[Dịch]Thùy Chủ Trầm Phù - Sưu tầm

Chương 5 : Chương 5

Người đăng: 

.
CHƯƠNG 4. Được an nhàn mấy ngày, Lôi Hải Thành nhờ phúc của Minh Chu, một số thương thế gần như khỏi hẳn, thể lực cũng khôi phục hơn phân nửa. Thừa dịp ban đêm ở trong phòng chăm chỉ luyện tập những môn mình đã học qua như tự do vật lộn, không thủ đạo, chuẩn bị chờ dịp chạy trốn Thân thể Trần Yên mặc dù so ra kém với thân hình cường tráng hữu lực trước kia của hắn, song lại hơn ở sự mềm dẻo của tứ chi cùng với ngận cường bạo phát lực , thậm chí bởi đã từng luyện qua khinh công, mà thập phần nhẹ nhàng nhanh nhẹn, xem như là đã cho Lôi Hải Thành sự vui mừng bất ngờ rồi. Hắn tạm định ngày bỏ trốn là sau mười ngày nữa, cũng chính là khi Phong Lăng quốc sứ thần đến kinh, ngày mà Lãnh Huyền mở tiệc chiêu đãi trong cung . Theo lẽ thường, khi có quốc sự phóng vấn, Thiên Tĩnh hoàng triều tự Lãnh Huyền nhất định sẽ đem toàn bộ chú ý để tiếp đãi sứ thần, sẽ không lưu ý đến tên tiểu phạm nhân như hắn đây. Đêm đó thị vệ binh lực cũng đem tập hợp canh phòng ở xung quanh yến hội, tuần tra ở những nơi khác trong cung sẽ tương đối lơi lỏng. Hắn quyết định đánh cược một phen. Mấy ngày nay, Minh Chu cũng không có đến. Phiêu Âm nói là bị Lãnh Huyền kêu cùng đi giao thiệp với chuyên sứ nước chư hầu. Lôi Hải Thành gật gật đầu, nghĩ thầm, thiên tĩnh hoàng triều là muốn bồi dưỡng năng lực chấp chính cho lớp người sau nên mới dẫn theo hài tử, chẳng trách mà có thể trở thành một trong tam đại cường quốc. Lúc đó đã qua đông chí, trong viện mặt cỏ khô héo, sáng sớm trên mặt đất đều kết đầy bạch sương. Minh Chu đúng là có tâm, nhớ rằng Lôi Hải Thành trên người chỉ có kiện áo đơn, không đủ chống lạnh, liền kêu thị nữ của thái tử điện mang đến vài món đông y thật dày. “Thái tử xem chừng dường như rất thích ngươi.” Phiêu Âm chăm sóc Lôi Hải Thành đã lâu, cũng biết hắn không mặc loại y phục kiểu dáng phức tạp, liền thay hắn chọn kiện áo màu thanh hắc, miệng trêu ghẹo. Mặt Lôi Hải Thành giật giật, ánh mắt của tiểu quỷ Minh Chu kia nhìn hắn quả thật mang điểm âm trầm vượt quá tuổi của hắn. Vốn là trẻ con mười ba tuổi ở thời cổ đã có thể xem gần như là người lớn rồi, Minh Chu lại sinh ra trong đế vương gia, so với bạn bè đồng trang lứa đã sớm trưởng thành, mười hai tuổi đã thu nạp đến mấy mỹ nhân. Hơn nữa đối với sự hiểu biết về cổ sử của Lôi Hải Thành, long dương chi luyến hoàng tộc ngày xưa có khối người[14]. Quan trọng là, hắn không có hứng thú cùng nam nhân kết giao, càng không có ưa thích luyến đồng . “Ta nhiều nhất chỉ coi hắn như con thôi.” Lôi Hải Thành nhếch miệng ác độc nói, như thể là đem Lãnh Huyền ra đôi thanh y quan vậy.[15] Phiêu Âm buồn cười, “Ngươi nha, rõ ràng chính mình vẫn là trẻ con, còn muốn giả bộ dạng đại nhân.” Ở chung lâu ngày, nàng càng ngày càng đối xử với thiếu niên này như thể đệ đệ của chính mình, giúp thay y phục, lại thay Lôi Hải Thành chải vuốt mái tóc dài đen tựa gỗ mun. Lôi Hải Thành thích tóc ngắn gọn gàng lanh lẹ, lúc ban đầu đã nhờ Phiêu Âm giúp hắn cắt bỏ mái tóc dài này, rút cục Phiêu Âm nói cái gì mà thân thể phát phu chịu ơn cha mẹ[16], nói thế nào cũng không chịu vì hắn mà tiễn. Lôi Hải Thành nghĩ dù sao cũng là thân thể Trần Yên, cũng liền từ bỏ. “Đẹp lắm.” Phiêu Âm đứng ở phía sau Lôi Hải Thành , nhìn bóng hình hắn hiện giữa gương đồng, không khỏi bị ánh mắt ngày một toả sáng khí khái anh hùng, đầy nam tính của tuấn mỹ thiếu niên mê hoặc, mặt đỏ hồng, bỗng nhiên có điểm ngập ngùng nhẹ nhàng hỏi: “Hải Thành, nếu ngươi ngày nào đó ly khai viện này, liệu có còn không muốn nhớ đến ta?” Nội tâm Lôi Hải Thành chấn động, nhanh chóng quay đầu lại nhìn chăm chú vào Phiêu Âm, “Ngươi nói ta có thể ly khai nơi này?” “Xuỵt!” Phiêu Âm vội làm động tác im lặng, chạy tới cửa nhìn không ai ở phụ cận, lúc này mới cài then cửa phòng lại, cắn cắn môi, đối Lôi Hải Thành thấp giọng nói: “Dù sao thời gian hành động cũng sắp đến, ngươi có biết cũng không quan hệ. Hải Thành, ta kỳ thật là người ở bên Thái hậu, phụng mệnh tới cứu ngươi .” Thái hậu? Đó không phải là lão nương của Lãnh Huyền sao? Sao lại đến cứu tên yếu phạm đến ám sát đứa con của mình chứ? Lôi Hải Thành không lộ ra sắc mặt vui mừng, chỉ trầm tĩnh dùng ánh mắt yêu cầu Phiêu Âm giải thích. ” Sinh mẫu của Hoàng Thượng là Lô Tuệ phi, nhiều năm trước đã qua đời. Đương kim Thái hậu là hoàng hậu của tiên hoàng.” Phiêu Âm bỗng nhiên ngừng lại, “Con đẻ của Thái hậu nguyên là thái tử Lãnh Chủ, đã bị Hoàng Thượng độc sát.” Lôi Hải Thành tức khắc minh bạch, trầm ngâm một chút, mỉm cười nói: “Thái hậu nhất định hận Hoàng Thượng đến thấu xương, cho nên mới âm thầm sai khiến người lợi dụng hết thảy cơ hội ám sát Hoàng Thượng. Bất hạnh thay, ta lại trở thành con tốt thí.” Phiêu Âm gật đầu, “Sau khi ngươi ám sát thất bại, Thái hậu một mực nghĩ biện pháp cứu ngươi, khổ nỗi không thể quá lộ liễu, đã khiến cho ngươi chịu nhiều khổ sở rồi. Sau nữa, Hoàng Thượng thật sự là thái quá, Thái hậu cũng nhẫn nại không nổi, đành ngầm gợi ý Hoàng Thượng đừng dùng loại thủ đoạn đó đối phó ngươi, sợ ảnh hưởng đến nhan diện của hoàng thất, may mắn là Hoàng Thượng nghe theo. . . . . .” Nghĩ đến Lôi Hải Thành phải chịu thứ lăng ngược phi nhân tính ấy, đôi mắt Phiêu Âm ửng đỏ. Mâu quang Lôi Hải Thành chợt lóe, Lãnh Huyền lanh lợi như vậy, khẳng định là biết rõ Thái hậu đối hắn hận đến chết, dưới loại tình huống này, Lãnh Huyền vẫn còn ẩn nhẫn không phát, chắc chắn sau lưng Thái hậu có kẻ nâng đỡ, làm cho Lãnh Huyền cũng phải kiêng dè. Cho nên, Lãnh Huyền mới tìm đủ trăm phương nghìn kế ép hắn cung khai, muốn mượn miệng hắn danh chính ngôn thuận nói ra đại địch trong suy nghĩ của mình. Quả nhiên là giống trong kiều đoạn kịch cung đình trên TV a. “Vậy, khi nào thì cứu ta ra?” Có người nghĩ cách cứu viện coi như là số mệnh đã ưu ái cho hắn rồi. Lôi Hải Thành cũng không lo lắng việc sau khi thoát ra ngoài sẽ bị giết người diệt khẩu. Nếu Thái hậu kia muốn diệt khẩu, Phiêu Âm đã sớm có nhiều cơ hội có thể giết hắn, cũng không cần hướng hắn bộc lộ thân phận. “Ngày mốt. Trước khi chuyên sứ Mật hoa rời kinh, Hoàng Thượng sẽ mở yến tiệc tại tiền điện. Trong cung canh giữ không nghiêm ngặt, đến lúc đó sẽ có người đến viên tử mang ngươi chạy trốn.” Lôi Hải Thành mỉm cười, thật sự là lại có hi vọng rồi. Liền đứng dậy vuốt tóc Phiêu Âm, “Cám ơn ngươi.” Phiêu Âm há to miệng, nửa ngày không phát thanh âm. Đến khi Lôi Hải Thành chợt nhớ rằng hành động này không phù hợp dùng trên người nữ hài tử cổ đại, khuôn mặt Phiêu Âm đã nguợng ngùng biến thành khối đỏ hồng, thanh âm tựa như muỗi kêu, “Không cần cảm tạ. . . . . .” Chớp mắt, ngày ước định đã đến. Chính ngọ thị vệ thay ca, Phiêu Âm thả mê dược vào nước trà của bọn họ, đám thị vệ kia đối với tiểu cung nữ nửa điểm cũng không nghi ngờ, chưa đầy nửa nén hương đều mê man bất tỉnh nhân sự. Phiêu Âm đứng tại tường phía bắc mô phỏng hai tiếng chim ngói kêu, liền một người mặc y phục thị vệ tầm ba mươi tuổi nhảy vào trong viện, hướng Lôi Hải Thành cung kính quỳ lễ. “Tiểu nhân Hàn Sơn tham kiến Võ công tử, thỉnh công tử theo tiểu nhân xuất cung.” Phiêu Âm đã lột áo khoác ngoài cùng đao trên người thị vệ hôn mê, cùng với Hàn Sơn, nhanh chóng giúp Lôi Hải Thành mặc đồ, lại lấy mũ giáp thị vệ đội lên, thành một thị vệ lang trẻ tuổi tuấn tú . “Mau lấy lệnh bài trên thắt lưng, ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng để bị bắt trở lại đây nữa.” Nàng đỏ mắt dặn dò. Lôi Hải Thành gật gật đầu. Hàn Sơn dùng chuôi dao đập một nhát cho Phiêu Âm ngất xỉu, khẽ kêu đắc tội, kẹp lấy Lôi Hải Thành phóng qua bờ tường. Lôi Hải Thành không phải tùy tiện hiển lộ thân thủ, thật mừng rỡ thoải mái. Bốn gã thị vệ canh môn ngoại cũng sớm bị Hàn Sơn đánh bất tỉnh. Hàn Sơn dẫn Lôi Hải Thành, nghênh ngang đi qua cung, không bao lâu đã tới trước ngự hoa viên. Hôm nay phần lớn thị vệ trong cung điều đến tiền điện canh phòng tiệc tiễn đưa chuyên sứ Mật Hoa. Trên đường thi thoảng cũng có thị vệ tuần tiễu, nhìn thấy Hàn Sơn cùng Lôi Hải Thành mặc đồng dạng trang phục nên cũng không lưu ý. Chỉ có một người đối Lôi Hải Thành nhìn vài lần, Lôi Hải Thành hơi cúi đầu, lại mang mũ giáp, người nọ còn không nhìn ra manh mối, Lôi Hải Thành cứ thế đi ngang qua người họ. “Tiểu tử kia, sao nhìn quen mắt thế nhỉ?” Người nọ nhìn Lôi Hải Thành đi khuất vào hoa viên lẩm bẩm một câu. “Vượt qua hồ nước này, ra khỏi ngự hoa viên, chính là Đông Tuyên môn. Sẽ có xe ngựa tiếp ứng chúng ta chờ ngay tại ngoài cửa.” Hàn Sơn nghiêng tai nghe ngóng nhạc thanh mơ hồ trong gió, “Yến tiệc đã sắp kết thúc rồi, chúng ta phải đi mau.” Mang theo Lôi Hải Thành gia tăng cước bộ, đi thật nhanh men theo mép Bích hồ mênh mông gợn sóng. Đột nhiên phía sau có thanh âm kêu to ── “Lôi Hải Thành!” Ở nơi đây, chỉ có hai người sẽ gọi bổn danh của hắn. Phiêu Âm đã bị Hàn Sơn đánh bất tỉnh, Lôi Hải Thành không cần quay đầu lại, cũng biết là ai ở gọi hắn. Phiền toái đã đến rồi đây! Hắn quay đầu lại, nhìn thiếu niên đang vội vã chạy đến chỗ mình. “Minh Chu thái tử.” Hàn Sơn thay đổi sắc mặt, hắn không biết Minh Chu vừa gọi ai, nhưng biết hành tung hai người đã lộ. Minh Chu đã chạy vội tới trước mặt, thở hổn hển không ngừng, chỉ Lôi Hải Thành tức giận nói: “Lá gan ngươi lớn thật đấy, dám giấu diếm ta mà đào tẩu, mau cùng ta quay về viện đi.” Lôi Hải Thành đau đầu khi nhìn thần tình chiếm hữu của tiểu quỷ, còn chưa kịp nói gì, Minh Chu đã chờ không nổi nữa, liền tiến lên nắm lấy tay hắn mà kéo. “Còn không đi? Ta hôm nay nhớ rằng đã bao nhiêu ngày rồi chưa thấy qua ngươi, cố ý nói dối phụ hoàng, định mang đồ ăn ngon đến cho ngươi. Ngươi cư nhiên lại chạy trốn! Vạn nhất bị phụ hoàng biết được, hắn bắt được ngươi, nhất định sẽ ban ngươi tội chết.” “Thái tử không nói, không phải là sẽ không ai biết sao?” Hàn Sơn thành khẩn nói ra một câu, rút ra từ thanh đao ở thắt lưng sáng loá. Trong mắt lộ sát khí, hướng Minh Chu chém tới. Minh Chu khiếp sợ tới mức đứng ngây ra như gà gỗ, Lôi Hải Thành kịp thời kéo hắn lùi lại, tránh được đao phong, mi gian nhiễm sự giận dữ. “Hắn chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử.” Khi trước chấp hành nhiệm vụ cố nhiên giết người không ít, nhưng đều là những kẻ đại đại ác. Đao này của Hàn Sơn, đã phạm vào nguyên tắc không sát kẻ yếu của Lôi Hải Thành. Huống chi, Minh Chu tiểu quỷ trước đó vài ngày đối đãi với hắn nhìn chung cũng không tồi. “Võ công tử, hiện tại không phải là lúc lòng dạ yếu mềm, ngươi mau tránh ra!” Hàn Sơn mắt đỏ vằn, Minh Chu đã thấy rõ diện mục của hắn, không giết Minh Chu, hắn rốt cuộc không thể tiếp tục ẩn núp ở trong cung. Huống hồ giết thái tử, chắc chắn đã thay Thái hậu lập đại công . Nghĩ đến vinh hoa phú quý có được dễ như trở bàn tay, hắn hưng phấn khiến toàn thân run lên, liền vung đao, bổ về phía hai người. Minh Chu lúc này mới hét lên một tiếng, ý thức được người trước mắt muốn đẩy hắn vào tử địa, vùng ra khỏi tay Lôi Hải Thành xoay người bỏ chạy, đã quên mất rằng mình vốn là đứng ở cạnh hồ, liền ngã tùm xuống hồ nước. “Cứu, cứu mạng ──” Hắn vùng vẫy ở trong nước ra sức kêu cứu, đúng là con vịt trên cạn . Lôi Hải Thành lấy làm kinh hãi, định bụng nhảy xuống đi cứu người. Hàn Sơn sát tâm đã dậy lên, đâu chịu để cho Lôi Hải Thành đi cứu Minh Chu, phát lực giữ lấy cổ tay Lôi Hải Thành, đưa đao đặt lên ngang cổ Lôi Hải Thành, nhe răng cười nói: “Võ công tử, đây là thiên ban thưởng cơ hội làm cho ta lập công lớn, ngươi đừng phá hủy chuyện tốt của ta.” “Ngươi làm gì ta cũng mặc kệ. Tuy nhiên, ta không thích người khác lấy đao kề cổ ta mà nói chuyện. Ngươi chết chắc rồi. . . . . .” Lôi Hải Thành lạnh lùng nheo lại mắt, trên người phát ra hàn khí làm cho Hàn Sơn bỗng nhiên run bắn người lại, miệng hùm gan sứa mà đem đao giơ lên phía trước.”Ngươi nói cái gì? A ──” Nhanh như chớp, đùi phải Lôi Hải Thành lao đến, mạnh mẽ mà chuẩn xác đạp thẳng vào bụng Hàn Sơn. Cùng với thanh âm xương sườn gãy vụn đáng sợ, Hàn Sơn lập tức giống con tôm cuộn lại, trước mắt như có bạch quang loé sáng, nguyên là thanh đao đặt trên cổ Lôi Hải Thành đã bị cướp đi, đâm vào ngực Hàn Sơn, “Đột” nửa thân đao xuyên thẳng ra phía sau. “Hết bốn giây, thụt lùi rồi. . . . . .” Lôi Hải Thành đối với tiết tấu của chính mình không thực vừa lòng, nếu thể năng ở trạng thái cao nhất, hắn tin rằng mình có thể đem hành động này liên tiếp ở trong chớp mắt làm một cách lưu loát. Hắn buông lỏng thanh đao, thi thể Hàn Sơn tê liệt ngã xuống đất, huyết mới bắt đầu cuồn cuộn chảy ra. Sờ sờ lên vết cắt trên cổ, hoàn hảo, miệng vết thương cũng nông. Hắn vứt bỏ mũ giáp cùng thắt lưng đao cồng kềnh, đạp giày da ra, lao vào trong nước. Sau một hồi vùng vẫy, Minh Chu đã chìm xuống dưới. Lôi Hải Thành tìm kiếm thân ảnh Minh Chu trong nước, cười khổ, cơ hội chạy trốn hảo hảo như vậy, thế mà lại để cho tên tiểu quỷ này trì hoãn Đăng bởi: admin
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang