[Dịch]Thùy Chủ Trầm Phù - Sưu tầm

Chương 15 : Chương 15

Người đăng: 

.
CHƯƠNG 14. “Trạm Phi Dương, ngươi nói rõ ràng cho ta coi, ai là bảo bối nhi của ngươi chứ?” Xác định xe ngựa đã chạy ra khỏi tầm mất của binh sĩ tây thành môn, Lôi Hải Thành mới ngồi thẳng người dậy, nghiến răng nghiến lợi. Nếu sớm biết cái gọi là phương pháp giải quyết của Trạm Phi Dương là loại ý tưởng thối thế này, hắn thà rằng cùng binh sĩ mạnh tay chém giết còn hơn. “Hải Thành, ngươi đừng nhìn ta kinh khủng như thế được không? Tuy rằng chúng ta bốn người bằng bổn sự cũng có thể miễn cưỡng mà qua ải, nhưng tiết lộ hành tung sau này càng phiền toái.” Trạm Phi Dương nhịn xuống ý muốn cười to, nghiêm trang giải thích. Lôi Hải Thành đương nhiên cũng biết điều hơn thiệt, cho nên lúc trước mới vẫn nhẫn nại không lên tiếng, để cho Trạm Phi Dương chu toàn qua cửa. Vấn đề mấu chốt là…”Ngươi cư nhiên dùng cái từ buồn nôn đó để gọi một đại nam nhân như ta sao?” Hại hắn toàn thân nổi hết da gà. “Da của ngươi lại ngứa ngáy hả?” Hắn học theo ngữ khí của Trạm Phi Dương lúc ở thiên lao hăm doạ đám người Khoái Đao Vương, bẻ khớp ngón tay khẽ kêu răng rắc. Trạm Phi Dương lại “hì hì” cười, “Ta cũng không muốn thế đâu. Chẳng qua nếu hoán đổi bằng Hải Thành ngươi tới hôn ta, gọi ta là bảo bối nhi, sẽ không thật chút nào, sao lừa được thành môn quan kia. Thử nghĩ xem có công tử nhà ai lại ôm ấp một nam nhân khôi ngô so với mình cao hơn đến nửa cái đầu để yêu thương không? Ai nha ──” Một quyền bay tới, mắt trái hắn liền biến hắc. “Xem ngươi còn nói được đến đâu.” Đấm được một quyền, nộ khí của Lôi Hải Thành cuối cùng cũng tiêu hơn phân nửa, hừ nói: “Chờ vóc dáng ta cao hơn ngươi rồi, xem ngươi lúc đó thế nào.” “Ngươi nói cái gì?” Trạm Phi Dương thính tai, nghe được câu đầu Lôi Hải Thành thuận miệng phát tiết, thần tình trêu chọc.”Không cần chờ ngươi cao lên, ta hiện tại cũng có thể để cho ngươi tùy ý an bài, ha ha ha. . . . . .” Lôi Hải Thành trừng mắt lườm hắn một cái, quyết định không tái cùng cái tên nói năng đưa đẩy này võ mồm chi tranh nữa, xoay cổ nhìn phong cảnh bên ngoài xe, trong lòng lại có chút nổi lên gợn sóng. Trộm ngó bộ dạng Trạm Phi Dương, căn bản là chưa từng mất hy vọng với hắn. Hắn dường như, là không nên đáp ứng hành trình đến Tây Kì này. . . . . . Trên đường Lôi Hải Thành không thèm nói nữa, nhắm mắt dưỡng thần. Trạm Phi Dương cũng liền thu lại vui cười, chỉ kêu Hô Duyên huynh đệ hai người đi mau lên chút. Rong ruổi cả ngày, xe ngựa tiến đến tiểu trấn Lâm Hoà, bốn người tìm một căn khách *** sạch sẽ dừng chân nghỉ trọ. Từ Thiên Tĩnh kinh thành xuất phát đi tới Tây Kì, nếu đi theo lộ tuyến nhanh nhất, tất yếu phải qua Lâm Hoà trấn. Nguyên là một thị trấn phồn vinh, nhưng từ năm trước khi Thiên Tĩnh cùng Tây Kì đại chiến, mặc dù ngừng binh, thế cục giữa hai nước vẫn như cũ, người dân lui tới kinh doanh du lịch không còn được như trước nữa, Lâm Hoà trấn cũng từ từ tiêu điều. Mấy năm gần đây, lại càng ít khách nhân qua lại. Lôi Hải Thành cùng Trạm Phi Dương đều gột sạch phong trần rồi mới kêu Hô Duyên huynh đệ lên khách *** tiền đường dùng cơm. Đang đợi đầu bếp mang đồ ăn đến, bên ngoài khách *** truyền đến tiếng ngựa hí ngừng lại. Tiểu nhị vui mừng nghênh tiếp, đón ba vị nam tử nhập ***. “Những người đó, dọc đường đi vẫn luôn theo chúng ta.” Lôi Hải Thành hạ thấp giọng, bất động thanh sắc, chỉ có khóe miệng mang theo lãnh tiếu khó nhận ra. Nhờ Lãnh Huyền luân phiên hành hạ, trực giác hắn hiện tại đối nguy hiểm càng nhạy bén còn hơn khi ở trong đặc chủng doanh trại một bước. Cho dù thưởng thức ven đường phong cảnh, cũng không có lơ là phong xuy thảo động[44], cùng bóng người khả nghi, càng miễn bàn đến ba con ngựa lớn khi nhanh khi chậm đuổi theo phía sau xe. Đã quá lạm dụng kỹ thuật theo dõi rồi, cư nhiên còn dám nghênh ngang theo sát bọn họ tiến khách ***. Lôi Hải Thành thật nổi lên hứng thú, muốn nhìn một chút xem mấy kẻ ngu ngốc kia rốt cục là loại người nào. Trạm Phi Dương vừa kinh ngạc liền lập tức trấn tĩnh, chỉ dùng khóe mắt dư quang đảo qua ba người kia. Gắp miếng thịt bò tên tiểu nhị vừa mới bưng lên đưa vào trong miệng từ từ nhai nuốt. “Ngươi xem bọn họ lai lịch ra sao?” “Ba người này không đủ để thành sự, hẳn chỉ là mật báo tiểu lâu la.” Lôi Hải Thành cũng bâng quơ gắp khối dạ dày lợn kho tàu , hắn đối với nhãn quang đánh giá đối thủ của mình từ trước đến nay vô cùng tự tin. “Nga? Vậy mục đích là gì?” “Một là do Lãnh Huyền âm thầm sai khiến. Hai thì, chính là cướp đường cường đạo, đại khái là vừa ý Tề đại gia ngươi tiêu sái nhiều vàng, nghĩ muốn trói lại mang đi bán, hoặc là bắt về cấp nữ đại vương làm áp trại lang quân.” Lôi Hải Thành cuối cùng không quên trêu chọc, nhìn Trạm Phi Dương thiếu chút nữa nghẹn chết miếng đồ ăn mới nuốt được một nửa, hắn cười to, cuối cùng cũng trả được mối thù nụ hôn lúc trước. Trạm Phi Dương mãi đến giờ phút này, cuối cùng mới giác ngộ, người trước mắt mặc dù bề ngoài như thiếu niên, thực chất bên trong, lại vô cùng ác liệt, so với hắn chỉ có hơn chứ không kém. Hôm sau khi trời vừa tảng sáng, Hô Duyên huynh đệ liền điều khiển xe ngựa, nghênh đón hồng quang mặt trời mới mọc, đi thẳng đến trạm quan đạo kế tiếp. Lôi Hải Thành vén bức màn bên cạnh lên, hít thở không khí ngày đông lạnh giá đang ào vào trong thùng xe, nửa ngày mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Ba người kia ở hậu diện.” “Muốn hay không ta đi giải quyết?” Trạm Phi Dương cầm lấy trường kiếm. “Không cần, ta xem bọn hắn đến tột cùng có dụng tâm gì?” Lôi Hải Thành nhàn nhã tựa lưng vào vách của thùng xe, ngắm nghía xung quanh chủy thủ đen nhánh. Quả không sai, ba người phía sau kia từ khi bọn họ xuất thành đã theo kịp, quá nửa là do Lãnh Huyền phái tới, nhưng nếu lúc ấy đã phát hiện ra thân phận của hắn, vi lý gì không ở tây môn thành mà ngăn hắn lại ? Lãnh Huyền, lại định giở thủ đoạn gì đây? Hắn lạnh lùng cười, thành thạo xoay thanh chủy thủ sắc bén ở giữa mười ngón, lưỡi dao sáng trong, phản chiếu sự thâm trầm hàn khốc cùng hiếu thắng nam nhi hắn giấu tận sâu trong khoé mắt. . . . . . Mấy tiểu diễn viên này tạm thời không vội giải quyết, coi như giải khuây việc lặn lội đường xa nhàm chán này. Hắn cũng muốn xem, Lãnh Huyền sẽ lại bày ra cạm bẫy gì nữa để đối phó hắn? Tìm một đối thủ cường đại đến đấu trí đấu lực, mới thật là thú vị. Lôi Hải Thành cảm thấy, từ khi hắn đổi nghề luật sư gột sạch hai tay, mãnh thú khát máu trong lòng đã ngủ đông mấy năm liền, cuối cùng tại nơi dị thế này, lại âm thầm thức tỉnh . . . . . . Gần giữa trưa, bốn người không dừng lại nghỉ trọ, ngay trên xe tùy tiện ăn chút lương khô, uống chút thanh thuỷ, rồi lại tiếp tục đi. Lại đi được hơn nửa canh giờ, cảnh trí ven đường càng ngày càng hoang vắng, đồi núi san sát, dân cư rất thưa thớt, đến tận quan đạo cuối cùng, một dòng sông lớn nước chảy xiết vắt ngang trước mắt. Mặt nước mênh mông, có đàn thuỷ điểu tung cánh bay nghiêng. Cỏ lau lay động kéo dài hai bờ sông, tựa như đến vô tận. Đại phong thổi xuống mặt nước tung lên từng đợt từng đợt gợn sóng, đầy trời bông lau tung bay như tuyết. “Vượt qua Tử Nguyên giang, lại đi thêm nửa tháng, sẽ tới địa phận phía đông của Tây Kì. Nếu không đi tắt qua nơi này, phải vòng qua nước chư hầu Ngô Tô của Thiên Tĩnh mới tái nhập Tây Kì, lại mất thêm nửa tháng hành trình nửa.” Trạm Phi Dương vừa giải thích, vừa lấy trường kiếm cùng đồ tế nhuyễn tùy thân, cùng Lôi Hải Thành xuống khỏi xe ngựa. Nhìn lướt ra xa, thấy phía trước có một trạm đò, một chiếc thuyền gỗ đang buộc tại đấy, liền hướng phía trước đi đến. Hô Duyên huynh đệ quay ngược dây cương, đánh xe ngựa quay về đường cũ. “Bọn họ không theo ngươi với ta trở về Tây Kì?” Lôi Hải Thành có điểm bất ngờ. Trạm Phi Dương cười nói: “Qua sông, thế lực kinh thành sẽ tương đối yếu hơn, chúng ta không cần xe ngựa, đến thị trấn phía trước mua hai con ngựa chạy đi còn nhanh hơn so với ngồi xe.” Lôi Hải Thành gật đầu, nghĩ thầm, Trạm Phi Dương quen thuộc đường xá, nghe hắn bố trí chắc hẳn không sai. Nhìn lại phía sau, đã thấy không bộ dạng ba kẻ theo dõi kia đâu. Hắn nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không ổn, cần cùng Trạm Phi Dương bàn bạc, liền quay người chạy tới bờ sông. Hai phu thuyền đưa đò ngồi chồm hỗm hút thuốc lào nói chuyện phiếm, thấy Trạm Phi Dương bỏ xuống một khối bạc vụn, cả hai mắt đều sáng lên, vội cuống quít cởi bỏ dây thừng buộc thuyền, chờ Trạm Lôi hai người lên thuyền, thét to đem thuyền rời bến. Hai cây sào trúc đưa đẩy, thuyền gỗ một lát đã đến giữa sông. Dòng nước không bị ngăn trở, cuộn sóng ngày càng lớn. Thân thuyền bị sóng vỗ khẽ lay động tả hữu. Lôi Hải Thành nhìn chằm chằm hai phu thuyền một đứng đầu một đứng cuối, đột nhiên vỗ bả vai Trạm Phi Dương, “Uy, ngươi có hay không nhìn ra cái gì đó bất thường? A, mặt của ngươi sao lại xanh mét như quỷ thế kia?” Trạm Phi Dương môi mấp máy, rồi liền nôn mửa. “Ngươi, ngươi say sóng?” Lôi Hải Thành nhảy dựng tránh thoát, nhìn Trạm Phi Dương yếu ớt gật đầu, Lôi Hải Thành cơ hồ muốn ngất, lời lẽ thô tục đều vung ra hết. “Mẹ nó! Ngươi không thể tọa thuyền còn đòi đi thủy lộ gì chứ? Lão tử lần này bị ngươi hại chết mất thôi!” Hai tên phu thuyền kia, đối mặt với sóng gió sông nước, thân hình vững chắc bất động. Hàm răng cũng rất trắng, không giống thường xuyên hút thuốc. Trúng kế rồi! Đăng bởi: admin
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang