[Dịch] Thiện Lương Tử Thần
Chương 46 : Ấp long đản
.
Thiên Cương kiếm thánh giận dữ nói:
- Trên đời này không gì là không có khả năng. Ngươi theo Âu Văn không được bao lâu, bắt đầu từ bây giờ, ngươi ở lại đây theo ta học tập võ kĩ, nửa năm sau mới có thể rời đi. Ta cũng không tin, ta dạy dỗ đệ tử lại thua kém Giáo hoàng dạy con hắn?
- Nửa năm? Sư tổ, nhưng ta đã đáp ứng Tinh Linh nữ vương giúp nàng tìm tộc nhân mất tích. Nữ nhi của a di bị bọn bại hoại đó bắt đi, nếu như trong vòng 3 năm không cứu được, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi huyết mạch của Tinh Linh vương. Ta…..ta trước nên tìm tộc nhân mất tích rồi quay lại theo ngài học tập được không?
- Không được. Ta thời gian không còn nhiều, ngươi đi tìm tộc nhân Tinh Linh Tộc không biết phải mất bao nhiêu thời gian. Hài tử, ngươi phải hiểu được đạo lý mài đao đốn củi, chờ ngươi công lực tăng lên một ít, sau đó đi tìm Tinh Linh Tộc nhân cũng sẽ dễ dàng hơn. Không phải ba năm sao? Sau nửa năm, ngươi vẫn còn hơn hai năm thời gian, hẳn là đủ rồi.
- Nhưng sư tổ, ta......
- Tốt lắm, không nên nói nữa. Quyết định của ta sẽ không thay đổi.
Thiên Cương kiếm thánh hư không một trảo, chuôi Thiên Cương trọng kiếm của Âu Văn nhất thời bay vào tay hắn. Hắn đưa Thiên Cương kiếm cho A Ngốc, nói:
- Ngươi dùng toàn lực bổ ta một kiếm, ta muốn xem ngươi theo Âu Văn học được những gì?
A Ngốc bất đắc dĩ tiếp nhận kiếm, nói:
- Sư tổ, ta theo ngài học võ kĩ, nhưng ta rất khờ, ta sợ sẽ làm ngài tức giận.
Thiên Cương kiếm thánh lùi ra ngoài 3 thước, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ít nói nhảm, ra tay đi.
A Ngốc cầm Thiên Cương kiếm từ trên tảng đá nhảy xuống, các vết thương của hắn sớm đã được Thiên Cương kiếm thánh chữa lành, thúc dục Sanh Sanh chân khí trong cơ thể, bạch sắc quang mang dần dần sáng lên.
- Sư tổ, người cẩn thận.
A Ngốc nhìn Thiên Cương kiếm thánh rồi chậm rãi giơ Thiên Cương kiếm lên. Hắn giật mình phát hiện, Thiên Cương kiếm thánh trước mặt sừng sững trầm ổn như núi cao, nhìn không ra bất cứ sơ hở nào. Cắn răng một cái, A Ngốc đem đấu khí toàn thân tập trung trên Thiên Cương kiếm, khí thế nhất thời đại thịnh, hồi tưởng lại tình cảnh lúc đầu đối đầu với từng cơn sóng dữ ngoài biển, một trảm chợt hướng Thiên Cương kiếm thánh bổ tới.
Ngay khi Thiên Cương kiếm bổ tới cách Thiên Cương kiếm thánh một thước, A Ngốc đột nhiên cảm giác chính mình không cách nào đánh xuống tiếp được, đấu khí hộ thể của Thiên Cương kiếm thánh chắn công kích ngăn ở bên ngoài cơ thể. Bạch quang chợt lóe, tiếng ầm ầm nổ vang, A Ngốc hoàn toàn bị đánh xơ xác, cả người lẫn kiếm đều bị chấn bay đập mạnh vào vách tường thạch quật, chậm rãi rơi xuống.
Một hồi lâu, A Ngốc mới gắng gượng đứng lên, mặc dù thân thể được Sanh Sanh đấu khí bảo vệ cũng chưa bị thương gì, nhưng va chạm kịch liệt làm cho hắn một trận khí huyết sôi trào. Cầm theo kiếm đi tới trước mặt Thiên Cương kiếm thánh cúi đầu không lên tiếng, đối mặt với khí thế vững chắc như thái sơn của kiếm thánh, hắn không có nổi một tia cao hứng phản kháng.
Thiên Cương kiếm thánh thản nhiên nói:
- Tạm chấp nhận. A Ngốc, ngươi biết tại sao không cách nào rung chuyển đấu khí hộ thân của ta không?
A Ngốc đáp:
- Ngài công lực thâm hậu, ta sao có thể so sánh, hiển nhiên sẽ không thể gây thương tổn được ngài.
Thiên Cương kiếm thánh gật đầu nói:
- Không sai, ngươi nói đúng. Kỹ xảo trong võ kĩ mặc dù rất trọng yếu, nhưng cao thủ giai đoạn hậu kỳ, quyết định thắng bại phải dựa vào công lực, công lực mạnh mẽ có thể thi triển công kích uy lực vô song tương tự như ma pháp, cho dù đối thủ kỹ xảo có tốt cũng vô pháp chống cự. Ngươi hiện tại quan trọng nhất chính là Sanh Sanh chân khí mau chóng tăng lên. Tốt lắm ngươi ngồi trên tảng đá bắt đầu tu luyện đi.
A Ngốc đáp ứng một tiếng, nhẹ nhàng khoanh chân ngồi lên tảng đá, tu luyện Sanh Sanh quyết. Vừa nhắm mắt lại, trước mắt liền hiện lên kiều nhan Huyền Nguyệt, A Ngốc thân thể chấn động, không thể tĩnh tâm nhập định. Tinh thần hắn không yên làm cho Sanh Sanh chân khí trong cơ thể có chút rối loạn.
- Bão nguyên quy nhất, bài trừ tạp niệm.
Một cỗ nhiệt khí đột nhiên từ đỉnh đầu truyền đến, nháy mắt trải rộng toàn thân A Ngốc, Sanh Sanh chân khí nhất thời an tĩnh, dựa theo Sanh Sanh quyết chậm rãi theo lộ tuyến vận chuyển. Cỗ nhiệt lưu không ngừng được rót vào khiến A Ngốc cũng bình tĩnh trở lại, ý thủ đan điền, tiến vào trạng thái tu luyện.
Thiên Cương kiếm thánh đứng phiá sau không ngừng đưa chân khí tinh thuần của mình tiến vào cơ thể A Ngốc, A Ngốc đã nhập định, đối với ngoại giới cũng không có quá nhiều cảm thụ. Thiên Cương kiếm thánh lợi dụng năng lượng bắt đầu làm giãn nở kinh mạch A Ngốc, đem chân khí của mình chậm rãi dung nhập với dịch thái chân khí của A Ngốc. A Ngốc hiển nhiên không biết công lực hắn đang không ngừng tăng lên.
Không biết qua bao lâu, A Ngốc dần dần tỉnh táo lại, toàn thân ấm áp, thoải mái nói không nên lời. Chung quanh tựa hồ không còn là một màn đen thui như vừa nãy, cảnh tượng trong thạch quật dễ dàng có thể thấy rõ cho dù vẫn còn u ám. A Ngốc nhìn kỹ lại tình huống cơ thể mình, không khỏi sợ ngây người. Nguyên bản tại đan điền, dịch thái năng lượng chỉ bé như tiểu đoàn mà nay được thay thế bằng một con sông rộng lớn không ngừng chảy thông kinh mạch, A Ngốc cẩn thận soi kỹ thân thể.
A Ngốc mở hai mắt, từ trên tảng đá nhảy xuống, hắn phát giác thân thể mình dường như không còn sức nặng, di chuyển không một tiếng động, tai mắt linh mẫn gấp mấy lần so với trước, hơn nữa trí tuệ cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, bất chợt trong đầu hiện lên một tàn ảnh không rõ chợt lóe rồi biến mất, tựa hồ như nhớ lại cái gì đó?
- Ngươi đã tỉnh, hài tử. Vãng Sanh quả hiệu lực quả thật không sai!
A Ngốc rõ ràng phân biệt được thanh âm là từ sau lưng phát ra, ý niệm vừa động, thân thể đã vòng lại, chỉ thấy Thiên Cương kiếm thánh khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn cách hắn không xa, sắc mặt hắn tựa hồ không được hồng nhuận, uể oải, nói:
- Sư tổ, là ngài giúp ta tăng tiến công lực?
Thiên Cương kiếm thánh khẽ gật đầu, nói:
- Có thể nói là như vậy. Ta đem một thành công lực truyền cho ngươi, đồng thời kích thích hiệu lực còn tồn lưu của Vãng Sanh quả, hiệu quả so với ta tưởng tượng còn muốn tốt hơn nhiều. Sanh Sanh quyết của ngươi đã đột phá đệ lục trọng cảnh giới, gần đến đệ thất trọng.
A Ngốc cả kinh:
- Sư tổ, ngài đem công lực truyền cho ta, vây công lực của ngài….?
Thiên Cương kiếm thánh thản nhiên nói:
- Công lực tự nhiên là có thể khôi phục, bất quá phải tái tu luyện mấy năm mới được.
Một thành công lực của Thiên Cương kiếm thánh đủ để so với 10 năm khổ tu của người thường, hắn nói tuy rằng dễ dàng, nhưng nguy hiểm có thể gặp khi truyền công cho A Ngốc hắn lại không hề nói ra.
A Ngốc hơi giật mình đứng đó, hồi lâu mới nói:
- Sư tổ, ta sao có thể lấy đi công lực của ngài, hay là ngài nên thu hồi lại đi!
Thiên Cương kiếm thánh mỉm cười, nói:
- Hài tử ngốc, công lực đã cho không thể thu hồi. Ngươi chỉ cần sau này hảo hảo tu luyện, trợ giúp Thiên Cương Kiếm Phái phát dương quang đại, chính là báo đáp tốt nhất đối với sư tổ rồi, lưu giữ nhiều công lực như vậy có ích lợi gì chứ? Tốt hơn hết là truyền cho ngươi, ngươi còn trẻ, sau này còn có thể sử dụng. Hài tử, thân thể ngươi được Vãng Sanh quả phụ trợ, nhưng vẫn không cách nào hấp thụ quá nhiều công lực của ta, trong nửa năm này, ngươi nhất định phải hảo hảo dụng công, biết chưa? Nửa năm thời gian thật sự có hơi ngắn, bất quá chỉ cần ngươi tái tiếp nhận một thành công lực của ta, hành tẩu trên đại lục cũng có thể nói là thuận lợi.
Thiên Cương kiếm thánh sở dĩ đem công lực truyền cho A Ngốc, cố nhiên là bởi vì A Ngốc bản tính thiện lương, nhưng càng chủ yếu chính là, hắn đem toàn bộ thua thiệt khi xưa chưa làm được cho Âu Văn hoàn toàn đặt lên người A Ngốc, cho nên mới không tiếc tổn hao công lực thành toàn cho hắn.
A Ngốc đã không còn quá ngờ nghệch như xưa, vội vã quỳ rạp xuống hướng Thiên Cương kiếm thánh dập đầu ba cái, nói:
- Đa tạ sư tổ thành toàn!
Như gió thổi qua, A Ngốc được Thiên Cương kiếm thánh nâng dậy,
- Nơi này chỉ có hai chúng ta, không cần phải đa lễ. Công lực ngươi đã đạt tới đệ lục trọng, có thể bắt đầu theo sư tổ học tập tân công phu. Ngươi nhìn cho kỹ.
Thiên Cương kiếm thánh nhẹ nhàng đứng lên, vươn tay phải, lòng bàn tay bạch sắc quang mang lóe lên, một cỗ năng lượng màu bạc trong suốt xuất hiện. Năng lượng màu bạc không ngừng toát ra, dần dần sáng lên trong tay Thiên Cương kiếm thánh, sau đó biến thành một thanh ngân kiếm.
A Ngốc kinh ngạc cười toe, thất thanh nói:
- Sư tổ, ngài cũng biết ma pháp sao? Như thế nào không cần ngâm xướng mà biến xuất ra một thanh kiếm năng lượng vậy?
Thanh kiếm năng lượng trong tay Thiên Cương kiếm thánh giống hệt thanh Thiên Cương kiếm, nhẹ nhàng đến trước người A Ngốc, mỉm cười nói:
- Ngươi nhìn kỹ xem, không sai, đây quả thật là một thanh kiếm năng lượng, nhưng không phải ma pháp mà là chân khí, là Sanh Sanh chân khí. Sư tổ đã dùng Sanh Sanh chân khí trong cơ thể ngưng kết thành hình thái này. Đây chính là công phu sư tổ muốn dạy ngươi. Dịch kiếm bởi vì là chân khí hình thành, ngoài uy lực to lớn, cũng tương đương với việc ngươi dùng chân khí trực tiếp công kích địch nhân, cho dù đối thủ có sử dụng thần binh lợi khí đi nữa cũng chưa chắc chống đỡ nổi ngươi. Kiếm này cùng chủ nhân tâm linh tương thông, khi ngươi công lực cao thâm có thể ngay trong chiến đấu mà tùy thời thay đổi hình thái của nó, trở thành một kiện binh khí khác khiến địch nhân khó lòng phòng bị. Đương nhiên, để đạt được đến cấp độ đó ngươi phải học rất nhiều.
Nói xong, thanh ngân kiếm trong tay liền biến đổi trong chốc lát biến thành một tấm chắn, một hồi lại biến thành một cây trường thương, thiên biến vạn hóa, làm A Ngốc cảm thán không thôi.
- Nơi này địa phương quá nhỏ, ta sợ phá hủy thạch quật nên sẽ không hiển thị uy lực cho ngươi xem. Nhớ kỹ, lúc nào công lực người có thể tùy thời ngưng tụ thành một thanh trọng kiếm như Thiên Cương kiếm, thì cũng có thể chỉ huy nó biến thành bất cứ hình thái nào, ngươi nhất định phải luyện thành công phu này. Nói ra thật xấu hổ, sư tổ ngay cả thời điểm công lực cao nhất lúc cũng chỉ có thể ngưng tụ một thanh kiếm năng lượng dài chừng 8 thước. Hiện tại truyền cho ngươi một thành công lực lại càng không được. Ta gọi môn công phu này là Sanh Sanh Biến. Hy vọng sau này có thể trong tay ngươi phát dương quang đại.
