[Dịch]Thùy Chủ Trầm Phù - Sưu tầm
Chương 53 : Chương 53
.
CHƯƠNG 52.
Nàng thích ngắm ánh trăng. Khi còn nhỏ cùng cha mẹ ở tại một tiểu thôn nơi biên cảnh giáp giới Thiên Tĩnh cùng Phong Lăng, nàng vẫn thường thích ngồi trước cửa sổ nhà ngắm nhìn tinh nguyệt chiếu sáng trong đêm.
Vào một đêm trăng tươi đẹp, Phong Lăng binh sĩ tựa như ác ma tập kích thôn, đốt nhà, giết người cướp của. . . . . .
Nàng mới mười hai tuổi, được cha mẹ giấu ở trong đống rơm rạ, mắt mở trừng trừng nhìn đám nam nhân vây quanh mẫu thân, xé rách y phục của mẫu thân. Phụ thân liều mạng xông đến, liền bị một đao chém bay đầu.
Màu đỏ cùng trắng của máu và não người lập tức tràn ngập toàn bộ cảm quan của nàng.
Sau khi đám nam nhân này tại thân thể gầy yếu của mẫu thân phát tiết xong, cũng không có buông tha mẫu thân, liền dùng đao đâm thẳng mấy nhát vào bụng mẫu thân.
Trước khi trở lại Phong Lăng, chúng còn giết hại toàn bộ thôn nhân, rồi phóng hỏa đốt hết.
Nàng theo bản năng chạy khỏi đống rơm rạ, lại lập tức bị khói đặc hun đến bất tỉnh.
Nếu như không gặp được Thiên Tĩnh tướng sĩ trấn thủ biên cương tới cứu viện, nàng đã sớm chôn thân trong biển lửa.
Giáo úy lãnh binh mang họ Bình, là một tướng quân trung niên uy vũ, đối nàng lại đặc biệt yêu thương. Nàng sau mới biết, Bình đại nhân có một nữ nhi chưa đầy một tuổi liền bệnh chết, nếu còn sống, thì cũng bằng tuổi nàng.
Chính là dù cho có yêu thương nàng đến đâu, ở trong quân doanh trấn thủ, chung quy cũng không thích hợp để lưu một nữ hài đã lớn lại. Bình đại nhân trăn trở ủy thác người đem nàng đưa đến Thiên Tĩnh kinh thành, vào trong cung làm thị nữ.
Nàng bị phân đến thần cung của thái tử Lãnh Chủ. Thái tử là một thiếu niên mười lăm tuổi ngang ngược kiêu ngạo, nàng tiến thần cung mới có nửa tháng, đã nhìn nhìn thấy vài người hầu bởi vì mấy việc nhỏ như hạt đậu chẳng may đụng chạm đến thái tử, liền bị lôi xuống dùng côn đánh chết.
Trong cung cấm, bọn họ là những kẻ có địa vị hèn mọn như rơm rác vậy, có chết căn bản cũng không có người lưu tâm. Huống chi xử tử bọn họ, lại là thái tử quyền thế chạm vào chỉ có bỏng tay.
Nàng cũng rất quý trọng cuộc sống này, trong lòng vẫn như cũ đối Bình đại nhân tràn đầy cảm kích. Đối với một đứa con gái mồ côi không nơi nương tựa mà nói, được vào trong cung hưởng bổng lộc hoàng gia, rời xa bóng ma chết chóc, Bình đại nhân là đã cố gắng hết sức rồi.
Nàng cẩn thận từng ly từng tý làm tròn bổn phận. Ngày ngày bình thản trôi mau, chớp mắt đã tới mùa thu lá rụng phiêu diêu. Trong cung ngược lại náo nhiệt không có chút nào giống với ngày thu vắng lặng, bởi rằng, sinh thần của thái tử chính là vào mùa thu.
Sau ngày lễ lớn, thái tử ở trong cung ngày ngày chơi đùa. Mỗi ngày, đều có những thị nữ khác nhau bị triệu tiến thần cung thị tẩm.
Có một thị nữ gọi là Khả Nhân, tươi tắn như lê hoa, mềm mại hoạt bát, tựa hồ được thái tử ưa thích nhất, liền được lưu lại đến vài ngày. Nhưng cuối cùng không biết có chuyện gì lại làm tức giận thái tử, thái tử hung hăng tát nàng mấy cái, đem thân mình trần trụi của nàng từ trên giường đuổi xuống dưới, Khả Nhân khóc sướt mướt rồi đi.
Sau đó, có mấy người hầu lén lút cười nhạo nghị luận, nói rằng Khả Nhân không phải thị nữ bình thường, mà là thị thiếp gì đó của đại hoàng tử, bởi vì đại hoàng tử không được sủng ái, cho nên mới muốn dựa thế thái tử, mộng tưởng từ chim sẻ mà leo lên thành phượng hoàng.
Với những chuyện như vậy, ở trong cung mỗi ngày đều phát sinh, bị người coi như là truyện cười lúc trà dư tửu hậu, dần dần trở nên vô vị trôi dần trong quên lãng.
Thái tử vẫn như cũ hàng đêm ăn chơi, mãi cho đến một ngày, có một nam hài bảy tuổi tiến thần cung, làm thư đồng cho thái tử.
Thái tử luôn đối nhân ngang tàng bá đạo kia, đối với nam hài này lại dị thường vui vẻ ôn hòa, luôn miệng gọi hắn Ngôn nhi Ngôn nhi. Những người tận mất chứng kiến tình hình thân mật ấy đều nghĩ rằng thái tử cùng nam hài là đôi huynh đệ vô cùng thân thiết.
Nàng nghe nói, nam hài là tiểu nhi tử của Võ thừa tướng. Mà Võ thừa tướng, trước sau đều là trụ cột của bè đảng thái tử. Nàng còn nghe nói, ngay cả thương hoàng bệ hạ cũng thực rất thích tiểu nam hài xinh đẹp này.
Chỉ có nàng cùng các người hầu trong thần cung, mới biết được ở phía sau khuôn mặt xinh đẹp hồn nhiên của nam hài, chính là ẩn giấu linh hồn xấu xa giống như thái tử.
Dùng lửa thiêu trụi mái tóc của một thị nữ, đơn giản là vì thị nữ pha nước tắm có điểm hơi nóng. Lấy chiếc đũa đâm mù mắt đầu bếp, bởi vì trong món điểm tâm đầu bếp làm có con bọ nhỏ đậu phải. . . . . .
Nàng nghĩ không ra, hài đồng bảy tuổi sao lại có tâm địa ác độc như vậy chứ.
Chỉ trong có vài ngày ngắn ngủn, người hầu của thần cung đều đối với hai chủ tử một lớn một nhỏ này sợ hãi tới cực điểm. Mà hai người đó cũng tựa hồ chán chơi trò xử phạt hạ nhân rồi, bắt đầu đem mục tiêu chuyển hướng ra ngoài thần cung, nhưng không có một người bị hại nào dám mạo hiểm cái đầu để đến trước mặt hoàng đế tố cáo.
Hôm nay, thái tử không biết kêu người từ nơi nào mang đến một nam đồng mới có một hai tuổi, lấy dây thừng cổ, đối xử như con chó nhỏ dắt đi chơi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nam đồng, bị Ngôn nhi dùng bút lông vẽ loạn thất bát tao lên, không ngừng kêu khóc phụ thân cùng mẫu thân.
Ròng rã hai ngày, bọn họ cũng không cho người mang đồ cho nam đồng ăn. Tiếng khóc của nam đồng, dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cuối cùng yếu ớt dần.
Vào đêm đó, phụ thân của hài tử xông vào thần cung, đi đến trước mặt thái tử.
Đại hoàng tử Lãnh Huyền mười chín tuổi, có ánh mắt tang thương già dặn hơn hẳn tuổi thực. Mẹ đẻ xuất thân là thị nữ đã sớm chết đi, nhà mẹ ruột địa vị thấp kém cũng vô pháp giúp đỡ được gì cho hắn, thương hoàng sớm đã quên đi đứa con lỡ được sinh ra trong lúc phong lưu tuổi trẻ.
Trên thân Lãnh Huyền, phủ trang phục kỵ mã, khuôn mặt phong trần, tựa hồ mới từ địa phương rất xa gấp rút trở về.
“Thái tử, Chu nhi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, thỉnh ngươi khai ân thả hắn.”
Đó là câu đầu tiên nàng nghe được Lãnh Huyền nói. Thanh âm của hắn thấp mà êm tai, văn nhã ôn hòa. Nàng tuy rằng cũng không biết rõ Lãnh Huyền, nhưng so với thái tử hung bạo, nàng lập tức liền ưa thích đại hoàng tử trước mắt hơn.
Thái tử lại tựa như thấy được con mồi ngon miệng, cười hài lòng, nhấc chân đem Lãnh Huyền đá ngã xuống đất.”Nghĩ muốn cầu xin bản cung khai ân, phải quỳ xuống mà xin a!”
Đại hoàng tử bị đá ngã không có nói gì nữa, chính là lặng lẽ lau đi huyết tích trên môi, quỳ thẳng người.
Nàng ở một bên bỗng nhiên vì vị đại hoàng tử này mà nổi lên lo lắng, không biết thái tử cùng ngôn nhi sẽ nghĩ ra biện pháp ác độc gì nữa để hành hạ hắn. Thừa dịp thái tử phân phó người đi kêu thị vệ lấy roi, nàng liền theo thị vệ ra khỏi cửa, không dám đi vào nữa.
Nàng sợ phải nhìn thấy những chuyện mình không muốn nhìn. Cùng mấy thị nữ ngồi ở một góc ngoại gian chờ mệnh, nhưng tiếng roi quật lên thân thể vẫn chui vào trong tai.
Đại hoàng tử lại thủy chung không phát ra âm thanh gì, vào thời điểm nàng suy nghĩ hắn không phải là đã hôn mê rồi chứ, thì nội thất liền truyền ra tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi của đại hoàng tử, mà thái tử cùng Ngôn nhi thì lại cười vang.
Cảm giác rất lâu rất lâu sau, các loại thanh hưởng kỳ quái bên trong cuối cùng cũng biến mất.
Thái tử lười biếng sai người mang kiện áo khoác vào. Nàng muốn biết sinh tử của đại hoàng tử, liền mang y phục nơm nớp lo sợ tiến vào.
Roi da dính đầy máu, vứt trên mặt đất. Bên cạnh là y phục bị xé rách của đại hoàng tử. Mấy tên thị vệ đang thắt lại dây quần, biểu tình thập phần thỏa mãn.
Đại hoàng tử giống như tấm vải bố bị người tùy ý cắn xé nằm sấp trên vũng máu, không chút sinh khí.
“Ngất rồi, chẳng hay gì hết cả.” Ngôn nhi cong môi, nhảy khỏi giường, dùng ngân ký trên giá nến hướng tấm lưng đầy vết roi của đại vương tử đâm mấy nhát.
Người đang hôn mê vì đau mà tỉnh lại, co rút thân, yếu ớt thở ra.
“Ngôn nhi, đừng náo loạn. Giết chết hắn, sau này làm sao chơi được nữa.”
Thái tử kéo Ngôn nhi, sai thị vệ đem đến nam đồng đang nằm ngủ trên ghế lại đây, đối đại hoàng tử đang khó khăn bò dậy từ mặt đất cười lạnh nói: “Cút! Ngươi nếu dám đến trước mặt phụ hoàng cáo trạng, ta sẽ cho người đem nhi tử của ngươi đến đây lần nữa, bất quá phụ hoàng cũng không rảnh nghe ngươi dài dòng.”
Nàng cúi thấp đầu, không dám nhìn tới biểu tình trên mặt đại hoàng tử lúc này, chỉ thấy được một bàn tay mảnh khảnh thon dài chậm rãi duỗi ra lấy y phục.
Từ từ mặc y phục lại, ôm lấy nam đồng, chậm rãi đi khỏi thư phòng.
Một loại tình tự mang tư vị không sao nói lên lời ngập đầy cổ họng nàng, khiến nàng khó khăn không biết phải làm thế nào mới được.
Sau khi hầu hạ thái tử đi ngủ, nàng mờ mịt ôm lấy đầu gối ngồi ở trong căn phòng nhỏ bên cạnh thiên điện, thị nữ cùng phòng sớm đã ngủ say như chết, nàng ngược lại chẳng hề mệt mỏi.
Nàng ngơ ngẩn nhìn nguyệt quang thanh bạch chiếu qua cửa sổ, nhớ tới phụ mẫu, nhớ tới cái cái đêm đầy máu me, nhớ tới bóng dáng đại hoàng tử lúc ra đi, đột nhiên nước mắt sẽ không khống chế nổi lăn khỏi hốc mắt. Đăng bởi: admin
Bình luận truyện