[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 5 : Mới đến Dịch viên

Người đăng: 

.
Thục đạo nan, nan vu thượng thanh thiên. Đó là dòng thơ của Lý Bạch miêu tả rất thật về giao thông ở Tây Thục Thái Xuyên - vùng núi với địa hình hiểm trở, núi non chập trùng, các thông lộ đều lắc léo khó đi và vô cùng nguy hiểm. Chúng thường là những gian lộ nhỏ, ẩn đặt xuyên giữa các khu rừng núi âm u và đầy yêu ma quỷ quái. Khách bộ hành đều rất ngái ngại và kinh sợ khi phải đi qua những nơi này. Thế mà trên con đường hoang vu lạnh lẽo lại có một bóng người di chuyển với phong thái rất khoan thai nhẹ nhàng. Quan sát kỹ thì đó là một thanh niên tuấn tú khoác trên mình chiếc áo màu xanh nhạt. Cũng đôi mắt trong xanh như nước biếc và rất thu hút đó, tạo cho người đối diện một cảm giác vừa bí ẩn vừa đáng yêu. Ấn tượng đầu tiên về chàng thanh niên này là một thư sinh nho nhã, yếu ớt nhưng thần thái lại cho thấy đây là một chàng trai giàu ý chí và nghị lực. Chỉ là không biết người này từ đâu đến và định đi đâu. Chàng trai đó chính là Lục Vân và dĩ nhiên nơi cậu đến là Dịch Viện - một trong Lục Viện vang danh thiên hạ. Để người khác không nhận ra thân phận của mình, cậu đã cải trang thành một thư sinh phong nhã, chân yếu tay mềm để tránh những phiền phức không đáng có. Nhìn bề ngoài như thế, đố ai biết cậu là một cao thủ chân tu? Suốt dọc đường đi hiếm lắm mới thấy một trà quán nho nhỏ bên vệ đường. Lục Vân bèn rảo bước vào nghỉ ngơi ra vẻ mệt mỏi vì đường dài gập ghềnh khó khăn. Quán này nhỏ và rất đơn giản, chỉ có hai ba cái bàn cùng với vài chiếc ghế đẩu được xếp phía ngoài. Chủ quán thì là một ông lão đã ngoài lục tuần, trông khắc khổ và đáng thương. Trong quán ngoài Lục Vân ra còn có hai vị khách dừng chân cũng đang ngồi uống trà. Một vị là tiều phu, còn vị kia là một thiếu niên đang mặc trên người bộ đạo bào rách nát. Trông cậu này cỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi thôi. Tướng mạo thanh tú, và lúc nào cũng nhoẻn miệng cười trông rạng rỡ như ánh mặt trời ban mai. Lục Vân nhẹ nhàng tìm cho mình một chỗ ngồi rồi hỏi ông chủ quán: "Lão bá, xin cho hỏi một chút, từ đây đến Dịch Viện còn bao xa và bao lâu ạ?" Vừa thốt ra những lời đó, gã thiếu niên mặc đạo bào vội quay đầu sang và nhìn Lục Vân với ánh mắt kinh ngạc. Rồi rất nhanh chóng, hắn ta đã ngồi ngay kế bên mà toe toét nói: "Này, huynh đến Dịch Viện à? Đệ cũng định đến đó đây. Hà hà, ta đi chung đường rồi." Nói xong lại cười một trạng rõ to. Lục Vân nhìn gã mặt mày hớn hởn, hí ha hí hưởng như một cậu bé nghịch ngợm đang rầu rĩ mà nhặt được kẹo, thật khiến cho người khác phải bật cười. Nhưng trông hắn ta cũng đáng yêu thật! Với phong thái điềm đạm, Lục Vân vui vẻ trả lời: "Đúng là ta đang trên đường đến Dịch Viện. Ngươi cũng thế à? Vậy thì tốt rồi, vừa lúc ta không biết rõ đường đi nước bước, có thêm bạn đồng hành cũng hay." Lúc này, ông lão chủ quán mới lên tiếng: "Vị công tử này trông diện mạo và cách ăn mặc chắc định đến Dịch Viện để học nghệ phải không? Đó quả thật là nơi tốt đấy, mỗi năm đều có rất nhiều người đến đấy để xin vào học tập và tu luyện. Ai ai cũng trở thành những nhân sĩ tài ba, biết yêu thương kẻ cô thế