ, tất yếu phải nhắc nhở Trạm Phi Dương tăng cường nhân công phòng thủ.
Cũng có khả năng là dị thế quốc gia trong chiến tranh chỉ coi trọng thiên quân vạn mã giết tới giết lui, chứ không thích xài tới ám sát? . . . . . .
“Ngươi là Lôi Hải Thành?” Sự chất vấn cực không thân thiện, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Hắn lãnh đạm nhìn thiếu niên từ trước cửa phòng, hướng hắn đi tới. Ánh mắt xanh biếc chợt lóe sáng, tựa như con thú nhỏ khi lãnh thổ của mình bị người xâm nhập, cùng với biểu hiện sợ sệt tối hôm qua hoàn toàn bất đồng.
Bộ dáng nhát gan kia đại khái chỉ là giả bộ để cho một mình Trạm Phi Dương thấy chứ gì? Lôi Hải Thành nổi lên chút hứng thú khoanh tay lại, chờ thiếu niên đến cùng hắn đàm phán.
“Ngươi không thừa nhận cũng vô ích. Ta nghe được hắn tối hôm qua gọi ngươi là Hải Thành. Hắn sau khi từ Thiên Tĩnh trở về, liền thường xuyên đem cái tên ấy treo ở ngoài miệng.” Thiếu niên trầm mặt xuống, “Định Quốc vương gia, ngươi tới Khảm Ly thành để làm cái gì vậy?”
Nồng nặc vị dấm chua! Lôi Hải Thành nở nụ cười.”Ngươi có thể đi hỏi hắn.”
Đôi mắt biếc của thiếu niên hung hăng trừng hắn, bỗng nhiên lại thay bằng nụ cười đắc ý, “Nếu ta nói ra ngoài rằng Định Quốc vương gia đang ở trong Khảm Ly thành, ngươi cho rằng mình có thể sống sót mà rời khỏi đây sao?”
“Ngươi không có cơ hội đó đâu.” Lôi Hải Thành thản nhiên nói, đáy mắt bỗng nhiên dâng lên sát khí khiến toàn thân thiếu niên run rẩy, nụ cười cứng ngắc lại bên miệng. Nhưng ngay sau đó Lôi Hải Thành lại liền khôi phục sự cười nhạo.
“Nếu như tướng sĩ Khảm Ly thành biết chủ soái của bọn họ cư nhiên lại cùng Định Quốc vương gia Thiên Tĩnh ở một chỗ, ngươi nói bọn họ sẽ đối phó với chủ nhân ngươi ra sao?”
“Đê tiện!” Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi của thiếu niên khiến cho Lôi Hải Thành càng thêm tức cười.”Giống nhau mà thôi! Vậy nên, hãy nghĩ cho chủ nhân của ngươi, chứ đừng có suy nghĩ lung tung nữa.”
Thiếu niên đối hắn căm tức nửa ngày, cuối cùng mới sầm mặt bỏ đi.
Thật sự là một tiểu quỷ ghen tuông quá mức! Lôi Hải Thành nhún nhún vai. Kỳ thật thiếu niên căn bản là không cần phải đối địch như vậy với hắn, bởi rằng sau khi chờ Trạm Phi Dương tỉnh dậy, hắn liền dự định cáo từ.
Muốn gặp, chẳng qua chỉ là sự kích động trong khoảnh khắc. Khi tin rằng trong cái thế giới này chí ít vẫn có người lấy chân thành đối đãi hắn, sự cô tịch băn khoăn nguyên bản tích tụ trong lòng cũng tựa như giọt sương mai dưới ánh bình minh, đã bốc hơi đi mất.
“Hải Thành, ngươi lại muốn đi nhanh như vậy sao?” Trạm Phi Dương ngủ thẳng tới giữa trưa mới tỉnh, nghe Lôi Hải Thành nói phải đi, nhất thời mở to hai mắt, từ trên giường đứng dậy.
Lôi Hải Thành cười cười, “Ta lưu lại nơi này, sớm hay muộn cũng sẽ mang đến phiền toái cho ngươi. Gặp được nhau là đã đủ rồi.”
Trạm Phi Dương cũng là người thông minh, thân phận khó nói của Lôi Hải Thành, vạn nhất bị tiết lộ, quả thật sẽ khiến hai người phải rước lấy tai họa. Tuy rằng không muốn Lôi Hải Thành vội vàng vừa mới đến lại phải vội vàng ly biệt, nhưng vẫn gật đầu.
“Ta tiễn ngươi xuất thành!” Hắn gọi thiếu niên mắt biếc đến chuẩn bị ngựa cưỡi.
Thiếu niên nghe nói Lôi Hải Thành phải đi, thần sắc cổ quái liếc nhìn hắn một cái, đáp lời đi thu xếp.
Trạm Phi Dương ngoảnh lại, Lôi Hải Thành đối diện bóng dáng thiếu niên trầm tư, hắn tưởng rằng Lôi Hải Thành bất mãn thiếu niên kia, cười nói: “Lục Lang trước giờ gặp người lạ đều nhát gan như vậy, không dám nói nhiều, hải thành ngươi đừng để ý.”
Lục Lang? không phải là tên của con miêu yêu trong truyện thần thoại ma quái Nhật Bản sao? Bất quá, cũng có thể là “Lục Lang” . . . . . . Lôi Hải Thành buồn cười, thấy Trạm Phi Dương kỳ quái nhìn hắn, nhịn cười lắc đầu nói: “Không có gì. Chính là tướng mạo hắn có điểm đặc biệt, ta có chút hiếu kỳ.”
Trạm Phi Dương tin là thật, thoáng biến sắc nói: “Hắn là tộc nhân của một chi tộc nhỏ trong Tây Kì ta. Tộc đó bất luận nam nữ, mỗi người đều mắt xanh da trắng, trước giờ vẫn luôn được quý tộc yêu chuộng nuôi dưỡng đích, giá bán cũng rất đắt. . . . . .”
Cái gì? Lôi Hải Thành lúc này quả thật phải nhăn mày. Buôn bán người tuyệt đối hành vi dã man mà người hiện đại như hắn đây không thể đồng tình, bất quá ngẫm lại thời không mình đang ở hiện giờ, cùng với Trạm Phi Dương tuyên truyền nhân quyền cũng chẳng có ý nghĩa thực tế chi sất.
Ngửi được mùi không vui trên người Lôi Hải Thành, Trạm Phi Dương thông minh ngậm miệng lại, rửa mặt chải đầu sạch sẽ, thay xuất hành xiêm y.
Lục Lang đã dắt đến ngựa của Trạm Phi Dương cùng một con tuấn mã chuẩn bị cho Lôi Hải Thành, đi vào trong sân.
Hai con ngựa đều là thượng cấp chân dài, nhanh nhẹn dũng mãnh, so với ngựa mà Lôi Hải Thành trước kia thấy quân đội thiên tĩnh cùng phong lăng sử dụng có thể gọi là thần tuấn[130], hắn nhịn không được khen một câu: “Hảo mã!”
“Đúng thế! Trong các chư quốc, thì cao nguyên Tây Kì ta chính là nơi sinh ra loại ngựa có cước lực mạnh nhất.” Trạm Phi Dương cười nhìn Lôi Hải Thành, “Dù sao cũng muốn xuất thành, chúng ta liền từ nơi này xuất phát thi đấu thử xem sao chứ?”
“Hảo!”
Lưỡng kỵ tuyệt trần, sóng đôi chạy ra khỏi cổng thành Khảm Ly. Hai người ngay lúc xuất phát đã chạy thật nhanh, lại giơ roi giục ngựa một đường chạy như bay, để phân ra cao thấp.
Chạy mãi đến gần một phiến rừng rậm, ngựa của Trạm Phi Dương cuối cùng cũng nhanh hơn nửa bước.
“Ngươi thắng rồi .” Lôi Hải Thành nhảy xuống ngựa.
“Ha hả, đó là do ngựa của ta tốt hơn so với ngươi thôi.”
Trạm Phi Dương cũng nhảy khỏi lưng ngựa, đem dây cương trong tay mình đưa cho Lôi Hải Thành.”Hải thành, nếu như ngươi thích, con ngựa này xin tặng cho ngươi.”
Lôi Hải Thành cười chỉ chỉ rừng cây, “Không cần đâu, ngựa của ta đang ở trong rừng này.” Tối hôm qua khi đến Khảm Ly thành, vô pháp mang theo ngựa trèo qua được tường thành, hắn liền đem buộc nó lại ở trong rừng cây.
Hắn cùng Trạm Phi Dương đi một đoạn ngắn vào trong rừng, con ngựa kia vẫn yên ổn buộc tại chỗ, nhìn thấy chủ nhân, cao hứng tung vó lên.
“Trạm Phi Dương, ngươi với ta từ biệt tại đây, ngươi nhớ phải tự bảo trọng.” Lôi Hải Thành lấy ngựa, hướng thần tình lưu luyến không rời của nam nhân cáo biệt.
Trong lòng Trạm Phi Dương thực sự không muốn để cho Lôi Hải Thành rời đi, nhưng cũng minh bạch nam nhân trước mặt không phải là người mình có thể lưu lại được, buộc lòng phải thở dài nói: “Hải Thành, chúng ta dường như luôn không có nhiều thời gian để gặp nhau. Sau này, không biết phải tới khi nào mới có thể gặp lại?”
Lôi Hải Thành nghe ngữ khí hắn phiền muộn, quả thật cũng gợi lên vài phần sầu ly, cười nói: “Có cơ hội, thì sẽ có thể tái kiến.” Đang xoay người định lên ngựa, cánh tay liền bị Trạm Phi Dương chặt chẽ kéo lại.
“Ngươi?” Đối diện với tình ý không thèm che giấu bên trong con ngươi màu nâu, Lôi Hải Thành vô pháp tiếp tục chất vấn.
Tên gia khỏa này, đến giờ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định a! Hắn nhìn đầu Trạm Phi Dương càng lúc càng đưa lại gần, bất đắc dĩ khụ một tiếng, “Ngươi không muốn mắt mình bị ta đánh sưng lên đấy chứ?”
“Đừng có phá hủy giây phút này như vậy có được không?” Trạm Phi Dương cười khổ, hai tay tựa lên thân đại thụ, đem Lôi Hải Thành giam lại ở giữa, thấp giọng gọi tên của hắn.
Hơi nóng quen thuộc theo hô hấp thổi qua phía trên tai Lôi Hải Thành, đưa tới một trận run rẩy.
Đã từng thể nghiệm qua thân thể đồng dạng của nam nhân cũng có thể mang đến cực hạn khoái cảm cho bản thân, Lôi Hải Thành phát hiện ra bản thân mình đối với sự khiêu khích của đồng giới lại trở nên cực mẫn cảm.
“Trạm Phi Dương!” Hắn vung một quyền, kịp thời đánh trúng bụng Trạm Phi Dương. Đăng bởi: admin
Bình luận truyện