A Ngốc sớm đã bị môn công phu thần kỳ này hấp dẫn.
- Sư tổ, nguyên lai võ kĩ còn có thể sử dụng như vậy! Ngài dạy ta đi, ta nhất định sẽ chăm chú học.
Thiên Cương kiếm thánh mỉm cười nói:
- Nếu như ngươi hoàn toàn học xong môn công phu này chắc chắn có thể vượt qua sư tổ, ngoài uy lực to lớn vô kiên bất tồi thì cũng không dưới Minh Vương kiếm. Ma pháp mặc dù có tính chất đặc thù, nhưng cho dù Giáo hoàng liên hợp cùng các tế tự phát ra cấm chú cũng rất khó đột phá pháo đài đấu khí này của ta. Môn công phu này 10 năm trước ta mới ngộ ra. Trụ cột chính là Sanh Sanh đấu khí thâm hậu, ngươi hiện tại chủ yếu cần phải luyện tập thao túng kỹ xảo, về phần công lực, cũng không phải ngày một ngày hai có thể tu luyện được.
Kỳ thật, Thiên Cương kiếm thánh vẫn còn xem thường uy lực của Minh Vương kiếm, Minh Tự cửu quyết càng về sau uy lực càng mạnh, là điều không phải hắn có khả năng tưởng tượng. Thiên Cương kiếm thánh dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, hướng A Ngốc nói:
- Được rồi, hôm qua chiêu cuối khi ngươi ngăn cản công kích của Huyền Dạ thì xuất ra lam long năng lượng, đó là cái gì? Lại có thể thôn phệ cả ma pháp Huyền Dạ.
A Ngốc ngẩn người, nói:
- Lam long năng lượng? Ta không biết! A, hay là do Thần Long Chi Huyết.
Vừa nói, hắn vừa đem Thần Long Chi Huyết từ trong ngực áo ra.
Thiên Cương kiếm thánh nhíu nhíu mày, cảm giác Thần Long Chi Huyết có một nguồn năng lượng khổng lồ, nói:
- Đây là một kiện bảo bối không sai, ngươi nói nó gọi là Thần Long Chi Huyết, có phải chính là Thần Long Chi Huyết của đệ nhất Giáo hoàng Thần Vũ? Nó như thế nào lại ở trong tay ngươi.
A Ngốc nói:
- Chính là Thần Long Chi Huyết đó, là ta được Phổ Nham Tộc - Phổ Lâm tiên tri đưa cho.
Lập tức, hắn thuật lại chuyện tại Phổ Nham Tộc gặp được Phổ Lâm tiên tri, không hề giấu diếm. Thiên Cương kiếm thánh nghe xong, hít thở sâu, cố gắng chế trụ nội tâm kích động:
- Hắn nói ngươi là cứu thế chủ - người sẽ cứu vớt ngàn năm đại kiếp sao? Ân, xem ra, ta lựa chọn ngươi truyền công là chính xác. Phổ Nham Tộc tiên tri quả thật có năng lực siêu việt hơn xa thường nhân. A Ngốc, ngươi càng phải thêm cố gắng, nếu như ngươi thật là cứu thế chủ, như vậy ngàn năm kiếp nạn sẽ dựa vào ngươi.
A Ngốc gãi gãi đầu, nói:
- Sư tổ, các ngươi đều nói cái gì ngàn năm đại kiếp, rốt cuộc đó là cái gì vậy?
Thiên Cương kiếm thánh lắc đầu, nói:
- Cụ thể là cái gì ta cũng không rõ ràng, bất quá, 6 năm sau, theo thần thánh lịch ngàn năm, khi đó, hết thảy tự nhiên sẽ rõ ràng.
A Ngốc giật mình thấy Thần Long Chi Huyết đột nhiên rung động. Hắn rõ ràng cảm giác được trong Thần Long Chi Huyết tựa hồ có cái gì đang kêu gọi hắn. Tiềm thức nhớ tới long đản mà Tinh Linh nữ vương đưa cho, hắn vội vã ngâm xướng:
- Lấy Thần Long Chi Huyết vi dẫn, mở ra đi, thời không đại môn.
Lam quang đại phóng, xuất hiện không phải long đản khi đó, mà là một sinh vật màu đen nhẹ nhàng đi ra, có chút giãy dụa.
Thiên Cương kiếm thánh cũng lấy làm kinh hãi, hỏi:
- A Ngốc, đây là cái gì?
A Ngốc hơi giật mình nhìn tiểu sinh vật rơi trên mặt đất, nói:
- Sư tổ, lúc đầu tại Tinh Linh sâm lâm, Tinh Linh nữ vương từng đưa cho ta một quả trứng rồng, ta đặt nó trong Thần Long Chi Huyết. Mới rồi ta cảm giác được nó động đậy mới kiểm tra chút, như thế nào không phải trứng, chẳng lẽ, chẳng lẽ, nó đã nở.
A Ngốc cùng Thiên Cương kiếm thánh hai mặt nhìn nhau, đồng thời thất thanh:
- Rồng?
Hai người ánh mắt đều hướng tới sinh vật kia. Chỉ thấy nó thân sinh trưởng tầm một thước, thịt cuồn cuộn, da phi thường bóng loáng, toàn thân đều là bụi màu đen, thân thể phía dưới có 4 móng vuốt ngắn nhỏ, trên mặt hai mắt mở to, con ngươi cư nhiên là kim sắc, từ đỉnh đầu đến sau lưng kéo dài xuất hiện 7 nốt nhỏ nổi lên, tựa hồ trong thân thể có cái gì đó đang muốn chui ra. Hai bên sườn có đôi cánh nhỏ nhỏ, cũng là bụi màu đen. Thân thể trên mặt đất không ngừng vặn vẹo, yếu ớt rên. Trên người tản mát ra tà khí nhàn nhạt, thế nhưng đôi mắt khép mở sản sinh ra hơi thở thần thánh
A Ngốc đối với sinh vật này sinh ra một loại cảm giác thân thiết, hắn không biết đó chính là hiệu lực của bình đẳng khế ước, càng huống chi, hắn là người sinh vật này đầu tiên nhìn thấy, tự nhiên sẽ sinh ra cảm giác thân thiết.
Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó một chút.
Sinh vật quay đầu, đôi mắt nhỏ hướng A Ngốc chớp chớp, đột nhiên phát ra một tiếng kêu hân hoan, mạnh mẽ nhào vào người A Ngốc. A Ngốc hoảng sợ, vội vã ôm nó vào trong ngực, thì thào nói:
- Ngươi, ngươi chính là rồng sao?
Sinh vật tựa hồ nghe hiểu A Ngốc nói, nhẹ nhàng gật đầu, vươn đầu lưỡi màu hồng phấn không ngừng liếm liếm mặt A Ngốc, cực thân thiết. Ôm thân thể mềm mại của nó, A Ngốc cảm giác vô cùng thoải mái, nhìn Thiên Cương kiếm thánh đang kinh ngạc, nói:
- Sư tổ, rồng chính là như vậy sao?
Thiên Cương kiếm thánh cười khổ đáp:
- Không nghĩ tới ta sống đến từng này tuổi còn có may mắn nhìn thấy rồng. Nhìn qua, dường như nó rất thích ngươi.
Tiểu hắc long liên tục gật đầu, tỏ vẻ nhận thức được lời Thiên Cương kiếm thánh, A Ngốc nói:
- Sư tổ, vậy phải làm sao bây giờ! Tinh Linh nữ vương a di nói, ta có thể trở thành bằng hữu của nó, ta thật có thể sao?
Thiên Cương kiếm thánh đột nhiên cười lên ha hả, tiểu hắc long cùng A Ngốc đồng thời kinh ngạc nhìn hắn, một hồi lâu, tiếng cười ngưng lại, Thiên Cương kiếm thánh hưng phấn nói:
- Ngươi đương nhiên có thể cùng hắn trở thành bằng hữu. Không nghĩ tới đồ tôn ta lại trở thành long kỵ sĩ đầu tiên trên đại lục, chỉ sợ cũng là người cuối cùng a. Hiện tại ta lại càng thêm tin tưởng lời Phổ Lâm tiên tri nói.
A Ngốc muốn đặt tiểu hắc long xuống mặt đất, nhưng tiểu hắc long lại không muốn, hai chân trước móng vuốt ngắn tũn gắt gao bắt lấy vạt áo A Ngốc, trên lưng hai cánh không ngừng vỗ vỗ. A Ngốc nói:
- Sư tổ, ta sẽ không cưỡi nó, chúng ta là bằng hữu!
Thiên Cương kiếm thánh từ chối cho ý kiến lắc đầu, nói:
- Nếu là rồng hẳn là rất mạnh mới đúng, như thế nào hắn ngay cả lân phiến cũng không có. Không biết có năng lực gì?
Tiểu hắc long tựa hồ muốn thể hiện năng lực, long trào buông vạt áo A Ngốc, đôi cánh không ngừng vỗ, nhưng đáng tiếc chính là, lực đôi cánh hắn cùng trọng lượng chính mihf không tương xứng, thân thể trên không bảo trì được không tới một giây, “bịch” một tiếng rơi xuống. Tiểu hắc long kêu thảm thiết một tiếng, đôi mắt nhỏ toát ra thần sắc ủy khuất.
A Ngốc vội vã ngồi xổm bên cạnh, vuốt ve đầu nó, nói:
- Đừng sợ, đừng sợ, sau này chờ ngươi trưởng thành, nhất định có thể bay được.
Từ long đản trở thành một tiểu hắc long, vốn là hài tử của Long Tộc vương, ngàn năm trước, đúng là Long Tộc viện thừa lại không nhiều lắm tộc nhân hiệp trợ Thần Vũ cứu vớt hạo kiếp đại lục. Mà thê tử Long vương thê tử trước đó 50 năm đã hạ sinh một quả loang đản. Khi cùng ác ma chiến đấu, Long Tộc đột nhiên thần bí biến mất, mà long đản duy nhất này cũng được lưu tại trên đại lục.
Vốn, tiểu long này phải giống phụ thân hắn là một Kim Long vương. Nhưng trứng rồng muốn nở ra phải được cha mẹ thường xuyên cung cấp năng lượng khổng lồ, mà nó lại bị lưu lại đây, căn bản không có đủ năng lượng để nó nở ra. Cho nên nó chỉ có thể lẳng lặng nằm đó, hấp thụ năng lượng yếu ớt do ma pháp thủy tinh trong huyệt động tại Tử Vong sơn mạch phát ra nhằm duy trì tính mạng. Tính đến nay, tiểu long này hẳn đã có hơn một ngàn năm tuổi.
Một trăm năm trước, ngay khi long đản sắp duy trì không nổi, lại được Tinh Linh Áo Địch trong lúc vô ý đã chiếm được đem về Tinh Linh sâm lâm, được hấp thụ linh khí dễ chịu của Tinh Linh hồ cùng Tinh Linh thụ, nó đã sống lại, năng lượng ngàn năm tích toàn không ngừng ngưng tụ. Rốt cuộc, nó trong Thần Long Chi Huyết hấp thụ năng lượng, lại trải qua thiên hạ chí tà Minh Vương kiếm cùng thần lực Thiên Thần Nộ của Huyền Dạ kích thích trứng nở thành công, nhưng nó đã bị tà khí Minh Vương kiếm ảnh hưởng, mới biến thành cái bộ dáng này, trở thành đệ nhất thiên hạ Thánh Tà Long.
Nó không chỉ nhận được truyền thừa năng lực của Kim Long vương, mà còn có một số năng lực của Minh Vương kiếm, sẽ theo đó không ngừng phát triển mà hoàn thiện. Bởi vì nó đã sống tới ngàn năm, đạt tới độ tuổi trưởng thành của loài rồng, cho nên, chỉ cần nó tích tụ đủ năng lượng, là có thể rất nhanh phát triển.
Sau khi nghe A Ngốc an ủi, tiểu hắc long dùng hai chân trước vuốt vuốt chỗ té đau, chậm rãi đứng lên, hướng A Ngốc nhẹ kêu một tiếng, vừa lại vuốt vuốt bụng chính mình. Thiên Cương kiếm thánh cười nói:
- Xem ra tiểu sinh vật này đang đói bụng, chỉ là không biết nó muốn ăn cái gì mới được. Dưỡng long, quả thật là một chuyện rất thú vị a.
Thiên Cương kiếm thánh vốn tâm luôn tĩnh lặng, sau khi tiểu hắc long xuất hiện cũng không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ.
A Ngốc nhớ tới trong Thần Long Chi Huyết còn có một ít thực vật, vội vã niệm động chú ngữ, lôi hết mọi thứ ra. Bao gồm một ít thực vật, huyền thiết cung, 5 khối cực phẩm ma pháp thủy tinh, 11 viên ngân cầu lúc đầu luyện chế ra, cùng một ít quần áo, và cái bánh dao được bọc ngân tích mang theo từ Mê Huyễn chi sâm.
Tiểu hắc long mắt sáng rực lên, cũng chẳng xem xét đâu là thực vật, lập tức mở rộng miệng, nhanh chóng nuôt tươi hai khối cực phẩm ma pháp thủy tinh, A Ngốc vô cùng hoảng sợ, vội vã đoạt lại khối ma pháp thủy tinh màu đen vốn định đem về cho Ca Lý Tư sư phụ. Thiên Cương kiếm thánh trợn mắt há mồm nhìn tiểu hắc long, giật mình nói:
- Rồng ăn khoáng thạch sao?
Khi hắn vẫn còn đang kinh ngạc thì tiểu hắc long đã tiến đến cạnh huyền thiết cung mở rộng miệng. Có thể do huyền thiết cung rất cứng nên nó không cắn được, ngược lại đau nhức kêu một tiếng, móng vuốt không ngừng cào cào mặt đất.
Trên Huyền thiết cung lưu lại một loạt tiểu dấu răng.
Thiên Cương kiếm thánh đem huyền thiết cung từ trên mặt đất thu lấy, động dung nói:
- Đây là huyền thiết viện chú, A Ngốc, ngươi trên người bảo bối thật không ít a!
Phải biết rằng, cho dù là Nhị đại đệ tử Thiên Cương trọng kiếm cũng chỉ bất quá mới có 1% huyền thiết mà thôi. Hắn tiện tay giương dây cung, dễ dàng kéo căng mãn nguyệt, quang mang màu bạc nhấp nhoáng, dây cung xuất hiện một thân tiễn do năng lượng hình thánh, Thiên Cương kiếm thánh khẽ quát một tiếng, tiễn điện xạ ra, cắm vào vách thạch quật, một đạo ánh sáng từ bên ngoài bắn vào, thạch quật dĩ nhiên bị bắn thủng, tiễn năng lượng chẳng biết đi đâu. Thiên Cương kiếm thánh khen:
- Hảo cung!
Tiểu hắc long trên mặt đất nghe nghe, A Ngốc giữ lại được mấy viên ngân cầu, còn lại thì đều vào trong miệng hắn, sau đó lại ăn hết đống thực vật đó, không có khoáng thạch, đống thực vật đó mới đến lượt xử lý. A Ngốc nhìn lượng ăn của nó so với mình rồi ca thán:
- Ngươi ăn như vậy, ta sợ nuôi không nổi ngươi a!
Tiểu hắc long vươn chân trước chỉ chỉ viên cực phẩm ma pháp thủy tinh màu đen trong tay A Ngốc, ủy khuất nhìn.
Thiên Cương kiếm thánh đem huyền thiết cung trả cho A Ngốc, nói:
- Khoáng thạch mặc dù trên núi không có, nhưng thực vật không thiếu, lấy cho nó ăn cũng được.
Tiểu hắc long bất mãn hừ vài tiếng, Thiên Cương kiếm thánh cười mắng:
- Có cái ăn là tốt rồi, ngươi còn có ý kiến sao? A Ngốc, nếu hắn là bằng hữu của ngươi, ngươi nên đặt một cái tên cho hắn đi.
A Ngốc ngẩn người, nói:
- Đặt tên? Ta không biết nhiều lắm, hay là ngài đặt đi!
Thiên Cương kiếm thánh nói:
- Bụi màu đen, gọi ngươi tiểu hắc hoặc là tiểu bụi có được hay không.
Tiểu hắc long nghe xong, không ngừng lắc đầu, một bộ đánh chết cũng không nhận. Thiên Cương kiếm thánh ha ha cười, nói:
- Nguyên lai ngươi cũng biết phân biệt a! Ta phải nghĩ chút, ân, ngươi trên người vừa có tà khí, hai tròng mắt lại là kim sắc, mang hơi thở thần thánh, gọi ngươi Thánh Tà đi.
Nghe xong cái tên này, tiểu hắc long tựa hồ rất hài lòng, không ngừng gật gật đầu, tiến đến bên người Thiên Cương kiếm thánh cọ cọ chân hắn. A Ngốc cười nói:
- Hảo a! Thánh Tà, ngươi sau này chính là bằng hữu của ta. Ta gọi ngươi Tiểu Tà nhé!
Kim nhãn Thánh Tà Long nổi tiếng thiên hạ cứ như vậy cùng Tử thần A Ngốc cả đời không thay đổi tình nghĩa.
Tiểu Tà xoay thân thể mập mạp, tiến đến chân A Ngốc ngáp một cái, quỳ rạp trên mặt đất bất động, trong chốc lát, đã nổi lên tiếng ngáy khò khò. Thiên Cương kiếm thánh bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tốt lắm, A Ngốc, ngươi về kiếm phái trước nhờ Tịch Văn tìm người đưa tới nhiều đồ ăn chút, sức ăn của Thánh Tà sợ rằng rất kinh người. Chờ ngươi trở về, ta sẽ dạy ngươi phương pháp tu luyện Sanh Sanh Biến.
A Ngốc đáp ứng một tiếng, xoay người đi.
......
Ngoài dự liệu của Thiên Cương kiếm thánh và A Ngốc, Thánh Tà ngủ một mạch liền bảy ngày, không một tia dấu hiệu tỉnh dậy, dường như ngủ có hương vị rất ngọt ngào. A Ngốc bởi vì lo lắng đã từng dùng Sanh Sanh chân khí điều tra qua hơi thở Thánh Tà nhưng cũng không phát hiện dị trạng gì.
Khi Thánh Tà ngủ thẳng tới ngày thứ ba, A Ngốc cùng Thiên Cương kiếm thánh đều phát hiện nó biến hóa. Thánh Tà thân thể tựa hồ trưởng thành hơn một ít, đôi cánh sau lưng biến hóa rõ ràng nhất, đã không còn mềm mại như cũ, mặc dù vẫn rất co dãn, nhưng lại kiên cố cùng lớn hơn một ít. Thánh Tà trên người cũng không có bóng loáng như lúc đầu, điểm bụi trải rộng toàn thân, sờ lên cứng cứng. Từ cái đỉnh đầu dọc sống lưng 7 nốt nhỏ to cứng lên một ít. Kỳ thật, hết thảy đều do Thánh Tà ăn liền một lúc 4 khối cực phẩm ma pháp thủy tinh, hắn sở dĩ ngủ say chính là đang không ngừng hấp thu năng lượng trong các khối ma pháp thủy tinh này.
Trong 7 ngày này, A Ngốc mỗi ngày có một nửa thời gian đả tọa, thời gian còn lại, Thiên Cương kiếm thánh bắt đầu dạy hắn công pháp Sanh Sanh biến. Sanh Sanh biến là công pháp đặc thù Thiên Cương kiếm thánh tự mình nghiên cứu ra. Tu luyện vô cùng khó khăn, đối với năng lực đấu khí yêu cầu phi thường cao.
A Ngốc Sanh Sanh quyết đã đạt tới đệ lục trọng cảnh giới, nhưng bắt đầu tu luyện Sanh Sanh biến vẫn như cũ vô cùng khó khăn. Tu luyện Sanh Sanh biến yêu cầu chân khí trong cơ thể bức ra ngoài, dụng ý chí khống chế bức ra năng lượng, đồng thời, vẫn phải khống chế năng lượng bức ra đó, tùy thời có thể thu hồi.
A Ngốc lần đầu thí nghiệm Sanh Sanh biến, dựa theo phương pháp tu luyện của Thiên Cương kiếm thánh, dùng hết toàn lực, mới ngưng tụ ra một đoàn bạch sắc đấu khí to bằng nắm tay. Ngay khi hắn muốn khống chế dịch thái năng lượng phát sinh biến hóa, không nghĩ tới do dụng sức qua mạnh khiến dịch thái năng lượng đột nhiên thoát ly khống chế. Kết quả, chẳng những tạo thành một hố sâu đường kính ba thước trên mặt đất, đồng thời cũng khiến bản thân chật vật không chịu nổi, nếu như không phải có bạch ngọc giới chỉ kịp thời tản mát ra năng lượng phòng ngự, sợ rằng A Ngốc chắc chắn phải bị thương nặng.
Bi thảm nhất chính là, bởi vì hắn đem toàn bộ dịch thái đấu khí trong cơ thể hoàn toàn thúc dục bức ra, nên khi đấu khí vừa mất, trong cơ thể nhất thời trống trơn, phải tĩnh tọa liên tiếp hai ngày, mới có thể khôi phục nguyên trạng.
Từ lần đầu tiên thí nghiệm đó, mỗi lần A Ngốc luyện tập khống chế Sanh Sanh biến, Thiên Cương kiếm thánh đều đứng ngoài thạch quật thủ hộ, hiển nhiên hắn cũng không muốn thạch quật bị A Ngốc phá hủy, bởi Sanh Sanh biến công pháp ngưng tụ dịch thái vẫn luôn ẩn hàm năng lượng.
Tu luyện đến ngày thứ 5, A Ngốc đã dần dần nắm giữ được bí quyết, hắn phát hiện, dụng Sanh Sanh biến thúc dục vận xuất dịch thái chân khí chỉ cần không vượt qua chân khí tồn lưu trong cơ thể sẽ phi thường dễ khống chế. Một khi vượt qua, khống chế sẽ khó khăn hơn nhiều. Từ đó, hắn bắt đầu đem Sanh Sanh chân khí 4 phần phát, 6 phần lưu, mặc dù chỉ có thể phát ra dịch thái năng lượng bằng quả trứng, nhưng đã có thể dễ dàng khống chế, tu luyện Sanh Sanh biến sẽ dễ dàng hơn nhiều, bắt đầu có thể biến đổi hình thái dịch thái năng lượng phát ra này.
Thiên Cương kiếm thánh chứng kiến cảnh đó cũng không khỏi âm thầm gật đầu. Hắn sở dĩ không nói cho A Ngốc bí quyết tu luyện, chính là muốn cho hắn tự nhận thức, tự mình lĩnh ngộ bao giờ cũng sẽ thấu triệt hơn.
Trong lúc A Ngốc khắc khổ tu luyện thì cha con Huyền Dạ cũng đã về tới Thần Thánh Giáo đình. Giáo đình cách Thiên Cương sơn mạch vốn không xa. Ngày đó sau khi rời khỏi Thiên Cương sơn mạch, Huyền Dạ mang theo nữ nhi hội họp cùng thủ hạ, trước khôi phục ma pháp lực, sau đó mới lập tức phản hồi Thần Thánh Giáo đình.
Bình luận truyện