và giúp đỡ dân lành ở khắp nơi. Chỗ này cách Dịch Viện còn hơn trăm dặm. Với lộ trình hiện tại của công tử thì chắc phải trưa ngày mai mới có thể đến nơi. Chúc công tử đạt được thành quả mong muốn và góp sức giúp đỡ cho bá tánh sau này." Vừa nói ông vừa dâng lên một ly trà nóng thơm lừng. Vị tiểu đạo sĩ ngồi kế bên nghe thế bèn xen vào: "Hơn trăm dặm? Hà! Thế thì đâu cần đến trưa mai, đi một chốc là tới được rồi. Ê! Huynh tên gì? Đệ tên là Lâm Vân Phong. Sao? Thấy tên đệ hay chứ?" Gã nhìn chằm chằm Lục Vana, đợi chờ một câu khen ngợi. Lục Vân mỉm cười: "Ta lên Lục Vân, chào đệ, Lâm Vân Phong. Tên cũng hay đấy, nghe rất oai phong! Rất vui được quen biết đjee, ta có thể cùng đi đến Dịch Viện chứ?" Lâm Vân Phong cười thật tươi: "Đệ cũng vui lắm! Để đệ dẫn huynh đi cho nhanh nhé. Đệ biết đường mà. Từ đây đến đó chỉ mất khoảng một tuần trà thôi. À, huynh đến đó để học gì thế? Đệ thì học về thuật trảm yêu. Hà hà, nghe nói là lợi hại lắm huynh ạ." Đôi mắt cậu bé sáng rỡ cứ như sắp học được một tuyệt kỹ võ công vậy. Lục Vân bình thảng nhấp từng ngụm trà, mắt nhìn xa xăm nhẹ nhàng nói: "Ta đến đó chỉ vì nghe danh Dịch Viện là nơi huyền bí và lắm người tài nên tò mò muốn biết con người và văn hóa nơi ấy ra sao. Còn về việc học nghệ thì tới đó hẵng tính." Lâm Vân Phong gật gù bảo: "Đệ được biết ở đó kiếm khách là nổi danh nhất. Chắc huynh thích hợp với kiếm hơn là những môn võ học khác đấy. Hà hà, trông huynh cũng có tướng của tiên kiếm lắm chứ. Mà thôi, không nói nhiều nữa. Chúng ta khởi hành nào, nếu không sẽ không kịp đấy." Nói xong để lại vài đồng xu rồi kéo tay Lục Vân rời khỏi quán. Lục Vân phì cười và đi theo Vân Phong. Đi được một khoảng, Vân Phong nheo mắt: "À, đi như huynh biết chừng nào tới đây. Để đệ cho huynh xem cái này." Vừa dứt lời, cậu nắm lấy tay phải của Lục Vân, miệng lẩm bẩm: "Càn khôn âm dương, đạo pháp tuỳ tâm, Ngự Phong." Cùng lúc, lá bùa trên bàn tay bốc lửa và tạo thành một luồng khí quấn lấy cơ thể của hai người, đưa cả hai tiến về phía trước với tốc độ chóng mặt. Lâm Vân Phong nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Lục Vân mà hí hửng: "Huynh thấy sao? Không tệ chứ? Hì hì, đây là sở trường của đệ mà. Về khoản trảm yêu bắt quỷ thì đệ cũng biết đôi chút. Khi đến Dịch Viện, huynh có gì cần thì cứ tìm đệ. Đệ sẽ giúp đỡ hết mình." Lục Vân nhẹ nhàng gật đầu và mỉm cười: "Hà, không ngờ đệ là vị đại hiệp trảm yêu diệt ma, thất lễ thất lễ. Sau này huynh có khó khăn gì sẽ đến tìm đệ. Đa tạ đệ trước nhé!" Nhìn chàng trai như nhóc tỳ này ai ngờ cũng biết nhiều về đạo pháp bùa chú, thật thú vị. Hai người tiếp tục bay thẳng đến Dịch Viện. Với tốc độ di chuyển như thế, quả thật chỉ trong chốc lát đã đi được hơn trăm dặm đường. Dịch Viện, một trong Lục Viện vang danh thiên hạ, nằm trên phần bảo địa của Tây Thục tinh tú, giữa Nga My Sơn và Thanh Thành Sơn, là một thánh địa chân tu huyền bí vô cùng. Dịch Viện được sáng lập đã hơn ngàn năm nay nhưng vẫn giữ vững được nguyên tắc của mình: Dĩ tu tâm vi chủ, tu chân vi phụ, tu học vi bản. Và đã đào tạo được rất nhiều nhân sĩ hữu ích cho bá tánh. Dịch Viện phân thành tứ viện: Càn, Khôn, Âm, Dương. Trong giới chân tu, Càn Khôn nhị viện là nổi tiếng nhất. Còn trong nhân gian, Âm viện lại trội hơn. Bởi vì chủ đích của Âm viện là trảm yêu trừ ma nên học viện đông đúc trong viện này toàn là những nghĩa hiệp khách sẵn sàng xả thân để cứu dân diệt quỷ. Vì lẽ đó mà họ được dân chúng sủng ái và ngưỡng mộ bởi hành động nghĩa hiệp bảo vệ dân làng bấy lâu. Dịch Viện thu đệ tử không khó nhưng muốn trở thành môn sinh của Tu Chân Tứ Viện tức Càn Khôn Âm Dương viện thì không dễ tí nào. Mỗi năm cũng chỉ vài người được thu nhận, ít còn hơn lá mùa đông. Yêu cầu của Dịch Viện nghiêm khắc là ở chỗ đầu vào. Những ai có năng khiếu thiên phú và gia thế trong sạch thì mới được xét duyệt, còn lại đều bị từ chối. Khi Lâm Vân Phong và Lục Vân đến nơi thì trời cũng đã quá trưa. Hai người ngắm một lượt Dịch Viện, nơi này thật là rộng lớn. Rộng đến hàng trăm mẫu đất, nhà cửa san sát nhưng vẫn được xây dựng rất quy cũ và theo trận đồ được thiết kế vô cùng phức tạp. Lục Vân kinh ngạc khi phát hiện trận đồ này được thiết lập như một vòng phòngg vệ khổng lồ và vững chắc cho toàn bộ khu vực trong Dịch Viện. Đồng thời, có một vầng sáng tím lúc ẩn lúc hiện trên vùng trời này. Ai không có đạo hạnh thâm hậu cũng không thể phát hiện được. Vừa đến cổng đã thấy hai cánh cửa sắt to lớn đứng sừng sững như một bức tường thành vững chắc và uy nghi, Lục Vân chậm rãi tiến về phía trước với nụ cười thản nhiên trên môi, còn Lâm Vân Phong chưa chi đã lẹ làng đứng buôn chuyện với hai tay gác cổng, vừa hỏi chuyện vừa đợi Lục Vân từ từ bước đến. Vừa xong, cậu bèn nắm lấy tay Lục Vân kéo đi một mạch theo tay gác cổng đi vào bên trong. Trên đường đi, Lục Vân tỉ mỉ quan sát kiến trúc nhà cửa xung quanh và phát hiện ra sự giản dị trong cách bày trí ở đây có phần nào đó liên quan đến cuộc sống thiếu thốn của người dân Tây Thục. Đi theo vị đệ tử Dịch Viện này xuyên qua các hành lang rộng trong biệt viện, họ cùng đến một căn phòng rộng lớn. Trong này có một lão bá râu tóc bạc phơ, tướng mạo hiền hậu nhưng nghiêm khắc và mang trên mình khí chất phi phàm của tiên phong đạo cốt. Lục Vân cũng thấy được đạo hạnh của người này cực kỳ tinh thâm nên trong lòng có hơi e sợ. Cậu vội vàng ẩn khí tàng tức và lộ vẻ thản nhiên như không biết gì. Tay gác cổng đó nói nhỏ vài câu bên tai lão bá rồi quay mình đi khỏi. Còn lão bá thì nhìn chằm chằm hai kẻ mới đến với ánh mắt mỉm cười, có vẻ tán thưởng: "Xin mời hai vị khách từ phương xa hãy an vị. Bổn toạ là Tứ Dương chân nhân - đứng đầu Dương Viện, một trong tứ viện của Dịch Viện. Hai vị cứ gọi ta chân nhân là được. Ta nghe đệ tử gác cổng bảo là hai vị muốn đến gia nhập vào môn hạ của Dịch Viện và học hỏi phép chân tu, có đúng như vậy không?" Lâm Vân Phong nhanh miệng trả lời ngay: "Pháp nhãn của chân nhân quả thật tinh tường, đúng là tiểu đao đến để học và tu luyện đạo pháp. Người bạn đồng hành này cũng vậy. Vì thể chất ốm yếu nên muốn học đôi chút tiên phép để tăng cường sức khoẻ và kéo dài tuổi thọ. Rất mong chân nhân khai ân mà thu nhận hai kẻ ham học hỏi này. Tiểu đạo tên là Lâm Vân Phong, còn đây là Lục Vân. Chân nhân hãy xem xét dùm!" Nói xong cậu ngẩng mặt nhìn chăm chăm vào Tứ Dương chân nhân, mắt long lanh đến tội. Lục Vân ngồi gần đấy trông vẻ mặt đó thật nhịn không nổi mà phải bật cười. Tử Dương chân nhân cười hiền hậu: "Điều này không phải mình ta có thể quyết định. Theo quy tắc thu nhận đệ tử vô cùng nghiêm ngặt của Dịch Viện thì phải có chú ý những điều kiện sau: Thứ nhất, lai lịch rõ ràng, trong sạch. Kẻ không minh bạch, Dịch Viện không nhận. Thứ hai, phải có tư chất thông minh, con đường chân tu lắm gian nan, nếu không đủ tư chất thì chỉ tốn thời gian vô ích mà thôi. Không đạt yêu cầu thì tốt nhất không nên ở lại. Thứ ba, phải có sức chịu đựng bền bỉ và một quyết tâm kiên định sắt đá. Chân tu không phải là một việc dễ dàng mà có thể hoàn thành trong một thời gian ngắn. Nếu không đủ quyết tâm theo đuổi thì khó mà đạt được thành quả mong muốn. Thứ tư, phải được tuyển chọn nghiêm khắc và tùy duyên. Vì thế không phải tùy tiện mà gia nhập môn hạ được, ta cần suy xét đến thân thế lai lịch và cơ duyên của hai người. Bây giờ hãy tự giới thiệu đôi chút về bản thân, ta sẽ xem xét từng người." Nói xong, chân nhân ngồi nhấp trà trong khi chờ hai người hồi đáp... Lâm Vân Phong liếc nhìn Lục Vân, thấy cậu này im lặng nên nhanh nhảu lên tiếng: "Chân nhân, tiểu đạo xin nói trước. Tiểu đạo tên là Lâm Vân Phong, đã mười chín tuổi. Vân Phong vốn là một cô nhi không cha không mẹ được một lão đạo sĩ nhận nuôi. Từ lúc biết chuyện thì đã theo đạo sĩ học thuật trảm yêu trừ ma. Và sau bao năm chăm chỉ tu luyện, hiện giờ cũng đã có chút thành quả (nói xong nhe răng cười). Vân Phong vốn định cứ thế mà theo chân đạo sĩ nhưng rồi một hôm sư phụ bảo có việc rồi biến đi mât tăm, chỉ dặn là đến Dịch Viện để tiếp tục học hỏi và tu luyện. Vân Phong sau đó có đi tìm sư phụ nhưng mất mấy ngày vẫn không tìm được nên đành đến đây theo như lời dặn dò." Tứ Dương chân nhân nghe thế hơi nhăn mày: "Vậy ngươi có biết sư phụ ngươi là ai không?" Lâm Vân Phong trầm tư một hồi rồi khẽ nói: "Vân Phong không rõ lắm. Nhưng nhớ có một lần, sư phụ vô tình nói rằng mình là một đại sư thu phục yêu ma quỷ quái rất nổi tiếng trong giới chân tu, được mọi người xưng tụng là cái gì Quỷ Đại Sư gì đó, Vân Phong nhớ không ra ạ. Chân nhân có từng nghe danh người nào như thế không?" Tứ Dương chân nhân vừa nghe đến đây bèn phì cười: "Ta biết rồi, không ngờ ngươi chính là đệ tử của lão bằng hữu này. Đúng là trái đất tròn, năm xưa sư phụ của ngươi cũng là đệ tử Dịch Viện và là sư huynh đệ đồng môn với ta. Ông ấy bảo ngươi đến đây chắc cũng có ý định giúp ngươi tiếp tục phát huy tiềm năng của mình. Mong là ngươi không phụ lòng của lão. Và ta cũng muốn nói điều này cho hai ngươi biết. Còn hai ngày nữa là đến dịp thu nhận đệ tử của Dịch Viện được tổ chức mỗi nửa năm một lần trong mười năm duy nhất. Lần sắp tới này là đợt cuối cùng trong năm thứ chín, nếu lỡ dịp thì phải đợi năm sau mới có cơ hội. Hiện giờ thì vẫn còn hy vọng cho hai ngươi." Chân nhân nói xong quay nhìn Vân Phong và mỉm cười như ám thị rằng khả năng trở thành đệ tử Dịch Viện của cậu khá cao. Sau đó ánh mắt của chân nhân nhanh chóng di chuyển sang Lục Vân, ông hỏi: "Thế còn Lục Vân? Ngươi là người phương nào?" Lục Vân nhẹ nhàng trả lời: "Thưa chân nhân, Lục Vân có gia tổ tại kinh thành, gia phụ Lục Vân Vũ là đương triều tiến sĩ, gia tộc đời đời là mệnh quan triều đình và đều có học vị tiến sĩ. Mười hai năm trước, Lục Vân theo gia phụ đến ẩn cư tại Tây Thục cho đến tận bây giờ. Vì bản thân sức khoẻ yếu kém, từ nhỏ đã nhiều bệnh tật nên gia phụ đã bảo đến đây học hỏi và mở mang tầm mắt. Nếu có thể rèn luyện được một cơ thể cường tráng không bệnh tật thì đó là phước đức của Lục Vân." Tứ Dương chân nhân có vẻ hơi ngạc nhiên: "Ngươi chính là hậu duệ của Lục thị gia tộc trong kinh thành? Ta có nghe qua danh tiếng của phụ thân ngươi - Lục Vân Vũ. Dịch Viện có khá nhiều đệ tử cũng là mệnh quan triều đình và họ đều có nhắc đến đại danh của người. Ông ấy là một vị quan thanh liêm hiếm có mà nhiều người đều kính trọng. Chỉ tiếc triều đình hủ bại, gian thần lộng hành nên Lục gia mới phải ẩn cư như thế này, thật đáng tiếc! Và cũng thật không ngờ, trong ngày hôm nay ta có thể gặp được hai hậu duệ của cố nhân. Có lẽ là duyên trời... Được rồi, cứ ngồi ở đây chờ. Ta sẽ đi gặp Viện chủ để bàn về việc xét duyệt gia nhập của hai ngươi." Chân nhân vừa rời khỏi là Lâm Vân Phong nhảy cẫng lên vui sướng mà cười nói: "Ha ha, mọi chuyện thật dễ dàng huynh nhỉ! Tuyệt quá, đệ sắp được học tuyệt kỹ của Dịch Viện rồi. Lúc đó có thể hành hiệp trượng nghĩa, trảm yêu trừ ma và trở thành một đại hiệp trừ ma được bá tánh kính ngưỡng. Ha ha, ta thật oai phong và tài giỏi quá!" Lục Vân nhìn cậu bé khẽ cười: "Khoan mừng vội, mọi việc vẫn chưa có quyết định cuối cùng mà. Cho dù đệ trở thành đệ tử Dịch Viện mà không chịu khổ luyện thì cũng không được gì đâu." Nụ cười của Lục Vân thản nhiên và hơi lạnh lùng, đối với chuyện gia nhập, Lục Vân không quan tâm lắm. Bên trong Dịch Thiên Các, người ngồi ở phía trên là Huyền Ngọc chân nhân - đương đại viện chủ. Ánh mắt nghiêm nghị đang quan sát khắp một lượt những người ngồi phía dưới. Họ chính là thủ tọa của tứ đại biệt viện bao gồm Càn Nguyên chân nhân của Càn Viện - một ông lão đã ngoài lục tuần, Tịnh Nguyệt đại sư của Khôn Viện. Tịnh Nguyệt đại sư là nữ thủ tọa duy nhất trong này. Cô trông khoảng ba mươi mấy tuổi nhưng vẫn còn đẹp mặn mà với ánh mắt lạnh lùng và có sức quyến rũ kỳ lạ. Người thứ ba là một lão già gần bảy mươi tuổi nhưng suốt ngày cứ mỉm cười nham nhở, vẻ mặt trông không phải là kẻ đàng hoàng. Đây chính là Huyền Âm chân nhân của Âm Viện, và người cuối cùng chính là Tứ Dương chân nhân của Dương Viện. Vừa thấy Tứ Dương bước vào, Huyền Ngọc chân nhân bèn nói: "Tứ Dương sư đệ đến thật đúng lúc. Ta vừa định báo người đến mời đệ. Buổi họp hôm nay là để bàn về việc chiêu thu đệ tử trong hai ngày tới. Sau những đề cử và tuyển chọn kỹ lưỡng, mười người đã được chọn đợt này. Theo tính toán thì Càn Viện vẫn còn thiếu một vị trí, Khôn Viện thiếu hai, Âm Viện thiếu bốn và Dương Viện thiếu năm. Tổng cộng ta thiếu đến mười hai vị trí. Tuyển chọn được mười người có tiềm năng cũng khá lắm rồi, chỉ còn sót hai chỗ thôi. Vẫn còn hai ngày nữa để ta tìm thêm người tài. Dịch Viện chúng ta sở dĩ bị xếp cuối cùng trong Lục Viện là bởi vì trong suốt nhiều năm qua không có những anh tài kiệt xuất để tạo thành ưu thế và trấn áp các viện khác."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang