[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết
Chương 49 : Bảo Kính
.
Nhìn vào tấm gương kia vẫn từ tốn xoay tròn, Lâm Vân Phong tức giận nói: "Cái kính quỷ quái này, làm cho người ta phát cáu mà, thật là khó đối phó, bọn ta sáu người hợp sức lại mà đều vô phương chế phục nó, rõ thật đáng ghét. Chuyện này nếu đem kể ra ngoài, chắc người ta sẽ bảo rằng, sáu viện của tu chân giới chúng ta gồm toàn bọn bất tài vô dụng, ngay cả một tấm gương bé nhỏ mà cũng không ứng phó được".
Hứa Khiết lườm gã một cái, yêu kiều nói: "Huynh nói gì vô lý thế? Chúng ta tuy vô pháp khả thi khống chế cái vật kia, nhưng đâu thể nói trong Lục Viện không có người nào làm được? Nếu như để cho đệ tử bốn viện kia nghe được, chỉ sợ lúc ấy huynh phải kiếm đường chạy nạn mà thôi!" Vân Phong nghe thế chỉ cau mày, cười hề hề hai tiếng, không dám mở miệng đối đáp.
Ngạo Tuyết nhìn Thương Nguyệt, rồi hướng về Lục Vân dịu dàng hỏi: "Lục Vân sư đệ có cách nào chế ngự được thần bí kính này không? Với pháp môn hiện thời của mọi người, đã vô kế khả thi rồi, may ra chỉ có sư đệ mới có khả năng khống chế thần kính. Sư đệ cứ việc thử đi, không được cũng không sao hết"
Lục Vân nghe xong, chợt thấy đôi mắt ôn nhu thanh khiết của Ngạo Tuyết kèm theo một nụ cười tràn đầy thần thái mê người. Chàng quay đầu nhìn Thương Nguyệt cũng thấy nàng mỉm cười khích lệ, đột nhiên tâm lý háo thắng trỗi dậy, chàng nói: "Được, đệ sẽ toàn lực thi triển pháp quyết để chế ngự cái kính quỷ này, mọi người cùng hợp lực với đệ nhé". Nói rồi toàn thân chàng sáng lên, rồi từ từ chuyển sang đỏ chói.
Lục Vân từ từ bay lên không trung, chiếm lấy một vị trí. Những người còn lại cũng từ từ bay lên, hợp cùng Lục Vân tạo thành một vòng vây đến con ruồi cũng khó lọt qua, nhưng đồng thời lại chừa ra một lối thoát. Thần bí kính màu xanh lúc ấy đã nhận ra lỗ hổng trong trận pháp, liền toàn lực lao về hướng đó.
Mọi người thấy thế, định di chuyển để lấp lỗ hổng ấy lại, Lục Vân đã trầm giọng nói: "Đừng di chuyển, đệ cố tình làm như vậy" Nói rồi chàng phất nhẹ, thanh Như Ý Tâm Hồn Kiếm tự động bay lên, Lục Vân sắc diện lạnh như băng, đưa tay nắm lấy thần kiếm. Như Ý Tâm Hồn kiếm liền cháy đỏ lên, phát ra một luồng ánh sáng màu hồng hướng ngay về thần bí kính. Thần bí kính liền xoay tròn, trên mặt kính hiện lên những hoa văn kỳ quái, rồi phát ra ánh sáng chói mắt, nhắm thẳng về phía Lục Vân. Cả năm người đều chăm chú nhìn Lục Vân, hoang mang không biết chàng sẽ dùng pháp môn thần kỳ nào để chế phục tấm kính quỷ quái kia.
Nắm chặt thần kiếm trong tay, Lục Vân biết lực phản kháng từ thần bí kính cực lớn, không dễ đối phó chút nào, nhưng nếu chàng bất cẩn thi triển pháp môn kỳ lạ, thì năm người kia thể nào cũng phát hiện ra điều quái gở từ chàng, đó mới là điều khiến chàng đau đầu nhất. Truyền chân khí vào thần kiếm, chàng cẩn thận quan sát động tĩnh, rồi lại phát Ý Niệm Thần Ba, điều chỉnh tần số cho phù hợp, từ từ tiếp cận cái kính quái gở kia.
Chẳng bao lâu sau, chàng đã phát hiện ra chung quanh thần kính quái dị kia có một trường lực cổ quái vô hình tạo thành kết giới bảo vệ, kỳ lạ là tần số của trường lực lại thay đổi luôn luôn, điều này quả thật là một vấn đề nan giải đối với Lục Vân. Chàng vốn có thể điều chỉnh tần số để phá vỡ kết giới, nhưng điều kiện phải phù hợp với tần số đối phương, còn khi đối phương thay đổi nhanh như vậy, Ý Niệm Thần Ba cũng vô kế khả thi. Lục Vân vận lực vào tay, nhưng trong thâm tâm lại rối bời, không biết phải làm sao cho đúng. Chàng đắn đo một chút, nhưng khi lướt mắt nhìn qua, thấy mọi người lúc này đều tập trung hướng về chàng, bèn hít một hơi thật sâu, rồi quyết định.
Hai mắt chàng lộ hào quang, toàn thân đỏ chói, một cỗ cường lực từ chàng phát ra lan tỏa khắp cả sơn động. Nhắm thẳng về phía thần bí kính, Lục Vân vận lực vào thần kiếm toàn lực trấn áp, từ từ đè thần kính xuống ba thốn. Chàng lúc này chỉ cầm kiếm bằng tay trái, còn tay phải thì đè lên chuôi kiếm. Mọi người kinh ngạc trước sự việc kỳ lạ, không hiểu Lục Vân đang muốn làm gì?
Trong lúc năm người còn đang phân vân, bất chợt thần bí kính phát sinh dị biến. Ánh sáng xanh chung quanh thần kính ấy sáng rực lên chiếu tỏa bốn phương tám hướng kèm theo khí thế to lớn vô cùng, chấn động hất văng cả năm người ra xa. Mọi người thấy biến liền tự động tránh xa nhưng riêng Lục Vân vẫn trụ vững tại vị trí ban đầu, không hề xem cỗ cường lực của thần bí kính vào đâu cả. Nhưng điều ngạc nhiên hơn nữa là gần như ngay lúc ấy, Như Ý Tâm Hồn kiếm cũng bắt đầu biến đổi.
Phiêu phiêu giữa không trung, Lục Vân tay trái nắm chặt thần kiếm toàn lực ép cột quang trụ màu xanh của thần kính xuống. Lúc ấy từ thân kiếm, hồng quang lưu động rồi từ từ hình thành hình dạng của Xích Long, chỉ trong khoảng khắc đã rời khỏi thần kiếm để bay lên phía trên. Một khi đã hình thành hỏa long, Như Ý Tâm Hồn kiếm đỏ rực lên như được nung trong lò lửa, phát ra hàng vạn tia sáng nhỏ li ti, lẫn vào trong không gian, rất khó để có thể phát hiện được.
Lúc này thần kiếm cùng thần kính đối kháng lẫn nhau. Thần kính đã dừng hẳn điệu luân vũ của mình, đang phát sáng đến cực độ, phía trên mặt kính những hoa văn kỳ lạ đang điên cuồng nhảy múa, chớp chớp ẩn hiện, phát ra đủ loại hào quang khác nhau, hợp thành năm màu sặc sỡ, cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Năm đạo hào quang ấy không hề phát ra riêng lẻ mà lại cuốn vào nhau, hợp thành một đạo quang trụ, cùng với hồng quang trụ của thần kiếm sát phạt lẫn nhau. Khoảng cách giữa hai đạo quang trụ lúc co lúc duỗi, lúc hợp lúc phân, cả hai bên đều toàn lực lấn tới, không hề có chuyện khoan nhượng anh tiến ta lui.
Lúc thì hồng quang đại thịnh lấn áp đến nghẹt thở, nhưng cũng có khi ngũ sắc quang trụ lại phản kháng, không những đẩy lui hồng quang trụ mà còn chèn ép ngược lại. Năm người đứng xem thấy cảnh ấy đều tâm thần chấn động, nét kinh hoàng hiện rõ lên trên nét mặt. Họ đều biết Lục Vân có điều cổ quái dị thường, nhưng lại không ngờ đến mức ấy, lúc nãy khi năm người bị cường lực hất văng ra xa, lại thấy Lục Vân bình yên vô sự, điều này năm người đều không thể giải thích được.
Nhất là Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, khuôn mặt lộ rõ sự ngạc nhiên vô cùng. Đối với sự thần bí của Lục Vân, hai người đã ít nhiều có kinh nghiệm, tình cảnh lúc này lại càng khiến cho hai người thêm tò mò mà thôi. Cả hai người trong tâm đều nghĩ chung một ?i?u, đó là Lục Vân nhất định có nhiều bí mật, nhưng chàng đã không nói, ho?c là không muốn nói thì hai người nhất định s? không hỏi.
Lúc này hai cột quang trụ lại sáng chói thêm một lần nữa, cả năm người ai nấy đều nhắm mắt lại vì không chịu nổi. Nhưng cũng chính lúc ấy, Lục Vân với Ý Niệm Thần Ba hoàn toàn nắm rõ động tĩnh xung quanh, liền nắm ngay lấy cơ hội hiếm có ấy, tay trái toàn lực thi triển thần kiếm, một quầng sáng màu bạc hiện ra tương trợ cho hồng quang trụ, cả hai hợp lực đánh mạnh vào ngũ sắc quang trụ. Sau đó, quầng sáng màu bạc tan biến, như chưa từng hiện hữu bao giờ.
Lúc năm người mở mắt ra, đã thấy ngũ sắc quang trụ ảm đạm, rồi từ từ tiêu tán. Lục Vân nhẹ nhàng lướt tới, nắm lấy thần bí kính trong tay. Mọi việc diễn ra trong chớp mắt, quả là mười phần tinh xảo, thời gian đều khớp, không lộ chút sơ hở nào. Khi thần bí kính đã vào tay, Lục Vân lập tức xem xét chỉ thấy đó là một tấm kính nhỏ, những hoa văn thuộc vòng tròn viền bên ngoài kết hợp với nhau chặt chẽ và thập phần quyến rũ. Trên mặt kính thì đầy những hoa văn cổ quái, phủ kín khắp nơi, không thể phản quang như một tấm kính bình thường được. Mặt phía sau là một bức tranh cổ xưa, vẽ một đạo nhân có chân rất lớn màu đỏ, tay cầm ngũ sắc kính, ngẩng nhìn trời cao và cười ngạo nghễ. Trên trời có một cột sét kinh nhân đánh xuống, còn dưới đất ngũ sắc quang trụ lại phóng lên nghinh đón.
Nhìn thấy bức tranh kỳ lạ đó, Lục Vân đã phần nào minh bạch về thần kính nhưng vẫn chưa hiểu hết. Chỉ có điều, Lục Vân đã phong ấn thần kính này, tuy rằng chàng không hiểu cách sử dụng, nhưng chàng biết chắc, một khi không thể giải phong ấn của chàng, mọi người quyết không làm gì được.
Lâm Vân Phong nhìn Lục Vân đang ở trên cao, cảm thấy cổ quái, hắn nói với mấy người chung quanh: "Lục Vân sư huynh thật là cổ quái, mấy người chúng ta hiệp lực lại không làm được gì, vậy mà huynh ấy lại có thể chế ngự được thần kính quỷ quái đó, nhất định có tà môn. Thật không thể tưởng được, huynh mới nhập viện hai năm, lại có thể đạt đến cảnh giới đó, thật sự quái lạ...". Nói rồi hắn nhìn xung quanh, thấy mọi người trầm tư suy nghĩ, hắn quay sang Lục Vân nói lớn: "Này, Lục Vân, huynh mau xuống đây cho mọi người xem với chứ, hay là muốn toàn bộ chúng ta nhảy lên đấy? Đệ đang nóng lòng muốn chết đây!".
Lục Vân đáp: "Đợi chút, ta xuống ngay!" Rồi chàng hạ thân xuống chỗ năm người, tay đưa thần kính cho Vân Phong.
Vân Phong tỏ vẻ chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ dò xét thần kính., Lý Hoành Phi đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn Lục Vân, trong mắt hiện rõ vẻ chấn động, nhưng tuyệt không mở miệng nói lời nào. Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt, hai người hệt nhau, đều trầm tư suy nghĩ về những gì đã thấy. Hứa Khiết nhìn Vân Phong đang đàng hoàng tử tế nghiên cứu thần kính, rồi quay sang hỏi Lục Vân "Không biết huynh đã dùng pháp môn nào để chế phục được thần bí kính kia, có thể nói ra để mọi người cùng rút kinh nghiệm?".
Lục Vân điềm đạm trả lời: "Thật sự thì, ngay cả đệ cũng không nắm rõ, chỉ có điều lúc đó đệ đang cầm kiếm trong tay, liền toàn lực trấn áp quang trụ ấy. Tuy rằng cơ hội rất nhỏ, nhưng thần kiếm của đệ quả thực kỳ diệu, có ý thức riêng của nó, đã tự xuất khỏi thần kiếm để trấn áp thần kính kia. Thật sự, nếu chỉ mình đệ thôi thì cũng không thể nào làm được như vậy. Có thể thi triển thêm lần nữa hay không, chính đệ cũng không biết, hy vọng trong tương lai có thể hoàn toàn điều khiển được kiếm thần này!" Rõ ràng là Lục Vân chỉ trả lời quấy quá cho xong, cố tình giấu giếm nhiều chi tiết trong đó.
Lý Hoành Phi, Ngạo Tuyết cùng Thương Nguyệt nghe cuộc đối thoại của Hứa Khiết, liền nhìn vào thanh Như Ý Tâm Hồn Kiếm đang nằm gọn trong tay của Lục Vân. Chỉ thấy chuôi kiếm hình dáng lạ lùng, thân kiếm thì đẹp dẽ, nhưng mọi người đều nghĩ rằng nhất định còn nhiều điều bí ẩn về thanh kiếm này. Hứa Khiết sau một hồi quan sát Như Ý Kiếm mà không phát giác điều gì, liền quay người đi đến bên Vân Phong, mặt lộ vẻ tò mò, cùng nhau nghiên cứu thần kính.
Lâm Vân Phong tra xét kỹ lần nữa, vẫn không thu được kết quả gì, thấy Hứa Khiết bước đến bên cạnh mình, bèn đảo mắt, cười mơn, nói: "Hứa Khiết này, tấm kính cổ này thật hết sức kỳ quái, không thể tra ra một chút khí tức nào. Hình như ngoài hình dáng tân kỳ ra, nó chẳng có chút hữu dụng nào vậy, ngay cả việc soi gương cũng không được, nhìn vào có thấy gì đâu? Xem này, trước sau đều như vậy, thật như món đồ chơi vậy". Vừa nói, gã vừa nhích đến gần Hứa Khiết, hỉnh mũi hít đầy mùi hương quyến rũ từ thân nàng tỏa ra.
Hứa Khiết cầm lấy tấm kính xem đi xem lại lần nữa, quả thật hết sức quái lạ, nhìn vào chẳng trông thấy gì, vật này có thể xem là một chiếc gương soi được sao? Hay là nó vốn dĩ không phải gương soi mà là một vật gì khác chăng? Nàng bất giác lẩm bẩm thành lời những suy nghĩ của mình. Chợt quay lại thấy Vân Phong đang ghé sát vào người mình, nàng đỏ bừng mặt, vừa thẹn vừa giận, lật đật né người ra, háy gã một cái rõ dài, rồi mau chóng lùi về bên cạnh Thương Nguyệt
Đứng bên này nhìn thấy bộ tịch của Vân Phong, Lục Vân không nhịn nổi bèn đưa mắt liếc nhìn Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết một cái, trên gương mặt ẩn hiện một nụ cười. Còn Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết thấy Vân Phong len lén tiếp cận Hứa Khiết như vậy thì lại không tỏ vẻ tức cười chút nào mà trên nét mặt và trong ánh mắt lại xuất hiện một thần tình rất kỳ lạ, khó diễn tả thành lời, tuồng như khao khát, hay mong đợi, hay là một điều gì đó khác hơn. Ánh mắt của cả hai nàng nhìn Lục Vân lúc ấy dường như chứa đựng chút gì u oán pha lẫn hoang mang, như thể trách móc chàng sao không nồng nhiệt được như Vân Phong.
Người tu chân thật sự rất cô đơn, nên một khi đã ký thác tình cảm cho người nào thì khó lòng dứt bỏ. Hai nàng tuy quen biết Lục Vân chưa được bao lâu, đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu là biến cố, cùng chia sẻ những khoảnh khắc diệu kỳ. Khổ nỗi cả hai đều là người tâm cao khí ngạo, nên chẳng dễ gì chịu tự mình tỏ lộ tình ý ra trước. Còn Lục Vân vì thân phận đặc biệt của mình có quá nhiều ẩn tình, nên lúc nào cũng cẩn mật đề phòng, không chịu bộc lộ chân tình. Vì thế, mối duyên tơ quấn quít của ba người có thể bắt đầu được hay không và như thế nào, còn chưa ai biết.
Tựa như có một luồng gió lạnh thốc qua, nụ cười trên gương mặt Lục Vân vụt tan biến. Ánh mắt biểu lộ tình cảm tương đồng của hai thiếu nữ khiến chàng đột nhiên nhận ra một điều, là tuy không nói ra, một mối dây tình ái đã âm thầm ràng buộc chàng với hai người thiếu nữ này, mỗi mỗi quan tâm, mỗi mỗi nụ cười, trong từng khoảnh khắc ngắn ngủi bên nhau, đều đã trở thành những dấu ấn sâu đậm trong tim, không dễ nhạt phai. Nhìn hai gương mặt kiều diễm của hai nàng, Lục Vân bỗng tự vấn lòng mình nếu như có cơ hội mở lời, chàng sẽ tỏ tình với ai đây? Ngạo Tuyết chăng? hay Thương Nguyệt? Có lẽ bản thân chàng cũng không quyết định được. Là con người, ai chẳng có ham muốn, mà lòng ham muốn của con người cũng vô cùng. Có lẽ hôm nay chàng quyết định chọn Ngạo Tuyết, mai kia biết đâu không tưởng nghĩ đến Thương Nguyệt, đó chính là dục vọng xui khiến vậy!
Lục Vân đưa mắt nhìn đi nơi khác, bất chợt phát hiện Lý Hoành Phi cũng đang nhìn mình, trong lòng chàng thoáng rúng động, không kềm nỗi một tiếng thở dài. Chàng ngước mặt nhìn trời, tự hỏi vận mệnh thực sự của mình trên đời này là gì. Từ lúc gặp được quái nhân sư phụ đến nay, đường đời của chàng cũng êm ả lắm, chưa từng gặp phải chuyện gì. Thế thì lời nguyền rủa của cao xanh kia đến khi nào mới ứng nghiệm? Đến lúc đó, liệu chàng có đủ khả năng chống lại ý trời, dịch thiên cải mệnh hay không? Điều này chàng vẫn chưa dám chắc, chỉ biết bền lòng bất khuất, nhất định đấu tranh với thiên mệnh đến cùng!
Lúc này, Hứa Khiết đã chạy về bên cạnh Thương Nguyệt, nên nàng thôi không nhìn Lục Vân nữa mà chuyển sang xem xét tấm kính kỳ lạ nọ. Ngạo Tuyết cũng quay sang cùng Thương Nguyệt quan sát chiếc kính thật cẩn thận. Khi hai nàng xem xét đến mặt lưng kính được trang trí bằng một bức cổ họa, trong lòng liền có cảm giác chiếc kính này thật không đơn giản. Có lẽ nào bức cổ họa kia đang ẩn chứa ý tứ gì chăng? Xích Cước Đạo Nhân ngửa mặt lên trời mà cười, là vì đắc ý chăng, hay để giấu tiếng thở dài? Còn lằn điện chớp kinh người kia đang cùng ngũ sắc quang trụ tranh hùng, là muốn ám thị điều gì?
Hai người nhìn nhau, khe khẽ lắc đầu, không nói lời nào. Ngạo Tuyết cầm lấy chiếc kính, nhìn qua một lượt rồi chuyền qua cho Lý Hoành Phi. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Lý Hoành Phi trầm giọng nói: "Chiếc kính này chắc hẳn có lai lịch không tầm thường. Chúng ta đã không đoán ra được thì nên đưa về hỏi lại chưởng môn sư bá, có lẽ người biết chăng?
Lâm Vân Phong vừa chìa tay ra đón lấy chiếc kính, vừa nói: "Chớ vội! Lục Vân còn chưa nói gì mà. Chúng ta không biết, biết đâu huynh ấy lại biết thì sao? Để xem huynh ấy nói sao rồi quyết định cũng chưa muộn mà". Bốn người kia nghe Vân Phong nói thế, bèn xoay cả sang nhìn Lục Vân chờ nghe chàng trả lời.
Lục Vân thu hồi mục quang, quay lại nhìn năm người, khẽ lắc đầu cười nói: "Mọi người đừng có xem Lục Vân này như thần tiên vậy chứ! Đệ cũng mù tịt như mọi người thôi, không suy đoán ra được điều gì từ chiếc kính thần kỳ này. Đệ nghĩ chúng ta nên theo ý kiến của Lý sư huynh, quay về hỏi chưởng môn sư bá xem người có biết hay không".
Ngạo Tuyết khẽ giọng nói: "Vật này lấy được ở Thái Huyền Sơn, nếu như Thiên Kiếm Viện biết được, chỉ sợ lại có tranh chấp. Theo ta thấy, chúng ta tạm thời đừng tiết lộ việc này ra ngoài, đợi chưởng giáo sư bá xem qua, rồi tùy người quyết định vậy".
Vân Phong bất bình nói: "Lấy được ở Thái Huyền Sơn thì đã sao nào? Chúng ta đã phải cùng nhau tốn bao công sức, chẳng lẽ dâng không cho người ta? Giả như Lục Vân sư huynh không phát hiện ra tình huống dị thường, rồi sau đó không đươc thần kiếm của Tuyết sư tỷ chỉ dẫn, thì có ai biết được có báu vật ẩn tàng nơi đây chứ? Nơi đây là hậu sơn của Thái Huyền Sơn, đệ tin chắc rằng người của Thiên Kiếm Viện đã sớm dò tìm báu vật nhiều lần rồi, chỉ là họ vô duyên vô phận, mới xui khiến cho báu vật rơi vào tay chúng ta. Thế nên, cho dù Thiên Kiếm Viện có biết chăng nữa, chúng ta cũng không việc gì phải giao lại". Thương Nguyệt và Hứa Khiết đứng một bên, nghe nói vậy, đều tròn mắt nhìn gã.
Lý Hoành Phi và Ngạo Tuyết cùng im lặng, dường như không biết nên nói thế nào cho phải. Lục Vân bước tới cạnh Vân Phong, nhẹ nhàng vỗ vai gã, cười nói: "Lo gì chứ, đã có ai bảo là sẽ giao lại cho Thiên Kiếm Viện đâu? Ngạo Tuyết sư tỷ chỉ mới nói là tạm thời chú ý đến điểm này, chờ về nói lại với sư bá xem thế nào thôi mà. Được rồi, giờ chúng ta không nên nói nhiều nữa, hãy quay về thôi. Đi nào!" Dứt lời, chàng kéo Vân Phong lập tức đằng không, thong thả bay về huớng tiền sơn. Bốn người kia cũng theo chân Lục Vân, nhắm hướng Thiên Hỏa Động đằng không tới.
Về đến sơn động, vừa may, Huyền Ngọc chân nhân đang ở đó. Lại đúng lúc Ngọc Vô Song, chưởng giáo của Phượng Hoàng Thư Viện sang tìm Thương Nguyệt cũng đang ở trong động. Thấy Thương Nguyệt về, Huyền Ngọc chân nhân cười nói: "Ngọc chưởng giáo người xem, Thương Nguyệt không phải đã về kia rồi ư? Bọn trẻ không lẽ nào suốt ngày cứ ru rú trong động, nên ra ngoài dạo chơi là chuyện bình thường mà".
Ngọc Vô Song mỉm một nụ cười mê hồn, làm mọi người xung quanh trong thoáng chốc như si như ngốc. Bà nhìn hai cô học trò cưng của mình, cười nói: "Xem hai đứa con kìa, thật quá lắm, trông chẳng khác nào mấy cô thôn dân nhếch nhác. Mà xem chừng bây giờ đã muốn thành môn hạ của người khác rồi, phải không nào?" Vừa nói, bà vừa liếc nhìn Lục Vân, mắt ánh lên một tia thần bí.
Thương Nguyệt và Hứa Khiết thoáng biến sắc mặt, len lén bước đến cạnh Ngọc Vô Song, lẵng lặng không nói. Tịnh Nguyệt đại sư thấy vậy, bèn tươi cười quay sang Ngạo Tuyết hỏi han sự tình nhằm giải vây cho hai nàng. Lâm Vân Phong liếc Hứa Khiết một cái, rồi nói: "Trình Ngọc sư thúc, lần này quả thật là bọn tiểu điệt chủ động sang mời nhị vị sư tỷ cùng ra ngoài du ngoạn, xin sư thúc đừng trách tội nhị vị sư tỷ. Vả lại lần này ra ngoài du ngoạn đã gặp một việc hết sức trọng đại. Sư thúc cứ việc hỏi mọi người thì khắc rõ".
Ngọc Vô Song nhìn Vân Phong, rồi quay qua nhìn Huyền Ngọc chân nhân như dò hỏi. Huyền Ngọc chân nhân lộ vẻ hoang mang, vội vàng hỏi lại Vân Phong: "Có đại sự gì? Sao ta không hay biết? Hãy mau nói ra xem, có phải các ngươi đã ra ngoài gây họa, liên lụy cả đến hai đệ tử của Ngọc sư thúc không? Nếu quả như thế thì đừng trách tại sao ta lại nghiêm phạt các ngươi". Vân Phong nghe qua hoảng hốt, biết rằng mọi người đã hiểu lầm lời nói của mình, nhưng hắn lại không biết phải nói sao cho phải nữa.
Còn đang lúng túng, Lục Vân đã vỗ vai gã, cười nói: "Đệ thật là, lúc nào cũng thích dùng nổ không hà, thôi hãy để huynh nói cho. Kỳ thật là sư bá đã hiểu lầm lời nói của Vân Phong rồi, bọn chúng con ra phía sau Thái Huyền Sơn du ngoạn, vô tình phát hiện ra một loại kỳ bảo. Bọn con sáu người toàn lực liên thủ mới lấy được vật ấy. Thế nhưng bọn con không tài nào nghĩ ra được nó là vật gì nên mang về đây để hỏi sư bá cùng Ngọc sư thúc. Hai người thấy nhiều hiểu rộng, kiến văn quảng bác hơn chúng con nhiều, chắc sẽ nhận ra được". Dứt lời, chàng thò vào bọc lấy ra chiếc kính thần bí, hai tay nâng lên, trao cho Huyền Ngọc chân nhân.
Huyền Ngọc chân nhân đón lấy, nhìn qua, mục quang tức thì bị tấm kính thu hút. Bên kia, Ngọc Vô Song, Tĩnh Nguyệt đại sư và Tử Dương chân nhân cũng trân trối nhìn tấm kính, trong mắt ánh lên vẻ lạ lùng. Xem qua một lúc, sắc mặt của Huyền Ngọc chân nhân lộ vẻ khích động, ngước nhìn Lục Vân hỏi: "Vật này các con lấy được ở đâu? Có ai biết nữa không?
Lục Vân trầm tư giây lát, rồi tỷ mỷ thuật lại tình hình lúc phát hiện ra tấm kính, sau đó nói: "Tạm thời chưa có ai khác biết được việc này, ngoài mấy người chúng ta đây. Sư bá đã biết được việc gì liên quan đến tấm kính này, phải không?" Chàng giữ nét mặt bình tĩnh, nhãn thần điềm đạm, người ngoài không thể biết được trong lòng chàng đang nghĩ đìều gì.
Huyền Ngọc chân nhân chẳng những không trả lời vào câu hỏi của Lục Vân, mà sau khi trao tấm kính qua cho Ngọc Vô Song, vẫn không ngừng đăm chiêu nghĩ ngợi. Ngọc Vô Song cẩn thận xem xét tấm kính thần bí, mục quang dừng lại ở bức họa vẽ trên lưng tấm kính. Nhìn thấy bức họa, nét mặt Ngọc Vô Song không ngừng biến đổi, chừng như xúc động một nỗi niềm sâu kín nào.
Không khí trong động trầm hẳn, không có tiếng động nào khác ngoài nhịp hô hấp của mọi người. Lúc bấy giờ, cả Tử Dương chân nhân và Tịnh Nguyệt đại sư đều chú mục vào Huyền Ngọc chân nhân, tựa hồ có thể hiểu ra điều gì đó từ những biến chuyển trên gương mặt của ông. Bọn đệ tử của cả hai viện cũng lặng thinh chờ đợi kết quả.
Bình luận truyện