[Dịch]Thùy Chủ Trầm Phù - Sưu tầm
Chương 2 : Chương 2
.
CHƯƠNG 1.
Đâu đâu cũng thấy một màu máu…….
Một chậu nước muối hắt lên, Lôi Hải Thành mở đôi mắt bị máu tươi nhiễm hồng, cố gắng khôi phục thị lực. Kinh ngạc phát hiện trước mặt là một thị gian được bố trí cổ sắc cổ hương, xà nhà trạm trổ như một cung điện lớn. Ngọn đuốc bằng mỡ bò to như một cánh tay, cháy khét lẹt, phân không rõ ban ngày hay là đêm tối.
Một đôi hài thêu kim long đằng vân, bên trên có khảm viên đông châu lớn bước đến trước mặt Lôi Hải Thành rồi dừng lại.
“Cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi sao? Bổn hoàng còn tưởng rằng ngươi khí phách hơn vậy nhiều chứ! Mới mười lăm nam nhân, ngươi đã cả nghĩ mà cắn lưỡi tự vẫn rồi sao?”
Giọng nam trung thấp trầm vang lên, nói thứ tiếng Trung mà Lôi Hải Thành có thể nghe hiểu được. Nếu như loại bỏ giọng điệu độc ác châm chọc khiến cho kẻ khác không rét mà run thì nam nhân thanh âm cũng tương đối êm tai.
Đại não Lôi Hải Thành nhất thời dừng trệ. Nước muối chảy qua khuôn mặt xuống những vết thương trên thân thể, đau đớn như thể bị bầy ong châm đốt, cuối cùng nhỏ giọt xuống phiến đá bạch ngọc lạnh như băng dưới thân hắn
Trên bề mặt trơn nhẵn bóng loáng, phản chiếu một thân hình gầy gò tái nhợt, hai tay bị dây trói chặt treo ngược lên. Quanh thân trên dưới, kể cả trên mái tóc dài bù xù, cũng dính đầy máu tươi cùng thể dịch. Không khí tràn ngập mùi dơ bẩn.
Đây tuyệt không phải là thân thể của hắn, nhưng hắn quả thật thanh thanh sở sở cảm nhận được tất cả đau đớn trên thân thể này.
Lôi Hải Thành trong nháy mắt tỉnh táo, nghĩ tới một danh từ mà từ trước đến nay không một lần tin tưởng ── Tá Thi Hoàn Hồn.
Trừ cái đó ra, còn có cái gì có thể giải thích tình thế của hắn bây giờ?
“Ngươi ngược lại dường như là rất hưởng thụ, có muốn bổn hoàng gọi thêm chút thị vệ đến phục vụ ngươi hay không?”
Chủ nhân thanh âm cười lạnh dùng cán roi nâng cằm Lôi Hải Thành lên.
Ngước lên nhìn gương mặt cùng hình dáng tuấn lãng của nam nhân, Lôi Hải Thành đưa ra kết luận. Chiếu theo trang phục thêu hình ngũ trảo kim long cùng thanh ngọc quan gắn ngọc sáng chói trên đầu có thể đoán ra thân phận vương giả của nam nhân. Dùng ánh mắt sắc bén bức người khinh thường quan sát Lôi Hải Thành đang thảm hại vô cùng, mục quang nam nhân chậm rãi càng lúc càng lạnh dần ──
Cái đồ tiện nhân dơ bẩn này, như thế nào lại lộ ra nhãn thần lãnh tĩnh như thế?
Lôi Hải Thành đã trấn tĩnh được nỗi khiếp sợ ban đầu. Hắn không cách nào giải thích được vì cái gì sau khi thân thể bị bùng nổ nát bấy, linh hồn hắn lại được đưa đến cái nơi này, bất quá hắn rất rõ ràng tình thế gay go tộc bực trước mắt của mình
Bản thân rốt cục là đã bị đưa đến nơi nào, mà vì cái gì lại còn được “đãi ngộ trọng hậu” như thế.
Nghĩ muốn mở miệng hỏi, mới phát giác miệng mình đầy máu tanh, đầu lưỡi đau đến như không tồn tại.
Xem ra, nguyên lai chủ nhân thật sự của thân thể này đã cắn lưỡi tự vận giải thoát rồi, nhưng giờ lại đến lượt hắn bị lưu lại chịu tội thay.
“Chịu cung khai rồi sao?” Nam nhân nhìn ra Lôi Hải Thành muốn nói nói, lành lạnh cười, “Nếu như ngươi sớm một chút nghĩ thông suốt, thì đã không phải chịu cảnh này. Đáng tiếc bây giờ thị vệ của bổn hoàng còn đang chờ tới lượt để thượng ngươi đây!”
Một người tiến lên, đem Lôi Hải Thành trở mình xoay người, dang rộng hai chân hắn ra, đĩnh thân tiến nhập. Vào bên trong hắn càn quấy một hồi, như muốn đem nội tạng hắn đảo nát vụn.
Từ thân hậu truyền đến cảm giác đau nhức như bị xé rách, Lôi Hải Thành cố gắng xao nhãng đi. So với việc huấn luyện bị thẩm vấn tra hỏi tại đặc chủng huấn luyện doanh trung còn thảm hại hơn, thôi thì coi như bị chó điên cắn bừa.
Bởi cái tư thế này, hắn có thể thấy rõ chung quanh còn đứng không ít nam nhân, mỗi người người trần truồng, đang xoa nhẹ phần hạ thể đã dựng đứng. Các nam nhân đói khát nhìn tên thị vệ đang thượng trên người Lôi Hải Thành. Trên mặt mỗi người đều có nét quỷ dị tục tĩu khiến người ta phải hoảng hốt
Lôi Hải Thành chán ghét lảng tránh những ánh mắt dã thú ấy.
“Không thích sao? Trần Yên, để khiến ngươi được sảng khoái, bổn hoàng đã phải gọi tới những thị vệ cường tráng nhất trong cung, lại cho bọn hắn ăn xong loại thôi tình dược mạnh nhất…”
Quả nhiên là bởi vì dược tính! Lôi Hải Thành thư thái. Hắn không tin trên thế giới có như vậy nhiều GAY như vậy! Nếu đổi lại là hắn, muốn quan hệ với một kẻ có đồng dạng sinh lý kết cấu như vậy, chỉ nghĩ cũng muốn nổi da gà.
Xem ra cái kẻ tự xưng là hoàng đế kia cũng rất hứng thú thưởng thức cái cảnh phóng đãng này, Lôi Hải Thành trước khi bất tỉnh nhân sự đã kịp thêm ba chữ vào ── tính biến thái.
Hai ngày sau, Lôi Hải Thành tỉnh lại.
Tấm màn màu trắng, vách tường cũng màu trắng. Loại màu sắc này làm cho hắn nhớ tới lúc phải nằm tại phòng bệnh bệnh viện ở cuộc sống trước kia
Bất quá, hắn có lẽ vĩnh viễn cũng trở về không được, cũng không thấy được vị hôn thê xinh đẹp hiền dịu của mình nữa.
Hắn vùng dậy khỏi giường, bước đến nhìn nhân ảnh hiện lên trong gương đồng.
Nhìn thân thể mảnh khảnh nhưng tinh tế dẻo dai hắn nhận ra mình đã nhập thân vào một thiếu niên đang độ trưởng thành. Tuy nhiên có một điều mà hắn nhìn đến đã giật mình chính là, những vết sẹo đầy trên thân thể. Lôi Hải Thành rất nhanh nhận ra có những vết bỏng, vết roi đả thương, đâm bị thương, vết cắt… Còn có chút vết thương hình thù quái dị, ngay cả hắn cũng phân biệt không ra là do loại hình cụ nào tạo nên.
Đầu lưỡi sưng vù lên đau đớn, nhưng vết thương khép lại rất nhanh, hiển nhiên là lúc mê man đã có người phục dược cho hắn.
“Trần Yên…” Hắn nhớ rõ nam nhân đó đã gọi chủ nhân của thân thể này như vậy, dùng bàn tay vẫn còn lưu lại vết thừng trói rõ rang xoa lên những vết sẹo trên toàn thân.
Chủ nhân thân thể này, rốt cục đã phạm phải tội ác tày trời gì, để khiến cho đường đường là vua của một nước lại đùng đến thủ đoạn ti tiện đến vậy để hành hạ người trẻ tuổi.
Nghĩ đến lần hôn mê trước với hơn chục tròng mắt đỏ au đầy thú tính, Lôi Hải Thành không khỏi rùng mình một cái, cười khổ.
Hắn xem qua Tầm Tần Ký[1], cũng đã xem qua chiến sĩ tương lai[2]. Trong đó nhân vật chính xuyên không mỗi người đều uy phong bát diện[3], hô phong hoán vũ, sao đến phiên hắn, lại rơi vào tay một tên hoàng đế có sở thích biến thái như vậy chứ.
Nhất định phải trốn cách nơi này! Nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Xương cốt toàn thân, giống bị người ta mở ra rồi lại hợp lại, có cố gắng cũng không còn chút khí lực nào, ngay cả cúi người xuống cũng phải gắng sức. Lôi Hải Thành đối với thể lực của bản thân hiểu rất rõ, muốn hoàn toàn khôi phục thể năng, ít nhất cũng phải nửa tháng. Hắn không xác định được cái thân xác mới này, có thể hay không theo kịp được ý chí của hắn.
Sẽ không làm chuyện mình chưa nắm chắc. Lôi Hải Thành chậm rãi quay về bên giường, khoác lên người chiếc trường sam mỏng manh, ngồi xuống, nhìn cửa phòng bị đẩy ra.
Một thị nữ bộ dáng nhu thuận bưng theo thức ăn đứng trong ánh dương quang chiều tà, tựa hồ không nghĩ rằng Lôi Hải Thành đã rời giường, ngây ngốc một chút.
Ngoài cửa, bầu trời mênh mông một màu xanh thăm thẳm, mặt đất phủ quá nửa một màu vàng lá cây ngô đồng, sự yên tĩnh cũng tự hồ như thế giới kia.
Tại đây đang là mùa thu. . . . . . Chợt ánh phản quang từ binh khí loé bên khoé mắt khiến cho Lôi Hải Thành biết thị vệ vây tứ phí bên trong sân, bên ngoài cho dù không thấy cũng hiểu được sự bố trí phòng vệ ra sao.
Hắn hiểu rõ như vậy trong lòng lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn thị nữ kia mỉm cười, nói từng từ một chào hỏi: “Chào ngươi.”
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, dừng lại trên gương mặt tái nhợt của hắn, phủ lên một màu hồng phơn phớt. Cùng với mái tóc đen mượt như gỗ mun và đôi mắt đen nhấp nháy, là sự ôn nhu khiêm tốn mà thị nữ Phiêu Âm chưa từng thấy qua.
“A?” Nàng khẽ cong làn môi hồng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
“Có thể nói cho ta biết, ta là ai không?” Lôi Hải Thành lại mỉm cười , ” Khi ta tỉnh lại cảm thấy được đầu rất đau, không thể nào nhớ được chuyện trước đây.”
Lôi Hải Thành vốn là một nam nhân hai mươi tám tuổi. Cho dù thân thể mới hiện giờ mới chỉ là một thiếu niên, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn phát huy sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành trước mặt nữ hài tử. Chậm chậm ăn xong một chén cơm, hắn đã biết được những chuyện về mình qua lời kể của Phiêu Âm.
Biến thái nam nhân kia đích thật là hoàng đế. Thiên Tĩnh hoàng đế Lãnh Huyền. Có điều là, trong trí nhớ về lịch sử của Lôi Hải Thành căn bản là không tồn tại cái tên này.
Thời đại này, có điểm chung với sách lịch sử là vẫn gồm ngũ hồ thập lục quốc. Chư quốc hỗn chiến, phong hoả không ngừng. Trong đó Thiên Tĩnh, Tây Kì, Phong Lăng là ba nước có thế lực nhất, tạo thành thế chân vạc, vô cùng vững chắc. Hơn mười một nước lớn nhỏ khác tập trung xung quanh ba cường quốc, phân biệt phạm vi thế lực của tam cường.
Lãnh Huyền nguyên là con trai thứ phi của Thiên Tĩnh lão hoàng đế. Thương hoàng – năm trước trong trường kì chiến với Tây Kì mà lao lực, trở về thành không lâu sau thì băng hà trên giường bệnh.
Bất luận là triều đại nào đi nữa, hễ có sự thay đổi quyền lực đều đi liền với huyết vũ tinh phong[4]. Thiên Tĩnh cũng không ngoại lệ. Trong cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế giữa Lãnh Huyền cùng chính tông thái tử, trọng thần trong triều hầu như bị chém giết quá nửa. Cuối cùng chỉ còn Lãnh Huyền nhất phái chiếm thượng phong, đem thái tử cùng năm vương tử khác hoặc ám sát hoặc lưu đày để diệt trừ hậu hoạ về sau. Lãnh Huyền đăng quang ngôi vị hoàng đế, khi tròn 30 tuổi.
Trần Yên, vốn tên là Võ Ngôn, là tiểu nhi tử của Thiên Tĩnh Võ thừa tướng. Võ Thừa tướng không may đem toàn bộ gia bảo phù thái tử, kết quả thất bại thảm hại, bị hoàng đế đăng cơ Lãnh Huyền tịch biên tài sản giết hại cả nhà. Chỉ có Võ Ngôn chạy thoát, nhẫn nhục ẩn vào nơi yên hoa[5], lấy nghệ danh Trần Yên kết giao với người trong quan trường, được đưa vào cung nhân ngày sinh nhật của Lãnh Huyền, mượn cớ hiến vũ để thực hiện mưu đồ hành thích.
Đương nhiên vẫn là thất bại . Một tháng sau đó thì phải chịu vô số hình phạt tra khảo không thể kể hết ra được.
Phiêu Âm nói xong thì dùng ánh mắt thương cảm nhìn Lôi Hải Thành. Thành thật mà nói thì, đây là lần đầu tiên nàng bị phái tới hầu hạ tên trọng phạm này, bị những vết thương tích máu me đầm đìa doạ cho sợ đến mức tay chân như nhũn cả ra. Ngoài ra, sau khi kết thúc việc tra tấn thiếu niên lại bị lôi về phòng giam, nghĩ đến việc thiếu niên sẽ chết, mà Thiên Tĩnh hoàng đế vốn không nghĩ đến việc buông tha Trần Yên, sau mỗi lần đều phái ngự y tới chữa trị, chờ Trần Yên hơi chút khôi phục ý thức, lại tiếp tục lôi đi tra tấn.
Lôi Hải Thành tỉnh bơ khi nghe xong mấy thủ đoạn tranh đấu chốn cung đình cũ rích, thủ đoạn đối đãi tàn khốc của Lãnh Huyền cũng chẳng có gì mâu thuẫn. Thế giới này, chính là nhược nhục cường thực, được làm vua thua làm giặc. Tài năng không bằng người thì phải thừa nhận thất bại, luôn luôn là cách đối nhân xử thế của hắn. Bất quá, hai mươi tám năm kiếp sống của hắn, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn là người thắng cuộc.
Ngoại trừ lần này. . . . . .
“Họ Lôi kia, lương tâm của ngươi đã bị cẩu ăn mất rồi, ngươi không phải người! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng, ngươi chết cũng không được yên lành đâu ──”
Không biết vì điều gì, mà lời nguyền rủa tràn ngập ý hận của cô gái đột nhiên vang lên trong đầu Lôi Hải Thành.
Cái này có được tính là sự trừng phạt của Diêm Vương không? Bởi vì hắn đi ngược lại với lương tri giúp tên khốn đó thoát tội, cho nên cho nên chết rồi còn bị đưa đến nơi quỷ quái này nhận tội với các nữ hài tử bị hại?
Lôi Hải Thành xưa nay không tin quỷ thần, tuy nhiên nội tâm có chút dao động, ánh mắt lộ rõ vẻ u ám.
“Ngươi sao vậy?” Phiêu Âm nghiễm nhiên đã đem chính bản thân mình trở thành người bảo vệ của thiếu niên đáng thương, thấy Lôi Hải Thành ngẩn người, nhẹ nhàng đẩy hắn.
Đau! Lôi Hải Thành cơ hồ nhảy dựng lên, co người lại, tựa lưng vào ghế ngồi thở.
Phiêu Âm chân tay luống cuống, áy náy nói: “Xin lỗi.”
“Không liên quan đến ngươi .” Lôi Hải Thành khẽ cắn môi, đem món nợ này đổ hết lên trên đầu Lãnh Huyền.
Lãnh Huyền xử trí Trần Yên ra sao, đối với hắn không quan hệ. Nhưng nếu hiện tại hắn thành chủ nhân của thân xác này rồi, sẽ không để cho Lãnh Huyền bừa bãi lăng nhục được.
Đau đớn mới vừa giảm bớt, đã có tiếng bước chân đi vào cửa. Hai thị vệ lưng đeo khí giới tiến vào .
“Hoàng Thượng có lệnh, cho gọi khâm phạm Trần Yên.”
Phiêu Âm mặt tức thì trắng bệch, trơ mắt nhìn lên hai tên thị vệ đi tới kéo Lôi Hải Thành, không dám phát ra nửa lời.
“Ta tự mình đi.”
Không đếm xỉa đến sự kinh ngạc của đám thị vệ, Lôi Hải Thành dựa lên tay ghế, chậm rãi đứng lên, run rẩy đi từng bước một ra cửa. Đăng bởi: admin
Bình luận truyện