[Dịch] Thiện Lương Tử Thần

Chương 20 : Đặc cấp nhiệm vụ

Người đăng: 

.
Tạp Duệ liếc mắt nhìn A Ngốc, trong thần sắc toát ra một tia nghi hoặc, tựa hồ như kinh ngạc vì sự thiếu hiểu biết của A Ngốc, nhưng hắn cũng từ tốn giải thích :” Tử Vong Sơn Mạch chính là địa phương kinh khủng nhất trên đại lục, diện tích rất lớn, cơ hồ như gần bằng với lãnh địa Tây Ba tộc. Một phần nhỏ của nó nằm bên trong cảnh nội Thiên Nguyên tộc, còn phần lớn bộ phận nằm trong Hoa Thịnh đế quốc, gần như là một giới tuyến thiên nhiên ngăn cách Hoa Thịnh đế quốc cùng với Tác Vực Liên Bang chúng ta. Bây giờ, người của Tác Vực Liên Bang chúng ta muốn đến được Hoa Thịnh đế quốc chỉ có thể thông qua một dãy núi không xa nơi đó là Thiên Cương Sơn Mạch hoặc là lãnh địa của thần thánh giáo đình, nếu không thì phải đi đường vòng rất xa. Trong truyền thuyết, nơi đó chính là địa phương hàng ngàn năm trước đệ nhất giáo hoàng vĩ đại đã hợp sức cùng rất nhiều ma pháp sư công lực cao cường phong ấn thượng cổ ma thần. Bên trong sơn mạch tồn tại những loại quái thú vô cùng kinh khủng, phàm là nhân loại đi vào đều không có khả năng sống sót. Trước đây cũng có mấy dong binh đoàn quy mô không nhỏ từng tiến vào thám hiểm, kết quả là không có lấy một người trở về. Sợ rằng Hồng Cụ dong binh đoàn của chúng ta có phát động tất cả mọi người đi vào cũng vị tất đã có khả năng tìm được cực phẩm ma pháp thủy tinh kia. Trước kia, lúc ta ở tại tổng hội Hồng Cụ thành cũng đã thấy qua mấy cái đặc cấp nhiệm vụ tương tự, đều là tìm kiếm một ít vật phẩm trân quý, mà những vật phẩm này đều xuất phát từ bên trong Tử Vong Sơn Mạch. Nghe nói, càng vào gần trung tâm sơn mạch thì quái thú lại càng lợi hại. Sở dĩ nhiệm vụ tìm kiếm cực phẩm ma pháp thủy tinh này là siêu cấp nhiệm vụ cấp bậc cao nhất, nguyên nhân chủ yếu là do nó tồn tại bên trong Tử Vong Sơn Mạch mà thôi.” Huyền Nguyệt nói :” Nghe qua thật là có chút ý tứ, Tử Vong Sơn Mạch ? Ta cũng là lần đầu tiên mới nghe nói qua. Ngươi nói có rất ít người có khả năng vào bên trong Tử Vong Sơn Mạch, vậy tin tức về cực phẩm ma pháp thủy tinh từ đâu mà có ? Trong chuyện này nhất định có vài phần khoa trương, bổn tiểu thư mới không tin cái lũ quái thú đó có bao nhiêu lợi hại a!” Kì thật, Tử Vong Sơn Mạch – cái tên này trong giáo đình cơ hồ ai ai cũng biết, nhưng cha của Huyền Nguyệt đã cấm không ai được nói cho nữ nhi của mình. Không có ai hiểu rõ Huyền Nguyệt hơn hắn, với tính cách của nàng mà biết được có tồn tại một địa phương như vậy, tất nhiên là sẽ tìm mọi cách để đi tới đó tìm kiếm niềm vui mạo hiểm rồi. Nhưng thật là người tính không bằng trời tính, hắn cố gắng như thế nào cuối cùng cũng không lại. Huyền Nguyệt không thèm để ý tới Tạp Duệ đang bị câu hỏi của mình làm cho á khẩu, chuyển hướng nhìn A Ngốc nói :” Ta quyết định sẽ nhận cái nhiệm vụ truy tìm cực phẩm ma pháp thủy tinh này, thế nào ? Nếu ngươi sợ thì có thể không đi.” A Ngốc lắc đầu không chút do dự, nói :” Ta sẽ đi, bất quá nếu chúng ta tìm được, hi vọng tiểu thư sẽ cho ta một khối, thế nào ?” Dưới suy nghĩ của hắn, thể hiện sự hiếu kính với Ca Lý Tư sư phụ so với nỗi sợ hãi ở Tử Vong Sơn Mạch còn lớn hơn nhiều. Huyền Nguyệt dáng vẻ đại lượng, nói :” Không vấn đề gì, quyết định như vậy nhé. Đi, chúng ta đi tiếp nhận nhiệm vụ.” Tạp Duệ trợn mắt há mồm nhìn Huyền Nguyệt cùng A Ngốc chạy đến quầy tiếp nhận nhiệm vụ để nhận cái thứ ngay cả Hồng Cụ dong binh đoàn bọn họ cũng không dám. Cứ theo khẩu khí của bọn họ, mấy khối cực phẩm ma pháp thủy tinh kia tựa hồ như đã là vật trong tay vậy. Hắn vội vàng chạy đến ngăn cản :” Ma pháp sư tiểu thư, địa phương kia thật sự không thể đến được đâu. Các ngươi ngay cả chiến sĩ cũng không có, chỉ hai vị ma pháp sư đơn độc đến đó, không phải là đi chịu chết sao ?” Huyền Nguyệt đã đem dong binh tạp phiến của mình đưa cho nhân viên phục vụ phía sau quầy, nói :” Yên tâm đi, không có nguy hiểm thì sao có thu hoạch lớn được, ta đã quyết định rồi sẽ không thay đổi nữa. Chúng ta làm người chính là phải linh hoạt, nếu thật sự đánh không lại bọn quái thú chẳng lẽ không biết chạy sao ? Uy, ngươi nhanh lên một chút đi. Ta muốn tiếp nhận cái đặc cấp nhiệm vụ kia, mau mau đăng kí để cho ta còn xuất phát.” Câu cuối cùng là nàng nói với tên nhân viên sau quầy nhiệm vụ. Nhân viên phục vụ ban đầu còn tưởng rằng mình nghe lầm, mãi tới một lúc sau hắn mới hiểu ra, thanh âm có chút run rẩy nói :” Ma pháp sư tiểu thư, ngài không đùa đấy chứ ?” Huyền Nguyệt cười hì hì, nói :” Đương nhiên là ta chắc chắn, ngươi mau lên đi. Còn nữa, sau này phải gọi ta là đoàn trưởng Thiện Ác dong binh đoàn đó nha.” Nhìn tên nhân viên phục vụ vội vã đăng kí, Tạp Duệ còn muốn tiến hành cố gắng cuối cùng :” Ma pháp sư tiểu thư, địa phương kia thật sự là quá nguy hiểm, ta xem ngài cũng nên suy nghĩ lại đi.” Huyền Nguyệt nhận lại tạp phiến đã đăng kí từ nhân viên phục vụ, nhìn Tạp Duệ mỉm cười nói :” Tạp Duệ đại – đại – thúc – thúc à, ngươi đích thực là già rồi, ngay cả lá gan cũng không còn nữa, chẳng phải chỉ là một lũ quái thú thôi sao ? Chúng ta cũng muốn được thưởng thức một chút, A Ngốc, chúng ta đi.” Nói xong, nàng bước nhanh ra khỏi Dong Binh Công Hội. A Ngốc cùng Huyền Nguyệt đi rồi để lại phía sau một một mảng tiếc nuối, căn bản không có người nào dám cùng với bọn họ đi thi hành nhiệm vụ này a. Tạp Duệ lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm, đương nhiên sẽ không vì mấy câu nói của Huyền Nguyệt mà thay đổi lập trường của mình, buồn bã lắc đầu :” Thật đúng là dê con không biết sợ lão hổ, đáng tiếc thay cho hai vị ma pháp sư a. Tử Vong Sơn Mạch ? Đây là nơi con người có thể đến được sao ?” Xa xa phía ngoài Dong Binh Công Hội, có hai thân ảnh đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. “Ngân Nhị, ngươi mau trở về bẩm báo với giáo chủ đại nhân, tiểu thư muốn đi tìm Tử Vong Sơn Mạch. Ta sẽ đi theo bảo vệ nàng.” “Ngân Nhất, chúng ta cứ trực tiếp ngăn cản tiểu thư là được rồi, ngàn vạn lần không thể để cho nàng đi tìm vùng đất chết chóc đó! Nơi đó ngay cả giáo đình cũng tuyên bố là cấm địa a.” “Ài……ta cũng biết thế. Ngươi nghĩ rằng chúng ta có khả năng ngăn cản được tiểu thư sao ? Tính tình của nàng ngươi cũng biết rồi đó, chả lẽ ngươi đã quên nỗi thống khổ hồi bị nàng dùng Thánh Quang Tẩy Lễ đánh sao ? Ngươi mau đi đi, chỉ có giáo chủ đại nhân mới có thể ngăn được tiểu thư thôi, phần ta sẽ tận lực bảo vệ bọn họ. Tới lúc đến Tử Vong Sơn Mạch nếu giáo chủ đại nhân còn không đến kịp, ta sẽ liều mạng ngăn cản.” “Hảo , Ngân Nhất, ta đi trước đây. Ngươi nhất định phải bảo vệ an toàn cho tiểu thư, nếu không chúng ta đều xong đời cả đấy. Tiểu thư mặc dù tính tình hơi nghịch ngợm một chút, nhưng tâm cũng rất thiện lương a !” “Còn chờ ngươi nói sao, ta trông coi tiểu thư từ nhỏ tới lớn. Khi nàng vừa sinh ra sở trưởng đã giao nhiệm vụ này cho ta. Ta lúc ấy ngay cả chính mình cũng không dám tin tưởng, dù sao trong thẩm phán sở bọn chúng ta cũng không tính là cái gì ! Thôi ngươi mau đi đi, thời gian chính là tánh mạng đó.” Một trong hai bóng đen lắc mình biến mất, còn người kia cũng lặng lẽ theo sau Huyền Nguyệt cùng A Ngốc. Huyền Nguyệt đi một lát, hưng phấn nói :” A Ngốc, ngươi nói xem nếu chúng ta hoàn thành cái nhiệm vụ này, dong binh cấp bậc sẽ tăng lên bao nhiêu a ! Cũng không biết có chuẩn mực đặc cấp dong binh không nữa. Hì hì, thật là có ý tứ.” Nàng tựa hồ đã quên mâu thuẫn buổi sáng cùng A Ngốc, trong lòng tràn ngập mong chờ đối với sự mạo hiểm. Vừa rồi bọn họ đã đi qua cổng Ma Pháp Sư công hội, A Ngốc đối với chuyện Huyền Nguyệt tiếp nhận nhiệm vụ này cũng không có cái gì bất mãn, trong lòng hắn chỉ có danh từ “ cực phẩm ma pháp thủy tinh :” Tiểu thư, ta muốn hỏi ngài vài chuyện.” Huyền Nguyệt tâm tình đang hứng khỏi, nói :” Ngươi hỏi đi.” A Ngốc nói :” Tiểu thư, ngài biết cực phẩm ma pháp thủy tinh là cái gì không ? Chúng ta nếu ngay cả mục tiêu cũng không biết là cái dạng gì thì như thế nào mà tìm được ?” Huyền Nguyệt thần bí cười cười, đến bên cạnh A Ngốc, cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi thấp giọng nói :” Không nghĩ đến ngươi lại tự nhiên biết hỏi đến vấn đề này. Ta đương nhiên là biết hình dáng của nó, nếu không ta cũng sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ này đâu.” A Ngốc ngẩn ra, hỏi :” Ngài biết ?” Huyền Nguyệt đắc ý cười nói :” Đương nhiên rồi, ngươi đừng quên ba ba ta là Hồng Y Giáo Chủ đó nha, có cái gì mà ta chưa thấy qua chứ. Ngươi xem đi.” Nói đoạn, nàng đem đoản ma pháp trượng của mình đưa tới trước mặt A Ngốc, chỉ chỉ vào viên bảo thạch trong suốt gắn trên đầu trượng, thấp giọng nói :” Đây chính là cực phẩm ma pháp thủy tinh đó.” A Ngốc trước giờ vẫn không có chú ý tới ma pháp trượng của Huyền Nguyệt, nghe nàng nói vậy mới bắt đầu cẩn thận đánh giá. Ma pháp trượng này chỉ dài xấp xỉ một thước, nếu nhìn từ mặt ngoài căn bản là nhận không ra có cái gì kì lạ. Trên thân ma pháp trượng ẩn ẩn lưu chuyển những quang hoa màu trắng, lộ ra một cỗ hơi thở thần thánh, phần đuôi là một góc bén nhọn hình tam giác. Phía trên cũng đồng dạng tỏa ra quang hoa màu trắng như vậy, uốn cong cong, hình thành nên một đôi cánh thiên sứ. Ở giữa đôi cánh ấy có khảm một viên bảo thạch trong suốt giống như quả trứng gà nhỏ, bên trong tựa hồ có một thứ chất lỏng đang lưu động, dưới sự phản xạ của ánh sáng mặt trời thỉnh thoảng lại lóe lên từng đạo quang mang mỏng mảnh. Chỉ chỉ vào viên bảo thạch ở giữa, A Ngốc nói :” Ngài bảo cái viên này chính là cực phẩm ma pháp thủy tinh hả ?” Huyền Nguyệt gật đầu nói :” Đúng vậy, là ba ba ta nói đó, người khẳng định sẽ không nói dối ta. Ngươi không tin sao ?” A Ngốc cẩn thận nhìn nhìn viên bảo thạch trong suốt, cũng không có phát hiện ra cái gì kì lạ. Huyền Nguyệt giải thích :” Cực phẩm ma pháp thủy tinh bên trong có một loại năng lượng đặc thù ba động, chỉ cần ta nhìn thấy thì khẳng định có thể nhận biết. Vừa rồi bọn họ nói chúng ta không có chiến sĩ, chẳng qua bọn họ đều không biết. Chẳng phải ngươi chính là chiến sĩ sao, hì hì. Đi mau, chúng ta trước tiên kiếm cái gì ăn đã, sau đó sẽ xuất phát.” A Ngốc đi theo Huyền Nguyệt quay trở lại cửa hàng màn thầu của lão bản mập tốt bụng, Huyền Nguyệt liếc mắt nhìn A Ngốc nói :” Không phải ngươi rất thích ăn màn thầu sao ? Chúng ta sẽ mua nhiều nhiều một chút để mang theo ăn trên đường.” Nói xong, nàng hướng tới cửa hàng màn thầu đi đến. A Ngốc ngơ ngác, trong lòng có chút rúng động nhưng cũng không có nói cái gì, lặng lẽ đi theo. Vừa nhìn thấy A Ngốc cùng Huyền Nguyệt đi đến, lão bản mập đã hưng phấn nói :” A Ngốc, ngươi tới rồi, ta còn đang muốn trả lại tiền thừa cho ngươi đây! Ngày hôm qua ngươi đưa thật sự là nhiều quá, mấy cái màn thầu này ngay cả một kim tệ cũng không tới a.” A Ngốc bỏ chiếc mũ trùm đầu xuống, hiền lành cười nói :” Đại thúc, ngài cứ cầm lấy đi, cái đó cũng là ta nên đưa cho ngài mà.” Huyền Nguyệt vừa đi tới, nói :” Lão bản, ta muốn mua một ít màn thầu. Bao nhiêu tiền một cái ?” Lão bản mập nói :” Một đồng hai cái thưa tiểu thư. Ngài đi cùng với A Ngốc phải không, ngài cứ việc lấy đi, hôm qua A Ngốc đã đưa quá nhiều tiền rồi.” Huyền Nguyệt cười hì hì, nói :” Ta muốn mua nhiều nhiều. Ngươi cũng biết đấy, hắn ăn rất khỏe mà.” Lão bản mập ha ha cười, nói :” Ngài muốn mua bao nhiêu cứ nói, ta sẽ lo tất.” Huyền Nguyệt liếc mắt nhìn A Ngốc, thấy hắn sau khi gặp lão bản mập này thì lại trở về cái bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác như hồi mới quen. Xem ra chắc là hắn giận mình, thật đúng là đồ tiểu nhân nhỏ mọn mà. Cái thái độ lạnh lẽo như băng của hắn thật là đáng ghét, nếu muốn cho hắn ngoan ngoãn tình nguyện làm người hầu của mình chắc cũng phải hảo hảo hối lộ hắn một chút. Nghĩ như vậy, Huyền Nguyệt giơ một ngón tay xinh về phía lão bản mập, nói :” Ta muốn mua một ngàn cái màn thầu.” A Ngốc cùng lão bản đồng thời giật mình nhìn về phía Huyền Nguyệt, lão bản mập hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì ngã sấp xuống mặt đường, thất thanh hỏi :” Cái gì ? Một ngàn cái màn thầu ?” Huyền Nguyệt nhìn bộ dáng giật mình của bọn họ, cười hì hì nói :” Đúng vậy. Là một ngàn cái, buổi tối hôm nay ta sẽ đến lấy. Mua nhiều như vậy, cho dù là một ngày hắn ăn mười cái cũng phải ba tháng mới hết a.” Lão bản mập vì quá kinh ngạc mà trở nên có chút á khẩu, run giọng hỏi :” Vậy……..vậy……một ngàn cái màn thầu, các người sẽ mang theo thế nào ?” Huyền Nguyệt thần bí nói :” Cái đó không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần chuẩn bị đủ cho chúng ta một ngàn cái màn thầu là được rồi, ta sẽ trả đủ tiền cho ngươi. A Ngốc, chúng ta đi mua thêm một ít vật dụng cần thiết.” Nói xong, nàng móc ra một tử tinh tệ đưa cho lão bản rồi kéo áo lôi A Ngốc đi theo. A Ngốc cũng rất tò mò, một ngàn cái màn thầu thế nào cũng có tới hai ba trăm cân. Mặc dù hắn không để chút trọng lượng này vào trong mắt thì cũng không thể vác trên vai một bao màn thầu to khủng bố đi thám hiểm được. Nhưng hắn cũng không có hỏi lại, hắn biết nếu có hỏi thì Huyền Nguyệt vị tất đã cho hắn một câu trả lời thuyết phục, dù sao đến lúc đó thì cũng sẽ biết thôi. Phía sau bọn họ, lão bản mập đang ngấm ngầm kêu khổ, hắn lẩm bẩm lầm bầm nói :” Một ngàn cái màn thầu a, cho dù ta có liều cái mạng già này cả đêm cũng chắc gì đã xong.” Rời khỏi màn thầu điếm, Huyền Nguyệt bắt đầu chiến dịch đại càn quét. Việc chính là đồ ăn mang theo đã xong, nàng mua cho A Ngốc cùng chính mình một ít quần áo, vài thứ lặt vặt cùng trăm nghìn cái linh tinh khác, tất nhiên khi mua xong mấy thứ này đều tự động nhảy lên vai A Ngốc. Nàng cảm thấy cái gì cũng vui vẻ , cũng mới mẻ, dù không nhất định phải mua nhưng khẳng định phải đến xem. Do đó tất cả các cửa hàng phía trong cái thành nhỏ này cơ hồ đều xuất hiện thân ảnh của nàng, thẳng đến gần tối mới chấm dứt. Lúc này trên người A Ngốc đã lủng lẳng đầy các loại vật phẩm, đang lúc bọn họ chuẩn bị quay lại màn thầu điếm thì bị một nhóm người chặn lại. Nơi này là một ngã tư đường trống trải, rất ít người qua lại. Đây là một đám võ sĩ toàn thân mặc khải giáp, tuổi cũng không lớn, nhìn qua thấy chỉ xấp xỉ hai mươi, gồm mười mấy người phục trang giống nhau, trên ngực đều gắn dong binh huy hiệu. Trong đó có ba người đeo dong binh huy hiệu màu bạc, biểu thị thực lực của bọn họ là dong binh cấp hai. Nổi bật nhất trong số đó là một dong binh thiếu nữ, nàng mặc khải giáp màu nâu, mái tóc dài màu hỏa hồng tung bay trong gió, dáng người cao cao thon thả, dung mạo tuyệt mĩ, anh khí đường đường, trên lưng có đeo một cây trường cung, thỉnh thoảng lại lóe lên những tia ngân sắc, hiển nhiên là một cung tiễn thủ. Ánh mắt mị hoặc của nàng đang lưu chuyển không ngừng trên người A Ngốc. Bị bọn họ đột nhiên chặn lại, Huyền Nguyệt cũng có một tia kinh ngạc, nàng vội trốn ra sau lưng A Ngốc, nói nhỏ :” Bọn này chắc là không có ý tốt, cứ nhìn chúng ta chằm chằm à.” A Ngốc thong thả gật đầu, tiến lên vài bước rồi khách khí nói :” Xin hỏi các ngươi có chuyện gì ?” Một gã dong binh cấp hai từ từ tiến lên một bước, trong nhóm này chỉ có hắn mặc khinh giáp màu bạc, vừa nhìn đã biết ngay hắn là thủ lĩnh, hắn mỉm cười nói :” Ma pháp sư tiên sinh, ngài hảo. Đây là thành viên của Nguyệt Ngân dong binh đoàn, ta là Nguyệt Ngân đoàn trưởng, còn lại đều là các huynh đệ tốt của chúng ta. Chúng ta ngăn các ngươi lại cũng không có ý gì xấu, chỉ là mong muốn được hợp tác mà thôi.” A Ngốc ngơ ngác :” Muốn hợp tác à ?” Nguyệt Ngân gật gật đầu, nói :” Đúng vậy, vừa rồi quá trình các người tiếp nhận nhiệm vụ tại Dong Binh Công Hội chúng ta đều được thấy. Đối với cái cực phẩm ma pháp thủy tinh kia chúng ta cũng cảm thấy rất hứng thú, không biết có thể cùng quý dong binh đoàn hợp tác, cùng đi tới Tử Vong Sơn Mạch thám hiểm được không ?” Vừa nghe thấy không phải đánh nhau, Huyền Nguyệt vội vàng chạy tới trước mặt A Ngốc, nói :” Muốn cùng chúng ta hợp tác ? Bộ các ngươi muốn là được à ?” Nguyệt Ngân mỉm cười nói :” Ma pháp sư tiểu thư, ngài cũng thấy đó, chúng ta đều là một nhóm người trẻ tuổi. Những lời ngài nói tại công hội chúng ta đều nghe được, chúng ta cũng không vì tiền tài mà chỉ thích thám hiểm thôi. Chỉ có vùng Tử Vong Sơn Mạch đó mới đáng để cho chúng ta thử xem. Nếu thu được nhiều cực phẩm ma pháp thủy tinh, chúng ta cũng chỉ mong có thể được chút ít là đủ, dù sao nhiệm vụ cũng là do các người nhận lĩnh. Nếu không phải được nghe những lời tiểu thư ngài nói, chúng ta căn bản là còn không đủ dũng khí nữa.” Huyền Nguyệt mở to mắt, nghĩ đến lời Tạp Duệ nói Tử Vong Sơn Mạch phi thường nguy hiểm, xem ra không phải là hư cấu. Nếu có được đám võ sĩ này đi cùng, khả năng thành công chắc sẽ lớn hơn. Hơn nữa nhiều người càng thêm náo nhiệt, đối phương cũng đều là người trẻ tuổi, vậy là được rồi. Nàng gật đầu nói :” Vậy thì được, bất quá đi trên đường các ngươi đều phải nghe lời ta chỉ huy, không thể tự tiện làm chủ.” Thiếu nữ tóc đỏ đi tới bên cạnh Nguyệt Ngân, nói :” Sao có thể như thế ? Các ngươi chỉ có hai người, chúng ta nhiều người như vậy, cũng không phải là cùng một dong binh đoàn, vì cái gì mà phải nghe ngươi chỉ huy ?” Huyền Nguyệt hừ một tiếng, nói :” Ta mặc kệ, tóm lại phải nghe theo ta. Các ngươi đừng quên, ta là quang hệ ma pháp sư đó. Hơn nữa cũng chỉ có ta mới có thể phân biệt được cực phẩm ma pháp thủy tinh.” Trong đáy mắt Nguyệt Ngân hiện lên một tia vui mừng, hắn biết quang hệ ma pháp sư trân quý tịnh không phải chỉ ở lực công kích cực kì cường đại, mà chủ yếu nhất là họ có thể giúp cho các thành viên khác sử dụng khôi phục thuật cùng ma pháp phụ trợ, như vậy tỷ lệ thương vong sẽ giảm đi rất nhiều. Nguyệt Ngân gật đầu, nói :” Đã như vậy, chúng ta sẽ đáp ứng. Tiểu muội, ngươi đừng nhiều lời nữa.” Thiếu nữ tóc đỏ bất mãn hừ một tiếng, nói :” Nghe thanh âm của ngươi, sợ rằng còn nhỏ hơn ta không ít. Để cho ngươi chỉ huy ta nhất định không phục. Trừ phi ngươi có thể đánh thắng ta, bằng không thì đừng hòng.” Huyền Nguyệt có khi nào lại sợ hãi khiêu chiến chứ, hừ lạnh một tiếng nói :” Không phục sao ? Hảo a! Ta chấp nhận sự khiêu chiến của ngươi. Để xem ngươi bản lãnh ra sao mà dám lớn lối. Nói xong, nàng hất tung mũ trùm đầu ra. Đám dong binh kia vừa nhìn thấy tư dung tuyệt thế của nàng thì đều không hẹn mà cùng kinh hô thành tiếng, sự diễm lệ của thiếu nữ tóc đỏ nhất thời bị che khuất. A Ngốc đem một đống những thứ lỉnh kỉnh trên người bỏ qua một bên, cúi xuống nói nhỏ với Huyền Nguyệt :” Tiểu thư, để ta tiếp chiến.” Cho dù A Ngốc có ngốc cỡ nào cũng biết cung tiễn thủ tuyệt đối là ác mộng của ma pháp sư. Hắn đã đáp ứng với Hồng Y Giáo Chủ, nhất định không thể để cho Huyền Nguyệt bị thương được. Huyền Nguyệt không thèm để ý, khinh thường liếc mắt nhìn thiếu nữ tóc đỏ, nói :” Không cần! Đối phó với ả tự ta ra tay là được.” Nói xong, nàng bắt đầu huy vũ ma pháp trượng. Nguyệt Ngân cũng muốn xem qua tiểu cô nương bất quá mới hơn mười tuổi đầu này dựa vào cái gì mà lấy được chứng nhận ma pháp sư cao cấp, vì vậy hắn nhìn muội muội gật đầu, nói nhỏ :” Đừng làm bị thương nàng ta.” Thiếu nữ tóc đỏ đã không còn nhịn được “vâng” một tiếng, đưa tay với lấy trường cung, giống như ma thuật, một mũi tên dài màu bạc đã lấp lánh trên dây. Đám dong binh đoàn còn lại đều lùi ra sau vài chục bước, tạo cho bọn họ một khoảng đất trống. Thiếu nữ tóc đỏ giương cung nhắm vào Huyền Nguyệt, nói :” Tiểu muội muội, chút nữa đừng có khóc lóc bảo tỷ tỷ ăn hiếp ngươi nha, Diệt Phong Tiễn của ta chuyên dùng phá ma pháp đó. Nhớ cho kĩ, tỷ tỷ ngươi tên là Nguyệt Cơ.” Lời vừa nói xong, ngân tiễn như điện xạ ra, hóa thành một đạo hư ảnh, nhanh như chớp vượt qua khoảng cách không đến ba mươi bước chân bắn vào Huyền Nguyệt. Tiễn pháp của Nguyệt Cơ trong giới dong binh đã có chút tiếng tăm, cũng có thể hình dung, một tiễn này của nàng mục đích chỉ là muốn lấy đi một mảnh áo của Huyền Nguyệt, làm cho vị tiểu cô nương trước mặt còn xinh đẹp hơn cả mình này mất thể diện chút mà thôi. Thật ra mà nói với khoảng cách gần như vậy, cung tiễn thủ tỷ thí với mà pháp sư vốn không thể tính là công bằng. Ma pháp sư phải mất thời gian ngâm xướng chú ngữ, vả lại Huyền Nguyệt cũng không có chút công phu gì. Huyền Nguyệt vội đẩy A Ngốc ra, ma pháp trượng trong tay nhẹ nhàng vung lên. Trong sát na ngân tiễn bắn tới bên người nàng, một đạo cường quang đột nhiên bạo phát, đến khi mọi người khôi phục lại thị giác thì phát hiện thân thể Nguyệt Cơ đã bị một tầng quang tráo hoàn toàn bao phủ. Ngoại trừ A Ngốc thì không ai có thể thấy rõ nguyên nhân sao lại thế này. A Ngốc cho dù có thấy nhưng cũng không cách nào hiểu được. Vừa rồi lúc ngân tiễn bắn tới trước người cũng là lúc nàng hạ giọng niệm xuất một chú ngữ, toàn thân nhất thời bị quang hoa bao phủ. Cái gì Diệt Phong Tiễn nọ được xưng là chuyên công phá ma pháp gặp phải quang hoa hộ tráo liền bị cản lại ở bên ngoài, không thể tiến thêm được chút nào. Huyền Nguyệt cũng thừa dịp này phát ra một cái ma pháp cấp thấp bao vây lấy Nguyệt Cơ vào bên trong. Điều làm cho A Ngốc giật mình nhất chính là, bất luận là phòng ngự hay tiến công, hắn cũng đều không nghe thấy Huyền Nguyệt ngâm xướng chú ngữ. Huyền Nguyệt đắc ý cười nói :” Ai dám nói cung tiễn thủ nhất định là khắc tinh của ma pháp sư, thế nào ? Còn muốn so tài với ta không ?” Vầng quang hoa nhàn nhạt chầm chậm lưu chuyển trên thân nàng càng làm tôn thêm dung mạo tuyệt mĩ, phảng phất giống như tiên nữ hạ phàm, tất cả bọn thành viên Nguyệt Ngân dong binh đoàn đều biến thành ngây dại. Sau nửa ngày, cũng là Nguyệt Ngân có phản ứng trước. Hắn đi tới bên cạnh muội muội, liếc mắt nhìn vẻ mặt mờ mịt của Nguyệt Cơ, rồi quay sang Huyền Nguyệt nói :” Ma pháp sư tiểu thư, thực lực của ngài đích thực là cường đại ngoài dự liệu của chúng ta. Lần này đi tới Tử Vong Sơn Mạch, ta quyết định toàn bộ thành viên Nguyệt Ngân dong binh đoàn sẽ hoàn toàn nghe theo sự sai khiến của ngài.” Huyền Nguyệt hài lòng gật đầu, nói :” Vậy là tốt rồi, các người về trước đi. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ gặp lại ở cửa Tây thành, không nên trì hoãn nữa. A Ngốc, chúng ta đi.” Trên đường quay trở lại màn thầu điếm, A Ngốc thật sự nhẫn nại không nổi, hỏi :” Huyền Nguyệt tiểu thư, vừa rồi ngài dùng biện pháp gì để ngăn cản một tiễn kia vậy ?” A Ngốc tự vấn, nếu bản thân hắn muốn phá giải một tiễn giống như quỷ mị kia thì chỉ có thể dựa vào cảm giác sử dụng Thiên Cương Kiếm, tất nhiên cũng không có vấn đề gì. Chỉ là nếu như sử dụng ma pháp, hắn thật không dám nghĩ đến. Huyền Nguyệt cong môi lên phản bác :” Tên ác ma nhà ngươi rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện với ta sao ? Đó là bí mật của ta, không thèm nói cho ngươi biết.” A Ngốc ngượng chín mặt, lập tức im bặt không dám nói thêm câu nào. Khi hai người trở lại màn thầu điếm thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho nhảy dựng lên, trên bàn chất đầy những màn thầu, lão bản mập mồ hôi nhễ nhại đang từ bên trong bê ra thêm mấy cái lồng hấp nữa. A Ngốc vội vàng chạy tới giúp đỡ. Đặt mấy cái lồng hấp xuống, lão bản mập thở hổn hển nói :” Tốt lắm, đây là một ngàn cái màn thầu, thật sự là không ít . Đây là do ta đã tìm thêm mấy người hỗ trợ, liều mạng mà làm a. Ta bây giờ muốn biết, các người làm thế nào để mang đi được, chỗ này phỏng chừng gần ba trăm cân đó.” Huyền Nguyệt cười hì hì nói :” Ngươi cứ chờ xem, bổn cô nương sẽ cho ngươi kiến thức một chút.” Nàng đóng cửa ngoài lại, thò bàn tay bé nhỏ nõn nà của mình vào trong bọc hành lý riêng tìm kiếm một lúc, sau đó lôi ra một cái dây chuyền. Cái dây chuyền này có màu trắng, cũng không thấy quang mang lóe ra, nhìn qua thì cực kì bình thường. Chỉ là ở giữa dây chuyền có một viên bảo thạch màu đỏ, không ngừng lóe lên hồng quang nhàn nhạt. Lúc này sắc trời đã muộn dần, những người bình thường cơ hồ đều đã về nhà ăn cơm. Vì một ngàn cái màn thầu này mà lão bản mập phải đóng cửa hàng, liều mạng trong một ngày nên còn ở lại. Huyền Nguyệt khép hờ đôi mắt, thì thầm niệm chú :” Dùng máu phượng hoàng vi dẫn, mở ra đi, Thời Không Đại Môn.” Theo lời ngâm xướng của nàng, viên bảo thạch màu đỏ đột nhiên quang mang đại phóng, một luồng hồng quang đem thân thể của Huyền Nguyệt bao bọc vào trong. Nàng đột nhiên mở bừng hai mắt, nhẹ giọng nói :” Thu.” Đống màn thầu trên bàn tựa như nghe được mệnh lệnh, trước sau nối nhau bay lên, nhằm hướng Huyền Nguyệt tiến tới. Cái làm cho lão bản cùng A Ngốc cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là, màn thầu chỉ cần tiếp xúc với hồng quang trên người Huyền Nguyệt thì nhất thời biến mất tăm. Huyền Nguyệt cả người bất động, trong chốc lát công phu đã làm cho tất cả màn thầu trên bàn biến mất hết. Lão bản mập há to miệng, si ngốc nói :” Cái này……cái này …..là uy lực của ma pháp sao ? Thật sự là quá lợi hại a.” Xong hết đống màn thầu, Huyền Nguyệt cũng không có dừng lại, nàng đem tất cả mấy thứ lặt vặt mới mua ban ngày cũng đều thu vào luôn. Đến lúc nàng định đem cả bao quần áo của A Ngốc thu lấy thì lại bị A Ngốc gắt gao ôm chặt, nói thế nào cũng không thả ra. Nguyên nhân vì bên trong còn có tro cốt của Âu Văn thúc thúc. Huyền Nguyệt thu liễm hồng quang trên người, sẵng giọng nói :” Ta còn không thèm cướp của ngươi, gấp gáp như vậy làm cái gì ? Giữ lấy mà ôm đi. Người ta muốn cất hộ trong Phượng Hoàng Chi Huyết còn không biết tốt xấu. “ A Ngốc cương quyết nói :” Không được, bao quần áo này đối với ta rất quan trọng, nhất định phải mang theo mới có thể yên tâm. Huyền Nguyệt tiểu thư, nguyên lai ma pháp của ngài lại lợi hại như vậy a.” Huyền Nguyệt chu mỏ nói :” Đồ nhỏ mọn. Ma pháp của ta lợi hại thật sao ? Phải như ba ba ta mới kêu là lợi hại, chờ ta sau này đạt tới cấp độ đại ma pháp sư sẽ có thể mở ra đại không gian của chính mình, không cần phải phiền toái đến Phượng Hoàng Chi Huyết nữa. Màn thầu của ngươi đều được ta thu vào bên trong này rồi, khi nào muốn ăn thì nói với ta.” Mặc dù A Ngốc có học qua nơi Ca Lý Tư một ít luyện kim thuật, nhưng hết thảy sự tình trước mắt đã vượt quá phạm vi hiểu biết của hắn. Hắn biết, Huyền Nguyệt dùng thứ tuyệt đối trân quý như Phượng Hoàng Chi Huyết này để cất màn thầu cho hắn đã là ủy khuất lắm rồi. Đây đích thực là một trong số ít những món thần khí của thần thánh giáo đình mà Giáo Hoàng Bệ Hạ đã đưa cho Huyền Nguyệt bảo bối của hắn. Nếu không phải có Phượng Hoàng Chi Huyết hộ thân bên mình, há Hồng Y Giáo Chủ Huyền Dạ lại có thể yên tâm về nữ nhi của y như vậy. Huyền Nguyệt hạ giọng nói :” Một đồng hai cái màn thầu, một trăm đồng là hai trăm cái, năm trăm đồng là một ngàn cái, ta đưa cho ngươi một tử tinh tệ có lẽ cũng đủ rồi ha.” Lão bản mập vừa rồi bị “ma pháp” nọ chấn động tâm can, nghe vậy cuống quít trả lời :” Đủ rồi……. đủ rồi…….còn thừa nhiều lắm, để ta trả lại cho ngài.” Huyền Nguyệt cười nói :” Nhìn ngươi vất vả như vậy, không cần tính toán nữa, ta không giống mấy tên tiểu nhân nhỏ mọn. Đi thôi A Ngốc, ta mệt rồi, tìm một địa phương để nghỉ lại đã.” Nói xong, nàng đẩy cửa bước ra ngoài. A Ngốc sau khi tạm biệt lão bản mập tốt bụng vội vã đuổi theo, Huyền Nguyệt cũng không có đi xa, chậm rãi bước ở đằng trước. Hắn bước nhanh tới hỏi :” Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi đâu ?” Huyền Nguyệt nói :” Ta muốn nghỉ ngơi một chút, theo ta qua đây.” Vốn A Ngốc tưởng rằng, Huyền Nguyệt nhất định sẽ tìm một hào hoa phạn điếm để lưu lại, dù sao nàng cũng là nữ nhi của Hồng Y Giáo Chủ, thân phận cực kì tôn quý mà. Chỉ là thật nằm ngoài dự đoán, Huyền Nguyệt chỉ mang theo hắn đi tới một nhà trọ cách không xa cửa Tây thành, nhìn qua cũng biết là một phạn điếm bình thường. Nới này mặc dù không hoa lệ nhưng rất yên tĩnh, vừa vào đến cửa đã làm cho A Ngốc thấy một cảm giác thoải mái nói không lên lời. Huyền Nguyệt nhìn thấy sự nghi hoặc trong lòng A Ngốc, chậm rãi nói :” Chúng ta hiện nay không có nhiều tiền lắm, đường từ đây tới Tử Vong Sơn Mạch cũng không phải gần, cần tiết kiệm một chút. Nếu không phải vì không có tiền, ta cũng sẽ không tới Ma Pháp Sư công hội tiến hành cái gì trắc thí, ma pháp sư dù sao cũng rất ít a. Trước tiên ăn chút gì đã, ta đói rồi.” Sau khi tùy tiện chọn hai gian phòng, Huyền Nguyệt cùng A Ngốc đi ăn một chút. Khẩu phần của nàng thật sự rất nhỏ, chưa tới một phần ba A Ngốc. Ăn xong nàng cũng không nói cái gì, im lặng trở về phòng mình nghỉ ngơi. A Ngốc biết bản thân ma pháp sư thể lực rất kém, ăn uống cũng rất ít không giống như gã “ma pháp sư” nhà hắn, sau khi ăn xong cũng trở về phòng kế bên Huyền Nguyệt. Vào trong phòng, hắn đem bao quần áo của mình cùng Thiên Cương Kiếm bỏ qua một bên, toàn thân nhẹ nhõm, thở ra một hơi dài trọc khí rồi ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Sanh Sanh chân khí cường đại với năng lực chữa trị đã đem kinh mạch trên cánh tay hắn đả thông hết, thêm vào đó thủy hệ trị liệu thuật của Cơ Cách tác dụng cũng rất tốt, ngay cả vết sẹo cũng không để lại. Bây giờ chỉ cần không dụng lực mạnh thì sẽ không cảm thấy đau nữa. Tiến vào cái thành nhỏ này chỉ có hai ngày ngắn ngủi nhưng lại xảy ra nhiều sự việc như vậy, A Ngốc cảm giác như mình đang ở trong mộng. Đối với Huyền Nguyệt hắn cũng không biết rõ đấy là cảm giác gì. Tình cảnh mĩ diệu buổi tối hôm qua cùng sự thương tổn thật sâu trong tâm hồn buổi sáng hôm nay vẫn còn in hằn trong tâm trí hắn. Cảm giác mệt mỏi chợt dấy lên xâm chiếm, lúc này A Ngốc mới ý thức được, bắt đầu tu luyện. Hắn khoang chân ngồi trên giường, thúc dục Sanh Sanh chân khí vừa mới đạt cảnh giới ngũ trọng trong cơ thể, bài trừ tạp niệm, trong chốc lát công phu đã tiến nhập vào trạng thái vong ngã. Bên cạnh phòng A Ngốc, Huyền Nguyệt đang lăn qua lăn lại trên giường, rõ ràng là không ngủ được, cảm giác khó chịu vô cùng. Cứ nhắm mắt là nàng lại nhớ tới chuyện phát sinh trong hai ngày nay, làm cách nào cũng không thể tiến vào mộng đẹp. Huyền Nguyệt ngồi bật dậy, tức giận hừ một tiếng nói :” Đều là tại cái đồ xú A Ngốc kia, không có việc gì lại tự dưng gây chuyện với ta. Hừ, làm cho nhân gia ngủ cũng không được, cứ chờ xem từ nay về sau ta sẽ chỉnh hắn như thế nào.” Nói xong, nàng đột nhiên nhớ tới tình cảnh thức dậy trong vòng tay A Ngốc buổi sáng nay. Đó là một loại cảm giác toàn thân thư thái tuyệt vời, thật lâu quá rồi không có được một giấc ngủ yên ổn như vậy. Nằm trong vòng tay A Ngốc, cái loại cảm giác an toàn mà vững chắc này mới tuyệt diệu làm sao, nếu có thể đem hắn ra làm giường thì tốt biết mấy. Nghĩ đến đây, Huyền Nguyệt mặt mũi không khỏi đỏ bừng lên, cơn buồn ngủ mãnh liệt cũng dần dần chiến thắng những miên man suy nghĩ, nàng rốt cuộc chìm vào trong giấc ngủ. Đã quá nửa đêm, A Ngốc thở ra một hơi dài, quang mang màu trắng bao bọc toàn thân từ từ thu liễm. Tu luyện bốn mươi chín chu thiên làm cho hắn cảm thấy tinh lực vô cùng sung mãn, tựa hồ chút máu mất đi ngày hôm qua đã được bổ sung đầy đủ. Trong cơ thể chất dịch thể Sanh Sanh chân khí cũng nhiều hơn một ít, cảm giác nơi đan điền làm cho hắn thấy toàn thân ngập tràn lực lượng. Nhìn cảnh sắc bên ngoài, tới hừng đông tựa hồ còn chút thời gian, Sanh Sanh Quyết đạt tới cảnh giới thứ năm cũng có điểm khác biệt. Trước kia muốn vận hành bốn mươi chín chu thiên, như thế nào trời cũng đã sáng bạch. Bây giờ tựa hồ như rút ngắn được không ít thời gian, xem ra công lực cũng đạt đến một cảnh giới mới. Bóng đêm dày đặc, A Ngốc biết còn một khoảng thời gian nữa mới tới bình minh. Không khí trong phòng âm u, dù với nhãn lực của hắn cũng chỉ có thể nhìn được trong vòng vài thước. Ngủ ư ? Vừa mới đả tọa xong, một tia buồn ngủ còn không có. Minh tư ư ? Ngày hôm qua nhìn thấy ma pháp của Huyền Nguyệt, A Ngốc đối với hỏa diễm thuật của mình đại đại thất vọng, một chút ý niệm minh tư cũng không khơi dậy nổi. Đột nhiên, A Ngốc nhớ tới Minh Vương Kiếm ở trước ngực, toàn thân chấn động :“Sanh Sanh Quyết của ta đã đạt đến ngũ trọng cảnh giới, đã có thế bắt đầu tu luyện Minh Tự Cửu Quyết được rồi. “
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang