[Dịch] Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 67 : – Cơ trưởng
Người đăng: fishscreen
-
Quyển 1
- Chương 1 : Tóc đen, chân trần, môi hồng, tay ngọc
- Chương 2 : – Lương cơ (cơ hội tốt)
- Chương 3 : – Huyền cơ
- Chương 4 : – Dạ cơ (cơ hội buổi tối)
- Chương 5 : – Tảo cơ (cơ hội buổi sáng)
- Chương 6 : – Xướng cơ (ca hát)
- Chương 7 : – Mộng cơ
- Chương 8 : – Kiếp cơ
- Chương 9 : – Ứng cơ (ứng kiếp)
- Chương 10 : – Cảo cơ (cơ hội tạo ra)
- Chương 11 : – Đọa cơ (sụp đổ)
- Chương 12 : – Trụy cơ (rơi xuống)
- Chương 13 : – Tiếp cơ (đón nhận)
- Chương 14 : – Tống cơ (đánh mất)
- Chương 15 : – Đầu cơ
- Chương 16 : – Bạo cơ (cơ quan phát nổ)
- Chương 17 : – Ban Cơ
- Chương 18 : – Ngộ cơ (bỏ lỡ thời cơ)
- Chương 19 : – Tương cơ (nhìn cơ hội)
- Chương 20 : – Chàng cơ (tạo ra cơ hội)
- Chương 21 : – Khiêu cơ (nhảy lên cơ hội)
- Chương 22 : – Vãn cơ (trễ cơ hội)
- Chương 23 : – Lạc cơ (cơ hội rơi mất)
- Chương 24 : – Đãi cơ (chờ thời cơ)
- Chương 25 : – Hàng cơ (trở về)
- Chương 26 : – Khách cơ (người khách)
- Chương 27 : – Hóa cơ (phân biệt)
- Chương 28 : – Thượng cơ (bước lên cơ hội)
- Chương 29 : – Cựu cơ (cơ mưu bảo thủ)
- Chương 30 : – Tân cơ (cơ hội mới)
- Chương 31 : – Diệu cơ (sự sống tuyệt diệu)
- Chương 32 : – Ban cơ (nút bấm)
- Chương 33 : – Hậu cơ (chờ cơ hội)
- Chương 34 : – Bao cơ (cơ hội đảm bảo)
- Chương 35 : – Lương cơ (cơ hội tốt)
- Chương 36 : – Quân cơ
- Chương 37 : – Tư cơ (điều khiển cơ hội)
- Chương 38 : – Chiến cơ
- Chương 39 : – Tý cơ (chờ thời cơ)
- Chương 40 : – Dân cơ
- Chương 41 : – Văn cơ (nghe cơ hội)
- Chương 42 : – Chuyên cơ (cơ hội riêng)
- Chương 43 : – Thiền cơ
- Chương 44 : – Chung đoan cơ (chấm dứt cơ hội)
- Chương 45 : – Tùy cơ ứng biến
- Chương 46 : – Cơ hội lớn họa càng lớn hơn
- Chương 47 : – Thiên cơ không thể tiết lộ
- Chương 48 : – Cơ phong (ẩn ý)
- Chương 49 : – Cơ lý (thời cơ và cái lý)
- Chương 50 : – Cơ mật
- Chương 51 : – Cơ động
- Chương 52 : – Cơ phùng (cơ duyên gặp mặt)
- Chương 53 : – Cơ sư (bậc thầy cơ trí)
- Chương 54 : – Cơ tâm
- Chương 55 : – Cơ biến (biến hóa bất ngờ)
- Chương 56 : – Cơ thể
- Chương 57 : – Cơ vĩ (đuôi cơ mưu)
- Chương 58 : – Cơ đầu (đầu cơ mưu)
- Chương 59 : – Cơ quan (cơ mưu)
- Chương 60 : – Cơ giới (cỗ máy)
- Chương 61 : – Cơ hội
- Chương 62 : – Cơ cảnh (nhanh nhạy)
- Chương 63 : – Cơ kiện (linh kiện)
- Chương 64 : – Cơ dực (cánh trong cơ hội)
- Chương 65 : – Cơ mẫn (nhạy bén)
- Chương 66 : – Cơ linh (cơ trí)
- Chương 67 : – Cơ trưởng
- Chương 68 : – Cơ thân (thân cơ hội)
- Chương 69 : – Cơ trường (nơi ẩn chứa cơ hội)
- Chương 70 : – Cơ năng
- Chương 71 : – Cơ nữu (tay cầm)
- Chương 72 : – Cơ xu (mấu chốt)
- Chương 73 : – Cơ thương (kho cơ hội)
- Chương 74 : – Cơ trí
- Chương 75 : – Cơ phiếu (phiếu cơ hội)
- Chương 76 : – Cơ duyên
- Chương 77 : – Cơ vị (vị trí cơ hội)
- Chương 78 : – Cơ hoàng (công tắc)
- Chương 79 : – Cơ quát (mất chốt)
- Chương 80 : – Cơ xảo (cơ duyên xảo hợp)
- Chương 81 : – Cơ khí
- Chương 82 : – Cơ ngộ (cơ hội gặp gỡ)
- Chương 83 : – Cơ yếu (cơ mật)
- Chương 84 : – Cơ phòng
- Chương 85 : – Cơ thương (thương gắn cơ quan)
- Chương 86 : – Địch cơ (hành động của địch)
- Chương 87 : – Thân thể trong trắng
- Chương 88 : – Tấm thân xử nữ
- Chương 89 : – Ngọc khiết băng thanh
- Chương 90 : – Thân thể máu thịt
- Chương 91 : – Ta yêu ngươi
- Chương 92 : – Sự ôn nhu của Tiểu Yêu
- Chương 93 : – Sự ôn nhu chết người
- Chương 94 : – Đao Trùng
- Chương 95 : – Nam nhân trong tháp
- Chương 96 : – Giết vào trùng vây
- Chương 97 : – Thân thể xác thịt
- Chương 98 : – Đối diện với người tới
- Chương 99 : – Tình cảm hữu tình
- Chương 100 : – Hắc đao
- Chương 101 : – Hắc đạo
- Chương 102 : – Bạch đạo
- Chương 103 : – Chủ nhân trong lâu
- Chương 104 : – Ôn Nhu tin tưởng hay là
- Chương 105 : – Giết ra trùng vây
- Chương 106 : – Cơ
- Chương 107 : – Tùy cơ
- Chương 108 : – Truyền chân cơ (máy sao chép)
- Chương 109 : – Uổng phí tâm cơ
- Chương 110 : – Thái không xuyên toa cơ (cỗ máy bay lượn trên trời)
- Chương 111 : – Công án không phải thiền cơ
- Chương 112 : – Cơ mưu tính hết mất thiên cơ
- Chương 113 : – Sống chết do mệnh thành bại biết cơ
- Chương 114 : – Trừ bỏ cố chấp tâm cơ bỗng nảy sinh
- Chương 115 : – Vạn dặm vẫn một lòng làm việc thấy tâm cơ
- Chương 116 : – Chỉ đại anh hùng có bản sắc
- Chương 117 : – Là danh sĩ thật tự phong lưu
- Chương 118 : – Tiêu sầu uống rượu ngồi trong trướng
- Chương 119 : – Thành bại hưng vong một phút giây
- Chương 120 : – Cao thủ dễ đến chiến tướng khó cầu
- Chương 121 : – Không mang chí lớn chỉ vô tích sự
- Chương 122 : – Nuôi binh ngàn ngày muốn dùng không người
- Chương 123 : – Gặp khó đứng lên gặp mạnh càng mạnh
- Chương 124 : – Thà chết trong chiến đấu không muốn sống qua ngày
- Chương 125 : – Chỉ cầu chết oanh liệt không chịu sống vất vưởng
- Chương 126 : – Sống tạm bợ không bằng chết sảng khoái
- Chương 127 : – Trống chiều, chuông sớm, cá đỏ, đá xanh
Bạch Sầu Phi vừa trở lại Bạch lâu, cũng vừa mới phát tác một cơn giận dữ, bởi vì vừa rồi hắn nhận được một tin tức bất lợi cho hắn.
Sau khi đàm phán tại hẻm Khổ Thống, ở đầu đường Thống Khổ, hắn đã hạ xuống một mệnh lệnh: “Lập tức tiến hành ‘hành động giết hạc’.”
Nếu Vương Tiểu Thạch không chịu ngừng tay, hắn trước tiên sẽ cắt lấy hai món “tín vật” trên người thân nhân giao cho Vương Tiểu Thạch, khiến Vương Tiểu Thạch lòng đau như cắt, sợ ném chuột vỡ bình.
Tôn Ngư đã sớm an bài người đi làm chuyện này, đó là Vạn Lý Vọng và Trần Bì.
Vấn đề nằm ở hai người này.
Bọn họ đã trở về, nhưng lại “tàn khuyết không hoàn hảo”.
Ý tứ của “tàn khuyết không hoàn hảo”, đó là Trần Bì gần như bị người ta lột một lớp da; da của Vạn Lý Vọng vẫn còn, nhưng khuôn mặt lại sưng lên giống như một cái đầu heo, nghiêm trọng nhất là mắt, bị thương giống như một hột đào nổ tung, đừng nói là nhìn xa vạn dặm, e rằng ngay cả ngón tay của mình cũng không nhìn thấy.
Vả mặt bọn họ như đưa đám, báo cáo với Lương Hà.
Lương Hà vừa nhìn, biết rằng không thể cứu vãn, đành dẫn bọn họ trực tiếp chạy tới chỗ Bạch Sầu Phi hồi báo.
Chuyện do mình làm hỏng thì hãy tự mình gánh vác đi! Tránh để lâu chủ trách tội xuống, còn phải gánh tội cho hai tên khốn khiếp này.
Bạch Sầu Phi vừa nhìn thấy dáng vẻ của hai người, lửa giận liền bốc lên ba ngàn tám trăm trượng.
Nhưng hắn vẫn cố nén giận, hắn muốn hỏi rõ rồi mới phát tác.
Sau khi Vương Tiểu Thạch trở lại kinh sư, tính tình của Bạch Sầu Phi đã tốt hơn nhiều, cũng gầy đi nhiều.
Nguyên nhân chủ yếu là, đối thủ đã tái xuất giang hồ, nếu hắn không đối xử tốt với thuộc hạ, e rằng rất nhiều đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ quay sang gia nhập Tượng Tị tháp, điểm này hắn không thể thua được.
Không muốn thua thì phải thận trọng, thu liễm, tự hạn chế và đè nén.
Hắn gầy đi cũng bởi vì bận rộn, hắn có rất nhiều chuyện cần phải làm.
Hắn đã cất bước thành công, hiện giờ hắn muốn bay.
Trèo càng cao thì ngã càng đau, nhưng bay xa thì càng nhanh càng cao hơn so với trèo. Nếu như hắn không luyện võ công tốt hơn một chút, quản chuyện trong lâu nghiêm ngặt hơn một chút, quan hệ với nhân vật các nơi suôn sẻ hơn một chút… như vậy một khi ngã xuống, có thể sẽ gãy cánh đứt chân.
Một người nếu quản hết mọi chuyện, hơn nữa thứ gì cũng không yên lòng, đương nhiên rất dễ gầy đi.
Hắn rất để ý chuyện này, hắn cảm thấy gần đây thân thể của mình không tốt, rất dễ nhiễm bệnh, ngay cả cảm lạnh và ho cũng khi dễ hắn.
Hắn đã gầy đến mức gần giống như Tô Mộng Chẩm.
Hắn cũng không muốn giống như Tô Mộng Chẩm.
Hắn cảm thấy mình phải mập mạp một chút, như vậy mới có phúc tướng, cục diện cũng sẽ ổn định hơn. Có điều khi gầy đi, sát khí lại lớn hơn, quyền uy cũng nặng hơn.
Hắn vẫn rất chú trọng quyền lực uy vọng.
Hắn đã tự hứa với mình, cố gắng không nổi giận với thuộc hạ, cũng không dám quá nghiêm khắc. Hắn cũng không muốn đem người của mình tặng cho Vương Tiểu Thạch một cách hoàn toàn miễn phí.
Có điều chuyện này rất khó nhịn.
Hắn thích khen thưởng những thuộc hạ hữu dụng, trợ giúp được hắn. Đối với những thủ hạ không hợp ý hắn, lại không làm được chuyện, hắn chỉ hận không thể hoàn toàn giết sạch.
Mặc dù trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng nói thế nào cũng không dám quá trắng trợn làm càn, bởi vì kẻ địch đang chờ hắn làm như vậy.
Cho nên, hắn đương nhiên cảm thấy phiền muộn. Hơn nữa, hôm nay hắn vốn còn hẹn gặp một người, nhưng bởi vì không thể gặp mặt đúng hẹn, hắn đã rất không vui. Có điều hắn vẫn giữ được bình tĩnh, nghe Trần Bì và Vạn Lý Vọng kể lại chuyện bị người khác “ẩu đả”.
Vạn Lý Vọng và Trần Bì vốn nhận lệnh đi đến Bát gia trang, muốn lấy một món “tín vật” trên người Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình.
Món “tín vật” nào là thích hợp?
- Đương nhiên là muốn Vương Tiểu Thạch nhìn thấy vô cùng đau đớn, ngũ tạng như thiêu đốt, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vạn Lý Vọng hết nhìn đông lại nhìn tây, đi vào đường Lam Sam:
- Ngươi nói xem, nên lấy thứ gì đây? Ngón tay? Phân lượng không đủ. Cánh tay? Sợ bọn họ chịu không nổi. Ngực? Hà, như vậy thì quá kích thích rồi. Giống như câu chuyện kia…
Đường Lam Sam rất yên tĩnh.
Nó vốn rất náo nhiệt, không ít hán tử đến chỗ này nói chuyện vui đùa, uống rượu tán gẫu. Nhưng thời gian này bọn họ đều có chuyện riêng, có cuộc sống riêng.
Những hán tử qua lại ở đây, không phải thợ đào thì cũng là thợ xây, nếu không thì là công nhân của nhà xay, xưởng nhuộm, phường dệt, quán rượu, cho nên phần lớn đều mặc áo vải thô màu lam. Lâu ngày, con đường này cũng tự nhiên được gọi là đường Lam Sam.
- Ta vẫn cảm thấy như vậy không tốt.
Trần Bì vốn không thích loại nhiệm vụ này. Không phái hắn đi chiến đấu với cao thủ hạng nhất, lại bảo hắn đi hành hạ người thân của cao thủ mà hắn sùng kính, đây là sứ mạng kiểu gì?
- Đánh thì đánh, chết thì chết, bắt cha già chị gái của người ta làm gì?
Lúc này, bọn họ bỗng nhìn thấy phía trước đường xuất hiện một người, một hán tử khôi ngô mặc áo lam.
Người này đứng khoanh tay, chặn ở đầu phố, không hề có ý rút lui.
Với kinh nghiệm của Vạn Lý Vọng, chỉ nhìn một cái đã biết người này là nhắm vào bọn họ.
Hắn lập tức nhìn lại, trong thấy cuối đường cũng có một người, cầm quạt giấy trắng, mặc trường bào màu trắng, ăn mặc theo kiểu nho sinh, lắc lư búi tóc, ngâm thơ ca hát, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Quả nhiên là trước sau đều có địch.
Lúc này hắn nhìn sang Trần Bì.
Trần Bì lại rất phấn chấn.
Lại có thể quyết đấu rồi!
Chuyện này rất hợp với tính tình của hắn, cho dù bị đánh bại, cũng còn tốt hơn so với việc đi hành hạ người già phụ nữ không có sức phản kháng.
Thấy Trần Bì phản ứng như vậy, Vạn Lý Vọng liền cảm thấy nhức đầu. Hắn cảm thán vì sao cấp trên lại phái đến cho hắn một tên đồng bạn hung hăng không cần mạng như vậy.
Hắn không cần mạng, nhưng mình thì còn muốn giữ mạng.
Đối phương một người dần dần tiến đến gần, còn một người đứng sừng sững bất động.
Thư sinh hắng giọng, đang định lên tiếng, hán tử cao lớn kia chợt nói như đánh thanh la:
- Ta nhận ra được các ngươi, trưa hôm nay các ngươi đã ám toán Đường cự hiệp Bảo Ngưu tiên sư ta.
Thư sinh áo trắng kia ở xa xa bồi thêm một câu:
- Tiên sư, thông thường là để chỉ lão sư đã chết.
“Người cao lớn” kia vội cải chính một câu:
- Không phải tiên sư, là thượng sư, cũng là đại sư, càng là chí thánh tiên sư.
Trần Bì nghẹn họng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Đường Bảo Ngưu đang định lên tiếng, thư sinh áo trắng kia đột nhiên đi vòng qua trước mặt bọn họ, đến bên cạnh Đường Bảo Ngưu, dùng quạt xếp gõ lên mu bàn tay hắn, quát lên:
- Không phải đã bàn là do ta thay mặt lên tiếng sao?
Đường Bảo Ngưu kêu lên một tiếng, xoa tay nói:
- Để cho ngươi nói, nói cả buổi gà đẻ trứng cũng chưa đến chuyện chính.
- Ai bảo thế?
Phương Hận Thiếu liếc hắn một cái. Rất ít nam tử có dáng vẻ xinh đẹp như vậy, còn thanh tú xinh đẹp hơn cả con gái:
- Là ta phát hiện bọn chúng vội vã đi qua, hoá ra là đang đi làm chuyện gì xấu xa. Cơ hội này là do ta khai quật được, cho nên ta là người phụ trách cơ hội này, ngươi chỉ có thể theo ta phát tài, không được vượt quá bổn phận, biết chưa?
Đường Bảo Ngưu cảm thấy mu bàn tay vẫn còn đau, phì một tiếng nói:
- Đây mà là cơ hội gì, chắc qua chỉ bắt hai tên hạ tiện. Để cho ngươi làm “cơ trưởng”, cũng không thấy vinh quang giống như Võ Tắc Thiên.
Câu này của hắn vốn là muốn châm chọc Phương Hận Thiếu, kết quả lại chọc giận tới Trần Bì.
Bình luận truyện