[Dịch]Thùy Chủ Trầm Phù - Sưu tầm
Chương 220 : Phiên Ngoại – Túy Lý Tình Thâm
.
CHƯƠNG 219: PHIÊN NGOẠI – TÚY LÝ TÌNH THÂM
Lôi Hải Thành sống ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên trải nghiệm sự kiện đau thắt lưng, tâm tình chỉ có thể dùng hai chữ phiền não để hình dung.
Thật sự, rất phiền não, rất phiền não, siêu cấp phiền não!
Nhất là qua sinh nhật vài ngày, Lãnh Huyền cứ luôn cố ý vô tình mỉm cười với hắn. Lôi Hải Thành tự động chuyển hóa hết thảy thành Lãnh Huyền đang âm thầm cười trộm.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng thể diện nam nhi thì không thể quẳng đi.
Xiết tay tức tối suốt ba ngày, rốt cục thời cơ cũng đã đến.
Minh Chu ở trên kim điện công bố tin mừng với Từ Quân quận chúa. Hôn sự rối rắm đã hoàn tất, Lãnh Huyền cũng coi như đã giải quyết xong một mối băn khoăn, hưng trí tăng cao, khi dùng bữa chiều cư nhiên chủ động muốn thị nữ mang rượu đến.
“Ta đến ngự thiện phòng lấy rượu cống ngon nhất.” Lôi Hải Thành tự động xin đi.
Từ trên trời rớt xuống miếng bánh ngon, sao có thể bỏ qua được chứ? Hắn dùng tốc độ bứt phá một trăm mét lao thẳng đến ngự thiện phòng, ôm lấy một vò rượu ngon rồi rẽ vào thái y viện, tóm lấy mớ râu dài hoa râm của Lục thái y đòi hỏi.
Lục thái y cười đến ám muội, những nếp nhăn trên gương mặt già nua cơ hồ có thể kẹp chết tứ hại, xoa xoa tay nói: “Chuyện này, Liệt bệ hạ cách đây không lâu có nói sau này không còn cần đến thôi tình dược nữa, dặn vi thần đem tiêu hủy toàn bộ trong cung. Vương gia đã tới chậm rồi.”
tứ hại: Chẳng biết có phải là ám chỉ mấy con ruồi, muỗi, chuột, gián hay không nữa (Bụi: chuẩn rồi ^^)
“Vậy, còn mê huyễn dược? Mông hãn dược? Diêu đầu hoàn thì sao?” Lôi Hải Thành chưa từ bỏ ý định.
mê huyễn dược, mông hãn dược, diêu đầu hoàn, đại khái chắc toàn thuốc kích thích =)) (Riêng diêu đầu hoàn sao cứ có cảm giác như thuốc lắc haha)
“Vương gia, mấy thứ dược dân gian dùng đó tốt xấu lẫn lộn, trong cung chẳng bao giờ cất giữ.”
Lục thái y dội xong gáo nước lạnh lại đổ thêm một muôi dầu.”Vương gia tuổi còn trẻ, sao lại muốn dùng thuốc thế? Vậy, có cần vi thần kê hai thang bổ thận tráng dương cho Vương gia hay không?”
Binh! Một quyền! Lục thái y đầy mặt nịnh bợ bị đập văng ra hơn mười bước.
Cư nhiên dám hoài nghi hắn thận yếu! Đỉnh đầu Lôi Hải Thành hiện ba đường hắc tuyến , lao về Khai Nguyên cung.
SHIT! Đùa cái gì vậy chứ! Hắn đêm nay nếu không đem nam nhân làm đến cầu xin tha thứ, thì sẽ đem ba chữ Lôi Hải Thành viết đảo lại, cộng thêm trồng cây chuối bò hết một vòng trong cung thành.
Huấn luyện tửu lượng là nhằm mục đích gì? Nếu huấn luyện viên hiện tại có mặt ở đây, hỏi Lôi Hải Thành như vậy, đáp án khẳng định là “Chuốc say Lãnh Huyền”!
Một chén, lại một chén. . . . . .
Nhìn hai gò má nam nhân dưới chúc quang vì men rượu mà đỏ bừng, con ngươi đen sắc bén lợi hại cũng bắt đầu phủ một tầng ướt át như có như không, làn môi mỏng hơi hơi hé mở, thở ra nhiệt khí tràn đầy hương rượu nồng nàn. . . . . . Lôi Hải Thành nuốt ực một ngụm rượu ngon cuối cùng trong bát, cúi người ôm lấy Lãnh Huyền, hung hăng đè môi mình lên.
Nước rượu từ khe hở hai làn môi quấn quýt chảy xuống, men theo cằm hai người nhỏ ướt vạt áo.
Tiếng thở bên tai dần dần nặng nề càng giống như củi khô, đem ngọn lửa nơi đáy lòng Lôi Hải Thành thiêu đốt càng thêm hừng hực.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua hàm trên của nam nhân, rồi lại quấn lấy đầu lưỡi nam nhân, âu yếm từng điểm vị giác nho nhỏ nổi lên. . . . . .
“Ư. . . . . .” Nam nhân bất giác phát ra tiếng thở dốc thấp trầm, tựa hồ chịu không nổi sự khiêu khích như vậy, một tay chống vào ngực Lôi Hải Thành, nghĩ muốn đem hắn đẩy ra.
Món ngon đã dâng đến tận miệng, ngu gì mà bỏ qua cơ chứ? Lôi Hải Thành buồn cười, dứt khoát lôi Lãnh Huyền dậy khỏi ghế, tiến thẳng đến nội dung chính.
Giường lớn dưới sức nặng đột ngột nhảy vào của hai nam nhân phát ra tiếng cót két, ánh nến hồng lay động giữa màn giường vàng sáng.
Trên đệm giường trắng phủ tấm vải lót xanh thẫm thêu hoa văn đoàn long đằng vân, nam nhân chịu đựng thể trọng của Lôi Hải Thành, hàng mày đen nhánh khẽ nhíu, giống như muốn mở miệng nói gì đó. Làn môi vừa khẽ nhếch, đã bị đầu lưỡi lửa nóng thừa cơ len vào, lần thứ hai cướp đi thanh âm.
Một tay Lôi Hải Thành giữ lấy cằm Lãnh Huyền, đầu lưỡi biến hóa góc độ, hết lần này đến lần khác ngao du từng góc trong miệng nam nhân.
Hắn nghe khí tức kiềm nén trong xoang mũi Lãnh Huyền, tay còn lại thuần thục gỡ kim quan buộc tóc nam nhân xuống, tháo tung mái tóc đen dài như mực của Lãnh Huyền, phủ kín cả gối đầu tơ lụa tuyết trắng.
Trắng cùng đen, vốn là hai màu thuần túy nhất trên thế giới, giờ phút này lại được bao quanh hương vị tình sắc.
Đồng tử của nam nhân, đã vì nụ hôn mãnh liệt cùng men say mà mờ mịt như sương mù. Cánh mũi ươn ướt, làn môi mỏng cũng vì nước bọt thấm ướt mà lộ ánh đỏ hồng, vài đường chỉ bạc theo khóe miệng chậm rãi chảy xuống, lấp lánh thủy quang mê người. . . . . .
Ngọn lửa dưới bụng không ngừng cuồn cuộn bốc lên. Lôi Hải Thành cơ hồ đã muốn trực tiếp xách thương lên ngựa, song vẫn là nhịn kích thích xuống.
Ăn món ngon, thì cần phải hầm nhừ, nhai nuốt cẩn thận, mới có thể thưởng thức được hết tư vị trong đó.
Hắn lột dần từng tầng y phục rườm rà trên người Lãnh Huyền cùng bản thân, cảm xúc da thịt kề sát tuyệt đến không tả xiết.
Thân thể nam nhân cũng nóng bỏng như hắn, làn da mướt mồ hôi, tinh tế mà ướt dính, hút chặt lấy Lôi Hải Thành. . . . . .
Lôi Hải Thành một mặt tiếp tục dùng nụ hôn làm tan rã chút lý trí còn sót lại không nhiều của nam nhân, một mặt dùng hai tay ngao du khắp chốn trên thân hình khiến hắn lưu luyến không rời, mơn trớn mỗi một tấc cơ thịt gồ lên.
Không có đường cong mềm mại lả lướt xinh đẹp, cũng không có sự mịn màng thơm ngát đặc biệt của nữ tính. Đầu ngón tay chạm đến da thịt, mỗi phân mỗi tấc đều tỏ rõ sức mạnh cùng rắn chắc của nam nhân, song Lôi Hải Thành chính là mê đắm đến không buông tay ra được.
Ngón tay kẹp lấy viên hồng châu xinh xắn đã hơi dựng đứng ở một bên ngực nam nhân, nhẹ nhàng véo một cái, lập tức thu được sự chấn động của nam nhân dưới thân.
“Hải Thành. . . . . . Ách. . . . . .” Nam nhân đại khái muốn kháng nghị, nhưng bên phấn anh kia liền sau đó đã rơi vào trong miệng Lôi Hải Thành. Cảm giác bị răng nanh khẽ cọ sát cắn nghiền làm cho Lãnh Huyền không kìm nổi bắt đầu thở dốc, ngẩng cổ, tay trái vô thức cắm vào trong tóc mình.
Chính là muốn nghe thấy tiếng thở gấp ý loạn tình mê như vậy của nam nhân. Lôi Hải Thành càng tăng thêm cường độ, luân phiên khi dễ hai viên hồng kia, mãi đến khi toàn bộ đều gồ lên đỏ sậm, mới chịu nhả ra.
Không cho Lãnh Huyền có cơ hội nghỉ ngơi, hắn mở hai chân nam nhân ra, cúi đầu phát động tiến công về phía nơi yếu ớt nhất của nam tính.
Căn nguyên dục vọng nam nhân giấu trong bụi rậm, vì nụ hôn âu yếm lúc trước mà hơi ngẩng đầu, khẽ rung động . . . . . . Lôi Hải Thành cầm một tay, dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm khẽ lên đầu mút non mềm đang rỉ ra chất dịch mặn. . . . . .
“A. . . . . .” khoảnh khắc đầu lưỡi tiến vào trong lỗ nhỏ phía trên đỉnh dục vọng, tiếng thở thấp của Lãnh Huyền không tự chủ được phát ra run rẩy, hầu kết khó nhịn di động lên xuống.
Lôi Hải Thành đắc ý lại hôn lên đang càng lúc cứng rắn, há miệng, bao bọc sâu vào trong miệng mình.
Mút vào, nhả ra. . . . . .
Thịt khối không chịu nổi kích thích kịch liệt như vậy, cấp tốc sưng phồng lên trong miệng hắn. Nhấm nháp hương vị nam tính hơi mang vị tanh nồng, khí quan của bản thân Lôi Hải Thành cũng bắt đầu hưng phấn mà rỉ nước, hắn càng thêm ra sức phục vụ căn nguyên đang rung động trong miệng.
Dục vọng không ngừng bị đẩy lên đỉnh, cơ thịt đùi trong của Lãnh Huyền đều co rút, theo bản năng cong eo lên, dùng sức kẹp lấy đầu Lôi Hải Thành, rút đẩy trong miệng Lôi Hải Thành.
“Ân ——” hai người cơ hồ đồng thời kêu rên. Thân hình phủ kín mồ hôi của nam nhân kéo căng như dây cung, sau khi phun ra trọc khí, toàn thân buông lỏng ngã xuống giường, nhắm mắt thở hổn hển, thưởng thức dư vị bùng nổ.
Huyền ngày càng biết học cách hưởng thụ khoái cảm . . . . . . trong lòng Lôi Hải Thành tràn ngập cảm giác thành tựu.
Bất quá, vẫn chưa đủ.
Hắn phun dịch dính trong miệng ra, nắm khăn trải giường lau miệng, ôm sát thân thể còn đang khe khẽ run rẩy của Lãnh Huyền, vuốt ve mái tóc thấm dưới, hôn nam nhân một cái thật sâu.
“Huyền, thoải mái không? Thích hay không?”
Nam nhân vẫn giống như trước kia, dùng nụ cười thấp ám ách hồi đáp hắn.
Huyền vẫn là ngượng ngùng như thế. Nhưng đêm nay, Lôi Hải Thành không tính toán lại để nam nhân mập mờ cho qua chuyện.
Hắn ở nơi Lãnh Huyền không nhìn thấy cười trộm hai tiếng không hảo ý, cầm lấy đai lưng của Lãnh Huyền, thừa dịp nam nhân không chú ý, nhanh chóng quấn lên cổ tay trái nam nhân, trói lên trụ giường.
“Hải Thành?” Lãnh Huyền sau khi hết chìm đắm trong cõi yêu rốt cục phát giác có điểm không hợp lý, giẫy một chút, nhưng vô pháp thoát khỏi trói buộc. Hắn dở khóc dở cười chuyển động cổ tay trái.”Ngươi làm cái gì thế?”
“Làm với ngươi a. . . . . .” Lôi Hải Thành mượn nhờ men rượu giở trò vô lại. Dính vào thân Lãnh Huyền khẽ cọ, vươn tay lên đầu giường lấy dược cao bôi trơn, thuận theo khe đùi kéo căng của nam nhân xoa xuống dưới, sau một lúc chà xát xung quanh nếp gấp tinh tế, chậm rãi tham nhập vào trung tâm đang khép chặt ——
Phần thịt mềm nóng bỏng co giãn mười phần trong nháy mắt bị ngón tay tách ra, lập tức xiết lại chặt chẽ, cắn chặt ngón tay xâm lấn. . . . . .
“Huyền, thả lỏng. . . . . .” Bị nhiệt độ kinh người kia khiêu khích đến ngứa ngáy khó chịu, Lôi Hải Thành một bên dùng đầu ngón tay âu yếm ấn xuống nội bích mềm mại của nam nhân, một bên khẽ liếm vành tai Lãnh Huyền.”Huyền. . . . . . Nâng thắt lưng lên cao chút. . . . . .”
Tiếng thì thầm phun ra bên tai Lãnh Huyền mang theo hương rượu, so với vò rượu mạnh uống mới nãy lại càng hun say người. Dục vọng trần trụi trong lời nói càng làm cho mí mắt Lãnh Huyền đỏ hồng một mảnh, hắn không kìm nổi khẽ nâng thắt lưng lên, để cho ngón tay Lôi Hải Thành tiến vào trong chốn sâu thẳm. . . . . .
Càng lúc càng nhiều dược cao bị bôi vào trong cơ thể, hòa tan. . . . . . Bị ngón tay lôi kéo, phát ra tiếng vang nhỏ đáng ngượng ngùng.
Chờ đến khi dũng đạo đã muốn thích ứng được với hai ngón tay thăm dò, Lôi Hải Thành không kiềm chế nổi nữa, đem dược cao bôi lên thứ đang dâng trào căng phồng đến phát đau của mình. Lại cầm gối đầu, kê dưới mông Lãnh Huyền. Xách hai chân Lãnh Huyền lên, đè xuống trước ngực nam nhân. Mượn chúc quang quan sát nơi sắp được tiếp nhận cơn mưa móc của mình.
Cửa vào nguyên bản khép chặt dưới sự khuếch trương của ngón tay phơi bày đỏ tươi, mở ra một khe hở nho nhỏ, tựa hồ cũng cảm nhận được ánh nhìn nóng cháy của Lôi Hải Thành, ngượng ngùng co rút lại.
“Đừng nhìn, Hải Thành. . . . . . A. . . . . .” Thanh âm Lãnh Huyền bất chợt thay đổi ——
Lôi Hải Thành, nhưng lại đem miệng kề sát vào đóa cúc chúm chím kia. . . . . .
“Ách. . . . . . A a. . . . . .” Nơi bí ẩn xấu hổ nhất thân thể bị đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập, còn bắt chước theo tiết tấu giao hoan vừa tiến vừa lui, toàn thân Lãnh Huyền phiếm hồng, giãy dụa muốn thoát khỏi khoái cảm quái dị này.
“Hải Thành, đừng như vậy, ngô. . . . . . Ngứa lắm. . . . . . A. . . . . . Bên trong. . . . . .” Hắn nói năng lộn xộn, đổi lại một trận cười thấp của Lôi Hải Thành.
“Chỉ cần ngươi dễ chịu là tốt rồi, khác, đừng có lo chuyện gì khác nữa.” Hắn kẹp chặt bắp đùi nam nhân, không cho Lãnh Huyền trốn tránh.
Lại hôn lần nữa lên đóa cúc mấp máy không thôi kia, Hắn đem khí quan đã sớm chờ đến phẫn nộ căng phồng đặt ở nơi đó, thở hổn hển bên tai nam nhân.”Huyền, muốn ta vào chứ.”
“Ân ách ” cho dù đã làm rất nhiều lần, thời khắc thân thể bị vật nóng cứng to gấp mấy lần so với ngón tay xỏ xuyên qua, Lãnh Huyền vẫn hơi cứng người lại, liền sau đó há miệng, thở ra khí tức nóng bỏng.
Đầu khấu mẫn cảm phá bỏ sự kháng cự nho nhỏ của cơ thịt, tiến vào phía trong nóng bỏng mềm mại, Lôi Hải Thành thở một hơi, dừng lại, hôn lên cằm, cổ . . . . .Lãnh Huyền.
Cảm giác sự gò bó trong cơ thể nam nhân dần dần buông lỏng, hắn thong thả lay động phần hông, đem bản thân vùi vào từng phân một. . . . . . Cho đến nhục nhận hoàn toàn bị nam nhân nuốt hết.
Dũng đạo của nam nhân khít chặt mềm dẻo, giống như bao lấy khối thịt, chặt chẽ không một khe hở.
Lôi Hải Thành thỏa mãn than nhẹ, gỡ bỏ tay trái Lãnh Huyền, chỉ dẫn tay nam nhân, sờ lên nơi hai người bọn họ gắn liền.
“Huyền, ngươi xem, ngươi thật rất tham lam. A! Nuốt hết toàn bộ của ta vào trong rồi. . . . . .”
Khuôn mặt nam nhân vì sự chọc ghẹo trắng trợn của Lôi Hải Thành mà đỏ đến muốn xuất huyết, dùng sức rút tay về.
Nói nữa, chỉ sợ Huyền sẽ thẹn quá thành giận. Lôi Hải Thành cười, lại kê thêm một chiếc gối nữa vào dưới mông nam nhân, ôm lấy eo nam nhân, bắt đầu chậm rãi luật động.
Men say khiến hai người càng sớm mê mệt so với ngày thường. Giữa hai thân thể cọ xát, từng đợt sóng khoái cảm không ngừng chồng chất, tích tụ lại trong trong thế giới chật hẹp nóng bỏng.
Thanh âm thân thể va chạm phát ra, cùng tiếng thở dốc hỗn loạn của hai người, càng lúc càng dồn dập.
Mái tóc đen của Lãnh Huyền, lay động qua lại theo thân thể, khiêu vũ trước mắt Lôi Hải Thành, tạo thành từng đường nét ghi sâu vào trong tâm hắn . . . . . .
Hắn không kiềm chế được cúi đầu, hôn liên tiếp lên thái dương ướt mồ hôi của Lãnh Huyền, men theo đường nét tuấn lãng trên khuôn mặt nam nhân hôn lên mi mắt vương mồ hôi nóng của nam nhân.
“Huyền, huyền, mở chân rộng ra chút. . . . . . Hô. . . . . .”
Trái ngược với sự ngại ngùng trước kia, nam nhân đã bị *** khống chế lại dị thường phối hợp nâng hai chân lên, bám chặt lấy eo lưng Lôi Hải Thành, cánh tay trái cũng vòng ôm lấy cổ Lôi Hải Thành.
Dũng đạo bao chặt Lôi Hải Thành, càng truyền đến từng trận co rút, mê luyến mút vào. . . . . .
“Ngô. . . . . .” Hiếm khi Lãnh Huyền nhiệt tình như thế, dục hỏa của Lôi Hải Thành lại càng thiêu đốt khắp trời khắp đất. Bỗng chốc nhấc hai chân Lãnh Huyền lên, ôm Lãnh Huyền sải bước xuống giường, vừa đi vừa chuyển động trong phòng.
Hai chân tách ra gác lên khuỷu tay Lôi Hải Thành, sức nặng toàn thân Lãnh Huyền đều đặt tại vị trí hai người tương liên. Tất cả cảm giác đều bị va chạm đến vỡ thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn lại mỗi cọc thịt tiến sâu vào trong cơ thể.
“Hải Thành. . . . . . , nữa. . . . . . Cáp a. . . . . .” Hắn thở đứt quãng, hôn Lôi Hải Thành, thì thào nói nhỏ.
“Nữa cái gì?” Đắm chìm trong ý loạn tình mê, Lôi Hải Thành vẫn không bỏ qua bất cứ động tĩnh nào của nam nhân, chậm cước bộ lại.
Tình diễm đang bốc mãnh liệt, vật nóng chôn sâu trong cơ thể bỗng nhiên đình chỉ hoạt động, cảm giác mất mát từ trên cao giáng xuống khiến Lãnh Huyền theo bản năng kẹp chặt Lôi Hải Thành.”Nữa, tiến vào nữa, Hải Thành, sâu thêm chút. . . . . .”
Nghe được nhu cầu của tình nhân trực tiếp như vậy, còn có thể nhẫn nhịn được, thì tuyệt không phải là nam nhân. Vậy nên Lôi Hải Thành sau khi nghe rõ Lãnh Huyền nói cái gì, chỉ ngớ ra một giây, liền đem Lãnh Huyền đè lại lên giường, bản thân đứng trên mặt đất, nâng cao hai chân nam nhân, cuồng phong bão táp mạnh mẽ tiến vào.
Tay Lãnh Huyền, tìm đến khí quan đã lại dựng đứng, ra sức bộ lộng.
Dược cao hòa tan lúc trước bị lôi ra, thấm ướt háng hai người, thêm phần âm sắc *** mỹ khi thân thể hai người ma sát. Song hai người đã bị bản năng chiếm giữ căn bản không rảnh để kiêng dè, chỉ biết truy đuổi cực lạc nguyên thủy nhất.
“Huyền, ta muốn ra . . . . . . A ——” Xương sống Lôi Hải Thành tê rần một trận, bất ngờ đẩy mạnh một cái, hung hăng đâm vào chỗ sâu trong của nam nhân, toàn thân đè ép lên người Lãnh Huyền.
Dục vọng như dòng thác, phun ra.
Bên trong giống như bị thiêu bỏng, khoái cảm tê liệt xông thẳng lên não, cổ họng Lãnh Huyền phát ra tiếng gầm nhẹ, tay cũng ngừng động tác ——
Chất dịch trắng ấm áp, tràn ra đầy phần bụng kề sát của hắn với Lôi Hải Thành. . . . . . trộn lẫn cùng mồ hôi chảy xuống. . . . . .
Hai người ôm chặt lấy đối phương, kề đầu chạm tai, chẳng ai muốn dứng dậy, cũng không muốn nói gì, chỉ muốn thỏa thuê hưởng thụ niềm vui sướng nhân gian cực lạc thời khắc này.
Trong phòng, tiếng hai người thở dốc kịch liệt cùng tiếng tim đập đan xen, nối tiếp.
“Huyền. . . . . .” Chờ khi khí tức ổn định, Lôi Hải Thành dùng môi khẽ cọ bên tai vẫn nóng đến kinh người của Lãnh Huyền, cười khẽ: “Có muốn thêm lần nữa hay không?”
Hắn đung đưa khí quan vẫn còn chôn trong cơ thể nam nhân, nhìn con ngươi đen càng lúc trở nên ướt át của Lãnh Huyền, bắt đầu một vòng cuồng loạn hoan ái mới.
Tối nay, hắn nhất định phải làm cho Lãnh Huyền cầu xin tha thứ, bằng không tuyệt đối không thu binh! Hi! Đăng bởi: admin
Bình luận truyện