[Dịch]Thùy Chủ Trầm Phù - Sưu tầm
Chương 26 : Chương 26
.
CHƯƠNG 25.
Mưa to tới nhanh, đi cũng mau. Không bao lâu liền vân thu vũ tán, thiên sắc lại rực rỡ sáng ngời.
Đám nam nữ lão ấu kia vừa thấy mưa tạnh liền thu dọn lại đồ tế nhuyễn chạy nạn bọc hết lại, cũng không để ý đến những hố bùn lầy lội trên mặt đất vội vàng ra đi.
Ba người Lôi Hải Thành lên ngựa tiếp tục đi về phía nam. Không trung mới được trận mưa lớn gột rửa xanh biếc như phỉ thuý, trong không khí lưu đọng hương vị bùn đất thanh thảo trong lành, cỏ cây ven đường cũng được nước mưa cọ rửa sáng lên một màu xanh tươi.
Công tử Tuyết đột nhiên đưa tay, theo hai phiến lục diệp lướt qua bên người hái lấy, hơi gấp lại nhẹ nhàng thổi, mấy đơn âm sau dần dần trở nên lưu loát, thập phần trong trẻo êm tai.
“Đại ca hắn sau khi ly khai Thiên Tĩnh kinh thành, tâm tình càng ngày càng tốt lên a .”
Công tử Du nghe ra giai điệu kia đúng là bài đồng dao gia dụ hộ hiểu[67] của Lạc Thủy, vui mừng nói nhỏ với Lôi Hải Thành. Thúc ngựa vượt lên hai bước, cùng công tử Tuyết sánh vai mà đi, hai tay đánh nhẹ theo nhịp điệu, theo tiếng sáo của công tử Tuyết, cất tiếng hát vang.
Hình ảnh hai huynh đệ một thổi một xướng, phối hợp ăn ý, dừng trong mắt Lôi Hải Thành, hắn vốn xuất thân cô nhi, nhìn thấy anh em tình thâm thế này liền có chút cảm giác hâm mộ.
Công tử Du đem khúc đồng dao kia xướng vài lần rồi mới dừng lại, những hồi ức khi còn bé cùng đại ca chơi đùa chợt hiện lên, không khỏi phiếm hồng đôi mắt, lại thấy Lôi Hải Thành đang mỉm cười nhìn bọn họ, liền đỏ mặt.”Hải Thành, ngươi đừng chỉ có đứng xem, cùng đến xướng một bài đi.”
Lôi Hải Thành khoát tay: “Ta sẽ không xướng đâu.” chẳng phải khiêm tốn, mà là trời sinh chẳng có chút tế bào âm nhạc nào, kiếp trước thỉnh thoảng bị người ta lôi đi KTV tiêu khiển, đều là đem microphone quẳng cho người khác, bản thân mình chỉ toàn làm thính giả.
Công tử Du không chịu nghe theo, “Nào có ai không biết xướng ca chứ? Ngươi cũng đã nghe ta xướng xong rồi, lễ thượng vãng lai[68], tùy tiện hát hai tiếng cho ta nghe cũng không được sao?”
“Đó là chính ngươi muốn xướng, ta có nói là muốn nghe đâu chứ?” Lôi Hải Thành buồn cười nhìn công tử Du, bất quá tiểu quỷ này thật đúng là khiến người ta khó có thể cự tuyệt. Đồng hành nhiều ngày, trong lòng hắn vô tình cũng đã xem công tử Du như đệ đệ, không nỡ làm trái ý hắn, “Xướng thì xướng, bất quá đừng có cười ta.”
Thanh thanh yết hầu, giọng hát trong trẻo vang lên trong gió —
Kiếm tuốt khỏi vỏ thanh trừ sát khí
Chiến trường vô nguyệt ***g lộng gió
Giữa thiên quân vạn mã đơn độc mà xông pha
Gan góc phi thường hảo chiến binh
Nữ nhân tình ái vấn vương từ kiếp trước
Nụ cười của nàng sao có thể quên đi
Mỹ nhân lệ làm đứt đoạn lòng người
Làn môi hồng nóng bỏng như muốn đoạt đi sinh mạng
Quyết biệt thi lưỡng tam hành
Viết trong tháng ba đi đường phủ mưa xuân
Ước gì còn có thể đứng dưới tán dù của nàng
Quyết biệt thi lưỡng tam hành
Ai tới xướng cho ta trên đường xuống hoàng tuyền
Giá như có thể chết ở bên nàng
Cuộc đời này sẽ không còn uổng phí
Ca khúc này là 《 Quyết biệt thi 》 của Hồ Ngạn Bân, là một trong số ít những ca khúc Lôi Hải Thành có thể xướng đầy đủ. Bởi vì Đình thích nghe nhất câu “Giá như có thể chết ở bên nàng, cuộc đời này sẽ không còn uổng phí “, thế là Lôi Hải Thành mua CD khổ luyện ca hát, cuối cùng cũng luyện được vài phần kinh nghiệm nguyên xướng, thường vừa nằm vừa nhẹ nhàng xướng cho Đình nghe. Nhất thời trong lúc muốn tìm một bài nào đó để xướng, hắn tự nhiên nghĩ tới bài hát này.
Hắn vừa xướng vừa nghe giai điệu tối quen thuộc ở bên tai lưu chuyển, đau đớn triền miên, rung động đến tâm can. Suy nghĩ mờ ảo bay lượn, tựa như lại nhớ tới thời khắc ấm áp cùng Đình âu yếm. . . . . .
Trong giọng hát thương cảm lại có một thanh âm chậm rãi nhẹ nhàng êm tai. Là công tử Tuyết. Trí nhớ của hắn phi thường kinh người, chỉ nghe một lần liền ghi nhớ ca từ. Vào thời điểm Lôi Hải Thành xướng lần thứ hai, công tử Tuyết liền cùng hắn xướng lên.
Một hồi lâu sau khi thanh âm cuối cùng tiêu thất, Lôi Hải Thành cùng công tử Tuyết vẫn như cũ chìm đắm trong ở cảm xúc của bản thân mãi không thể thoát ra.
Công tử Du cũng nghe mà như si như túy, nghiền ngẫm tình ý bên trong ca từ, không khỏi thổn thức. Nhìn thấy khóe mắt Lôi Hải Thành thủy quang ẩn hiện, hắn thấp giọng nói: “Hải Thành, ngươi lại nghĩ tới người trong lòng phải không?”
“. . . . . . Đúng vậy, đáng tiếc là ta vĩnh viễn cũng không được gặp lại vị hôn thê của ta . . . . . .”
Lôi Hải Thành ngửa đầu, đối diện với bầu trời bích sắc mênh mông vô biên lẩm bẩm nói.
Bạch vân thương cẩu[69], thương hải tang điền[70], đã không còn có thể quay lại thời đại nguyên bản của hắn nữa rồi. . . . . .
Sau khi nói ra khẩu khí từ sâu trong lòng, hắn điều chỉnh lại hảo tâm tình, cúi đầu, liền thấy công tử Tuyết đang nhìn hắn.
Một đôi mắt thanh tú không chút gợn sóng, nhưng lại có điểm bất minh mơ hồ.
“Được rồi, ca cũng xướng xong rồi, nắm chặt thời gian mà đi thôi!” Lôi Hải Thành là người đầu tiên lên tiếng cười khẽ, xua tan sự bi thương mờ nhạt quanh quẩn trong không khí, nghênh phong vung roi thúc ngựa .
Hai kỵ mã phía sau theo sát. Bên cạnh tiếng vó ngựa dồn dập, Lôi Hải Thành còn nghe được tiếng ca.
Là công tử Tuyết, vẫn đang khe khẽ ngâm nga ca khúc “Quyết biệt thi” vừa mới học kia.
Dạ sắc tối om bao phủ rừng cây. Không lâu sau đó, liền có hoả quang loé sáng.
“Ta ra bờ sông cho ngựa ăn, các ngươi chuẩn bị củi đốt qua đêm đi.”
Lôi Hải Thành thu xếp ổn thoả cho hai huynh đệ, rồi dắt ba con ngựa ra dòng sông nhỏ ăn cỏ uống nước. Bản thân cũng xuống lấy nước sông rửa mặt.
Mưa to lúc ban sáng làm trì hoãn hành trình, bọn họ ba người sau khi nhanh chóng đi, vào lúc chạng vạng mới đi qua thành trì, cho tới lúc mắt thấy dạ sắc toàn hắc, mới ở chốn thôn dã này tìm một rừng cây cạnh bờ sông nghỉ chân qua đêm.
Trong lòng sông có bầy cá nhởn nhơ bơi lội, Lôi Hải Thành đương nhiên sẽ không bỏ qua thứ lương thực được dâng đến tận cửa nhà, bẻ lấy một đoạn nhánh cây xiên hết toàn bộ số cá, trở lại bên đống lửa giết mổ sạch sẽ, nướng lên hương vị toả bốn phía. Ba người liền lấy lương khô thanh thuỷ ăn cá nướng, công tử Du trước đó cũng đã thu thập cỏ khô trên mặt đất rải thành giường ngủ, ba người định hành tẩu lộ tuyến ngày mai rồi thay đồ đi ngủ.
Nghe thấy hơi thở huynh đệ công tử Tuyết có chút bình ổn, Lôi Hải Thành lặng yên đứng dậy, đi đến chỗ cách xa hai người kia một chút bắt đầu tập chống đẩy – hít đất. Từ sau khi rời khỏi thôn trang của Ôn đại nương kia, hắn cứ luôn phải bôn tẩu mệt mỏi không rảnh rang luyện tập. Đã quá nhiều ngày không giãn gân cốt thật sự là quá khó chịu, tối nay dù gì đi nữa cũng muốn vận động một chút.
Liên tiếp làm mấy trăm cái chống đẩy, mồ hôi ướt đẫm, cả người lỗ chân lông thư giãn tràn đầy sảng khoái. Hắn đứng lên, cho vào đống lửa đang sắp tàn vài nhánh cây, rồi cầm theo y phục cần giặt giũ đi đến ven con sông nhỏ tắm rửa. Ban đêm lúc đầu xuân, trong rừng núi vẫn thập phần hàn lãnh, bất quá đối Lôi Hải Thành mà nói chút xíu lạnh ấy căn bản không coi ra gì, thoát hết y phục hướng lãnh thuỷ ngâm mình, cũng tạm coi như đây là Spa.
Đang lúc tẩy rửa khoái hoạt, thì trên mặt đất cách bờ sông mấy trượng, bỗng nhiên có tiếng cành cây khô bị dẫm vang lên khe khẽ.
Lôi Hải Thành lập tức cảnh giác, khi hắn chọn nơi này để qua đêm đã kiểm tra qua xung quanh không dấu chân dã thú, nhưng cũng khó tránh khỏi chuyện bất trắc, nhanh chóng bơi tới ven bờ, liền nhìn thấy một thân ảnh cao gầy chậm rãi theo phía sau cây cối đi ra, chính là công tử Tuyết.
“Ngươi sao tỉnh dậy vậy?” Lôi Hải Thành vắt khô mái tóc dài bước lên bờ, lau qua loa thuỷ châu trên người rồi mặc y phục vào.
Công tử Tuyết không hồi đáp, ngược lại quan sát những vết sẹo đầy người Lôi Hải Thành, thần sắc phức tạp.
“Ngươi ở trong tay Thiên Tĩnh hoàng đế nhất định đã chịu không ít đau khổ phải không?” Hắn cúi đầu nhìn bóng hình bản thân mình in trên mặt đất, hoãn thanh nói: “Ta ở trong kinh thành cũng nghe nói qua không ít lời đồn về ngươi. Người bình thường, nếu bị ngược đãi như vậy e rằng sớm đã suy sụp rồi, Lôi Hải Thành, ta vô cùng bội phục ngươi.”
“Bị đàn chó điên loạn cắn có cái gì đáng để bội phục chứ!” Lôi Hải Thành thắt lại đai lưng, nhíu mày đi về phía công tử Tuyết. Thần kinh hắn dù cứng cỏi, nhưng thật sự không muốn bản thân phải nhớ lại việc đã từng trải qua cơn ác mộng kia, cũng không nghĩ rằng công tử Tuyết nửa đêm tìm hắn chẳng lẽ là vì hắn muốn thảo luận loại đề tài này?
“Ta còn nhớ rõ, đại công tử nhà ngươi dường như cũng khinh thường cái thể xác này của ta, ngươi đêm khuya tìm ta, đến tột cùng là có chuyện gì?”
Công tử Tuyết khẽ động, lập tức lĩnh ngộ, “Lần đó là ta đã mạo phạm. Ta lúc đó nói như vậy, là muốn vạch trần lai lịch của ngươi, làm cho Du rời xa ngươi mà thôi.”
Hắn ngưng mắt quan sát biểu tình biến hóa trên khuôn mặt Lôi Hải Thành, nhẹ nhàng nói: “Nếu ngôn từ của ta có mạo phạm đến ngươi, ta xin hướng ngươi bồi tội. Lôi Hải Thành, công tử Tuyết ta không phải kẻ hẹp hòi không hiểu biết, sẽ không nông cạn đến mức chỉ vì ngươi đã chịu qua cái loại ô nhục này liền miệt thị ngươi. Đê tiện chính là kẻ đã hành hạ tra tấn ngươi, không phải ngươi.”
Công tử Tuyết cũng tiếp bước theo đệ đệ, thật sự là trở nên càng ngày càng dài dòng. Lôi Hải Thành nhăn mày càng sâu, nhưng dù sao công tử Tuyết cũng là thành tâm thành ý cùng hắn giải thích, hắn cũng không nỡ ngắt lời. Chờ công tử Tuyết nói xong khẽ gật đầu, xem như là đã tiếp nhận lời xin lỗi của công tử Tuyết.
“Nếu không có việc gì thì quay về ngủ đi.”
“Lôi Hải Thành. . . . . .” Công tử Tuyết gọi hắn lại, đôi mắt lạnh lùng như ngôi sao bất chợt loé sáng.”Chúng ta có thể làm bằng hữu không?”
Lôi Hải Thành có chút bất ngờ, hắn cùng với công tử Tuyết mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, đã giác ngộ người này cùng công tử Du là hai thái cực khác nhau, nhìn thì như lạnh nhạt, có đôi khi lại bình tĩnh thâm trầm gần như là lãnh khốc. Hơn nữa, một mặt nào đó trong tính cách cùng hắn lại có chút tương tự.
Loại người có tính cách này, cũng không có ham thích kết giao bằng hữu . . . . . .
“Ngươi không tin ta?”
Công tử Tuyết cúi đầu, trong thanh âm hiện lên một chút phiền muộn, “Đã nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên ta nghĩ muốn kết giao bằng hữu.”
Lôi Hải Thành nghe hắn nói đầy chua xót, nghĩ thầm, công tử Tuyết thuở nhỏ đã mang thần đồng chi danh, lại là Lạc Thủy đại công tử, tất yếu sẽ không có hài đồng cùng tuổi dám cùng hắn kết giao, sau khi làm chất tử ở Thiên Tĩnh mười ba năm, càng không thể có bằng hữu gì đó mà kết giao. Nhất thời đối công tử Tuyết sinh ra vài phần đồng tình.
Vô thân vô hữu[71], tư vị cô độc bất lực này, hắn khi ở cô nhi viện sớm đã toàn phần lãnh hội rồi.
“Ta chưa nói qua là không tin.” Bị thân ảnh cô tịch trước mắt làm cho đáy lòng xúc động, Lôi Hải Thành mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc công tử Tuyết.
“Lôi Hải Thành?” Công tử Tuyết ngẩng đầu, đột nhiên bắt lấy cổ tay Lôi Hải Thành, trong mục quang mơ hồ ẩn hiển thần thái dị thường.
Lôi Hải Thành giật mình dừng lại. Hắn vuốt tóc công tử Tuyết chính là đơn thuần xuất phát từ an ủi, hoàn toàn không có ý tứ khác, nhưng ánh mắt công tử Tuyết, lại làm tim hắn có chút loạn nhịp.
Giống như trước kia có kẻ cùng giới có ý muốn theo đuổi hắn. . . . . .
Không phải là việc vuốt tóc trong phong tục của Lạc Thủy quốc, có hàm nghĩa đặc biệt gì đấy chứ, khiến cho công tử Tuyết hiểu lầm?
Hắn lúng túng cười cười, làm bộ hắt hơi để thu tay về.
“Ngủ, đi ngủ nào!”
Nhanh như chớp chạy về bên đống lửa, hướng cỏ khô nằm lên trên, nhắm mắt lại, sờ vào cổ tay vừa rồi bị nắm lấy —
Nhìn không ra công tử Tuyết cao gầy văn nhược, mười ngón nhỏ dài, lực tay cư nhiên lại không nhỏ. . . . . .
Một lát sau, mới nghe thấy công tử Tuyết chậm rãi trở về. Cước bộ dừng lại bên người Lôi Hải Thành, tựa hồ nhìn hắn nửa ngày rồi mới trở về bên công tử Du nằm xuống nghỉ ngơi.
Lôi Hải Thành thở dài trong lòng, cảm thấy rằng bản thân dường như lại chọc vào phiền toái. Đăng bởi: admin
Bình luận truyện