[Dịch] Tiên Hiệp Thế Giới

Chương 15 : Trộm Linh

Người đăng: 

.
“Chuyện gì vậy?” Diệp Vân và Thẩm Mặc đều kinh hãi. “Hả?” Trong hư không, bốn lão giả lập tức phát giác. Ánh mắt Lan trưởng lão lóe lên, thò tay điểm ra, một viên linh thạch khảo thí liền rơi xuống trước người Thẩm Mặc. “Thử lại một lần.” Thẩm Mặc nhìn Diệp Vân, không biết chuyện gì đang chờ mình phía trước, hắn hít một hơi thật sâu, cẩn thận từng li từng tí một rót linh lực vào trong đó. Ba! Âm thanh thanh thúy một lần nữa vang lên, truyền khắp quảng trường yên tĩnh. Tinh thạc khảo thí, một lần nữa vỡ vụn, hóa thành tro bụi. “Ngươi tên gì?” Ánh mắt Lan trưởng lão dần hiện ra một tia khác thường. “Đệ tử tên gọi Thẩm Mặc.” Nam hài nhỏ gầy thấp giọng trả lời. “Tốt, ngươi đi theo ta.” Lan trường lão thoáng một cái đã đến bên cạnh của Thẩm Mặc, một luồng linh lực cường đại mà nhu hòa liền bao lấy Thẩm Mặc… “Đi đâu?” Thẩm Mặc khẽ giật mình, vô ý kinh hô lên. “Tu vi của ngươi chỉ là Luyện Thể Cảnh nhất trọng, nhưng linh lực lại có thể làm cho tinh thạch nứt vỡ, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, ta cũng không nhìn ra huyền cơ trong đó. Ta mang ngươi đến bái kiến một số tiền bối trong môn, có lẽ có thể tìm ra manh mối.” Lan trưởng lão nhìn Thẩm Mặc, nói. “Yên tâm đi, thiên phú của ngươi nói sao thì nói, chắc chắn sẽ không thấp, chỉ là muốn xác định rốt cuộc là loại linh nào mà thôi.” Lan trưởng lão cũng không muốn lãng phí thời gian, câu này vừa nói ra khỏi miệng thì hắn và Thẩm Mặc đã phóng lên trời, thoáng cái đã biến mất trong mắt mọi người. “Diệp sư huynh, tạm biệt…” Trên bầu trời truyền lại âm thanh của Thẩm Mặc. Ánh mắt Diệp Vân chớp động, trầm mặc không nói. Trong lòng hắn biết rõ, nếu linh mạch Thẩm Mặc thật sự là một loại linh mạch cường đại hiếm thấy trong truyền thuyết, rất có thể sẽ trở thành chân truyền đệ tử của một vị tiền bối trong môn, sau này địa vị hai người khác biệt, muốn gặp lại chỉ sợ vô cùng khó khăn. “Đệ tử thông qua khảo hạch nghe lệnh, khảo hạch tiếp theo sẽ càng khó khăn, hy vọng các ngươi sẽ thôn qua, trở thành một thành viên của Thiên Chúc Phong Thiêm Kiếm Tông.” Trong không trung truyền đến một tiếng nói vang vọng của một vị trưởng lão khác. “Những đệ tử có màu hồng trở lên, tuy có thể trực tiếp trở thành đệ tử Thiên Chúc Phong, nhưng phải tham gia khảo thí tiếp theo để tông môn biết rõ ràng tư chất của các ngươi.” “Vâng!” Những đệ tử thông qua khảo hạch mang thần thái khác nhau, có hoan hô tung tăng như chim sẻ, có người lẳng lặng mà đứng, có người thì thần sắc ngưng trọng, cũng có những ánh mắt hâm mộ. Mà những đệ tử không thông qua khảo hạch, cơ hồ đều giống nhau, than thở, mặc dù không cam lòng nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể tạm rời đi. Lần khảo thí thứ nhất của đệ tử Thiên Chúc Phong Thiên Kiếm Tông cứ như vậy chấm dứt. Thông qua lần khảo hạch, đệ tử còn lại chừng hơn hai trăm người, dưới sự chỉ dẫn của những đệ tử Thiên Chúc phong, chậm rãi đi về phía quảng trường của đại điện. Cung điện này cực lớn, cao vào chục trượng, đứng sừng sững trên đỉnh núi, lấp trong mây mù, tản mát ra hào quang kim sắc, nguy nga tráng lệ, khiến cho con người ta không dám có ý khinh nhờn. Diệp Vân ngẩng đầu nhìn lại thì thấy có một loại cảm giác viễn cổ tang thương đập vào mặt, cũng chỉ khiến cho hô hấp của hắn hơi dồn dập một chút, mà đại bộ phận những đệ tử thông qua lần khảo hạch thứ nhất thì sắc mặt đều tái nhợt, toàn thân lạnh cứng lại. Đây là một toàn thiên điện của Thiên Chúc Phong, Luyện Tâm điện. Tòa Luyện Tâm điện này đã đứng sừng sững tại đây đã hơn hai nghìn năm, trải qua tang thương, chứng kiến nhật nguyệt biến ảo. “Ta nhắc nhở các ngươi một câu, khi vào Luyện Tâm điện thì không cho phép lớn tiếng, một lòng thành kính, một khi có dị tâm thì Luyện Tâm điện lập tức có thể cảm ứng, đến lúc đó thì ngươi sẽ bị đánh giá cực thấp, căn bản sẽ không được trọng dụng.” Một lão giả xoay người nhìn mọi người, đặc biệt là nhìn vào Quân Nhược Lan, chậm rãi nói. Quân Nhược Lan có thiên phú tử sắc hiếm thấy ngàn năm mới gặp, nếu như nàng ta không thể thông qua khảo thí Luyện Tâm điện, như vậy thì thật là đáng tiếc. “Vâng!” Mọi người ngừng thở, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên. Từ khi tiến vào Thiên Kiếm Tông, đã trải qua những cực khổ có có thể tưởng tượng được, kiếp sống của đệ tửu tạp dịch quả thực là khó có thể chịu đựng được, thật vất vả mới có thê thông qua khảo hạch lần thứ nhất, cuối cùng mới đứng ở đây, tự nhiên sau khi tiến thêm bước này thì từ nay về sau một bước lên trời, trở thành cường giả tuyệt thế. “Diệp Vân, ta thấy ngươi chỉ là tên đến từ thâm sơn cùng cốc, chưa từng được tiếp xúc nhiều với nhân thế, lát nữa không cần khẩn trương, vạn nhất bị Luyện Tâm điện từ chối thì đúng là không còn ý nghĩa gì nữa rồi.” Vẻ mặt Đoạn Thần Phong trào phúng nói ra. Diệp Vân nhíu mày, cũng coi như không. Vừa rồi hắn thấy Đoạn Thần Phong và Lan trưởng lão trao đổi với nhau, có lẽ có chút quan hệ trong tông môn. Trừ việc trực tiếp đụng tới hắn, không thì cũng không nên trêu trọc đến hắn. “Không được nhiều lời.” Một gã trưởng lão phía trước, quay đầu lại, trừng mắt nhìn Đoạn Thần Phong, nói: “Nếu gây ồn ào, trực tiếp trục xuất khỏi sơn môn!” Đoạn Thần Phong lập tức câm như hến, ngay cả rắm cũng không dám đánh. Tên trưởng lão kia quát khẽ một tiếng, mấy đạo linh quang từ trong tay áo hắn bắn ra, rơi vào trên cửa của thiên điện. Cửa điện phía trước từ từ mở ra. Một cơn gió màu xanh thổi tới. Diệp Vân hít sâu vào một hơi, linh khí nồng đậm lập tức tiến vào lục phủ ngũ tạng, sảng khoái vô cùng. Linh khí tại Thiên Chúc phong và chỗ ở của đệ tử ngoại viện quả thực là khác biệt, hiện tại mới chỉ tiến vào Luyện Tâm điện mà linh khí đã dồi dào như vậy, không biết những chỗ tu luyện bên trong của Thiên Chúc phong khác, linh khí dồi dào đến mức nào. Diệp Vân nín hơi ngưng thần, hít sâu một hơi, linh khí bỗng nhiên tiến sâu vào bên trong tâm phế, sau đó theo kinh mạch tiến vào thân thể, ngay sau đó quang ảnh đen trắng chợt lóe, trong nháy mắt, một đạo linh khí so với lúc trước nhỏ hơn mấy lần từ trong đó tuôn ra. Lông mày Diệp Vân nhíu lại, hắn kinh ngạc phát hiện ra đạo linh khí này rất nhỏ, nhưng độ tinh khiết lại cao hơn mấy lần, nói cách khác thì quang ảnh đen trắng này sau khi hút vào rồi phun ra thì đã đem linh khí chiết xuất rất nhiều. “Quanh ảnh đen trắng này quả nhiên có tác dụng chiết xuất linh khí.” Trong nhất thời, tim Diệp Vân đập thình thịch. Con đường tu luyện, chính là nghịch thiên mà đi. Trong thiên địa, linh khí vô cùng hỗn tạp, linh khí càng tinh khiết thì hiệu quả tu luyện càng tốt. Bởi vậy, cơ hồ những động thiên phúc địa có linh khí dồi dào, tinh khiết thì đều bị những đại phái Viễn Cổ phân chia rồi, vì đó chình là những nơi tu luyện tuyệt hảo. Huống hồ, tại Luyện Thể cảnh, do không thể tìm được chân khí đầy đủ, cho nên chỉ có thể trực tiếp hấp thu linh khí thiên địa để tu luyện, đều khó khăn vô cùng, mặc dù hút vào linh khí nhưng cuối cùng luyện hóa cũng chưa đến một phần mười. Thế nhưng mà đạo linh khí này trực tiếp tiến vào kinh mạch này, trong nháy mắt liền hấp thu luyện hóa một cách trực tiếp, giống như là linh thạch, quả thực không thể tưởng tượng được. Nếu như có thể trực tiếp hấp thu luyện hóa thiên địa linh khí, như vậy mặc dù kém với những đệ tử thiên tài được tông môn coi trọng như là Quân Như Lan, nhưng tốc độ tuyệt đối cũng không chậm hơn bao nhiêu, thậm chí còn nhanh hơn một chút. Lúc trước hắn luyện hóa linh thạch cũng đã có cảm giác không rõ ràng là quang ảnh đen trắng này có thể chiết xuất linh khí, ở đây linh khí nồng đâm, thử một lần liền có kết quả. “Diệp Vân, ngươi đang làm gì đó?” Âm thanh chói tai của lão giả vang lên, mang theo một tia tức giận.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang