-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
- Coi ngươi chẳng có tiền đồ gì cả, sợ cái gì? Ta sẽ đi gặp bọn họ, ngươi không cần ra mặt. Chu Thiên Giáng thầm thở dài một tiếng, thất vọng vì tìm được một hoàng tử vô dụng thế này. Người này đầu óc thông minh nhưng lá gan lại quá nhỏ, xem ra còn phải dạy dỗ từ từ.
Ngoài dịch trạm, ba đội quan binh đứng xếp hàng chỉnh tề, Đường Tề Lực kiêu ngạo đứng phía trước. Y chỉ mong Chu Thiên Giáng phản kháng để y ra lệnh một tiếng ấn tiểu tử này xuống đất sau đó bước lên hung hăng đá cho một phát.
- Chu Thiên Giáng, bản quan phụng mệnh đại nhân đến đây dẫn ngươi đến phủ nha một chuyến. Vừa thấy Chu Thiên Giáng bước ra thì Đường Tề Lực đã hắng giọng gào lên một tiếng.
- Đường đại nhân, vậy chúng ta còn chờ gì nữa, mau đi thôi. Chu Thiên Giáng khoát tay áo bảo mấy hộ vệ đứng cửa vào nói một tiếng với mấy người Tứ hoàng tử.
- Ách! Đường Tề Lực không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, tên này đến một lời phản bác cũng không có.
Chu Thiên Giáng và Chu Nhất nhảy lên ngựa, thúc ngựa chạy thẳng về phía phủ nha. Đường Tề Lực sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại được, vội hạ lệnh đi theo, y căn bản là đến để dẫn người đi, được lắm, bây giờ thì như người hầu vậy.
Phủ nha cũng không xa quan dịch lắm, Chu Thiên Giáng đến phủ nha, chẳng chào hỏi một câu mà bước thẳng về đại đường, Đường Tề Lực xuống ngựa rồi chạy đuổi theo.
- Ngươi đứng lại, có nghe thấy không hả? Ngươi đứng lại cho bản quan! Đường Tề Lực tức giận, chạy một lúc mới đuổi kịp Chu Thiên Giáng. Y là quan văn, bản thân cũng không biết cưỡi ngựa. Đường Tề Lực đi không nhanh mà quan binh cũng không dám vượt y.
Theo quy định thì Đường Tề Lực bẩm báo xong thì mới đưa Chu Thiên Giáng đến đại đường, Chu Đại Trung vừa nhìn thấy, hay lắm, hai người chạy đến như đi cướp tiền.
- Chát!
Chu Đại Trung vỗ đường mộc: - Chu Thiên Giáng to gan, dám phạm quy định thiên triều, dẫn người ẩu đả với quan sai Bộ nha, ngươi có biết tội không hả?
Chu Đại Trung nói xong thì nha dịch hai bên gào lên: - Uy.vũ!
- Chu đại nhân, bản quan đang định bẩm báo ngươi, Bộ nha tuần ti Diêu Nhất Bình nhục mạ Hoàng thượng, nhẹ thì phạt đánh nặng thì sung quân, mà thủ hạ của y còn không coi thường thân phận của hoàng tử và cách cách, tấn công dịch trạm, theo tội thì phải chém đầu. Thủ hạ của bản quan đang thẩm vấn, phỏng chừng bọn chúng sắp kí tên rồi, Chu đại nhân, hy vọng ngài có thể phán xét theo luật Đại Phong. Chu Thiên Giáng ngẩng đầu ưỡn ngực, bình tĩnh nhìn Chu Đại Trung nhưng ngón tay của hắn đang thầm run lên.
Chu Đại Trung cắn răng, cười lạnh một tiếng: - Chu Thiên Giáng, người đúng là coi mình bằng trời rồi. Ta nói thật cho ngươi biết, gây chuyện lớn như vậy, bản quan cho dù có giết ngươi thì bệ hạ cũng không làm gì được bản quan cả, ta thấy ngươi rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt. Người đâu, bắt tội thần Chu Thiên Giáng lại, đánh năm mươi đại bản!
Chu Đại Trung rút quan trù rồi ném ra, đối mặt với vẻ kiêu ngạo của Chu Thiên Giáng thì Chu Đại Trung quyết định sẽ cho hắn một bài học, cho dù có báo lên triều đình thì hẳn cũng đánh hắn.
Nha dịch hai bên vừa định xông lên thì Kim Bút trong tay Chu Thiên Giáng đã vung lên: - Khoan đã! Chu đại nhân, ta có chuyện muốn nói, để ta nói xong rồi đánh hay không thì cho ngài định đoạt.
Chu Thiên Giáng lạnh lùng nhìn Chu Đại Trung, hắn biết đánh năm mươi sát uy bổng xong, hắn không chết thì cũng thành người tàn phế. Đánh sát uy bổng cũng cần phải có kĩ xảo, nếu như quan hệ tốt thì khi đánh chỉ nghe thấy tiếng gậy nhưng lại không thấy máu nhưng lũ người ở Thục Thiên phủ này chỉ hận không thể đánh chết hắn, mấy côn thôi cũng đủ để da tróc thịt bong, đánh xong năm mươi côn thì Chu Thiên Giáng cảm thấy nhẹ nhất cũng để lại di chứng liệt dương. Chu Đại Trung cười lạnh nhìn Chu Thiên Giáng, không biết tên tiểu tử này còn quân bài nào chưa lật, nếu hắn đã nói như vậy rồi thì Chu Đại Trung cũng không ngần ngại để hắn nói nhiều thêm một câu.
- Chu Thiên Giáng, ngươi còn có điều gì muốn nói? Chu Đại Trung cao cao tại thượng, khí thế uy nghiêm bức người.
Chu Thiên Giáng nhìn Đường Tề Lực đang vui sướng khi thấy người khác gặp họa, căng thẳng toát mồ hôi, hắn cũng không biết mình có qua được ải này hay không nữa.
- Chu đại nhân, ta có thể tiến thêm một bước không, có một số việc hạ quan không muốn cho người khác biết. Chu Thiên Giáng nói xong thì nhìn sang Đường Tề Lực.
Đường Tề Lực cắn răng kháng nghị, trong lòng thầm nhủ ranh con nhà ngươi còn dám kiêu ngạo, chốc nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại, xem có đánh chết được ngươi không.
Chu Đại Trung nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng rồi khẽ gật đầu, khoát khoát tay, bảo hắn bước lên trước nói. Nếu như Chu Thiên Giáng ra tay chính diện thì y cũng có khả năng nắm cục diện trong tay, không sợ Chu Thiên Giáng giở trò gì.
Chu Thiên Giáng cúi đầu bước tới, trong đầu đang suy nghĩ xem phải nói cái gì, xem ra lấy Hoàng thượng ra uy hiếp y cũng không còn tác dụng nữa rồi, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
Chu Đại Trung hai tay đặt trên bàn, thân mình hơi nghiêng về phía trước thăm dò: - Sao? Sợ hả? Trong mắt Chu Đại Trung tràn đầy vẻ đùa cợt.
- Hơi, bởi vì hạ quan không muốn chịu tội. Chu Thiên Giáng hạ giọng nói theo.
- Hừ, nếu biết như vậy mà trước đó còn làm. Nếu tiểu tử ngươi thành thành thực thực ở dịch trạm, bản quan nể mặt Tứ hoàng tử có lẽ còn cho các ngươi chút mặt mũi nhưng nếu hiện giờ bản quan không khống chế ngươi thì e là cả thiên hạ chê cười bản quan rồi. Chu Đại Trung nghiến răng rặn ra hai câu này cho thấy sự quyết tâm của y.
- Chu đại nhân, hạ quan cả gan hỏi ngài một câu nhé. Chu gia chắc chắn đấu lại được cái vị trên triều đường ở kinh thành kia sao? Chu Thiên Giáng bỗng dung nói một câu mà ai cũng không dám nói.
Sắc mặt Chu Đại Trung run rẩy một chút: - Mặc dù đấu không lại nhưng chỉ cần Lão Thái Hậu vẫn còn sống thì Chu gia vẫn là hoàng thân quốc thích, ngươi làm quá như vậy căn bản chính là tìm chết.
- Chu đại nhân, thực ra hạ quan chỉ là một quân cờ, ta làm vậy cũng chỉ là theo chỉ lệnh bên trên thôi.
Chu Thiên Giáng khẽ đảo mắt, đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, ngữ khí của hắn cũng mềm đi nhiều.
- Ha ha, muộn rồi, cho dù ngươi có kim lệnh trong người thì cũng phải xem ngươi đang ở đâu. Đây là Thục Thiên phủ chứ không phải là kinh thành. Chu Đại Trung cười nhạo nhìn Chu Thiên Giáng, y cho rằng không cần phải nói gì nữa cả, tên tiểu tử trước mắt này căn bản chính là đang cầu xin được tha.
- Ngài sai rồi đại nhân, hạ quan không chịu sự quản thúc của hoàng lệnh, nếu như chỉ nhận hoàng lệnh thì đương nhiên hạ quan sẽ đưa đẩy cho xong chuyện. Thực ra nếu Diêu Nhất Bình và Đường Tề Lực không gây khó dễ cho ta trước thì hạ quan tuyệt đối sẽ không chủ động ra tay. Hạ quan làm vậy cũng là giữ thể diện của ai đó. Chu Thiên Giáng thần bí nói.
Chu Đại Trung ngẩn ra, lập tức xấu xa nói: - Hừ, ngươi đừng có mà tìm cớ, hôm nay bản quan trừng trị ngươi chính là cho chủ tử ngươi nhìn một chút.
Trán Chu Thiên Giáng toát ra một lớp mồ hôi, cắn răng nói: - Chu đại nhân, không biết ngài có biết Vệ Triển đại nhân không vậy?
- Vệ Triển? Chu Đại Trung sửng sốt, trong các quan to Đại Phong triều còn có ai không biết Vệ Triển chứ? Những người đang làm quan thậm chí còn không muốn nhắc đến cái tên này, những gì Niêm Can Xử làm trong lòng bọn họ chỉ có hai chữ - độc ác.
- Sao hả? Ngươi có quan hệ với Vệ đại nhân sao? Chu Đại Trung nhìn Chu Thiên Giáng, nếu hắn có quan hệ sâu xa với Vệ Triển đại nhân thật thì y đúng là phải suy xét lại một lần nữa.
Bởi vì cho dù Lão Thái Hậu thao túng triều chính, phế hoàng lập tân thì cũng không thể tiêu diệt Niêm Can Xử từ quan sách Đại Phong. Tổ chức này vừa thần bí lại vừa khổng lồ, tuy hiện giờ Niêm Can Xử nằm trong tay Thành Võ Hoàng nhưng Niêm Can Xử có một đặc điểm, đó là chỉ nghe lệnh của thiên tử tại vị, một khi Thành Võ Hoàng bị phế, bất kể hoàng tử nào tiếp ngôi thì Niêm Can Xử cũng nghe lời người đó. Chu gia dám khiêu chiến hoàng quyền nhưng cũng không muốn đắc tội với Niêm Can Xử vì hoàng quyền dù có biến nhưng vẫn là thiên hạ của Lý gia, quốc cữu vẫn không dám tự lập vương. Nếu vậy thì Lão Thái Hậu cũng không muốn.
- Chu đại nhân, hạ quan không lừa ngài đâu. Vệ Triển đại nhân là sư thúc của tại hạ, hơn nữa thân phận thật của tại hạ cũng là người của Niêm Can Xử, người hôm nay giải vây cho hạ quan chính là mật thám Niêm Can Xử bố trí ở Thục Thiên phủ. Hạ quan nói những điều này cũng là muốn nhắc nhở đại nhân, trước khi thế cục sáng sủa lên thì mọi người có bình an vô sự là tốt rồi. Chu Thiên Giáng cũng chẳng đếm xỉa gì nữa, quan tâm gì đến cơ mật nữa chứ, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.
Chu Đại Trung giật mình nhìn Chu Thiên Giáng, nếu như tiểu tử này nói dối thật thì bản thân y sẽ phải đối mặt với một mối uy hiếp khác. Niêm Can Xử từ trước đến nay làm việc đều không chú ý đến quy củ.
- Chu Thiên Giáng, ý của ngươi là Niêm Can Xử muốn đối phó bản quan sao?
- Không không, Niêm Can Xử không muốn đối phó với đại nhân ngài, bọn họ chỉ phụng mệnh bảo hộ tại hạ và Tứ hoàng tử thôi, vậy nên nếu nhìn thấy có người bao vây tấn công dịch trạm thì những người đó sẽ chủ động ra tay. Bảo vệ tại hạ chẳng khác nào bảo vệ mặt mũi của Vệ Triển đại nhân, đương nhiên, nếu như thế cục phía trên sáng sủa một chút thì có lẽ Niêm Can Xử sẽ đối phó đại nhân nhưng không phải là hiện giờ. Vậy nên nói chỉ cần hạ quan an toàn thì Chu đại nhân ngài mới có lợi.
Chu Đại Trung gật gật đầu, tiểu tử này thẳng thắn thành khẩn. Chu Đại Trung cũng nghe ra được ý của Chu Thiên Giáng, chỉ cần khống chế được hắn thì Niêm Can Xử sẽ e dè nhưng có một điều kiện tiên quyết là Chu Thiên Giáng phải được an toàn.
- Chu Thiên Giáng, bản quan không biết ngươi có đủ tư cách này ở Niêm Can Xử hay không. Chu Đại Trung nhìn chằm chằm Chu Thiên Giáng, ý là nếu như ngươi không đủ tư cách, có lưu lại cũng vô dụng.
Chu Thiên Giáng đảo mắt nói: - Chu đại nhân, hạ quan có thể điều động các mật thám ở các đô phủ gần đây, chỉ dựa vào điều này thì ngài nói xem ta có đủ tư cách hay không nào?
Chu Đại Trung nhìn Chu Thiên Giáng nửa ngày cũng không phát hiện ra sơ hở gì, cơ cấu Niêm Can Xử như vậy, Chu Đại Trung tin rằng tên tiểu tử này cũng không dám giả mạo, nếu giả mạo thì càng chết thảm hơn.
Chu Đại Trung yên lặng gật đầu: - Được, bản quan có thể tha cho ngươi nhưng ngươi phải ở yên trong dịch trạm, không được đi đâu cả. Bản quan sẽ theo trình tự báo chuyện này lên triều đình xem bọn họ xử lý thế nào, ngoài ra chuyện hôm nay ta biết ngươi biết, Đại Phong triều vẫn là thiên hạ của Lý gia, đừng ép lão phu phải giết ngươi.
- Hạ quan cũng nghĩ vậy. Chu Thiên Giáng khẽ mỉm cười.
Thực ra Chu Thiên Giáng biết bản thân hắn và Chu Đại Trung đều là những quân cờ trên bàn cờ, nếu như nói Chu Thiên Giáng là một con tốt thì Chu Đại Trung kia đơn giản là một con mã hậu pháo, những người đánh cờ thực sự đều ở phía trên.
- Còn nữa, thả hết người ra cho ta.
Chu Đại Trung lạnh lùng nói.
- Ha ha, tất nhiên rồi, giữ họ lại ta cũng không có cơm nuôi. Chu Thiên Giáng nói xong cũng coi như có thể đứng thẳng lưng được rồi.
Đường Tề Lực thấy hai người bên trên thì thầm to nhỏ như hai con dế đang chọi nhau thì trong lòng nóng như lửa đốt, thấy Chu Thiên Giáng quay về thì Đường Tề Lực nhìn Chu Đại Trung với ánh mắt trông mong.
Chu Đại Trung ho khan một tiếng, nhìn Đường Tề Lực rồi lại nhìn xung quanh: - Chu Thiên Giáng, ngươi lui xuống trước đi.
- Tạ ơn đại nhân! Chu Thiên Giáng ôm quyền, vội vã bước ra ngoài.
Đường Tề Lực trợn trừng mắt: - Đạiđại nhân, ngài cứ như vậy mà thả hắn sao?
Sắc mặt Chu Đại Trung trầm xuống, không để ý đến Đường Tề Lực mà rút ra một quan trù: - Trương Bưu nghe lệnh, nhanh chóng đem bốn đạo binh mã đến dịch trạm bao vây lại cho ta, ngoại trừ ăn uống bình thường ra, không có lệnh của bản quan thì mấy người Tứ hoàng tử không ai được ra vào.
- Tuân lệnh! Một gã Võ đô thống nhận lệnh rồi bắt đầu bố trí binh mã.
Chu Thiên Giáng bước ra đại đường chỉ cảm thấy lưng sắp ướt đẫm mồ hôi, tuy vừa rồi hắn tỏ vẻ rất bình tĩnh nhưng vừa ra khỏi cửa phủ nha thì chân hắn run rẩy đến mức suýt nữa không leo nổi lên ngựa.
Chu Nhất hộ tống Chu Thiên Giáng trở lại dịch trạm, bên này vừa đặt chân xuống thì một đám quan binh đã bao vây trước sau lại. Chu Thiên Giáng hạ lệnh cho hộ vệ đuổi hết Diêu Nhất Bình và thủ hạ của y cùng với mấy tên kế toán ra ngoài.
- Chu Nhị, gửi mật thư cho kinh thành chưa vậy? Chuyện Chu Thiên Giáng quan tâm nhất chính là chuyện này.
- Đã gửi rồi ạ. Chu Nhị nhỏ giọng đáp.
Vừa nghe thấy mật thư đã được gửi đi thì Chu Thiên Giáng mới nhẹ thở phào một tiếng. Hắn chỉ sợ kinh thành không biết chuyện ở đây, chờ quốc cữu gia bố trí xong cục diện thì cũng có chút rắc rối rồi.
- Thiên Giáng, Chu Đại Trung muốn làm gì vậy? Tại sao lại phong tỏa hết các đường? Tứ hoàng tử lo lắng hỏi.
Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh đều nhìn Chu Thiên Giáng, đến giờ thì mấy người bọn họ đã mất đi chủ kiến rồi, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Chu Thiên Giáng.
- Còn có ý gì nữa, tạm thời giam lỏng chứ sao. Chu Thiên Giáng mắt trắng dã nói.
- Thiên Giáng ca, có phải chúng ta hơiquá phận rồi.
Ngọc Cách Cách lo lắng nhìn Chu Thiên Giáng.
Chu Thiên Giáng không nói gì, hắn biết mấy người Ngọc Cách Cách căn bản không biết được sự khốc liệt của đấu tranh chính trị. Hoàng quyền thống trị của Đại Phong triều có quá nhiều lỗ hổng, quan viên quân chính địa phương chỉ quan tâm đến đại quyền bản thân khiến hoàng quyền suy yếu. Thảo nào lúc hắn mới xuyên đến thời đại này, vì một cái đầu heo mà huyện nha dám bán hắn cho thanh lâu.
Chu Thiên Giáng nhắm mắt lại, hắn cảm thấy nếu như Đại Phong triều cứ tiếp tục như vậy nữa thì sẽ nhanh chóng rơi vào cục diện chư hầu cát cứ nhưng hắn cũng không muốn để Đại Phong triều rơi vào bước đường đó lúc này bởi vì hoàng quyền tập trung hiện giờ có thể giúp Chu Thiên Giáng đạt được lợi ích lớn nhất. Nếu phân tách quá sớm mà nền tảng của hắn hiện giờ còn quá mỏng, rất dễ bị người khác nuốt mất, vậy nên Chu Thiên Giáng cảm thấy bản thân hắn nên giúp Thành Võ Hoàng chấn hưng hoàng quyền.
Kinh thành Đại Phong, trong thượng thư phòng hoàng cung, Thành Võ Hoàng cau mày đọc mật tấu trong tay. Vệ Triển đứng bên cạnh, yên lặng chờ phân phó của Thành Võ Hoàng.
- Vệ Triển, ngươi nói xem rốt cuộc vị cữu cữu kia cùng mẫu hậu muốn làm gì vậy? Lẽ nào không ép bổn hoàng thì không được sao? Thành Võ Hoàng buông mật tấu xuống, khuôn mặt u sầu.
- Bệ hạ, thần chỉ phụ trách truyền tin tức, không tham gia vào phán đoán của ngài. Vệ Triển bình tĩnh nói.
Thành Võ Hoàng thở dài một tiếng, ông ta biết là Vệ Triển không muốn nói ra hậu quả nghiêm trọng.
- Aizzzdù sao đó cũng là mẫu hậu thân sinh của ta, bổn hoàng đã hơn năm mươi, mẫu hậu và cữu cữu cũng bắt đầu cái tuổi cổ lai hi rồi. Bổn hoàng vốn muốn ẩn nhẫn, đợi đến lúc họ cưỡi hạc mà đi rồi chỉnh đốn triều cương nhưng hiện giờ xem ra trẫm rất khó xử.
Vệ Triển nháy nháy mắt: - Nếu như bệ hạ nghĩ vậy thì người cứ tiếp tục ẩn nhẫn đi. Vệ Triển chế giễu.
- NgươiVệ Triển ngươi được lắm, không nghĩ cách giúp trẫm mà còn ngồi nói mát.
Thành Võ Hoàng tức giận nhìn Vệ Triển, nếu như là người khác thì ông ta đã đá ra ngoài rồi.
- Bệ hạ, theo thần được biết thì Lão Thái Hậu đã bí mật triệu kiến Nhị hoàng tử, Bắc đại doanh dưới sự thao túng của lão quốc cữu cũng bắt đầu rục rịch rồi, nếu như ngài cứ ẩn nhẫn tiếp thì Vệ Triển thần có thể chờ tiếp cùng ngài, phỏng chừng cục diện sau này không phải thứ mà bệ hạ muốn nhìn thấy. Vệ Triển lạnh lùng nói.
- Hừ! Huyền Xán vẫn chưa có bản lĩnh đó đâu. Trong lịch sử Đại Phong triều ta có thể giết huynh nhưng không thể giết phụ hoàng. Nếu như Huyền Xán có gan làm vậy thì bổn hoàng đúng là cũng dám trao ngôi hoàng vị cho nó, nhưng nó phải có bản lĩnh này mới được. Trong ánh mắt Thành Võ Hoàng lộ ra tia sát khí.
- Bệ hạ, đại doanh Kinh Giao có thể làm kinh động đến binh mã của lão quốc cữu ở phía bắc. Phía nam có Quách Thiên Tín, binh quyền cũng không rơi vào tay quốc cữu được, chỉ có điều Cửu Môn Đề Đốc trong kinh thành e là phải sớm thay người thôi, nếu không hai vạn binh mã trong kinh thành có thể trở tay bao vây hoàng cung. Vệ Triển nói thẳn ra điểm yếu hại.
Thành Võ Hoàng gật gật đầu: - Trọng trách Cửu Môn Đề Đốc kiêm phòng hộ kinh thành phải là người bổn hoàng tin tưởng thì mới được nhưng trước mắt vẫn chưa có ai thích hợp cả.
Thành Võ Hoàng nhìn Vệ Triển, ý là không phải không muốn đổi mà là không có người có thể tin tưởng được. Quách Thiên Tín có thể tin tưởng được nhưng đại doanh phía nam phải dựa vào ông ta, còn những người khác bao gồm cả Lý Hồng thì Thành Võ Hoàng đều không yên tâm bởi vì Lão Thái Hậu và quốc cữu bí mật kinh doanh nhiều năm như vậy, không ít trọng thần đều duy trì thái độ trung lập.
- Bệ hạ, thần đề cử một người, là Tĩnh Vương ạ.
- Tĩnh Vương? Không được, tuyệt đối không được. Vệ Triển, lẽ nào ngươi không sợ hắn sẽ lật đổ trẫm sao? Thành Võ Hoàng cau mày nói.
- Tĩnh Vương sẽ không làm vậy đâu, cho dù Tĩnh Vương thượng vị thì cũng không phù hợp với lợi ích của Lão Thái Hậu và quốc cữu, hơn nữa, quan trọng nhất là Tĩnh Vương không có tâm cơ kia, bởi vì cho dù Tĩnh Vương làm Hoàng thượng thì cuối cùng vẫn phải truyền ngôi cho con trai, vậy nên Tĩnh Vương sẽ không ngu ngốc mà làm như vậy đâu.
Vệ Triển khẽ cười cười, ý là Tĩnh Vương không có con trai, làm Hoàng thượng không được mấy ngày lại phải trả cho hậu thế của ngài, như vậy còn không bằng an phận mà làm một vương gia tự do tự tại.
Thành Võ Hoàng vuốt râu, nghe lý do mà Vệ Triển nói thì để Tĩnh Vương giám thị Cửu Môn phòng ngự cũng không phải là không được, từ thâm tâm mà nói thì Thành Võ Hoàng khá tin tưởng vương đệ này.
- Vậy bên Thục Thiên phủ làm sao bây giờ? Phái người đi giải quyết đi, đừng quên là trẫm vẫn còn đứa con trai bên đó nữa.
- Thục Thiên phủ? Bệ hạ, thần đoán có khi hiện giờ Tĩnh Vương đã đến tìm Quách Thiên Tín để thương lượng rồi. Về mặt này thì Tĩnh Vương còn nóng vội hơn ngài nhiều, ngài có Tứ hoàng tử còn Tĩnh Vương người ta còn có một nữ nhi bảo bối nữa. Vệ Triển nói một cách thần bí.
Thành Võ Hoàng ngẩn ra, lập tức nghĩ đến vấn đề mấu chốt trong đó, Thành Võ Hoàng không khỏi cười ha hả: - Ha ha, tiểu tử Chu Thiên Giáng kia đúng là có dự đoán trước, đưa nha đầu Ngọc Nhi kia theo chẳng khác nào đưa cả tâm của Tĩnh Vương theo. Vệ Triển, ta thấy tiểu tử kia cũng không đơn giản, bức đến mức trẫm cũng không có đường lui.
Vệ Triển yên lặng gật gật đầu nhưng trong lòng lại rủa thầm Chu Thiên Giáng. Bản thân Niêm Can Xử không muốn đứng chỗ sáng mà tên tiểu tử này lại hận không thể công bố cho tất cả mọi người đều biết, nếu như người khác dám làm như vậy thì đã sớm thủ tiêu bí mật rồi.
Trước cửa phủ Trấn Nam tướng quân, người gác cổng Quách phủ vừa nhìn thấy xe ngựa của Tĩnh Vương giá lâm, còn chưa kịp ra nghênh đón thì đã thấy Tĩnh Vương hấp tấp nhảy từ trên xe xuống.
- Quách Thiên Tín, cái lão già đáng chịu ngàn đao này, nếu hôm nay không nói rõ mọi chuyện với bổn vương thì bổn vương sẽ không để yên cho ngươi!
Tĩnh Vương hận không thể chạy thật nhanh, mang theo Đả Vương Tiên xông vào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Quách Thiên Tín bị Tĩnh Vương cầm theo Đả Vương Tiên đuổi chạy khắp phủ, âm trạng của ông cũng không khá hơn so với Tĩnh Vương. Nữ nhi Lý Ngọc Nhi của Tĩnh Vương ở Thục Thiên phủ, nữ nhi Quách Dĩnh nhà ông ta cũng ở bên Chu Thiên Giáng. Hơn nữa Ngọc Cách Cách người ta ít nhiều cũng là phụng hoàng mệnh, còn Tiểu Dĩnh Tử nhà mình thì hay rồi, nói khó nghe thì chính là bỏ trốn. Vốn Quách Thiên Tín còn đang suy nghĩ, chờ sau khi tên tiểu tử Chu Thiên Giáng này lập công trở về thì sẽ gả Quách Dĩnh cho hắn nhưng hiện giờ xem ra tên tiểu tử này không biết còn có thể sống sót trở về hay không nữa, không những thế hắn còn làm Quách Dĩnh bị liên lụy vào.
- Tĩnh Vương, ngài bình tĩnh một chút, nghe ta nói đã!
- Đừng giả bộ, nếu hôm nay bổn vương không đánh cho đồ khốn nhà ngươi một trận thì đúng là có lỗi với tình cảm nhiều năm của chúng ta như vậy.
Trong lòng Quách Thiên Tín tức giận, bà nó chứ, giao tình tốt mà phải chịu đánh.
- Ngươi lão già này dừng tay cho ta, nếu không ta sẽ ra tay đấy.
Quách Thiên Tín chạy một vòng quanh bồn hoa, tôi tớ gia đinh xung quanh đều đã trốn tiệt không còn một mống. Lão gia trong nhà bị Tĩnh Vương đánh, chẳng ai muốn rước họa vào thân cả.
Tĩnh Vương mệt thở hồng hộc, cuối cùng cũng ngừng lại: - Quách Thiên Tín, bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu Ngọc Nhi nhà ta thiếu một sợi tóc thì bổn vương sẽ đập nát cái phủ tướng quân này của nhà ngươi.
Quách Thiên Tín đang định chửi mấy câu thì thấy một đám a hoàn từ hậu viện đỡ lão phu nhân bước tới.
- Càn quấy, đường đường là thân vương và tướng quân mà lại không tuân thủ lễ nghi trước mặt hạ nhân, còn ra thể thống gì nữa hả? Quải trượng trong tay lão phu nhân chống mạnh xuống đất, căm tức nhìn Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín.
Tĩnh Vương có thể không nể mặt Quách Thiên Tín nhưng trước mặt lão phu nhân cũng không dám giương oai. Lão phu nhân là người nhìn Thành Võ Hoàng lớn lên, trên phương diện lễ nghi thì Tĩnh Vương cũng không dám làm càn.
- Bái kiến lão phu nhân! Tĩnh Vương ôm quyền khom người nói theo đúng quy tắc.
- Tĩnh thân vương, các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, sao lại làm loạn lên trước mặt hạ nhân vậy hả? Có chuyện gì không thể đến thư phòng thảo luận à? Tuy lão phu nhân không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nhìn vẻ mặt hai người cũng biết không phải là chuyện nhỏ.
Lão phu nhân thân chinh đưa Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín vào thư phòng rồi bảo bọn nha hoàn lui xuống hết.
- Nói đi, rốt cuộc hai người như vậy là vì nguyên nhân gì? Lão phu nhân ngồi trên ghế thái sư, uy nghiêm nhìn Tĩnh Vương và đứa con tướng quân của mình. Tĩnh Vương là người mà lão phu nhân đã chứng kiến từ nhỏ đến lớn, bà cũng không để ý đến thân phận nữa.
Tĩnh Vương và Quách Thiên Tín thoáng nhìn nhau, hai người gần như đồng thời lấy ra một tờ giấy từ ống tay áo.
- Mẫu thân đại nhân, đây làthứ Vệ Triển đại nhân sai người đưa tới.
- Cái này của ta cũng vậy.
Hai người nói xong thì lúng túng trình "mật hàm" ra.
Lão phu nhân cầm hai phong mật hàm, đọc rất kĩ, thậm chí còn đọc đi đọc lại nhiều lần, đọc xong thì bà trả hai phong mật hàm cho hai người.
- Thiên Giáng đứa nhỏ này đúng là càng ngày càng càn quấy rồi. Tĩnh Vương, Thiên Tín, hai người các ngươi thấy sao? Lão phu nhân nhìn hai người.
Quách Thiên Tín nhìn Tĩnh Vương, trầm giọng nói với mẫu thân: - Mẫu thân đại nhân, xem ra Chu giasắp trở mặt rồi.
- Ta không quan tâm ai trở mặt hay không nhưng nếu tiểu tử Chu Thiên Giáng này mà bắt nạt Ngọc Nhi của ta thì bổn vương tuyệt đối không tha cho hắn. Tĩnh Vương cũng chẳng buồn quan tâm ai trở mặt, dù sao bất kể ai làm Hoàng thượng thì ông cũn sẽ an ổn làm một vương gia, điều này không ai có thể thay đổi được.
Lão phu nhân thở dài một tiếng nói: - Tĩnh Vương, ta thấy ngươi già nên hồ đồ rồi, cho dù ngươi không quan tâm nhưng e là Hoàng thượng và Thái hậu cũng sẽ không để cho ngươi được bình yên đâu. Tên tiểu tử Thiên Giáng nói vậy là muốn các ngươi nhanh chóng nghĩ cách. Lão thân là phận nữ lưu, vốn không nên hỏi đến chuyện trong triều nhưng chuyện có liên quan đến an nguy của Dĩnh nha đầu thì ta đây là bà nội nó không thể không quan tâm được. Tĩnh Vương, không biết ngươi có từng nghĩ qua chưa, một khi Chu gia bức vua thoái vị thì Ngọc Nhi của ngươi và Dĩnh nha đầu nhà ta sẽ là những con tin tốt nhất. E là Chu gia sẽ lợi dụng điều này khiến hai nhà chúng ta có điểm yếu nhưng nếu Chu gia thất bại thì Thục Thiên phủ sẽ không để ai sống sót, vậy nên mới nói hai nhà chúng ta cũng đừng mong đến việc đứng ngoài chuyện này. Tuy lão phu nhân đã gần cổ lai hi nhưng lại có cái nhìn khá thấu triệt với đại sự trong triều.
Quách gia trông coi mười mấy vạn binh mã của Trấn Nam đại doanh, tuy nói bình thường có vẻ không uy phong bằng những Thượng thư, Thái phó nhưng một khi chiến loạn và tranh chấp hoàng thất thì lại cho thấy tầm quan trọng của việc nằm giữ binh quyền. Vốn Tĩnh Vương có thể không quan tâm nhưng tiếc là nữ nhi bảo bối lại bị tiểu tử Chu Thiên Giáng kia lừa đến Thục Thiên phủ, vô hình đã kéo ông ta vào vũng nước đục này, nói cách khác thì Tĩnh Vương hoàn toàn có thể ngồi yên một chỗ, ai muốn giành thì giành.
Tĩnh Vương tức giận ném Đả Vương Tiên lên bàn: - Lão Quách, lập tức cho ta mượn mười ngàn binh mã, bổn vương bây giờ sẽ đến Thục Thiên phủ cứu Ngọc Nhi nhà ta ra.
Quách Thiên Tín trừng mắt nhìn Tĩnh Vương: - Tự ý điều động binh thì khác gì mưu phản, không phải ngươi nói mượn là mượn được.
- Ngươi không cần quan tâm, ta đi xin chỉ của hoàng huynh. Trong đầu Tĩnh Vương chỉ có Ngọc Nhi nhà mình, căn bản không quan tâm gì đến chuyện Chu gia bức vua thoái vị cả.
Quách Thiên Tín tức giận hừ một tiếng: - Đồ vô lý, đúng là không thể nói được.
Lão phu nhân nhìn nhìn hai người rồi nói: - Thiên Tín, điều Tĩnh Vương nói cũng chưa hẳn là không thể.
- Ách! Quách Thiên Tín sửng sốt: - Mẫu thân, đây không phải chuyện đùa đâu, nếu tự ý điều binh thì Quách gia chúng ta sẽ
- Chẳng phải Tĩnh thân vương đã nói rồi sao, hắn có thể xin chỉ. Lão phu nhân nhìn Quách Thiên Tín đầy thâm ý.
Tĩnh Vương bình thường không hỏi chuyện nhưng cũng không hồ đồ, nghe vậy thì cười khổ một tiếng, nói: - Lão phu nhân, người đừng lấy ta ra làm bia đỡ đạn, thực ra hai ngày nay ta đã phát hiện ra có chút bất thường, bất kể là mẫu hậu hay hoàng huynh tìm ta thì ta đều mượn cớ ốm không đến. Nói thật thì bổn vương không ôm chí lớn, cũng không có lý tưởng gì, chỉ muốn sống an ổn. Tâm nguyện duy nhất của bổn vương là chăm sóc Ngọc Nhi cho tốt, vừa rồi ta nhất thời tức giận mới nói đi xin chỉ nhưng bây giờ nghĩ lại, cho dù Chu gia có ép vua thoái vị thì bọn chúng cũng không dám công khai chọc đến Ngọc Nhi nhà ta.
Tĩnh Vương cũng không ngu ngốc, ông ta chỉ cần đi xin chỉ thì chắc chắn sẽ bị Thành Võ Hoàng ép phải xác định lập trường của mình. Hiện giờ Đại Phong triều thay đổi bất ngờ, Thái hậu và quốc cữu âm thầm động tay động chân, có khả năng những đại thần khác vẫn còn chưa hay biết gì nhưng Tĩnh Vương lại biết rất rõ. Ông ta chủ quản Tông Nhân phủ, dưới tay cũng có không ít tai mắt, thế lực trong kinh thành của Thái hậu và quốc cữu hai ngày nay đột nhiên đi lại rất thân thiết, Tĩnh Vương đoán là đã xảy ra chuyện gì đó.
- Tĩnh thân vương, cho dù Chu gia không động đến Ngọc Nhi nhưng lão thân bảo đảm là tên nhãi Chu Thiên Giáng kia dám làm như những gì hắn nói đấy. Lão phu nhân nói ép một câu, Quách phủ không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng về phe Hoàng thượng nên lão phu nhân cũng muốn kéo Tĩnh Vương vào.
Tĩnh Vương vừa nghe vậy thì thân thể khẽ run rẩy: - Hắn dám! Tên tiểu tử này phản rồi!
- Ha ha, lão thân cũng thấy kì quái, tên nhãi Thiên Giáng này còn có chuyện gì không dám chứ?
Lão phu nhân mỉm cười nói.
Lần này Tĩnh Vương đến hỏng mất thôi, tên khốn kia đến cả lão Thái phó mà cũng dám đánh, trên triều đường cũng không hề sợ hãi, có lẽ tên khốn Chu Thiên Giáng kia dám tạo cho ông một tôn tử thật lắm chứ.
Tĩnh Vương vô lực thở dài một tiếng: - Aizzzlão phu nhân, thế lực hiện giờ của Chu gia cũng không nhỏ, hoàng huynh ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, bây giờ thì đúng là nuôi hổ thành họa rồi, hơn nữa chướng ngại lớn nhất lại chính là mẫu hậu của bọn ta. Tĩnh Vương lắc đầu nói.
Lão phu nhân không tiếp lời này mà nói: - Tĩnh Vương, nếu như muốn bảo đảm an toàn cho Ngọc nha đầu thì có thể phái binh qua đó, chỉ cần đóng đại quân ở Thục Thiên phủ thì bất kể Chu gia hay tiểu tử Thiên Giáng kia cũng không dám làm bậy.
Vừa nhắc đến Ngọc Nhi thì Tĩnh Vương lập tức nghẹn đến mức khuôn mặt già nua đỏ bừng. Tĩnh Vương ngẫm nghĩ một chút, vỗ bàn nói: - Được, bây giờ bổn vương đến hoàng cung, xin chỉ hoàng huynh phái binh đi.
Tĩnh Vương vừa nói xong thì quơ lấy Đả Vương Tiên, ôm quyền rồi lao ra ngoài. Thấy Tĩnh Vương đi xa thì sắc mặt lão phu nhân và Quách Thiên Tín đều trầm xuống.
- Mẫu thân, sao lại bảo Tĩnh Vương đi xin chỉ? Hài nhi đi chẳng phải vẫn thế sao?
- Thiên Tín, e là Đại Phong triều chúng ta lại sắp phải gặp tai ương rồi. Mẫu thân để Tĩnh Vương đi, tin rằng Hoàng thượng sẽ nói chuyện đàng hoàng với Tĩnh Vương, điều mẫu thân lo lắng không phải là bọn họ bức vua thoái vị mà là soán vị. Lão phu nhân nghiêm túc nói.
- Soán vị? Chu gia còn dám làm vậy sao? Quách Thiên Tín cả kinh, bức vua thoái vị khác với soán vị. Bức vua thoái vị cùng lắm là đổi người Lý gia làm thiên tử nhưng soán vị e là phải máu chảy thành sông rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Lão phu nhân lắc lắc đầu: - Cái này thì khó nói, Chu gia đã nắm ba phần binh quyền của Đại Phong rồi, một khi Hoàng thượng dùng biện pháp mạnh thì chỉ có thể bức bọn họ tạo phản thôi. Đại Phong yên bình hơn hai mươi năm, e là lại sắp khởi binh tai rồi.
Khuôn mặt Quách Thiên Tín nghiêm túc: - Mẫu thân, xem ra hài nhi phải trở về Nam Cương ngay lập tức rồi, một khi Bắc doanh xảy ra binh biến thì hài nhi cũng có thể điều chỉnh kịp thời.
Lão phu nhân gật gật đầu: - Thiên Tín, đi bẩm báo Hoàng thượng trước đi, xem Hoàng thượng có sắp xếp gì không.
Mẫu tử hai người thương lượng xong thì Quách Thiên Tín cũng chạy đến hoàng cung. Trong thượng thư phòng, Tĩnh Vương vẫn chưa rời đi, cả căn phòng ngoài Thành Võ Hoàng và Tĩnh Vương ra thì còn có Vệ Triển. Quách Thiên Tín vừa tới thì Thành Võ Hoàng mỉm cười nhìn Vệ Triển một cái, bốn người bắt đầu thương nghị bí mật.
Sau hai canh giờ thì Quách Thiên Tín và Tĩnh Vương mới rời khỏi thượng thư phòng. Khuôn mặt Quách Thiên Tín nghiêm túc còn Tĩnh Vương lại bất đắc dĩ.
- Tĩnh Vương, chúc mừng nhé, nhiều năm như vậy, cuối cùng ngài lại nắm binh quyền lần nữa rồi. Kinh thành này được ngài phòng vệ thì ta có thể yên tâm rời đi rồi.
- Yên tâm cái đầu ngươi ấy, ta nói này Lão Quách, ngươi muốn đùa cợt bổn vương phải không hả? Ta cảnh cáo ngươi, nếu Ngọc Nhi nhà ta mà thiếu một cọng tóc thì Quách phủ nhà ngươi sẽ bị san bằng đấy.
Quách Thiên Tín bĩu môi, lúc này ông ta cũng biết là không thể nói lý với Tĩnh Vương, hừ lạnh một tiếng rồi rời khỏi hoàng cung, đi thẳng vào trong cung chọn giáo đài.
Tĩnh Vương suất lĩnh hai ngàn Cấm Vệ quân, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng tiếp quản Cửu Môn Đề Đốc phụ trách phòng vệ kinh thành, văn võ bá quan trong kinh thành nghe việc bất ngờ này thì đều lần lượt nghị luận.
Sâu trong hậu cung, Lão Thái Hậu lạnh lùng nghe thái giám mật báo xong thì không khỏi hừ lạnh một tiếng: - Hừ, bổn cung nuôi được hai đứa con quý hóa quá, năm đó huynh đệ bọn chúng liên thủ đối phó các hoàng tử khác, bây giờ thì hay lắm, lại bắt đầu đối phó cả mẫu hậu của mình rồi. Bổn cung muốn nhìn xem Thành Võ Hoàng có dám giơ đao lên với mẫu hậu của chính mình hay không.
- Lão chủ tử, nô tài cảm thấy việc này hẳn nên thông báo cho quốc cữu gia, nếu không được thật thì nô tài sẽ bảo vệ chủ tử bí mật xuất cung. Một gã thái giám khom người nói.
- Không cần đâu, Thành Võ Hoàng không phải là kẻ ngốc, cùng lắm thì cũng chỉ vây khốn hậu cung này lại thôi. Nếu y quả thực có gan làm chuyện bất hiếu thì cho dù bổn cung có chết thì y cũng không giữ nổi giang sơn này đâu. Đây không phải là cuộc tranh giành hoàng vị giữa huynh đệ với nhau, chúng thần tử sẽ không nói gì, một khi mà xảy ra đại tội giết mẫu hậu thì ắt sẽ bị trời phạt. Hồng Sơn, lập tức mật tấu cho quốc cữu gia, giữ nguyên kế hoạch, không cần để ý đến an nguy của bổn cung đâu. Lão Thái Hậu sắc mặt lạnh lùng, cũng không để lộ vẻ hoảng sợ.
Lão thái giám Hồng Sơn gật đầu đáp ứng, lặng lẽ lui xuống. Những cuộc thay đổi trong triều đối với những kẻ nô tài như họ mà nói chính là chuyện sinh tử, một khi chủ tử thất bại thì tất nhiên bọn họ cũng sẽ chết rất thảm, vậy nên ai cũng dốc toàn lực làm việc cho chủ tử của mình.
Bóng đêm sâu hun hút, toàn bộ phủ tướng quân cũng coi như đã bình tĩnh lại. Từ khi chuyện Tĩnh Vương tiếp nhận Cửu Môn Đề Đốc được truyền ra thì phủ tướng quân của Quách Thiên Tín có thể nói là đông như trẩy hội, người tới người đi không ngừng.
Lão phu nhân choàng một bộ áo choàng, bọn nha hoàn không biết tại sao lão phu nhân lại có nhã hứng muốn đi thăm vườn hoa. Bước đến trước cửa vườn hoa, lão phu nhân bảo tất cả bọn nha hoàn đứng chờ bên ngoài còn một mình bà vào trong "thưởng hoa".
Lão phu nhân dằn xuống tâm trạng đang căng thẳng, chậm rãi bước vào. Nhìn thoáng qua nhà ấm trồng hoa trong tiểu viện, lão phu nhân thở dài một tiếng nhưng không bước đến mà ngồi xuống một chiếc ghế bằng đá.
Dưới ánh trăng, một thân hình khô gầy dọi xuống mặt đất, trong tay Lâm Phong cầm một hồ lô rượu, xuất hiện trong tiểu viện.
- Nhược Lâm, nàngcuối cùng nàng cũng chịu bước chân vào tiểu viện này rồi. Gương mặt già nua của Lâm Phong có vẻ hơi kích động.
- Lâm đại nhân, sao ngài phải khổ như vậy chứ? Nhược Lâm của năm đó đã gần đất xa trời rồi, ngài làm vậy là muốn ta phải áy náy sao? Lão phu nhân nhìn mặt đất chằm chằm, cũng không nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong mỉm cười chua xót: - Ta và nàng đều đã già rồi, có thể ở bên cạnh nàng là ta đã thấy rất hài lòng rồi.
Quách lão phu nhân ngẩng đầu lên, gương mặt già nua lộ ra, không ngờ lại lộ ra vẻ ngượng ngùng như thiếu nữ: - Cái lão già này, miệng vẫn ngọt như vậykhối ngọc tỏa kia của ngươita tặng cho Dĩnh nha đầu rồi.
- Ta biết.
- Hiện giờ nó đang nguy hiểmta muốnngươi giúp ta một chuyện.
Lâm Phong vẫn ở tại vườn hoa này và không liên hệ gì với Niêm Can Xử, ông cũng không biết chuyện Chu Thiên Giáng ở Thục Thiên phủ nên cũng không khỏi giật mình.
- Sao vậy? Tiểu tử Chu Thiên Giáng kia lại gây họa rồi sao?
- Chu giaChu gia sắp có hành động.
Lão phu nhân nói xong thì Lâm Phong cau mày, yên lặng gật gật đầu. Lão phu nhân chậm rãi đứng lên, hai người nhìn nhau một cái, không ai nói gì. Lâm Phong ở Quách phủ chờ đợi hơn hai mươi năm, có thể chờ được một ánh mắt thân thiết thế này ông đã rất thỏa mãn.
Lão phu nhân xoay người, yên lặng đi tới cửa tiểu viện, đi được vài bước, lão phu nhân nhẹ giọng nói: - Lớn tuổi rồi, cũng chú ý đến thân thể một chút, đừng ngày nào cũng uống rượu nữa, đỡ khiến người khác phải lo lắng. Lão phu nhân nói xong cũng không quay đầu lại mà bước ra khỏi vườn hoa.
Lâm Phong nhìn ánh trăng, khuôn mặt bỗng dưng lộ ra nụ cười vui vẻ như một đứa trẻ, xem ra Nhược Lâm luôn quan tâm đến ông, nếu không thì làm sao biết được ngày nào ông cũng uống rượu chứ?
Lâm Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhìn những bồn cây cảnh trong vườn hoa một cái: - Aizzztên tiểu tử thối kia không làm người ta bớt lo chút nào, lão tử lại phải đi một chuyến thôi.
Lâm Phong lẩm bẩm, bước đến bên ghế đá, vuốt ve cái ghế vẫn còn sót lại hơi ấm rồi từ từ ngồi xuống. Trong đế đô kinh thành Đại Phong tràn ngập không khí khiến người ta cảm thấy áp lực. Buổi sáng thiết triều ai cũng cúi đầu, chẳng ai nhắc đến chuyện nạn dân nữa cả. Tĩnh Vương cũng rũ mí mắt như vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng trong tay lại có thêm cây Đả Vương Tiên.
Sắc mặt Thành Võ Hoàng cũng chẳng dễ coi gì, Tĩnh Vương tiếp nhận Cửu Môn Đề Đốc, không ít người đã đoán ra là lại sắp có một hồi can qua. Tuy Thành Võ Hoàng tại vị nhiều năm như vậy, năm đó cũng huyết sát một loạt trọng thần theo các vị hoàng tử khác nhưng do năm đó Tiên hoàng bệnh nặng qua đời quá nhanh, căn bản đều là lão quốc cữu giúp Thành Võ Hoàng xử lý việc triều chính.
Lúc ấy căn cơ của Thành Võ Hoàng chưa vững, nhờ sự ủng hộ của Thái hậu và quốc cữu mà Thành Võ Hoàng mới dần ổn định lại giang sơn nên uy tín của Thái hậu và quốc cữu trong triều vẫn rất lớn. Thành Võ Hoàng cũng vì điều này mới vẫn luôn ẩn nhẫn.
Nhưng bất luận một quân chủ nào cũng không dễ dàng mà tha thứ cho kẻ xâm phạm đến lợi ích của mình. Lão quốc cữu tự ý khoanh đất không nói làm gì nhưng lại còn chiếm một phần lớn diện tích bãi chăn thả ở phía bắc, điều này khiến Thành Võ Hoàng cảm thấy quốc cữu có ý định muốn lật ngôi, không thể không hạ lệnh dỡ bỏ phủ đệ tự xây của lão, yêu cầu trả lại bãi chăn thả bị chiếm. Thành Võ Hoàng vốn muốn thông qua chuyện này để đánh động Chu gia, để họ biết khó mà lui. Ai mà ngờ được khi lợi ích bành trướng đến một mức nhất định thì Chu gia lại bức vua thoái vị. Phò tá một hoàng tử thượng vị, ít nhất Chu gia có thể tiêu dao khoảng một, hai chục năm, đến lúc đó chỉ e không ai có thể khống chế Chu gia được nữa.
Hôm nay Quách Thiên Tín cũng tới thiết triều, thấy tất cả mọi người không nói lời nào thì Quách Thiên Tín đứng ra.
- Khởi bẩm hoàng thượng, thần có tấu.
- Chuẩn! Thành Võ Hoàng trầm giọng nói.
- Bệ hạ, thần do mẫu thân bị trọng bệnh mới quay lại kinh thành, nay mẫu thân đại nhân cũng đã khỏe lại, thần xin bệ hạ hạ chỉ cho thần được sớm ngày trở lại Nam Cương, trấn thủ biên quan. Quách Thiên Tín khí phách nói to.
Các văn võ bá quan ở đây ai cũng tinh như khỉ, lập tức bắt đầu suy nghĩ đến hàm ý trong đó. Những người ở ngoài kinh thành ai chẳng muốn trở về một thời gian, Quách Thiên Tín chủ động xin chỉ trở về đúng thời khắc nhạy cảm này khiến không ít người có thể ngửi được mùi chiến hỏa.
Tại Đại Phong triều, Nam Bắc hai đại quân doanh đều có thực lực tương đương, một khi đại doanh phía bắc của Chu gia có động tĩnh, chỉ dựa vào đại doanh Kinh Giao thì có thể bảo vệ kinh thành không bị công phá nhưng chắc chắn không thể bức lui binh lực dũng mãnh của đại doanh phía bắc, chỉ có binh viên của đại doanh phía nam đến thì mới có thể ngăn chặn được.
- Quách ái khanh, Đương Vân Quốc vẫn như hổ rình mồi Đại Phong ta, trọng trách ở Nam Cương đành giao cho ngươi rồi. Chuẩn tấu! Thành Võ Hoàng dứt khoát đồng ý yêu cầu hồi cương của Quách Thiên Tín.
Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng muốn nói lại thôi, vốn ông ta muốn ra mặt nói vài câu nhưng nghĩ lại thì thấy vẫn nên nhịn xuống.
Tuy ông ta là Binh Bộ Thượng Thư nhưng đại doanh phía dưới đều có chủ tướng của mình, nếu như hai nước Đương Vân và Thanh Thiên đánh nhau thì có lẽ chức Binh Bộ Thượng Thư này của ông ta còn dùng được nhưng nếu xảy ra nội loạn thì ông ta cũng chỉ có thể là một đại soái bù nhìn, chẳng ai nghe lệnh của ông ta cả.
Thấy tất cả mọi người không có ai thượng tấu, Thành Võ Hoàng đưa mắt nhìn, Ngụy công công trực tiếp tuyên bố bãi triều.
Quách Thiên Tín rời khỏi triều đường, dừng cũng không dừng, trở về phủ là suất lĩnh thân binh của mình rồi chạy đến cổng thành. Đêm qua vừa từ hoàng cung trở về thì Quách Thiên Tín đã dùng bồ câu đưa tin lệnh cho Trấn Nam đại doanh điều binh đến Thục Thiên phủ. Thục Thiên phủ có tám ngàn hộ thành binh, Trung Đô phủ có năm ngàn, nếu muốn ngăn Chu Đại Trung thì ít nhất cũng phải có hai vạn tinh binh nhưng một khi Bắc đại doanh mà có động thì Quách Thiên Tín phải tới cứu viện trong vòng hai mươi ngày, nếu không lực lượng trong kinh thành căn bản không thể chống lại được, vậy nên Quách Thiên Tín lập tức chạy về Nam Cương chuẩn bị.
Quách Thiên Tín vừa ra khỏi cổng thành thì nhìn thấy một đội khoái mã đuổi theo, Quách Thiên Tín vung tay lên, đội thân binh ngay lập tức rơi vào trạng thái cảnh giới. Trong tình hình hiện này thì chẳng ai nói trước được có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.
- Thiên Tín, ngươi chờ một chútlàm lão phu mệt chết đi được. Người đuổi theo chính là Binh Bộ Thượng Thư Lý Hồng, ông ta đuổi theo thẳng từ Quách phủ đến đây.
Quách Thiên Tín vừa nhìn thấy là Lý Hồng thì đưa mắt ra hiệu thân binh hủy bỏ cảnh giới, Quách Thiên Tín vẫn khá tin tưởng Lý Hồng.
- Lý đại nhân, Thiên Tín vội vã hồi cương, không đến Binh Bộ cáo từ, mong Lý đại nhân thứ lỗi.
Mối quan hệ giữa Quách Thiên Tín và Lý Hồng không tệ, do nguyên nhân đặc biệt mà không tiện chào hỏi, trong lòng cũng có chút áy náy.
Lý Hồng nhìn thân binh của Quách Thiên Tín, phất phất tay bảo thân binh của mình lui ra sau. Quách Thiên Tín hiểu là Lý Hồng có chuyện riêng muốn nói nên cũng khoát tay bảo thân binh của mình lui lại.
Hai người xuống ngựa, Lý Hồng thở dài một tiếng nói: - Thiên Tĩn lão đệ, chúng ta tương giao nhiều năm như vậy, ngươi nói thật cho ta biết là mọi chuyện đã đến bước đó chưa?
Trong lòng Quách Thiên Tín hiểu rõ Lý Hồng ám chỉ cái gì: - Lý đại nhân, nhìn những gì Chu gia đã làm thì e là sắp có xung đột rồi. Các cụ nói một trời không thể có hai mặt trời, thân là thần tử chỉ có thể nghe theo lệnh trời.
- Nhưng cũng không thể làm trái Lão Thái Hậu được, ngươi có thể đi rồi là thôi nhưng ta ở trong kinh thành thì rất khó xử. Nếu như Chu gia nhập phe với Lão Thái Hậu thì ngươi xem rốt cuộc là nghe bên nào đây? Lý Hồng vẻ mặt u sầu nói.
Trong lòng các quan viên trong triều thì uy tín của Lão Thái Hậu không hề thua kém Thành Võ Hoàng, hơn nữa từ khi Thành Võ Hoàng cầm quyền đến nay thì ý chỉ của Thái hậu và thánh chỉ của Hoàng thượng đều có sức nặng như nhau. Trước kia Thành Võ Hoàng tôn sùng hiếu đạo, luôn tôn kính mẫu hậu nhưng hiện giờ nó lại thành một trở ngại.
Quách Thiên Tín nhìn Lý Hồng chằm chằm, nghiêm túc hỏi: - Lý huynh, hai chúng ta cũng chẳng phải quen biết nhau ngày một ngày hai, ta chỉ muốn nghe một câu thật lòng, nếu Hoàng thượng và Chu gia xung đột với nhau thì Lý huynh sẽ đứng bên nào?
- Nếu như là Chu gia thì bản quan dù đầu rơi máu chảy cũng phải chống lại, nhưng nếu như là Lão Thái Hậu thìđúng là khó chọn. Lý Hồng cũng không giấu diếm mà nói thẳng ra sự khó xử của mình.
Quách Thiên Tín gật gật đầu, các quan viên trên triều đường có không ít người có suy nghĩ này, không ai muốn đắc tội bên nào cả. Cỏ đầu tường tuy không dễ làm nhưng bất kể ai nắm đại quyền thì bọn họ cũng khó có thể tự bảo vệ mình.
- Lý huynh, người khác có thể như vậy nhưng phỏng chừng huynh thì không được. E là Chu gia vừa động thì Lão Thái Hậu và Hoàng thượng sẽ đồng thời hạ chiếu xuống Binh Bộ, đến lúc đó Binh Bộ Thượng Thư như huynh nhất định phải lựa chọn một bên.
- Đây cũng chính là điều khiến ta phiền não, vậy nên ta muốn thảo luận với Quách huynh một chút, ngươi phải nghĩ cách giúp ta. Nói bất kính một chút thì Thái hậu dám giết Hoàng thượng nhưng Hoàng thượng lại không thể giết Thái hậu, cho dù Hoàng thượng có nắm được đại cục trong tay, một khi sau này hai người đó lại hòa hảo với nhau thì thân làm thần tử như chúng ta lại trở thành người hai mặt rồi. Lý Hồng khó khăn nói.
Quách Thiên Tín cũng đành chịu, chính vì vậy nên mới khiến nhiều đại thần không dám nói lời nào. Nếu hiện giờ Hoàng thượng hạ lệnh giết hoặc giam lỏng Lão Tháu Hậu thì lực lượng Chu gia dù có lớn hơn nữa cũng không thể nổi sóng gió gì được, không có ý chỉ của Thái hậu thì Bắc đại doanh danh bất chính ngôn bất thuận, xuất sư thảo phạt cũng không có cớ, nhưng nếu Hoàng thượng không muốn mang cái tội danh bất hiếu trước bàn dân thiên hạ thì chỉ có thể tranh đấu nước lửa bất dung dưới tường hoàng cung.
- Lý huynh, ta không nói những lời thừa thãi nữa, nếu huynh thấy khó xử thật thì đi tìm Tĩnh Vương đi, lão già hồ đồ này không hồ đồ thật đâu, chắc sẽ cho huynh một đáp án hài lòng. Quách Thiên Tín nói xong, nhảy lên chiến mã chuẩn bị cáo từ.
Lý Hồng chắp tay, xem ra chỉ có thể như vậy, ông ta chỉ hy vọng đến lúc cuối cùng hai bên có thể nhượng bộ một chút, đừng xuất hiện cục diện xung đột vũ trang là được.
Trong dịch trạm quan gia Thục Thiên phủ, mấy ngày nay Chu Thiên Giáng sống rất tự do tự tại, ngày nào cũng quấn lấy mấy người Tứ hoàng tử chơi bài. Lúc đầu Tứ hoàng tử còn có thể nhẫn nhưng sau đó thì bực tức chửi đổng ở trong phòng, chửi rủa Chu Thiên Giáng hại cậu ta, nếu không bây giờ cậu ta vẫn đang ở trong hoàng cung, cũng không phải lo lắng hoảng sợ như bây giờ.
Bên ngoài thì Chu Thiên Giáng ngày nào cũng chơi đùa nhưng thực ra hắn sốt ruột hơn bất cứ ai. Hiện giờ người duy nhất có thể truyền tin chỉ có người đưa thức ăn hàng ngày. Chu Đại Trung giam lỏng mọi người nhưng đám người này cũng vẫn phải ăn phải uống nên ngày nào cũng có người đến đưa đồ ăn, lúc đầu còn là người đưa đồ ăn thực sự nhưng về sau thì lại biến thành ám tử của Niêm Can Xử.
Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, nháy mắt đã nửa tháng trôi qua, bên ngoài vẫn không có tin tức gì. Hiện giờ ngay cả Ngọc Cách Cách cũng không tới phòng của Chu Thiên Giáng nữa, chỉ có Quách Dĩnh đến tiêu phí thời gian cùng hắn.
- Thiên Giáng ca, chúng ta phải đợi đến khi nào đây? Quách Dĩnh cau mày nói.
- Ta đang đợi binh mã của phụ thân muội, nếu như không phái binh tới thì hai ta chỉ có thể nghĩ cách bỏ trốn thôi. Trước mặt Quách Dĩnh thì Chu Thiên Giáng cũng không che giấu sự lo lắng của mình.
- Vậy còn Ngọc Cách Cách và Tứ hoàng tử thì sao? Quách Dĩnh lo lắng hỏi.
- Bọn họ không chết được đâu, Chu Đại Trung cùng lắm thì chỉ dám giết ta thôi, còn muội thì có lẽ sẽ trở thành quân cờ bọn chúng không tưởng được.
- Bên ngoài nhiều người như vậy, e là xông ra cũng không dễ đâu, cho dù có thể xông ra giống như lần trước nhưng muốn ra khỏi thành thì sợ là khó lắm.
Chu Thiên Giáng day day huyệt thái dương, hắn đã sớm nghĩ đến điều này nên mới bảo Chu Tứ thông báo cho người của Niêm Can Xử đào mấy cái hầm trong nhà dân trong thành. Chạy ra khỏi dịch trạm, tạm thời trốn trong hầm ngầm chờ khi sóng yên biển lặng thì nghĩ cách ra khỏi thành.
Cửa phòng vừa mở ra thì Chu Nhị vội vã bước vào, vẻ mặt vui mừng.
- Đại nhân, nhận được mật báo, binh mã Trấn Nam đại doanh đã vòng qua Trung Đô phủ, trong đó còn có người của Niêm Can Xử chúng ta đã liên lạc vói người trong thành. Hiện giờ binh mã đang đóng cách Thục Thiên phủ khoảng bốn trăm dặm ngoài khe núi, chỉ cần chúng ta trốn được ra là bọn họ sẽ hạ thành.
Chu Thiên Giáng vội đứng dậy: - Hay quá! Lão tử còn tưởng là hai lão này còn không cần nữ nhi nữa cơ đấy, người đưa đồ ăn đã đi chưa? Chu Thiên Giáng hỏi.
- Vẫn chưa, đang đợi lệnh của đại nhân ạ.
- Thông báo cho người trong thành, đêm nay bắt đầu hành động, theo kế hoạch là phóng hỏa làm hiệu. Chu Thiên Giáng và Chu Nhất, Chu Nhị, Chu Tam, Chu Tứ đã vạch sẵn kế hoạch, chỉ còn đợi ngày hôm nay.
- Đại nhân, ta còn một tin nữa muốn nói cho ngài, thống lĩnh đại quân nói nhất định phải đưa Ngọc Cách Cách và Tứ hoàng tử theo nữa. Đây là lời nhắn riêng của tướng quân.
Chu Thiên Giáng ngẩn ra, yên lặng gật gật đầu. Nếu như nói Quách Thiên Tín có lời nhắn này thì e là bên kinh thành kia còn nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng tượng.
- Bà nó chứ, mang theo thì mang theo, nói với người của chúng ta là đêm nay làm trong thành náo loạn hơn một chút, nếu không thì không xông ra ngoài được đâu.
Chu Thiên Giáng phân phó xong thì vội vàng đi tìm Tứ hoàng tử và Ngọc Cách Cách. Hai huynh muội họ đang ngồi cau mày ở đại sảnh, thấy Chu Thiên Giáng bước vào cũng chẳng buồn nhìn đến hắn.
- Ta không đến tìm các ngươi để chơi bài, mau chuẩn bị một chút đi, đêm nay chúng ta ra ngoài. Chu Thiên Giáng cười nói.
Tứ hoàng tử và Ngọc Cách Cách sửng sốt, cả hai đều giật mình nhìn Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng biết hai người không tin, vội vàng nói lại tin tức. Tứ hoàng tử và Ngọc Cách Cách biết Chu Thiên Giáng đang chờ cứu binh, chỉ không ngờ rằng Quách Thiên Tín phái binh đến thật.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Trong phủ nha Thục Thiên phủ, hai ngày trước Chu Đại Trung cũng nhận được mật báo của phụ thân rằng Bắc doanh đại quân đã lặng lẽ tiến về phía nam. Về bên y thì lão quốc cữu bảo Chu Đại Trung giữ con tin cho tốt, đặc biệt là Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh, tuyệt đối không thể có sơ xuất. Tĩnh Vương đã tiếp quản Cửu Môn Đề Đốc phủ, Ngọc Cách Cách đang là con át chủ bài trong tay bọn họ, còn về Quách Dĩnh có lẽ đợi đến lúc Quách Thiên Tín cứu giá thì mới sử dụng đến.
Biết được cô mẫu và phụ thân sắp hành động thì trong lòng Chu Đại Trung vừa căng thẳng lại vừa hưng phấn. Một khi bức Hoàng thượng thoái vị thành công thì thế lực của Chu gia sẽ bằng với hoàng thất, đến lúc đó thì Thục Thiên phủ của y sẽ trở thành một vương quốc hoàn toàn độc lập, không chịu bất cứ sự quản chế của ai nữa cả.
Trong dịch trạm, các hộ vệ của Tứ hoàng tử và Ngọc Cách Cách đều bí mật nhận được mệnh lệnh hành động, người nào cũng đang căng thẳng chờ màn đêm buông xuống. Về phần mấy quan sai Hộ Bộ thì Chu Thiên Giáng không cho Chu Nhất thông báo trước cho bọn họ.
Bởi vì những hộ vệ này tương đối trung thành còn những quan sai Hộ Bộ đó lại không chắc sẽ sống chết cùng họ. Tuy là vậy nhưng Chu Thiên Giáng cũng lệnh cho mấy người Chu Nhất khống chế trước sau, chỉ cần phát hiện có người muốn ra khỏi dịch trạm thì giết ngay tại chỗ.
Quách Dĩnh thay nam trang nhưng lần này trong tay nàng lại cầm theo một thanh quan đao, Chu Thiên Giáng không sử dụng vũ khí khác, đối với hắn mà nói thì Kim Bút mà Hoàng thượng ban cho chính là vũ khí tốt nhất.
Trong dịch trạm, tất cả đèn đều được tắt, một đám quan sai Hộ Bộ nghe tin sắp xông ra thì đều bị dọa đến mức chân nhũn ra nhưng đến nước này thì chỉ có thể đồng quy vu tận thì may ra còn đường sống. Bọn họ bị kẹp giữa hai hàng hộ vệ, muốn ra ngoài báo tin cũng không thể.
Một hồi tiếng chiêng dồn dập vang lên cách đó không xa, ngay sau đó thì một nơi cách dịch trạm không xa toát lên ánh lửa ngút trời.
- Không xong rồimọi người mau đến cứu hỏa.
Nghe tiếng kêu cứu hỗn loạn bên ngoài, Chu Thiên Giáng vung lên Kim Bút: - Xông lên!
Bên ngoài dịch trạm, đô thống Trương Bưu thấy mấy chỗ gần đó bị cháy, đang nghĩ xem có nên phái người đến đó cứu cháy không thì thấy một đám "dân chúng" xông ra từ chỗ tối, trong tay cầm các loại vũ khí.
- Không xong rồi! Bọn chúng muốn cứu người, xếp hàng! Trương Bưu lập tức hiểu ra những người này là muốn cứu người bên trong.
Rầm cửa lớn vừa mở ra thì một luồng bóng đen xẹt qua, nhảy qua cả Trương Bưu. Chu Nhất đã sớm ngắm đúng Trương Bưu, sau khi ra ngoài thì việc đầu tiên chính là giết y.
Tiếng "giết" cùng vang lên, hai bên ngay lập tức trở nên hỗn loạn quần nhau. Chu Nhị không dám đi xa, lúc nào cũng bảo vệ cạnh Chu Thiên Giáng, Chu Tam và Chu Tứ thì bảo vệ Tứ hoàng tử và Ngọc Cách Cách.
Trong bóng đêm, Kim Bút của Chu Thiên Giáng lóe lên, ra bút nhanh như điện, tuy rằng thân pháp còn vụng về nhưng hạ thủ rất chuẩn, phát nào cũng xuyên qua yết hầu. Chu Nhị không ngờ rằng Chu Thiên Giáng còn có ngón này, lập tức yên tâm hơn nhiều.
Số quan binh bên ngoài chiếm ưu thế rất lớn, trong hỗn chiến, nhân mã của Chu Thiên Giáng đã bị chia thành mấy khối.
- Quách Dĩnh, theo tađừng chạy lung tung! Chu Thiên Giáng hét một tiếng, theo sát Chu Nhị xông về phía trước.
- Chu Thiên Giáng to gan, Chu đại nhân đã sớm đoán ngươi còn ngón này rồi, ngươi đừng mơ nữa đi.
Theo tiếng hô to, bỗng nhiên từ hai đầu phố có hai đội binh mã xông ra, trong đó có một đội người dẫn đầu chính là Diêu Nhất Bình.
Hai đội nhân mã kéo cung nỏ, dưới ánh đuốc, ngắm chuẩn đám người đang trong trận hỗn chiến.
Đối mặt với cục diện bất ngờ này, Chu Thiên Giáng phút chốc ngẩn người, nhìn tư thế của đối phương giống như không tiếc bắn chết cả người mình để giữ bọn họ lại. Bọn họ hiện tại có hai lựa chọn, một là ra sức liều mạng huyết chiến đến cùng, thoát được người nào hay người ấy, hai là lui về dịch trạm, trước hết giữ được tính mạng tiếp tục làm con tin của bọn họ.
- Đại nhân, làm sao đây?
Chu Nhất lui trở lại bên cạnh Chu Thiên Giáng, Trương Bưu đã bị y đánh xuống ngựa, sống chết chẳng rõ.
Chu Thiên Giáng chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, mắt thấy đại công cáo thành. Không nói đến Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách, ít nhất hắn và Quách Dĩnh lao ra thì không thành vấn đề.
- Nói với các huynh đệ Niêm Can Xử nghĩ cách rút lui, mặc kệ bọn ta. Chu Thiên Giáng cắn răng, chỉ có thể để các huynh đệ của Niêm Can Xử đi trước. Bọn họ vẫn còn chút tác dụng với Chu Đại Trung, đối phương có lẽ không dễ dàng bắn chết.
Chu Nhất huýt sáo, các ám thủ của Niêm Can Xử rất có kinh nghiệm, thấy trước sau đều bị chặn, nhân lúc cục diện đối phương hỗn loạn không ít người trèo tường, còn có người trực tiếp chui vào dịch trạm. Trong ánh lửa, Diêu Nhất Bình nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Thiên Giáng, nếu Chu Đại Trung không hạ lệnh phải để sống sốt, y đã sớm sai người bắn vạn mũi tên rồi.
Diêu Nhất Bình không hề hạ lệnh bắn tên, mục tiêu của y là mấy nhân vật chủ yếu như Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh. Nếu hạ lệnh bắn tên, rất có thể sẽ giết nhầm Ngọc Cách Cách và Quách Dĩnh. Tuy rằng đến hiện tại Diêu Nhất Bình không biết dung mạo của Quách Dĩnh, nhưng Chu Đại Trung vẫn luôn căn dặn, người khác có thể chết, hai người này nhất định phải sống. Nếu chẳng may bắn chết, Diêu Nhất Bình thật không dễ ăn nói.
- Dừng! Dừng tay cho ta! Chu Thiên Giáng giơ bút vàng lên, bất đắc dĩ hạ lệnh ngưng chiến.
Các hộ vệ quan sai đến từ kinh thành đều tụ lại, bây giờ bọn họ chỉ còn lại hai mươi người có thể chiến đấu. Trong lúc hỗn chiến, bọn quan binh cũng khẩn trương rút khỏi chiến đoàn, bằng không nếu Diêu Nhất Bình thực sự ra lệnh, bọn họ cũng không sống được.
Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách bị dọa run cả người, căng thẳng đến độ không nói nên lời. Dưới sự bảo vệ của Chu Tam và Chu Tứ, họ nhanh chóng chạy về phía Chu Thiên Giáng.
- Thiên Giáng, làm... làm sao bây giờ? Tứ Hoàng tử run rẩy hỏi, thân là Hoàng tử, y chưa từng thấy cảnh tượng liều mạng này.
- Thất bại rồi, xem ra còn phải tiếp tục bị người ta giam lỏng.
Chu Thiên Giáng cau mày, lúc này hắn là tâm phúc của mọi người, chỉ có thể tỏ ra kiên cường một chút.
Chu Thiên Giáng đi về phía trước hai bước: - Diêu Nhất Bình, ngươi được lắm, đêm hôm không ở trong nhà ôm vợ ngủ, còn nhớ đến bọn ta. Đợi đến khi bổn quan hồi kinh, nhất định phải tấu rõ với Thánh Thượng cho ngươi thăng quan tiến chức.
- Chu Thiên Giáng, chỉ sợ ngươi không có cơ hội này. Người đâu, dẫn Chu Thiên Giáng về đại lao Bộ Nha. Những người còn lại, toàn bộ nhốt vào dịch trạm chờ xử lý.
Diêu Nhất Bình ra lệnh một tiếng, hơn mười bộ khoái mang theo gông xiềng xông tới. Trong tay Chu Nhất và Quách Dĩnh cầm đao, nhanh chóng đứng chặn phía trước Chu Thiên Giáng. trong lòng hắn cũng lạnh run, hắn biết chỉ cần vào Bộ Nha, đám người kia còn không xử hắn chết hay sao.
- Thế nào, còn muốn giãy dụa lần cuối sao? Diêu Nhất Bình cười lạnh nói.
Chu Thiên Giáng trán đẫm mồ hôi lạnh, đối mặt với một, hai ngàn hộ thành quan binh ở hai đầu, bọn họ chỉ còn lại hai mươi người có thể chiến đấu, dù liều mạng cũng không thoát được.
- Quách Dĩnh, bọn họ chưa biết diện mạo thật của muội, khẩn trương lui đến chỗ Ngọc Cách Cách. Nếu điều tra ra, muội cứ nói là hộ vệ vương phủ. Chu Nhất, nghĩ cách chạy trốn, báo với các huynh đệ đến Bộ Nha cứu ta. Chu Thiên Giáng nhỏ giọng phân phó.
Sự đã như thế, Chu Thiên Giáng chỉ có thể tạm thời theo chân bọn họ đến Bộ Nha. Miễn là còn sống thì vẫn còn hi vọng. Chu Thiên Giáng không tin mình vẫn xui xẻo như vậy, nếu quả thật vẫn xui như lúc mới tới, thôi thì chết một lần nữa vậy, có lẽ còn có thể trở về làm thợ săn ảnh.
- Thiên Giáng ca, muội đi theo huynh. Quách Dĩnh nhìn Chu Thiên Giáng, kiên cường nói.
- Nha đầu muội sao cứng đầu vậy, nghe lời đi. Chu Thiên Giáng đau lòng nhìn Quách Dĩnh. Từ kiếp trước đến kiếp này có thể nói hắn chưa thật lòng yêu ai, nhưng với Quách Dĩnh, Chu Thiên Giáng lại có tình cảm thật sự.
Diêu Nhất Bình thấy đám bộ khoái không dám động thủ, trừng mắt:
- Còn chờ cái gì, mau đưa tội nhân Chu Thiên Giáng đi cho bổn quan. Nếu ai dám phản kháng, bắn chết ngay tại chỗ!
Diêu Nhất Bình vừa ra lệnh, cung tiễn thủ ở hàng trước đã hướng cung nỏ nhắm ngay đám người Chu Nhất.
Đúng lúc này, một con ngựa lao đến từ đằng xa, trong tay người cưỡi ngựa giơ cao một lệnh bài: - Diêu đại nhân, khoan đã!
Người đến là quan truyền lệnh của phủ nha Thục Thiên Phủ, gã đánh ngựa đến trước mặt Diêu Nhất Bình, rồi nhảy xuống chiến mã: - Diêu đại nhân, Phủ Doãn đại nhân có lệnh, thả đám người Chu Thiên Giáng ra khỏi thành!
Không chỉ Diêu Nhất Bình, ngay cả đám người Chu Thiên Giáng cũng kinh ngạc. Diêu Nhất Bình lảo đảo ở trên ngựa, Chu Thiên Giáng lại cảm thấy đầu óc không dùng được nữa rồi. Hắn gom lại trí thông minh ở kiếp trước và kiếp này cũng không nghĩ ra Chu Đại Trung đã uống nhầm thuốc gì.
- Ngươi, ngươi nói cái gì? Diêu Nhất Bình giơ đao trong tay ra chỉ vào gã, căn bản không tin mệnh lệnh này.
- Đại nhân, Phủ Doãn có lệnh, thả đám người Chu Thiên Giáng ra khỏi thành, đây là lệnh bài và thủ lệnh của Chu đại nhân! Quan truyền lệnh nói xong, tay giơ lên lệnh bài và một tờ quan điệp (ghi chép về họ tên, tước lộc của quan).
Diêu Nhất Bình tiếp nhận lệnh bài, cẩn thận xem qua, đúng là phủ lệnh cao nhất của Thục Thiên Phủ. Y lại nhìn hai chữ to viết trên "Thủ lệnh": thả người! Phía dưới còn đóng đại ấn của Thục Thiên Phủ Phủ Doãn và ấn riêng của Chu Đại Trung. Diêu Nhất Bình mượn ánh đuốc cẩn thận xem nhiều lần, quả thật không hề giả dối. Mà quan truyền lệnh này là thân tín của Chu Đại Trung, không có khả năng giả truyền phủ lệnh.
Diêu Nhất Bình lạnh mặt, chẳng lẽ phía kinh thành có biến hóa, Chu đại nhân tạm thời thay đổi quyết định?
Diêu Nhất Bình run run hai tay, phủ lệnh cao nhất tương đương với quân lệnh, tuyệt đối không thể kháng cự. Diêu Nhất Bình cắn chặt răng: - Vương Hạo, ngươi phụ trách đưa nhóm người Tứ Hoàng tử đưa ra Thục Thiên Phủ. Bổn quan giờ sẽ đến phủ nha hỏi cớ sự. Diêu Nhất Bình nói xong, đưa mắt ra hiệu với Vương Hạo, ý bảo y đi chậm một chút.
Tứ Hoàng tử lau mồ hôi trên trán, y cảm thấy chuyện rất kỳ lạ. Ngọc Cách Cách sau khi lấy lại bình tĩnh, chỉ cần không tái xuất hiện cảnh tượng sát phạt thì nàng yên tâm hơn nhiều.
- Thiên Giáng, có chuyện gì vậy? Ngọc Cách Cách nhẹ giọng hỏi.
Tứ Hoàng tử và Quách Dĩnh đều đưa mắt nhìn về phía Chu Thiên Giáng, giống như hắn thật sự biết nội tình.
Chu Thiên Giáng đằng hắng, cố gắng giữ giọng của mình có vẻ bình tĩnh: - Mọi người yên tâm, thật ra bổn đại nhân đã sớm bí mật an bài, tất cả đều được khống chế. Chu Thiên Giáng dõng dạc nói, còn mỉm cười ra vẻ đầy ẩn ý.
Ngọc Cách Cách giống như bắt được khúc gỗ giữa biển lớn mênh mông, ánh mắt đầy sùng bái nhìn Chu Thiên Giáng. Nàng cảm thấy nam tử trước mắt này chẳng những có tài học, còn vô cùng có khí khái của bậc trượng phu đa mưu túc trí. Quách Dĩnh lại bĩu môi, nàng còn lâu mới tin chuyện hoang đường của Chu Thiên Giáng.
Dưới sự "bảo hộ" của quan binh, bọn họ từ từ đi đến cửa thành. Vương Hạo khống chế đoàn người đi rất chậm.
Quách Dĩnh dính chặt lấy Chu Thiên Giáng, nhỏ giọng hỏi:
- Nói thật đi, rốt cuộc có chuyện gì?
Chu Thiên Giáng nhìn ra phía sau, hạ giọng: - Ông trời bị nhân phẩm của ta làm cảm động, khiến lão già Chu Đại Trung tạm thời phát điên.
- Huynh mơ đi, biết ngay huynh cũng không biết gì mà. Quách Dĩnh trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, quay đầu lại nhìn ánh mắt hâm mộ của Ngọc Cách Cách, trong lòng Quách Dĩnh cảm thấy đắc ý.
Chu Thiên Giáng vừa khẩn trương vừa kích động, tuy đi không nhanh nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy hy vọng. Chỉ cần để Chu Thiên Giáng nắm giữ binh quyền tới lui tiếp viện, hắn tin chắc thế giới này sẽ thay đổi từ trong tay hắn.
Trên đường quan binh vừa rút lui, trong các ngõ ngách xung quanh xuất hiện không ít người của Niêm Can Xử. Những người này vừa rồi không bỏ chạy hết, trong cục diện khi nãy có không ít người chuẩn bị dùng ám khí bắn chết Diêu Nhất Bình. Nhưng bọn họ cũng thấy rất kỳ quái, tại sao đột nhiên phát sinh biến hóa.
Trong phòng ngủ ở hậu viện phủ nha Thục Thiên Phủ, tiểu thiếp Chu Đại Trung đang nằm trên giường lớn, tuy nhiên người đã hôn mê. Chu Đại Trung sa sầm mặt ngồi cạnh giường, cách y chưa đầy một thước là một ông lão đang ngồi ngay ngắn.
Ông lão tay phải cầm hồ lô rượu, cạnh tay trái lại đặt một thanh kiếm rất nhỏ. Ông lão này không phải ai khác, chính là lão Đại trước đó của Niêm Can Xử, sư phụ trên danh nghĩa của Chu Thiên Giáng - Lâm Phong.
Quai hàm Chu Đại Trung giựt nhẹ, y biết lão già trước mắt có thể giết mình bất cứ lúc nào. Cho dù mở miệng kêu cứu, cũng không ai có thể cứu y ra từ lưỡi kiếm đâm xuyên yết hầu. Bởi vì người trước mắt là Lâm Phong, đệ nhất sát thủ dưới trướng tiên hoàng năm đó, người mà cả phụ thân và cô đều sợ. Chỉ có điều người này năm đó đột nhiên biến mất, họ tên của lão bị Vệ Triển thay thế. Hơn hai mươi năm gần đây, chỉ sợ quan viên sau này của triều Đại Phong sớm đã quên cái tên khủng bố này.
Lâm Phong đã đến được hai ba ngày, mọi phương pháp truyền tin của Niêm Can Xử lão đều biết hết, hôm nay ám thủ đưa đồ ăn đến đã bị Lâm Phong chặn lại. Vừa đối chiếu ám ngữ đặc thù của Niêm Can Xử, Lâm Phong lập tức hỏi ra hành động đêm nay. Chỉ là người đứng ngoài nhìn, Lâm Phong cảm thấy tiểu tử Chu Thiên Giáng này quá mạo hiểm, ngoài cách này ra thì đúng là không còn biện pháp khác.
Lâm Phong không giúp Chu Thiên Giáng ở ngoài dịch trạm mà âm thầm vào phủ nha, thoải mái luồn lách qua thân binh hộ vệ của Chu Đại Trung. Đối mặt với Chu Đại Trung, Lâm Phong nói rất rõ ràng, hoặc là để bọn Chu Thiên Giáng ra khỏi thành, hoặc là Chu Đại Trung chết cùng bọn họ.
Chu Đại Trung rất bất đắc dĩ. Khi đối phương xưng tên Lâm Phong, lòng của y lạnh run. Chu Đại Trung không muốn chết, y cảm thấy cho dù để mấy người này chạy mất cũng không gây ảnh hưởng lớn ở kinh thành. Hơn nữa Lâm Phong đã cam đoan, chỉ cần đám người Chu Thiên Giáng ra khỏi cửa thành, lão tuyệt đối không giết người. Vì vinh hoa phú quý của mình, Chu Đại Trung cũng không muốn cùng chết với Chu Thiên Giáng, cho nên y lựa chọn thỏa hiệp.
- Đại nhân, Tuần ti Diêu Nhất Bình đại nhân cầu kiến. Ngoài cửa, một gã hộ vệ phủ nha gõ cửa nhẹ giọng báo.
Chu Đại Trung run người, y rất muốn kêu cứu. Song thấy thanh kiếm bén ngót lạnh lẽo kia, Chu Đại Trung vẫn phải kiềm chế.
Lâm Phong vẫn thản nhiên uống rượu, giống như không nghe thấy tiếng nói ở phía ngoài.
- Nói với Nhất Bình, bổn đại nhân đã ngủ, có chuyện gì ngày mai nói sau.
- Vâng! Bóng người ngoài cửa lướt qua rồi rời khỏi hành lang.
Diêu Nhất Bình dù rất vội nhưng đầu óc cũng rất tỉnh táo, sự tình lớn như vậy Chu Đại Trung lại "ngủ"? Diêu Nhất Bình cảm thấy chắc chắn có vấn đề. Chức Tuần ti Hình Bộ này của y cũng không phải để chơi, lập tức thấy có điều bất thường.
- Người đâu, theo bổn đại nhân xông vào phòng ngủ của Phủ Doãn đại nhân, đắc tội thì ta sẽ gánh vác. Cung tiễn thủ, đao phủ thủ đều chuẩn bị sẵn, một khi có chuyện, cứu đại nhân trước rồi nói sau.
Diêu Nhất Bình nói xong chuẩn bị sẵn ám tiễn trong tay áo, cầm đao dẫn người lặng lẽ vây trước phòng ngủ của Chu Đại Trung.
Phủ nha hộ vệ cùng thân binh đều biết Diêu Nhất Bình là thân tín của Chu Đại Trung, y dám nói như vậy, nói không chừng thực sự có vấn đề. Phủ Doãn đại nhân xảy ra chuyện, những người này đều thoát không khỏi liên quan. Bốn mươi, năm mươi người vây quanh phòng ngủ, giăng cả dây thừng ở cửa sổ và trước cửa ra vào, phòng ngừa có người từ bên trong lao ra.
- Đại nhân, hạ quan Diêu Nhất Bình có chuyện quan trọng cầu kiến.
Diêu Nhất Bình không để cho người thông báo, tự mình đứng cạnh cửa nhỏ giọng nói.
- Nhất Bình à, ta chẳng phải đã nói rồi sao, bổn quan mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau.
- Vậy được, đại nhân ngài sớm nghỉ ngơi một chút.
Diêu Nhất Bình nói xong lặng lẽ lui về phía sau vài bước, đưa mắt ra hiệu với hai bên. Theo lời của Chu Đại Trung, Diêu Nhất Bình càng xác định phán đoán của mình. Chỉ cần cứu được Chu Đại Trung, bọn Chu Thiên Giáng cũng chạy không thoát.
Hai gã hộ vệ đá cửa phòng "rầm" một tiếng, mấy bóng người nhanh như chớp tiến vào.
Tuy hộ vệ của Chu Đại Trung không có năng lực như Lâm Phong, nhưng cũng đều là cao thủ mời từ giang hồ. Vài người chợt phóng vào phòng, phân ra thủ ở các vị trí có lợi, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng tình hình trong phòng không hề có thích khách giống tưởng tượng của bọn họ. Chu Đại Trung mặc áo quần trong ngồi bên giường, bức màn che gần nửa chiếc giường, có thể thoáng thấy tiểu thiếp của y nằm trên giường đắp chăn, mặt quay vào bên trong.
- To gan, các ngươi muốn tạo phản sao! Chu Đại Trung trừng mắt, quai hàm giựt giựt.
Diêu Nhất Bình tiến vào, cẩn thận nhìn chung quanh: - Đại nhân, hạ quan tưởng...
Diêu Nhất Bình chưa kịp nói hết, chợt nghe Chu Đại Trung giận dữ hét: - Ra ngoài! Cút hết ra ngoài cho ta!
Chu Đại Trung làm sao không muốn được "cứu" ra, nhưng phía sau lưng y là một thanh kiếm đang chĩa vào. Mũi kiếm vô cùng sắc bén, lưng Chu Đại Trung đã rỉ ra vệt máu đỏ tươi.
Diêu Nhất Bình sửng sốt, cắn răng kiên trì nói: - Đại nhân, không thể thả bọn Chu Thiên Giáng, đặc biệt là Ngọc Cách Cách, đó là mệnh căn của Tĩnh Vương, nói không chừng thành bại của Quốc Cữu Gia cũng ở trên người nó.
- Ngươi... ngươi... ngươi nếu không ra ngoài, bổn quan sẽ xử ngươi... ngay tại chỗ. Chu Đại Trung nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt đỏ gay, nói năng đứt quãng.
Lâm Phong chỉ ở sau màn sau nhẹ nhàng chĩa kiếm, lưng Chu Đại Trung liền xuất hiện một vết thương dài. Tuy miệng vết thương không sâu, nhưng cảm giác muốn lấy mạng người bất cứ lúc nào đã đánh đổ Chu Đại Trung.
Hộ vệ trong phòng vừa thấy lão gia thật sự "tức giận", không nói lời nào bèn khiêng Diêu Nhất Bình khẩn trương chạy ra ngoài. Chu Đại Trung đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, y cũng không dám lộ ra một tia sơ hở. Bởi vì Chu Đại Trung biết Lâm Phong tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay, một khi bọn hộ vệ xông lại, người chết trước nhất là y. Chu Đại Trung không muốn chết, thà rằng thả bọn Chu Thiên ra, y cũng muốn sống sót. Chu Đại Trung có tính toán của y, cho dù bọn Chu Thiên Giáng ra khỏi thành, xung quanh vẫn là địa giới của Thục Thiên Phủ, phái khoái mã đuổi theo vẫn có thể bắt trở về.
Bọn hộ vệ cẩn thận đóng lại cửa phòng, tuy chốt cửa đã hư, nhưng chỉ cần hai cánh cửa đỏ là đủ.
- Lâm... Lâm đại nhân, bọn họ đã lui ra, ngài có thể ra rồi. Chu Đại Trung nhỏ giọng nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Lâm Phong chợt nhảy ra khỏi giường, đứng cạnh cửa cẩn thận nghe ngóng. Mãi đến khi tiếng bước chân bên ngoài biến mất, lão mới kéo ghế ngồi cạnh Chu Đại Trung.
Diêu Nhất Bình bị mọi người khiêng đến tiền đường mới thả xuống, các thân binh hộ vệ đều oán giận nhìn Diêu Nhất Bình.
- Tôi nói Diêu đại nhân, ngài đây không phải ép người sao. Ngày mai lão gia thượng đường, chúng tôi không biết xui xẻo đến mức nào đây. Một gã vệ trưởng thân binh bất mãn nói.
Diêu Nhất Bình tức giận dậm chân, y không hiểu đại nhân tại sao lại hồ đồ như vậy, vịt đã nấu chín mà cũng để bay cho được.
- Bổn quan không đi, cứ đợi ở đây. Ta muốn thấy Chu đại nhân có thể hồ đồ tới khi nào. Diêu Nhất Bình giận dữ, chuẩn bị chờ ở chỗ này đến sáng mai.
Đường lớn tối đen ở Thục Thiên Phủ được hai hàng đuốc chiếu sáng rực, hai hàng quan binh chầm chậm hộ tống Chu Thiên Giáng. Vương Hạo bắt đầu sốt ruột, sắp đến cửa thành rồi, tại sao Diêu đại nhân không có động tĩnh nào. Thời gian dài như vậy, dù là từ đông thành chạy đến tây thành, qua lại hai đợt cũng dư sức.
Không còn cách nào, Vương Hạo trơ mắt nhìn đám người Chu Thiên Giáng ra khỏi cửa thành. Khoảnh khắc ra khỏi cửa thành, Chu Thiên Giáng thật muốn hét to một tiếng với trời xanh. Bị giam lỏng lâu như vậy, cuối cùng vẫn sống sót rời khỏi Thục Thiên thành.
Cửa thành nặng nề một lần nữa khép lại, Vương Hạo thúc ngựa phi thẳng đến phủ nha. Không chỉ Vương Hạo, cả Đường Tề Lực cũng nhận được tin tức, hơn nửa đêm liền chạy vội tới phủ nha. Những người thân thích của Chu Đại Trung này chỉ cần có chút đầu óc, không ai dám tin Chu Đại Trung lại làm như vậy. Nhưng y cứ một mực ra mệnh lệnh này.
- Lão Diêu, có chuyện gì vậy? Đường Tề Lực vào phủ nha, khẩn trương hỏi Diêu Nhất Bình.
- Đừng hỏi ta, có bản lĩnh ngươi hỏi Chu đại nhân đi. Diêu Nhất Bình phiền lòng nói.
Đường Tề Lực dừng lại: - Tại sao lại như vậy, ta đi hỏi Chu đại nhân mới được.
Dứt lời, Đường Tề Lực định đi ra hậu đường.
Một gã người hầu Chu phủ đưa tay cản lại: - Đường đại nhân, xin đừng làm khó tiểu nhân, đêm nay bất cứ ai cũng không thể kinh động đến lão gia.
Diêu Nhất Bình phất tay: - Lão Đường, đừng đi nữa, vô dụng thôi, ta sẽ bị chửi. Theo ý của đại nhân, ai dám làm phiền thì ngài ấy liền giết kẻ đó.
Lúc này Vương Hạo cũng đi đến. Vừa thấy Vương Hạo, Diêu Nhất Bình chỉ biết đại thế đã mất. Những người đó vừa ra thành chẳng khác nào chim chóc về rừng, muốn bắt lại cũng khó.
- Các vị đại nhân, nếu ngại đêm quá dài, tiểu nhân đi chuẩn bị chút rượu nhắm, các ngài ngồi trò chuyện trước. Người hầu dứt lời, lặng lẽ lui xuống.
Không lâu sau, hai gia đinh bưng bốn đĩa đồ nhắm đi ra. Trên công đường, Đường Tề Lực vẫn còn oán giận Chu Đại Trung.
Diêu Nhất Bình nâng chén rượu lên vừa định uống, bỗng nhiên ngừng lại: - Đêm nay Chu đại nhân có uống rượu không?
Gã người hầu lắc đầu: - Tuyệt đối không có, đại nhân hôm nay trai giới, không thể uống rượu.
Diêu Nhất Bình sửng sốt:
- Ngươi chắc chứ?
- Lúc đại nhân ăn cơm, tiểu nhân còn đứng ở bên cạnh, đương nhiên có thể chắn chắn.
Diêu Nhất Bình biến sắc: - Không hay rồi! Trong phòng đại nhân chắc chắn có người. Vừa rồi trong phòng có mùi rượu, ta còn tưởng Chu đại nhân đêm nay uống nhiều. Người đâu, báo với trên dưới phủ nha, lập tức tập họp.
Diêu Nhất Bình nói xong, rút ra yêu đao xông vào trong. Vương Hạo không nói thêm nữa, liền đuổi theo ngay sau đó. Người hầu kia cản cũng không được, không cản cũng không được, chỉ cắn răng theo sau.
Thân binh hộ vệ nổi giận đùng đùng, vừa mới đi không bao lâu, tại sao Diêu đại nhân này lại giở chứng nữa? Chẳng lẽ người này đêm nay không ép Chu đại nhân thì không được sao?
Diêu Nhất Bình lúc này không hỏi một tiếng, trực tiếp lệnh cho Vương Hạo đạp cửa lao vào. Cửa phòng vốn không có chốt, Vương Hạo không mất nhiều sức liền phóng vào. Diêu Nhất Bình cầm đao theo sát vào phòng.
Khi Diêu Nhất Bình thấy cảnh tượng trên giường, đầu óc liền choáng váng. Chu Đại Trung và tiểu thiếp bị trói cùng nhau, miệng còn nhét thêm miếng vải. Chu Đại Trung nằm sấp trên giường, sau lưng còn có vết máu.
- Đại nhân! Đại nhân! Diêu Nhất Bình chém đứt dây thừng, lấy miếng vải trong miệng Chu Đại Trung ra. Điều y lo lắng nhất chính là Chu Đại Trung đã chết.
- Mau... mau phái người đuổi theo bọn Chu Thiên Giáng bắt về! Chu Đại Trung mặc kệ cơn đau từ vết thương, ngồi dậy khẩn trương ra lệnh.
Ngoài thành, đám người Chu Thiên Giáng vừa rời cửa thành lập tức tăng tốc chạy đến Trung Đô phủ. Bọn họ không có ngựa và xe, chỉ có thể dựa vào hai chân chạy trốn.
- Chu Nhị, có cách nào báo cho đại quân tới tiếp ứng chúng ta trước không? Chu Thiên Giáng hỏi.
- Đại nhân, binh mã Trấn Nam sợ bị nghi ngờ nên đóng quân cách đây hơn bốn mươi dặm, chỉ e tiểu nhân bất lực.
Chu Thiên Giáng nhìn xung quanh, bọn họ mới chạy ra khoảng ba bốn dặm, Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách mệt lả người rồi. Lỡ xuất hiện người Chu Đại Trung phái đuổi theo, bọn họ không ai chạy thoát. Cảm giác của Chu Thiên Giáng nói cho hắn biết, nguy hiểm vẫn chưa giải trừ, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đuổi theo từ đằng sau.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến Chu Thiên Giáng rất ngạc nhiên, hắn cảm thấy mình như nằm mơ. Nếu không phải Chu Đại Trung phát điên, vậy khẳng định là có âm mưu, chỉ khi sớm gặp đội ngũ của mình thì mới an toàn thật sự.
- Chu Nhất, ngươi rời đi trước, cấp tốc báo với đại đội nhân mã tới tiếp ứng. Chu Nhị, ngươi dẫn theo vài người ở phía sau áp trận, thấy ngã rẽ thì cố ý tạo chút dấu vết. Chu Thiên Giáng bình tĩnh căn dặn .
An bài xong, Chu Thiên Giáng lại nhìn sang Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách. Tứ Hoàng tử vẫn ổn, có thể cho bọn hộ vệ thay phiên cõng, nhưng Ngọc Cách Cách thân là thiên kim, cũng không thể để nam nhân cõng đi. Cũng may thân thể của Quách Dĩnh có tố chất tương đối khá, bằng không bị hai cô gái làm chậm trễ, thật đúng là khó nói đêm nay có thể đi bao xa.
Chu Thiên Giáng đi đến trước mặt Ngọc Cách Cách: - Ta nói Ngọc Cách Cách, ta thấy muội nên về Thục Thiên Phủ đi?
- Huynh... huynh có ý gì, muội không về. Ngọc Cách Cách vừa nghe vậy, mặt liền trắng bệch.
- Vậy được, ta cõng muội đi. Chu Thiên Giáng nói xong ngồi chồm hổm xuống.
Trong bóng đêm, Ngọc Cách Cách mặt đỏ như khỉ ăn ớt: - Huynh... huynh nói bậy gì đó, như vậy sao được.
Tứ Hoàng tử vừa muốn nói, thấy ánh mắt Chu Thiên Giáng lạnh băng, y vội vàng nuốt vào lời định nói.
- Cho muội hai lựa chọn, một là để ta cõng, bằng không để ta bế muội, muội tự chọn đi. Chu Thiên Giáng không có nhiều kiên nhẫn, nếu không phải mấy tháng nay rèn luyện không tệ, hắn cũng không hơi đâu làm chuyện này.
Quách Dĩnh oán hận trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng, song vẫn khuyên Ngọc Cách Cách: - Ngọc Cách Cách, bây giờ là lúc cấp bách, muội cứ xem huynh ấy là ngựa cưỡi.
Nhìn phía sau tối như mực, Ngọc Cách Cách lâm vào đường cùng, cẩn thận áp sát lưng của Chu Thiên Giáng. Chu Thiên Giáng đứng dậy, phát hiện thân thể Ngọc Cách Cách nhẹ nhàng vô cùng, lúc này mới ra lệnh tranh thủ chạy mau.
Chu Thiên Giáng cắn răng kiên trì, chỉ cần để hắn thấy đại quân Trấn Nam, hắn thề nhất định phải tiêu diệt Chu gia.
Cửa thành Thục Thiên Phủ lại mở ra, ba cho đội kỵ binh nhanh chóng ra khỏi cửa thành. Chi đội này rời thành không lâu, trên tường thành có một bóng người trượt xuống, tung người nhanh như chớp đuổi theo hướng bọn Chu Thiên Giáng đi.
Có lẽ là do ông trời có mắt, người của Chu Đại Trung phái đi không ngờ đuổi sai phương hướng. Bọn họ vốn tưởng bọn Chu Thiên Giáng nhất định là trốn đến kinh thành, không hề biết đại quân Trấn Nam tới từ Trung Đô phủ, may thay đường đi của Chu Thiên Giáng trái ngược với bọn đuổi theo.
Cứ đi rồi lại ngừng mãi đến khi trời sáng, lúc này mới thấy phía trước có một đội khoái mã chạy vội tới.
Chu Thiên Giáng khẩn trương bảo mọi người trốn đi, lúc này không nói được kẻ đến là ai. Khi thấy Chu Nhất cưỡi ngựa chạy dẫn đầu, Chu Thiên Giáng cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, người bên cạnh không nhịn được nữa, hưng phấn hoan hô.
Một đội người này không coi là nhiều, phía sau Chu Nhất là một vị tướng quân cầm trường mâu cưỡi trên một con ngựa cao to. Không đợi vị tướng quân kia lên tiếng, Quách Dĩnh hào hứng chạy tới.
- Văn thúc thúc, là cháu đây! Quách Dĩnh.
Quách Dĩnh sống lâu năm ở đại doanh Trấn Nam, tất cả quan doanh từ bách phu trưởng trở lên nàng hầu như biết hết. Người nọ là một trong hai cánh tay lớn của đại doanh Trấn Nam Quách Thiên Tín - tham tướng Văn Nhữ Hải.
- Dĩnh nha đầu, biết cháu bị vây ở Thục Thiên Phủ, Văn thúc thúc không nóng lòng sao được. Vẫn may, các người đều bình an vô sự, bằng không Văn thúc thúc sẽ san bằng Thục Thiên Phủ này. Văn Nhữ Hải trầm giọng nói.
Rồi Văn Nhữ Hải đánh ngựa đi đến trước mặt đám người Chu Thiên Giáng, nhìn lướt qua một lượt, từ y phục mà đoán thân phận của đối phương.
Văn Nhữ Hải chắp tay với Chu Thiên Giáng, nói: - Trấn Nam tham tướng Văn Nhữ Hải, tới đón tiếp đốc thuế quan đại nhân.
Chu Thiên Giáng chắp tay: - Văn Tướng quân không cần phải khách khí, vãn bối Chu Thiên Giáng hữu lễ. Quách Dĩnh đã gọi người ta là thúc thúc, Chu Thiên Giáng tự xưng vãn bối cũng phải lẽ.
Đừng nhìn Tứ Hoàng tử là thân phận hoàng thất, nhưng luận về chức quan trong những người này, Chu Thiên Giáng là cao nhất. Văn Nhữ Hải chào hỏi Chu Thiên Giáng xong mới hành lễ quan võ với Tứ Hoàng tử và Ngọc Cách Cách.
- Hoàng tử, Cách Cách đi đường vất vả, mạt tướng hữu lễ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
Hoàng Sơn Tôn Giả Bá Tánh Bình Dân
Bác nào cần đọc bản dịch full bộ này thì nhắn em, Zalo:0867238352, em gửi trước full bộ cho check bản dịch ạ, có thể nghe audio và đọc offline luôn nhé (có chút phí nhé)i
Mar 22, 2025 02:06 pm 0 trả lời 0
Phương Thủy Tạ Bá Tánh Bình Dân
Tốt
Mar 11, 2019 08:36 pm 0 trả lời 0