[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Chương 66 : Chương 066
.
Lúc này, Từ Tĩnh phải đối mặt với vấn đề này.
Gã vốn cho là dùng băng lạnh có thể phong ấn được công kích của trúc xanh, nhưng trên thực tế, băng lạnh do gã phát ra chỉ tạm thời phong ấn được một sát na, sau đó trúc xanh hệt như cỏ dại gặp được thổ nhưỡng tốt, dần dần hữu hiệu phá vỡ được tầng băng phòng ngự của Từ Tĩnh.
Phát hiện được tình hình này, Từ Tĩnh cau chặt mày kiếm, hơi suy tư một lúc, nhanh chóng thu lại khí băng lạnh.
Thế rồi, bớt đi được sự trở ngại của tầng băng, những rễ trúc lá trúc kia lập tức cuốn lấy thân thể gã, ra sức muốn xoắn nát gã.
Thanh Trúc cư sĩ nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được bật cười to:
- Tiểu tử, ngươi chắc chắn phải chết rồi!
Bên ngoài, Cuồng Đao lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, hắn không hiểu được quan hệ lợi hại bên trong.
U Vô Thường trầm ngâm nói:
- Khó nói rõ được, có lẽ còn một chút sinh cơ.
Bị vây khốn trong trúc xanh, Từ Tĩnh lãnh đạm nói:
- Hươi về tay ai còn chưa nhất định được!
Dứt lời, quanh thân lóe lên ánh đỏ, ngọn lửa đỏ rực vây phủ bên ngoài cơ thể, phát ra âm thanh ri ri đang thiêu đốt những rễ trúc lá trúc kia.
Thanh Trúc cư sĩ hừ khinh bỉ, mỉa mai:
- Tiểu tử, nếu như ngươi cho là có thể dùng ngọn lửa bình thường để thiêu đốt trúc xanh của ta thì ngươi đã sai lầm rồi.
Từ Tĩnh nghe vậy cả kinh, lúc này gã đã phát hiện được không ổn, bởi vì những rễ trúc trước đây cuốn lấy thân thể gã không những có sức mạnh đè ép cực lớn mà còn có điểm đáng sợ hơn, đó chính là chúng có khí tức ăn mòn hồn xác, dễ dàng thấm vào trong kinh mạch của gã, nuốt lấy linh khí và tu vi trong cơ thể của gã.
Nguy hiểm đến gần, Từ Tĩnh giận dữ kinh hãi không thơi, lập tức chuyển đổi pháp quyết vận hành, bên trong cơ thể tự vận hành “Huyền Hàn Âm Sát” pháp quyết của Đằng Long cốc để phong bế kinh mạch, dùng để ngăn trở sự xâm nhập của ngoại lực.
Bên ngoài cơ thể, gã thi triển “Liệt Dương chân hỏa” pháp quyết, đẩy nhanh tốc độc thiêu hủy pháp thể của trúc xanh.
Thời khắc này, Từ Tĩnh thể hiện đầy đủ thực lực của một cao thủ, kết hợp xảo diệu những pháp quyết đã học ở Băng Hỏa động thiên trong tám năm, giảm bớt nguy cơ hữu hiệu.
Kêu lên kinh ngạc, Thanh Trúc cư sĩ cau mày nói:
- Tiểu tử, xem ra sư phụ ngươi đã phí không ít tâm huyết với ngươi, khó trách ngươi tự tin như vậy. Nhưng gặp phải Thanh Trúc cư sĩ ta, ngươi đã định sẵn bị xui xẻo. Bây giờ để ta khiến ngươi nếm thử qua mùi vị của tử vong.
Còn đang nói, Thanh Trúc cư sĩ đưa hai tay bắt một pháp quyết trước ngực, toàn thân lão lóe lên ánh xanh lục, một luồng khi thanh linh bắn thẳng đến Từ Tĩnh, vừa hay kích trúng vào trúc xanh lục kia.
Ngay lập tức, hào quang trúc xanh lục rực lên, ánh sáng xanh lục thành mảng nhanh chóng thu nhỏ lại, để lộ ra bản thể của cây trượng trúc xanh, đồng thời cuộn chặt lấy Từ Tĩnh rất vững vàng.
Thanh Trúc cư sĩ tay phải chỉ ra, miệng quát to:
- Thanh trúc phân, tàn phá hồn, thanh trúc tụ, vô mệnh nhân! (1)
Theo câu nói của lão, cây trượng trúc xanh đó chớp mắt đã phân chia, hệt như vài trăm bóng kiếm, đánh vào thân thể Từ Tĩnh từ trên xuống dưới, lập tức khiến gã phun máu tươi, kêu la thảm thiết.
Cảnh tượng này chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó, những cây trượng trúc phân chia kia đột nhiên hợp nhất, vây chặt lấy một phía thân thể của Từ Tĩnh, đột nhiên hiện ra ánh sáng đỏ rực để điên cuồng hấp thu lấy máu tươi của Từ Tĩnh.
Thân thể run lên, khuôn mặt anh tuấn của Từ Tĩnh lộ ra vẻ đau đớn tan nát, miệng rống to chói tai thê lương vô cùng.
Huyền Vũ và Tuyết Xuân thấy vậy, đồng thời phóng thẳng về phía Từ Tĩnh, chuẩn bị tới cứu.
Nhưng Thanh Trúc cư sĩ đã sớm đề phòng, thân thể lóe lên liền ngăn hai người lại, đồng thời múa chưởng ép hai người lùi lại.
Đối mặt với sinh tử, Từ Tĩnh đau đến quên hết mọi thứ.
Thời khắc này, gã một lòng muốn thoát khỏi cảnh khốn cùng, một ý nghĩ cố chấp mạnh mẽ thúc động chân nguyên mạnh mẽ trong cơ thể gã để bắt đầu phản kích.
Ban đầu, sức mạnh phản kích yếu ớt vô cùng.
Nhưng giây lát sau đã bộc phát như cơn lũ quét, tốc độ gia tăng nhanh đến mấy lần.
Điểm này nói ra có chút thần kỳ, nhưng trên thực tế cũng hoàn toàn không phải vô nguyên cớ.
Nói đơn giản, Từ Tĩnh ở trong Băng Hỏa động thiên của Đằng Long cốc được tám năm, trong thời gian đó đã liên tục chịu đựng không ngừng sự khảo nghiệm của băng lạnh và lửa nóng, trong cơ thể ẩn chứa sức mạnh băng và lửa rất lớn, nhưng mãi vẫn không dung hợp thành một được.
Bây giờ, khi Từ Tĩnh đối mặt kiếp nạn, bị ước muốn sống sót và sự kích thích của đau đớn, hai luồng sức mạnh trong cơ thể bắt đầu dung hợp, cuối cùng bộc phát ra sức mạnh kinh người.
Gào lên một tiếng điên cuồng, thân thể Từ Tĩnh đột nhiên đỏ như máu đến chói mắt, một luồng khí tức cực dương cực cương nhảy múa mạnh mẽ, chỉ thoáng cái đã hất bắn thanh trượng trúc ra xa.
Thoát khỏi nguy hiểm, Từ Tĩnh ngửa mặt kêu dài, âm thanh xuyên mây rạch trời hệt như Thiên Lôi rơi xuống, đả kích mạnh mẽ tâm lý mọi người.
Gió, đột nhiên thổi lên, mây, chớp mắt đã bay xa, mặt trời phát xuất làn sáng lấp lánh bao trùm lấy thân thể Từ Tĩnh, vẽ nên gã như một Chiến Thần.
Trong mắt Cuồng Đao toát ra ánh mắt cực nóng, U Vô Thường miệng lại kêu lên nghi ngờ nho nhỏ.
Ba người đang giao chiến đột nhiên kinh hãi lùi lại, ngạc nhiên nhìn Từ Tĩnh.
Thanh Trúc cư sĩ vẻ mặt âm trầm, một dấu hiệu bất an dâng lên trong đầu, khiến tâm thần lão không được yên tĩnh.
Cúi đầu, Từ Tĩnh nhìn địch nhân, ánh mắt lạnh lẽo vô tình, không một chút dao động hệt như đang nhìn một người chết.
Thanh Trúc cư sĩ trong lòng thất kinh, hoang mang né tránh ánh mắt của gã, nổi giận quát to:
- Tiểu tử, vận khí của ngươi không tồi.
Từ Tĩnh lạnh lẽo ngạo nghễ đáp:
- Vận khí của ta tốt, nhưng ngươi lại bị xui xẻo. Bây giờ, để cho ngươi thấy được tuyệt kỹ của Đằng Long cốc.
Tay phải giơ cao lòng bàn tay hướng lên trời phát ra một ngọn lửa đỏ rực, hình thành một vầng mây sáng trên đỉnh đầu.
Trên mặt đất, trướng kiếm rơi mất rít lên bay cao, theo sự khống chế bằng ý thức của Từ Tĩnh, bay vòng quanh người gã, thân kiếm từ đỏ chuyển trắng, sau đó trắng lại chuyển đỏ, lúc thì ngọn lửa nhảy múa, lúc thì hoa tuyết lơ lửng, hình thành một cảnh tượng kỳ dị chung quanh người gã.
Thanh Trúc cư sĩ không dám coi thường, hận thù nói:
- Đến thì đến, lão phu lẽ nào còn sợ ngươi?
Hai chân thu lại, vút lên không trung ngồi xếp bằng.
Thanh Trúc cư sĩ hai tay bắt quyết, triệu cây trượng trúc xanh trở về, miệng niệm lên mấy từ.
Bên ngoài thân thể lão, cuồng phong nổi lên, một lưới khí vô hình xuất hiện quanh người, chỉ một lúc đã biến thành màu xanh biếc.
Trên đỉnh đầu, trượng trúc xanh xoay tròn không ngừng, mỗi vòng chuyển động liền phát ra một vòng ánh sáng, cuồn cuộn không ngừng kéo dài xuống dưới để bảo vệ thân thể lão.
Một cuộc chiến chân chính sắp sửa bắt đầu.
Lúc này, toàn thân Từ Tĩnh phóng ra khí thế, quyết tâm của gã kiên định bất di bất dịch, ý chí kiên nhẫn không lay chuyển đã khuếch tán bốn phía trong chớp mắt, khiến trong phương viên vài chục dặm đều có thể cảm ứng dễ dàng bá khí của gã.
Ở xa xa, hai luồng khí tức cảm ứng được động tĩnh phía này, chỉ chớp mắt đã phá không xông đến, xuất hiện bên ngoài vòng chiến, quan sát động tĩnh bốn phía.
Người đến là một nam một nữ, người nam hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt nho nhã lộ ra sự thân thiết, mang bên mình một thanh trường kiếm làm binh khí.
Người phụ nữ chừng bốn mươi sáu bốn mươi bảy tuổi, nhan sắc trung bình nhưng tươi cười âm trầm, ngang eo mang một cái chuông đồng, phát ra âm thanh thánh thót khe khẽ.
Cuồng Đao vừa thấy hai người, vẻ mặt lạnh lại, hừ giọng nói:
- Không ngờ Ngọc Kiếm thư sinh và Thôi Linh Cô cũng đã chạy đến giúp vui, quả thật là đáng ngạc nhiên.
Bật cười điềm đạm, Ngọc Kiếm thư sinh nho nhã đáp:
- Bắc Quốc phong cảnh kỳ dị đặc biệt, đến chơi một chuyến cũng là chuyện không dở.
Thôi Linh Cô trừng Cuồng Đao, bất mãn nói:
- Tây Bắc Cuồng Đao ngươi cũng có thể đến, Thôi Linh Cô ta hà cớ gì không đến được. Hơn nữa, còn có U Vô Thường và Thanh Trúc lão nhân, bọn họ đều không nói gì cả, ngươi làm gì mà hoành hành bá đạo vậy?
Cuồng Đao lạnh lẽo đáp:
- Bắc Quốc cũng không phải nhà ta, ngươi thích đến thì cứ đến, ta không lý gì đến ngươi. Nhưng nơi này cũng không phải là Trung Thổ, các ngươi muốn đến đây chiếm tiện nghi cũng phải hỏi đến chủ nhân của Băng Nguyên mới được.
Liếc mắt Từ Tĩnh, Huyền Vũ và Tuyết Xuân, Thôi Linh Cô khinh miệt nói:
- Mấy đứa nhỏ này sợ còn chưa được xuất sư.
Cuồng Đao hừ giọng nói:
- Chớ nên coi thường người khác, ngươi xem Thanh Trúc lão quỷ đi, sẽ biết Băng Nguyên này cũng không phải là nơi an lành gì.
Chuyên tâm để ý không quan tâm chuyện bên ngoài.
Từ Tĩnh khóa chặt Thanh Trúc cư sĩ, thấy lão khi phát hiện người đến, tâm thần xuất hiện một chút dao động, lập tức nắm lấy thời cơ phát động công kích.
- Phi Tuyết kiếm, kiếm phi thiên, hóa vi băng tuyết yểm nhân gian (2).
Tay phải múa trường kiếm bay thẳng lên trời, thanh trường kiếm vốn hết sức bình thường, sau khi được Từ Tĩnh dùng chân nguyên gia trì, lập tức run rẩy kịch liệt, vừa phát ra hào quang rực rỡ, vừa phát ra tiếng rồng ngâm thật dài, sau khi xoay tròn giữa không trung một vòng, lập tức rít lên bay đi nhắm thẳng vào Thanh Trúc cư sĩ.
Một kiếm này đơn giản vô cùng, không hề có bất kỳ biến hóa nào nhưng lại ẩn chứa sát khí ngập lòng của Từ Tĩnh, có được bá khí không gì chống nổi.
Thanh Trúc cư sĩ hai mắt khép hờ, miệng quát to một tiếng, trúc xanh trên đỉnh đầu theo sự khống chế của lão đột nhiên tăng tốc, chớp mắt đã ảo hóa thành vài trăm bóng xanh, bay thẳng về phía thanh kiếm đó.
Lập tức, hai bên gặp nhau, hoa lửa tung tóe, hào quang như mưa, tiếng rít kỳ quặc chói tai, tất cả như mô tả uy lực của một chiêu này.
Kiếm dừng lại, bắn lên. Công kích của Từ Tĩnh bị Thanh Trúc cư sĩ hất lùi. Thấy vậy, Từ Tĩnh không hề để ý, miệng quát lạnh:
- Phi Tuyết ảnh, bạch nhất phiến, nhất thiết tà ác giai bất kiến! (3)
Tung mình lên, xảo diệu đỡ lấy trường kiếm giữa không trung, sau đó tay phải Từ Tĩnh rung lên, một loạt bóng kiếm gào thét đâm lẹ ra, ngưng kết thành một vòng vài trăm làn kiếm tạo thành cột kiếm xuất hiện trên đỉnh đầu của Thanh Trúc cư sĩ.
Tay phải nhấc lênh, Thanh Trúc cư sĩ nắm lấy thanh trượng trúc bay xuống, thân thể xoay một vòng trên mặt đất, cả người lập tức hóa thành ánh sáng phụ vào trượng trúc xanh, biến nó thành một mũi tên bắn thẳng lên trời.
Cột kiếm và mũi tên ánh sáng sắc xanh chớp mắt đã va chạm vào nhau, hai bên va chạm rất nhanh, chớp mắt đã kích hóa ngưng kết thành một quả cầu ánh sáng, rồi phát nổ bùng một tiếng.
Lúc này, sức phá hủy đáng sợ thổi như điên khắp nơi, hất lùi Từ Tĩnh.
Còn mũi tên muốn giết người của Thanh Trúc cư sĩ lại chỉ dừng lại một chút khi đang tiến, sau đó liền khôi phục lại như thường bắn thẳng vào thân thể Từ Tĩnh.
Phát hiện nguy hiểm, Từ Tĩnh không tránh né, khuôn mặt anh tuấn lộ ra thần sắc kiên định, hai tay nắm chặt kiếm giơ cao, quát to:
- Phi tuyết lăng thiên, băng đống đại địa, thánh khiết nhất kiếm, phá tà trảm kim! (4)
Trường kiếm kêu khẽ một tiếng, ánh trắng hội tụ lại, một luồng sức mạnh chấn động trời đất lúc này từ bốn phương tám hướng bay đến truyền vào trường kiếm trên đỉnh đầu Từ Tĩnh, khiến nó bộc phát cột kiếm trăm trượng ẩn chứa khí cực lạnh cực thánh của vùng Băng Nguyên, rồi theo sự khống chế của Từ Tĩnh điên cuồng chém xuống, hung hăng đánh trúng ngay mũi tên đang bay đến.
Một kiếm này uy lực vô cùng, Từ Tĩnh đã phát huy pháp quyết Huyền Hàn Âm Sát đến mức cực hạn, dùng trường kiếm làm vật truyền dẫn, hấp thu sức mạnh của băng tuyết bốn bề, phối hợp với Phi Tuyết kiếm quyết, phát xuất một chiêu cực mạnh cực cứng.
---------------------
(1) Thanh trúc phân, tàn phá hồn, thanh trúc tụ, vô mệnh nhân! = trúc xanh phân ra, tàn phá hồn, trúc xanh tụ lại, người không còn mạng.
(2) Phi Tuyết kiếm, kiếm phi thiên, hóa vi băng tuyết yểm nhân gian = Kiếm Phi Tuyết, kiếm bay lên trời hóa thành băng tuyết che phủ nhân gian.
(3) Phi Tuyết ảnh, bạch nhất phiến, nhất thiết tà ác giai bất kiến! = Bóng của Phi Tuyết trắng xóa một vùng, mọi thứ tà ác đều không còn thấy!
(4) Phi tuyết lăng thiên, băng đống đại địa, thánh khiết nhất kiếm, phá tà trảm kim! = Phi Tuyết bay lên không trung làm đóng băng cả mặt đất, một kiếm thánh khiết phá tà ma chém đứt kim thiết!
Bình luận truyện