[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới
Chương 26 : Tán dưỡng
.
Việc này cũng liên quan đến việc khen thưởng ư?
Trong mắt Diệp Vân cũng hiện lên vẻ mong chờ, dù sao thì đối với hắn mà nói, tài nguyên tu luyện quá mức khan hiếm.
Tôn trưởng lão tiếp tục nói: “Thiên Chúc Phong chia ra hai điện thờ đông tây, nhiệm vụ cũng có chút bất đồng. Các ngươi theo ta về điện thờ phía Đông, mà Dương trưởng lão đi về điện thờ phía Tây. Vì để cho các ngươi cố gắng nỗ lực, điện thờ Đông Tây sẽ thường xuyên tiến hành luận bàn tỷ thí với nhau, người thắng cuộc sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.”
“Ban thưởng như thế nào?”
Có người cả gan lên tiếng hỏi.
“Thiên Chúc Phong không chứa chấp người lười biến, sẽ không cấp cho các ngươi bất cứ thứ gì mà miễn phí cả, tất cả những thứ cần thiết cho việc tu hành đều phải hoàn thành nhiệm vụ mà đổi lấy, hoặc là đạt được khen thưởng.” Ánh mắt Tôn trưởng lão đảo qua mọi người, chậm rãi nói: “Nhóm đệ tử ngoại môn mới các ngươi, mười ngày nữa sẽ có một cuộc tỷ thí giữa hai điện thờ Đông Tây, nếu có thể xếp vào tám thứ hạng đầu thì sẽ có tư cách tiến vào Tàng Vũ Điện của Thiên Chúc Phong chọn một môn công pháp và một môn vũ kỹ, hơn nữa còn dựa vào thứ hạng của mình mà đạt được số lượng linh thạch ban thưởng nhất định.”
“Nếu không thể lọt vào tám thứ hạng đâu thì sao?” Một âm thanh hoảng sợ vang lên, nơi đây đa số mọi người đều nghĩ mình không thể nằm trong tám hạng đầu.
“Không lọt vào tám thứ hạng đầu thì chứng tỏ thực lực ngươi chưa đủ, thực lực chưa đủ thì tự nhiên chỉ có thể tu hành công pháp và tiên kỹ mà tông môn ban cho mà thôi.” Tôn trưởng lão cũng không ngại nhiều lời, chậm rãi giải thích.
“Như vậy chẳng phải là không công bằng hay sao? Nếu ngay lúc đầu đã không thể chiếm được công pháp và tiên kỹ lợi hại một chút thì sau này khi hoàn thành nhiệm vụ tông môn, chẳng phải là rất thiệt thòi với những người kia hay sao?”
“Công bằng? Nếu muốn công bằng thì phải xem biểu hiện của ngươi xem có đạt được tư cách để đối xử công bằng hay không. Ngươi đã biết rõ ngay từ đầu đã chịu thiệt thòi, không bằng người ta thì phải nghĩ xem làm như thế nào, có khi phải trả giá gấp mười, gấp trăm lần để đuổi kịp người ta! Nếu muốn lấy được môn công pháp tu luyện tốt và tài nguyên nhiều hơn thì hoàn thành nhiệm vụ càng nhiều hơn, biểu hiện tốt hơn.” Tôn trưởng lão cười ha hả, trong lời nói mang theo một vẻ khinh thường.
“Đây chính là biến tướng ép buộc a.” Lông mày Diệp Vân nhíu một cái, nghĩ tới việc lúc trước bị Lưu Đạo Liệt áp bức, khiến hắn không thể không tiến vào khu vực nguy hiểm để thu thập linh dược.
Hoàn toàn chính xác, loại này thuần túy là dùng lợi ích để khiến cho đệ tử mang thêm nhiều chỗ tốt nữa đến cho tông môn, có thể cho hắn dốc sức liều mạng đi hoàn thành nhiệm vụ, nhưng mà loại tu luyện này… Tôn trưởng lão quét mắt qua toàn bộ, sau đó không lạnh không nhạt nói: “Hiện tại các ngươi có thể giải tán, tự mình thu thập cho tốt.”
Chẳng qua những lời này lại khiến cho hắn rõ ràng cảm giác được, tu hành tại Thiên Chúc Phong cũng là nguy hiểm trùng trùng.
“Sao? Cảm thấy rất tàn khốc sao? Việc tu hành sau này nhất định sẽ nguy hiểm trùng trùng?”
Tôn trưởng lão quét mắt qua một cái, giống như nhìn thấu tâm tư của hắn, lần nữa phá lên cười, “Con đường tu luyện, vốn là nghịch thiên, mỗi một bước đi đều là dùng mạng sống mà tiến lên. Chẳng lẽ các ngươi đều nghĩ là bầu trời tự nhiên có linh thạch và linh dược rơi xuống cho các ngươi tu hành hay sao? Cá ngươi có nghĩ đến việc, những linh dược kia phát tán hương thơm, yêu thú rất dễ dàng phát hiện ra chúng. Chúng ta sau này đi tìm linh dược, rất có thể sẽ bị những yêu thú này tiện tay mà giết chết. Thiên đạo, toàn bộ đều là như thế! Thiên quân vạn mã, cuối cùng chỉ có một người vượt lên, đó mới là tiên!”
Những lời này nói ra, khiến cho Diệp Vân chấn động.
Hắn nắm yêu bài màu xanh, ngón tay vuốt vào số thứ tự hai vạn linh ba mươi bảy kia, bây giờ nghĩ lại, trách không được đám đệ tử ngoại môn đều nhìn bọn họ không chớp mắt, thần thái vô cùng vội vàng, sắc mặt ngưng trọng, chắc hẳn là không muốn lãng phí chút thời gian nào.
Các ngươi có thể xem yêu bài thân phận của các ngươi rồi.
Tôn trưởng lão tựa hồ như đã nói đủ rồi, mặt không biểu tình quát to một tiếng.
Diệp Vân hít sâu một hơi, linh lực chậm rãi đưa vào trong yêu bài, một bức quang ảnh từ trong yêu bài hiện ra, địa điểm có thể cư trú của đệ tử ngoại môn hiện ra sống động trước mắt hắn.
“Quang điểm màu đỏ đó chính là chỗ các nhân của các ngươi.”
Tôn trưởng lão quét mắt qua một cái, không nóng không lạnh nói: “Hiện tại các ngươi có thể giải tán. Kế tiếp tông môn có lệnh triệu tập thì sẽ có tiếng chuông triệu tập. Những ngày bình thường, các ngươi có thể tự tu hành, hoặc có thể đi xem nhiệm vụ, nếu cảm thấy có thể thì tự mình đi đăng ký, chấp hành nhiệm vụ. Những điều này thì bên trong quang ảnh của yêu bài đều có giới thiệu kỹ càng.
Cả một đám đệ tử xôn xao.
Trước khi thông qua thí luyện, bọn hắn đều nghĩ là sau khi trở thành đệ tử Thiên Chúc Phong thì sẽ được ban cho một ít lợi ích, sau đó được đi theo sư trưởng mà tu hành, nhưng mà nghe ý tứ của Tôn trưởng lão thì, địa vị của bọn hắn tại Thiên Chúc Phong thấp tới cực điểm, hoàn toàn giống như là dã cẩu bị thả hoang dã, căn bản không có người nào trông nom cả.
Kế tiếp chỉ sợ thời gian tu hành sau này, chỉ khi nào hoàn thành thí luyện và nhiệm vụ thì mới có thể gặp được sư trưởng phía trên, làm cho bọn hắn một chút sự tình thì mới có thể học được một ít gì đó.
Rất nhiều đệ tử thấy cảm thấy quá trái ngược với điều mình tưởng tượng thì sắc mặt đều trắng bệch, nhưng trong lòng Diệp Vân lại khẽ động, ngược lại thì lại mừng rỡ.
Càng tiếp xúc với nhiều người, hơn nữa lại là sư trưởng thì bí mật của quang ảnh đen trắng lại càng dễ bị phát hiện. Đối với hắn mà nói thì việc ngay từ đầu đã để cho đệ tử tự do hành động, thì càng thêm an toàn.
Hơn nữa hắn cũng có không ít linh thạch, nên việc tu luyện gần đây cũng không lo lắng gì cả.
Kế tiếp hắn cẩn thận nhìn về màn sáng do yêu bài phát ra thêm lần nữa.
Thoạt nhìn thì điện thờ phía đông và điện thờ phía tây cách nhau khá xa, hơn nữa mỗi chỗ ở khoảng cách cũng không gần, hơn nữa cũng không biết vị trí cuối cùng của danh sách này là bao nhiêu, như vậy thì chắc hẳn tạm thời sẽ không chạm mặt với Khúc Nhất BÌnh, Đoạn Thần Phong.
Đã như vậy thì trước tiên cứ quay về chỗ của mình, xem kỹ càng những chú giải trên tấm yêu bài này, chuẩn bị tốt cho cuộc tỷ thí mà Tôn trưởng lão nói. Dựa theo tình hình hiện tại thì hắn có cảm giác mình có hy vọng tiến vào tám vị trí đầu tiên, đạt được một chút lợi ích.
Quan trọng nhất là, Kim Đan dưới tâm bia đá Luyện Tâm ĐIện, một tia kim quang bị quang ảnh hấp thu, dẫn vào cơ thể hắn, hiện tại cũng không có bất cứ dấu hiệu gì.
Trong lòng hắn mơ hồ có một loại chờ ming, có lẽ đợi sau khi quang ảnh đen trắng này luyện hóa được tia kim quang này thì bản thân hắn sẽ đạt được một chút lợi ích không chừng.
Phần lớn những tên đệ tử thí luyện, bây giờ tâm trạng khá là nặng nề, hơn nữa dưới tiếng quát của Tôn trưởng lão thì cũng không dám dừng lại quá lâu, nhanh chóng túm năm tụm ba tản đi.
Diệp Vân không ngừng đưa linh lực vào trong yêu bài, khiến cho yêu bài tỏa ra màn sáng lơ lửng trước mặt hắn, sau một nén nhang thì án theo vị trí trên màn sáng, hắn đã tìm được nơi ở của mình, là một tiểu viện được xây bằng những viên đá lởm chởm kỳ lạ, bên trong tiểu viện tựa hồ như có một loại pháp trận cấm chế thần kỳ nào đó, bao phủ toàn bộ tiểu viện vào trong.
Cánh cửa của tiểu viện không biết làm từ loại gỗ nào mà tiếp xúc vào nó thì có cảm giác lạnh buốt, khiến cả người phát lạnh. Tại gần cửa gỗ có một vết lõm hình dáng lệnh bài, có lẽ chính là nơi đặt yêu bài vào đó.
Diệp Vân nhẹ nhàng đặt yêu bài vào vị trí đó, chỉ nghe cọt kẹt…t..tttt một tiếng, cửa gỗ tự động mở ra, sau đó yêu bài từ trong lỗ khảm rơi ra, rơi vào lòng bàn tay của Diệp Vân.
Hai tiểu lầu nhỏ xuất hiện trước tầm mắt hắn, căn phòng nhỏ hơn thì nằm ở phía trước, hòn non bộ nước chảy, cầu đá vắt ngang, trong đình viện gieo trồng không biết bao nhiêu hoa cỏ không biết tên, hương thơm nhàn nhạt từ đó tỏa ra, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng sáng khoái.
Nơi ở của đệ tử ngoại môn Thiên CHúc Phong so với nơi ở của đệ tử tạp dịch, đúng là khác nhau một trời một vực. Nếu nói đệ tử tạp dịch như những tên ăn mày thì đệ tử ngoại môn có thể so sánh với những gia đình trung đẳng, chỉ mỗi chỗ ở đã có khác biệt cực lớn.
Bởi vậy có thể thấy được, mặc dù theo như lời Tôn trưởng lão nói thì, đệ tử ngoại môn cần hoàn thành các loại nhiệm vụ, tham gia các hoạt động mới có thể đạt được tài nguyên tu luyện phong phú, nhưng có lẽ chỉ cần hoàn thành một vài nhiệm vụ đơn giản là có thể thu được lợi ích, so với đệ tử tạp dịch hơn không biết bao nhiêu lần.
Mà đây vẫn chỉ là đệ tử của Thiên Chúc Phong, nếu như tu vi tăng lên, địa vị tăng lên, trở thành đệ tử Vô Ảnh Phong, thậm chí trở thành đệ tử nội môn bên trong chư phong của Thiên Kiếm Phong thì lợi ích nó sẽ như thế nào?
Diệp Vân nhìn tòa đình viện này, trong lòng lại cảm khái một lần nữa.
Đột nhiên trong đầu hắn lại hiện lên một gương mặt non nớt, rồi lại mang theo một vẻ quật cường, kiên định.
“Thẩm Mặc, không biết ngươi bị Lan trưởng lão mang đi đâu, kết quả cuối cùng như thế nào? Nhưng mà việc tốc độ hấp thu linh khí yêu nghiệt như của ngươi thì chắc hắn chỉ tại Vô Ảnh Phong mới được sống yên ổn, nếu lần sau gặp lại thì có lẽ chênh lệch của chúng ta đã là quá lớn rồi.”
Diệp Vân nghĩ đến Thẩm Mặc, trong lòng cảm khái, đồng thời cũng sinh ra một tia ôn hòa.
Ba năm tại Thu Thập Cốc, mãi cho đến lúc trước thí luyện mới quen biết Thẩm Mặc, vậy mà lại trở thành bằng hữu duy nhất của hắn tại Thiên Kiếm Tông.
Hắn than nhẹ một tiếng, sau đó bước vào sân, cánh cửa phía sau cọt kẹt một tiếng rồi tự động đóng lại. Trong chớp mắt, hắn có một cảm giác một mảnh thiên địa này chỉ thuộc về một mình hắn, cũng không sợ có người khác rình mò, không bị người khác tính toán, tâm lý vẫn một mực căng thẳng lúc này cũng giãn ra, toàn thân có một loại cảm giác sảng khoái và mệt mỏi xen lẫn vào với nhau.
Bình luận truyện